Chương 8: Cha và ba
Băng Thủy Đích Ngư
20/12/2016
Về sau tin tưởng con
gái sống lại, trong lòng ba Giang đau lòng một hồi. Con gái của mình
trong lúc mình nhìn không thấy được thì bị người tổn thương như vậy,
cuộc sống mệt mỏi như vậy. Mặc dù Tiểu Hoa nhẹ nhàng bâng quơ nói mình
trải qua không công bằng, chẳng qua là kể lại mấy câu ngắn ngủn như thế
nhưng làm cho ba Giang rất khó chịu. Được dạy dỗ tốt, có bằng cấp cao
như vậy, là cô gái quý giá có cha có mẹ, sao có thể muốn sống chung với
người bệnh gần sắp chết chứ, mà nguyện vọng lớn nhất là trở lại bên cạnh mình.
Chuyện này thật sự rất buồn cười, bây giờ nhìn Lý Hướng Dương đang ở trước mắt, phong cách hiên ngang càng làm cho trong lòng ba Giang oán hận một hồi. Chính là người đàn ông này vứt bỏ cô gái mình yêu nhất, lại tổn thương con gái của mình. Nhưng mình lại cái gì cũng không thể làm, vì Tiểu Hoa nên ba Giang liều mạng đè nén oán hận trong lòng.
"Giang Tử, nhiều năm rồi không đến nơi này thay đổi thật nhiều nhỉ?" Lý Hướng Dương xuống xe sau đó cười chào hỏi với ba Giang rồi kêu tài xế mang quà tặng chuyển xuống xe.
Hai mắt ba Giang đỏ bừng cắn chặt răng, thở ra một hơi không nói chuyện, mời hắn và tài xế của hắn vào cửa.
Hôm nay Tiểu Hoa cố ý mang theo tiểu Hổ né đi ra ngoài, ba Giang lại không nói chuyện với Lý Hướng Dương nên hắn có chút xấu hổ.
Vào nhà hồi lâu, Lý Hướng Dương nhìn ảnh mẹ chụp Tiểu Hoa trên vách tường ở trong phòng, lại có chút đau buồn, có chút nhớ lại kỷ niệm, lại có chút hối hận nói: "Tiểu Phương xem ra rất hạnh phúc, cậu chăm sóc cô ấy rất khá."
"Mẹ Tiểu Hoa trước khi đi thì xác thật cô ấy ở bên tôi rất tốt." Ba Giang nhớ lại nói.
"Tôi có thể đi thăm cô ấy được không?" Lý Hướng Dương hỏi.
Ba Giang suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý. Ba Giang mang Lý Hướng Dương đưa tới trước mộ phần của mẹ Tiểu Hoa, cái gì cũng không nói mà trở về nhà. Ông biết Lý Hướng Dương đã biết đường đi về nhà mình, những lời hắn muốn nói với mẹ Tiểu Hoa mình cũng không cần thiết nghe, càng không muốn nghe.
Lý Hướng Dương ở trước mộ phần ngây người hồi lâu, lúc sắp đến chạng vạng thì chậm rãi đi về phía nhà ba Giang.
* * *
Lúc này, Tiểu Hoa đã mang theo tiểu Hổ trở lại.
"Bé Hoa, con suy nghĩ một chút, dựa vào năng lực của con bây giờ có thể làm cho mình trải qua cuộc sống tốt hơn, có thể tránh khỏi những lời con nói chênh lệch với những đứa nhỏ trong thành phố. Hay là con vẫn nên đi theo ông ấy, ông ấy có thể cho con những ngày tháng tốt đẹp, sau nay lên đại học thì chú ý hơn, không cần phải làm bạn với người đàn ông thay lòng đổi dạ kia thì được rồi." Ba Giang để cho tiểu Hổ đứng ở ngoài cửa còn mình lặng lẽ nói ra quyết định của mình với Tiểu Hoa.
"Ba, con không muốn thiếu nợ bọn họ, nợ nhân tình rất khó có thể trả hết, ba cũng biết mà. Lại nói, con muốn chăm sóc cho tiểu Hổ thật tốt, ba, ba phải tin tưởng con, con có năng lực làm cho mình trải qua cuộc sống tốt đẹp." Tiểu Hoa căn bản cũng không có suy tính đi cùng Lý Hướng Dương.
"Nhưng mà bé Hoa, như vậy con rất vất vả, ba không thể liên lụy con." Ba Giang vẫn không đồng ý.
Tiểu Hoa kiên định nói: "Ba, con không nghĩ muốn rời khỏi hai người, con có một ngàn phương pháp từ trên đường chạy về, ba không lo lắng sao? Chỉ có 3 người chúng ta trải qua cuộc sống thật tốt, không tốt sao? Về sau con còn muốn làm cho tiểu Hổ lên đại học, con không muốn nó vất vả như vậy. Ba phải tin tưởng sự lựa chọn của con..."
"Ông là ai? Đến nhà chúng tôi làm gì?" Đột nhiên nghe tiểu Hổ hô lên.
"Ba, cứ quyết định như vậy đi, linh hồn và tư tưởng của con đã lớn, biết cái gì tốt với mình. Ba cũng không nên khuyên con nữa. Cuộc sống của ba và tiểu Hổ tốt đó chính là hạnh phúc của con, là cuộc sống mà con mong muốn." Tiểu Hoa rất nhanh nói với ba Giang, không đợi ông trả lời mà bước đi ra ngoài.
Người đàn ông trước mặt này giống như trong trí nhớ, 30 năm ra đời nhìn ông thật tuổi trẻ. Tiểu Hoa nhìn ông một cái nhanh chóng quay sang quát lớn với tiểu Hổ: "Tiểu Hổ, đây là khách, sao em có thể lại không lễ phép như vậy thế?"
Cô lại quay sang nói với Lý Hướng Dương: "Chào chú, ba con ở trong phòng, chú đi vào nói chuyện với ông ấy đi. Con đi nấu cơm..." Nói xong cũng kéo tiểu Hổ đi vào phòng bếp.
Cháo và bánh bao ba đã dùng nồi lớn nấu gần xong, cơm cũng đã chín, trực tiếp gọi tiểu Hổ giúp mình rửa rau. Tiểu Hoa nhanh nhẹn hái dưa chuột, cắt khoai tây, cà chua, đập củ tỏi, thịt, ướp một chút muối lên thân cá, đánh trứng gà... Sau khi ba biết Tiểu Hoa biết nấu ăn thì cố ý mua cá và thịt. Tiểu Hổ rửa rau xong nhìn thấy chị thuần thục trộn gỏi dưa chuột, cắt vỏ cà chua ra rồi cắt thành từng sợi... Nghe mùi hương thịt làm cho tiểu Hổ bất động không bước đứng ngốc nhìn chằm chằm thịt trong nồi.
Lý Hướng Dương vừa rồi nhìn thấy được ảnh chụp của Tiểu Hoa ở trên tường. Tiểu Hoa xinh đẹp giống như mẹ nó, năm đó mình cũng là liếc mắt một cái đã bị mẹ nó mê hoặc. Tiểu Hoa được di truyền từ mẹ đôi chân mày lá liễu, đôi mắt hạnh nhân, gương mặt trái xoan cùng với làn da trắng nõn, quần áo cũng vô cùng sạch sẽ, chính là tóc vàng hơi khô và hai gò má đỏ bừng làm cho người vừa thấy chỉ biết nó là đứa nhỏ ở nông thôn. Con gái của mình thấy mình cũng không gọi ba làm cho trong lòng Lý Hướng Dương có một chút không thoải mái. Mình năm đó rất là thích vợ trước, ly hôn cũng là cô yêu cầu. Cô không có cách nào ở chung với cha mẹ mình và giao tiếp với người chung quanh. Mình lại đang thi lên đại học, vội vàng học tập không thời gian ở bên cạnh cô. Tự ti của cô là nguyên nhân hôn nhân của bọn họ vỡ tan, mình và vợ bây giờ thân mật ở chung mới là ngòi nổ.
"Giang Tử, cậu nuôi Tiểu Hoa rất khá, cám ơn cậu." Lý Hướng Dương vào phòng tìm cái ghế ngồi xuống nói chuyện với ba Giang.
Ba Giang bắt đầu không để ý đến hắn, xoay người từ trong ngăn tủ cầm một cái hộp ra ngoài, lấy ra giấy chứng nhận trước khi mẹ Tiểu Hoa ly hôn và giấy bệnh viện kiểm tra xét nghiệm của Tiểu Hoa sau khi ly hôn ở thành phố, còn có giấy chứng khai sinh của Tiểu Hoa, mới nói: "Đây, những thứ này có thể chứng minh Tiểu Hoa là con gái ruột của anh. Ngày mai tôi giúp anh lấy danh nghĩa cha ruột đi ủy ban làm giấy chứng nhận chuyển hộ khẩu cho Tiểu Hoa..."
Lý Hướng Dương vuốt ve giấy chứng nhận ly hôn, cắn cắn môi nói: "Giang Tử, tôi sẽ đối xử tốt với Tiểu Hoa, sẽ chăm sóc cho nó thật tốt, cậu cứ yên tâm đi. Cậu chỉ cần tách hộ khẩu cho Tiểu Hoa ra ngoài, những thứ này cũng không cần..."
"Lý Hướng Dương, chỉ có tôi và anh hãy nói thật đi! Hôm qua, tôi nói chuyện phiếm với người khác nghe nói năm đó có người xuống nông thôn biết đứa nhỏ ở nông thôn là con của mình, đều chỉ lấy danh phận con gái nuôi. Tôi vừa nghe thì nổi điên lên, trên đời này sao lại có người vô sỉ như vậy chứ? Tôi muốn biết, anh có phải cũng suy nghĩ như vậy hay không? Anh và mẹ Tiểu Hoa là đã kết hôn, Tiểu Hoa cũng là con hợp pháp của hai người. Dựa theo cách nói của người lớn tuổi, mẹ Tiểu Hoa là vợ cả của anh, người vợ bây giờ của anh là vợ hai. Tôi không ngốc, vợ cả sinh đứa nhỏ sao có thể giống như vợ hai chứ? Nếu như anh muốn mang Tiểu Hoa về nhận nuôi giống như con gái nuôi thì ông đây nói cho anh biết, không có cửa đâu!" Ba Giang cường ngạnh nói.
Lý Hướng Dương có chút xấu hổ, lúc biết được sự tồn tại của Tiểu Hoa thì vợ nguyện ý nuôi nó chăm sóc nó, cầu xin duy nhất đó là không thể để cho người khác biết nó là con gái ruột của hắn. Cô không muốn làm cho người ta biết cô là người thứ 3 trong hôn nhân của người khác, cũng không hy vọng con gái bị người chỉ trỏ. Mình lúc ấy tuy có chút không muốn nhưng cũng đồng ý. Lần này ra ngoài nói với tất cả mọi người là ra ngoài nhận nuôi đứa con của người bạn bị mồi côi ... Bây giờ bị Giang Đại Sơn không chút nào lưu tình nói ra quyết định của mình, ít nhiều cũng có chút không thoải mái.
"Giang Tử, cậu hãy nghe tôi nói, chúng ta đều là vì muốn tốt cho đứa nhỏ mà đúng không? Tiểu Hoa..." Lý Hướng Dương giải thích nói.
"Thật thúi, cái tên kia anh thật sự là tính mang Tiểu Hoa trở về nuôi thành con gái nuôi hả?" Ba Giang tức giận lên, biết là một chuyện nhưng chính tai nghe được lại là một chuyện khác.
"Làm sao để đối xử tốt với đứa nhỏ thì làm sao biết được chứ? Giang Tử cậu cũng đừng nóng nảy, thân thể của cậu không tốt, nghe tôi có được không?" Lý Hướng Dương cố gắng thuyết phục Giang Đại Sơn.
Giang Đại Sơn không nói lời nào trừng mắt liếc nhìn Lý Hướng Dương một cái, tức giận ngồi ở bên giường.
Lý Hướng Dương có chút xấu hổ, nhưng vẫn kiên trì nói: "Tiểu Hoa là con gái của tôi, con gái ruột này tôi nhận. Thật sự tôi không có một tia hoài nghi. Chính là năm đó tiểu Phương không ở chung với ba mẹ tôi, lại không ra cửa lớn, không có mấy người biết tôi đã kết hôn. Bây giờ tôi dẫn một đứa con gái trở về, nói cho mọi người biết tình hình thực tế cũng không thành vấn đề, nhưng những ánh mắt chỉ trỏ vẫn sẽ đi theo Tiểu Hoa. Tiểu Hoa làm sao còn có thể học hành tốt được chứ."
"Hừ!" Ba Giang mỉa mai một tiếng nói: "Anh không phải sợ người khác nói anh là Trần Thế Mỹ, vợ của anh là hồ ly tinh, muốn sống chung với người đàn ông đã có vợ; không phải sợ người khác nói anh là Trần Thế Mỹ, có mới nới cũ, vứt bỏ vợ con phải không? Còn lấy cớ vì Tiểu Hoa, anh đừng nghĩ tôi hồ đồ, tôi cũng không phải là kẻ ngốc."
"Giang Tử, cậu có thể nói chuyện đàng hoàng một chút có được không?" Lý Hướng Dương có chút tức giận.
Ba Giang mắt lạnh nhìn hắn nói: "Chỉ cần anh có thể làm việc tốt thì tôi mới có thể nói chuyện đàng hoàng."
... Trong phòng yên lặng một hồi...
"Ba, chú, ăn cơm !" Tiểu Hoa nấu cơm xong gọi hai người. Ba Giang cũng không đếm xỉa đến Lý Hướng Dương bước đi ra ngoài. Lý Hướng Dương cũng đi theo ở phía sau ra ngoài gọi tài xế cùng vào ăn.
Nhìn trong sân có một bàn đá lớn đã bày một bàn đồ ăn, chạng vạng cuối ngày nên cũng không nắng gắt, trên trời cũng hồng hồng, gió lạnh thổi hơi mạnh rất là thoải mái, trong không khí tỏa ra mùi hương thức ăn. Lý Hướng Dương và tài xế dưới sự chỉ huy của tiểu Hổ đi ra một bên rửa tay. Sau đó mọi người cùng ngồi vào bàn, có chút thích thú.
Gỏi dưa chuột, cà chua ướp đường, bắp cải xé sợi, khoai tây xào thịt, thịt bằm xào tỏi, còn có một con cá kho tàu rất là phong phú.
"Bé Hoa chúng ta làm vừa thấy là biết ăn ngon rồi." Ba Giang dẫn đầu nếm một miếng, sau đó cười nói: "Ăn rất ngon."
Tiểu Hoa trừng mắt liếc nhìn ba một cái nói: "Nước cũng bị ba khen ngon nữa, ba cũng không đi rửa tay, ba không vệ sinh như thế không cẩn thận tiểu Hổ cũng học theo ba đó." Vừa nói vừa cầm khăn lông trên thanh sắt thả vào trong bồn nước làm ướt, còn thật sự giúp ba lau tay. Lý Hướng Dương ở một bên nhìn cảm thấy rất là hâm mộ.
Ba Giang cười ha ha, híp mắt hưởng thụ con gái phục vụ. Lau tay cho ba xong Tiểu Hoa đến gắp thức ăn cho tiểu Hổ, mọi người bắt đầu ăn cơm.
"Tiểu Hoa nè, thịt xào vừa chín, ướp gia vị vừa đủ, lại xào chung với khoai tây, ăn chung thật ngon. Cá cũng kho thật ngon miệng... Không tệ không tệ, tuổi còn tuổi mà có thể nấu nướng giỏi như vậy." Lý Hướng Dương ăn cơm con gái làm, cảm thấy ăn ngon lạ thường, tài xế cũng phụ họa theo.
"Ừ! Ăn ngon!" Tiểu Hổ ăn miệng dích đầy mỡ còn nói không rõ ràng.
Tiểu Hoa không nói gì, chẳng qua là thỉnh thoảng chăm sóc cho tiểu Hổ và ba, làm cho Lý Hướng Dương hâm mộ một hồi. Hắn cũng không lo lắng đến Tiểu Hoa thật sự cũng có chăm sóc cho mình, chẳng qua là Tiểu Hoa ngồi ở giữa ba Giang và tiểu Hổ thì càng dễ dàng chăm sóc cho ba Giang và tiểu Hổ hơn.
Chuyện này thật sự rất buồn cười, bây giờ nhìn Lý Hướng Dương đang ở trước mắt, phong cách hiên ngang càng làm cho trong lòng ba Giang oán hận một hồi. Chính là người đàn ông này vứt bỏ cô gái mình yêu nhất, lại tổn thương con gái của mình. Nhưng mình lại cái gì cũng không thể làm, vì Tiểu Hoa nên ba Giang liều mạng đè nén oán hận trong lòng.
"Giang Tử, nhiều năm rồi không đến nơi này thay đổi thật nhiều nhỉ?" Lý Hướng Dương xuống xe sau đó cười chào hỏi với ba Giang rồi kêu tài xế mang quà tặng chuyển xuống xe.
Hai mắt ba Giang đỏ bừng cắn chặt răng, thở ra một hơi không nói chuyện, mời hắn và tài xế của hắn vào cửa.
Hôm nay Tiểu Hoa cố ý mang theo tiểu Hổ né đi ra ngoài, ba Giang lại không nói chuyện với Lý Hướng Dương nên hắn có chút xấu hổ.
Vào nhà hồi lâu, Lý Hướng Dương nhìn ảnh mẹ chụp Tiểu Hoa trên vách tường ở trong phòng, lại có chút đau buồn, có chút nhớ lại kỷ niệm, lại có chút hối hận nói: "Tiểu Phương xem ra rất hạnh phúc, cậu chăm sóc cô ấy rất khá."
"Mẹ Tiểu Hoa trước khi đi thì xác thật cô ấy ở bên tôi rất tốt." Ba Giang nhớ lại nói.
"Tôi có thể đi thăm cô ấy được không?" Lý Hướng Dương hỏi.
Ba Giang suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý. Ba Giang mang Lý Hướng Dương đưa tới trước mộ phần của mẹ Tiểu Hoa, cái gì cũng không nói mà trở về nhà. Ông biết Lý Hướng Dương đã biết đường đi về nhà mình, những lời hắn muốn nói với mẹ Tiểu Hoa mình cũng không cần thiết nghe, càng không muốn nghe.
Lý Hướng Dương ở trước mộ phần ngây người hồi lâu, lúc sắp đến chạng vạng thì chậm rãi đi về phía nhà ba Giang.
* * *
Lúc này, Tiểu Hoa đã mang theo tiểu Hổ trở lại.
"Bé Hoa, con suy nghĩ một chút, dựa vào năng lực của con bây giờ có thể làm cho mình trải qua cuộc sống tốt hơn, có thể tránh khỏi những lời con nói chênh lệch với những đứa nhỏ trong thành phố. Hay là con vẫn nên đi theo ông ấy, ông ấy có thể cho con những ngày tháng tốt đẹp, sau nay lên đại học thì chú ý hơn, không cần phải làm bạn với người đàn ông thay lòng đổi dạ kia thì được rồi." Ba Giang để cho tiểu Hổ đứng ở ngoài cửa còn mình lặng lẽ nói ra quyết định của mình với Tiểu Hoa.
"Ba, con không muốn thiếu nợ bọn họ, nợ nhân tình rất khó có thể trả hết, ba cũng biết mà. Lại nói, con muốn chăm sóc cho tiểu Hổ thật tốt, ba, ba phải tin tưởng con, con có năng lực làm cho mình trải qua cuộc sống tốt đẹp." Tiểu Hoa căn bản cũng không có suy tính đi cùng Lý Hướng Dương.
"Nhưng mà bé Hoa, như vậy con rất vất vả, ba không thể liên lụy con." Ba Giang vẫn không đồng ý.
Tiểu Hoa kiên định nói: "Ba, con không nghĩ muốn rời khỏi hai người, con có một ngàn phương pháp từ trên đường chạy về, ba không lo lắng sao? Chỉ có 3 người chúng ta trải qua cuộc sống thật tốt, không tốt sao? Về sau con còn muốn làm cho tiểu Hổ lên đại học, con không muốn nó vất vả như vậy. Ba phải tin tưởng sự lựa chọn của con..."
"Ông là ai? Đến nhà chúng tôi làm gì?" Đột nhiên nghe tiểu Hổ hô lên.
"Ba, cứ quyết định như vậy đi, linh hồn và tư tưởng của con đã lớn, biết cái gì tốt với mình. Ba cũng không nên khuyên con nữa. Cuộc sống của ba và tiểu Hổ tốt đó chính là hạnh phúc của con, là cuộc sống mà con mong muốn." Tiểu Hoa rất nhanh nói với ba Giang, không đợi ông trả lời mà bước đi ra ngoài.
Người đàn ông trước mặt này giống như trong trí nhớ, 30 năm ra đời nhìn ông thật tuổi trẻ. Tiểu Hoa nhìn ông một cái nhanh chóng quay sang quát lớn với tiểu Hổ: "Tiểu Hổ, đây là khách, sao em có thể lại không lễ phép như vậy thế?"
Cô lại quay sang nói với Lý Hướng Dương: "Chào chú, ba con ở trong phòng, chú đi vào nói chuyện với ông ấy đi. Con đi nấu cơm..." Nói xong cũng kéo tiểu Hổ đi vào phòng bếp.
Cháo và bánh bao ba đã dùng nồi lớn nấu gần xong, cơm cũng đã chín, trực tiếp gọi tiểu Hổ giúp mình rửa rau. Tiểu Hoa nhanh nhẹn hái dưa chuột, cắt khoai tây, cà chua, đập củ tỏi, thịt, ướp một chút muối lên thân cá, đánh trứng gà... Sau khi ba biết Tiểu Hoa biết nấu ăn thì cố ý mua cá và thịt. Tiểu Hổ rửa rau xong nhìn thấy chị thuần thục trộn gỏi dưa chuột, cắt vỏ cà chua ra rồi cắt thành từng sợi... Nghe mùi hương thịt làm cho tiểu Hổ bất động không bước đứng ngốc nhìn chằm chằm thịt trong nồi.
Lý Hướng Dương vừa rồi nhìn thấy được ảnh chụp của Tiểu Hoa ở trên tường. Tiểu Hoa xinh đẹp giống như mẹ nó, năm đó mình cũng là liếc mắt một cái đã bị mẹ nó mê hoặc. Tiểu Hoa được di truyền từ mẹ đôi chân mày lá liễu, đôi mắt hạnh nhân, gương mặt trái xoan cùng với làn da trắng nõn, quần áo cũng vô cùng sạch sẽ, chính là tóc vàng hơi khô và hai gò má đỏ bừng làm cho người vừa thấy chỉ biết nó là đứa nhỏ ở nông thôn. Con gái của mình thấy mình cũng không gọi ba làm cho trong lòng Lý Hướng Dương có một chút không thoải mái. Mình năm đó rất là thích vợ trước, ly hôn cũng là cô yêu cầu. Cô không có cách nào ở chung với cha mẹ mình và giao tiếp với người chung quanh. Mình lại đang thi lên đại học, vội vàng học tập không thời gian ở bên cạnh cô. Tự ti của cô là nguyên nhân hôn nhân của bọn họ vỡ tan, mình và vợ bây giờ thân mật ở chung mới là ngòi nổ.
"Giang Tử, cậu nuôi Tiểu Hoa rất khá, cám ơn cậu." Lý Hướng Dương vào phòng tìm cái ghế ngồi xuống nói chuyện với ba Giang.
Ba Giang bắt đầu không để ý đến hắn, xoay người từ trong ngăn tủ cầm một cái hộp ra ngoài, lấy ra giấy chứng nhận trước khi mẹ Tiểu Hoa ly hôn và giấy bệnh viện kiểm tra xét nghiệm của Tiểu Hoa sau khi ly hôn ở thành phố, còn có giấy chứng khai sinh của Tiểu Hoa, mới nói: "Đây, những thứ này có thể chứng minh Tiểu Hoa là con gái ruột của anh. Ngày mai tôi giúp anh lấy danh nghĩa cha ruột đi ủy ban làm giấy chứng nhận chuyển hộ khẩu cho Tiểu Hoa..."
Lý Hướng Dương vuốt ve giấy chứng nhận ly hôn, cắn cắn môi nói: "Giang Tử, tôi sẽ đối xử tốt với Tiểu Hoa, sẽ chăm sóc cho nó thật tốt, cậu cứ yên tâm đi. Cậu chỉ cần tách hộ khẩu cho Tiểu Hoa ra ngoài, những thứ này cũng không cần..."
"Lý Hướng Dương, chỉ có tôi và anh hãy nói thật đi! Hôm qua, tôi nói chuyện phiếm với người khác nghe nói năm đó có người xuống nông thôn biết đứa nhỏ ở nông thôn là con của mình, đều chỉ lấy danh phận con gái nuôi. Tôi vừa nghe thì nổi điên lên, trên đời này sao lại có người vô sỉ như vậy chứ? Tôi muốn biết, anh có phải cũng suy nghĩ như vậy hay không? Anh và mẹ Tiểu Hoa là đã kết hôn, Tiểu Hoa cũng là con hợp pháp của hai người. Dựa theo cách nói của người lớn tuổi, mẹ Tiểu Hoa là vợ cả của anh, người vợ bây giờ của anh là vợ hai. Tôi không ngốc, vợ cả sinh đứa nhỏ sao có thể giống như vợ hai chứ? Nếu như anh muốn mang Tiểu Hoa về nhận nuôi giống như con gái nuôi thì ông đây nói cho anh biết, không có cửa đâu!" Ba Giang cường ngạnh nói.
Lý Hướng Dương có chút xấu hổ, lúc biết được sự tồn tại của Tiểu Hoa thì vợ nguyện ý nuôi nó chăm sóc nó, cầu xin duy nhất đó là không thể để cho người khác biết nó là con gái ruột của hắn. Cô không muốn làm cho người ta biết cô là người thứ 3 trong hôn nhân của người khác, cũng không hy vọng con gái bị người chỉ trỏ. Mình lúc ấy tuy có chút không muốn nhưng cũng đồng ý. Lần này ra ngoài nói với tất cả mọi người là ra ngoài nhận nuôi đứa con của người bạn bị mồi côi ... Bây giờ bị Giang Đại Sơn không chút nào lưu tình nói ra quyết định của mình, ít nhiều cũng có chút không thoải mái.
"Giang Tử, cậu hãy nghe tôi nói, chúng ta đều là vì muốn tốt cho đứa nhỏ mà đúng không? Tiểu Hoa..." Lý Hướng Dương giải thích nói.
"Thật thúi, cái tên kia anh thật sự là tính mang Tiểu Hoa trở về nuôi thành con gái nuôi hả?" Ba Giang tức giận lên, biết là một chuyện nhưng chính tai nghe được lại là một chuyện khác.
"Làm sao để đối xử tốt với đứa nhỏ thì làm sao biết được chứ? Giang Tử cậu cũng đừng nóng nảy, thân thể của cậu không tốt, nghe tôi có được không?" Lý Hướng Dương cố gắng thuyết phục Giang Đại Sơn.
Giang Đại Sơn không nói lời nào trừng mắt liếc nhìn Lý Hướng Dương một cái, tức giận ngồi ở bên giường.
Lý Hướng Dương có chút xấu hổ, nhưng vẫn kiên trì nói: "Tiểu Hoa là con gái của tôi, con gái ruột này tôi nhận. Thật sự tôi không có một tia hoài nghi. Chính là năm đó tiểu Phương không ở chung với ba mẹ tôi, lại không ra cửa lớn, không có mấy người biết tôi đã kết hôn. Bây giờ tôi dẫn một đứa con gái trở về, nói cho mọi người biết tình hình thực tế cũng không thành vấn đề, nhưng những ánh mắt chỉ trỏ vẫn sẽ đi theo Tiểu Hoa. Tiểu Hoa làm sao còn có thể học hành tốt được chứ."
"Hừ!" Ba Giang mỉa mai một tiếng nói: "Anh không phải sợ người khác nói anh là Trần Thế Mỹ, vợ của anh là hồ ly tinh, muốn sống chung với người đàn ông đã có vợ; không phải sợ người khác nói anh là Trần Thế Mỹ, có mới nới cũ, vứt bỏ vợ con phải không? Còn lấy cớ vì Tiểu Hoa, anh đừng nghĩ tôi hồ đồ, tôi cũng không phải là kẻ ngốc."
"Giang Tử, cậu có thể nói chuyện đàng hoàng một chút có được không?" Lý Hướng Dương có chút tức giận.
Ba Giang mắt lạnh nhìn hắn nói: "Chỉ cần anh có thể làm việc tốt thì tôi mới có thể nói chuyện đàng hoàng."
... Trong phòng yên lặng một hồi...
"Ba, chú, ăn cơm !" Tiểu Hoa nấu cơm xong gọi hai người. Ba Giang cũng không đếm xỉa đến Lý Hướng Dương bước đi ra ngoài. Lý Hướng Dương cũng đi theo ở phía sau ra ngoài gọi tài xế cùng vào ăn.
Nhìn trong sân có một bàn đá lớn đã bày một bàn đồ ăn, chạng vạng cuối ngày nên cũng không nắng gắt, trên trời cũng hồng hồng, gió lạnh thổi hơi mạnh rất là thoải mái, trong không khí tỏa ra mùi hương thức ăn. Lý Hướng Dương và tài xế dưới sự chỉ huy của tiểu Hổ đi ra một bên rửa tay. Sau đó mọi người cùng ngồi vào bàn, có chút thích thú.
Gỏi dưa chuột, cà chua ướp đường, bắp cải xé sợi, khoai tây xào thịt, thịt bằm xào tỏi, còn có một con cá kho tàu rất là phong phú.
"Bé Hoa chúng ta làm vừa thấy là biết ăn ngon rồi." Ba Giang dẫn đầu nếm một miếng, sau đó cười nói: "Ăn rất ngon."
Tiểu Hoa trừng mắt liếc nhìn ba một cái nói: "Nước cũng bị ba khen ngon nữa, ba cũng không đi rửa tay, ba không vệ sinh như thế không cẩn thận tiểu Hổ cũng học theo ba đó." Vừa nói vừa cầm khăn lông trên thanh sắt thả vào trong bồn nước làm ướt, còn thật sự giúp ba lau tay. Lý Hướng Dương ở một bên nhìn cảm thấy rất là hâm mộ.
Ba Giang cười ha ha, híp mắt hưởng thụ con gái phục vụ. Lau tay cho ba xong Tiểu Hoa đến gắp thức ăn cho tiểu Hổ, mọi người bắt đầu ăn cơm.
"Tiểu Hoa nè, thịt xào vừa chín, ướp gia vị vừa đủ, lại xào chung với khoai tây, ăn chung thật ngon. Cá cũng kho thật ngon miệng... Không tệ không tệ, tuổi còn tuổi mà có thể nấu nướng giỏi như vậy." Lý Hướng Dương ăn cơm con gái làm, cảm thấy ăn ngon lạ thường, tài xế cũng phụ họa theo.
"Ừ! Ăn ngon!" Tiểu Hổ ăn miệng dích đầy mỡ còn nói không rõ ràng.
Tiểu Hoa không nói gì, chẳng qua là thỉnh thoảng chăm sóc cho tiểu Hổ và ba, làm cho Lý Hướng Dương hâm mộ một hồi. Hắn cũng không lo lắng đến Tiểu Hoa thật sự cũng có chăm sóc cho mình, chẳng qua là Tiểu Hoa ngồi ở giữa ba Giang và tiểu Hổ thì càng dễ dàng chăm sóc cho ba Giang và tiểu Hổ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.