Song Kiếm

Chương 81: SẮC

Hà Tả

16/10/2013

Đường Hoa bắt cái một hồ lô, sau đó một trận lôi hỏa tạc banh tành cái lu, sau đó vẩy vẩy chút rượu lên trên đó, báo cáo: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, rượu đã tràn cả ra ngoài rồi.”

“Ngươi...” Ông già đã có dấu hiệu muốn nổ tung, đã xuất pháp bảo ra chuẩn bị phá đường trừ hoa.

Đường Hoa không nhanh không chậm nói: “Lẽ nào tiền bối Côn Lôn vì một cái lu rượu mà sẽ làm thịt cả vãn bối Thục Sơn sao? Vậy tiền bối làm sao sẽ dễ dàng tha thứ cho hành vi phạm tội của yêu quái được? Chẳng lẽ chỉ khi đụng chạm đến lợi ích của chính mình thì tiền bối mới nổi giận, không thì cho dù thấy người bị yêu tàn hại cũng vẫn biện giải giùm cho yêu à? Cho rằng yêu làm vậy là đúng vì chúng ở địa vị thấp hơn à?”

Ông già nghe xong sững người, sau đó không còn một chút tức giận nào cả, ngược lại còn mỉm cười cúi đầu: “Kính cẩn thụ giáo. Nhưng ta vẫn nói một câu, chẳng phải toàn bộ yêu quái đều đáng chết, cũng như chẳng phải toàn bộ con người đều đáng sống. Tu đạo thì phải tu tâm trước, lòng có vạn vật, thì không câu nệ ở cái vẻ ngoài. Yêu cũng có thể là người, người cũng có thể là yêu.”

“... Không rõ lắm.”

“Ngươi là người tu đạo, vậy thì yêu quái là bên yếu, ngươi là bên mạnh. Nếu như ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, thì có khác gì yêu ỷ mạnh hiếp yếu? Ngươi giết người ác hay là giết yêu ác, giết yêu thiện hay là giết người thiện thì có gì khác nhau?”

* * * * * *

“Ông già này dài dòng quá!” Đường Hoa bước ra khỏi pháp trận truyền tống, vẫn là một cái đại sảnh nữa, nhưng là một cái đại sảnh hai bên hơi hẹp, đầu bên kia thì sâu hun hút.

“Nhưng ông ta nói cũng lý đấy.”

“Đúng thật là hơi hơi có lý... Này! Sương Vũ a!”

“A?”

“Ải này dường như gọi là ải ‘Sắc’ đấy.”

Sương Vũ tức khắc cảnh giác trăm phần trăm nhìn Đường Hoa: “Thì sao?”

“Không có gì... Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút, ngàn vạn đừng nổi ý muốn làm cái gì đó gì đó với ta nhen, trong hiện thực ta rất nhút nhát đấy.”

“Đi chết đi!” Sương Vũ giận lên mắng một tiếng, xong lại tự nói với bản thân: “Kỳ quái, lúc bọn ta đi vào thí luyện thì chỉ qua hai ải ‘Tửu’ và ‘Tài’ thôi mà.”

* * * * * *

Hai người song song bước được mấy bước, thì đột nhiên toàn bộ đại sảnh sáng bừng lên, một âm thanh tiên nhạc bay tới từ bốn phương tám hướng.

“Ngươi trông thấy cái gì vậy?” Trước mắt Đường Hoa xuất hiện vô số cô gái đương tuổi thanh xuân nhẹ nhàng bay múa trên không trung, lụa mỏng che người, da thịt hơi lộ ra, toàn thân nửa kín nửa hở. Thật là tiếc quá, không có túm Tôn Minh đi theo, Đường Hoa thuận tay moi một cặp kiếng ra đeo lên để khiến mình được thấy rõ hơn một chút.



“Không thấy!” Sương Vũ thở hơi gấp gáp, nhìn Đường Hoa một cái, nhắc nhở: “Ngươi đang chảy máu mũi kìa.”

“Trời đang hanh quá.” Đường Hoa khắc chế bản thân không được phép chạm vào những cô gái đang cười cười quyến rũ bập bềnh xung quanh kia. Chưa biết được hậu quả sau khi sờ vào thì sẽ như nào, nhưng chắc chẳng phải là tốt đâu. Mấy cô nàng kia thấy Đường Hoa không có động tĩnh, thì lại càng tiến đến gần hơn, thậm chí có người còn hé miệng phà hơi vào mặt Đường Hoa nữa.

Lúc này, một thanh âm nữ hổn hển tràn đầy sức hấp dẫn bay tới từ nơi sâu trong đại sảnh: “Vì sao lại phải trói buộc bản thân mình, ngươi nhìn xem những cô gái bên người ngươi đi, lẽ nào ngươi không muốn cảm nhận thử cơ thể mềm mại mịn màng của họ sao? Lẽ nào ngươi không muốn thử kéo những lớp lụa mỏng manh đó ra sao...”

“Ta... Ta không xong rồi.” Sương Vũ chụp siết tay vào bả vai của Đường Hoa.

Đường Hoa có phần ý loạn tình mê hỏi: “Ngươi nhìn con gái mà cũng chịu không nổi hả?”

“Bên ta thì nhìn thấy nam nhân.”

“Kiên trì a!”

“Kiên trì không nổi thì phải làm thế nào?”

“Vậy ngươi cứ đẩy ngã (1) ta đi, ta chịu chút thiệt thòi vậy...” Đường Hoa nói rồi đột nhiên quỷ dị cười, xong đưa tay lên nện một tia chớp vào một mỹ nữ phía bên trái. Trong nháy mắt, mọi ảo giác biến mất tăm mất tích.

Sương Vũ lúc này mới phát hiện ra rằng mình đã đầy người mồ hôi hột, hơn nữa lại còn dựa sát vào người Đường Hoa mất rồi, thế là vội vàng lui về phía sau một bước, ổn định lại bộ dáng, có điều khuôn mặt thì đã đỏ bừng lên.

* * * * * *

“Ngươi... Ngươi không phải là cái kia cái kia không được đó chứ?” Tiếp tục đi thêm được một đoạn, Sương Vũ rốt cục nhịn không nổi sự tò mò, bèn hỏi một câu. Nhưng rất rõ ràng là ý của câu hỏi này rất xấu hổ, vì thực ra nàng đã đoán trong đầu là vì sao Đường Hoa lại trấn tĩnh như vậy rồi.

“Nói bậy!” Đường Hoa giận dữ: “Khi nào tới hành tinh M rồi thì ta sẽ cho ngươi biết đàn ông là như thế nào.”

“Ngươi... Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn biết...”

“Cái này thì phải cảm tạ cặp mắt kiếng của Mặc Tinh này.” Đường Hoa tháo mắt kiếng mình đang mang, xong đeo lên cho Sương Vũ, hỏi: “Cảm thấy thế nào?”

“Này...” Sương Vũ trông thấy Đường Hoa đang biến thành một người bị vặn vẹo, biến dạng, mũi còn lớn hơn cả cái mặt, còn đầu thì là bội số của thân mình... “Đây là mắt kiếng chọc cười à?”

“Đúng á!” Đường Hoa khóc ròng: “Vừa nãy vì để tìm được mục tiêu, ta đành phải nín nhịn không có ói ra. Bà nội chúng nó, con nào con nấy đều tởm hơn cả quỷ nữa.” Một con quái vật ngoảnh về phía ngươi mà ngoáy lỗ mũi thì cũng còn nhịn được đi, nhưng mà cả một bầy đều vây xung quanh ngươi móc lỗ mũi, rồi còn làm ra những tư thế khêu gợi, thì cái loại cảm giác kinh tởm này người thường làm sao có thể chịu được.

“Vậy ngươi làm thế nào phân biệt ra được đâu là bản thể?”



“Rất đơn giản.” Đường Hoa dựng một ngón tay lên, nói: “Bản thể có lông nách.”

“Khụ khụ...” Một trận ho khan kịch liệt truyền tới từ chỗ sâu trong đại sảnh, sau đó một âm thanh kiều mị truyền đến: “Quả nhiên phương pháp thực dụng nhất khi phá tà chính là phương pháp không bình thường, xin mời hai vị.” Dứt lời, hai người giống như là được dịch chuyển tức thời, trước mắt chớp một cái là đã tới được đầu bên kia, ở đó đang có một mỹ nữ mặc lụa mỏng nửa nằm nửa ngồi trên một chiếc ghế dựa, như đang ngủ mà không phải ngủ, ánh mắt đang khép nhẹ lại, rất là động lòng người.

Đường Hoa đeo mắt kính lên, mở miệng trước: “Xin chào!”

“Chào!” Mỹ nữ tay cầm cành liễu nhẹ nhàng vung vẩy vài cái: “Ta biết mục đích đến đây của các ngươi, và cũng rất hài lòng với biểu hiện vừa rồi của các ngươi. Nhưng các ngươi cũng vẫn phải trả lời vài câu hỏi của ta trước đã.”

“Ngươi nói đi!”

“Loài người đã vì mục đích của mình...”

“Chờ đã!” Đường Hoa ngắt ngang: “Chắc chẳng phải lại là chuyện người và yêu đó chứ? Các ngươi có thôi đi được không? Có thể đổi sang cái chuyện gì đó mới mẻ hơn được không? Lúc nào cũng cứ người người yêu yêu...”

“... Được, vậy chúng ta đổi đề tài vậy.” Mỹ nữ cũng không có nổi giận: “Vậy thôi nói chuyện hồi mười chín năm trước đi... Năm đó có một người nam và một người nữ, mỗi người đều là kí chủ của một thanh thần binh, hai thanh kiếm phải nhất định cùng tu chứ nếu không sẽ phản phệ lại chủ nhân, hai người luyện kiếm cùng nhau ba năm trời cũng đã nảy sinh cảm tình. Nhưng hai thanh thần binh này chính là vì cuộc chiến với bên yêu mà được luyện thành, trong khi khai chiến thì người nữ không nguyện cho sinh linh đồ thán, nên mang kiếm một mình rời đi, kết quả khiến cho người nam kia một mình khó chống, môn phái gần như bị diệt vong, người nam cũng bị thần binh phản phệ khiến cho tẩu hỏa nhập ma, bị đóng băng suốt mười chín năm. Các ngươi có đồng tình với hành vi của người nữ này không?”

“Ừm...” Đường Hoa ngẫm ngẫm một hồi xong hỏi: “Nếu người nữ kia không đi, thì số người và yêu chết đi có phải sẽ ít bớt phải không?”

“... Hẳn sẽ như vậy!”

“Người nữ kia suốt ba năm trời không đi, duy độc tới lúc khai chiến thì lại đào ngũ, có phải là không có phúc hậu lắm hay không?”

“...”

“Người nữ kia trốn chạy thì có thông tri cho người nam hay môn phái không? Hay là lén chuồn đi mất? Ta nghĩ nếu như bọn họ biết như vậy thì chắc sẽ hiểu chỉ có một thanh thần binh thì sẽ không chắc ăn cho lắm, nên phải đình chỉ kế hoạch khai chiến chứ.”

“Ừm... Người nữ có đề cập đến chuyện đình chỉ tiến công, nhưng lại bị người nam kia trách cứ. Bị người mà mình yêu thương quở mắng, người nữ đau lòng không thôi, lúc này lại trùng hợp gặp một người nam khác vì cứu trị cho một con yêu nhỏ tuổi bị trọng thương mà bị đồng môn trách cứ, thế nên hai người đã mang theo thần binh rời đi.”

“Ý của ngươi là, người nữ đó vì bị trách cứ nên không vui, bởi vậy mang theo kiếm bỏ trốn cùng người ta?”

Mỹ nữ vội giải thích: “Chủ yếu là không thích nhìn cảnh đồng môn mình vì muốn thăng tiên mà tàn sát yêu tộc thôi.”

*** Đẩy ngã: ai xem phim nhiều đều sẽ biết động tác này: đẩy ngã người kia ra giường, và...

Cá nhân mình thì mình rất kinh tởm với cái hành động của người nữ đó. Cầm thanh kiếm bỏ đi lúc khai chiến, bỏ mặc đồng môn và người-mình-từng-yêu-thương chết sống, thì đó là bất trung bất nghĩa, bị người yêu quở mắng một chút mà bỏ đi theo đàn ông khác, thì đó là bất tình, không chung thuỷ, không đáng tin. Một con người như thế thì nói xin lỗi, cho dù có đẹp đến mấy mình cũng muốn phỉ nhổ, và cho dù trên đời hết đàn bà, mình cũng tìm súc vật mà "thoả mãn" còn hơn là với cô ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Song Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook