Chương 16
Tê Tê
24/09/2023
Hơn hai mươi người từ cửa lớn đi ra thành hai hàng, Vu Tử Ân không hiểu chuyện gì đang xảy ra bàn tay trong vô thức nắm chặt lấy tay anh hơn
Sau một Vài giây tiếng gọi đồng thanh " Đại thiếu gia trở về " Vang lên bầu trời, Lăng Triệt vẫn thong thả nắm lấy tay cậu đi vào bên trong.
Phòng khách theo phong cách cổ điển, có hai người lớn tuổi cùng một cô gái tuổi trẻ, có phần xinh đẹp tinh xảo, trên thân mặc một chiếc váy trắng đến đầu gối.
Cô gái kia ngẩng đã nhìn thấy Lăng Triệt liền nở ra một nụ cười, nhưng khi ánh mắt va vào Vu Tử Ân thì nụ cười đó đã biến dạng có chút gượng gạo,
" Lăng Triệt, cuối cùng cháu cũng nhớ lại rồi " Nội tổ mẫu nhìn thấy cháu trai của mình bình an vô sự đã vui đến phát khóc, nhanh chân đi đến ôm chặt lấy Anh, khóe mắt ửng đỏ lên
" Được rồi bà, mau xem cháu đưa ai về" Lăng Triệt vỗ nhẹ lưng bà vài cái an ủi, sau đó Buông tay cậu, đặt tay vào lưng đẩy cậu ra trước mắt Nội Tổ mẫu.
Bàn tay vẫn đặt lên vai cậu nhưng một lời an ủi không sao, Nội Tổ mẫu dùng khăn vải lau đi nước mắt của mình, sao đó nhìn thiếu niên bên cạnh cháu trai mình một chút
Gương mặt thật sự dễ nhìn, còn có phần đáng yêu không thể tả thành lời " Lăng Triệt, cháu đem bảo bối nhà ai đên đây? "
" Nhà ai chứ? Đây là bảo bối nhà cháu " Lăng Triệt phì cười lên tiếng, Nội Tổ mẫu cũng bị anh làm cho ngẩng người, dĩ nhiên là hiểu rõ ý tứ bên trong lời nói, cũng hiểu được thiếu niên này đối với Lăng Triệt là gì
Vô thức lại quay đầu nhìn cô gái váy trắng kia, suy nghĩ một hồi lâu thì lại lên tiếng, " Khả ái đã chờ con từ sớm rồi? mau qua nói chuyện với con bé một chút "
Lăng Triệt nghe lời của bà nói, cũng ngẩng đầu nhìn về phía sopha quả thật là có một cô gái ngồi cúi đầu không rõ gương mặt, mà Lăng Triệt cũng không muốn đoán xem cô ta là ai, Nắm lấy tay Vu Tử Ân sau đó đi lên lầu.
" Cháu đưa ân ân nghỉ ngơi, mọi người cứ ăn trước đi "
Lăng Triệt đem Vu Tử Ân trở về phòng của mình, cẩn thận đem cửa đóng chặt bên trong, nhìn đối phương gương mặt ửng đỏ mang theo chút mệt mỏi liềm thở dài
" Nghỉ ngơi một chút, vài ngày có thể quay Dinh Thự " Lăng Triệt nhẹ nhàng lên tiếng vươn tay xoa nhẹ lên mái tóc mềm mịn của đối phương,
" Anh có việc gì sao? " Vu Tử Ân nghiên đầu nhìn Vào đôi mắt màu xanh ngọc kia lên tiếng nói, đơn giản là hỏi cho có lệ
" Ưm...có một chút việc ở nơi này "
Vừa muốn hỏi tiếp nhưng nhìn thấy Gương mặt Lăng Triệt có phần khó xử thì lại thôi, đem mái tóc bị đối phương xoa rối cả lên chỉnh sửa một chút,
Đợi Lăng Triệt quay lưng rời đi thì khóa cửa trong, bản thân cậu nằm trên giường lớn chơi điện thoại cũng không có mấy vui vẻ, lúc đang Xem lại những tấm hình bản thân chụp lúc trước
ánh mắt lại va vào một tấm ảnh có hai người, một đứa trẻ tầm 10 tuổi nhỏ nhắn, bên cạnh là một người thiếu niên tóc dài tùy tiện thắt cao, mái tóc hơi rủ xuống làm anh ta có phần mê người.
Trên môi nở một nụ cười thật đẹp, lại ôm chặt lấy đứa trẻ bên dưới, Một bức ảnh vui vẻ tràn đầy hạnh phúc mà Vu Tử Ân lại không thể vui.
Nhìn người thiếu niên kia một lúc, ngón tay xoa nhẹ lên khuôn mặt anh qua màn hình điện thoại, sau một lúc im lặng lại phát ra vài tiếng hức rất nhỏ.
Đến cuối cùng vẫn không chịu được mà ôm chặt lấy tấm chăn mà ngủ thiếp đi trong cơn nức nở, đôi mắt cậu nhắm chặt. Khóe mắt có chút ửng đỏ.
Đôi môi hồng hào liên tục vang lên những tiếng rên rất nhỏ trong khoang họng, hay là đôi khi trong giấc mơ lại liên tục gọi
" Anh...anh đừng đi "
Sau một Vài giây tiếng gọi đồng thanh " Đại thiếu gia trở về " Vang lên bầu trời, Lăng Triệt vẫn thong thả nắm lấy tay cậu đi vào bên trong.
Phòng khách theo phong cách cổ điển, có hai người lớn tuổi cùng một cô gái tuổi trẻ, có phần xinh đẹp tinh xảo, trên thân mặc một chiếc váy trắng đến đầu gối.
Cô gái kia ngẩng đã nhìn thấy Lăng Triệt liền nở ra một nụ cười, nhưng khi ánh mắt va vào Vu Tử Ân thì nụ cười đó đã biến dạng có chút gượng gạo,
" Lăng Triệt, cuối cùng cháu cũng nhớ lại rồi " Nội tổ mẫu nhìn thấy cháu trai của mình bình an vô sự đã vui đến phát khóc, nhanh chân đi đến ôm chặt lấy Anh, khóe mắt ửng đỏ lên
" Được rồi bà, mau xem cháu đưa ai về" Lăng Triệt vỗ nhẹ lưng bà vài cái an ủi, sau đó Buông tay cậu, đặt tay vào lưng đẩy cậu ra trước mắt Nội Tổ mẫu.
Bàn tay vẫn đặt lên vai cậu nhưng một lời an ủi không sao, Nội Tổ mẫu dùng khăn vải lau đi nước mắt của mình, sao đó nhìn thiếu niên bên cạnh cháu trai mình một chút
Gương mặt thật sự dễ nhìn, còn có phần đáng yêu không thể tả thành lời " Lăng Triệt, cháu đem bảo bối nhà ai đên đây? "
" Nhà ai chứ? Đây là bảo bối nhà cháu " Lăng Triệt phì cười lên tiếng, Nội Tổ mẫu cũng bị anh làm cho ngẩng người, dĩ nhiên là hiểu rõ ý tứ bên trong lời nói, cũng hiểu được thiếu niên này đối với Lăng Triệt là gì
Vô thức lại quay đầu nhìn cô gái váy trắng kia, suy nghĩ một hồi lâu thì lại lên tiếng, " Khả ái đã chờ con từ sớm rồi? mau qua nói chuyện với con bé một chút "
Lăng Triệt nghe lời của bà nói, cũng ngẩng đầu nhìn về phía sopha quả thật là có một cô gái ngồi cúi đầu không rõ gương mặt, mà Lăng Triệt cũng không muốn đoán xem cô ta là ai, Nắm lấy tay Vu Tử Ân sau đó đi lên lầu.
" Cháu đưa ân ân nghỉ ngơi, mọi người cứ ăn trước đi "
Lăng Triệt đem Vu Tử Ân trở về phòng của mình, cẩn thận đem cửa đóng chặt bên trong, nhìn đối phương gương mặt ửng đỏ mang theo chút mệt mỏi liềm thở dài
" Nghỉ ngơi một chút, vài ngày có thể quay Dinh Thự " Lăng Triệt nhẹ nhàng lên tiếng vươn tay xoa nhẹ lên mái tóc mềm mịn của đối phương,
" Anh có việc gì sao? " Vu Tử Ân nghiên đầu nhìn Vào đôi mắt màu xanh ngọc kia lên tiếng nói, đơn giản là hỏi cho có lệ
" Ưm...có một chút việc ở nơi này "
Vừa muốn hỏi tiếp nhưng nhìn thấy Gương mặt Lăng Triệt có phần khó xử thì lại thôi, đem mái tóc bị đối phương xoa rối cả lên chỉnh sửa một chút,
Đợi Lăng Triệt quay lưng rời đi thì khóa cửa trong, bản thân cậu nằm trên giường lớn chơi điện thoại cũng không có mấy vui vẻ, lúc đang Xem lại những tấm hình bản thân chụp lúc trước
ánh mắt lại va vào một tấm ảnh có hai người, một đứa trẻ tầm 10 tuổi nhỏ nhắn, bên cạnh là một người thiếu niên tóc dài tùy tiện thắt cao, mái tóc hơi rủ xuống làm anh ta có phần mê người.
Trên môi nở một nụ cười thật đẹp, lại ôm chặt lấy đứa trẻ bên dưới, Một bức ảnh vui vẻ tràn đầy hạnh phúc mà Vu Tử Ân lại không thể vui.
Nhìn người thiếu niên kia một lúc, ngón tay xoa nhẹ lên khuôn mặt anh qua màn hình điện thoại, sau một lúc im lặng lại phát ra vài tiếng hức rất nhỏ.
Đến cuối cùng vẫn không chịu được mà ôm chặt lấy tấm chăn mà ngủ thiếp đi trong cơn nức nở, đôi mắt cậu nhắm chặt. Khóe mắt có chút ửng đỏ.
Đôi môi hồng hào liên tục vang lên những tiếng rên rất nhỏ trong khoang họng, hay là đôi khi trong giấc mơ lại liên tục gọi
" Anh...anh đừng đi "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.