Chương 164: Trận chung kết (hai)
Hà Tả
05/05/2014
Mắt thấy sự tình đáng xấu hổ như thế này, tiểu nhân Sát
Phá Lang là kẻ đầu tiên tỏ sự nghi ngờ cực độ của mình với Đường Hoa,
hắn nhắn tin: “Ngươi đó, lại chọc ta.”
Đường Hoa thấy tin nhắn nhưng không thèm để ý tới, hắn nhắn cho Thi Thi: “Đại tỷ à, chọc ta rất là vui phải không?”
Thi Thi quệt hai dòng nước mắt: “Đại ca, toàn bộ gia sản của ta đều ở trong đó hết đó.”
“Có chứng cớ gì chứng minh ngươi đang không chọc ta không?” Dù sao cũng đã từng có vết xe đổ rồi.
“Ngươi nghĩ rằng các ngươi thắng trận thì ta có thể kiếm được tiền sao?”
“Cái này... Thật ra cũng có lý.” Đường Hoa hiểu, sau đó chợt giận dữ: “Vậy các ngươi đang làm cái trò gì đấy?”
“Đại ca, ngài không thấy à? Bọn ta thật cũng mong tấn công lắm, nhưng ngay cơ hội lấy bóng cũng không có kia mà.”
“Móa! Chúng ta hiện giờ là mười ba người đá với chín người, vậy mà mới bắt đầu ngươi đã thua tới 2-0 rồi, chuyện chúng ta đá giả có nói ra cũng không ai tin à.”
“Dù sao thì ngươi cũng trông thấy rồi đấy, trình độ chỉ có nhiêu đó thôi... Nếu không... Ngươi giả bộ tự lọt lưới vài trái đi?”
Đường Hoa hộc máu: “Tỷ tỷ, ngài bảo ta tự ghi bàn nhà mình thì không có vấn đề, nhưng quan trọng là ngài phải để ta cho ta lấy được bóng đã chứ.”
“Sát Phá Lang thì sao?”
“Một tên tiền đạo mà mang bóng cắm đầu chạy mấy trăm mét, sau đó giơ chân sút vào gôn nhà mình?”
Thi Thi cũng vì ý kiến tồi tàn này của mình mà hộc máu, thực lực kém quá rồi, lẽ ra phải mua chuộc luôn hết cả đội người ta mới đúng chứ. Thi Thi không hề nói dối, làm nhà cái thì bên kèo dưới thắng trận họ mới lời được, đây là đạo lý dễ hiểu lắm. Mà nếu dựa theo tình hình hiện giờ suy tiếp, vậy sau khi trận đấu kết thúc, nàng sẽ chỉ còn có một con đường duy nhất để đi, đó là nộp đơn xin phá sản, nếu đoán không sai, còn phải làm công cho hệ thống mấy tháng nữa. Làm công cho hệ thống không phải là dạng làm công bình thường, đó là công nhân làm suốt 24 giờ, 365 ngày, đã không có bảo hiểm lại còn không có ngày nghỉ nữa...
“Ngươi có ý kiến gì không?” Bây giờ điều duy nhất Thi Thi chờ mong là Đường Hoa sẽ nảy ra mấy ý đồ nào đó. Tuy Sát Phá Lang vẫn đang nỗ lực quấy rối, nhưng hiệu quả vẫn không thể nào hài lòng nổi. Đương nhiên nếu không nhờ Sát Phá Lang quấy rối thì bây giờ sẽ không chỉ là 2-0 đơn giản như vậy đâu.
“Trừ khi bây giờ ngươi có thể mua chuộc được Huyên Huyên.”
“Mua chuộc nàng?”
“Đúng! Sao ngươi không nghĩ lại thử xem, với mớ trang bị cùng với level rác rưởi của nàng làm sao lại có thể chui vào trong đội này được chứ? Rồi vì sao Phong Vân Nộ lại chấp nhận cho nàng vào đội chứ?”
“Vì sao?”
“Bởi vì... Thứ nhất, Phi Thường Kiếm ái mộ Huyên Huyên. Thứ hai, Phong Vân Nộ cũng rất có ý đồ với nàng ta.”
“? Thứ nhất thì ta hiểu, nhưng còn thứ hai...?”
“Heo à? Nếu Phong Vân Nộ cua được Huyên Huyên, vậy khi đến hành tinh M hắn có thể bớt phấn đấu được 20 năm đấy, cho dù chỉ kết bạn với nhau, về sau cũng sẽ thênh thang hoạn lộ. Cái mà minh tinh không thiếu nhất là gì? Không thiếu nhất chính là mạng lưới quan hệ. Xã hội thượng lưu là cái gì? Ngay cả trong xã hội hạ lưu, ai lại không vui lòng kéo theo một minh tinh đi qua đi lại trước mặt bạn bè để tăng thể diện chứ. Phong Vân Nộ là người thông minh, cho nên biết Huyên Huyên tuyệt đối là một tiềm lực lớn.”
Thi Thi hỏi tiếp: “Dùng cái gì mua chuộc nàng đây?”
“Ưm... Không biết.” Đường Hoa thật sự không biết, hắn còn chưa với tay vào lĩnh vực này, đối mặt với vấn đề như thế thật không biết phải lần từ đâu cả.
“Ta tới thư xem, nếu thành công thì sau đó sẽ xử lý thế nào?”
“Ngươi cứ làm như vầy... Nói như vầy...”
* * * * * *
Sau khi bắt đầu trận đấu được 15 phút, Huyên Huyên đột nhiên nói: “Trong đội Cân Quắc có nhiều bạn của ta lắm, có thể chừa chút thể diện cho bọn họ, đừng tiến công nữa được không?”
Phi Thường Kiếm tức khắc trả lời: “Có thể!”
Phong Vân Nộ dịu dàng hỏi: “Là bạn bè thế nào? Quan trọng lắm sao?”
“Ừ ừ! Là... bạn bè tâm sự.”
“Phản đối!” Mặc Tinh nhảy ra nói: “Bạn bè thì bạn bè, ta vẫn còn chưa sút vào nữa đó.”
Táng Ái nói một cách không nóng cũng không lạnh: “Đúng vậy, tinh thần thi đấu Olympic.”
Bởi vậy đội bắt đầu bỏ phiếu, Mặc Tinh, Táng Ái với lại ba người nữ khác tỏ ý phản đối, còn Huyên Huyên, Phi Thường Kiếm, Sát Phá Lang với một tên hậu vệ nam khác bỏ phiếu đồng ý. Đường Hoa vỗ ngực nói: “Bạn bè của Huyên Huyên ngươi cũng là bạn bè của ta, mẹ của ngươi vẫn là mẹ của ngươi, ta vĩnh viễn ủng hộ ngươi.”
5 vs 5, huề.
“A! Lại cái dạng này.” Phong Vân Nộ phiền não lắm, thực ra bây giờ tỷ số đã là 2-0, trình độ người ta lại như thế, cho dù có để yên cho người ta tấn công cũng chưa chắc có thể tới vùng cấm địa nổi. Nhưng vấn đề là bởi vì đề nghị kỳ lạ này của Huyên Huyên, đã khiến cho không khí trong đội ngũ mất hài hòa lắm. Mặc Tinh với Táng Ái đã sớm không thuận mắt Huyên Huyên từ lâu rồi: “Ta bỏ quyền có được không?”
Mà điều duy nhất hiện giờ Đường Hoa cảm thấy tò mò chính là Thi Thi đã dùng cái gì để mua chuộc Huyên Huyên. Tiền, người ta có. Danh, người ta cũng có. Thi Thi còn có thể đưa ra thứ gì được nữa chứ? Nhắn tin cho Thi Thi, Thi Thi vẫn chỉ trả lời: “Ngươi đoán xem.”
“Đoán cái máu!” Đường Hoa kéo Mặc Tinh qua, nói: “Ngươi phải đồng ý.”
“Dựa vào cái gì?”
“Hàm Dương, Lạc Dương, Trường An, thành đô, Thái Nguyên rong ruổi mười ngày, mỗi ngày phí mua sắm 100 kim, cộng thêm xe công đón đưa...”
Còn chưa chờ Đường Hoa nói xong, Mặc Tinh đã giơ tay: “Ta nghĩ nhất định Huyên Huyên tỷ cũng có chỗ khó xử, ta đồng ý.” Còn chuyện vì sao Đường Hoa bắt nàng đồng ý, nàng cho rằng không cần thiết phải dò hỏi.
Bởi vì như thế, đội Mã Hoàng bắt đầu co đầu rụt cổ lại phòng thủ nơi giữa sân. Bình luận viên tiếp tục kích động quần chúng: “Nhìn kìa, Đông Phương Gia Tử lại xuất ác chiêu rồi. Các cô nương, đừng bị cái bề ngoài mê hoặc đấy, rất nhiều sự tình trên sân bóng đã cảnh báo chúng ta rồi, họ đang ở trong trạng thái phòng thủ phản kích đấy... Đội Mã Hoàng thật cũng quá vô lại rồi, lại đi bày ra thế trận thùng sắt để tử thủ điểm số 2-0 thế đấy.”
Đường Hoa ngáp một cái thật dài, đã 30 phút rồi, thế mà mình chưa thể đụng được vào trái bóng dù chỉ một cái đấy. Lại nhìn mấy người khác, cũng đều đang bồn chồn cả. Nhưng cho dù tinh thần bên mình bất an, cho dù đội Cân Quắc đã đổ mồ hôi như mưa, cho dù đội Cân Quắc hiện giờ chỉ còn mỗi một tên thủ môn đang đóng ở phần sân giữa của họ, cũng không thể nào đột phá được đến vị trí hậu vệ bên mình.
Phải biết rằng hiện giờ đội Mã Hoàng đã không còn là những con gà con như lúc trước nữa. Trước khi đấu với đội Liên Minh, họ đã có chiến thuật và cách phối hợp của riêng mình. Sau khi tổng kết lại sở trường của đội Liên Minh, các cầu thủ đội Mã Hoàng đã trở nên chuyên nghiệp hơn cả đội bóng nam quốc gia Trung Quốc rồi...
Ông trời thật không có mắt, chuyện thế này mà cũng có thể xảy ra được đấy. Đường Hoa nhìn tình trạng trên sân mà tức giận vô cùng, bèn khơi khơi leo lên trên xà ngang mà nằm, nhắm mắt lại coi như không nghe không thấy gì nữa. So với tổn thất mà Thi Thi sẽ gặp, hắn còn đỡ hơn nhiều lắm, hắn không mắc nợ bên ngoài, tuy cũng có cá cược nhưng đều là vốn riêng của mình cả. Còn phần 1000 kim tiền đặt cọc của Thi Thi thì... Sau khi thắng trận, chẳng phải Sát Phá Lang vẫn sẽ đưa cho mình 1000 kim đó sao? Chỉ có điều tiếc nuối duy nhất là sau khi lông bông được mấy ngày, mình đã phải trở lại với giai cấp vô sản, mỗi ngày phải vì chút tiền chỉ đủ nuôi mèo mà chạy Đông chạy Tây rồi. Bất đắc dĩ quá! Cuộc đời thật bất đắc dĩ lắm mà...
Sát Phá Lang nhìn thấy giấy biên nhận đặt cược của Đường Hoa xong mới triệt để tin tưởng tên này, tổn thất của hắn lớn hơn của Đường Hoa, nhưng cũng chỉ là chút tài chính lưu động mà thôi, mấy món rác rưởi trong bao hắn tùy ý lấy ra bán cũng đủ để sung sướng qua ngày rồi ấy chứ.
Bình luận viên: “A! Sát Phá Lang và Mặc Tinh đã đụng phải nhau rồi, tiền đạo của đội Cân Quắc đã lấy được bóng ngay trước vạch cấm địa. Cuối cùng, sau khi trận đấu khai mạc được 40 phút, đội Cân Quắc cũng đã có được cơ hội sút bóng đầu tiên. Nhưng chúng ta hãy nhìn lại thủ môn của đội Mã Hoàng - Đông Phương Gia Tử kìa, hắn không hề nhìn lấy nửa con mắt, vẫn chỉ nằm trên xà ngang đếm mây bay như cũ... Đây là chiến thuật tâm lý, nhất định là chiến thuật tâm lý đấy. Sút rồi, tiền đạo của đội Cân Quắc - Cân Quắc Tiền cuối cùng cũng đã sút bóng rồi, quả bóng bay xẹt theo một đường vòng cung đẹp đẽ... Ta đệt, quả bóng bay thẳng tới bàn tay đang thõng xuống của Đông Phương Gia Tử rồi, thế mà trông hắn như đang ngủ vậy, thật là một tên nham hiểm mà.”
Đường Hoa nhìn lại quả bóng trên tay mình, trong lòng có biết bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn. Chợt cơn hận dâng lên, hắn xoay người quát: “Đứng lại!” Mọi người sững sờ, lại thấy Đường Hoa đã đi đến trước mặt Cân Quắc Tiền, hung tợn nện một đấm, sau đó lại bồi thêm một đạp nữa. Đánh xong, Đường Hoa ném bóng lên trên kiếm của Cân Quắc Tiền: “Sút lại.” Còn bản thân hắn thì lại chậm rãi bay trở về cầu môn: ha, con nhãi ngu ngốc này, vậy mà còn không biết cả sút lén nữa chứ.
Bình luận viên: “A! Đông Phương Gia Tử thực là tồi quá rồi, hắn muốn dùng năng lực của mình để triệt để phá hủy niềm tin của Cân Quắc Tiền đấy. Kiên cường lên cô nương ơi, đừng nên thỏa hiệp với thế lực tà ác nhé, dù ngươi có sụp đổ, vẫn còn có mười người như ngươi nữa mà.”
Đường Hoa cả giận nói: “Ngươi mau sút đi chớ!”
Cân Quắc Tiền co rúm người lại: “Ta... Ta không dám.”
“Ngươi có sút hay không?”
“Oa... Ta không dám mà, đã nói người ta không dám mà.” Khóc rồi, rõ ràng là sợ lắm rồi đấy.
Thế này thì ngay cả Phong Vân Nộ cũng không nỡ nhìn nữa, bèn bay đến bên cạnh Cân Quắc Tiền cổ vũ: “Muội muội, can đảm lên, cứ yên tâm sút đi. Cố lên, ta ủng hộ muội mà.”
Ây! Ngươi ở bên nào vậy chớ? Mặc Tinh rất là bất mãn lườm Phong Vân Nộ một cái. Đây cũng là do Đường Hoa đề nghị, chứ đổi là người khác, Mặc Tinh đã sớm chạy qua solo với người ta rồi.
Cân Quắc Tiền là một cô gái gầy yếu, gầy yếu đến mức có thể khiến cho nam nhân sinh lòng yêu thương. Mà tính cách của nàng cũng không khác diện mạo là bao, nàng nhỏ giọng hỏi Phong Vân Nộ: “Ta sút thật nhé?”
“Sút đi sút đi.” Phong Vân Nộ rất là khẳng khái.
“Ây... da...” Cân Quắc Tiền trước tiên hô lên hai từ, rồi nhắm mắt lại sút bóng...
Đường Hoa ngẩng đầu nhìn cái bóng đen đang từ từ nhỏ đi ở trên bầu trời, quy luật vật lý nói cho hắn biết, nếu không có ngoại lực tác dụng vào, quả bóng này tuyệt đối không có khả năng rơi vào trong cầu môn được. Đường Hoa bèn nghiến răng, sau đó hai lời không nói, trực tiếp túm lấy Cân Quắc Tiền đang đứng ngơ ngẩn đằng kia cho hai phát lên gối, tiếp theo là nắm tóc giựt chỏ. Những người chung quanh nhìn cảnh này mà tim run ruột lạnh cả lên. Đường Hoa đưa tay ra, đón bóng vào trong tay, tay kia lại nhẹ nhàng dìu chiếc eo nhỏ nhắn của Cân Quắc Tiền, nói một cách dịu dàng vô hạn: “Nếu ngươi mà còn không sút vào nổi, ta sẽ ở truồng cho ngươi xem ngay.” Sau đó hắn đặt bóng nằm vững vàng ở trên mũi kiếm của Cân Quắc Tiền, còn bản thân lại tiếp tục thong thả bay trở về cầu môn.
Lại vẫn không sút lén! Đường Hoa than một hơi, xoay người lại, tựa người vào cột dọc bên trái của cầu môn, chỉ tay vào chính giữa cầu môn đang rộng mở: “Sút!”
Bình luận viên: “Thật là một sự công kích tâm lý quá trần trụi, thật là một thủ đoạn ác độc hiếm thấy trong thiên hạ. Chúng ta đang phải nhìn một đóa hoa nhỏ bé mềm mại bị Đông Phương Gia Tử tà ác nhào nặn đến nỗi bước vào con đường tử vong... Không! Nào, không cần phải gắng sức lắm đâu cô nương. Cứ sút một trái, sút một trái đi!”
Bên ngoài sân, toàn bộ mọi người hùa theo bình luận viên, cùng nhau hò hét: “Sút một trái, sút một trái.”
Bên trong sân, cầu thủ của hai đội đều rống lên: “Sút một trái, sút một trái.”
Đường Hoa thở dài, Phi Thường Kiếm, ngươi ồn ào la hét cái gì đó, ngươi đang ở bên phe nào vậy hả?
Cân Quắc Tiền rõ ràng là đã sợ hãi quá rồi, chỉ có điều không biết là do bị Đường Hoa, hay bị bầu không khí hiện giờ làm cho sợ mà muốn khóc lại không dám, chỉ biết rưng rưng khóe môi, nước mắt chảy ra nhưng không khóc thành tiếng.
Sát Phá Lang từ đầu chỉ lạnh lùng đứng nhìn, lúc này lại đột nhiên bay đến trước mặt Cân Quắc Tiền, sau đó nhắm vào trái bóng phát ra một chiêu kiếm nộ, trái bóng vút thẳng vào trong cầu môn. Làm xong hết thảy, Sát Phá Lang thản nhiên nói: “Sút bóng, thực ra chỉ đơn giản vậy thôi.”
Cân Quắc Tiền hơi hé chiếc miệng nhỏ nhắn, nhìn Sát Phá Lang, vẻ ái mộ sùng bái không nói nên lời. Sát Phá Lang cười khẽ gật đầu để tỏ vẻ lễ phép, rồi lui lại vị trí của mình.
Phong Vân Nộ tức giận bừng bừng: ta đệt, tên chết bầm dám cướp sự nổi bật của ta.
Huyên Huyên: hóa ta Sát Phá Lang thật sự rất ngầu đấy.
Mặc Tinh: trêu hoa ghẹo cỏ, đàn ông trên đời đều thế cả.
Đường Hoa: cuối cùng cũng vào được một trái rồi, đậu xanh nhà nó, thật là không dễ dàng gì mà.
“Huýt...” Trọng tài quát: “Hiệp đầu kết thúc, đội Mã Hoàng dẫn trước với tỷ số 2-1. Hai đội cùng nghỉ ngơi 15 phút, sau đó cùng trao đổi phần sân và tiếp tục đá.”
Đường Hoa thấy tin nhắn nhưng không thèm để ý tới, hắn nhắn cho Thi Thi: “Đại tỷ à, chọc ta rất là vui phải không?”
Thi Thi quệt hai dòng nước mắt: “Đại ca, toàn bộ gia sản của ta đều ở trong đó hết đó.”
“Có chứng cớ gì chứng minh ngươi đang không chọc ta không?” Dù sao cũng đã từng có vết xe đổ rồi.
“Ngươi nghĩ rằng các ngươi thắng trận thì ta có thể kiếm được tiền sao?”
“Cái này... Thật ra cũng có lý.” Đường Hoa hiểu, sau đó chợt giận dữ: “Vậy các ngươi đang làm cái trò gì đấy?”
“Đại ca, ngài không thấy à? Bọn ta thật cũng mong tấn công lắm, nhưng ngay cơ hội lấy bóng cũng không có kia mà.”
“Móa! Chúng ta hiện giờ là mười ba người đá với chín người, vậy mà mới bắt đầu ngươi đã thua tới 2-0 rồi, chuyện chúng ta đá giả có nói ra cũng không ai tin à.”
“Dù sao thì ngươi cũng trông thấy rồi đấy, trình độ chỉ có nhiêu đó thôi... Nếu không... Ngươi giả bộ tự lọt lưới vài trái đi?”
Đường Hoa hộc máu: “Tỷ tỷ, ngài bảo ta tự ghi bàn nhà mình thì không có vấn đề, nhưng quan trọng là ngài phải để ta cho ta lấy được bóng đã chứ.”
“Sát Phá Lang thì sao?”
“Một tên tiền đạo mà mang bóng cắm đầu chạy mấy trăm mét, sau đó giơ chân sút vào gôn nhà mình?”
Thi Thi cũng vì ý kiến tồi tàn này của mình mà hộc máu, thực lực kém quá rồi, lẽ ra phải mua chuộc luôn hết cả đội người ta mới đúng chứ. Thi Thi không hề nói dối, làm nhà cái thì bên kèo dưới thắng trận họ mới lời được, đây là đạo lý dễ hiểu lắm. Mà nếu dựa theo tình hình hiện giờ suy tiếp, vậy sau khi trận đấu kết thúc, nàng sẽ chỉ còn có một con đường duy nhất để đi, đó là nộp đơn xin phá sản, nếu đoán không sai, còn phải làm công cho hệ thống mấy tháng nữa. Làm công cho hệ thống không phải là dạng làm công bình thường, đó là công nhân làm suốt 24 giờ, 365 ngày, đã không có bảo hiểm lại còn không có ngày nghỉ nữa...
“Ngươi có ý kiến gì không?” Bây giờ điều duy nhất Thi Thi chờ mong là Đường Hoa sẽ nảy ra mấy ý đồ nào đó. Tuy Sát Phá Lang vẫn đang nỗ lực quấy rối, nhưng hiệu quả vẫn không thể nào hài lòng nổi. Đương nhiên nếu không nhờ Sát Phá Lang quấy rối thì bây giờ sẽ không chỉ là 2-0 đơn giản như vậy đâu.
“Trừ khi bây giờ ngươi có thể mua chuộc được Huyên Huyên.”
“Mua chuộc nàng?”
“Đúng! Sao ngươi không nghĩ lại thử xem, với mớ trang bị cùng với level rác rưởi của nàng làm sao lại có thể chui vào trong đội này được chứ? Rồi vì sao Phong Vân Nộ lại chấp nhận cho nàng vào đội chứ?”
“Vì sao?”
“Bởi vì... Thứ nhất, Phi Thường Kiếm ái mộ Huyên Huyên. Thứ hai, Phong Vân Nộ cũng rất có ý đồ với nàng ta.”
“? Thứ nhất thì ta hiểu, nhưng còn thứ hai...?”
“Heo à? Nếu Phong Vân Nộ cua được Huyên Huyên, vậy khi đến hành tinh M hắn có thể bớt phấn đấu được 20 năm đấy, cho dù chỉ kết bạn với nhau, về sau cũng sẽ thênh thang hoạn lộ. Cái mà minh tinh không thiếu nhất là gì? Không thiếu nhất chính là mạng lưới quan hệ. Xã hội thượng lưu là cái gì? Ngay cả trong xã hội hạ lưu, ai lại không vui lòng kéo theo một minh tinh đi qua đi lại trước mặt bạn bè để tăng thể diện chứ. Phong Vân Nộ là người thông minh, cho nên biết Huyên Huyên tuyệt đối là một tiềm lực lớn.”
Thi Thi hỏi tiếp: “Dùng cái gì mua chuộc nàng đây?”
“Ưm... Không biết.” Đường Hoa thật sự không biết, hắn còn chưa với tay vào lĩnh vực này, đối mặt với vấn đề như thế thật không biết phải lần từ đâu cả.
“Ta tới thư xem, nếu thành công thì sau đó sẽ xử lý thế nào?”
“Ngươi cứ làm như vầy... Nói như vầy...”
* * * * * *
Sau khi bắt đầu trận đấu được 15 phút, Huyên Huyên đột nhiên nói: “Trong đội Cân Quắc có nhiều bạn của ta lắm, có thể chừa chút thể diện cho bọn họ, đừng tiến công nữa được không?”
Phi Thường Kiếm tức khắc trả lời: “Có thể!”
Phong Vân Nộ dịu dàng hỏi: “Là bạn bè thế nào? Quan trọng lắm sao?”
“Ừ ừ! Là... bạn bè tâm sự.”
“Phản đối!” Mặc Tinh nhảy ra nói: “Bạn bè thì bạn bè, ta vẫn còn chưa sút vào nữa đó.”
Táng Ái nói một cách không nóng cũng không lạnh: “Đúng vậy, tinh thần thi đấu Olympic.”
Bởi vậy đội bắt đầu bỏ phiếu, Mặc Tinh, Táng Ái với lại ba người nữ khác tỏ ý phản đối, còn Huyên Huyên, Phi Thường Kiếm, Sát Phá Lang với một tên hậu vệ nam khác bỏ phiếu đồng ý. Đường Hoa vỗ ngực nói: “Bạn bè của Huyên Huyên ngươi cũng là bạn bè của ta, mẹ của ngươi vẫn là mẹ của ngươi, ta vĩnh viễn ủng hộ ngươi.”
5 vs 5, huề.
“A! Lại cái dạng này.” Phong Vân Nộ phiền não lắm, thực ra bây giờ tỷ số đã là 2-0, trình độ người ta lại như thế, cho dù có để yên cho người ta tấn công cũng chưa chắc có thể tới vùng cấm địa nổi. Nhưng vấn đề là bởi vì đề nghị kỳ lạ này của Huyên Huyên, đã khiến cho không khí trong đội ngũ mất hài hòa lắm. Mặc Tinh với Táng Ái đã sớm không thuận mắt Huyên Huyên từ lâu rồi: “Ta bỏ quyền có được không?”
Mà điều duy nhất hiện giờ Đường Hoa cảm thấy tò mò chính là Thi Thi đã dùng cái gì để mua chuộc Huyên Huyên. Tiền, người ta có. Danh, người ta cũng có. Thi Thi còn có thể đưa ra thứ gì được nữa chứ? Nhắn tin cho Thi Thi, Thi Thi vẫn chỉ trả lời: “Ngươi đoán xem.”
“Đoán cái máu!” Đường Hoa kéo Mặc Tinh qua, nói: “Ngươi phải đồng ý.”
“Dựa vào cái gì?”
“Hàm Dương, Lạc Dương, Trường An, thành đô, Thái Nguyên rong ruổi mười ngày, mỗi ngày phí mua sắm 100 kim, cộng thêm xe công đón đưa...”
Còn chưa chờ Đường Hoa nói xong, Mặc Tinh đã giơ tay: “Ta nghĩ nhất định Huyên Huyên tỷ cũng có chỗ khó xử, ta đồng ý.” Còn chuyện vì sao Đường Hoa bắt nàng đồng ý, nàng cho rằng không cần thiết phải dò hỏi.
Bởi vì như thế, đội Mã Hoàng bắt đầu co đầu rụt cổ lại phòng thủ nơi giữa sân. Bình luận viên tiếp tục kích động quần chúng: “Nhìn kìa, Đông Phương Gia Tử lại xuất ác chiêu rồi. Các cô nương, đừng bị cái bề ngoài mê hoặc đấy, rất nhiều sự tình trên sân bóng đã cảnh báo chúng ta rồi, họ đang ở trong trạng thái phòng thủ phản kích đấy... Đội Mã Hoàng thật cũng quá vô lại rồi, lại đi bày ra thế trận thùng sắt để tử thủ điểm số 2-0 thế đấy.”
Đường Hoa ngáp một cái thật dài, đã 30 phút rồi, thế mà mình chưa thể đụng được vào trái bóng dù chỉ một cái đấy. Lại nhìn mấy người khác, cũng đều đang bồn chồn cả. Nhưng cho dù tinh thần bên mình bất an, cho dù đội Cân Quắc đã đổ mồ hôi như mưa, cho dù đội Cân Quắc hiện giờ chỉ còn mỗi một tên thủ môn đang đóng ở phần sân giữa của họ, cũng không thể nào đột phá được đến vị trí hậu vệ bên mình.
Phải biết rằng hiện giờ đội Mã Hoàng đã không còn là những con gà con như lúc trước nữa. Trước khi đấu với đội Liên Minh, họ đã có chiến thuật và cách phối hợp của riêng mình. Sau khi tổng kết lại sở trường của đội Liên Minh, các cầu thủ đội Mã Hoàng đã trở nên chuyên nghiệp hơn cả đội bóng nam quốc gia Trung Quốc rồi...
Ông trời thật không có mắt, chuyện thế này mà cũng có thể xảy ra được đấy. Đường Hoa nhìn tình trạng trên sân mà tức giận vô cùng, bèn khơi khơi leo lên trên xà ngang mà nằm, nhắm mắt lại coi như không nghe không thấy gì nữa. So với tổn thất mà Thi Thi sẽ gặp, hắn còn đỡ hơn nhiều lắm, hắn không mắc nợ bên ngoài, tuy cũng có cá cược nhưng đều là vốn riêng của mình cả. Còn phần 1000 kim tiền đặt cọc của Thi Thi thì... Sau khi thắng trận, chẳng phải Sát Phá Lang vẫn sẽ đưa cho mình 1000 kim đó sao? Chỉ có điều tiếc nuối duy nhất là sau khi lông bông được mấy ngày, mình đã phải trở lại với giai cấp vô sản, mỗi ngày phải vì chút tiền chỉ đủ nuôi mèo mà chạy Đông chạy Tây rồi. Bất đắc dĩ quá! Cuộc đời thật bất đắc dĩ lắm mà...
Sát Phá Lang nhìn thấy giấy biên nhận đặt cược của Đường Hoa xong mới triệt để tin tưởng tên này, tổn thất của hắn lớn hơn của Đường Hoa, nhưng cũng chỉ là chút tài chính lưu động mà thôi, mấy món rác rưởi trong bao hắn tùy ý lấy ra bán cũng đủ để sung sướng qua ngày rồi ấy chứ.
Bình luận viên: “A! Sát Phá Lang và Mặc Tinh đã đụng phải nhau rồi, tiền đạo của đội Cân Quắc đã lấy được bóng ngay trước vạch cấm địa. Cuối cùng, sau khi trận đấu khai mạc được 40 phút, đội Cân Quắc cũng đã có được cơ hội sút bóng đầu tiên. Nhưng chúng ta hãy nhìn lại thủ môn của đội Mã Hoàng - Đông Phương Gia Tử kìa, hắn không hề nhìn lấy nửa con mắt, vẫn chỉ nằm trên xà ngang đếm mây bay như cũ... Đây là chiến thuật tâm lý, nhất định là chiến thuật tâm lý đấy. Sút rồi, tiền đạo của đội Cân Quắc - Cân Quắc Tiền cuối cùng cũng đã sút bóng rồi, quả bóng bay xẹt theo một đường vòng cung đẹp đẽ... Ta đệt, quả bóng bay thẳng tới bàn tay đang thõng xuống của Đông Phương Gia Tử rồi, thế mà trông hắn như đang ngủ vậy, thật là một tên nham hiểm mà.”
Đường Hoa nhìn lại quả bóng trên tay mình, trong lòng có biết bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn. Chợt cơn hận dâng lên, hắn xoay người quát: “Đứng lại!” Mọi người sững sờ, lại thấy Đường Hoa đã đi đến trước mặt Cân Quắc Tiền, hung tợn nện một đấm, sau đó lại bồi thêm một đạp nữa. Đánh xong, Đường Hoa ném bóng lên trên kiếm của Cân Quắc Tiền: “Sút lại.” Còn bản thân hắn thì lại chậm rãi bay trở về cầu môn: ha, con nhãi ngu ngốc này, vậy mà còn không biết cả sút lén nữa chứ.
Bình luận viên: “A! Đông Phương Gia Tử thực là tồi quá rồi, hắn muốn dùng năng lực của mình để triệt để phá hủy niềm tin của Cân Quắc Tiền đấy. Kiên cường lên cô nương ơi, đừng nên thỏa hiệp với thế lực tà ác nhé, dù ngươi có sụp đổ, vẫn còn có mười người như ngươi nữa mà.”
Đường Hoa cả giận nói: “Ngươi mau sút đi chớ!”
Cân Quắc Tiền co rúm người lại: “Ta... Ta không dám.”
“Ngươi có sút hay không?”
“Oa... Ta không dám mà, đã nói người ta không dám mà.” Khóc rồi, rõ ràng là sợ lắm rồi đấy.
Thế này thì ngay cả Phong Vân Nộ cũng không nỡ nhìn nữa, bèn bay đến bên cạnh Cân Quắc Tiền cổ vũ: “Muội muội, can đảm lên, cứ yên tâm sút đi. Cố lên, ta ủng hộ muội mà.”
Ây! Ngươi ở bên nào vậy chớ? Mặc Tinh rất là bất mãn lườm Phong Vân Nộ một cái. Đây cũng là do Đường Hoa đề nghị, chứ đổi là người khác, Mặc Tinh đã sớm chạy qua solo với người ta rồi.
Cân Quắc Tiền là một cô gái gầy yếu, gầy yếu đến mức có thể khiến cho nam nhân sinh lòng yêu thương. Mà tính cách của nàng cũng không khác diện mạo là bao, nàng nhỏ giọng hỏi Phong Vân Nộ: “Ta sút thật nhé?”
“Sút đi sút đi.” Phong Vân Nộ rất là khẳng khái.
“Ây... da...” Cân Quắc Tiền trước tiên hô lên hai từ, rồi nhắm mắt lại sút bóng...
Đường Hoa ngẩng đầu nhìn cái bóng đen đang từ từ nhỏ đi ở trên bầu trời, quy luật vật lý nói cho hắn biết, nếu không có ngoại lực tác dụng vào, quả bóng này tuyệt đối không có khả năng rơi vào trong cầu môn được. Đường Hoa bèn nghiến răng, sau đó hai lời không nói, trực tiếp túm lấy Cân Quắc Tiền đang đứng ngơ ngẩn đằng kia cho hai phát lên gối, tiếp theo là nắm tóc giựt chỏ. Những người chung quanh nhìn cảnh này mà tim run ruột lạnh cả lên. Đường Hoa đưa tay ra, đón bóng vào trong tay, tay kia lại nhẹ nhàng dìu chiếc eo nhỏ nhắn của Cân Quắc Tiền, nói một cách dịu dàng vô hạn: “Nếu ngươi mà còn không sút vào nổi, ta sẽ ở truồng cho ngươi xem ngay.” Sau đó hắn đặt bóng nằm vững vàng ở trên mũi kiếm của Cân Quắc Tiền, còn bản thân lại tiếp tục thong thả bay trở về cầu môn.
Lại vẫn không sút lén! Đường Hoa than một hơi, xoay người lại, tựa người vào cột dọc bên trái của cầu môn, chỉ tay vào chính giữa cầu môn đang rộng mở: “Sút!”
Bình luận viên: “Thật là một sự công kích tâm lý quá trần trụi, thật là một thủ đoạn ác độc hiếm thấy trong thiên hạ. Chúng ta đang phải nhìn một đóa hoa nhỏ bé mềm mại bị Đông Phương Gia Tử tà ác nhào nặn đến nỗi bước vào con đường tử vong... Không! Nào, không cần phải gắng sức lắm đâu cô nương. Cứ sút một trái, sút một trái đi!”
Bên ngoài sân, toàn bộ mọi người hùa theo bình luận viên, cùng nhau hò hét: “Sút một trái, sút một trái.”
Bên trong sân, cầu thủ của hai đội đều rống lên: “Sút một trái, sút một trái.”
Đường Hoa thở dài, Phi Thường Kiếm, ngươi ồn ào la hét cái gì đó, ngươi đang ở bên phe nào vậy hả?
Cân Quắc Tiền rõ ràng là đã sợ hãi quá rồi, chỉ có điều không biết là do bị Đường Hoa, hay bị bầu không khí hiện giờ làm cho sợ mà muốn khóc lại không dám, chỉ biết rưng rưng khóe môi, nước mắt chảy ra nhưng không khóc thành tiếng.
Sát Phá Lang từ đầu chỉ lạnh lùng đứng nhìn, lúc này lại đột nhiên bay đến trước mặt Cân Quắc Tiền, sau đó nhắm vào trái bóng phát ra một chiêu kiếm nộ, trái bóng vút thẳng vào trong cầu môn. Làm xong hết thảy, Sát Phá Lang thản nhiên nói: “Sút bóng, thực ra chỉ đơn giản vậy thôi.”
Cân Quắc Tiền hơi hé chiếc miệng nhỏ nhắn, nhìn Sát Phá Lang, vẻ ái mộ sùng bái không nói nên lời. Sát Phá Lang cười khẽ gật đầu để tỏ vẻ lễ phép, rồi lui lại vị trí của mình.
Phong Vân Nộ tức giận bừng bừng: ta đệt, tên chết bầm dám cướp sự nổi bật của ta.
Huyên Huyên: hóa ta Sát Phá Lang thật sự rất ngầu đấy.
Mặc Tinh: trêu hoa ghẹo cỏ, đàn ông trên đời đều thế cả.
Đường Hoa: cuối cùng cũng vào được một trái rồi, đậu xanh nhà nó, thật là không dễ dàng gì mà.
“Huýt...” Trọng tài quát: “Hiệp đầu kết thúc, đội Mã Hoàng dẫn trước với tỷ số 2-1. Hai đội cùng nghỉ ngơi 15 phút, sau đó cùng trao đổi phần sân và tiếp tục đá.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.