Song Kiếm

Chương 139: Thành công

Hà Tả

06/02/2014

Túi của Đường Hoa thường thường được chuẩn bị đến mấy tổ dưa hấu để dành khi oanh tạc. Khi nó được khuếch trương, hắn lại mang dưa hấu càng nhiều, thành ra không gian khả dụng chẳng khác gì so với lúc trước cả.

Nhìn lại người bị ăn cắp - Mông Mông, tuy bộ dạng không có vẻ cẩu thả, nhưng đã bị trộm nhiều vật phẩm như thế, lại vẫn còn chưa phát hiện ra có chỗ nào bất thường. Lúc chuẩn bị ăn vặt, phát hiện hoa quả XX tìm không được, chỉ hoài nghi rằng mình đã không mua nó mà thôi.

“Ây... Người kia!” Mông Mông bay đến bên cạnh hai tên nam nhân đang ăn đồ ăn vặt, nhìn trái nhìn phải, nói: “Người kia, ta vừa mới nhận được một nhiệm vụ của Nhất Mục quốc nơi trấn trên, ngươi đi cùng ta chứ?”

“Có thể!” Đường Hoa hỏi Sát Phá Lang: “Ngươi đi không?”

“Đi!”

* * * * * *

Dân Đa Mao, lông có phần nhiều, cùng loại với dã nhân, có thể tiếp thụ. Trường Cổ quốc, chân có phần dài, có vẻ như tuyển thủ chạy cự li dài, có thể tiếp thụ. Nữ Nhi quốc, đều là nữ nhân, có phần xinh đẹp, rất dễ tiếp thụ. Chu Tước quốc: bộ lông màu đỏ mềm mại tựa như y phục bọc lấy người, rất là đẹp mắt...

Bộ dạng xấu đến mức khiến người ta khó có thể tiếp thụ được chỉ độc mỗi Nhất Mục quốc này. Chỉ có một mắt ngay giữa trán, nhìn hết sức kinh tởm. Đương nhiên đây cũng là nguyên do mà phí dụng vào Sơn Hải giới của Nhất Mục quốc là thấp nhất. Một kim có thẻ xanh đã là định mức mà hầu hết người chơi đều có thể thoải mái chấp nhận được.

Nhiệm vụ: Mây tím đang bao phủ Nhất Mục quốc, khiến nhiệt độ không khí đột ngột tăng, hãy giải quyết sự kiện này.

Đường Hoa chỉ vào thành thị nho nhỏ của Nhất Mục quốc, nói: “Muội vào bên trong, đối thoại với mọi NPC một lần là được ngay.”

“Ngươi... Không vào cùng ta sao?” Đường Hoa thì cảm thấy kinh tởm, còn Mông Mông là sợ hãi. Dựa theo logic của tình yêu mà xét, những hoàn cảnh kinh dị chính là thời cơ cực tốt để nam chính có thể cua được nữ chính, mà nữ chính cũng có thể căn cứ vào bầu không khí mà “vô ý” dựa vào người nam chính. Tuy màn này có cũ, nhưng vẫn luôn là bí quyết độc môn tất sát từ xưa đến nay trong ‘Cua Gái Pháp Điển’. Đương nhiên ngươi không thể hét lên cùng với con gái người ta được, nếu không hiệu quả sẽ tương phản hoàn toàn.

Dường như với thân phận hiện tại của mình, đi theo nàng là nên phải đấy. Đường Hoa bèn bất đắc dĩ nói: “Đương nhiên là đi cùng muội rồi. Lang, ngươi thì sao?”

“Không đi!” Tên này đã nhìn ra rồi, Đường Hoa căn bản chẳng có sở trường gì trong phương diện cua gái cả, thậm chí có thể nói là chẳng có chút xíu thiên phú nào. Hiện giờ điều trọng yếu là làm sao lấy lại được 100 kim của mình, mình đang còn phải gấp rút đi kiếm Bát Thiên Toán Xích đây mà. Có điều, đồ người ta đã nuốt vào, có khả năng phun ra hay sao?

* * * * * *

‘Làm Nhiệm Vụ Đại Pháp’ của nhà họ Đường là một loại bảo điển tập hợp những khó khăn trong việc tìm nhiệm vụ ở games offline, cộng với những khả năng khi làm nhiệm vụ trong games online mà thành, thuộc dạng tuyệt học chắp vá ‘gáo bể làm muôi’, nhưng không thể phủ nhận, bởi vì diện tích bao phủ của nó rộng, lực công kích cũng có phần mạnh mẽ, nên hiệu quả hết sức rõ ràng. Đương nhiên cũng vì đây là một nước nhỏ, nếu đổi thành loại thành thị lớn như Tế Nam, vậy cái này sẽ thành tuyệt chiêu tự sát mạn tính.

Theo như lời giới thiệu của một NPC có thâm niên, nếu muốn phá mây tím, nhất định phải có Ngưng Tâm thảo nơi Chung Sơn, mà Ngưng Tâm thảo lại là loại cỏ ba ngàn năm mới nở hoa, ba ngàn năm mới kết quả, cho nên chẳng những toàn Chung Sơn chỉ có một cây, mà có khả năng còn có thượng cổ quái thú canh giữ nó nữa. Cuối cùng NPC này còn tặng giấy thông hành để đội trưởng có thể kéo đội đi vào Chung Sơn.

Thực ra đây cũng chỉ là một nhiệm vụ đánh BOSS phổ thông. Với loại nhiệm vụ này, người khác sẽ không bao giờ thấy BOSS ấy, chỉ khi có người cầm vật phẩm nhiệm vụ đến, nó mới xuất hiện. Mà phần thưởng của nhiệm vụ sẽ chủ yếu nằm trên thân con BOSS này, sau khi giao nhiệm vụ, có phần thưởng thêm hay không thì phải trông vào nhân phẩm. Trước kia mục tiêu của loại nhiệm vụ như vầy chỉ là những đầu mục nho nhỏ, còn lần này lại là thượng cổ quái thú, đương nhiên không thể không thương lượng với Sát Phá Lang một chút.

“Đánh không nổi!” Sát Phá Lang lập tức phủ quyết ngay, xong rồi giải thích: “Thượng cổ quái thú chia thành thượng cổ thần thú, thượng cổ hung thú, thượng cổ dị thú. Dựa vào quá trình mà ta từng giao thủ với chúng, ngươi với ta nếu có một người qua được thiên kiếp thứ hai, phỏng chừng cũng chỉ có tỷ lệ 5 - 5, bây giờ mà đi chỉ là đưa đồ ăn cho người ta thôi.”

“Không tới mức vậy chứ? Lần trước ta với Huy Hoàng Phá Toái chém Đế Giang thần thú có khác gì xắt rau dưa đâu.”

“Ta biết, ta đã từng hỏi thăm Phá Toái rồi, cũng biết lúc đó ngươi đang ở cữ.” Sát Phá Lang thấy Đường Hoa sắp trở mặt rồi, bèn nói: “Ta đã tra rồi, Đế Giang thần thú chẳng qua chỉ là một thứ vật cưỡi của Đế Giang mà thôi, mà Đế Giang mới đúng là thượng cổ thần thú. Ngươi có biết Đế Giang là gì không? Trong hệ thống đạo giáo, hắn là một trong những phân thân của Hồng Vận lão tổ đấy. Điển tịch đạo giao có ghi: Đế Giang thuận gió mà đi, ngày tám vạn dặm, tuần tra trời đất, giữ gìn ổn định trong trời đất này, công đức vô lượng, cũng là một trong sáu thánh của đạo gia.”

“Ngươi từ đâu mò đến mấy tư liệu này?”

“Bỏ 100 kim mua một cái thẻ hội viên, có thể đọc sách trong khắp các đồ thư quán ở mọi đại đô thị.” Sát Phá Lang nói: “Dù sao cũng là cạp không nổi đâu, ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi.”

“Chờ chút đã!” Đường Hoa dặn dò Mông Mông đang lâm vào thất vọng một câu, rồi kéo Sát Phá Lang qua một góc: “Đại ca, dù không được cũng phải đi đó. Bây giờ quan trọng nhất không phải là làm sao giết được thượng cổ thần thú, mà là làm sao để nữ nhân kia tín nhiệm ta.”

“Ý ngươi là?”

“Nhân sinh xưa nay ai không chết.”

“Lần này đi sẽ cửu tử nhất sinh, ngươi đi chết thì cứ đi, ta không đi.”

“Ngươi đi thì cửu tử nhất sinh, mà ngươi không đi thì chắc chắn thập tử vô sinh.”

“Dựa vào cái gì bắt ta giúp ngươi?”

“Ngày mốt ta sẽ đi ăn với Mặc Tinh.”

“Ngươi...”

* * * * * *

Vì thế một bọn ba người cùng đến núi Chung Sơn. Chung Sơn cách thành Nhất Mục chừng trăm dặm, ở vị trí đối diện xeo xéo với núi Nhất Mục. Tốc độ của Mông Mông tuy chậm, nhưng dù sao cũng là nhân vật chính của ngày hôm nay, do đó hai nam nhân kia không vượt nàng mà cứ chậm rãi bay bên cạnh. Sát Phá Lang thầm thề trong lòng, sau lần này, bất kể có học được gì hay không cũng phải nhất định bỏ kèo với Đường Hoa. Dù sao hắn cũng đã nhìn ra rồi, trình độ tên lão sư này hữu hạn đến vô kể.

Đến Chung Sơn, lối vào đang bị một loại cấm chế nhìn tựa như gió xoáy bao vây, Mông Mông dùng giấy thông hành, ba người thoải mái bước qua, sau đó cũng rất thoải mái tìm thấy một cây Ngưng Tâm thảo ở trên đỉnh núi.

“Ngắt!” Đường Hoa cầm ngân phiếu trên tay, nói. Tuy hắn đã thề với trời đất không dưới mười lần, rằng tuyệt đối sẽ không sử dụng Càn Khôn Nhất Độn nữa, nếu không sẽ bị trời giáng ngũ lôi, nhưng nhìn vào đặc tính chịu sét của mình, cộng với tâm lý cầu may, hắn vẫn không tự giác được mà rút ngân phiếu. Tuy hắn vẫn biết như thế này không phải là biện pháp tốt, nhưng ngươi còn có biện pháp nào hay hơn nữa không?

Mông Mông gật đầu, hít sâu một hơi rồi duỗi tay về phía Ngưng Tâm thảo. Lúc tay nàng vừa mới chạm vào cây, bầu trời chợt hiện mây đen, một con khỉ tay cầm cây cung màu kim từ trên mây nhảy xuống, dừng ở trước mặt ba người: “...”

“...” Đường Hoa lăn một giọt mồ hôi, thu ngân phiếu lại rồi chìa tay ra: “Sao khéo vậy nhỉ, chẳng phải ngươi đang lêu bêu rõ khỏe bên Tuyết Sơn kia mà, làm thế nào lại bị điều đến Sơn Hải giới đấy?”

“Còn chẳng phải là vì ngươi!” Con khỉ này rất không vừa lòng bắt tay với Đường Hoa, nó đương nhiên là thượng cổ dị thú mà Đường Hoa từng gặp tại Tuyết Sơn - Chu Yếm.

“Bởi vì ta?”



“Bởi vì có hiềm nghi giúp ngươi làm bậy, cho nên bị miễn chức ngay tại chỗ, âm thầm không tiếng động chuyển qua làm BOSS nơi Sơn Hải giới này.”

“Vậy ý là...” Trong mắt Đường Hoa lấp lánh ánh sao, người quen thì dễ làm việc.

“Không được. Ta hiện đang thuộc dạng BOSS vi phạm kỷ luật, đưa sang đây đã là châm chước rồi, nếu lúc này còn gây chuyện nữa, cấp trên sẽ khó ra mặt che chở cho ta thêm. Bởi thế... Nếu ngươi muốn lấy cây cỏ rách này thì chúng ta chắc chắn phải đánh nhau.”

Đường Hoa khổ sở suy nghĩ một lúc, rồi kéo Chu Yếm qua một bên nhỏ giọng: “Đánh hay không chỉ là việc nhỏ, ngươi có thể giúp ta một việc hay không?”

Chu Yếm tức khắc cũng lén lút nói: “Chỉ cần không trái với nguyên tắc.”

“Nguyên tắc gì thế?”

“Nguyên tắc là ngươi muốn bứt cỏ thì phải đánh với ta, đánh chết ta thì ngươi mới có thể bứt.”

“Coi ngài nói kìa, làm như ta có thể hạ thủ với ngài không bằng vậy. Nguyên tắc này là nhất định phải giữ vững.”

* * * * * *

Đường Hoa bay đến bên người Mông Mông, Mông Mông nhìn Đường Hoa như thể nhìn thấy thượng cổ yêu quái vậy. Nàng nào có biết độ tin cậy giữa Đường Hoa với Chu Yếm kia rất cao, cho nên người ta mới không động thủ. Những NPC có trí năng này, chẳng hạn như bọn Xích Tùng tử, Tà Kiếm Tiên,... tuy cũng có những nguyên tắc nhất định, nhưng độ tự do rõ ràng cao hơn những BOSS khác nhiều lắm, bọn họ cũng có vui buồn của riêng mình, chẳng hạn như nguyên tắc bây giờ của Chu Yếm là giữ cỏ, cỏ còn khỉ còn, cỏ mất khỉ vong. Chỉ cần Đường Hoa không trái với nguyên tắc này, Chu Yếm người ta cơ bản sẽ không động thủ. Dù sao thì hồi ở Tuyết Sơn Đường Hoa đã rất giữ chữ tín, nên lưu lại ấn tượng rất tốt với y.

“Các ngươi quen nhau à?” Mông Mông cuối cùng cũng mở miệng.

“Không quen lắm!” Đường Hoa trả lời.

“Vậy có thể nhờ nó châm chước cho một chút không?”

Đường Hoa lắc đầu: “Chỉ sợ không được. Muội không biết đâu, cỏ này là Cửu Thiên Hàn Thảo, hấp thu nhật nguyệt tinh hoa suốt chín chín tám mươi mốt vạn năm mà thành. Mà con khỉ kia đã bị trúng hỏa độc, nhất định phải dùng khí lạnh áp chế, cho nên mới canh giữ bên cạnh Ngưng Tâm thảo. Trừ phi...”

“Trừ phi cái gì?”

“Trừ phi có vật cực lạnh nào đó đưa cho hắn, để hắn áp chế hỏa độc, hắn mới có thể rời khỏi nơi đây, nếu không thì một khi chúng ta muốn ngắt cỏ, hắn sẽ chết sống với chúng ta...” Đường Hoa dùng ánh mắt thâm tình nhìn Mông Mông, con nhãi, bố đây có BOSS chống lưng, không tin không lừa nổi ngươi.

“Khí lạnh?” Mông Mông trầm tư một lúc: “Không nghe nói có ai có cả.”

“Có thể phần giới thiệu hoặc miêu tả của nó không có viết hai chữ ‘khí lạnh’, nó hẳn phải là một thứ gì đó kỳ quái, trong tên ít nhất phải có một chữ ‘hàn’. Có khả năng là một bức đồ hoặc một bức tranh...” Đường Hoa rất kiên nhẫn mô tả.

“Đồ?” Mông Mông như tỉnh ra, bắt đầu lục tìm trong túi Càn Khôn.

“Ngươi định lấy cái quái gì đó?” Sát Phá Lang phát đến một tin nhắn.

“Không nói ngươi biết.”

“Không nói ta, ta báo nàng ta biết rằng ngươi đang lừa nàng ngay. Sớm đã biết tên oắt con nhà ngươi không ổn rồi. Nói, âm mưu gì?”

“... Mặc Tinh nhờ ta trộm một vật trên thân Mông Mông, tên Quang Kỷ Hàn Đồ.” Đường Hoa múa lưỡi bổ sung: “Đừng hỏi ta vì sao, nữ nhân mà muốn một thứ đồ gì đó, đều có lý do ‘giống như’ chính đáng lắm.”

Mặc Tinh? Sát Phá Lang vốn nghĩ sẽ thông qua biện pháp bắt bí để lấy lại 100 kim, sẵn tiện ép Đường Hoa đưa thêm một mớ nữa, nhưng không ngờ cái thứ này lại là đồ mà Mặc Tinh cần, thế này... Khó chơi rồi, nếu mình cứ kiên trì bắt bí Đường Hoa, chắn chắn tên nào đó sẽ đổ hết toàn bộ lỗi lầm lên trên thân mình, trong khi bây giờ mình đã trở thành một tên bại hoại làm việc gì cũng tồi tệ trong mắt Mặc Tinh rồi.

* * * * * *

“Ngươi xem cái này có được không?” Mông Mông tìm một hồi, lôi từ trong bọc ra một bức đồ. Từ động tác của nàng có thể thấy nàng thật chẳng bận tâm gì đến vật ấy hết, vì chẳng hạn như những cao thủ cỡ Đường Hoa, họ đều phân chia khu vực trong túi Càn Khôn hết cả. Pháp bảo với trang bị sẽ được đặt trong một khu vực, đồng thời còn trưng bày chỉnh tề để có thể lấy ra trang bị trong thời gian ngắn nhất. Dược phẩm nằm ở một khu vực riêng, vì phải sử dụng nhiều lần nhất, cho nên khu vực này sẽ nằm ở vị trí thuận tay nhất. Những vật phẩm quý giá sẽ được bảo tồn trong một góc, để đề phòng sẽ quăng ra làm đạn sóng cùng với dưa hấu. Còn vật phẩm thuộc dạng thức ăn thì cứ ném tùy tiện, dù sao chậm rãi tìm cũng được mà.

“Huynh xem xem!” Đường Hoa nhận lấy nhìn thoáng qua, trong lòng lập tức nở hoa, quả đúng là Quang Kỷ Hàn Đồ. Xem ra trộm cướp thủy chung vẫn là nghề hao phí khí lực, rất là không thích hợp với mình. Mình vẫn hợp với nghề lừa gạt hơn. Đương nhiên nếu mình chẳng có một chút quen biết nào với Mông Mông thì người ta cơ bản sẽ chẳng tín nhiệm mình, tuyệt đối sẽ không đưa bức đồ này cho mình như vậy. Đường Hoa cầm bức đồ, nói: “Huynh cũng không biết nữa, để huynh tới hỏi một chút.”

“Chu ca, bạn ta bên kia không có ý kiến, chẳng qua chỉ là một cái nhiệm vụ thôi.” Đường Hoa lại nói: “Có điều, lại nói, bạn ta tuy không có ý kiến, nhưng ngài xem... Ít nhiều gì cũng nên tỏ ý một chút.”

“... Không có quy củ này.” Chu Yếm khinh bỉ ngó Đường Hoa: “Đừng cho rằng ta không có nghe thấy. Ngươi vừa mới lừa gạt một cô gái, mà đáng buồn là cô gái kia bị lừa, nhưng vẫn tràn ngập hy vọng với cuộc sống.”

“Ưm... Chu ca, ngài nói vậy cũng có phần khó nghe quá. Ngài chờ một chút!” Đường Hoa cắm đầu chạy về nói với Mông Mông: “Cơ bản là có thể, có điều...”

“Có điều gì?”

“Người ta đòi 300 kim mới bằng lòng đưa Ngưng Tâm thảo cho.”

“Ta xem xem!” Mông Mông dòm lại túi Càn Khôn, nói: “Ta chỉ có 50 kim thôi, không thì chờ ta một chút, ta tìm người mượn đi?”

“50 thì 50! 250 còn lại cứ để huynh lót cho.” Đường Hoa thu ngân phiếu, lại nhảy qua chỗ Chu Yếm.

Sát Phá Lang lần đầu tiên bị lương tâm trách móc... Bởi vì mình tham luyến Mặc Tinh, thành ra không những không thể bắt bí được Đường Hoa, lại càng khiến cho Đường tiểu nhân ung dung bóc lột một cô gái trước mặt mình nữa. Ừ ừ... Chủ yếu là do mình không có phần. Bảo sao lại chẳng có câu nói: kim tiền là đáng quý, ái tình lại càng cao. Bây giờ hắn lại muốn xem thử xem Đường Hoa làm sao để kết thúc được trò hài này đây, là dày mặt quay lưng chối biến, hay là dùng biện pháp thoát thân nào khác? Có điều bất kể như thế nào, Sát Phá Lang cũng có lòng tin thanh danh của Đường Hoa sẽ tuyệt đối vượt qua mình, trở thành đệ nhất bại hoại trong Song Kiếm.

Chẳng lâu sau, Đường Hoa lại từ bên Chu Yếm chạy qua: “Mông Mông, trên tay còn thứ gì đáng giá không? Tên này dường như còn chưa vừa lòng cho lắm, mà trên thân huynh lại không có nổi một phân tiền. Hắn nói, nếu hoàn thành nhiệm vụ này sẽ lấy được thứ tốt đấy. Mà cũng đúng, đây là nhiệm vụ giết thượng cổ dị thú lận mà.”

Mông Mông khóc: “Ta thật đúng là không còn tiền nữa.”

“À... Vậy thôi vậy!” Đường Hoa lại chạy qua bên Chu Yếm.

Sát Phá Lang thật không nhịn nổi nữa, bèn bay đến gần Mông Mông, hỏi: “Ây! Ngươi nói xem việc này có phải là một cái bẫy hay không?”



“Bẫy?” Mông Mông hỏi lại.

“Đúng, ngươi xem...”

Sát Phá Lang còn chưa nói xong, bên kia đã truyền đến thanh âm phẫn nộ của Đường Hoa: “Ngươi thực đê tiện, uổng cho chúng ta đã từng kết bạn, vậy mà nỡ gạt ta...” Trong lúc cấp bách, Đường Hoa nhắn cho Sương Vũ: Một giờ sau đến Thục Sơn lấy hàng.

Sát Phá Lang với Mông Mông nhất tề nhìn qua, thấy giữa ánh trắng Đường Hoa đang quay đầu hét với họ: “Chạy mau!”

“Đi!” Sát Phá Lang vội hô lên một tiếng, ngầm thiết lập ba lượt Lưu Quang Tru Tiên Trảm, rồi kéo Mông Mông bỏ chạy. Chạy được vài bước, Sát Phá Lang mới tỉnh ngộ lại, chắc chắn là tên nhãi kia đang diễn trò rồi. Lừa được đồ, lừa được người, lừa được tiền, sau đó rất quang minh chính đại trốn chạy. Sau khi sống lại chỉ cần nói một tiếng: ‘Mông Mông, huynh nhất định sẽ trả lại tiền cho muội’, thế là không những trở thành nam nhi tốt biết trọng tình trọng nghĩa, mà số tiền tham ô được còn không cần phải ói ra. Nữ sinh dạng như Mông Mông sẽ không đi xát muối vào miệng vết thương của người khác. Người ta vì nhiệm vụ của nàng mà chết, lẽ nào nàng lại mặt dày bắt người ta phải trả lại vật ngoài thân sao?

Trên đỉnh núi, Chu Yếu chìa ngón tay ra ngoáy lỗ mũi, cũng không truy sát Mông Mông với Sát Phá Lang mà nhảy trở vào trong mây đen, sau đó mây tan mặt trời lộ, Chung Sơn khôi phục sự bình tĩnh thường ngày.

* * * * * *

Ông nội đây chết rồi! Đường Hoa đứng trong địa ngục nhìn Quang Kỷ Hàn Đồ mà trong lòng thật vui sướng. Mấy ngày nay phải làm vờ làm vịt thật không uổng công, bỏ ra bao nhiêu, hồi báo bấy nhiêu. Mùa xuân ta trồng xuống một cô nàng Sương Vũ, mùa thu ta thu hoạch vô số cô nàng Sương Vũ. Không có khổ công, lấy gì được hồi báo? Bây giờ chỉ còn thiếu phần kết thúc nữa thôi, lau khô mông xong ta lại là một trang hán tử.

Một tiếng đồng hồ sau, Đường Hoa sống lại ở phái Thục Sơn, nhưng vừa xuất hiện đã giật bắn lên: đôi mắt của Mông Mông đang chằm chằm nhìn mình ở cự ly chỉ 50 cm. Không phải là sự việc đã bại lộ, cô nàng đến tìm ta tính sổ đó chớ? Đường Hoa lau đợt mồ hôi lạnh, nếu đúng như vậy thì thật là rối lắm.

“Xin lỗi, đã liên lụy đến huynh.” Mông Mông lại bồi thêm một câu: “Tới cấp này của huynh chắc chết một lần phải luyện lại tới mấy ngày phải không?”

“Một ngày là đã có thể rồi, không sao đâu, ai bảo chúng ta là bạn bè chứ.” Đường Hoa rất áy náy nói: “Tiền với bức đồ kia, huynh sẽ tìm cách...”

“Thôi kệ nó đi! Bức đồ kia muội vốn không biết lấy để làm gì nữa, tiền lại càng là chuyện nhỏ. Không thì muội mời huynh đi ăn nha?”

“... Đều đang trong thời kỳ khó khăn mà, huynh thấy nếu miễn được thì miễn đi vậy.” Đường Hoa nói: “Muội yên tâm, huynh nhất định sẽ khiến con khỉ kia cả vốn lẫn lãi trả lại cho muội.”

“Muội tin huynh.”

“Cám ơn!” Đường Hoa không biết tiếp theo phải nói gì nữa, bèn vội chuyển đề tài: “Lang đâu?”

“Hắn không ra ngoài, vẫn còn trong Sơn Hải giới. Huynh có biết không, lúc huynh hô lên ‘chạy mau’, muội đã khóc luôn đấy.”

“A... Cái này à, không có gì.”

“Huynh thật tốt với muội, đến lúc đó mà vẫn còn quan tâm đến muội...”

Đường Hoa rùng mình một cái: “Chỉ thường thôi, huynh thấy vẫn còn chưa đủ, sau này huynh sẽ còn nỗ lực tiếp.” Coi bộ tình hình có phần không hay rồi, đã ăn xong hết rồi thì nên trốn thôi. Đường Hoa vội vàng gửi đi một tin nhắn.

“Huynh không đưa muội đi thăm thú Thục Sơn sao?”

“Cái này... Gần đây không tiện lợi lắm.” Đường Hoa đổ mồ hôi như thác, nói: “Huynh hiện giờ vẫn còn là tội phạm truy nã của Thục Sơn, tuy NPC không bắt huynh, nhưng cũng không thể ung dung qua lại trước mặt họ được, kích động lòng tà ác muốn bán đứng đồng môn của họ là không tốt.”

“Huynh bị truy nã à?”

“Đúng vậy!”

Mông Mông nghịch ngợm cười một cái: “Vậy chúng ta lén đi, không kinh động đến họ là được rồi. Đầu tiên là phải nhón mũi chân lên...”

Đường Hoa lại đổ mồ hôi như thác, sao vẫn còn chưa đến vầy nè...

“Lão công!” Sương Vũ xuất hiện ở cửa điện, tựa mình nơi cửa, ánh mắt ngập tình như tơ, thật là một yêu tinh chính hiệu: “Lão công, huynh đang làm cái gì đó?”

“Có cần phải làm buồn nôn đến vậy không?” Đường Hoa rất bất mãn nhắn tin cho Sương Vũ, sau đó lắp bắp nói: “Lão... lão bà.”

“Đây chính là vợ bé mà huynh tìm à?” Sương Vũ đi qua, cười híp mắt nhìn nhìn Mông Mông với cự li gần, sau đó không để ý đến Mông Mông đang ngạc nhiên, nói: “Lão công, hôm nay là sinh nhật của người ta, huynh đã quên rồi sao?”

Nhắn tin: “Ngươi làm chết người á.” Đường Hoa cười khổ: “Cái này.. Sinh nhật của muội à?”

Mông Mông quay đầu nhìn chằm chằm vào Đường Hoa: “Huynh có vợ rồi à?”

“Ai... Lần trước, sau khi bị muội cự tuyệt, lòng huynh như tro tàn, nàng bèn thừa dịp mà lấn tới. Xin lỗi, huynh... Đi đây!” Đường Hoa nghiến răng, bỏ lại Mông Mông, cước đạp tiên kiếm xông thẳng lên trời, sau đó đưa đơn xin rời bang, xóa hảo hữu, kéo tên vào danh sách đen.

“Lão công!” Sương Vũ đuổi kịp Đường Hoa: “Em gái của muội vẫn còn đang đứng ở Thục Sơn đau lòng kìa.”

“Ngươi đã đùa đủ chưa?” Đường Hoa xạm mặt lại: “Cái này là cái quỷ gì vậy. Lúc cần nàng thích, nàng không thích, khiến ta phải mệt chết mệt sống bày ra một loạt kế hoạch hãm hại lừa gạt. Đến khi không cần nàng thích, nàng lại có cảm giác.”

“Ta chỉ bảo ngươi trà trộn đến bên cạnh nàng, không bảo ngươi đi cua nàng.”

“Cô nương, cô có muốn lấy bức đồ nữa hay không?”

“Rồi, ta sai rồi có được chưa. Một đại nam nhân mà lại hẹp hòi như vậy, đùa chút thôi mà đã xấu hổ rồi.” Sương Vũ mở bàng giao dịch ra, ném lên đó 1000 kim: “Đưa đồ đây, đây là của hồi môn của tỷ tỷ đấy.”

Đường Hoa hủy bỏ giao dịch, lắc đầu nói: “Không cần tiền! Lần này đùa quá lố rồi, ta cũng không muốn tàn hại đóa hoa của Tổ quốc, tương lai của xã hội, nhưng lại không biết phải làm sao để dứt điểm được cả. Ngươi dọn dẹp giúp ta được không?”

“Đơn giản!” Sương Vũ thu Quang Kỷ Hàn Đồ xong phất tay: “Hồi ta bằng tuổi nàng, tình yêu đến nhanh mà đi cũng nhanh. Để ta xử lý cho, chuyện nhỏ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Song Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook