Sống Lại Đánh Học Bá Thật Mạnh Mẽ
Chương 5
Khuyết Danh
11/01/2024
__________________
9.
Chớp mắt là đã đến cuối tuần rồi.
Tối thứ sáu, tôi làm xong hết tất cả bài tập trong đêm, buổi sáng ngày hôm sau, tinh thần sảng khoái đi thư viện tìm Kiều Lẫm.
Hôm nay Kiều Lẫm không mặc đồng phục học sinh, anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cộng thêm quần bò dài qua đầu gối, phối với kính cận gọng trong suốt, ánh mắt anh ấy trong veo và nụ cười tỏa nắng, rất giống với nam chính trong phim truyền hình thanh xuân học đường.
Nhìn thấy tôi, anh ấy đẩy cốc trà sữa bên cạnh cho tôi.
"Cậu tới rồi... Cho cậu nè!"
Thật sự, tôi không muốn rung động đâu!
Nhưng mà anh ấy đã mua trà sữa cho tôi!
Tôi ngồi xuống, lấy những ghi chú hóa học của Kiều Lẫm ra và đưa qua cho anh ấy.
"Tôi đã sao chép lại rồi, trả cái này lại cho cậu."
Khi anh ấy cầm lấy những ghi chú đó, ngón tay của anh ấy trong lúc lơ là vô ý đụng vào tay của tôi, hai người chúng tôi đều đỏ mặt.
Đây là lần đầu tiên gặp riêng, Kiều Lẫm thì không giỏi ăn nói, còn tôi thì không biết nên nói cái gì.
Để có thể giảm bớt bầu không khí xấu hổ này, tôi quyết định nói chuyện trước:
"Cậu gọi tôi ra đây để học cái gì á?"
Kiều Lẫm gãi gãi đầu: "Tôi cũng không biết nữa… thôi ra mấy đề cho cậu làm nha?"
Tôi ngây người: "Hả......Gì?"
Kiều Lẫm cẩn thận nhìn tôi: "Cậu không thích hả?"
Mắt cún con trong suốt, lấp lánh.
Tôi thật sự không thể từ chối được mà!
"Được được được!"
Thật đúng là xứng đáng với chức vị thần học tập mà, những câu hỏi anh ấy đưa ra đều cùng cấp bậc với những câu hỏi mà hệ thống đưa ra.
Lúc trước, để làm mấy bài như này, tôi phải phí chút sức lực mới làm được.
Nhưng bây giờ tôi đã khác xưa!
Giờ đây tôi là Thẩm Giai học 18 tiếng một ngày!
Vì vậy, chỉ tốn ít sức, tôi liền có thể giải được những câu hỏi của Kiều Lẫm.
Kiều Lẫm cúi đầu xem quá trình giải đề của tôi, sau đó trên mặt anh ấy xuất hiện biểu cảm vui mừng: "Rất... rất tốt!"
"Tôi lại cho cậu thêm một đề nữa..."
10.
Lúc này đây, làm bài là mở màn cho cuộc gặp mặt ngày hôm nay.
Tôi làm bài không ngừng nghỉ, làm cả các bài chủ đề khó.
Sau khi tôi liên tục làm xong 2 câu hỏi, Kiều Lẫm hai mắt đều sáng ngời, chóp mũi toát mồ hôi hột, cố gắng viết ra những câu hỏi khó hơn.
Tôi không nhịn được nhắc nhở anh ấy: "Hay là… cậu nghỉ một lát đi?"
Nhưng Kiều Lẫm lại nói: "Không sao, tôi làm xong nhanh thôi!"
Tôi: "......"
Chúng tôi đang nói chuyện thì một giọng nói lớn đột nhiên vang lên sau lưng Kiều Lẫm:
"Kiều Lẫm? Thẩm Giai? Các cậu đang làm gì ở đây vậy?"
Kiều Lẫm quay đầu lại, nói: "Yo!~Là Bùi Càn hả?"
"Làm sao, mấy ngày nay tôi không đi học, giờ đi thư viện học bài cùng tiểu thanh mai cũng không được à?"
Bùi Càn bị tôi đánh sưng đầu nên mấy ngày nay lặn mất tăm, ngay cả Tô Mộ Tuyết cũng không chịu gặp.
Sau khi mặt hết sưng thì lại vênh váo như trước.
Tới đây, đột nhiên hắn gào mồm lên.
"Thẩm Giai! Nếu như cô đồng ý, tôi cũng sẽ nói với Mộ Tuyết!"
Tô Mộ Tuyết đứng sau lưng hắn, ôm mấy quyển tài liệu, bộ dáng ủy ủy khuất khuất, ai thấy đều muốn nói một câu: Trà xanh chết dẫm!
"Thẩm Giai, cô hiểu lầm rồi, Kiều Lẫm không phải kiểu người cô thích đâu."
"Vậy...... Sao cô lại ở đây với Kiều Lẫm vậy?"
Tôi giơ tay, tát hắn một cái.
"Kiều Lẫm như thế nào, đến lượt anh quan tâm à?"
Thật đúng là một tên cặn bã, kiếp trước, ngày tôi thi tốt nghiệp trung học đã bỏ thuốc xổ vào nước tôi uống, vừa nhìn thấy hắn đã muốn tát hắn rồi.
Vành mắt của Tô Mộ Tuyết bỗng dưng phiếm hồng, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Kiều Lẫm, nghẹn ngào không nói nên lời.
"Kiều Lẫm, cậu nhìn cô ấy kìa!"
Kiều Lẫm cảm nhận được ánh mắt của Tô Mộ Tuyết, khẽ nhíu nhíu mày.
"Thẩm Giai, cũng tới trưa rồi, tôi với cậu ăn trưa cùng nhau đi."
Bề ngoài, Tô Mộ Tuyết và Bùi Càn là thanh mai trúc mã, nhưng thật ra người trong lòng cô ta lại chính là Kiều Lẫm.
Nhưng dường như Kiều Lẫm không thích cô ta lắm.
Nghe Kiều Lẫm nói vậy, Tô Mộ Tuyết trong nháy mắt lộ ra biểu cảm đau buồn tột độ.
"Tôi có làm phiền cuộc hẹn của hai người không?"
"Kiều Lẫm, thành tích của cậu tốt như vậy, giáo viên các môn đều kỳ vọng vào cậu rất nhiều."
"Cuộc hẹn này......làm lãng phí đầu óc của cậu thì đúng hơn."
9.
Chớp mắt là đã đến cuối tuần rồi.
Tối thứ sáu, tôi làm xong hết tất cả bài tập trong đêm, buổi sáng ngày hôm sau, tinh thần sảng khoái đi thư viện tìm Kiều Lẫm.
Hôm nay Kiều Lẫm không mặc đồng phục học sinh, anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cộng thêm quần bò dài qua đầu gối, phối với kính cận gọng trong suốt, ánh mắt anh ấy trong veo và nụ cười tỏa nắng, rất giống với nam chính trong phim truyền hình thanh xuân học đường.
Nhìn thấy tôi, anh ấy đẩy cốc trà sữa bên cạnh cho tôi.
"Cậu tới rồi... Cho cậu nè!"
Thật sự, tôi không muốn rung động đâu!
Nhưng mà anh ấy đã mua trà sữa cho tôi!
Tôi ngồi xuống, lấy những ghi chú hóa học của Kiều Lẫm ra và đưa qua cho anh ấy.
"Tôi đã sao chép lại rồi, trả cái này lại cho cậu."
Khi anh ấy cầm lấy những ghi chú đó, ngón tay của anh ấy trong lúc lơ là vô ý đụng vào tay của tôi, hai người chúng tôi đều đỏ mặt.
Đây là lần đầu tiên gặp riêng, Kiều Lẫm thì không giỏi ăn nói, còn tôi thì không biết nên nói cái gì.
Để có thể giảm bớt bầu không khí xấu hổ này, tôi quyết định nói chuyện trước:
"Cậu gọi tôi ra đây để học cái gì á?"
Kiều Lẫm gãi gãi đầu: "Tôi cũng không biết nữa… thôi ra mấy đề cho cậu làm nha?"
Tôi ngây người: "Hả......Gì?"
Kiều Lẫm cẩn thận nhìn tôi: "Cậu không thích hả?"
Mắt cún con trong suốt, lấp lánh.
Tôi thật sự không thể từ chối được mà!
"Được được được!"
Thật đúng là xứng đáng với chức vị thần học tập mà, những câu hỏi anh ấy đưa ra đều cùng cấp bậc với những câu hỏi mà hệ thống đưa ra.
Lúc trước, để làm mấy bài như này, tôi phải phí chút sức lực mới làm được.
Nhưng bây giờ tôi đã khác xưa!
Giờ đây tôi là Thẩm Giai học 18 tiếng một ngày!
Vì vậy, chỉ tốn ít sức, tôi liền có thể giải được những câu hỏi của Kiều Lẫm.
Kiều Lẫm cúi đầu xem quá trình giải đề của tôi, sau đó trên mặt anh ấy xuất hiện biểu cảm vui mừng: "Rất... rất tốt!"
"Tôi lại cho cậu thêm một đề nữa..."
10.
Lúc này đây, làm bài là mở màn cho cuộc gặp mặt ngày hôm nay.
Tôi làm bài không ngừng nghỉ, làm cả các bài chủ đề khó.
Sau khi tôi liên tục làm xong 2 câu hỏi, Kiều Lẫm hai mắt đều sáng ngời, chóp mũi toát mồ hôi hột, cố gắng viết ra những câu hỏi khó hơn.
Tôi không nhịn được nhắc nhở anh ấy: "Hay là… cậu nghỉ một lát đi?"
Nhưng Kiều Lẫm lại nói: "Không sao, tôi làm xong nhanh thôi!"
Tôi: "......"
Chúng tôi đang nói chuyện thì một giọng nói lớn đột nhiên vang lên sau lưng Kiều Lẫm:
"Kiều Lẫm? Thẩm Giai? Các cậu đang làm gì ở đây vậy?"
Kiều Lẫm quay đầu lại, nói: "Yo!~Là Bùi Càn hả?"
"Làm sao, mấy ngày nay tôi không đi học, giờ đi thư viện học bài cùng tiểu thanh mai cũng không được à?"
Bùi Càn bị tôi đánh sưng đầu nên mấy ngày nay lặn mất tăm, ngay cả Tô Mộ Tuyết cũng không chịu gặp.
Sau khi mặt hết sưng thì lại vênh váo như trước.
Tới đây, đột nhiên hắn gào mồm lên.
"Thẩm Giai! Nếu như cô đồng ý, tôi cũng sẽ nói với Mộ Tuyết!"
Tô Mộ Tuyết đứng sau lưng hắn, ôm mấy quyển tài liệu, bộ dáng ủy ủy khuất khuất, ai thấy đều muốn nói một câu: Trà xanh chết dẫm!
"Thẩm Giai, cô hiểu lầm rồi, Kiều Lẫm không phải kiểu người cô thích đâu."
"Vậy...... Sao cô lại ở đây với Kiều Lẫm vậy?"
Tôi giơ tay, tát hắn một cái.
"Kiều Lẫm như thế nào, đến lượt anh quan tâm à?"
Thật đúng là một tên cặn bã, kiếp trước, ngày tôi thi tốt nghiệp trung học đã bỏ thuốc xổ vào nước tôi uống, vừa nhìn thấy hắn đã muốn tát hắn rồi.
Vành mắt của Tô Mộ Tuyết bỗng dưng phiếm hồng, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Kiều Lẫm, nghẹn ngào không nói nên lời.
"Kiều Lẫm, cậu nhìn cô ấy kìa!"
Kiều Lẫm cảm nhận được ánh mắt của Tô Mộ Tuyết, khẽ nhíu nhíu mày.
"Thẩm Giai, cũng tới trưa rồi, tôi với cậu ăn trưa cùng nhau đi."
Bề ngoài, Tô Mộ Tuyết và Bùi Càn là thanh mai trúc mã, nhưng thật ra người trong lòng cô ta lại chính là Kiều Lẫm.
Nhưng dường như Kiều Lẫm không thích cô ta lắm.
Nghe Kiều Lẫm nói vậy, Tô Mộ Tuyết trong nháy mắt lộ ra biểu cảm đau buồn tột độ.
"Tôi có làm phiền cuộc hẹn của hai người không?"
"Kiều Lẫm, thành tích của cậu tốt như vậy, giáo viên các môn đều kỳ vọng vào cậu rất nhiều."
"Cuộc hẹn này......làm lãng phí đầu óc của cậu thì đúng hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.