Sống Lại Để Chuộc Lỗi

Chương 18: Kiên nhẫn

Y Đình Mạt Đồng

10/07/2020

Trở về phòng ngủ, Ninh Phong nói Dung Tuân đi tắm rửa trước, rồi tự mình cắt mác quần áo, phân loại cất vào tủ quẩn áo của hai người. Quần áo này giờ mặc thì còn hơi sớm, nhưng các cửa hàng quần áo giờ đều có xu hướng bán các loại quần áo này, nếu chờ tới lúc lạnh thực sự đi mua thì chỉ sợ giá tăng lên mấy lần, muốn mua cũng đều tốn kém hơn.

Còn một ít quần áo bên người, Ninh Phong đi tới bồn rửa đơn, muốn giặt mấy đồ này qua một lần nước rồi sau đó mới mặc lên người, đến lúc đó đoán chừng chắc là Dung Tuân định mang về nhà giặt nên anh ngẫm quyết định giặt ở trường luôn đi.

Thu xếp xong quần áo, Ninh Phong lại gửi một tin nhắn cho gia sư, hẹn thời gian và địa điểm ngày mai gặp mặt. Gia sư bên kia không có việc gì nên liền quyết định như vậy.

Dung Tuân tắm xong, xoa tóc nói: "Em tắm xong rồi, anh mau tắm đi."

"Ừ." Ninh Phong lấy áo ngủ chuẩn bị vào phòng tắm.

Dung Tuân lơ đãng mà ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện gối đầu trên giường mình không cánh mà bay, sửng sốt vài giây rồi quay sang nhìn về phía giường Ninh Phong, quả nhiên gối đầu của cậu đang đặt cạnh song song với gối của anh trên đó.

Trộm liếc mắt ngắm Ninh Phong một cái, trong lòng cậu tính toán chờ đến lúc anh đi tắm, cậu sẽ đem gối lấy về sau đó nhanh chân lên giường đi ngủ. Chờ đến khi anh tắm xong, thấy cậu ngủ rồi hẳn sẽ không bảo cậu qua đó ngủ cùng nhau nữa.

Dung Tuân tâm tư đơn thuần suy nghĩ làm sao có thể qua mắt được Ninh Phong, anh cười nói: "Nếu anh tắm xong mà nhìn thấy em ngủ trên giường em, anh sẽ qua giường em ngủ đấy, dù sao thì chăn cũng đủ lớn."

Bị nhìn thấu tâm tư, Dung Tuân nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, biểu tình ngốc ngốc nhìn Ninh Phong, đặc biệt đáng yêu.

"Không phải muốn cảm ơn anh sao? Phải có một chút thành ý chứ." Ninh Phong đi từ bên cạnh cậu đi qua, cảm giác giống như ông chú biến thái trêu chọc thiếu niên ngây thơ vậy.

Gối đầu là do Ninh Phong nhân lúc Dung Tuân đang tắm mà lấy qua. Trên giường có hai cái gối cảm giác có chút hỗn loạn, nhưng nếu chỉ dùng một cái thì anh lại sợ cậu ngủ không ngon cho nên loạn cũng kệ đi.

Cửa phòng tắm "Lạch cạch" một tiếng đóng lại, Dung Tuân ngây ngốc mà nhìn nhìn giường mình, lại nhìn sang giường Ninh Phong, do dự một lát rồi cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn mà bò lên giường của anh. Cùng ngủ một giường với Ninh Phong, cậu ít nhiều có chút khẩn trương nhưng lại có một chút hưng phấn. Dù sao cũng là ngủ cùng người mình thích, loại cảm giác này quả thực vi diệu như là muốn bay lên, tựa hồ hận không thể ở trên giường lăn lăn mấy cái, bình ổn lại cảm giác ngứa ngứa trong lòng.

Ninh Phong tắm xong đi ra, liền nhìn thấy bộ dạng hận không thể cuộn thành một con tằm trong chăn cưng ơi là cưng trên giường của Dung Tuân. Duỗi tay sờ soạng đầu của Dung Tuân một chút, cảm giác đã gần khô, mới tiếp tục đi lau tóc của mình. Trường học không cho các phòng dùng đồ diện, cho nên tóc chỉ có thể lau khô, đối với việc thói quen dùng máy sấy thì thật ra anh có chút không quen nhưng cũng không có biện pháp nào.

"Cái kia..." Dung Tuân đem chăn kéo xuống, lộ ra miệng cùng cằm nói: "Sáng mai nếu Quy Hoành hoặc là Tư Hiền trở về nhìn thấy thì làm sao bây giờ?" Nói đến cùng thì cậu vẫn có điểm lo lắng.

"Yên tâm đi. Anh đi khóa cửa, bọn họ mà có về cũng không mở mà vào được." Ninh Phong mỉm cười nói. Anh tính toán muốn ngủ cùng Dung Tuân, cũng sẽ bảo vệ cậu thật tốt, sẽ không để ai nhìn thấy thấy, đây cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy việc khóa cửa là một chuyện hết sức quan trọng.

Còn nữa, với hiểu biết của anh về Quy Hoành và Tư Hiền thì hai người kia sớm nhất cũng phải đến trưa mới trở về, buổi sáng cuối tuần ai cũng đều muốn lười nhác mà ngủ, như vậy mới bù lại một tuần dậy sớm vất vả.

Dung Tuân hơi yên tâm. Sau khi lau khô tóc, Ninh Phong mở đèn ngủ trên đầu giường, tắt đèn trong phòng, kéo mành lại, lúc này mới lên giường.

Giường trong phòng nếu một người ngủ thì rất rộng, nhưng hai người thì có chút chật, không thể song song nằm thẳng, chỉ có nghiêng người mà ngủ. Ninh Phong lấy một chút chăn, sau đó duỗi tay đem Dung Tuân kéo vào ngực, cảm thấy thực vừa vạn, không cảm thấy chật.

"Ngủ đi, ngày mai còn ra ngoài." Ninh Phong nhẹ giọng nói. Ôm Dung Tuân thật thoải mái, mềm mại, chỉ là vẫn có chút gầy, phải bồi bổ đến nhiều thịt mới được.



Bị Ninh Phong ôm vào ngực ngực như vậy, thân thể Dung Tuân có chút cứng đờ. CHờ Ninh Phong đem đèn chiếu sáng tắt đi, cậu mới thả lỏng hơn một chút, dù sao thì trong bóng tối, anh cũng không nhìn thấy vẻ mặt và bộ dáng của cậu, sẽ không khiến cậu khẩn trương tới mức đấy.

Dung Tuân ngủ ở trong ngực Ninh Phong, anh cũng không biết như thế nào, rất muốn vén quần áo cậu lên, sờ sờ người cậu một tí nhưng lại lo mình sẽ khiến cậu sợ, dù sao thì đối với Dung Tuân mà nói, anh đã từng làm chuyện bất lương với cậu.

Không biết qua bao lâu, Dung Tuân rốt cuộc cũng hoàn toàn thả lỏng, ở trong ngực anh tìm một vị trí thoải mái, cọ tới cọ lui như một con mèo con đáng yêu.

Ninh Phong nhéo nhéo mặt hắn cười nói: "Đừng cọ, định lực của anh không tốt như vậy đâu." Anh hiện tại đang trong độ tuổi huyết khí phương cương, quả thực thuộc loại bị khiêu khích một cái liền nổi lửa. Mà định lực của hiện tại so với mười năm sau còn kém xa, trời biết anh không trực tiếp đẩy ngã Dung Tuân là tốn bao nhiêu sức lực.

Dung Tuân lập tức không dám động nữa, tựa hồ từ trong ra ngoài đều viết "vô tội".

Ninh Phong bất đắc dĩ mà thâm hô khẩu khí (kiểu ý là thở dài), nguyên bản từ đầu bảo Dung Tuân ngủ cùng, một mặt là muốn trêu chọc cậu, một mặt khác là muốn tăng tiến tình cảm của hai người, nhưng không nghĩ tới nguyên bản cho rằng sẽ rất thú vị, cuối cùng lại thành ra khảo nghiệm sự kiên nhẫn của anh.

Một lát sau, Dung Tuân thử tính mà đem tay nhẹ nhàng đặt lên người Ninh Phong. Anh vừa mới áp chế được một chút lửa xuống lại bị gợi lên: "Không muốn ngủ?"

"Không có, ngủ liền đây." Cậu nhỏ giọng nói.

Ninh Phong cắn răng nói: "Em còn lăn lộn anh liền làm." Nói xong, anh vén áo cậu lên, đem bàn tay đi vào, ở trên lưng cậu xoa nắn.

"Đừng..." Dung Tuân chôn mặt trên người Ninh Phong, thẹn thùng mà nói.

"Cứ để như vậy thôi, không làm gì khác." Anh ngậm lấy vành tai cậu, nhẹ nhàng mà dùng lưỡi liếm liếm hai cái, sau đó nhẹ nhàng mút xuống. Tay cũng càng không thành thật, từ phía sau lưng dần dần sờ đến phía trước.

"Ưm..." Dung Tuân mẫn cảm, cả người đều rụt lại, nhưng giường lại hẹp như vậy, cậu cũng không đẩy được anh ra.

Chờ Ninh Phong xoa đủ, cậu cảm thấy giống như mình đang uống rượu say vậy, cả người choáng váng, nóng hầm hập.

Ninh Phong khẽ cười một tiếng, không nháo nữa, đem cậu ôm thêm một lần nữa, để cậu ngoan ngoãn mà ngủ, chỉ là cánh tay đặt trong áo ngủ của cậu cũng không lấy ra. Dung Tuân cũng không bài xích anh, đối với anh mà nói thì đây là chuyện tốt. Cậu bây giờ vẫn còn nhỏ, anh cảm thấy mình thế nào cũng phải kiên nhẫn thêm hai năm nữa, chờ cho tâm lý vùng thân thể cậu đều thành thục rồi nói sau.

Kỳ thật vừa rồi hồ nháo một chút, hai người đều có chút tỉnh táo. Nhưng mà Dung Tuân cũng không dám nói thêm gì nữa, để tránh Ninh Phong lại làm thế, nhưng cánh tay anh ở trên lưng vẫn làm cho cậu cảm thấy thật ngượng ngùng, cảm giác cứ như vậy thì sẽ không thể nào mà ngủ được, nhưng tâm lý lại có chút ngọt ngào – cậu thích anh, anh cũng không bài xích cậu, còn thích thân mật với cậu khiến cậu thực thỏa mãn.

Hai người cứ như vậy an tĩnh mà nằm nửa giờ buồn ngủ mới một lần nữa đánh tới, ấp ủ một lát rồi lần lượt ngủ, chẳng qua tay Ninh Phong vẫn như cũ không lấy ra, làn da của Dung Tuân non mềm tinh tế, cảm giác rất thích giống như tính cách của cậu vậy, tinh tế lại đáng yêu.

Buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm Ninh Phong tỉnh lại, Dung Tuân vẫn còn đang ngủ. Anh nhìn thoáng qua thời gian, nguyên bản nghĩ nằm thêm chốc lát nhưng bộ phận nào đó vô cùng có tinh thần mà đỉnh lên người cậu, anh sợ cậu tỉnh lại sẽ gợi lên hồi ức không vui trước kia, dù sao thì thứ này cùng với chuyện thân mật sờ sờ một chút là hai chuyện khác nhau, vì thế không nằm nữa, đứng dậy chuẩn bị xuống giường.

Anh vừa động, cậu cũng bị đánh thức, Ninh Phong nhanh chóng đắp chăn lại đàng hoàng cho cậu, nhỏ giọng nói: "Thời gian còn sớm, em ngủ tiếp đi. Lát nữa anh gọi dậy."



Dung Tuân nghe lời anh nói, an tâm mà cuốn chăn, rất nhanh ngủ tiếp.

Ninh Phong nhìn cậu ngủ ngủ đến đỏ bừng cả khuôn mặt cùng với lông mi thật dài, cười cười nhéo nhẹ một cái lên mũi cậu, sau đó xuống giường rửa mặt, chuẩn bị mua đồ ăn sáng cho cậu.

Chờ Dung Tuân lần nữa tỉnh lại, Ninh Phong đã mua bữa sáng về. Kỳ thực nói là bữa sáng, nhưng giờ cũng đã là 9 giờ, không tính sớm. Nhưng lại chưa tới giờ cơm trưa, bị kẹp ở giữa. Ninh Phong nghĩ giữa trưa kia có thể lên lớp xong rồi mới ăn.

Hai người ăn sáng xong, lại làm bài một lát, chờ đến giờ, Ninh Phong thu thập sách vở cùng đồ vật, dẫn Dung Tuân cùng nhau ra ngoài.

Ninh Phong hẹn gia sư ở một tiệm cà phê, thứ nhất là ở chỗ này ngồi đến trưa thì người ta cũng sẽ không nói gì, thứ hai là khát hoặc đói bụng thì cũng có thể gọi đồ ăn lót dạ, nghĩ cũng tiện.

Vừa vào cửa, Ninh Phong tìm một chỗ trống ngồi xuống, nơi này tương đối thoáng, lại an tĩnh, ánh sáng cũng không tồi, nhạc trong tiệm nhẹ nhàng, không khí lại hợp. Sau khi ngồi xuống, Ninh Phong nhắn một tin cho gia sư, nói cho hắn bị trí của bọn họ. Dung Tuân lấy sách vở, đề thi lấy ra, chuẩn bị vừa làm bài vừa chờ.

Không bao lâu, một nam sinh đeo kính đen, nhìn qua thực thư sinh đi đến, mắt liếc nhìn di động sau đó hướng bọn họ mà đi tới, cũng rất mai nhìn thấy hai người – bên này chỉ có bọn họ một bàn có người, hơn nữa trên bàn còn có sách giáo khoa, rất dễ nhận biết.

Nhìn thấy gia sư của mình, Ninh Phong sửng sốt một chút, anh biết người này, nhưng không phải hiện tại mà là thời điểm năm đó anh gia nhập vào giới giải trí. Lúc đó người này là một biên kịch, trong giới cũng có chút danh tiếng, nhưng mà dùng tên là "Thực Trừ", mà mẹ nói cho anh biết tên của hắn – "Thẩm Thực"

"Chào em, Ninh Phong phải không?" Thẩm Thực mỉm cười hỏi.

"Đúng vậy, chào anh." Ninh Phong đứng lên nói.

"Ngại quá, anh tới muộn." Thẩm Thực nói, ánh mắt chuyển qua hướng Dung Tuân hỏi: "Đây là bạn học mà em nói?"

"Vâng, cậu ấy tên là Dung Tuân." Ninh Phong giới thiệu.

Thẩm Thực mỉm cười gật đầu, nói với Dung Tuân: "Anh tên là Thẩm Thực, học khoa tiếng Trung đại học L, lớn hơn các em một tuổi." Hắn từ đầu cho rằng Ninh Phong nói "bạn học" sẽ là bạn gái, không nghĩ tới mang đến lại là một nam sinh, xem ra hắn suy nghĩ nhiều rồi.

"Chào anh, thầy Thẩm." Dung Tuân lễ phép chào hỏi. Đại học L cũng là một trường đại học trọng điểm trong thành phố C, nhưng mà do cách đại học A tương đối gần nên cậu càng có khuynh hướng thi vào đại học A.

Thẩm Thực cười ha ha nói: "Đừng gọi là thầy, các em cứ gọi anh Thẩm ca là được. Anh giảng bài cho các em, các em có cái gì không hiểu thì nhất định phải hỏi, chúng ta cùng nhau hiểu rõ. Mục tiêu cuối cùng là giúp các em thi đại học có được thành tích tốt, thi vào một trường đại học lý tưởng."

"Vâng." Ninh Phong và Dung Tuân gật đầu đáp.

"Vậy chúng ta chuẩn bị bắt đầu đi." Thẩm Thực ngồi đối diện hai người, lấy giáo án đã chuẩn bị tốt ra.

Ninh Phong hỏi qua Thẩm Thực muốn uống gì sau đó đi gọi đồ uống. Nhưng lại bị Thẩm Thực ngăn lại, hắn nói nếu mình đã là thầy giáo, hôm nay lại là lần đầu tiên gặp mặt nên là để hắn trả tiền. Ninh Phong cũng không tranh cùng hắn, để Thẩm Thực mời.

Trong lúc Thẩm Thực đi gọi cà phê, Ninh Phong suy xét dù có thế nào cũng phải tạo mối quan hệ tốt với Thẩm Thực, lúc trước trong giới phong bình thực không tồi, nếu về sau hắn trở thành biên kịch, Ninh Phong muốn đi trên con đường này cần nhiều trợ lực, chuyện này vô cùng quan trọng. Tuy vậy hiện tại anh cũng không nói cho Dung Tuân biết, trước mắt cậu cần phải làm chính là chuẩn bị toàn lực thi đại học, mặt khác chờ vào đại học xong nói cũng không muộn. Tóm lại, Thẩm Thực người này, anh nhất định sẽ không bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Lại Để Chuộc Lỗi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook