Song Kiếm

Chương 281: Vàng, bạc, gỗ

Hà Tả

09/08/2015

“Tám trăm kim...” Sát Phá Lang muốn khóc mà không có nước mắt. Trái nhìn Đường Hoa đang nhơn nhơn xỉa răng, phải nhìn Phong Vân Nộ đang thưởng thức đường vân trên bàn ăn, Sát Phá Lang bèn bất đắc dĩ lấy một tấm ngân phiếu ra đưa cho Lý Tiêu Dao: “Không cần phải thối lại.”

“Cám ơn, cám ơn!”

Không cần thối lại? Đường Hoa hiếu kỳ duỗi đầu ra nhìn, rồi suýt nữa hôn mê: tám trăm lẻ một kim! Thật là kẻ có tiền mà, mình mà đưa chắc chắn chỉ là tám trăm kim lẻ một đồng thôi.

Phong Vân Nộ thở dài: “Lang à, về sau đừng có gọi món ăn bảng hiệu nữa, mỗi món hai trăm năm mươi kim đó. Mấy món khác chỉ hai kim rưỡi thôi.”

“Không phải chứ?”

“Phải. Cái gọi là ‘bảng hiệu’, tức là để quảng cáo rồi, mà đã quảng cáo thì phải bao gồm phí quảng cáo chứ.” Phong Vân Nộ nói: “Nói vầy đi, có trông thấy mấy cái cửa hàng bán thức ăn nhanh nổi tiếng từ nước ngoài đấy không? Cũng cùng là một sản phẩm từ công ty Cocacola cả, một cốc Cocacola cần năm đồng, mà ở một số tiệm ăn nhỏ thì chỉ cần hai đồng thôi. Phàm là thứ gì quảng cáo thật nhiều, thì dĩ nhiên sẽ càng bị ít lợi nhuận đi, cho nên khi ngươi mua sản phẩm của họ, thực ra cũng phải trả một ít phí quảng cáo cho họ, rồi còn có các phí hoàn cảnh, vân vân nữa...”

Đường Hoa sửng sốt: “Không ngờ nha Phong Vân Nộ, gần đây sống đời sống tiên nhân cũng phong phú cảm ngộ ghê há.”

“Chứ còn gì nữa!” Phong Vân Nộ hơi thoáng đắc ý, nói: “Ta hỏi các ngươi, hai cái tửu lâu, một cái rất đông khách, một cái rất ít khách, các ngươi sẽ chọn cái nào?”

“Chắc chắn là cái đông khách rồi.”

“Sai rồi! Phải chọn cái ít khách mới đúng. Chẳng hạn như mười người đều chọn đậu hủ Ma Bà, đầu bếp sẽ không thể xào từng phần từng phần được, mà là xào một lúc mười phần luôn. Nhưng các ngươi nghĩ thử xem, mười phần mà cùng nhau xào, không những độ lửa khó nắm giữ, mà mức áng chừng, rồi nêm gia vị cũng khó biết bao nhiêu chứ? Hơn nữa đầu bếp cũng bởi vì vội, cho nên có thể sẽ đẩy nhanh tốc độ nữa. Nếu đổi sang tửu lâu ít khách thì sẽ không giống thế, chỉ có mỗi một người khách, đương nhiên là phải dùng toàn bộ tài nguyên chiêu đãi ngươi rồi. Nhưng cái ta nói chỉ là khi tay nghề không chênh lệch bao nhiêu thôi. Lấy ví dụ như quỷ yến nơi Tiên giới vậy, những món ăn làm ra khi có nhiều khách sẽ không thể nào ngon bằng khi có ít khách được.”

“Cái này ta biết, những cửa hàng hút khách thì bởi vì làm cho nhanh, có khi họ sẽ chuẩn bị sẵn những nguyên liệu nấu ăn. Ví dụ như mấy cửa hàng thức ăn nhanh ấy, hamburger hay khoai Tây chiên gì cũng đều được chuẩn bị sẵn rồi giữ nhiệt hết ấy. Còn những cửa hàng làm ăn không hút khách thì không dám làm vậy, bởi vì chi phí giữ nhiệt sẽ cao hơn thu nhập.”

Phong Vân Nộ gật đầu tổng kết: “Bởi vậy, ăn, cũng là một môn học lớn.”

“Đi thôi!” Sát Phá Lang thở dài. Sao các ngươi không nói sớm chứ? Đặc biệt là ngươi đấy Phong Vân Nộ... Đương nhiên, khi bọn ta gọi món ăn bảng hiệu thì ngươi vẫn còn chưa tới, nhưng nó không có nghĩa là ngươi không sai.

* * * * * *

Thập Vạn Đại Sơn, là cấm địa cấp cao nhất. Trong bốn cấm địa lớn, cái thứ hai là Nam Cương đã có mấy tiểu đội cao thủ đến thăm dò rồi. Các trang bị ở Nam Cương rất có cá tính, bất kể là đồ rác rưởi hay là tiên binh gì cũng đều có kèm theo thương tổn hệ độc hết. Mà độc trong này cũng phân ra tới bảy loại, đều có nét đặc sắc của nó. Ví dụ như độc nước, thời gian duy trì dài, khi trúng độc thì mọi dược vật, thuốc men bổ sung máu hay pháp đều không có hiệu quả. Độc sét, mỗi khi mục tiêu bị trúng độc ra tay một lần thì sẽ rớt 10% sinh mệnh. Độc gió, nhận thương tổn gấp đôi. Độc lửa, mỗi 3 giây rớt 10% sinh mệnh, v.v...

Bởi vì trong Song Kiếm công mạnh thủ thấp, cho nên khi PK mọi người sẽ dùng độc nước, còn đánh quái thì dùng độc gió. Đường Hoa không để tâm đến mấy thứ hàng này, hắn không cần, bởi vì những kẻ có thể trở thành đối thủ của hắn thì nhất định đều có thể dư sức mua thật nhiều thuốc giải độc.

Nói về Thập Vạn Đại Sơn, điều đặc sắc nhất chính là nó là khu tụ tập của BOSS, vành ngoài cùng có cấp thấp nhất cũng đã là 60. Bên trong cùng nghe nói tới cấp 80 lận. BOSS trong này thuộc dạng kích động tập thể, trừ khi ngươi một chiêu giết chết, nếu không BOSS sẽ chạy đi kêu cứu ngay. Nếu trong thời gian ngắn mà không rút lui khỏi, vậy sẽ từ mục tiêu ban đầu là vây BOSS, trở thành bị BOSS vây.

“Thần thú thượng cổ tính theo đội, kỳ thú thượng cổ tính theo bầy, hung thú thượng cổ tính theo tiểu đoàn.” Phong Vân Nộ giới thiệu: “Mỗi con BOSS đều có một lãnh địa nhỏ của mình, trong mỗi lãnh địa có một rương báu nhỏ. Muốn lấy được vật phẩm bên trong đó thì thứ nhất là phải tìm được rương báu, thứ hai là nhất định phải trước khi chết mở được nó ra, tức là bỏ sức tấn công phá đi cấm chế. Những thứ bên trong rương báu không cố định, có thể là vật phẩm đặc thù của nhiệm vụ như Ma Khúc, cũng có thể là tiên kiếm, pháp bảo, cũng có thể là đồ rác rưởi. Còn có điều này cực kỳ quan trọng nữa, trong mỗi lãnh địa có ba chiếc rương báu, trong đó hai chiếc là bẫy. Cấm chế của chúng đều như nhau, nhưng đánh xong cấm chế thì nhất định phải dùng tay mở rương báu ra, nếu đó là rương thật, sẽ vang lên tiếng nhạc vui, còn nếu là giả thì sẽ vang lên nhạc buồn, rồi rương báu nổ mạnh. Nó gây ra sát thương phạm vi nhỏ, nằm trong bảy thuộc tính, cường độ cụ thể thế nào thì thật sự không biết, dù sao thì khi ta dẫn người đi, ai dính phải cũng đều chết ngay tức khắc hết.” Khi bị giết ngay tức khắc, chỉ số sát thương và số máu cao nhất hiện tại là giống nhau.

Ba người hiện đang đứng giữa không trung bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn quan sát. Chỉ thấy vùng đất ngoài cùng bên trái phủ đầy tuyết, có một con thú tuyết đang nằm phơi nắng; vùng bên phải nhất là một thảo nguyên, có một con cừu non đang nhẹ nhàng ăn cỏ; khu chính giữa là một vùng biển, có một nữ nhân mặc đồ ba điểm đang ngồi trên một tảng đá ngầm nhàm chán đá nước.

Phong Vân Nộ lấy một ít bột phấn ra vẩy xuống, đám bột phấn này bay bay rồi chợt trôi nổi trên không trung. Phong Vân Nộ giới thiệu: “Đó chính là khu vực chiến đấu, một khi bước vào trong đó là sẽ rơi vào trạng thái chiến đấu ngay. Mặt khác, nếu địch nhân bỏ trốn vào trong khu vực của BOSS khác, vậy con BOSS khác đó sẽ tấn công người chơi liền. Nếu địch nhân kêu cứu được tiếng thứ ba, mọi con BOSS phụ cận sẽ coi người chơi là kẻ thù.”

“Con nào?” Sát Phá Lang hỏi Đường Hoa.

“Con cừu non không thể động vào, càng nhẹ nhàng lại càng hung ác, đây là mánh khóe muôn đời của Ốc Vít.” Đường Hoa nói: “Pháp thuật hệ nước có khả năng ta đỡ không nổi, không thì thú tuyết đi?”

“Rủi đâu Ốc Vít biết suy nghĩ của chúng ta, cho nên con cừu non mềm mại nhất kia cũng chính là con yếu nhất thì sao?”



“Vậy thì nó đi.” Đường Hoa nói: “Ta thì tùy ý.”

“Tốt lắm.” Đội trưởng Sát Phá Lang dặn dò: “Phong Vân Nộ đứng bên cạnh canh chừng, ta với Gia Tử gắng hết khả năng một hiệp giết nó.”

“Không thành vấn đề!”

“Lên!” Sát Phá Lang làm đầu tàu gương mẫu, từ bầu trời hạ thẳng xuống mặt đất, khí thế như cầu vồng. Đáng thương cho con cừu non kia chẳng hề phát giác ra một chút nào cả, vẫn cứ cúi đầu gặm cỏ như cũ.

Đường Hoa với Sát Phá Lang cùng nói: “Có cửa!” Sát Phá Lang đã tới được cự ly tấn công, chiêu Nhân Kiếm Hợp Nhất không chút khách khí đánh ngay vào người con cừu non ấy. Con cừu non này ngay cả rên một tiếng cũng không kịp, hóa thành ánh trắng ngay.

“...” Ba người chơi cùng nhìn nhau. Đây là con BOSS truyền thuyết trong quân doanh những con BOSS đê tiện nhất trong số những con BOSS truyền thuyết cấp cấm địa trong truyền thuyết đấy sao?

Sát Phá Lang vỗ vỗ kiếm nghi hoặc hỏi: “Lẽ nào sau khi tới Ma giới rồi thì mở ra năng lực ẩn giấu của Ma Kiếm à?”

Phong Vân Nộ nhìn trái nhìn phải: “Các huynh đệ, bầu không khí rất quái dị.”

Đường Hoa lắc đầu, sờ sờ mặt đất, rồi đột nhiên quát lên một tiếng, bay vụt lên không, vận khí đen thành một thanh kiếm. Đường Hoa nắm lấy thanh kiếm này hung tợn chém một nhát vào thảo nguyên. Kiếm chém xuống, thảo nguyên chấn động, một con giun lớn đội đất nhào ra, há cái miệng to chừng mười trượng táp tới Sát Phá Lang và Phong Vân Nộ.

Sự tình quá đột nhiên, hai người này nào có phòng bị? Có điều Sát Phá Lang dù sao cũng là nhân tài ứng biến đánh lén hàng đầu, vào thời khắc mấu chốt không lùi mà lại tiến, lao vào trong miệng con giun ấy khởi động ba lượt Nhân Kiếm Hợp Nhất còn lại ngay.

“Ô!” Một tiếng rên từ trong miệng con giun ấy truyền ra, nó bị thương, bị nện trở lại mặt đất thảo nguyên, rồi chuyển mình chui xuống ngay tức khắc.

“Một tiếng rồi!” Phong Vân Nộ vội nói.

Đường Hoa quát: “Sát Phá Lang!” Hắn biết Sát Phá Lang đã từng đánh cướp được một pháp bảo nọ.

“Đến rồi!” Sát Phá Lang lấy ra một tấm gương, chiếu xuống dưới mặt đất, tấm gương hấp thu ánh mặt trời chiếu thẳng vào thảo nguyên. Thảo nguyên như bị tia X chiếu vào vậy, trong lòng đất hiện rõ hình một con giun lớn đang cấp tốc chạy trốn về phía đường biên giới.

Thần Ma Diệt Thế! Đường Hoa xuất một chiêu xuống, xỏ xuyên qua người nó. Con giun lớn này ngay lập tức rụt người lại, có vẻ như đã sắp chết rồi. Còn nửa ống pháp lực, Đường Hoa thoải mái thu gặt cái mạng nhỏ của nó.

“Nguy hiểm thật!” Phong Vân Nộ lau mớ mồ hôi. Nếu không nhờ Đường Hoa cảm thấy không ổn thì con giun lớn này đã từ dưới mặt đất chui vào địa bàn người khác cầu cứu mất rồi. Mà nếu không nhờ mặt kính tiên kia của Sát Phá Lang, chỉ sợ cũng không thể giáng được cho nó một đòn trí mạng.

“Tìm thùng!”

* * * * * *

Thảo nguyên này không lớn cũng không nhỏ, ước chừng hơn hai mươi cây số vuông. Có điều bởi vì Ốc Vít là một người thiện lương, cho nên cũng không có chôn hoàn toàn mấy cái thùng vào trong lòng đất, dưới ánh nắng, thỉnh thoảng chúng cũng ngẫu nhiên phản xạ lóng lánh chút xíu xìu xiu.

Không đến mười phút, ba chiếc thùng đã toàn bộ bị tìm được, đồng thời cũng mỗi người một chiếc phá hết cấm chế. Bây giờ vấn đề duy nhất hiện tại chính là... Ai sẽ đi mở thùng.

“Thùng vàng, thùng bạc, thùng gỗ.” Sát Phá Lang nói: “Mỗi người một chiếc, Gia Tử mở trước.”

“Dựa vào cái gì chứ?”

“Vận may của ngươi tốt.” Sát Phá Lang than một hơi, đây là việc đã được thực tế chứng minh rồi. Nhớ năm đó trong chiến đội Sơn Hải, tên này hầu như gom hết hàng tốt cả.

“Búa, kéo, bao!”



“Được rồi!”

Đường Hoa bao, Sát Phá Lang bao, Phong Vân Nộ ra búa, bởi vậy Phong Vân Nộ là người mở trước. Sát Phá Lang nhìn Phong Vân Nộ thấp thấp thỏm thỏm bước về phía thùng vàng mà nói với Đường Hoa: “Ngươi cũng đê tiện thật, búa kéo bao mà cũng kéo ta chơi xấu đấy.”

Đường Hoa nói: “Vậy lần sau ta sẽ kết bè với Phong Vân Nộ.”

“Hừ!”

* * * * * *

“Ầm” một tiếng, Phong Vân Nộ bị nổ thành ánh trắng.

Sát Phá Lang nhìn Đường Hoa, Đường Hoa rất vô tư nói: “Ta đến!” Rồi bay đến bên cạnh thùng gỗ.

“Khoan!” Sát Phá Lang vội nói: “Búa kéo bao.”

“Búa cái đầu ngươi, nếu không thì ngươi lên trước đi?” Đường Hoa rất khẳng khái nói.

“...” Sát Phá Lang lâm vào trong trầm tư. Thằng nhãi này có phải đang gạt mình hay không? Hẳn là phải rồi, tâm tư thằng nhãi này nhạy bén lắm, nhất định đã phát hiện ra thùng gỗ là thùng thật rồi... Nhưng có khi nào hắn đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, dụ dỗ mình mở thùng không chứ? Không phải là không có khả năng đâu... Hay là cái hắn thật lòng muốn mở chính là thùng bạc? Bình tĩnh, bình tĩnh! Hắn không bận tâm đến ý nghĩ của mình mà đi thẳng đến định mở thùng gỗ luôn, cái này không phù hợp với tính cách của hắn. Nếu hắn thật lòng muốn mở, vậy trước tiên phải giả vờ ngược lại chứ? Hắn biểu lộ ra mặt như thế, nhất định là nghĩ mình sẽ vội vã đi mở đây...

“Đại ca, đã cho ngài quyền lựa chọn rồi, rốt cục là ngài mở hay không mở đây?” Đường Hoa nói một cách mất kiên nhẫn.

“Ngươi mở rương gỗ.” Sát Phá Lang giậm chân nói.

“Được!” Đường Hoa không nói nhì nhằng, xoay người ngay.

“Khoan!” Sát Phá Lang toát mồ hôi lạnh nói: “Ta mở!”

“Được!” Đường Hoa chỉ vào rương gỗ, nói: “Mời.”

“... Vẫn là ngươi mở đi.”

“...” Đường Hoa nhướng lông mi khinh bỉ nhìn Sát Phá Lang: “Cơ hội cuối cùng, ngươi mở hay là ta mở? Sẵn tiện nói luôn một tiếng, ta mà lấy được Ma Khúc là sẽ bán với giá năm ngàn kim đó.”

“... Chúng ta vẫn cứ nên búa kéo bao đi.” Sát Phá Lang rớt lệ ròng ròng... Không đúng, khi thằng nhãi này bảo mình đi mở, hắn không hề rời khỏi phạm vi tất sát! Sát Phá Lang cười hè hè: “Tốt, ta mở thì ta mở.”

“... Ngươi... Ngươi thật sự muốn mở?” Đường Hoa lập tức chạy ra xa ngay: “Coi chừng nó nổ đó.”

Ngươi cứ giả vờ nữa đi! Sát Phá Lang tỏ vẻ khinh bỉ tên này một cái, rồi hạ xuống bên cạnh thùng gỗ, đưa tay mở nó ra.

Nhạc buồn vang lên, chiếc thùng và Sát Phá Lang cùng nhau hóa thành ánh trắng.

“Ai... Người mà, muốn tự sát cũng còn phải xem ý trời!” Đường Hoa hớn hở mở thùng bạc ra, bên trong có một chiếc bảo vệ tay giảm 10% thời gian làm lạnh, thuộc tính khá là trâu bò. Đường Hoa tiếp tục cảm thán: “Người mà... Ai...”

*** Đồ ba điểm: dạng bikini chỉ đủ vải để che “ba điểm” cần che. Mọi người có thể lên mạng tra theo từ khóa 三点女人.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Song Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook