Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp
Chương 44
Châu Lam_Libra
10/03/2024
Đầu dây bên kia bỗng nhiên phát ra tiếng hét đến chói tai.
‘‘Đ* má! Vậy cậu còn không mau gọi cảnh sát đi!’’
‘‘À ờ.’’ Tôi tắt máy rồi gọi báo cảnh sát. Thông cảm đi ha, lần đầu gặpc huyện này nên não phản ứng hơi chậm. Chắc chắn là sẽ không có lần sau, vì lần này e là tôi bị bom dí thấy cây cầu và bà lão luôn, chưa biết được có ngày trở về hay không.
Vì nhà tôi cách đồn cảnh sát cũng không xa, vậy nên đội gỡ bom cùng cảnh sát địa phương đã có mặt. Tiếng ‘‘tích tắc tích tắc’’ vẫn cứ kêu đều đều. Mỗi lần như thế là trái tim lại rung lên một nhịp, sau đó lại như thở phài nhẹ nhõm vì bom vẫn chưa nổ.
Mà lúc này, Phó Đông Thần cũng vừa về đến nhà. Tôi thắc mắc bình thường anh đi cũng phải mất ba mươi phút mà sao nay lại về nhanh thế, nhìn thấy cảnh sát đằng sau đang viết viết gì đó thì tôi mới hiểu. Ra là anh đã lái xe vượt quá tốc độ cho phép.
Tôi chưa kịp nói gì thì anh đã xoay tôi như chong chóng, kiểm tra trên dưới ít nhất hai lần mới chắc chắn rằng tôi chưa bị gì. Anh còn hỏi tôi:
‘‘Nam Nam, có phải Nam Nam sợ lắm không?’’
‘‘Lát nữa mình đi gặp bác sĩ nhé?’’
Biết là anh lo cho mình, tôi cười rồi vỗ nhẹ vào bàn tay anh đang nắm chặt lấy tay tôi và bảo:
‘‘Yên tâm nhé anh già, em vẫn còn trẻ và đẹp lắm. Em phải sống đến năm tám, chín mươi tuổi cơ.’’
Nghe xong anh có vẻ xịt keo cứng nhắc luôn rồi. Tôi chui vào lòng anh, để hai tay anh vòng qua eo tôi rồi đánh mắt nhìn qua phía cảnh sát ở trước cửa nhà tôi.
Cảnh sát cẩn thận mở hộp ra, dự định là sẽ gỡ bom nhanh nhất có thể, ít nhất là vô hiệu hóa quả bom trước khi nó hết thời gian đếm ngược. Nào ngờ, bên trong không phải bom mà là một cái đồng hồ nhỏ và thiết bị phóng đại âm thanh. Tất cả mọi người có mặt ở đó ngơ luôn.
Tôi thật sự cảm thán người gửi khi rất biết trêu đùa cảm xúc người khác. Đưa họ từ lo lắng, hoảng sợ sang bất ngờ, đứng hình trông chẳng khác gì mấy bức tượng không di chuyển được và cuối cùng là sự phẫn nộ lên đến đỉnh điểm. Đã thế đáy hộp còn có tờ giấy nhỏ với dòng chữ:’‘Lêu lêu, bị lừa rồi:))’’.
Tức thì tức thật nhưng mặt sau tờ giấy vẫn khiến tôi hơi lo lắng, lại là dòng chữ với nội dung khá quen thuộc:’‘Tao sẽ đến và gi*t mày một lần nữa!’’.
Cảnh sát đã đưa tờ giấy cùng lời khai của tôi về nơi làm việc để xem có thể tìm ra ai đứng sau hay không.
Thế là nửa ngày đã trôi qua trong hoang mang, lo sợ và tức giận. Tôi tự nhủ là nửa ngày còn lại mình phải chơi thật vui, quậy banh nóc mới được.
- - -
Tôi chỉ có thể nó là cái đậu xanh rau má chiều nay của tôi bị dính lời nguyền rồi nhàm chán rồi! Chiều nay ai cũng có việc, còn là việc quan trọng không bỏ được. Thế là còn mình tôi bơ vơ lạc lõng ngồi chơi trò ‘‘Find Differences’’ trên mạng.
Chơi chán rồi thì tôi lại lấy mấy quyển sách ra đọc, sau đó thì ngồi xem hoạt hình, xem cách làm bánh,…
Cuối cùng, đến khi tôi hết nghĩ ra gì đó để làm thì cũng đã đến tối. Giờ thì tôi đã biết mình phải làm gì rồi, tất nhiên là hóa vai thành cậu vợ nấu ăn cực đỉnh rồi. Dự định tối nay các món ăn bày lên sẽ cực kỳ bùng nổ.
Đó là suy nghĩ ba mươi phút trước của tôi, tôi xin rút lại suy nghĩ đó. Bùng nổ cái khỉ gì chứ, sợ là món ăn chưa kịp bùng nổ thì nổ luôn bếp rồi. Thôi vậy, để đảm bảo an toàn cho chính mình và cái bếp thì tôi quyết định nấu một vài món đơn giản nhưng vẫn đủ dinh dưỡng.
‘‘Đ* má! Vậy cậu còn không mau gọi cảnh sát đi!’’
‘‘À ờ.’’ Tôi tắt máy rồi gọi báo cảnh sát. Thông cảm đi ha, lần đầu gặpc huyện này nên não phản ứng hơi chậm. Chắc chắn là sẽ không có lần sau, vì lần này e là tôi bị bom dí thấy cây cầu và bà lão luôn, chưa biết được có ngày trở về hay không.
Vì nhà tôi cách đồn cảnh sát cũng không xa, vậy nên đội gỡ bom cùng cảnh sát địa phương đã có mặt. Tiếng ‘‘tích tắc tích tắc’’ vẫn cứ kêu đều đều. Mỗi lần như thế là trái tim lại rung lên một nhịp, sau đó lại như thở phài nhẹ nhõm vì bom vẫn chưa nổ.
Mà lúc này, Phó Đông Thần cũng vừa về đến nhà. Tôi thắc mắc bình thường anh đi cũng phải mất ba mươi phút mà sao nay lại về nhanh thế, nhìn thấy cảnh sát đằng sau đang viết viết gì đó thì tôi mới hiểu. Ra là anh đã lái xe vượt quá tốc độ cho phép.
Tôi chưa kịp nói gì thì anh đã xoay tôi như chong chóng, kiểm tra trên dưới ít nhất hai lần mới chắc chắn rằng tôi chưa bị gì. Anh còn hỏi tôi:
‘‘Nam Nam, có phải Nam Nam sợ lắm không?’’
‘‘Lát nữa mình đi gặp bác sĩ nhé?’’
Biết là anh lo cho mình, tôi cười rồi vỗ nhẹ vào bàn tay anh đang nắm chặt lấy tay tôi và bảo:
‘‘Yên tâm nhé anh già, em vẫn còn trẻ và đẹp lắm. Em phải sống đến năm tám, chín mươi tuổi cơ.’’
Nghe xong anh có vẻ xịt keo cứng nhắc luôn rồi. Tôi chui vào lòng anh, để hai tay anh vòng qua eo tôi rồi đánh mắt nhìn qua phía cảnh sát ở trước cửa nhà tôi.
Cảnh sát cẩn thận mở hộp ra, dự định là sẽ gỡ bom nhanh nhất có thể, ít nhất là vô hiệu hóa quả bom trước khi nó hết thời gian đếm ngược. Nào ngờ, bên trong không phải bom mà là một cái đồng hồ nhỏ và thiết bị phóng đại âm thanh. Tất cả mọi người có mặt ở đó ngơ luôn.
Tôi thật sự cảm thán người gửi khi rất biết trêu đùa cảm xúc người khác. Đưa họ từ lo lắng, hoảng sợ sang bất ngờ, đứng hình trông chẳng khác gì mấy bức tượng không di chuyển được và cuối cùng là sự phẫn nộ lên đến đỉnh điểm. Đã thế đáy hộp còn có tờ giấy nhỏ với dòng chữ:’‘Lêu lêu, bị lừa rồi:))’’.
Tức thì tức thật nhưng mặt sau tờ giấy vẫn khiến tôi hơi lo lắng, lại là dòng chữ với nội dung khá quen thuộc:’‘Tao sẽ đến và gi*t mày một lần nữa!’’.
Cảnh sát đã đưa tờ giấy cùng lời khai của tôi về nơi làm việc để xem có thể tìm ra ai đứng sau hay không.
Thế là nửa ngày đã trôi qua trong hoang mang, lo sợ và tức giận. Tôi tự nhủ là nửa ngày còn lại mình phải chơi thật vui, quậy banh nóc mới được.
- - -
Tôi chỉ có thể nó là cái đậu xanh rau má chiều nay của tôi bị dính lời nguyền rồi nhàm chán rồi! Chiều nay ai cũng có việc, còn là việc quan trọng không bỏ được. Thế là còn mình tôi bơ vơ lạc lõng ngồi chơi trò ‘‘Find Differences’’ trên mạng.
Chơi chán rồi thì tôi lại lấy mấy quyển sách ra đọc, sau đó thì ngồi xem hoạt hình, xem cách làm bánh,…
Cuối cùng, đến khi tôi hết nghĩ ra gì đó để làm thì cũng đã đến tối. Giờ thì tôi đã biết mình phải làm gì rồi, tất nhiên là hóa vai thành cậu vợ nấu ăn cực đỉnh rồi. Dự định tối nay các món ăn bày lên sẽ cực kỳ bùng nổ.
Đó là suy nghĩ ba mươi phút trước của tôi, tôi xin rút lại suy nghĩ đó. Bùng nổ cái khỉ gì chứ, sợ là món ăn chưa kịp bùng nổ thì nổ luôn bếp rồi. Thôi vậy, để đảm bảo an toàn cho chính mình và cái bếp thì tôi quyết định nấu một vài món đơn giản nhưng vẫn đủ dinh dưỡng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.