Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp
Chương 31
Châu Lam_Libra
16/02/2024
Tôi vẫy vẫy tay gọi anh lại ngồi cạnh tôi.
‘‘Thần Thần ngoan, ôm nhóc bơ lại đây ngồi nào.’’
Mời gọi ngọt ngào đến thế nhưng anh vẫn đứng như chân bị dính chặt trên sàn vậy, ngay cả một cái nhìn cũng không cho tôi. Tôi là tôi thấy mình hơi hơi tổn thương rồi đấy…
‘‘Thần Thần. Lại đây nào.’’
Tôi gọi anh lần hai, nhưng kết quả chẳng khác lần một là bao, anh vẫn ‘‘chết đứng’’ tại chỗ. Vì là một người kiên nhẫn, nên tôi gọi anh lần ba.
‘‘Thần Thần, thật sự không lại đây sao?’’
Trong đầu tôi tự động hiện lên cảnh dấu ba chấm và ‘‘quạc quạc quạc’’ của mấy con quạ bay qua.
‘‘Anh không lại đây ngồi chứ gì? Hơ, không ngồi thì quỳ đi!’’
‘‘M* nó chứ, rượu mời không uống anh muốn uống rượu phạt chứ gì? Hay muốn thử thách sự kiên nhẫn của tôi?’’
‘‘Tôi cho anh năm giây, năm giây sau mà anh không ngồi cạnh tôi xem, tôi cho anh biết mặt!’’
Nói xong tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra, lặp đi lặp lại hai lần, vừa hay hết năm giây. Tôi cảm thấy may mắn thay cho anh vì anh còn não, không chọc tôi tức đi*n lên. Chi tiết thì nên hỏi rõ cậu bạn thân của tôi xem tại sao không nên chọc tôi tức đi*n.
Bỗng nhiên má trái tôi có cảm giác kì lạ, như đang có con gì đó ‘‘mổ’’ lên mặt tôi. Và vâng, đúng là như thế thật, và sinh vật độc lạ ấy tên là ‘‘Thần Thần’’.
‘‘Nam Nam…’’
‘‘Giề? Anh muốn giề? Muốn tối ra ngoài làm bạn với muỗi đúng không?’’
‘‘Tôi không có…’’
‘‘Không có mà im im như cục thịt nấu đông, anh vừa bước ra từ ngăn đá tủ lạnh à mà không nói gì?’’
‘‘Không có…’’
‘‘Ai không có? Anh không có hay tôi không có? Hay là bạn thân tôi không có?’’
‘‘Tôi không có.’’
‘‘Hửm? ‘‘Tôi’’ là đứa nào? Anh cặp bồ sau lưng tôi đúng không?’’
‘‘Thần Thần không có mà.’’ Đi kèm câu nói này là khuôn mặt đầy ủy khuất của chồng tôi.
‘‘Hừ, tạm chấp nhận.’’
Tôi khoanh hai tay, chân cũng khoanh lại để trên ghế, người dựa về thành sofa, miệng lười biếng hỏi:
‘‘Anh muốn gì?’’
‘‘Muốn…’’ Muốn ‘‘thức’’ cùng em suốt đêm!
‘‘Muốn gì?’’
‘‘Muốn…’’ Muốn đè Nam Nam ra làm chuyện người lớn!
‘‘Rốt cuộc là anh muốn gì!?’’
‘‘Tôi muốn thức cùng Nam Nam.’’
‘‘À… Thức xuyên đêm ấy hả?’’
‘‘Ừm. Đợi tôi chút nhé.’’ Nói rồi anh đứng dậy đi vào bếp, để lại nhóc bơ đang nằm im trong lòng tôi.
Chưa đến năm phút tôi đã thấy anh quay ra cùng hai lon cocktail chúng tôi mua hôm nay, cùng với đó là một đĩa khô gà lá chanh. Anh đặt đồ xuống bàn, đi lại tắt bớt đèn của phòng khách rồi hỏi tôi:
‘‘Nam Nam có muốn xem phim kinh dị không?’’
‘‘Cũng được, tùy anh thôi.’’
Tôi kiếp trước hơi sợ ma, nhưng trải qua một lần làm ma rồi thì cũng thấy bình thường, thậm chí còn thấy hơi vui vui khi có thể đi lại tự do mà không bị người sống phát hiện.
- - -
Phim đã chiếu từ năm mươi phút trước, chúng tôi vừa ăn vừa uống cocktail. Lon tôi chọn là cocktail vị việt quất. Thú thật thì cả kiếp trước lẫn kiếp này tôi chưa từng uống rượu, cùng lắm chỉ là nhấp môi nêm nếm thử một chút chứ chưa từng uống cả lon như này bao giờ. Tuy nhiên, tôi cũng có uống bia nên với nồng độ cồn trong lon cocktail này thì khó có thể làm tôi gục được.
Trong khi tôi vừa uống một ngụm nữa, chưa kịp nuốt xuống hết thì tự dưng con ma nó dí thẳng mặt vào màn hình làm tôi giật mình mà bị sặc.
‘‘Khụ khụ khụ.’’ Tôi ho liên tục, không ngừng lại được.
Phó Đông Thần bên này vỗ vỗ lưng tôi, vỗ xong lại xoa xoa, sau đó đợi tôi vừa hết sặc liền tranh thủ hôn môi tôi một cái. Chúng tôi chìm đắm trong nụ hôn hơi vụng về này, bỏ mặc con ma mang vẻ cực kì dọa người trong tivi.
‘‘Thần Thần ngoan, ôm nhóc bơ lại đây ngồi nào.’’
Mời gọi ngọt ngào đến thế nhưng anh vẫn đứng như chân bị dính chặt trên sàn vậy, ngay cả một cái nhìn cũng không cho tôi. Tôi là tôi thấy mình hơi hơi tổn thương rồi đấy…
‘‘Thần Thần. Lại đây nào.’’
Tôi gọi anh lần hai, nhưng kết quả chẳng khác lần một là bao, anh vẫn ‘‘chết đứng’’ tại chỗ. Vì là một người kiên nhẫn, nên tôi gọi anh lần ba.
‘‘Thần Thần, thật sự không lại đây sao?’’
Trong đầu tôi tự động hiện lên cảnh dấu ba chấm và ‘‘quạc quạc quạc’’ của mấy con quạ bay qua.
‘‘Anh không lại đây ngồi chứ gì? Hơ, không ngồi thì quỳ đi!’’
‘‘M* nó chứ, rượu mời không uống anh muốn uống rượu phạt chứ gì? Hay muốn thử thách sự kiên nhẫn của tôi?’’
‘‘Tôi cho anh năm giây, năm giây sau mà anh không ngồi cạnh tôi xem, tôi cho anh biết mặt!’’
Nói xong tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra, lặp đi lặp lại hai lần, vừa hay hết năm giây. Tôi cảm thấy may mắn thay cho anh vì anh còn não, không chọc tôi tức đi*n lên. Chi tiết thì nên hỏi rõ cậu bạn thân của tôi xem tại sao không nên chọc tôi tức đi*n.
Bỗng nhiên má trái tôi có cảm giác kì lạ, như đang có con gì đó ‘‘mổ’’ lên mặt tôi. Và vâng, đúng là như thế thật, và sinh vật độc lạ ấy tên là ‘‘Thần Thần’’.
‘‘Nam Nam…’’
‘‘Giề? Anh muốn giề? Muốn tối ra ngoài làm bạn với muỗi đúng không?’’
‘‘Tôi không có…’’
‘‘Không có mà im im như cục thịt nấu đông, anh vừa bước ra từ ngăn đá tủ lạnh à mà không nói gì?’’
‘‘Không có…’’
‘‘Ai không có? Anh không có hay tôi không có? Hay là bạn thân tôi không có?’’
‘‘Tôi không có.’’
‘‘Hửm? ‘‘Tôi’’ là đứa nào? Anh cặp bồ sau lưng tôi đúng không?’’
‘‘Thần Thần không có mà.’’ Đi kèm câu nói này là khuôn mặt đầy ủy khuất của chồng tôi.
‘‘Hừ, tạm chấp nhận.’’
Tôi khoanh hai tay, chân cũng khoanh lại để trên ghế, người dựa về thành sofa, miệng lười biếng hỏi:
‘‘Anh muốn gì?’’
‘‘Muốn…’’ Muốn ‘‘thức’’ cùng em suốt đêm!
‘‘Muốn gì?’’
‘‘Muốn…’’ Muốn đè Nam Nam ra làm chuyện người lớn!
‘‘Rốt cuộc là anh muốn gì!?’’
‘‘Tôi muốn thức cùng Nam Nam.’’
‘‘À… Thức xuyên đêm ấy hả?’’
‘‘Ừm. Đợi tôi chút nhé.’’ Nói rồi anh đứng dậy đi vào bếp, để lại nhóc bơ đang nằm im trong lòng tôi.
Chưa đến năm phút tôi đã thấy anh quay ra cùng hai lon cocktail chúng tôi mua hôm nay, cùng với đó là một đĩa khô gà lá chanh. Anh đặt đồ xuống bàn, đi lại tắt bớt đèn của phòng khách rồi hỏi tôi:
‘‘Nam Nam có muốn xem phim kinh dị không?’’
‘‘Cũng được, tùy anh thôi.’’
Tôi kiếp trước hơi sợ ma, nhưng trải qua một lần làm ma rồi thì cũng thấy bình thường, thậm chí còn thấy hơi vui vui khi có thể đi lại tự do mà không bị người sống phát hiện.
- - -
Phim đã chiếu từ năm mươi phút trước, chúng tôi vừa ăn vừa uống cocktail. Lon tôi chọn là cocktail vị việt quất. Thú thật thì cả kiếp trước lẫn kiếp này tôi chưa từng uống rượu, cùng lắm chỉ là nhấp môi nêm nếm thử một chút chứ chưa từng uống cả lon như này bao giờ. Tuy nhiên, tôi cũng có uống bia nên với nồng độ cồn trong lon cocktail này thì khó có thể làm tôi gục được.
Trong khi tôi vừa uống một ngụm nữa, chưa kịp nuốt xuống hết thì tự dưng con ma nó dí thẳng mặt vào màn hình làm tôi giật mình mà bị sặc.
‘‘Khụ khụ khụ.’’ Tôi ho liên tục, không ngừng lại được.
Phó Đông Thần bên này vỗ vỗ lưng tôi, vỗ xong lại xoa xoa, sau đó đợi tôi vừa hết sặc liền tranh thủ hôn môi tôi một cái. Chúng tôi chìm đắm trong nụ hôn hơi vụng về này, bỏ mặc con ma mang vẻ cực kì dọa người trong tivi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.