Chương 77: Về nước, chú hai…
Liễu Như An
15/11/2017
Thời điểm cuối tháng 12 năm 2009, ở nước Mỹ đang vào thời điểm lạnh nhất trong năm.
Cũng là thời điểm sang năm mới ở nước Mỹ, mọi gia đình đều đang chuẩn bị lễ Giáng sinh, mỗi gia đình đều trang trí một cây thông Nô-en trong nhà, trong căn phòng trọ nhỏ của Tần Trạch và Tô Nhiên cũng có trang trí một cây thông Nô-en rất đẹp.
Chương trình học của Tần Trạch ở kì học đầu tiên đã kết thúc, thành tích học tập trong kì đã có, thành tích của Tần Trạch cũng rất tốt, trừ bỏ môn Piano là xếp loại B, còn lại các môn khác đều xếp loại A.
Trương giáo sư giao cho Tần Trạch rất nhiều tài liệu để nghiên cứu trong ngày nghỉ, Tần Trạch cũng không nói gì, tiếp nhận toàn bộ.
Mấy ngày trước có một trận tuyết lớn, đây là trận tuyết lớn nhất mà Tô Nhiên được nhìn thấy từ lúc sinh ra đến giờ, so với trận tuyết tai họa trước kia ở phía Nam của Trung Quốc còn lớn hơn rất nhiều.
Trong nhà trọ chỉ có một người là Tô Nhiên, ngoài ra có một cây thông Nô-en bị bao phủ ở trong bóng tối.
Trong phòng không bật đèn tối đen, Tô Nhiên đứng trước cửa sổ nhìn tuyết rơi bên ngoài trời.
Trong tháng này, Tần Trạch thường xuyên phải chạy ra ngoài, thời điểm mỗi khi trở về cả người rất mệt mỏi, thế nhưng quần áo luôn rất sạch sẽ, có một lần trong lúc vô tình vào ban đêm cô nhìn thấy trên cánh tay Tần Trạch có quấn băng gạc.
Trong lúc nhất thời cô đã hiểu rõ mọi chuyện.
Tần Trạch ra nước ngoài học chủ yếu nhất là hoàn thành nhiệm vụ bí mật trung ương giao cho.
Mỗi lần anh ra ngoài luôn luôn không mang theo cô bên người, thực ra là do sợ có chuyện gì nguy hiểm xảy ra với cô, anh không muốn để cho cô phải lo lắng, cho nên vẫn luôn nói dối cô. Chẳng qua là biết đến. Đã biết đến, nhưng mà cô cũng không có vạch trần anh, nếu sự lo lắng của cô làm cho anh phải chịu thêm trách nghiệm, vậy thì tại sao cô lại phải cho anh biết chứ?
Đang lúc Tô Nhiên suy nghĩ miên man, cửa phòng mở ra, cả căn phòng sáng bừng lên bởi ngọn đèn vừa được bật.
“Làm sao lại không bật đèn lên?” Tần Trạch cởi ra quần áo dính đầy tuyết, đứng ở cửa phòng rung bần bật, dùng giọng điệu ôn hòa hỏi Tô Nhiên.
“Như thế này có vẻ thú vị hơn.” Cả thân thể nho nhỏ của Tô Nhiên dính vào cửa sổ, giọng nói cực kì dịu dàng trả lời.
“Rất xin lỗi, để em một mình ở chỗ này.” Tần Trạch nói.
“Không có việc gì đâu, em quen rồi mà.” Tô Nhiên cố bày ra nụ cười thoải mái nói.
Tần Trạch ngạc nhiên, thói quen rồi sao? Tron ngực anh nổi lên trận đau đớn đến kịch liệt. Thói quen sao, ba chữ kia mang lực sát thương rất lớn, là cực kì to lớn. Nếu muốn một chuyện thành thói quen, vậy sẽ cần bao nhiêu thời gian, là khoảng thời gian anh vẫn luôn làm cô tổn thương, cô nhẹ nhàng nói, thói quen rồi, khiến cho anh quá xúc động thốt lên:
“Lần sau em cùng anh đi ra ngoài đi.” Trong giọng nói mang theo một chút run rẩy, một chút kích động.
Tô Nhiên có chút ngạc nhiên: “Cùng đi ra ngoài, như vậy có được hay không?”
“Được.” Tần Trạch bế Tô Nhiên lên, ánh mắt màu đen ôn nhu bao trùm cả người Tô Nhiên: “Anh không muốn cùng em tách ra nữa.”
“Tần Trạch… Ha ha, chúng ta bật đèn trên cây thông Nô-en lên đi, em muốn xem quá chờ không nổi nữa rồi.” Tô Nhiên quay đầu đi, cố ý nói sang chuyện khác.
Tần Trạch khẽ gật đầu đi bật đèn của cây thông Nô-en lên.
Tức khắc màu xanh của cây và ngũ sắc của ánh đèn, tạo nên sự đẹp đẽ đến cực kì.
Tần Trạch bế Tô Nhiên, nhìn phong cảnh đẹp đến mê người này, trong lòng cả hai người đều có chút say mê.
“Nhớ nhà quá à.” Tô Nhiên nhìn cây thông tượng trưng cho năm mới, trong lòng lại cảm thấy muốn gặp lại ba mẹ, còn có con khỉ nhỏ nữa, không biết mọi người thế nào rồi.
“Vậy chúng ta gọi điện thoại cho họ.” Tần Trạch biết suy nghĩ của Tô Nhiên, cầm điện thoại lên ấn số điện thoại của nhà Tô Nhiên, sau đó lại mở thêm loa ngoài ra.
Sau một thời gian rất dài đổ chuông cuối cùng ở đầu dây bên kia cũng có người nghe máy.
“Alo.” Là giọng nói của mẹ Tô Nhiên, mang theo một chút mệt mỏi, mang theo một chút khàn khàn.
Điều này làm cho Tô Nhiên cảm thấy chua sót trong lòng, nghĩ rất muốn khóc nhưng lại không có nước mắt chảy ra.
“Mẹ Tô, là con Tần Trạch.”
“Là Tiểu Trạch à, lâu rồi không gọi điện thoại, cuộc sống của con ở nước Mỹ thế nào?”Mẹ Tô ở đầu bên kia điện thoại gượng cười vui vẻ.
“Mẹ Tô, không cần lo lắng, mọi chuyện bên này của con rất tốt, ngược lại là mẹ và ba Tô, mọi người có khỏe không ạ? Tô Nhiên… vẫn như trước hay sao ạ?”
“Đứa nhỏ này, vẫn luôn quan tâm đến chúng ta như vậy. Đời trước Tô Nhiên tích nhiều phúc mới có thể gặp được một người như con. Mẹ và ba con bé đều tốt… chỉ là…”
Tô Nhiên trở lên khẩn trương hơn, chỉ là cái gì chứ?
“Chỉ là, ai, bệnh xơ gan của chú hai tái phát, đã đi rồi.”
Trên mặt Tô Nhiên và Tần Trạch đều lộ lên vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó vẻ mặt Tô Nhiên rất nhanh lại trở về bình thường, Vào lúc này chú hai ra đi, cô đã có sự chuẩn bị tâm lí từ sớm, trong lòng cũng không cảm thấy quá đau đớn, chỉ là cô lo lắng cho cha, mẹ và bà nội liệu có thể chịu được đả kích này hay không?
Tần Trạch chú ý vẻ mặt phức tạp của Tô Nhiên, an ủi mẹ Tô vài câu rồi cúp điện thoại.
“Có chút nhớ nhà, Tô Nhiên đi với anh về thăm cha mẹ một chút nhé.”
Tô Nhiên ngẩng đầu, con mắt thỏ nho nhỏ nhìn Tần Trạch: “Ừ.” Chỉ cần nhìn một chút, nhìn người kia, liền hiểu, đây là anh suy nghĩ cho cô.
Anh vỗ vỗ đầu Tô Nhiên, hai người đứng cạnh cây thông Nô-en nhìn nhau mỉm cười.
Động tác của Tần Trạch rất nhanh chóng, ngày hôm sau đã mua được vé máy bay, buổi chiều liền về tới quê nhà Tô Nhiên.
Lá khô phủ kín cả vùng đất, từng dãy phòng ngói màu đen tối tăm đơn giản, đứng giữa mùa đông lạnh lẽo có vẻ như rất cô đơn, Tần Trạch dưới sự chỉ dẫn của Tô Nhiên, dừng lại trước một căn nhà rất lộng lẫy.
“Tần Trạch đừng đi vào, em chỉ cần đứng ngoài nhìn một chút là được rồi.”
Tô Nhiên ngồi trên vai Tần Trạch, giọng nói nhè nhẹ.
“Được.”
Anh đi tới một chỗ có lốm đốm màu đen của lá khô mục ra dưới cây đại thụ, lẳng lặng đứng thẳng, tầm mắt nhìn thấy đứng là chỗ vải trắng quay tròn. Từng trận nhạc buồn vang xa, Tô Nhiên lại không cảm nhận được sự bi thương, chỉ thấy sự vô cảm và lo lắng, còn có một chút sợ hãi.
Vô cảm chính là vì chuyện này xảy ra cách đây đã nhiều năm, rồi lại lần nữa âm dương xa cách. Con người dù cho có gặp lai, có tài giỏi bao nhiêu, thì cuối cùng cũng trốn không được cái chết, giống như cô hiện tại là dáng vẻ đang tồn tại nhưng cũng không tránh khỏi một số việc ngoài ý muốn.
Lo lắng là bởi vì tiếng khóc bi thương, bà nội sẽ có biết bao nhiêu đau lòng, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, đang lúc đau lòng, còn phải lo liệu mọi chuyện tang sự, ba và mẹ lại như thế nào vừa lo liệu mọi việc vừa chịu đựng sự đau buồn, Như thế, đối với việc cô nằm ở bệnh viện đã lấy đi bao nhiêu nước mắt của cha mẹ chứ?
Trong phòng có hai người đi ra, dựa vào nhau, chậm rãi đi qua trước mắt Tần Trạch, hai người đờ đẫn nhìn về phía trước, cũng không chú ý tới Tần Trạch đứng cách đó không xa.
Là Triệu Xuân và Tô Tường.
Vẻ mặt hai người đều rất tiều tụy, hốc mắt có chút hồng, có lẽ là vừa khóc xong, cũng có thể do thức đêm tạo thành.
Hình ảnh hai người bước đi vội vàng, nhưng những bước đi cũng rất vững vàng, tuy trên mặt có sự bi thương nhưng trong ánh mắt vẫn mang theo sự kiên trì.
Cửa nhà chú hai mở ra, một người còng lưng và một đứa bé đi ra.
Là bà nội và con khỉ nhỏ.
Con khỉ nhỏ rất hiểu biết mà dìu bà đi, bà nội nhẹ nhàng nở nụ cười với con khỉ nhỏ, cầm mộ ít đồ vật ở trong tay, khẽ rắc trên nền đất đen, trên miệng bà có lẩm bẩm nói cái gì đó, Tô Nhiên nghe không rõ.
Nhưng Tần Trạch lại nhếch miệng mỉm cười.
Tô Nhiên đứng từ phía xa nhìn mọi người, lại cảm thấy giống như mọi người đang đứng trước mặt cô, mỗi ánh mắt, mỗi động tác của mọi người cô đều thấy được rất rõ ràng.
Nhìn mọi người hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau chống đỡ, cô biết, mọi người trong nhà nhất định sẽ vượt qua.
“Tần Trạch, chúng ta đi thôi.” Tô Nhiên kéo kéo vành tai Tần Trạch nói.
Tần Trạch cử động mang Tô Nhiên nhét vào trong túi áo khoác, xoay người đi trở về con đường vừa rồi mà bọn họ đi vào.
“Không cần lo lắng, mọi việc còn có ba em, mẹ em mà.”
“Vâng, em biết rồi. Anh có lạnh không? Thời tiết lạnh như vậy lại cùng em đứng trước gió lâu như thế.”
“Không lạnh, có em bên cạnh mà.”
Trên nửa đường trở về hai người gặp một thiếu niên khoảng 15, 16 tuổi, thiếu niên đi xe đạp, đưa mắt nhìn Tần Trạch lạnh lùng đi qua.
Ánh mắt Tô Nhiên nhìn về hướng thiếu niên đã đi qua, trong lòng có một sự vui mừng nhàn nhạt đi qua.
“Đứa bé kia, hiểu được đau khổ, biết hiểu chuyện rồi.”
Tần Trạch về nhà chào cha mẹ, đây là lần đầu tiên Tô Nhiên gặp qua cha Tần và mẹ Tần, cho nên trốn trong túi áo khoác của Tần Trạch thò đầu ra nhìn.
Hai đại nhân trong nhà đã sớm biết Tần Trạch muốn về qua nhà nên đã chuẩn bị xong một bàn đồ ăn lớn, cũng hỏi thăm một chút mọi việc của Tần Trạch khi ở nước ngoài.
Tần Trạch cùng ba mẹ anh nói chuyện, trên mặt mang theo nhiều nụ cười hơn, Tô Nhiên cảm thấy không khí này rất ấm áp, khiến cho tâm trạng của cô tốt hơn nhiều.
Không biết đề tài bị đưa đi như thế nào lại nói đến vấn đề kết hôn của Tần Trạch, vốn ở nông thôn mọi người đều kết hôn sớm, mà ba mẹ Tần Trạch cùng biết mọi chuyện về Tô Nhiên, khiến cho hai người không khỏi cảm thấy có chút lo lắng.
“Thằng nhóc, ở nước ngoài có quan hệ tốt với bạn nữ nào không?” Cuối cùng mẹ Tần Trạch cũng hỏi ra miệng, ba Tần Trạch thì ngồi một bên hút thuốc, ánh mắt rất tập chung xem ti vi.
Tần Trạch làm sao có thể không hiểu tâm sự của cha mẹ anh cơ chứ.
Lập tức liền tìm lí do, nói trong người mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi trước.
Không đợi cha Tần và mẹ Tần nói cái gì, người đã trốn mất, đợi cho Tần Trạch vừa chạy, cha Tần và mẹ Tần mới thở dài một hơi.
“Đứa nhỏ này, phải làm sao bây giờ? Thật là khiến cho người ta lo lắng mà.”
Trong lòng Tô Nhiên lại cảm thấy rất áy náy, đời này cô vẫn chưa thể sủng anh thật tốt, mà lại lần nữa làm cho anh phải hao tổn tinh thần vì mình, Tần Trạch, chờ khi em tỉnh lại, em nhất định sẽ đối xử với anh tốt hơn gấp bội, nhất định là vậy.
“Con thỏ ngốc, lại suy nghĩ linh tinh cái gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là muốn chúng ta cùng ra ngoài mua cho cha mẹ anh ít đồ đi, mua mấy bộ quần áo tốt hơn một chút, cũng mua cho bọn họ một chút đồ ăn ngon. Em chắc rằng cha mẹ anh cũng giống như cha mẹ em, luôn luôn không dám bỏ tiền để mua cho bản thân quần áo mới hay tự mình đi ăn ngon một chút.”
“Được, nghe lời em.”
Tần Trạch ở lại nhà mấy ngày, giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa trong nhà, vì cha mẹ xuống bếp nấu món XX sao XX, nhìn trên mặt cha mẹ anh tất cả đầu là vui vẻ, lúc này anh mới biết, khi ở nước ngoài trong lòng anh có biết bao nhiêu là nhớ nhung cha mẹ, sau khi về nước, mới hiểu không thể nào bỏ được bọn họ, ước gì có thể cho cha mẹ tất cả những gì anh có thể làm được.
Tô Nhiên nhìn Tần Trạch bận rộn càng cảm thấy khổ sở trong lòng, cô cũng cảm thấy rất nhớ những lúc cha mẹ mang theo vẻ mặt mỉm cười, cô cũng muốn vì cha mẹ mình bận rộn trước sau.
Mấy ngày này rất nhanh đã trôi qua.
Tần Trạch và Tô Nhiên lại lần nữa đến nước Mỹ, quay đầu lại nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ gương mặt của cha mẹ giống như tràn đầy nước mắt.
“Lại chỉ còn chúng ta.” Tô Nhiên cảm thán.
“Có em bên anh, như vậy là đủ rồi.” Tần Trạch mỉm cười, rất đẹp mắt
Cũng là thời điểm sang năm mới ở nước Mỹ, mọi gia đình đều đang chuẩn bị lễ Giáng sinh, mỗi gia đình đều trang trí một cây thông Nô-en trong nhà, trong căn phòng trọ nhỏ của Tần Trạch và Tô Nhiên cũng có trang trí một cây thông Nô-en rất đẹp.
Chương trình học của Tần Trạch ở kì học đầu tiên đã kết thúc, thành tích học tập trong kì đã có, thành tích của Tần Trạch cũng rất tốt, trừ bỏ môn Piano là xếp loại B, còn lại các môn khác đều xếp loại A.
Trương giáo sư giao cho Tần Trạch rất nhiều tài liệu để nghiên cứu trong ngày nghỉ, Tần Trạch cũng không nói gì, tiếp nhận toàn bộ.
Mấy ngày trước có một trận tuyết lớn, đây là trận tuyết lớn nhất mà Tô Nhiên được nhìn thấy từ lúc sinh ra đến giờ, so với trận tuyết tai họa trước kia ở phía Nam của Trung Quốc còn lớn hơn rất nhiều.
Trong nhà trọ chỉ có một người là Tô Nhiên, ngoài ra có một cây thông Nô-en bị bao phủ ở trong bóng tối.
Trong phòng không bật đèn tối đen, Tô Nhiên đứng trước cửa sổ nhìn tuyết rơi bên ngoài trời.
Trong tháng này, Tần Trạch thường xuyên phải chạy ra ngoài, thời điểm mỗi khi trở về cả người rất mệt mỏi, thế nhưng quần áo luôn rất sạch sẽ, có một lần trong lúc vô tình vào ban đêm cô nhìn thấy trên cánh tay Tần Trạch có quấn băng gạc.
Trong lúc nhất thời cô đã hiểu rõ mọi chuyện.
Tần Trạch ra nước ngoài học chủ yếu nhất là hoàn thành nhiệm vụ bí mật trung ương giao cho.
Mỗi lần anh ra ngoài luôn luôn không mang theo cô bên người, thực ra là do sợ có chuyện gì nguy hiểm xảy ra với cô, anh không muốn để cho cô phải lo lắng, cho nên vẫn luôn nói dối cô. Chẳng qua là biết đến. Đã biết đến, nhưng mà cô cũng không có vạch trần anh, nếu sự lo lắng của cô làm cho anh phải chịu thêm trách nghiệm, vậy thì tại sao cô lại phải cho anh biết chứ?
Đang lúc Tô Nhiên suy nghĩ miên man, cửa phòng mở ra, cả căn phòng sáng bừng lên bởi ngọn đèn vừa được bật.
“Làm sao lại không bật đèn lên?” Tần Trạch cởi ra quần áo dính đầy tuyết, đứng ở cửa phòng rung bần bật, dùng giọng điệu ôn hòa hỏi Tô Nhiên.
“Như thế này có vẻ thú vị hơn.” Cả thân thể nho nhỏ của Tô Nhiên dính vào cửa sổ, giọng nói cực kì dịu dàng trả lời.
“Rất xin lỗi, để em một mình ở chỗ này.” Tần Trạch nói.
“Không có việc gì đâu, em quen rồi mà.” Tô Nhiên cố bày ra nụ cười thoải mái nói.
Tần Trạch ngạc nhiên, thói quen rồi sao? Tron ngực anh nổi lên trận đau đớn đến kịch liệt. Thói quen sao, ba chữ kia mang lực sát thương rất lớn, là cực kì to lớn. Nếu muốn một chuyện thành thói quen, vậy sẽ cần bao nhiêu thời gian, là khoảng thời gian anh vẫn luôn làm cô tổn thương, cô nhẹ nhàng nói, thói quen rồi, khiến cho anh quá xúc động thốt lên:
“Lần sau em cùng anh đi ra ngoài đi.” Trong giọng nói mang theo một chút run rẩy, một chút kích động.
Tô Nhiên có chút ngạc nhiên: “Cùng đi ra ngoài, như vậy có được hay không?”
“Được.” Tần Trạch bế Tô Nhiên lên, ánh mắt màu đen ôn nhu bao trùm cả người Tô Nhiên: “Anh không muốn cùng em tách ra nữa.”
“Tần Trạch… Ha ha, chúng ta bật đèn trên cây thông Nô-en lên đi, em muốn xem quá chờ không nổi nữa rồi.” Tô Nhiên quay đầu đi, cố ý nói sang chuyện khác.
Tần Trạch khẽ gật đầu đi bật đèn của cây thông Nô-en lên.
Tức khắc màu xanh của cây và ngũ sắc của ánh đèn, tạo nên sự đẹp đẽ đến cực kì.
Tần Trạch bế Tô Nhiên, nhìn phong cảnh đẹp đến mê người này, trong lòng cả hai người đều có chút say mê.
“Nhớ nhà quá à.” Tô Nhiên nhìn cây thông tượng trưng cho năm mới, trong lòng lại cảm thấy muốn gặp lại ba mẹ, còn có con khỉ nhỏ nữa, không biết mọi người thế nào rồi.
“Vậy chúng ta gọi điện thoại cho họ.” Tần Trạch biết suy nghĩ của Tô Nhiên, cầm điện thoại lên ấn số điện thoại của nhà Tô Nhiên, sau đó lại mở thêm loa ngoài ra.
Sau một thời gian rất dài đổ chuông cuối cùng ở đầu dây bên kia cũng có người nghe máy.
“Alo.” Là giọng nói của mẹ Tô Nhiên, mang theo một chút mệt mỏi, mang theo một chút khàn khàn.
Điều này làm cho Tô Nhiên cảm thấy chua sót trong lòng, nghĩ rất muốn khóc nhưng lại không có nước mắt chảy ra.
“Mẹ Tô, là con Tần Trạch.”
“Là Tiểu Trạch à, lâu rồi không gọi điện thoại, cuộc sống của con ở nước Mỹ thế nào?”Mẹ Tô ở đầu bên kia điện thoại gượng cười vui vẻ.
“Mẹ Tô, không cần lo lắng, mọi chuyện bên này của con rất tốt, ngược lại là mẹ và ba Tô, mọi người có khỏe không ạ? Tô Nhiên… vẫn như trước hay sao ạ?”
“Đứa nhỏ này, vẫn luôn quan tâm đến chúng ta như vậy. Đời trước Tô Nhiên tích nhiều phúc mới có thể gặp được một người như con. Mẹ và ba con bé đều tốt… chỉ là…”
Tô Nhiên trở lên khẩn trương hơn, chỉ là cái gì chứ?
“Chỉ là, ai, bệnh xơ gan của chú hai tái phát, đã đi rồi.”
Trên mặt Tô Nhiên và Tần Trạch đều lộ lên vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó vẻ mặt Tô Nhiên rất nhanh lại trở về bình thường, Vào lúc này chú hai ra đi, cô đã có sự chuẩn bị tâm lí từ sớm, trong lòng cũng không cảm thấy quá đau đớn, chỉ là cô lo lắng cho cha, mẹ và bà nội liệu có thể chịu được đả kích này hay không?
Tần Trạch chú ý vẻ mặt phức tạp của Tô Nhiên, an ủi mẹ Tô vài câu rồi cúp điện thoại.
“Có chút nhớ nhà, Tô Nhiên đi với anh về thăm cha mẹ một chút nhé.”
Tô Nhiên ngẩng đầu, con mắt thỏ nho nhỏ nhìn Tần Trạch: “Ừ.” Chỉ cần nhìn một chút, nhìn người kia, liền hiểu, đây là anh suy nghĩ cho cô.
Anh vỗ vỗ đầu Tô Nhiên, hai người đứng cạnh cây thông Nô-en nhìn nhau mỉm cười.
Động tác của Tần Trạch rất nhanh chóng, ngày hôm sau đã mua được vé máy bay, buổi chiều liền về tới quê nhà Tô Nhiên.
Lá khô phủ kín cả vùng đất, từng dãy phòng ngói màu đen tối tăm đơn giản, đứng giữa mùa đông lạnh lẽo có vẻ như rất cô đơn, Tần Trạch dưới sự chỉ dẫn của Tô Nhiên, dừng lại trước một căn nhà rất lộng lẫy.
“Tần Trạch đừng đi vào, em chỉ cần đứng ngoài nhìn một chút là được rồi.”
Tô Nhiên ngồi trên vai Tần Trạch, giọng nói nhè nhẹ.
“Được.”
Anh đi tới một chỗ có lốm đốm màu đen của lá khô mục ra dưới cây đại thụ, lẳng lặng đứng thẳng, tầm mắt nhìn thấy đứng là chỗ vải trắng quay tròn. Từng trận nhạc buồn vang xa, Tô Nhiên lại không cảm nhận được sự bi thương, chỉ thấy sự vô cảm và lo lắng, còn có một chút sợ hãi.
Vô cảm chính là vì chuyện này xảy ra cách đây đã nhiều năm, rồi lại lần nữa âm dương xa cách. Con người dù cho có gặp lai, có tài giỏi bao nhiêu, thì cuối cùng cũng trốn không được cái chết, giống như cô hiện tại là dáng vẻ đang tồn tại nhưng cũng không tránh khỏi một số việc ngoài ý muốn.
Lo lắng là bởi vì tiếng khóc bi thương, bà nội sẽ có biết bao nhiêu đau lòng, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, đang lúc đau lòng, còn phải lo liệu mọi chuyện tang sự, ba và mẹ lại như thế nào vừa lo liệu mọi việc vừa chịu đựng sự đau buồn, Như thế, đối với việc cô nằm ở bệnh viện đã lấy đi bao nhiêu nước mắt của cha mẹ chứ?
Trong phòng có hai người đi ra, dựa vào nhau, chậm rãi đi qua trước mắt Tần Trạch, hai người đờ đẫn nhìn về phía trước, cũng không chú ý tới Tần Trạch đứng cách đó không xa.
Là Triệu Xuân và Tô Tường.
Vẻ mặt hai người đều rất tiều tụy, hốc mắt có chút hồng, có lẽ là vừa khóc xong, cũng có thể do thức đêm tạo thành.
Hình ảnh hai người bước đi vội vàng, nhưng những bước đi cũng rất vững vàng, tuy trên mặt có sự bi thương nhưng trong ánh mắt vẫn mang theo sự kiên trì.
Cửa nhà chú hai mở ra, một người còng lưng và một đứa bé đi ra.
Là bà nội và con khỉ nhỏ.
Con khỉ nhỏ rất hiểu biết mà dìu bà đi, bà nội nhẹ nhàng nở nụ cười với con khỉ nhỏ, cầm mộ ít đồ vật ở trong tay, khẽ rắc trên nền đất đen, trên miệng bà có lẩm bẩm nói cái gì đó, Tô Nhiên nghe không rõ.
Nhưng Tần Trạch lại nhếch miệng mỉm cười.
Tô Nhiên đứng từ phía xa nhìn mọi người, lại cảm thấy giống như mọi người đang đứng trước mặt cô, mỗi ánh mắt, mỗi động tác của mọi người cô đều thấy được rất rõ ràng.
Nhìn mọi người hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau chống đỡ, cô biết, mọi người trong nhà nhất định sẽ vượt qua.
“Tần Trạch, chúng ta đi thôi.” Tô Nhiên kéo kéo vành tai Tần Trạch nói.
Tần Trạch cử động mang Tô Nhiên nhét vào trong túi áo khoác, xoay người đi trở về con đường vừa rồi mà bọn họ đi vào.
“Không cần lo lắng, mọi việc còn có ba em, mẹ em mà.”
“Vâng, em biết rồi. Anh có lạnh không? Thời tiết lạnh như vậy lại cùng em đứng trước gió lâu như thế.”
“Không lạnh, có em bên cạnh mà.”
Trên nửa đường trở về hai người gặp một thiếu niên khoảng 15, 16 tuổi, thiếu niên đi xe đạp, đưa mắt nhìn Tần Trạch lạnh lùng đi qua.
Ánh mắt Tô Nhiên nhìn về hướng thiếu niên đã đi qua, trong lòng có một sự vui mừng nhàn nhạt đi qua.
“Đứa bé kia, hiểu được đau khổ, biết hiểu chuyện rồi.”
Tần Trạch về nhà chào cha mẹ, đây là lần đầu tiên Tô Nhiên gặp qua cha Tần và mẹ Tần, cho nên trốn trong túi áo khoác của Tần Trạch thò đầu ra nhìn.
Hai đại nhân trong nhà đã sớm biết Tần Trạch muốn về qua nhà nên đã chuẩn bị xong một bàn đồ ăn lớn, cũng hỏi thăm một chút mọi việc của Tần Trạch khi ở nước ngoài.
Tần Trạch cùng ba mẹ anh nói chuyện, trên mặt mang theo nhiều nụ cười hơn, Tô Nhiên cảm thấy không khí này rất ấm áp, khiến cho tâm trạng của cô tốt hơn nhiều.
Không biết đề tài bị đưa đi như thế nào lại nói đến vấn đề kết hôn của Tần Trạch, vốn ở nông thôn mọi người đều kết hôn sớm, mà ba mẹ Tần Trạch cùng biết mọi chuyện về Tô Nhiên, khiến cho hai người không khỏi cảm thấy có chút lo lắng.
“Thằng nhóc, ở nước ngoài có quan hệ tốt với bạn nữ nào không?” Cuối cùng mẹ Tần Trạch cũng hỏi ra miệng, ba Tần Trạch thì ngồi một bên hút thuốc, ánh mắt rất tập chung xem ti vi.
Tần Trạch làm sao có thể không hiểu tâm sự của cha mẹ anh cơ chứ.
Lập tức liền tìm lí do, nói trong người mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi trước.
Không đợi cha Tần và mẹ Tần nói cái gì, người đã trốn mất, đợi cho Tần Trạch vừa chạy, cha Tần và mẹ Tần mới thở dài một hơi.
“Đứa nhỏ này, phải làm sao bây giờ? Thật là khiến cho người ta lo lắng mà.”
Trong lòng Tô Nhiên lại cảm thấy rất áy náy, đời này cô vẫn chưa thể sủng anh thật tốt, mà lại lần nữa làm cho anh phải hao tổn tinh thần vì mình, Tần Trạch, chờ khi em tỉnh lại, em nhất định sẽ đối xử với anh tốt hơn gấp bội, nhất định là vậy.
“Con thỏ ngốc, lại suy nghĩ linh tinh cái gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là muốn chúng ta cùng ra ngoài mua cho cha mẹ anh ít đồ đi, mua mấy bộ quần áo tốt hơn một chút, cũng mua cho bọn họ một chút đồ ăn ngon. Em chắc rằng cha mẹ anh cũng giống như cha mẹ em, luôn luôn không dám bỏ tiền để mua cho bản thân quần áo mới hay tự mình đi ăn ngon một chút.”
“Được, nghe lời em.”
Tần Trạch ở lại nhà mấy ngày, giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa trong nhà, vì cha mẹ xuống bếp nấu món XX sao XX, nhìn trên mặt cha mẹ anh tất cả đầu là vui vẻ, lúc này anh mới biết, khi ở nước ngoài trong lòng anh có biết bao nhiêu là nhớ nhung cha mẹ, sau khi về nước, mới hiểu không thể nào bỏ được bọn họ, ước gì có thể cho cha mẹ tất cả những gì anh có thể làm được.
Tô Nhiên nhìn Tần Trạch bận rộn càng cảm thấy khổ sở trong lòng, cô cũng cảm thấy rất nhớ những lúc cha mẹ mang theo vẻ mặt mỉm cười, cô cũng muốn vì cha mẹ mình bận rộn trước sau.
Mấy ngày này rất nhanh đã trôi qua.
Tần Trạch và Tô Nhiên lại lần nữa đến nước Mỹ, quay đầu lại nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ gương mặt của cha mẹ giống như tràn đầy nước mắt.
“Lại chỉ còn chúng ta.” Tô Nhiên cảm thán.
“Có em bên anh, như vậy là đủ rồi.” Tần Trạch mỉm cười, rất đẹp mắt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.