Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Chương 34: Con ngựa, dắt dây đỏ tới . . .

Liễu Như An

17/09/2015

Hôn lễ của cậu hai được tổ chức ở một khách sạn trong thành phố, vì thế một nhà bốn người Tô Tường đều mặc trang phục lộng lẫy.

Bây giờ gia đình Tô Nhiên cũng được xem như là một gia đình khá giả, trước đây không lâu nhà máy dệt nho nhỏ của cha buôn bán một đơn hàng kiếm được khoảng 20 vạn, mà mẹ thu nhập từ trung tâm bỗi dưỡng cũng ổn định, hơn hai năm cố gắng, hiện tại một năm kiếm được khoảng 10 vạn.

Tô Tường mặc một thân tây trang màu đen, vốn dĩ ông cao ráo lại đẹp trai, hiện tại mặc một thân âu phục như thế này càng đẹp trai hơn. Vẻ thành thục mê người của người đàn ông hơn 30 tuổi được Tô Tường thể hiện một cách hoàn mỹ ra ngoài.

Triệu Xuân mấy năm này bởi vì gia đình giàu có, sau khi sinh con khỉ nhỏ, được chăm sóc chu đáo nên càng ngày càng trắng noãn đẫy đà, ngược lại so với trước kia trẻ tuổi hơn rất nhiều, bà mặc một chiếc áo len dài lông cừu màu đỏ đậm, áo dài vừa che kín bắp đùi, lộ ra chiếc váy bó sát đùi, sau đó một đôi giày da màu đen. Khiến Triệu Xuân quyến rũ thêm mấy phần.

Con khỉ nhỏ đã được 9 tháng, mẹ mặc cho bé một chiếc áo bông màu hồng, kèm theo một chiếc mũ lông đáng yêu, khuôn mặt trắng trắng nộn nộn rất đáng yêu.

Về phần Tô Nhiên, cô chọn một chiếc áo khoác màu hồng, áo khoác vạt áo dài tới bắp đùi, hơi rộng, phía dưới là một chiếc quần đen bó sát người, lại thêm một đôi giày da màu hồng, cả người nhìn trắng mịn mà đáng yêu.

Triệu Xuân nhìn một nhà bốn người mặc đồ mới, hốc mắt hơi nóng lên.

"Tô Tường, kể từ khi em gả cho anh, chưa bao giờ được mặc đồ tốt như thế này, quần áo mắc như vậy em chưa bao giờ dám nghĩ đến, cuộc sống của chúng ta trở nên hạnh phúc như vậy, ban đầu mẹ em phản đối em gả cho anh, chê anh nhà nghèo, sợ em chịu khổ, nhưng mà hiện tại em có con trai có con gái, còn còn có một gia đình êm ấm, một người chồng tốt, đời này, gả cho anh, thật sự không sai lầm."

Tô Tường ôm Triệu Xuân, từ trong ngực bà ôm lấy con khỉ nhỏ đang mở mắt nhìn xung quanh: "Anh mới là người cần cảm ơn, tiểu Xuân, lúc anh nghèo, em vẫn bất chấp tất cả gả cho anh, lại còn sinh cho anh một cô con gái khôn khéo thông minh như Nhiên Nhiên, và con khỉ nhỏ đáng yêu này nữa."

Triệu Xuân giận nhìn thoáng qua Tô Tường.

Con khỉ nhỏ ở trong ngực Tô Tường cảm thấy không thoải mái đột nhiên vung quả đấm nhỏ đánh Tô Tường một cái.

"A a ~~" Con khỉ nhỏ lại bắt đầu tác quái, trong miệng còn phát ra tiếng kêu lạ, Tô Tường và Triệu Xuân mỉm cười vui vẻ.

Tô Nhiên ở một bên, cũng vui mừng, gia đình trở nên vui vẻ như vậy, bản thân dù khổ nhọc mệt mỏi đi nữa, cũng cực kỳ hạnh phúc.

"Xịch xịch ~~"

"Gâu gâu ~~"

Bên ngoài nhà họ Tô vang lên tiếng xe hơi, còn có âm thanh May Mắn sủa nữa.

"Ba mẹ, xe tới rồi." Tô Nhiên nhìn ra phía ngoài, quả nhiên âm thanh của chiếc xe hơi santana của dượng.

"Az, đi thôi." Tô Tường nắm lấy tay vợ cùng nhau đi ra.

Tô Nhiên là sờ sờ đầu May Mắn, liếc nhìn về phía bụng nó, hắc hắc, nó sắp được làm mẹ rồi, mà cô cũng sắp trở thành bà ngoại, ha ha, cô đóng kỹ cửa, đi theo.

May Mắn nhìn mọi người đi xa, lại từ từ bước đi thong thả trở về trong ổ của mình, ô ô ~ chuyện bây giờ của nó chính là an tâm dưỡng thai.

Trên xe của dượng đã chở gì và Vũ Lộ.

Hơn nữa còn có nhà người nhà Tô Nhiên, ngồi vào giống như rau dưa thịt hấp vậy, chen chúc chật chội.

Tô Tường ngồi bên cạnh tay lái, con khỉ nhỏ được ông ôm.

Mà Triệu Xuân ngồi cùng Triệu Đông, Tô Nhiên ngồi cùng Vũ Lộ.

"Em nói này, nhà chị cả càng ngày càng có tiền, so với chúng em còn khá hơn, sao không mua một chiếc xe, như vậy cả gia đình đi chơi, hoặc là có chuyện gì, cũng tiện!" Triệu Đông kéo tay Triệu Xuân hỏi.

"Đợi sang năm Tô Nhiên thi cấp ba xong lại mua, thời gian này nhà máy Tô Tường đang muốn mở rộng, để dành tiền, để Tô Tường dùng trước đã." Triệu Xuân cười trả lời lại.

Triệu Đông vừa nghe, ha ha cười, quay đầu nhìn về phía Tô Nhiên: "Nhiên Nhiên, cháu sang năm thi cấp ba rồi, cảm giác như thế nào"

Tô Nhiên đang cùng Vũ Lộ thì thầm to nhỏ, nghe thấy Triệu Đông gọi cô, cô quay đầu lại nói: "Chắc là được cử tới học trường Nhất Trung ạ."

Triệu Đông cười: "Nhiên Nhiên nhà chúng ta lợi hại nhé, Tiểu Vũ, con cũng nên học chị một ít, con cũng học lớp bốn rồi đó."

Ánh mắt nhỏ nhỏ đến láy của Vũ Lộ, nhìn Tô Nhiên, rất là sùng bái: "Dạ con biết rồi."

Mọi người cười vui vẻ xe cũng nhanh chóng tới khách sạn Hải Phú.

Hai ông ngoại, hai bà ngoại ở cửa ra vào đón khách, nhìn thấy hai gia đình Tô Tường, Uông Lương đến.



Vội vàng tới gọi: "A Tường, a Lương tới rồi, mau mau, đi vào bên trong, ba mẹ các con và Tiểu Hạ đều ở bên trong, ha ha, Hoa Hoa cũng tới, dáng vẻ thật đáng yêu."

Mấy người nói mấy câu khách sáo, sau đó tiến vào.

Trong khách sạn, rất náo nhiệt, mười mấy mâm rượu bày đầy một đại sảnh.

Mấy người Tô Nhiên tìm được Ông Ngoại và Bà Ngoại đang ngồi xung quanh một bàn tiệc, cả gia đình nhà Bạch Tuyết cũng ở đây.

"Ông ngoại, bà ngoại, hai gì, hai ba." Tô Nhiên cùng Vũ Lộ chia nhau chào mọi ngồi, sau đó rối rít ngồi xuống.

Vương Ấu Sinh nói: "Hắc hắc, cuối cùng mọi người cũng đến, đợi mọi người lâu quá..., cháu ngoại đã lớn như vậy rồi sao, gương mặt phúc hậu nhé"

Triệu Xuân và Tô Tường mỉm cười.

Ông ngoại cái đầu tròn tròn, giống như phật Di Lặc, ông cười ha ha: "Cháu ngoại tôi đương nhiên là giống tôi rồi!"

Bà ngoại trừng mắt: "Làm sao có thể giống ông được, mập mập lùn lùn, nếu giống cũng giống ba của nó, bộ dáng rất đẹp."

Mọi người đều bật cười, người lớn bắt đầu trò chuyện về công việc, mà ba chị em họ Tô Nhiên ngồi cùng nhau cũng bắt đầu nói nhỏ.

"Chị, hôm nay cậu hai kết hôn, chị có khổ sở không?" Bạch Tuyết chớp chớp mắt, nhìn Tô Nhiên.

Đừng thấy Bạch Tuyết chỉ mới học lớp sáu, nhưng con bé từ nhỏ lớn lên trong thành phố, trưởng thành rất sớm, hơn nữa con bé lại là hoa khôi của trường, có thể đã có người theo đuổi rồi.

Tô Nhiên cười cười: "Cậu hai kết hôn, chị tất nhiên là vui mừng rồi, tại sao lại khổ sở"

Bạch Tuyết đảo đảo con ngươi: "Chị, không cần gạt em, tình cảm của chị và cậu hai rất sâu đậm, trước kia lúc nhỏ, hai người còn cùng nhau ngủ, ánh mắt em sáng như tuyết , em dám nói, giữa hai người . . . . . Có gian tình, hắc hắc!"

Tô Nhiên ngất, Bạch Tuyết con mắt của em cũng quá sáng rồi đó.

Vũ Lộ còn quá nhỏ, vẫn không hiểu lắm, đôi mắt nhỏ nháy nháy hỏi: "Chị Tuyết, cái gì là gian tình?"

"Trẻ nhỏ không hiểu, không nên hỏi." Bạch Tuyết nhướng mày, sau đó thần thần bí bí lại gần Tô Nhiên, "Chị, em biết rõ, cậu hai bây giờ đang ở đâu, chúng ta cùng đi xem."

Không đợi Tô Nhiên đồng ý, Bạch Tuyết đã kéo Tô Nhiên đi, lấy đại một lý do trốn ra khỏi bàn cơm, dĩ nhiên bạn nhỏ Vũ Lộ của chúng ta tuyệt đối sẽ không ở lại một mình, dùng đôi chân ngắn của mình đuổi theo.

Phía sau Xuân Hạ Đông, nhà họ ba chị em nhà họ Triệu nói với: "Bữa tiệc sắp bắt đầu, các con nhanh trở lại đó."

Ông Ngoại và Bà Ngoại cười lắc đầu: "ba nhóc con này, vừa gặp nhau đã không yên, Tiểu Vũ vẫn còn nhỏ, chỉ có thể chạy theo đuôi chị."

Tô Nhiên bị Vũ Lộ kéo đến phía bên ngoài một căn phòng, phía trên có treo một tấm bảng: "Phòng nghỉ ngơi của cô dâu, chú rể" .

"Chị, Cậu hai đang ở bên trong, hơn nữa Mợ hai bị mẹ mợ ấy gọi đi rồi, hiện tại bên trong chỉ có một mình cậu hai, chị đi vào, chúng em ở bên ngoài canh chừng,” Bạch Tuyết len lén nói.

Tô Nhiên nhìn con quỷ lớn Bạch Tuyết, than thở.

Đứa nhỏ này, ý nghĩ không hề giống con nít tí nào, mà thật ra thì cô cũng muốn gặp một mình Cậu hai một chút.

"Vậy chị đi tiến vào. Hai người bọn em cũng đừng làm quá như vậy, cháu ngoại muốn gặp cậu cũng không phải chuyện gì không thể để người khác thấy được, bị hai đứa làm như vậy, giống như là đang vụng trộm."

Bạch Tuyết le lưỡi, ha ha cười.

"Chơi rất vui mà!"

Vũ Lộ cũng cười theo Bạch Tuyết.

Tô Nhiên lườm hai người một cái, sau đó đẩy cửa ra.

Một luồng hơi ấm phả vào mặt.

Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen, mát mẻ như dòng nước chảy.

Cô thở phào nhẹ nhõm, cũng may, chỉ có một mình cậu.



Người đàn ông nghe động tĩnh, quay đầu, nhìn thấy một cô bé yêu kiều duyên dáng đứng ở trước cửa.

"Nhiên Nhiên." Ánh mắt của Triệu Lãng dịu dàng nhìn Tô Nhiên, đứng dậy, bàn tay ấm áp vẫn giống như trong trí nhớ sờ lên đầu Tô Nhiên.

Cậu cười đến dịu dàng, trong lòng Tô Nhiên mềm mại đến vô hạn.

"Cậu hai chúc mừng cậu." Tô Nhiên từ trong túi tiền lấy ra một chiếc hộp màu hồng đã chuẩn bị sẵn, mỉm cười đưa tới trước mặt Triệu Lãng, "Quà tặng tân hôn cậu mợ."

Triệu Lãng cong khóe miệng, trên gương mặt hiện lên một lúm đồng tiền tinh xảo.

Cậu nhẹ nhàng nhận lấy, sau đó mở ra.

Trong hộp lẳng lặng có hai sợi dây màu đỏ, trong đó một sợi dây đỏ có một con ngựa.

"Nhiên Nhiên, đây là do cháu thắt phải không."

Tô Nhiên nhìn cái hộp, mặt khẽ ửng hồng, sau đó gật đầu với một biên độ rất khó có thể nhận ra . Trong lòng mỗi cô gái đều cất giấu một phần tình cảm bí mật về một trưởng bối đã chăm sóc mình từ nhỏ, mà trong lòng Tô Nhiên người này không phải là cha cô, mà là người cậu vừa giống ba vừa giống anh trai này.

"Là con ngựa." Âm thanh Triệu Lãng rất dịu dàng, rất dịu dàng, chảy vào bên trong lòng của Tô Nhiên, làm cho ánh mắt của cô hơi ẩm ướt.

Cô dùng sức nháy mắt mấy cái, đem ướt át này xóa đi.

"Con ngựa, là cầm tinh của cậu và cháu, một dây đỏ khác trống không là cho mợ , dành cậu quyết định nên treo cái gì." Tô Nhiên nói tới chỗ này, không nói tiếp nữa.

Triệu Lãng ngẩn ra, sau đó sáng tỏ.

"Cô bé ngốc."

Đứa nhỏ này, đang lo lắng sau này mình quên mất nó sao? Con bé bá đạo quyết định trên dây đỏ của bản thân đeo cái gì, lại là một phần tâm ý của nó!

Tô Nhiên ngẩng đầu, đột nhiên suy nghĩ đến cái gì: "Cậu hai, trước khi cháu kết hôn, cậu mang dây đỏ có con ngựa này bên mình được không?"

Triệu Lãng mỉm cười, vuốt tóc Tô Nhiên, nói: "Được, cậu sẽ bảo quản thật tốt."

"Cậu hai, chúc cậu cả đời hạnh phúc." Tô Nhiên nhìn thẳng vào mắt Triệu Lãng.

Triệu Lãng mỉm cười: "Nhiên Nhiên, cũng vậy nhé!"

Cậu từ từ cúi đầu, đôi môi ấm áp hôn lên trán Tô Nhiên: "Nhiên Nhiên, đây là lần cuối cùng cậu hôn cháu, cô bé ngốc, về sau sẽ bị người đàn ông khác hôn, trong lòng cậu rất ghen tỵ không biết ai có phúc khí tốt như vậy đây!”

Tô Nhiên cũng cười: "Là một tên ngốc đấy."

"Nhiên Nhiên, đã tìm được người này rồi hả?" Triệu Lãng hỏi.

Tô Nhiên gật đầu.

Triệu Lãng lần nữa sờ sờ đầu Tô Nhiên: "Cậu hai, chỉ hy vọng Nhiên Nhiên nhà chúng ta vào đúng thời điểm tìm được đúng người."

"Dạ." Tô Nhiên cười.

"Đi, Nhiên Nhiên cũng về bàn thôi."

Tô Nhiên lần cuối cùng nhìn chằm chằm Triệu Lãng, về sau cậu sẽ không phải là người lôi cô đi nhìn những vì sao, ánh trăng, cũng không phải là người kể cho cô chuyện xưa nữa, mà là một người chồng tốt, ba tốt sẽ cùng gia đình bọn họ ngắm sao, trăng và kể chuyện xưa.

Mặc dù có mất mác, nhưng đây chính là cuộc sống.

Không phải là người nắm giữ bên kia sợi tơ hồng của mình, hữu duyên nhưng vô phận.

Hôn lễ hòa cùng với bản hòa nhạc, tất cả mọi người cơm nước no nên, đối với người mới cũng rất coi trọng.

Bạch Tuyết trước khi đi, thần bí hỏi: "Chị, chị và cậu hai thời gian dài như vậy làm cái gì?"

Tô Nhiên cười: "Để lại một chút, lại buông tay hơn phân nửa."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook