Chương 79: Hoa đào, nở rồi lại rơi xuống...
Liễu Như An
30/11/2017
Thời điểm nghỉ hè năm thứ nhất, Tần Trạch cùng Tô Nhiên đi tới ven biển Seattle.
Để tránh tầm mắt mọi người, hai người lựa chọn buổi tối tới làm một chuyện bí mật, hắc hắc, bọn họ phải lưu giữ lại một chút những kỷ niệm đẹp của năm đầu tiên làm du học sinh, để sau này còn có thể nhớ lại.
Mà kỉ niệm này là một câu chuyện vui vẻ và siêu nhiên.
Vai nam chính trong câu chuyện là một người đàn ông ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng tuyệt thế khốc ca, đương nhiên đó là Tần Trạch.
Nữ chính trong câu chuyện là một, chú ý một chút về từ ngữ, là một con vật đáng yêu vô địch, một con rối hình thỏ màu trắng mềm mại.
Hai người chạy hồng hộc đến trung tâm Thiên Kiều, Tần Trạch vác camera, khiêng chân đỡ.
Trong bóng đêm mông lung, mọi người đã rời đi hết, Tô Nhiên có thể thoải mái chạy trên bờ biển.
Xung quanh vên biển, những tòa nha cao thấp với ánh đèn neon nhấp nháy, giống như một cái chén kim cương với khóa, đường cao tốc với ánh sáng lung linh, rõ ràng là dòng sông uốn khúc đầy màu sắc, dưới nước có phản chiếu ánh sáng, là một hình ảnh tuyệt đẹp.
“Đẹp quá đi.” Tô Nhiên hưng phấn nhảy lên trên đầu Tần Trạch.
“Ừ.” Tần Trạch cũng bị cảnh đẹp ban đêm hấp dẫn, Tần Trạch chuẩn bị tốt chân máy quay, tạo ra một tư thế.
Tô Nhiên không được tự nhiên đứng ở đằng xa.
Tần Trạch cười xấu xa: “Con thỏ thân ái, anh đã mặc quần bơi, hi sinh nhan sắc, em cũng phải có một chút bày tỏ đi chứ.”
Dưới ánh trăng, dáng người Tần Trạch cao lớn, vòng ngực nở nang, còn có vật nổi trội giữa quần bơi, khiến cho ma quỷ trong lòng Tô Nhiên bắt đầu nhộn nhạo.
Đặc biệt, con bà nó, bà đây liều mạng, không phải chỉ là mặc bộ bikini thôi sao?
Dù sao cũng không phải mình mặc.
Là con rối hình thỏ mặc mà thôi.
Cô vừa nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, mặc bikini mềm mại vào người.
“Chị đây chiều tất, bất cứ giá nào, nếu anh yêu thích chụp hình thì cứ thoải mái đi thôi.”
Dĩ nhiên Tần Trạch sẽ không khách khí chút nào, anh muốn về sau nhớ lại sẽ mở ra xem.
Trên bãi biển, dưới ánh trăng trong suốt, con thỏ nho nhỏ, mặc trên người bộ bikini màu xanh, run run rẩy rẩy đứng trước gió biển, gian nan đi về phía trước trên bờ biển….
Tần Trạch nìn con thỏ lớn bằng khoảng một bàn tay, nhếch miệng cười đến thoải mái.
Tô Nhiên nghe thấy tiếng cười thanh thúy của Tần Trạch, ngừng lại, quay đầu về phía anh, oa, đẹp trai quá đi thôi. Ở dưới ánh trăng, cô say mê nhìn chàng trai với vẻ mặt nhu hòa, nhẹ nhàng.
Một cơn gió mạnh thổi đến…
“A…” Tô Nhiên cảm giác như mình bay lên, sau đó rơi vào biển rộng.
Thân thể con rối hút nước, cho dù Tô Nhiên có giãy dụa như thế nào thì cũng chỉ là vô dụng mà thôi.
Một tiếng ‘bùm’ vang lên, Tần Trạch bơi lội linh hoạt giống như một chú cá, chui ra từ trong nước, cười nói: “Thỏ, xem ra cho dù dáng vẻ của em có được thay đổi thì khả năng bơi lội cũng không hề có tiến bộ nha.”
“Tần Trạch, thiếu chút nữa là em bị chết đuối đó.” Tô Nhiên ngồi trên đầu Tần Trạch, giống như đang ngồi trên một tiểu đảo di động vậy.
“Có anh ở đây, em sợ cái gì chứ.” Tần Trạch đổi tư thế thành bơi ngửa, tóm lấy Tô Nhiên đang toàn thân ướt đẫm đặt lên ngực mình.
Tô Nhiên vẫn tức giận như cũ, nhìn hai điểm hồng tươi trước ngực, hung ác véo xuống.
“Thỏ ngoan, không nên gấp, chờ khi chúng ta kết hôn, em muốn liếm, muốn vê, muốn vặn như thế nào cũng được hết.” Tần Trạch trôi lơ lửng trên mặt nước, đôi chân thon dài ở trong nước như ẩn như hiện với sóng nước.
Nếu như con rối cũng có thể vì câu nói mà đỏ mặt thì khẳng định rằng bây giờ mặt Tô Nhiên sẽ đỏ hết lên.
“Đi, mặc kệ anh, em muốn ngắm trăng.”
“Không khí ở nước Mỹ thật tốt, ánh trăng thật rõ ràng nha.” Tần Trạch cũng nhắm mắt lại hưởng thụ bầu không khí này.
Tần Trạch lại lấy tay vắt khô nước trên cơ thể con thỏ, hắc, lần này thật là khủng bố, cơ thể này sẽ bị vẹn thành bánh quai chèo rồi.
Đêm khuya, sau khi hai người về nhà, Tần Trạch và Tô Nhiên đi tắm rửa thật sạch.
Đương nhiên khi Tô Nhiên tắm là Tần Trạch giúp đỡ kì cọ rồi. Mà cho dù Tô Nhiên có cẩn thận đến thế nào, cũng mơ hồ thấy được dưới chiếc quần lót ướt át của Tần Trạch là tiểu Tần Trạch.
Che mặt~~~ sau đó, chảy nước miếng.
Đợi đến khi hai người đều khô ráo sạch sẽ, nhẹ nhàng thoải mái cùng nhau xem video quay được, phát hiện ra, ôi chao mẹ nó, video này không phải là tuyệt vời bình thường đâu nha.
Con thỏ nhỏ mặc bikini đi dạo, mà rơi xuống nước buồn cười nhất cũng được quay lại một cách rõ ràng, ai người cùng nhau nổi trên mặt nước biển được quay lại vô cùng đẹp mắt, mặc dù ở trong phim chỉ có một mình Tần Trạch đang nói chuyện, nhưng lại có thể nhìn ra vẻ mặt vô cùng ôn nhu.Hoàn mỹ nha.
Kiệt tác nha.
Tô Nhiên vui mừng đến phát khóc, chính mình thiếu chút nữa là bỏ mình hi sinh thật đáng giá.
Để ăn mừng video quay thành công, ngày hôm sau Tần Trạch mang theo Tô Nhiên đi nhìn trường quay.
Vài ngày sau, Tần Trạch nói với Tô Nhiên, con thỏ, anh kiếm được một chút tiền từ cổ phiếu, cho nên chúng ta có thể mua xe rồi.
Sau khi lựa chọn kĩ càng tại cửa hàng xe, bỏ ra mười nghìn USD để mua một chiếc Nissan Altima mới sản xuất cách đây hai năm, anh phải bỏ ra phần lớn tài khoản tiết kiệm của mình.
Tần Trạch rất có thiên phú về lái xe, trước kia chưa hề sờ qua tay lái lần nào, lảo đảo học đi trong bãi đậu xe của trường học hai lần, sau đó lập tức đi trên đường, sau hai tuần lễ đã lấy được bằng lái xe.
Sau khi có xe thế giới lập tức trở nên rộng lớn hơn rất nhiều, thật ra thì thế giới vẫn rộng lớn như vậy không phải sao, chỉ là bạn có thể nhìn thấy được bao nhiêu thì nó là bấy nhiêu, hoặc là nói có khả năng bao nhiêu thì nhìn thấy được bấy nhiêu.
Năm thứ hai, Tần Trạch làm chủ tịch hội học sinh Trung Quốc, oai phong tổ chức mọi người đi tiếp đón tân sinh viên, nhìn xin tiền tài trợ sau đó tổ chức các hoạt động, bởi vậy trong trường có rất nhiều các ngành học đều trở nên quen thuộc, mà danh tiếng của Tần Trạch trong trường học cũng rất tốt.
Đại học Vincen rất có tiền, số tiền này chính là từ học sinh mà ra, cho nên bên trong có một khoản đặc biệt để lại cho học sinh tiêu dùng, Tần Trạch sẽ tìm lí do hợp lí để lấy nhà trường cũng sẽ cho anh, hơn nữa cho không hề ít tí nào, như vậy Tần Trạch đi làm những việc như thế thì tốt hơn, đó là lí do tại sao nó được lấy từ dân của nhân dân là một phần của nền dân chủ tại nước Mỹ.
Chuyện này cùng với chính phủ chi tiền là một đạo lí giống nhau, bạn nghĩ nộp thiếu một phân tiền thuế là rất khó khăn, so với việc bạn muốn tìm một cách để áp dụng cho một cây bút còn khó hơn. Những kinh nghiệm này khiến cho Tô Nhiên đi theo Tần Trạch khắc sâu hiểu được, ở nước Mỹ, có rất nhiều cơ hội dạng này dạng kia, nhưng những cơ hội này sẽ không tự nhiên rơi xuống đầu bạn, mà phải do chính bản thân bạn đi tranh thủ thì mới được, bạn phải nói cho người ta biết là bạn muốn, nếu như có vài người khác nữa cũng muốn cơ hội này thì bạn phải nói cho người ta biết tại sao nên chọn bạn mà không phải là chọn người khác, vì sao ý tưởng của bạn lại có giá trị hơn của người khác, bất cứ chuyện gì, nếu có cạnh tranh đều phải tự thân vận động, bảo vệ ý tưởng của chính mình, nếu không cho dù tính trên thực tế chuyện có khả năng thành công hơn so với người khác nhiều bao nhiêu đi nữa thì cuối cùng vẫn chỉ là thất bại.
Tần Trạch giống như trước khi đến nước Mỹ đã hiểu được đạo lí này, cho nên anh luôn có tinh thần phấn đấu tranh thủ.
Có một lần ở Hawai mở hội nghị trao đổi Phương Đông Phương Tây, Tần Trạch cảm thấy mình có thể đi nói một chút về việc tại hội học sinh làm sao để đẩy mạnh việc trao đổi văn hóa Trung Mỹ, bản thảo gửi đi trúng tuyển, sau đó trường học thông qua, ủng hộ anh đi tham dự hội nghị, cuối cùng thành công, điều này lại lần nữa khiến cho Tô Nhiên và Tần Trạch cảm thấy không có chuyện gì là không thể, quan trọng là ở chỗ bạn muốn làm hay không, vấn đề đi làm như thế nào.
Khi Tần Trạch nổi tiếng rồi, lại có thêm một chút rắc rối theo bên người, nói ví dụ những phiền não về mỹ nữ.
Có những mỹ nữ qua quan sát thì biết được, Tần Trạch luôn luôn ăn cơm một mình, một mình đi lại, một mình xem phim, một mình dạo phố.
Nữ sinh ở nước Mỹ luôn luôn rất cởi mở.
Luôn luôn đối với Tần Trạch nhiệt tình nhớ nhung, nhiệt tình vứt cho Tần Trạch ánh mắt, đôi môi đỏ mọng hôn lên: “Tần, buổi tối em đến chỗ anh ngủ nha.”
Hoặc là đổi cách nói: “Tần, tối nay không có chuyện gì, cùng đến khách sạn XX chơi suốt đêm nha.”
Mỗi một lần đều khiến cho Tô Nhiên bị phá hỏng hết tâm trạng.
Cũng khiến cho đầu Tần Trạch muốn nổ tung ra, phụ nữ ở nước Mỹ quả nhiên thẳng thắn nha… Đáng sợ quá đi!
Đại tiểu thư Mary nhìn thấy Tần Trạch được hoan nghênh, phát hiện nổi lên nguy cơ, cho dù có rảnh hay không rảnh, luôn chạy hướng về phía nhà trọ của Tần Trạch, hôm nay đến nấu cơm, ngày mai giúp giặt quần áo, như vậy Tô Nhiên và Tần Trạch có lí do kích thích để chuyển nhà rồi.
Một ngày, tiểu thư Mary không cẩn thận thấy được một CD được đóng gói cẩn thận từ trong quần áo của Tần Trạch, vừa nhìn qua đã biết chủ nhân đối với nó rất coi trọng.
Cô tò mò mở ra, sau khi màn ảnh lắc lư, xuất hiện một con rối hình thỏ, đi dạo trên bờ biển.
A, con rối hình thỏ biết đi đường??
A, con rối hình thỏ biết bơi?? Mary nhìn con rối hình thỏ ở trong biển vùng vẫy hỏi.
Sau đó lại nghe thấy tiếng Tần Trạch tự lẩm bẩm lầu bầu, nghe tiếng cười sang sảng của anh, cô trầm mặc rồi.
Cuối cùng, Tần Trạch bế con rối hình thỏ, sủng nịnh cười nhu hòa với nó.
Cô giống như bị điện giật nhảy dựng lên.
Nhanh chóng chạy khỏi nhà trọ của Tần Trạch.
Cô…. Phát hiện ra một bí mật, một cái bí mật để cho cô đau lòng đến vậy.
Trong mắt cô Tần Trạch luôn luôn giữ lễ đối với cô, vậy mà lại có thể mỉm cười đối với một con búp bê vải.Tuy nhiên cô biết đoạn video này sử dụng kỹ năng đặc biệt của máy tính, đúng là trong mắt Tần Trạch tràn đầy tình yêu, còn có vẻ mặt tràn đầy nhu tình kia nữa, cô biết, tại sau lưng con rối hình thỏ kia nhất định sẽ có một người đặc biệt.
Một người đặc biệt…. Ở trong lòng anh.
Không trách được, cho dù bất cứ lúc nào anh cũng luôn mang con thỏ kia bên người.
Không trách được anh đối với cô lại lạnh nhạt như vậy.
Thì ra, anh đã sớm có người trong lòng.
Mary chạy đi, nước mắt tràn bờ mi.
Tần Trạch ở trong phòng nhìn thấy ti vi đang mở đoạn video kia, cảm thán một câu trong lòng, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình nha. Cuộc đời này của anh, để cho một con thỏ hành hạ cả tâm hồn lẫn thể xác quá mệt mỏi rồi, cho nên không có biện pháp nào để yêu người khác nữa.
Tô Nhiên nằm ở trong ngực anh, trong con mắt đen tràn đầy phức tạp….
Để tránh tầm mắt mọi người, hai người lựa chọn buổi tối tới làm một chuyện bí mật, hắc hắc, bọn họ phải lưu giữ lại một chút những kỷ niệm đẹp của năm đầu tiên làm du học sinh, để sau này còn có thể nhớ lại.
Mà kỉ niệm này là một câu chuyện vui vẻ và siêu nhiên.
Vai nam chính trong câu chuyện là một người đàn ông ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng tuyệt thế khốc ca, đương nhiên đó là Tần Trạch.
Nữ chính trong câu chuyện là một, chú ý một chút về từ ngữ, là một con vật đáng yêu vô địch, một con rối hình thỏ màu trắng mềm mại.
Hai người chạy hồng hộc đến trung tâm Thiên Kiều, Tần Trạch vác camera, khiêng chân đỡ.
Trong bóng đêm mông lung, mọi người đã rời đi hết, Tô Nhiên có thể thoải mái chạy trên bờ biển.
Xung quanh vên biển, những tòa nha cao thấp với ánh đèn neon nhấp nháy, giống như một cái chén kim cương với khóa, đường cao tốc với ánh sáng lung linh, rõ ràng là dòng sông uốn khúc đầy màu sắc, dưới nước có phản chiếu ánh sáng, là một hình ảnh tuyệt đẹp.
“Đẹp quá đi.” Tô Nhiên hưng phấn nhảy lên trên đầu Tần Trạch.
“Ừ.” Tần Trạch cũng bị cảnh đẹp ban đêm hấp dẫn, Tần Trạch chuẩn bị tốt chân máy quay, tạo ra một tư thế.
Tô Nhiên không được tự nhiên đứng ở đằng xa.
Tần Trạch cười xấu xa: “Con thỏ thân ái, anh đã mặc quần bơi, hi sinh nhan sắc, em cũng phải có một chút bày tỏ đi chứ.”
Dưới ánh trăng, dáng người Tần Trạch cao lớn, vòng ngực nở nang, còn có vật nổi trội giữa quần bơi, khiến cho ma quỷ trong lòng Tô Nhiên bắt đầu nhộn nhạo.
Đặc biệt, con bà nó, bà đây liều mạng, không phải chỉ là mặc bộ bikini thôi sao?
Dù sao cũng không phải mình mặc.
Là con rối hình thỏ mặc mà thôi.
Cô vừa nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, mặc bikini mềm mại vào người.
“Chị đây chiều tất, bất cứ giá nào, nếu anh yêu thích chụp hình thì cứ thoải mái đi thôi.”
Dĩ nhiên Tần Trạch sẽ không khách khí chút nào, anh muốn về sau nhớ lại sẽ mở ra xem.
Trên bãi biển, dưới ánh trăng trong suốt, con thỏ nho nhỏ, mặc trên người bộ bikini màu xanh, run run rẩy rẩy đứng trước gió biển, gian nan đi về phía trước trên bờ biển….
Tần Trạch nìn con thỏ lớn bằng khoảng một bàn tay, nhếch miệng cười đến thoải mái.
Tô Nhiên nghe thấy tiếng cười thanh thúy của Tần Trạch, ngừng lại, quay đầu về phía anh, oa, đẹp trai quá đi thôi. Ở dưới ánh trăng, cô say mê nhìn chàng trai với vẻ mặt nhu hòa, nhẹ nhàng.
Một cơn gió mạnh thổi đến…
“A…” Tô Nhiên cảm giác như mình bay lên, sau đó rơi vào biển rộng.
Thân thể con rối hút nước, cho dù Tô Nhiên có giãy dụa như thế nào thì cũng chỉ là vô dụng mà thôi.
Một tiếng ‘bùm’ vang lên, Tần Trạch bơi lội linh hoạt giống như một chú cá, chui ra từ trong nước, cười nói: “Thỏ, xem ra cho dù dáng vẻ của em có được thay đổi thì khả năng bơi lội cũng không hề có tiến bộ nha.”
“Tần Trạch, thiếu chút nữa là em bị chết đuối đó.” Tô Nhiên ngồi trên đầu Tần Trạch, giống như đang ngồi trên một tiểu đảo di động vậy.
“Có anh ở đây, em sợ cái gì chứ.” Tần Trạch đổi tư thế thành bơi ngửa, tóm lấy Tô Nhiên đang toàn thân ướt đẫm đặt lên ngực mình.
Tô Nhiên vẫn tức giận như cũ, nhìn hai điểm hồng tươi trước ngực, hung ác véo xuống.
“Thỏ ngoan, không nên gấp, chờ khi chúng ta kết hôn, em muốn liếm, muốn vê, muốn vặn như thế nào cũng được hết.” Tần Trạch trôi lơ lửng trên mặt nước, đôi chân thon dài ở trong nước như ẩn như hiện với sóng nước.
Nếu như con rối cũng có thể vì câu nói mà đỏ mặt thì khẳng định rằng bây giờ mặt Tô Nhiên sẽ đỏ hết lên.
“Đi, mặc kệ anh, em muốn ngắm trăng.”
“Không khí ở nước Mỹ thật tốt, ánh trăng thật rõ ràng nha.” Tần Trạch cũng nhắm mắt lại hưởng thụ bầu không khí này.
Tần Trạch lại lấy tay vắt khô nước trên cơ thể con thỏ, hắc, lần này thật là khủng bố, cơ thể này sẽ bị vẹn thành bánh quai chèo rồi.
Đêm khuya, sau khi hai người về nhà, Tần Trạch và Tô Nhiên đi tắm rửa thật sạch.
Đương nhiên khi Tô Nhiên tắm là Tần Trạch giúp đỡ kì cọ rồi. Mà cho dù Tô Nhiên có cẩn thận đến thế nào, cũng mơ hồ thấy được dưới chiếc quần lót ướt át của Tần Trạch là tiểu Tần Trạch.
Che mặt~~~ sau đó, chảy nước miếng.
Đợi đến khi hai người đều khô ráo sạch sẽ, nhẹ nhàng thoải mái cùng nhau xem video quay được, phát hiện ra, ôi chao mẹ nó, video này không phải là tuyệt vời bình thường đâu nha.
Con thỏ nhỏ mặc bikini đi dạo, mà rơi xuống nước buồn cười nhất cũng được quay lại một cách rõ ràng, ai người cùng nhau nổi trên mặt nước biển được quay lại vô cùng đẹp mắt, mặc dù ở trong phim chỉ có một mình Tần Trạch đang nói chuyện, nhưng lại có thể nhìn ra vẻ mặt vô cùng ôn nhu.Hoàn mỹ nha.
Kiệt tác nha.
Tô Nhiên vui mừng đến phát khóc, chính mình thiếu chút nữa là bỏ mình hi sinh thật đáng giá.
Để ăn mừng video quay thành công, ngày hôm sau Tần Trạch mang theo Tô Nhiên đi nhìn trường quay.
Vài ngày sau, Tần Trạch nói với Tô Nhiên, con thỏ, anh kiếm được một chút tiền từ cổ phiếu, cho nên chúng ta có thể mua xe rồi.
Sau khi lựa chọn kĩ càng tại cửa hàng xe, bỏ ra mười nghìn USD để mua một chiếc Nissan Altima mới sản xuất cách đây hai năm, anh phải bỏ ra phần lớn tài khoản tiết kiệm của mình.
Tần Trạch rất có thiên phú về lái xe, trước kia chưa hề sờ qua tay lái lần nào, lảo đảo học đi trong bãi đậu xe của trường học hai lần, sau đó lập tức đi trên đường, sau hai tuần lễ đã lấy được bằng lái xe.
Sau khi có xe thế giới lập tức trở nên rộng lớn hơn rất nhiều, thật ra thì thế giới vẫn rộng lớn như vậy không phải sao, chỉ là bạn có thể nhìn thấy được bao nhiêu thì nó là bấy nhiêu, hoặc là nói có khả năng bao nhiêu thì nhìn thấy được bấy nhiêu.
Năm thứ hai, Tần Trạch làm chủ tịch hội học sinh Trung Quốc, oai phong tổ chức mọi người đi tiếp đón tân sinh viên, nhìn xin tiền tài trợ sau đó tổ chức các hoạt động, bởi vậy trong trường có rất nhiều các ngành học đều trở nên quen thuộc, mà danh tiếng của Tần Trạch trong trường học cũng rất tốt.
Đại học Vincen rất có tiền, số tiền này chính là từ học sinh mà ra, cho nên bên trong có một khoản đặc biệt để lại cho học sinh tiêu dùng, Tần Trạch sẽ tìm lí do hợp lí để lấy nhà trường cũng sẽ cho anh, hơn nữa cho không hề ít tí nào, như vậy Tần Trạch đi làm những việc như thế thì tốt hơn, đó là lí do tại sao nó được lấy từ dân của nhân dân là một phần của nền dân chủ tại nước Mỹ.
Chuyện này cùng với chính phủ chi tiền là một đạo lí giống nhau, bạn nghĩ nộp thiếu một phân tiền thuế là rất khó khăn, so với việc bạn muốn tìm một cách để áp dụng cho một cây bút còn khó hơn. Những kinh nghiệm này khiến cho Tô Nhiên đi theo Tần Trạch khắc sâu hiểu được, ở nước Mỹ, có rất nhiều cơ hội dạng này dạng kia, nhưng những cơ hội này sẽ không tự nhiên rơi xuống đầu bạn, mà phải do chính bản thân bạn đi tranh thủ thì mới được, bạn phải nói cho người ta biết là bạn muốn, nếu như có vài người khác nữa cũng muốn cơ hội này thì bạn phải nói cho người ta biết tại sao nên chọn bạn mà không phải là chọn người khác, vì sao ý tưởng của bạn lại có giá trị hơn của người khác, bất cứ chuyện gì, nếu có cạnh tranh đều phải tự thân vận động, bảo vệ ý tưởng của chính mình, nếu không cho dù tính trên thực tế chuyện có khả năng thành công hơn so với người khác nhiều bao nhiêu đi nữa thì cuối cùng vẫn chỉ là thất bại.
Tần Trạch giống như trước khi đến nước Mỹ đã hiểu được đạo lí này, cho nên anh luôn có tinh thần phấn đấu tranh thủ.
Có một lần ở Hawai mở hội nghị trao đổi Phương Đông Phương Tây, Tần Trạch cảm thấy mình có thể đi nói một chút về việc tại hội học sinh làm sao để đẩy mạnh việc trao đổi văn hóa Trung Mỹ, bản thảo gửi đi trúng tuyển, sau đó trường học thông qua, ủng hộ anh đi tham dự hội nghị, cuối cùng thành công, điều này lại lần nữa khiến cho Tô Nhiên và Tần Trạch cảm thấy không có chuyện gì là không thể, quan trọng là ở chỗ bạn muốn làm hay không, vấn đề đi làm như thế nào.
Khi Tần Trạch nổi tiếng rồi, lại có thêm một chút rắc rối theo bên người, nói ví dụ những phiền não về mỹ nữ.
Có những mỹ nữ qua quan sát thì biết được, Tần Trạch luôn luôn ăn cơm một mình, một mình đi lại, một mình xem phim, một mình dạo phố.
Nữ sinh ở nước Mỹ luôn luôn rất cởi mở.
Luôn luôn đối với Tần Trạch nhiệt tình nhớ nhung, nhiệt tình vứt cho Tần Trạch ánh mắt, đôi môi đỏ mọng hôn lên: “Tần, buổi tối em đến chỗ anh ngủ nha.”
Hoặc là đổi cách nói: “Tần, tối nay không có chuyện gì, cùng đến khách sạn XX chơi suốt đêm nha.”
Mỗi một lần đều khiến cho Tô Nhiên bị phá hỏng hết tâm trạng.
Cũng khiến cho đầu Tần Trạch muốn nổ tung ra, phụ nữ ở nước Mỹ quả nhiên thẳng thắn nha… Đáng sợ quá đi!
Đại tiểu thư Mary nhìn thấy Tần Trạch được hoan nghênh, phát hiện nổi lên nguy cơ, cho dù có rảnh hay không rảnh, luôn chạy hướng về phía nhà trọ của Tần Trạch, hôm nay đến nấu cơm, ngày mai giúp giặt quần áo, như vậy Tô Nhiên và Tần Trạch có lí do kích thích để chuyển nhà rồi.
Một ngày, tiểu thư Mary không cẩn thận thấy được một CD được đóng gói cẩn thận từ trong quần áo của Tần Trạch, vừa nhìn qua đã biết chủ nhân đối với nó rất coi trọng.
Cô tò mò mở ra, sau khi màn ảnh lắc lư, xuất hiện một con rối hình thỏ, đi dạo trên bờ biển.
A, con rối hình thỏ biết đi đường??
A, con rối hình thỏ biết bơi?? Mary nhìn con rối hình thỏ ở trong biển vùng vẫy hỏi.
Sau đó lại nghe thấy tiếng Tần Trạch tự lẩm bẩm lầu bầu, nghe tiếng cười sang sảng của anh, cô trầm mặc rồi.
Cuối cùng, Tần Trạch bế con rối hình thỏ, sủng nịnh cười nhu hòa với nó.
Cô giống như bị điện giật nhảy dựng lên.
Nhanh chóng chạy khỏi nhà trọ của Tần Trạch.
Cô…. Phát hiện ra một bí mật, một cái bí mật để cho cô đau lòng đến vậy.
Trong mắt cô Tần Trạch luôn luôn giữ lễ đối với cô, vậy mà lại có thể mỉm cười đối với một con búp bê vải.Tuy nhiên cô biết đoạn video này sử dụng kỹ năng đặc biệt của máy tính, đúng là trong mắt Tần Trạch tràn đầy tình yêu, còn có vẻ mặt tràn đầy nhu tình kia nữa, cô biết, tại sau lưng con rối hình thỏ kia nhất định sẽ có một người đặc biệt.
Một người đặc biệt…. Ở trong lòng anh.
Không trách được, cho dù bất cứ lúc nào anh cũng luôn mang con thỏ kia bên người.
Không trách được anh đối với cô lại lạnh nhạt như vậy.
Thì ra, anh đã sớm có người trong lòng.
Mary chạy đi, nước mắt tràn bờ mi.
Tần Trạch ở trong phòng nhìn thấy ti vi đang mở đoạn video kia, cảm thán một câu trong lòng, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình nha. Cuộc đời này của anh, để cho một con thỏ hành hạ cả tâm hồn lẫn thể xác quá mệt mỏi rồi, cho nên không có biện pháp nào để yêu người khác nữa.
Tô Nhiên nằm ở trong ngực anh, trong con mắt đen tràn đầy phức tạp….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.