Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp
Chương 28
Châu Lam_Libra
16/02/2024
‘‘Em…!’’
‘‘Em cái khỉ chó gì, tôi làm gì có thằng anh là tra nam như anh.’’
‘‘Em…!’’
‘‘Ô hay, đã bảo là tôi không có anh trai như anh mà. Anh thích nhận vơ lắm à?’’
‘‘Hừ, em được lắm.’’
‘‘Cảm ơn, anh cứ quá khen, nhưng mà anh khen đúng rồi đấy.’’
‘‘Rồi em sẽ phảo hối hận khi bỏ qua môt người như anh!’’
‘‘Nhìn mặt tôi có chỗ nào giống sẽ hối hận khi bỏ qua anh không?’’ Nói rồi tôi chỉ vào bản thân mình và nhìn anh ta với ánh mắt kiểu ‘‘Chắc bố mày cần’’.
‘‘Nam Nam!’’ Đúng lúc này Phó Đông Thần chạy đến, trên tay anh ôm một con gấu bông nhỏ hình quả bơ. Vừa nhìn thấy Trương Thâm đang đứng chỗ tôi thì sắc mặt anh tối lại. Cái gì gọi là ‘‘Mặt đen như đít nồi’’, chính là cái này.
‘‘Nam Nam, tên đó là ai vậy?’’ Trương Thâm lên tiếng, tay chỉ thẳng vào mặt anh, đã thế còn động tay động chân lay lay người tôi khiến não tôi muốn văng ra ngoài luôn.
Phó Đông Thần dường như cũng biết tôi khó chịu nên anh nhanh chóng hất tay Trương Thâm ra. Tay Trương Thâm bị hất ra nên tôi theo quán tính sẽ bị ngã. May mà chồng nhà tôi nhanh tay đỡ tôi kịp, không thì chắc giờ tôi đã tiếp xúc với mặt đất bằng người mình rồi.
Chỉ có điều lúc ấy tôi không biết, nếu như tôi khó chịu một thì anh khó chịu gấp trăm, gấp nghìn lần tôi.
‘‘Nam Nam, em không sao chứ?’’ Phó Đông Thần lên tiếng hỏi, một tay anh bế tôi, một tay cầm nhóc bơ, trán lại cụng nhẹ vào trán tôi. Giọng anh vẫn trầm ấm như mọi người, nhưng dường như nó có mị lực nên tôi không khống chế được mà hôn lướt qua môi anh một cái.
Sau khi nhận thức được chuyện mình vừa làm thì tôi nhìn anh định mở miệng nói lời xin lỗi. Nhưng lời vừa chuẩn bị ra đến cổ họng đã phải nuốt lại. Tất cả là vì con người đang bế tôi này đôi tai đang đỏ ửng, cổ cũng đỏ một mảng, rõ nhất là trên mặt, hai má anh đỏ như thiếu nữ mới lớn vừa được người mình thích hôn trộm vậy.
Hừm, sau này tôi sẽ dạy anh cách thích nghi. Chứ cứ mỗi lần tôi bị mê hoặc đến mất trí thì lúc tôi nhận thức được làm sao mà chịu nổi được dáng vẻ đáng yêu này chứ! Chính xác thì đây là dáng vẻ mà khiến người đã phạm tội là tôi muốn phạm tội thêm chục, trăm lần nữa!
Thôi thì tự nhủ lòng rằng dù sao mình cũng đã phạm tội rồi, phạm thêm lần nữa chắc không sao đâu. Vả lại dù sao đây cũng là chồng mình mà, chắc là không sao đâu. Nghĩ thấy cũng đúng đúng nên tôi dùng hai tay nâng mặt anh lên, đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn của tôi đáp xuống gò má, mi mắt, trán của anh.
Đang lúc anh định nói gì đó thì tên tra nam kia lên tiếng cắt ngang bầu không khí ngọt ngào của chúng tôi.
‘‘Này! Hai người có thôi đi không!?’’
Nhưng tôi mặc kệ, quay ra hỏi anh:’‘Anh định nói gì sao?’’
‘‘Nam Nam…’’
‘‘Ừm, em nghe.’’
‘‘Hôn hôn.’’ Nói rồi anh để nhóc bơ sang một bên, tay cầm tay tôi chỉ loạn khắp mặt anh.
‘‘Thần Thần ngoan, đừng có được voi đòi tiên.’’ Nói rồi tôi xoa đầu anh, nở một nụ cười nhẹ, khóe mắt cong cong trông thật câu nhân. Nhưng điều đó không quan trọng, quang trọng là Thần Thần nhà tôi sau khi nghe tôi nói xong thì mặt xụ xuống, cúi gằm xuống không thèm nhìn tôi luôn rồi.
Nghĩ ngợi một lúc, tôi nói nhỏ vào tai Thần Thần nhà mình:’‘Ngoan, tối về em sẽ hôn hôn Thần Thần nhé.’’
Nghe xong thì mặt anh vui lên hẳn, không còn kiêng dè như trước mà hôn ‘‘chốc’’ cái lên má phải tôi. Xong dường như anh thấy hơi thiên vị nên hôn thêm cái nữa lên má trái. Giải quyết xong chuyện hôn hôn, tôi quay ra thì thấy Trương Thâm đen mặt nhìn anh với ánh mắt muốn gi*t người. Còn Vu Động đứng bên cạnh thì nắm chặt tay, khiến cho bộ móng khá dài cắm vào da thịt có vẻ là rất đau, nhưng cậu ta vẫn im lặng không nói gì.
‘‘Em cái khỉ chó gì, tôi làm gì có thằng anh là tra nam như anh.’’
‘‘Em…!’’
‘‘Ô hay, đã bảo là tôi không có anh trai như anh mà. Anh thích nhận vơ lắm à?’’
‘‘Hừ, em được lắm.’’
‘‘Cảm ơn, anh cứ quá khen, nhưng mà anh khen đúng rồi đấy.’’
‘‘Rồi em sẽ phảo hối hận khi bỏ qua môt người như anh!’’
‘‘Nhìn mặt tôi có chỗ nào giống sẽ hối hận khi bỏ qua anh không?’’ Nói rồi tôi chỉ vào bản thân mình và nhìn anh ta với ánh mắt kiểu ‘‘Chắc bố mày cần’’.
‘‘Nam Nam!’’ Đúng lúc này Phó Đông Thần chạy đến, trên tay anh ôm một con gấu bông nhỏ hình quả bơ. Vừa nhìn thấy Trương Thâm đang đứng chỗ tôi thì sắc mặt anh tối lại. Cái gì gọi là ‘‘Mặt đen như đít nồi’’, chính là cái này.
‘‘Nam Nam, tên đó là ai vậy?’’ Trương Thâm lên tiếng, tay chỉ thẳng vào mặt anh, đã thế còn động tay động chân lay lay người tôi khiến não tôi muốn văng ra ngoài luôn.
Phó Đông Thần dường như cũng biết tôi khó chịu nên anh nhanh chóng hất tay Trương Thâm ra. Tay Trương Thâm bị hất ra nên tôi theo quán tính sẽ bị ngã. May mà chồng nhà tôi nhanh tay đỡ tôi kịp, không thì chắc giờ tôi đã tiếp xúc với mặt đất bằng người mình rồi.
Chỉ có điều lúc ấy tôi không biết, nếu như tôi khó chịu một thì anh khó chịu gấp trăm, gấp nghìn lần tôi.
‘‘Nam Nam, em không sao chứ?’’ Phó Đông Thần lên tiếng hỏi, một tay anh bế tôi, một tay cầm nhóc bơ, trán lại cụng nhẹ vào trán tôi. Giọng anh vẫn trầm ấm như mọi người, nhưng dường như nó có mị lực nên tôi không khống chế được mà hôn lướt qua môi anh một cái.
Sau khi nhận thức được chuyện mình vừa làm thì tôi nhìn anh định mở miệng nói lời xin lỗi. Nhưng lời vừa chuẩn bị ra đến cổ họng đã phải nuốt lại. Tất cả là vì con người đang bế tôi này đôi tai đang đỏ ửng, cổ cũng đỏ một mảng, rõ nhất là trên mặt, hai má anh đỏ như thiếu nữ mới lớn vừa được người mình thích hôn trộm vậy.
Hừm, sau này tôi sẽ dạy anh cách thích nghi. Chứ cứ mỗi lần tôi bị mê hoặc đến mất trí thì lúc tôi nhận thức được làm sao mà chịu nổi được dáng vẻ đáng yêu này chứ! Chính xác thì đây là dáng vẻ mà khiến người đã phạm tội là tôi muốn phạm tội thêm chục, trăm lần nữa!
Thôi thì tự nhủ lòng rằng dù sao mình cũng đã phạm tội rồi, phạm thêm lần nữa chắc không sao đâu. Vả lại dù sao đây cũng là chồng mình mà, chắc là không sao đâu. Nghĩ thấy cũng đúng đúng nên tôi dùng hai tay nâng mặt anh lên, đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn của tôi đáp xuống gò má, mi mắt, trán của anh.
Đang lúc anh định nói gì đó thì tên tra nam kia lên tiếng cắt ngang bầu không khí ngọt ngào của chúng tôi.
‘‘Này! Hai người có thôi đi không!?’’
Nhưng tôi mặc kệ, quay ra hỏi anh:’‘Anh định nói gì sao?’’
‘‘Nam Nam…’’
‘‘Ừm, em nghe.’’
‘‘Hôn hôn.’’ Nói rồi anh để nhóc bơ sang một bên, tay cầm tay tôi chỉ loạn khắp mặt anh.
‘‘Thần Thần ngoan, đừng có được voi đòi tiên.’’ Nói rồi tôi xoa đầu anh, nở một nụ cười nhẹ, khóe mắt cong cong trông thật câu nhân. Nhưng điều đó không quan trọng, quang trọng là Thần Thần nhà tôi sau khi nghe tôi nói xong thì mặt xụ xuống, cúi gằm xuống không thèm nhìn tôi luôn rồi.
Nghĩ ngợi một lúc, tôi nói nhỏ vào tai Thần Thần nhà mình:’‘Ngoan, tối về em sẽ hôn hôn Thần Thần nhé.’’
Nghe xong thì mặt anh vui lên hẳn, không còn kiêng dè như trước mà hôn ‘‘chốc’’ cái lên má phải tôi. Xong dường như anh thấy hơi thiên vị nên hôn thêm cái nữa lên má trái. Giải quyết xong chuyện hôn hôn, tôi quay ra thì thấy Trương Thâm đen mặt nhìn anh với ánh mắt muốn gi*t người. Còn Vu Động đứng bên cạnh thì nắm chặt tay, khiến cho bộ móng khá dài cắm vào da thịt có vẻ là rất đau, nhưng cậu ta vẫn im lặng không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.