Chương 95: TRẤN NGỤC MINH VƯƠNG
Hà Tả
05/11/2013
Thi Thi đi ra tửu lâu, tức khắc có ngay một nữ sinh đuổi theo báo cáo: “Tiền của Sát Phá Lang đã truyền thư qua rồi.”
“Ừ!”
“Thi Thi tỷ, muội có một chuyện không hiểu cho lắm.”
“Chuyện gì?”
“Gia Tử thành công thì tỷ được tiền, mà số tiền này phải lớn hơn là do ám sát hắn nhiều lắm. Tỷ thường nói tỷ là một thương nhân, và Gia Tử lại là bạn của tỷ nữa...”
“Có thể được ít hay nhiều à?” Thi Thi cười nói: “Nói riêng đến ích lợi, thì tính chất công việc của chúng ta đã quyết định rằng chúng ta phải hy vọng một cục diện hỗn loạn mới được. Thiên Đường tan vỡ rồi thì còn hỗn loạn gì nữa? Tiếp theo là thông qua chuyện này, con đường tín nhiệm uỷ thác giữa chúng ta với Thiên Đường và ba bang kia đã được mở ra, chúng ta sẽ như cá gặp nước, và cái mà chúng ta không thiếu nhất chính là nhân tài. Loại làm nhiệm vu, loại làm sát thủ, loại chuyên theo dõi, loại chuyên nằm vùng, vân vân... Một người thương nhân thành đạt không thể chỉ thoả mãn những cái ích lợi trước mắt, mà còn phải lo tính lâu dài nữa. Và lại nói, lẽ nào chuyện này sẽ không có điều xấu xảy ra sao? Vạn nhất mà Gia Tử giữa đường thất bại thì sao? Chúng ta nhận uỷ thác cả hai bên thì ít nhất cũng có thể cam đoan được mức lợi ích nhất định mới được. Mặt khác, ngươi phải biết rằng trừ Mông Mông ra thì ngay cả Thắng Giả Vi Vương cũng không hề biết là chúng ta đang nhận uỷ thác của cả hai bên. Cuối cùng, Thiên Đường không nên sụp đổ, sự tồn tại của bọn họ sẽ mang đến PK đại quy mô, mang đến những cuộc báo thù, nhu cầu dược phẩm, vân vân,... Chúng ta chào giá tuy có cao, nhưng có rất nhiều tình huống họ phải cần đến chúng ta, cho nên, bỏ đi mấy trăm kim trước mắt này, tương lai sẽ lời được ngàn kim, vạn kim, thậm chí cả vạn vạn kim đấy.”
“Nhưng... Thi Thi tỷ à, Gia Tử là bạn của tỷ mà?”
“Bạn...” Thi Thi hơi ngẩn ngơ một lúc, sau đó nói: “Bạn bè là bạn bè, mà công việc là công việc. Có điều... Ai! Ngạn ngữ Trung Quốc có nói, hai bên nặng nhẹ thì chọn nhẹ. Ta không thể vì ích lợi của một người bạn mà buông bỏ đi cơ hội vô cùng được. Sau này hắn muốn lấy bao nhiêu tiền, thì chỉ cần mở miệng, ta cũng sẽ đưa cho hắn, lẽ nào không được tính là bạn bè sao?”
Nữ sinh kia ngẩn ngơ một hồi, rồi trả lời: “Bạn thì có thể tính là bạn, nhưng... Có vẻ như không đủ tình bạn cho lắm.”
* * * * * *
Đường Hoa vẫn còn đang uống rượu, thì tin nhắn của Mặc Tinh bay qua: “Gia Tử, lát nữa ta mời ngươi ăn cơm ở Cửu Giang.”
“Vì sao?”
Mặc Tinh ở đầu bên kia trầm mặc một phút sau mới trả lời lại: “Tháng sau là sinh nhật của ta.”
“Vậy có phải là ngươi định đưa ta đi làm quen với một vài người bạn của ngươi không?”
“... Đúng là có mấy người bạn.”
“Mặc Tinh, bên ta đang có một bàn Mãn Hán Toàn Tịch đây này, ngươi có muốn qua hay không?”
Mặc Tinh ở đầu bên kia nuốt nước miếng ừng ực, từ lúc vào trò chơi, vì mua những đồ trang sức xa xỉ mà nàng chẳng ăn ngon được chút nào, đã vậy vẫn còn phải tự an ủi mình làm vậy là để bảo trì vóc người nữa. Mỗi lần thấy miệng thèm ăn, nàng cũng chỉ đành lấy những cái vòng cổ trân châu, những cái nhẫn bằng phỉ thuý ra để tự an ủi tâm hồn thương tổn của mình. Cũng chỉ có khi đi lêu bêu cùng Đường Hoa nàng mới sinh hoạt xa hoa hơn được chút ít, thời gian còn lại thì đều ăn mì ăn liền cả. Bây giờ nghe thấy có bàn Mãn Hán Toàn Tịch trị giá mấy chục kim đang chờ mình thì ngón trỏ đã không nhịn được mà ngọ nguậy lung tung rồi.
Nhưng nhất định phải kiên trì nguyên tắc của mình mới được, Mặc Tinh nuốt nước miếng vào, nàng không hy vọng gì sau này đi đường mà thấy hai người bạn của mình choảng nhau, nhưng... Tin nhắn vô tình của Đường Hoa lại đến: “Brandy, rượu nho, Nữ Nhi Hồng, dê hầm, chân gấu chưng, đuôi lộc chưng, vịt quay, gà quay, ngỗng quay, heo kho vịt kho gà tương thịt khô...”
“Chờ ta, đừng có ăn hết, ta đến ngay!” Mặc Tinh xoay người nắm tay Mông Mông nói: “Ta đang có chuyện gấp, hôm nào chúng ta hẹn lại nhé.”
“Chuyện gì gấp vậy?” Mông Mông quan tâm hỏi.
“À... Đi cứu vớt động vật.” Mặc Tinh nói xong thì ‘Xoẹt’ một tiếng biến mất.
* * * * * *
Hai tiếng đồng hồ sau, Mặc Tinh xuất hiện ở trong phòng riêng của tửu lâu phủ Tế Nam. Trước tiên nàng nhìn quét qua mặt bàn, trong lòng cũng có phần ưng ý, chín phần đồ ăn chưa từng bị động vào, hơn nữa lại còn đang nóng hôi hổi. Tức khắc nàng không thèm khách khí chào hỏi, cứ thế cầm đũa gắp ăn.
Tôn Minh truyền âm: “Có nên ác như vậy không, người ta phải bay cả hai tiếng đồng hồ mới ăn được một chút như vậy thôi, mà lại còn là con gái nữa.”
“Cho nàng ăn bên trong bới bên ngoài.” Đường Hoa đứng lên nói: “Mặc Tinh, Phá Toái tìm ta, ta ra ngoài xem đã.”
“Ừ ừ!” Mặc Tinh gật đầu liên tục.
Ba phút sau, Tôn Minh nhìn nhìn cái cổ tay không có đồng hồ của mình, nói: “Sao mà lại đi lâu vậy? Gia Tử cũng thật là, cũng không bảo Phá Toái vào ngồi. Ta ra ngoài coi cái.”
“Ừ ừ!”
Tôn Minh đi xuống dưới lầu xong, hỏi Đường Hoa: “Ngươi có tính toán gì ở sau?”
Đường Hoa cười rồi bước ra ngoài, thuận tay túm lấy một tên bang chúng Thiên Đường, nói: “Nói với trưởng lão Mông Mông của các ngươi là bạn của nàng đang bị vây ở trong tửu lâu ấy, bảo nàng mau mau cầm tiền chuộc đến chuộc người kìa.”
Tên bang chúng Thiên Đường này còn chưa kịp nói gì, thì đột nhiên hệ thống phát thanh: Phá Toái độ tiên kiếp thành công, tấn chức thành Bồng Lai tán nhân.
“Đúng lúc thế?” Đường Hoa nhìn nhìn Tôn Minh, Tôn Minh nhìn nhìn Đường Hoa...
“Phắn!” Hai người chuyển phi kiếm xuống dưới chân, mở ra tốc lực lớn nhất biến mất, đồng thời cũng không quên đóng chức năng nhận tin từ hảo hữu lại.
Trong tửu lâu, Mặc Tinh vừa ăn vừa tự lầm bầm: “Phá Toái độ tiên kiếp ở Tế Nam... Ở Tế Nam? Độ tiên kiếp? A ~~~” Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng khắp bầu trời phủ Tế Nam...
* * * * * *
Đường Hoa đang cắm đầu bay như điên tất nhiên là không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đó, mà hắn cũng chả có tâm tư nào đi để ý tới, vì cơ hồ như đồng thời với lúc hệ thống phát thanh, hắn thu được tin của hệ thống: Thục Sơn tao ngộ công kích, môn hạ đệ tử mau mau trở về cứu viện.
* * * * * *
Đã độ tiên kiếp xong xuôi, Phá Toái duỗi tay duỗi chân, cảm giác thật là sảng khoái. Nhưng tức khắc, hắn lại nhận được tin của hệ thống: Môn phái tuyên bố nhiệm vụ sư môn khẩn cấp. Phá Toái chỉnh lý lại y phục, xong nói với Nhược Hãn ở bên cạnh: “Ta biết thế nào ta thành công thì cũng sẽ có kẻ phải xui xẻo mà, không biết lần này là môn phái nào bị đây... Đệt, thằng Gia Tử chết toi này vậy mà không gửi tin chúc mừng đến.” Rà soát lại tin nhắn chúc mừng xong, Phá Toái rất là bất mãn với Đường Hoa.
* * * * * *
Thục Sơn bây giờ lâm vào tình trạng trong ngoài hai tầng khác nhau, từ cách xa trăm dặm đã trông thấy khí đen bốc lên tận trời. Hầu như mọi NPC đều đã rút lui ra khỏi môn phái, mà người tuyên bố nhiệm vụ sư môn là Trung Hành thì đã dời chỗ đứng sang nơi mới ở khoảng một cây số phía bên trên Thục Sơn.
Đường Hoa vừa xỉa răng, vừa nói với Trung Hành: “NPC các ngươi có phải có phần quá đáng lắm hay không, xảy ra chuyện một cái là trốn chạy ngay, ngay cả bác gái chuyên rửa chén trong phòng bếp cũng chạy nhanh hơn là ta phi kiếm nữa... Nói sao đi nữa thì mọi người cũng đều lây lất ở Thục Sơn hết mà, chuyện này mà truyền đi ra thì ngày sau làm sao chúng ta có mặt mũi gặp người khác được?”
“Yêu ma hung ác, chúng ta vì giữ gìn một chút ngọn lửa cách mạng nên mới như thế đấy chứ.” Trung Hành cười mị mị trả lời, xong nói thêm: “Một khi chính điện bị đột phá thì đẳng cấp của tất cả đệ tử Thục Sơn đều bị giảm năm.”
“Xảy ra chuyện gì thế?” Thiên Sứ là người thứ hai về đến, vừa mở miệng đã hỏi ngay.
“Tà Kiếm Tiên tiến đánh Tỏa Yêu Tháp, tất cả yêu ma trong Tỏa Yêu Tháp đã thoát ra được rồi. Mười ngày sau, yêu ma sẽ tung hoành Thần Châu đại địa. Nhất định phải lấy được năm linh châu Lôi, Phong, Thuỷ, Thổ, Hoả mới có thể chữa trị Tỏa Yêu Tháp được.” Nói xong, Trung Hành lấy một quyển sách ra đưa cho Thiên Sứ rồi nói: “Đây là ‘Hàng Yêu Phục Ma lục’ chuyên dụng của đệ tử Thục Sơn, có thể ghi chép lại việc đánh chết những yêu ma đã chạy khỏi tháp.” Đây là dạng đối thoại theo công thức có sẵn, Trung Hành rất hài lòng với chuyện Thục Sơn ít người, đương nhiên nếu ít hơn chút nữa thì lại càng tốt, mình đỡ khỏi phải mỏi miệng.
Đường Hoa lục lục túi Càn Khôn rồi hỏi: “Thiên Sứ muốn móng heo hay cánh gà?”
“Cánh gà đi.” Thiên Sứ nhận một dĩa cánh gà, vừa gặm vừa hỏi Trung Hành: “Chưởng môn đâu?”
Trung Hành trả lời: “Phi thăng rồi.”
Đường Hoa tức thì một đầu đầy gân đen. Chưởng môn đúng là chưởng môn, quả nhiên danh bất hư truyền, môn hạ đệ tử thấy tình thế không hay thì cùng lắm chạy khỏi môn phái, mà người ta nhìn thấy không ổn thì trực tiếp phi thăng luôn. Thật là một tên chưởng môn tốt, “tử đệ tử bất tử chưởng môn”.
“Chết tiệt!” Nhất Tiếu và Nhu Mễ phăm phăm bay vào, mở miệng ra là đã một câu thô tục: “Mẹ nó, mấy ngày trước Phá Toái vẫn còn đùa với ta, nói Thục Sơn ta chỉ có năm mống độc đinh, rủi đâu Tà Kiếm Tiên đến thì xem chúng ta sẽ chết như thế nào. Cái miệng quạ đen chết tiệt.”
Thiên Sứ đưa dĩa qua: “Nhu Mễ, ăn một ít không?”
“Ta không thích ăn thịt.” Nhu Mễ có hơi gầy gò.
Đường Hoa lục lục túi Càn Khôn: “Vậy muốn ăn chôm chôm hay là trái vải? Ăn no rồi hồi nữa mới đánh đấm được. Nhất Tiếu, ngươi muốn lợn sữa hay là vịt quay?”
“Vịt quay.” Nhất Tiếu đón lấy một con vịt quay, tán thưởng: “Vẫn là tiêu chuẩn sinh hoạt của Gia Tử cao.”
“Không! Vừa nãy có người bạn mời khách, ta sẵn tay gói theo một phần Mãn Hán Toàn Tịch đó mà.” Đường Hoa thuận tay lại lấy một cái chân gấu ra bắt đầu gặm. Đứng không mà chờ Thiếu Gia đến cho đủ số thì chẳng biết đến khi nào mới được ăn.
Nhất Tiếu nhận Hàng Yêu Phục Ma lục rồi nói: “Thiếu Gia đâu? Phát cái tin thúc hắn nhanh lên đi chứ.”
“Đã giục rồi, đang trên đường đấy.” Đường Hoa nói: “Thiếu Gia vừa đi Cửu Giang mở chi nhánh. Với tốc độ ngang bằng con rùa của hắn thì phỏng chừng còn phải chờ một hồi nữa cơ.”
* * * * * *
Mấy người vừa nói chuyện phiếm vừa ăn uống, cuối cùng Thiếu Gia cũng khoan thai đến nơi. Vừa gặp mắt, hắn đã phất tay: “Xin lỗi đã chậm, ta mang theo hai bàn tiệc cho mọi người đây, lát nữa vừa đánh vừa ăn. Bên trong đã tan tành hết chưa?”
“Phỏng chừng vẫn chưa.”
Trung Hành thấy người đã đến đủ thì ho khan một tiếng, nói một đống lời nhảm giới thiệu sơ qua tình hình trong môn phái. Ý tứ đại khái là Tà Kiếm Tiên đã phá tháp, bầy yêu chạy loạn. Hiện giờ môn phái vẫn còn chưa bị công kích quy mô lớn, vì Tỏa Yêu Tháp vẫn còn chưa bị phá hư hoàn toàn. Yêu ma càng lúc càng nhiều con được thả ra, nhưng điều phiền phức nhất vẫn là trong tầng dưới chót nhất của Tỏa Yêu Tháp có một con đại BOSS tên là Thiên Yêu Hoàng, tên này mới thực sự là ghê gớm, ba trăm năm trước phải khuynh động hết lực của mọi người, bao gồm của chưởng môn lẫn cả của bác gái rửa rau mới có thể miễn cưỡng vây khốn được hắn, hơn nữa đã vận dụng cả thần binh của Thục Sơn để trấn áp mà hắn vẫn còn chưa có hết, vẫn còn chờ đợi thời cơ phá tháp mà ra. Nghe nói Thiên Yêu Hoàng này có công lực không thua kém gì Tà Kiếm Tiên, nên hiện giờ Tà Kiếm Tiên cũng đang rất mâu thuẫn, hắn rất thèm thanh thần binh kia, nhưng lại sợ lấy thần binh đi rồi thì Thiên Yêu Hoàng sẽ tỉnh lại, lãnh đạo bầy yêu diệt hắn trước.
Hiện giờ tình hình là chín tầng Tỏa Yêu Tháp đã bị phá mất ba tầng, sau đó cứ mỗi ngày qua đi thì nó sẽ bị phá thêm một tầng nữa. Mà qua mỗi ngày, công lực của Thiên Yêu Hoàng sẽ khôi phục thêm 10%, một khi mà tới ngày thứ 10 còn chưa bắt được Thiên Yêu Hoàng thì hậu quả không thể lường nổi.
“Trong Thục Sơn giờ còn có lực lượng nào chống cự không?” Thiếu Gia hỏi.
“Có!” Trung Hành trả lời: “Trấn Ngục Minh Vương được Thiên Đình ngự phong vẫn đang bảo hộ Tỏa Yêu Tháp.”
“Sao lại có chuyện các ngươi đều chạy để lưu lại non xanh, mà hắn thì ở đó chắn lỗ châu mai được?”
“Hắn không được phép chạy, một khi mà Tỏa Yêu Tháp sập thì hắn sẽ bị hủy bỏ chức tiên, đánh vào luân hồi vì lý do thất trách ngay. Nếu không nhờ có hắn, thì các ngươi cho rằng đại điện Thục Sơn bây giờ còn nổi sao?” Trung Hành lại giới thiệu sơ sơ một chút nữa, hoá ra Trấn Ngục Minh Vương này cũng chả phải là hàng tốt gì cả, dã tâm của hắn lớn lắm, nhưng lại bị cấp trên đưa ra làm con dê thế tội mà phái đi trông coi Tỏa Yêu Tháp này. Chẳng qua dù sao người ta cũng là nhân vật khoẻ tay trên thiên cung mà, tuy so ra kém hàng như Cửu Thiên Huyền Nữ chút xíu, nhưng so với Tà Kiếm Tiên thì lại mạnh hơn ba phần. Có điều lão Tà người ta nhiều người, lại đê tiện hơn hắn nữa, cho nên hắn chẳng thể nào làm gì lão Tà được, chỉ biết giương mắt nhìn Tỏa Yêu Tháp bị đột phá từng tầng từng tầng, bây giờ hy vọng duy nhất của hắn chính là viện quân của người chơi.
Chẳng qua theo như phỏng đoán của bọn Đường Hoa, thì viện quân ngoài phái nhanh nhất cũng phải tối mai mới đến được. Đã có thần tiên phòng thủ cho đại điện, nên mấy người này cũng chẳng tiến vào trong môn phái làm chi, cứ ở bên ngoài thảo luận nhiệt liệt về việc viện quân.
*** tử đệ tử bất tử chưởng môn: đệ tử chết thì chết, chưởng môn không chết là được.
“Ừ!”
“Thi Thi tỷ, muội có một chuyện không hiểu cho lắm.”
“Chuyện gì?”
“Gia Tử thành công thì tỷ được tiền, mà số tiền này phải lớn hơn là do ám sát hắn nhiều lắm. Tỷ thường nói tỷ là một thương nhân, và Gia Tử lại là bạn của tỷ nữa...”
“Có thể được ít hay nhiều à?” Thi Thi cười nói: “Nói riêng đến ích lợi, thì tính chất công việc của chúng ta đã quyết định rằng chúng ta phải hy vọng một cục diện hỗn loạn mới được. Thiên Đường tan vỡ rồi thì còn hỗn loạn gì nữa? Tiếp theo là thông qua chuyện này, con đường tín nhiệm uỷ thác giữa chúng ta với Thiên Đường và ba bang kia đã được mở ra, chúng ta sẽ như cá gặp nước, và cái mà chúng ta không thiếu nhất chính là nhân tài. Loại làm nhiệm vu, loại làm sát thủ, loại chuyên theo dõi, loại chuyên nằm vùng, vân vân... Một người thương nhân thành đạt không thể chỉ thoả mãn những cái ích lợi trước mắt, mà còn phải lo tính lâu dài nữa. Và lại nói, lẽ nào chuyện này sẽ không có điều xấu xảy ra sao? Vạn nhất mà Gia Tử giữa đường thất bại thì sao? Chúng ta nhận uỷ thác cả hai bên thì ít nhất cũng có thể cam đoan được mức lợi ích nhất định mới được. Mặt khác, ngươi phải biết rằng trừ Mông Mông ra thì ngay cả Thắng Giả Vi Vương cũng không hề biết là chúng ta đang nhận uỷ thác của cả hai bên. Cuối cùng, Thiên Đường không nên sụp đổ, sự tồn tại của bọn họ sẽ mang đến PK đại quy mô, mang đến những cuộc báo thù, nhu cầu dược phẩm, vân vân,... Chúng ta chào giá tuy có cao, nhưng có rất nhiều tình huống họ phải cần đến chúng ta, cho nên, bỏ đi mấy trăm kim trước mắt này, tương lai sẽ lời được ngàn kim, vạn kim, thậm chí cả vạn vạn kim đấy.”
“Nhưng... Thi Thi tỷ à, Gia Tử là bạn của tỷ mà?”
“Bạn...” Thi Thi hơi ngẩn ngơ một lúc, sau đó nói: “Bạn bè là bạn bè, mà công việc là công việc. Có điều... Ai! Ngạn ngữ Trung Quốc có nói, hai bên nặng nhẹ thì chọn nhẹ. Ta không thể vì ích lợi của một người bạn mà buông bỏ đi cơ hội vô cùng được. Sau này hắn muốn lấy bao nhiêu tiền, thì chỉ cần mở miệng, ta cũng sẽ đưa cho hắn, lẽ nào không được tính là bạn bè sao?”
Nữ sinh kia ngẩn ngơ một hồi, rồi trả lời: “Bạn thì có thể tính là bạn, nhưng... Có vẻ như không đủ tình bạn cho lắm.”
* * * * * *
Đường Hoa vẫn còn đang uống rượu, thì tin nhắn của Mặc Tinh bay qua: “Gia Tử, lát nữa ta mời ngươi ăn cơm ở Cửu Giang.”
“Vì sao?”
Mặc Tinh ở đầu bên kia trầm mặc một phút sau mới trả lời lại: “Tháng sau là sinh nhật của ta.”
“Vậy có phải là ngươi định đưa ta đi làm quen với một vài người bạn của ngươi không?”
“... Đúng là có mấy người bạn.”
“Mặc Tinh, bên ta đang có một bàn Mãn Hán Toàn Tịch đây này, ngươi có muốn qua hay không?”
Mặc Tinh ở đầu bên kia nuốt nước miếng ừng ực, từ lúc vào trò chơi, vì mua những đồ trang sức xa xỉ mà nàng chẳng ăn ngon được chút nào, đã vậy vẫn còn phải tự an ủi mình làm vậy là để bảo trì vóc người nữa. Mỗi lần thấy miệng thèm ăn, nàng cũng chỉ đành lấy những cái vòng cổ trân châu, những cái nhẫn bằng phỉ thuý ra để tự an ủi tâm hồn thương tổn của mình. Cũng chỉ có khi đi lêu bêu cùng Đường Hoa nàng mới sinh hoạt xa hoa hơn được chút ít, thời gian còn lại thì đều ăn mì ăn liền cả. Bây giờ nghe thấy có bàn Mãn Hán Toàn Tịch trị giá mấy chục kim đang chờ mình thì ngón trỏ đã không nhịn được mà ngọ nguậy lung tung rồi.
Nhưng nhất định phải kiên trì nguyên tắc của mình mới được, Mặc Tinh nuốt nước miếng vào, nàng không hy vọng gì sau này đi đường mà thấy hai người bạn của mình choảng nhau, nhưng... Tin nhắn vô tình của Đường Hoa lại đến: “Brandy, rượu nho, Nữ Nhi Hồng, dê hầm, chân gấu chưng, đuôi lộc chưng, vịt quay, gà quay, ngỗng quay, heo kho vịt kho gà tương thịt khô...”
“Chờ ta, đừng có ăn hết, ta đến ngay!” Mặc Tinh xoay người nắm tay Mông Mông nói: “Ta đang có chuyện gấp, hôm nào chúng ta hẹn lại nhé.”
“Chuyện gì gấp vậy?” Mông Mông quan tâm hỏi.
“À... Đi cứu vớt động vật.” Mặc Tinh nói xong thì ‘Xoẹt’ một tiếng biến mất.
* * * * * *
Hai tiếng đồng hồ sau, Mặc Tinh xuất hiện ở trong phòng riêng của tửu lâu phủ Tế Nam. Trước tiên nàng nhìn quét qua mặt bàn, trong lòng cũng có phần ưng ý, chín phần đồ ăn chưa từng bị động vào, hơn nữa lại còn đang nóng hôi hổi. Tức khắc nàng không thèm khách khí chào hỏi, cứ thế cầm đũa gắp ăn.
Tôn Minh truyền âm: “Có nên ác như vậy không, người ta phải bay cả hai tiếng đồng hồ mới ăn được một chút như vậy thôi, mà lại còn là con gái nữa.”
“Cho nàng ăn bên trong bới bên ngoài.” Đường Hoa đứng lên nói: “Mặc Tinh, Phá Toái tìm ta, ta ra ngoài xem đã.”
“Ừ ừ!” Mặc Tinh gật đầu liên tục.
Ba phút sau, Tôn Minh nhìn nhìn cái cổ tay không có đồng hồ của mình, nói: “Sao mà lại đi lâu vậy? Gia Tử cũng thật là, cũng không bảo Phá Toái vào ngồi. Ta ra ngoài coi cái.”
“Ừ ừ!”
Tôn Minh đi xuống dưới lầu xong, hỏi Đường Hoa: “Ngươi có tính toán gì ở sau?”
Đường Hoa cười rồi bước ra ngoài, thuận tay túm lấy một tên bang chúng Thiên Đường, nói: “Nói với trưởng lão Mông Mông của các ngươi là bạn của nàng đang bị vây ở trong tửu lâu ấy, bảo nàng mau mau cầm tiền chuộc đến chuộc người kìa.”
Tên bang chúng Thiên Đường này còn chưa kịp nói gì, thì đột nhiên hệ thống phát thanh: Phá Toái độ tiên kiếp thành công, tấn chức thành Bồng Lai tán nhân.
“Đúng lúc thế?” Đường Hoa nhìn nhìn Tôn Minh, Tôn Minh nhìn nhìn Đường Hoa...
“Phắn!” Hai người chuyển phi kiếm xuống dưới chân, mở ra tốc lực lớn nhất biến mất, đồng thời cũng không quên đóng chức năng nhận tin từ hảo hữu lại.
Trong tửu lâu, Mặc Tinh vừa ăn vừa tự lầm bầm: “Phá Toái độ tiên kiếp ở Tế Nam... Ở Tế Nam? Độ tiên kiếp? A ~~~” Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng khắp bầu trời phủ Tế Nam...
* * * * * *
Đường Hoa đang cắm đầu bay như điên tất nhiên là không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đó, mà hắn cũng chả có tâm tư nào đi để ý tới, vì cơ hồ như đồng thời với lúc hệ thống phát thanh, hắn thu được tin của hệ thống: Thục Sơn tao ngộ công kích, môn hạ đệ tử mau mau trở về cứu viện.
* * * * * *
Đã độ tiên kiếp xong xuôi, Phá Toái duỗi tay duỗi chân, cảm giác thật là sảng khoái. Nhưng tức khắc, hắn lại nhận được tin của hệ thống: Môn phái tuyên bố nhiệm vụ sư môn khẩn cấp. Phá Toái chỉnh lý lại y phục, xong nói với Nhược Hãn ở bên cạnh: “Ta biết thế nào ta thành công thì cũng sẽ có kẻ phải xui xẻo mà, không biết lần này là môn phái nào bị đây... Đệt, thằng Gia Tử chết toi này vậy mà không gửi tin chúc mừng đến.” Rà soát lại tin nhắn chúc mừng xong, Phá Toái rất là bất mãn với Đường Hoa.
* * * * * *
Thục Sơn bây giờ lâm vào tình trạng trong ngoài hai tầng khác nhau, từ cách xa trăm dặm đã trông thấy khí đen bốc lên tận trời. Hầu như mọi NPC đều đã rút lui ra khỏi môn phái, mà người tuyên bố nhiệm vụ sư môn là Trung Hành thì đã dời chỗ đứng sang nơi mới ở khoảng một cây số phía bên trên Thục Sơn.
Đường Hoa vừa xỉa răng, vừa nói với Trung Hành: “NPC các ngươi có phải có phần quá đáng lắm hay không, xảy ra chuyện một cái là trốn chạy ngay, ngay cả bác gái chuyên rửa chén trong phòng bếp cũng chạy nhanh hơn là ta phi kiếm nữa... Nói sao đi nữa thì mọi người cũng đều lây lất ở Thục Sơn hết mà, chuyện này mà truyền đi ra thì ngày sau làm sao chúng ta có mặt mũi gặp người khác được?”
“Yêu ma hung ác, chúng ta vì giữ gìn một chút ngọn lửa cách mạng nên mới như thế đấy chứ.” Trung Hành cười mị mị trả lời, xong nói thêm: “Một khi chính điện bị đột phá thì đẳng cấp của tất cả đệ tử Thục Sơn đều bị giảm năm.”
“Xảy ra chuyện gì thế?” Thiên Sứ là người thứ hai về đến, vừa mở miệng đã hỏi ngay.
“Tà Kiếm Tiên tiến đánh Tỏa Yêu Tháp, tất cả yêu ma trong Tỏa Yêu Tháp đã thoát ra được rồi. Mười ngày sau, yêu ma sẽ tung hoành Thần Châu đại địa. Nhất định phải lấy được năm linh châu Lôi, Phong, Thuỷ, Thổ, Hoả mới có thể chữa trị Tỏa Yêu Tháp được.” Nói xong, Trung Hành lấy một quyển sách ra đưa cho Thiên Sứ rồi nói: “Đây là ‘Hàng Yêu Phục Ma lục’ chuyên dụng của đệ tử Thục Sơn, có thể ghi chép lại việc đánh chết những yêu ma đã chạy khỏi tháp.” Đây là dạng đối thoại theo công thức có sẵn, Trung Hành rất hài lòng với chuyện Thục Sơn ít người, đương nhiên nếu ít hơn chút nữa thì lại càng tốt, mình đỡ khỏi phải mỏi miệng.
Đường Hoa lục lục túi Càn Khôn rồi hỏi: “Thiên Sứ muốn móng heo hay cánh gà?”
“Cánh gà đi.” Thiên Sứ nhận một dĩa cánh gà, vừa gặm vừa hỏi Trung Hành: “Chưởng môn đâu?”
Trung Hành trả lời: “Phi thăng rồi.”
Đường Hoa tức thì một đầu đầy gân đen. Chưởng môn đúng là chưởng môn, quả nhiên danh bất hư truyền, môn hạ đệ tử thấy tình thế không hay thì cùng lắm chạy khỏi môn phái, mà người ta nhìn thấy không ổn thì trực tiếp phi thăng luôn. Thật là một tên chưởng môn tốt, “tử đệ tử bất tử chưởng môn”.
“Chết tiệt!” Nhất Tiếu và Nhu Mễ phăm phăm bay vào, mở miệng ra là đã một câu thô tục: “Mẹ nó, mấy ngày trước Phá Toái vẫn còn đùa với ta, nói Thục Sơn ta chỉ có năm mống độc đinh, rủi đâu Tà Kiếm Tiên đến thì xem chúng ta sẽ chết như thế nào. Cái miệng quạ đen chết tiệt.”
Thiên Sứ đưa dĩa qua: “Nhu Mễ, ăn một ít không?”
“Ta không thích ăn thịt.” Nhu Mễ có hơi gầy gò.
Đường Hoa lục lục túi Càn Khôn: “Vậy muốn ăn chôm chôm hay là trái vải? Ăn no rồi hồi nữa mới đánh đấm được. Nhất Tiếu, ngươi muốn lợn sữa hay là vịt quay?”
“Vịt quay.” Nhất Tiếu đón lấy một con vịt quay, tán thưởng: “Vẫn là tiêu chuẩn sinh hoạt của Gia Tử cao.”
“Không! Vừa nãy có người bạn mời khách, ta sẵn tay gói theo một phần Mãn Hán Toàn Tịch đó mà.” Đường Hoa thuận tay lại lấy một cái chân gấu ra bắt đầu gặm. Đứng không mà chờ Thiếu Gia đến cho đủ số thì chẳng biết đến khi nào mới được ăn.
Nhất Tiếu nhận Hàng Yêu Phục Ma lục rồi nói: “Thiếu Gia đâu? Phát cái tin thúc hắn nhanh lên đi chứ.”
“Đã giục rồi, đang trên đường đấy.” Đường Hoa nói: “Thiếu Gia vừa đi Cửu Giang mở chi nhánh. Với tốc độ ngang bằng con rùa của hắn thì phỏng chừng còn phải chờ một hồi nữa cơ.”
* * * * * *
Mấy người vừa nói chuyện phiếm vừa ăn uống, cuối cùng Thiếu Gia cũng khoan thai đến nơi. Vừa gặp mắt, hắn đã phất tay: “Xin lỗi đã chậm, ta mang theo hai bàn tiệc cho mọi người đây, lát nữa vừa đánh vừa ăn. Bên trong đã tan tành hết chưa?”
“Phỏng chừng vẫn chưa.”
Trung Hành thấy người đã đến đủ thì ho khan một tiếng, nói một đống lời nhảm giới thiệu sơ qua tình hình trong môn phái. Ý tứ đại khái là Tà Kiếm Tiên đã phá tháp, bầy yêu chạy loạn. Hiện giờ môn phái vẫn còn chưa bị công kích quy mô lớn, vì Tỏa Yêu Tháp vẫn còn chưa bị phá hư hoàn toàn. Yêu ma càng lúc càng nhiều con được thả ra, nhưng điều phiền phức nhất vẫn là trong tầng dưới chót nhất của Tỏa Yêu Tháp có một con đại BOSS tên là Thiên Yêu Hoàng, tên này mới thực sự là ghê gớm, ba trăm năm trước phải khuynh động hết lực của mọi người, bao gồm của chưởng môn lẫn cả của bác gái rửa rau mới có thể miễn cưỡng vây khốn được hắn, hơn nữa đã vận dụng cả thần binh của Thục Sơn để trấn áp mà hắn vẫn còn chưa có hết, vẫn còn chờ đợi thời cơ phá tháp mà ra. Nghe nói Thiên Yêu Hoàng này có công lực không thua kém gì Tà Kiếm Tiên, nên hiện giờ Tà Kiếm Tiên cũng đang rất mâu thuẫn, hắn rất thèm thanh thần binh kia, nhưng lại sợ lấy thần binh đi rồi thì Thiên Yêu Hoàng sẽ tỉnh lại, lãnh đạo bầy yêu diệt hắn trước.
Hiện giờ tình hình là chín tầng Tỏa Yêu Tháp đã bị phá mất ba tầng, sau đó cứ mỗi ngày qua đi thì nó sẽ bị phá thêm một tầng nữa. Mà qua mỗi ngày, công lực của Thiên Yêu Hoàng sẽ khôi phục thêm 10%, một khi mà tới ngày thứ 10 còn chưa bắt được Thiên Yêu Hoàng thì hậu quả không thể lường nổi.
“Trong Thục Sơn giờ còn có lực lượng nào chống cự không?” Thiếu Gia hỏi.
“Có!” Trung Hành trả lời: “Trấn Ngục Minh Vương được Thiên Đình ngự phong vẫn đang bảo hộ Tỏa Yêu Tháp.”
“Sao lại có chuyện các ngươi đều chạy để lưu lại non xanh, mà hắn thì ở đó chắn lỗ châu mai được?”
“Hắn không được phép chạy, một khi mà Tỏa Yêu Tháp sập thì hắn sẽ bị hủy bỏ chức tiên, đánh vào luân hồi vì lý do thất trách ngay. Nếu không nhờ có hắn, thì các ngươi cho rằng đại điện Thục Sơn bây giờ còn nổi sao?” Trung Hành lại giới thiệu sơ sơ một chút nữa, hoá ra Trấn Ngục Minh Vương này cũng chả phải là hàng tốt gì cả, dã tâm của hắn lớn lắm, nhưng lại bị cấp trên đưa ra làm con dê thế tội mà phái đi trông coi Tỏa Yêu Tháp này. Chẳng qua dù sao người ta cũng là nhân vật khoẻ tay trên thiên cung mà, tuy so ra kém hàng như Cửu Thiên Huyền Nữ chút xíu, nhưng so với Tà Kiếm Tiên thì lại mạnh hơn ba phần. Có điều lão Tà người ta nhiều người, lại đê tiện hơn hắn nữa, cho nên hắn chẳng thể nào làm gì lão Tà được, chỉ biết giương mắt nhìn Tỏa Yêu Tháp bị đột phá từng tầng từng tầng, bây giờ hy vọng duy nhất của hắn chính là viện quân của người chơi.
Chẳng qua theo như phỏng đoán của bọn Đường Hoa, thì viện quân ngoài phái nhanh nhất cũng phải tối mai mới đến được. Đã có thần tiên phòng thủ cho đại điện, nên mấy người này cũng chẳng tiến vào trong môn phái làm chi, cứ ở bên ngoài thảo luận nhiệt liệt về việc viện quân.
*** tử đệ tử bất tử chưởng môn: đệ tử chết thì chết, chưởng môn không chết là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.