Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp
Chương 20
Châu Lam_Libra
16/02/2024
Tôi nhìn hai người trước mặt rồi cất tiếng hỏi:
''Hai người tới đây làm gì thế?''
''Cậu biết người này rồi hả?'' Mộc Huy không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi ngược lại tôi câu khác.
''... Nhìn mình giống biết lắm hả?'' Tôi nói xong liền chỉ vào chính mình.
''Trông cũng giống mà.'' Mộc Huy đáp.
Tôi hỏi Phó Đông Thần - người nãy giờ làm tổ trên đùi tôi.
''Nhìn em giống biết lắm à?''
''Giống mà.''
''Nhưng mà là giống người mới bỏ nhà đi vô cớ.'' Phó Đông Thần bổ sung thêm vế sau.
''Ai biết gì đâu.'' Tôi đảo mắt nhìn quanh, né tránh ánh mắt giận dỗi của người chồng hơi già.
''Giới thiệu với cậu, người này là Thẩm Tư.''
''Ồ, ''người này'' sao? Tớ tưởng phải gọi là ''chồng mình'' mới đúng chứ?'' Tôi lên tiếng trêu ghẹo, hừ, nãy dám cho tôi ăn cơm chó, giờ là lúc tôi phục thù.
''Cậu đừng nói như thế!''
''Anh thấy cậu ấy nói đúng mà.'' Thâm Tư lên tiếng, hắn quyết định không làm người tàng hình nữa.
''Đúng cái con khỉ nhà anh!'' Mộc Huy đánh Thẩm Tư một cái vào tay, thế mà Thẩm Tư lại nhân cơ hội tay trong tay với Mộc Huy. Cảnh này làm tôi tức điên. Biết thế tôi mua chó rồi thả cho bõ tức.
Phó Đông Thần lên tiếng, dường như anh cũng thấy khó chịu trước màn cẩu lương này.
''Hai người định làm trò mèo đến bao giờ?''
''Trò mèo?'' Mộc Huy nhìn anh chằm chằm.
''Thế cậu với cậu ta đang làm gì? Trò chó hả?'' Thẩm Tư lên tiếng. Nhưng câu này nói xong thì liền nhận được phần thưởng là hai cái gối.
''Được rồi, đừng nghịch nữa.'' Tôi xoa đầu anh, cúi xuống hôn nhẹ lên trán anh một cái rồi mặt đối mặt với hai người kia.
''Hai người rốt cuộc sang đây làm gì?''
''Sang ăn ké.'' Mộc Huy và Thẩm Tư cùng nói.
''Hai người có tướng phu phu lắm đấy.''
Tôi nói tiếp:''Tới giờ rồi.''
Mộc Huy vẻ mặt tươi cười như nhặt được kim cương hỏi tôi:''Giờ ăn tới rồi hả?''
''Không phải, giờ đuổi khách.''
''Ơ... Bạn bè thế à?''
''... Hình như cũng không được lắm. Thôi để lần sau thả chó vậy.''
Mộc Huy thở dài, vẻ mặt nuối tiếc:''Tiếc thật, mang thịt bò các thứ sang đây tính làm bữa nướng cho ấm bụng. Nhưng mà bạn không thích thì thôi mình lại xách dép đi về vậy.''
''Ấy từ từ, nãy đứa nào nhập vào tớ nói ấy chứ cậu luôn là khách VIP mà.''
''Thế đồ đâu để tớ đi nướng?'' Tôi tiếp tục nói.
Mộc Huy mặt sắp chuyển sang trạng thái như tàu lá chuối đáp lại:''Tự dưng tớ đổi ý rồi, cậu chuyển qua làm khách VIP đi.''
''Chứ để cậu nướng thì khác gì ăn than?''
Tôi bĩu môi.
''Bạn bè mà chẳng tin tưởng nhau gì.''
''Chính vì là bạn nên mới không để cậu vào bếp.''
''Phải đứa khác cho cậu vào bếp xong chắc nó gọi cứu hỏa, không thì cũng sẽ gọi cấp cứu sau khi ăn xong.''
- - -
Mộc Huy và Thẩm Tư đã vào bếp thể hiện kĩ năng nấu ăn đỉnh cao rồi. Ngoài này chỉ còn tôi và một con sam dạng hình người mang tên Phó Đông Thần.
Thật sự là cuộc đời tôi tính cả kiếp trước đến bây giờ mới biết cảm giác bị dính chặt như sam là gì. Người đàn ông này có thể ngừng ác không? Anh ôm tôi chặt thêm chút nữa là tôi nghẹt thở đi gặp tổ tiên đấy!
''Bỏ em ra đã.'' Tôi cố đẩy tay anh ra nhưng chẳng khác gì muỗi đốt kim cương, hoàn toàn không có tí sát thương nào. Bất lực tôi quay ra nhìn anh, nào ngờ phát hiện anh cũng đang nhìn tôi. Đã thế còn nhìn với ánh mắt như thể đang trách tôi tại sao lại làm thế với anh.
Ủa anh ơi? Anh cầm nhầm kịch bản đúng không ạ? Em mới là người bị hại này, là người sắp nằm trong quan tài vì bị nghẹt thở do anh ôm quá chặt này. Có thể nào dừng ánh mắt đó lại rồi nói chuyện đàng hoàng không anh?
- - -
''Hai người tới đây làm gì thế?''
''Cậu biết người này rồi hả?'' Mộc Huy không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi ngược lại tôi câu khác.
''... Nhìn mình giống biết lắm hả?'' Tôi nói xong liền chỉ vào chính mình.
''Trông cũng giống mà.'' Mộc Huy đáp.
Tôi hỏi Phó Đông Thần - người nãy giờ làm tổ trên đùi tôi.
''Nhìn em giống biết lắm à?''
''Giống mà.''
''Nhưng mà là giống người mới bỏ nhà đi vô cớ.'' Phó Đông Thần bổ sung thêm vế sau.
''Ai biết gì đâu.'' Tôi đảo mắt nhìn quanh, né tránh ánh mắt giận dỗi của người chồng hơi già.
''Giới thiệu với cậu, người này là Thẩm Tư.''
''Ồ, ''người này'' sao? Tớ tưởng phải gọi là ''chồng mình'' mới đúng chứ?'' Tôi lên tiếng trêu ghẹo, hừ, nãy dám cho tôi ăn cơm chó, giờ là lúc tôi phục thù.
''Cậu đừng nói như thế!''
''Anh thấy cậu ấy nói đúng mà.'' Thâm Tư lên tiếng, hắn quyết định không làm người tàng hình nữa.
''Đúng cái con khỉ nhà anh!'' Mộc Huy đánh Thẩm Tư một cái vào tay, thế mà Thẩm Tư lại nhân cơ hội tay trong tay với Mộc Huy. Cảnh này làm tôi tức điên. Biết thế tôi mua chó rồi thả cho bõ tức.
Phó Đông Thần lên tiếng, dường như anh cũng thấy khó chịu trước màn cẩu lương này.
''Hai người định làm trò mèo đến bao giờ?''
''Trò mèo?'' Mộc Huy nhìn anh chằm chằm.
''Thế cậu với cậu ta đang làm gì? Trò chó hả?'' Thẩm Tư lên tiếng. Nhưng câu này nói xong thì liền nhận được phần thưởng là hai cái gối.
''Được rồi, đừng nghịch nữa.'' Tôi xoa đầu anh, cúi xuống hôn nhẹ lên trán anh một cái rồi mặt đối mặt với hai người kia.
''Hai người rốt cuộc sang đây làm gì?''
''Sang ăn ké.'' Mộc Huy và Thẩm Tư cùng nói.
''Hai người có tướng phu phu lắm đấy.''
Tôi nói tiếp:''Tới giờ rồi.''
Mộc Huy vẻ mặt tươi cười như nhặt được kim cương hỏi tôi:''Giờ ăn tới rồi hả?''
''Không phải, giờ đuổi khách.''
''Ơ... Bạn bè thế à?''
''... Hình như cũng không được lắm. Thôi để lần sau thả chó vậy.''
Mộc Huy thở dài, vẻ mặt nuối tiếc:''Tiếc thật, mang thịt bò các thứ sang đây tính làm bữa nướng cho ấm bụng. Nhưng mà bạn không thích thì thôi mình lại xách dép đi về vậy.''
''Ấy từ từ, nãy đứa nào nhập vào tớ nói ấy chứ cậu luôn là khách VIP mà.''
''Thế đồ đâu để tớ đi nướng?'' Tôi tiếp tục nói.
Mộc Huy mặt sắp chuyển sang trạng thái như tàu lá chuối đáp lại:''Tự dưng tớ đổi ý rồi, cậu chuyển qua làm khách VIP đi.''
''Chứ để cậu nướng thì khác gì ăn than?''
Tôi bĩu môi.
''Bạn bè mà chẳng tin tưởng nhau gì.''
''Chính vì là bạn nên mới không để cậu vào bếp.''
''Phải đứa khác cho cậu vào bếp xong chắc nó gọi cứu hỏa, không thì cũng sẽ gọi cấp cứu sau khi ăn xong.''
- - -
Mộc Huy và Thẩm Tư đã vào bếp thể hiện kĩ năng nấu ăn đỉnh cao rồi. Ngoài này chỉ còn tôi và một con sam dạng hình người mang tên Phó Đông Thần.
Thật sự là cuộc đời tôi tính cả kiếp trước đến bây giờ mới biết cảm giác bị dính chặt như sam là gì. Người đàn ông này có thể ngừng ác không? Anh ôm tôi chặt thêm chút nữa là tôi nghẹt thở đi gặp tổ tiên đấy!
''Bỏ em ra đã.'' Tôi cố đẩy tay anh ra nhưng chẳng khác gì muỗi đốt kim cương, hoàn toàn không có tí sát thương nào. Bất lực tôi quay ra nhìn anh, nào ngờ phát hiện anh cũng đang nhìn tôi. Đã thế còn nhìn với ánh mắt như thể đang trách tôi tại sao lại làm thế với anh.
Ủa anh ơi? Anh cầm nhầm kịch bản đúng không ạ? Em mới là người bị hại này, là người sắp nằm trong quan tài vì bị nghẹt thở do anh ôm quá chặt này. Có thể nào dừng ánh mắt đó lại rồi nói chuyện đàng hoàng không anh?
- - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.