Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức
Chương 130
Nhu Mễ Thủy Tinh Cao
25/09/2022
Hôm sau là Chủ Nhật, Lộ Nam cuối cùng cũng được ngủ nướng.
Thực ra cô làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, cũng ít ngủ nướng, nhưng 1 tuần nay hơi vất vả, cho nên đồng hồ sinh học khó được bãi công một lần.
Một giấc tỉnh dậy đã gần 10h sáng.
Di động có thông báo chưa đọc, là Điền Ái Trân của Hồng Đồ Tửu Nghiệp gửi tin nhắn nửa tiếng trước, đại khái buổi chiều muốn hẹn Lộ Nam uống trà.
Hẹn gặp mặt thế này đương nhiên không thể đơn thuần chỉ uống trà, cô suy tư giây lát, gọi điện thoại cho chị ta: "Ngại quá chị Điền, em ngủ quên, không nghe thấy di động."
Chị Điền không để ý, nói: "Chị cũng đoán thế, người trẻ tuổi chất lượng giấc ngủ tương đối tốt. Thế nào, giám đốc Lộ, buổi chiều gặp mặt tâm sự nhé?"
"Vâng ạ." Lộ Nam đồng ý.
"Vậy chị gửi tin nhắn thời gian địa điểm cho."
...
1h30 chiều, Lộ Nam lái xe tới nơi Điền Ái Trân gửi tin nhắn: hội sở dưỡng sinh của phụ nữ, trang hoàng rất lộng lẫy.
Cô dừng xe, đi tới cửa, cửa tự động treo biển "khách nam xin dừng chân" mở ra, hương thơm ấm áp ùa vào mũi.
Cô bé lễ tân ngẩng đầu mỉm cười chào hỏi, định tìm ghi chép hẹn trước.
Lộ Nam còn chưa kịp trả lời nhận lời hẹn của ai, một cô gái tóc ngắn mặc đồng phục màu tím xuống cầu thang xoay tròn: "Là Lộ Nam nữ sĩ phải không?"
"Phải, tôi là Lộ Nam."
"Lộ nữ sĩ là khách của chị Điền, tôi mang lên tầng trước." Cô gái tóc ngắn nói với lễ tân một câu, sau đó mỉm cười: "Lộ nữ sĩ mời đi theo tôi."
Lộ Nam được dẫn lên tầng 2, thay dép lê thoải mái, sau đó vào một phòng trang hoàng kiểu Nhật.
Bên trong trải chiếu, còn có bàn lùn và ghế dựa.
Điền Ái Trân đã có mặt, bàn trà trước mặt bày một hũ thủy tinh trong suốt, Lộ Nam ngửi mùi thơm trong không khí, là trà long nhãn táo đỏ.
Điền Ái Trân đứng lên chào đón Lộ Nam, hỏi: "Giám đốc Lộ, em tới rồi. Uống gì?"
"Cái này là được." Lộ Nam nói với cô gái tóc ngắn: "Phiền cô cho tôi thêm một cốc."
Cô gái tóc ngắn mau chóng đưa qua một cốc trà nhỏ, sau đó nói với Điền Ái Trân và Lộ Nam: "Chị Điền, Lộ nữ sĩ, tôi đi làm việc trước, có việc gì cứ nhấn chuông gọi tôi."
Trong phòng chỉ còn hai người họ, Lộ Nam nói với Điền Ái Trân: "Giám đốc Lộ, hơn 1 tuần nay chị đều không tùy tiện liên lạc với em. Không phải chị biết khó mà lui trước yêu cầu em đưa ra, hi vọng em đừng hiểu lầm."
"Chị Điền không cần khách sáo thế, cứ gọi em Lộ Nam là được." Lộ Nam ngồi im, nghe chị ta nói tiếp.
"Thời gian này, chị và Hàn Kiến Tân thương lượng mấy lần." Điền Ái Trân uống một ngụm trà nóng, dường như muốn xua tan khí lạnh trên người: "Thú thực, bây giờ chị có thể lấy ra 800.000 tệ, nhưng chị phải đề phòng anh ta."
Lộ Nam gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Điền Ái Trân đặt cốc trà xuống: "Sau cùng, bọn chị thống nhất, 800.000 tệ hồi khoản này, mỗi người một nửa. Bất kể thế nào, phải giữ được quyền tiêu thụ mọi kênh phân phối mọi chủng loại rượu của Nguyên Xuyên - dù sao bản hợp đồng tiêu thụ này tới không dễ, vì tín nhiệm dựa trên sự hợp tác bao năm nay, nên Nguyên Xuyên mới sẵn sàng cho công ty hợp đồng này. Còn năm sau, tình huống xấu nhất là bọn chị sẽ ký thỏa thuận bổ sung với công ty em, phân chia kênh phân phối và chủng loại rượu, chị và anh ta làm riêng." Nói tới đây Điền Ái Trân rất tự tin.
Điều này tương đương với Hồng Đồ Tửu Nghiệp rất có khả năng sang năm sẽ chia làm 2 Nhà tiêu thụ, đối với Nguyên Xuyên, lại không phải chuyện xấu.
Lộ Nam nghe Điền Ái Trân nói vậy, liền hơi xúc động.
Trước khi sống lại, phải tới 2 năm sau Lộ Nam mới biết tới Điền Ái Trân.
Lúc đó Điền Ái Trân là Nhà tiêu thụ của công ty rượu đối thủ, vì chiếm lĩnh hơn nửa thị trường rượu Hoa An mà nổi danh.
Giám đốc thành phố Hoa An mỗi lần tới văn phòng tỉnh mở họp tháng, đều cau mày, bởi vì - chồng cũ của Điền Ái Trân gia hạn hợp đồng với Nguyên Xuyên, nhưng giá trị hợp đồng lại giảm xuống, rượu Nguyên Xuyên ở Hoa An vẫn giảm tỷ lệ chiếm giữ thị trường: Hàn Kiến Tân không biết vì sao đặt trọng tâm vào việc làm đại lý rượu vang nhập khẩu.
Lộ Nam không biết, kiếp trước giám đốc thành phố Hoa An đánh giá Hàn Kiến Tân và Điền Ái Trân như thế nào.
Nhưng cô suy đoán, anh ta rất có thể vào lúc không cần phải ra quyết định chọn 1 trong 2, lại trực tiếp từ bỏ Điền Ái Trân.
Thấy chính mình nhắc nhở Điền Ái Trân thật sự có tác dụng, Lộ Nam cũng vui vẻ trong lòng.
Điều này chứng tỏ bản thân cô tới thành phố Hoa An, thật sự nỗ lực mở rộng thị trường, làm ra thay đổi.
"Mấy hôm trước em cũng gọi điện thoại cho Hàn tổng." Lộ Nam nhẹ nhàng nói, vừa mở miệng, vừa lưu ý chọn lựa từ ngữ: "Chị Điền biết đấy, dù sao bây giờ pháp nhân của Hồng Đồ Tửu Nghiệp vẫn là Hàn tổng, cho nên những chuyện như chương trình khuyến mãi trên các kênh phân phối, văn phòng vẫn ưu tiên liên lạc với anh ta như cũ."
Điền Ái Trân gật đầu: "Chị biết. Hơn nữa chị cũng nghe nói, Nguyên Xuyên của em dạo này nghiệp vụ viên rất liều mạng, lượng tiêu thụ của Đặc Khúc và Tiểu Tửu trên các kênh phân phối đều tăng lên rõ rệt."
Lộ Nam nghiêm mặt: "Nhưng thứ cho em nói thẳng, việc xuất hàng trên các kênh phân phối rốt cuộc vẫn là chức trách của Nhà tiêu thụ, xưởng chỉ hỗ trợ chi phí, đóng vai trò phụ trợ. Hành vi vượt quá chức phận này cũng là bất đắc dĩ... Hồng Đồ Tửu Nghiệp bây giờ lòng người hoang mang, chị Điền và Hàn tổng đã thống nhất ý kiến, thật sự không nên lãng phí thời cơ bán hàng dịp này. Dù sao hiện tại Hồng Đồ Tửu Nghiệp vẫn là sở hữu chung của hai vị, xuất hàng càng nhiều, thu về hồi khoản càng nhiều. Hồi khoản, chính là hạng mục quan trọng để công ty em sát hạch Nhà tiêu thụ còn gì?"
"Đúng. Lộ Nam, chị hiểu ý em." Điền Ái Trân cười, hơn nữa nhắc lại lần nữa: "Chị hiểu rồi."
Lộ Nam nhắc qua là dừng, nhìn chị ta: có lẽ thật sự hiểu được.
Điền Ái Trân vừa nói, vừa rót trà cho Lộ Nam: "Đã chuẩn bị làm nghề này, chị cũng không muốn làm hỏng việc kinh doanh của Hồng Đồ Tửu Nghiệp. Nếu không, chỉ với thân phận người bản địa của mình, tùy tiện cáo trạng Hàn Kiến Tân về vấn đề thuế hay phòng cháy chữa cháy, khiến anh ta nếm chút rắc rối thì rất dễ dàng. Nhưng như em nói, bây giờ Hồng Đồ Tửu Nghiệp vẫn là tài sản chung của bọn chị, kiểu hại người mà chẳng ích ta này, không đến vạn bất đắc dĩ, chị thật sự không muốn dùng. Dù sao, về công chị còn muốn hợp tác với Nguyên Xuyên. Về tư, chị và anh ta còn sống ở cùng một thành phố, phá hoại anh ta, tiền nuôi nấng con cái khéo lại bay mất."
Về điểm này, hồi trước Lộ Nam cũng không hiểu nổi.
Vì sao Hoàng Lệ nữ sĩ ở nhà trách trời mắng đất, lại không phá rối công ty chồng cũ, chẳng lẽ "anh làm mùng một tôi làm mười lăm" chỉ là lời nói suông? Sau này trưởng thành hơn, cô mới hiểu băn khoăn của Hoàng nữ sĩ và chị Điền.
Vì tán thưởng Điền Ái Trân, Lộ Nam mặc dù không thể làm việc thiên vị, nhưng có thể thoải mái nói chuyện...
"Chúng ta chỉ đang tán gẫu mà thôi." Lộ Nam nhấn mạnh một câu, rồi hỏi: "Nếu như, em nói là nếu như, Hồng Đồ chia thành hai (hai người họ đều biết khả năng này rất lớn), chị Điền muốn làm chủng loại rượu và kênh phân phối nào?"
Điền Ái Trân hiển nhiên đã nghĩ tới vấn đề này, nói: "Chị kỳ thực xem trọng kênh phân phối Nhà hàng và Lưu thông hơn. Nhưng hai kênh phân phối này đều chú trọng số lượng, rượu Kinh Điển và rượu Hài Hòa giá đắt e là không bán được." Mà gần như nhân dân cả nước - rượu dân ấy mà, đều biết, rượu Kinh Điển của Nguyên Xuyên kinh điển thế nào.
Lộ Nam cúi đầu, mỉm cười, làm bộ vô tình nói với Điền Ái Trân: "Công ty khống chế số lượng Nhà tiêu thụ làm kênh phân phối khá nghiêm khắc, chính là để tránh cùng khu vực xuất hiện quá nhiều Nhà tiêu thụ dẫn tới cạnh tranh ác ý, bán ra giá thấp, nhưng Đoàn mua không bị hạn chế. Em biết, chị Điền cho rằng làm Đoàn mua khó tránh khỏi đủ loại xã giao. Nhưng thực ra muốn làm tốt kênh phân phối nào cũng không thể thiếu xã giao - em nói vậy không phải vì thành tích của văn phòng, dù sao Nhà tiêu thụ yêu cầu đặt hàng 500.000 - 800.000 tệ rượu Kinh Điển, phát hàng từng nhóm, mỗi lần chỉ trị giá mấy chục nghìn tệ, tổng công ty còn sẽ kén cá chọn canh oán giận, kêu đơn đặt hàng quá nhỏ, xứng hàng bất tiện."
Điền Ái Trân hiểu ra, cười nói: "Biết em thật là chuyện vui mừng. Chị bảo mà, chúng ta đều là con gái, trò chuyện càng thuận tiện hơn."
Hàn huyên hơn nửa tiếng, Điền Ái Trân mời Lộ Nam dời bước tới bên cạnh, chị ta sắp xếp spa và massage mặt.
Lộ Nam biết, nếu mình không đồng ý Điền Ái Trân sẽ bất an, bèn thản nhiên nói: "Vậy em cảm ơn chị Điền chiêu đãi."
Đến khi phục vụ xong xuôi, cô còn gội đầu sấy tóc, Lộ Nam cảm thấy cả người thoải mái hơn nhiều.
Thả lỏng xong, hai người trở lại phòng trà, lần này uống cháo dưỡng sinh.
Điền Ái Trân nói: "Chị làm thẻ ở đây, nếu em thích nơi này, vậy sau này tới cứ báo tên chị là được. Chị đã dặn dò Đan Đan rồi." Đan Đan, là cô gái tóc ngắn ban nãy, cũng là nhân viên làm đẹp phục vụ Lộ Nam.
Điền Ái Trân kỳ thực có ý tặng thẻ cho Lộ Nam.
"Chị Điền khách sáo quá, nhưng thông thường em ít khi làm mấy thứ này." Lộ Nam từ chối khéo.
"Vậy ư... Vậy sau này chị lại hẹn em, em phải tới đấy nhé. Em biết đấy, làm đẹp một mình, 2-3 tiếng không có ai tán gẫu, chán lắm." Điền Ái Trân dường như đang nhờ vả Lộ Nam chuyện tầm thường.
Lộ Nam đồng ý, dù sao tới lúc đó đến hay không còn bàn lại.
Rời khỏi spa, Lộ Nam nhìn thấy người quen ngoài cửa: "Tưởng Sở Thiên?"
Tưởng Sở Thiên ngồi hút thuốc trong xe, nhìn thấy Lộ Nam, liền cười ngại ngùng, dập điếu thuốc: "Lộ Nam, cô cũng ở đây à?"
Lộ Nam thuận thế nói với Điền Ái Trân: "Chị Điền, em thấy bạn, liền..."
"Được rồi, em đi đi."
Vẫy tay tạm biệt Điền Ái Trân, Lộ Nam quay sang nói với Tưởng Sở Thiên: "Cảm ơn anh."
Tưởng Sở Thiên vẫn ngây ra.
Tới khi Lộ Nam nói: "Anh đang đợi người à? Vậy cứ đợi đi, tôi đi trước." Anh ta mới hiểu ra: "À! Hóa ra cô lấy tôi làm lá chắn?"
Lộ Nam bật cười: cung phản xạ dài quá.
Sau đó, Tưởng Sở Thiên trả lời câu hỏi của Lộ Nam: "Tôi tới đón mẹ."
Lộ Nam gật đầu, thật là một chàng trai hiếu thuận: "Vậy anh... cứ chờ đi."
"Thiên Thiên, đây là bạn con ư?" Sau lưng Lộ Nam vang lên giọng nói mừng rỡ, không ngoài dự đoán, người lên tiếng là mẹ của Tưởng Sở Thiên.
Lộ Nam xoay người lại, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên bảo dưỡng thích hợp, mặt mày có 5-6 phần giống với anh ta, bèn cười chào hỏi: "Cháu chào bác ạ."
Tưởng Sở Thiên giới thiệu: "Lộ Nam, đây là mẹ tôi. Mẹ, vị này là Lộ Nam, bạn của Phan Toa Toa, mới tới thành phố Hoa An không lâu."
Mẹ của Tưởng Sở Thiên hiển nhiên hết sức tò mò về Lộ Nam, thoạt đầu cau mày hỏi con trai: "Có phải con lại hút thuốc lá rồi không?"
Sau đó không đợi con trả lời, liền quay sang nói với Lộ Nam: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe, Tiểu Lộ, cháu thấy đúng không?"
Lộ Nam đồng ý, bác gái này liền hàn huyên với cô, trong lời nói liên tục hỏi thăm thông tin cá nhân của cô.
Đối phương quá nhiệt tình khiến cô khó chống đỡ, cuối cùng điện thoại vang lên, cứu cô một mạng. Cô vừa nghe máy vừa nói: "Alo? Phải, muốn lấy tài liệu chi tiết à, tớ lập tức gửi e-mail cho." Sau đó che máy nhỏ giọng xin lỗi mẹ con Tưởng Sở Thiên, xoay người rời khỏi.
Trở lại xe, Toa Toa đầu kia điện thoại cười to: "Nam Nam, chỗ cậu có gì thế? Có ong bướm hả?"
"Không phải. Gặp được bạn hồi nhỏ của cậu."
"Tưởng Sở Thiên? Gặp phải cậu ta cũng chưa tới mức như thế đi?"
Lộ Nam bổ sung thêm: "Còn có mẹ cậu ta nữa."
Toa Toa "a a": "Bác ấy quả thật quá niềm nở và cường thế."
"Đúng rồi, sao tự dưng cậu lại gọi điện thoại cho tớ?"
"Tớ nghe nói, Lưu Dương từ chức?" Toa Toa vẫn tin tức linh thông như thường lệ.
Lộ Nam gật đầu: "Phải."
Toa Toa nhỏ giọng: "Ôi, tớ còn nghe nói, thanh danh của chị ta ở Hoa An không tốt lắm."
Lộ Nam ho nhẹ: "Đó là đời sống riêng tư của người ta, chúng ta đừng nên bàn luận."
Toa Toa lập tức đổi đề tài: "Được rồi được rồi, vậy tớ sẽ nói chuyện liên quan tới cậu. Văn phòng tỉnh đang đồn thổi, cậu ép Lưu Dương từ chức, còn đồn sau khi cậu tới Hoa An, tác phong cứng rắn hẳn lên."
"Mặc kệ họ, chờ sau này có bát quái mới, bọn họ sẽ không nhắc tới việc này nữa." Lộ Nam thờ ơ nói.
"Cậu đúng là... rộng lượng." Toa Toa thầm thì: "Sắp phát tiền thưởng rồi, bao giờ tới Hải Lâm? Đi shopping nha."
"Chờ nghỉ đã, đến lúc đó thuận tiện đón mẹ tớ về nhà luôn."
Thực ra cô làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, cũng ít ngủ nướng, nhưng 1 tuần nay hơi vất vả, cho nên đồng hồ sinh học khó được bãi công một lần.
Một giấc tỉnh dậy đã gần 10h sáng.
Di động có thông báo chưa đọc, là Điền Ái Trân của Hồng Đồ Tửu Nghiệp gửi tin nhắn nửa tiếng trước, đại khái buổi chiều muốn hẹn Lộ Nam uống trà.
Hẹn gặp mặt thế này đương nhiên không thể đơn thuần chỉ uống trà, cô suy tư giây lát, gọi điện thoại cho chị ta: "Ngại quá chị Điền, em ngủ quên, không nghe thấy di động."
Chị Điền không để ý, nói: "Chị cũng đoán thế, người trẻ tuổi chất lượng giấc ngủ tương đối tốt. Thế nào, giám đốc Lộ, buổi chiều gặp mặt tâm sự nhé?"
"Vâng ạ." Lộ Nam đồng ý.
"Vậy chị gửi tin nhắn thời gian địa điểm cho."
...
1h30 chiều, Lộ Nam lái xe tới nơi Điền Ái Trân gửi tin nhắn: hội sở dưỡng sinh của phụ nữ, trang hoàng rất lộng lẫy.
Cô dừng xe, đi tới cửa, cửa tự động treo biển "khách nam xin dừng chân" mở ra, hương thơm ấm áp ùa vào mũi.
Cô bé lễ tân ngẩng đầu mỉm cười chào hỏi, định tìm ghi chép hẹn trước.
Lộ Nam còn chưa kịp trả lời nhận lời hẹn của ai, một cô gái tóc ngắn mặc đồng phục màu tím xuống cầu thang xoay tròn: "Là Lộ Nam nữ sĩ phải không?"
"Phải, tôi là Lộ Nam."
"Lộ nữ sĩ là khách của chị Điền, tôi mang lên tầng trước." Cô gái tóc ngắn nói với lễ tân một câu, sau đó mỉm cười: "Lộ nữ sĩ mời đi theo tôi."
Lộ Nam được dẫn lên tầng 2, thay dép lê thoải mái, sau đó vào một phòng trang hoàng kiểu Nhật.
Bên trong trải chiếu, còn có bàn lùn và ghế dựa.
Điền Ái Trân đã có mặt, bàn trà trước mặt bày một hũ thủy tinh trong suốt, Lộ Nam ngửi mùi thơm trong không khí, là trà long nhãn táo đỏ.
Điền Ái Trân đứng lên chào đón Lộ Nam, hỏi: "Giám đốc Lộ, em tới rồi. Uống gì?"
"Cái này là được." Lộ Nam nói với cô gái tóc ngắn: "Phiền cô cho tôi thêm một cốc."
Cô gái tóc ngắn mau chóng đưa qua một cốc trà nhỏ, sau đó nói với Điền Ái Trân và Lộ Nam: "Chị Điền, Lộ nữ sĩ, tôi đi làm việc trước, có việc gì cứ nhấn chuông gọi tôi."
Trong phòng chỉ còn hai người họ, Lộ Nam nói với Điền Ái Trân: "Giám đốc Lộ, hơn 1 tuần nay chị đều không tùy tiện liên lạc với em. Không phải chị biết khó mà lui trước yêu cầu em đưa ra, hi vọng em đừng hiểu lầm."
"Chị Điền không cần khách sáo thế, cứ gọi em Lộ Nam là được." Lộ Nam ngồi im, nghe chị ta nói tiếp.
"Thời gian này, chị và Hàn Kiến Tân thương lượng mấy lần." Điền Ái Trân uống một ngụm trà nóng, dường như muốn xua tan khí lạnh trên người: "Thú thực, bây giờ chị có thể lấy ra 800.000 tệ, nhưng chị phải đề phòng anh ta."
Lộ Nam gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Điền Ái Trân đặt cốc trà xuống: "Sau cùng, bọn chị thống nhất, 800.000 tệ hồi khoản này, mỗi người một nửa. Bất kể thế nào, phải giữ được quyền tiêu thụ mọi kênh phân phối mọi chủng loại rượu của Nguyên Xuyên - dù sao bản hợp đồng tiêu thụ này tới không dễ, vì tín nhiệm dựa trên sự hợp tác bao năm nay, nên Nguyên Xuyên mới sẵn sàng cho công ty hợp đồng này. Còn năm sau, tình huống xấu nhất là bọn chị sẽ ký thỏa thuận bổ sung với công ty em, phân chia kênh phân phối và chủng loại rượu, chị và anh ta làm riêng." Nói tới đây Điền Ái Trân rất tự tin.
Điều này tương đương với Hồng Đồ Tửu Nghiệp rất có khả năng sang năm sẽ chia làm 2 Nhà tiêu thụ, đối với Nguyên Xuyên, lại không phải chuyện xấu.
Lộ Nam nghe Điền Ái Trân nói vậy, liền hơi xúc động.
Trước khi sống lại, phải tới 2 năm sau Lộ Nam mới biết tới Điền Ái Trân.
Lúc đó Điền Ái Trân là Nhà tiêu thụ của công ty rượu đối thủ, vì chiếm lĩnh hơn nửa thị trường rượu Hoa An mà nổi danh.
Giám đốc thành phố Hoa An mỗi lần tới văn phòng tỉnh mở họp tháng, đều cau mày, bởi vì - chồng cũ của Điền Ái Trân gia hạn hợp đồng với Nguyên Xuyên, nhưng giá trị hợp đồng lại giảm xuống, rượu Nguyên Xuyên ở Hoa An vẫn giảm tỷ lệ chiếm giữ thị trường: Hàn Kiến Tân không biết vì sao đặt trọng tâm vào việc làm đại lý rượu vang nhập khẩu.
Lộ Nam không biết, kiếp trước giám đốc thành phố Hoa An đánh giá Hàn Kiến Tân và Điền Ái Trân như thế nào.
Nhưng cô suy đoán, anh ta rất có thể vào lúc không cần phải ra quyết định chọn 1 trong 2, lại trực tiếp từ bỏ Điền Ái Trân.
Thấy chính mình nhắc nhở Điền Ái Trân thật sự có tác dụng, Lộ Nam cũng vui vẻ trong lòng.
Điều này chứng tỏ bản thân cô tới thành phố Hoa An, thật sự nỗ lực mở rộng thị trường, làm ra thay đổi.
"Mấy hôm trước em cũng gọi điện thoại cho Hàn tổng." Lộ Nam nhẹ nhàng nói, vừa mở miệng, vừa lưu ý chọn lựa từ ngữ: "Chị Điền biết đấy, dù sao bây giờ pháp nhân của Hồng Đồ Tửu Nghiệp vẫn là Hàn tổng, cho nên những chuyện như chương trình khuyến mãi trên các kênh phân phối, văn phòng vẫn ưu tiên liên lạc với anh ta như cũ."
Điền Ái Trân gật đầu: "Chị biết. Hơn nữa chị cũng nghe nói, Nguyên Xuyên của em dạo này nghiệp vụ viên rất liều mạng, lượng tiêu thụ của Đặc Khúc và Tiểu Tửu trên các kênh phân phối đều tăng lên rõ rệt."
Lộ Nam nghiêm mặt: "Nhưng thứ cho em nói thẳng, việc xuất hàng trên các kênh phân phối rốt cuộc vẫn là chức trách của Nhà tiêu thụ, xưởng chỉ hỗ trợ chi phí, đóng vai trò phụ trợ. Hành vi vượt quá chức phận này cũng là bất đắc dĩ... Hồng Đồ Tửu Nghiệp bây giờ lòng người hoang mang, chị Điền và Hàn tổng đã thống nhất ý kiến, thật sự không nên lãng phí thời cơ bán hàng dịp này. Dù sao hiện tại Hồng Đồ Tửu Nghiệp vẫn là sở hữu chung của hai vị, xuất hàng càng nhiều, thu về hồi khoản càng nhiều. Hồi khoản, chính là hạng mục quan trọng để công ty em sát hạch Nhà tiêu thụ còn gì?"
"Đúng. Lộ Nam, chị hiểu ý em." Điền Ái Trân cười, hơn nữa nhắc lại lần nữa: "Chị hiểu rồi."
Lộ Nam nhắc qua là dừng, nhìn chị ta: có lẽ thật sự hiểu được.
Điền Ái Trân vừa nói, vừa rót trà cho Lộ Nam: "Đã chuẩn bị làm nghề này, chị cũng không muốn làm hỏng việc kinh doanh của Hồng Đồ Tửu Nghiệp. Nếu không, chỉ với thân phận người bản địa của mình, tùy tiện cáo trạng Hàn Kiến Tân về vấn đề thuế hay phòng cháy chữa cháy, khiến anh ta nếm chút rắc rối thì rất dễ dàng. Nhưng như em nói, bây giờ Hồng Đồ Tửu Nghiệp vẫn là tài sản chung của bọn chị, kiểu hại người mà chẳng ích ta này, không đến vạn bất đắc dĩ, chị thật sự không muốn dùng. Dù sao, về công chị còn muốn hợp tác với Nguyên Xuyên. Về tư, chị và anh ta còn sống ở cùng một thành phố, phá hoại anh ta, tiền nuôi nấng con cái khéo lại bay mất."
Về điểm này, hồi trước Lộ Nam cũng không hiểu nổi.
Vì sao Hoàng Lệ nữ sĩ ở nhà trách trời mắng đất, lại không phá rối công ty chồng cũ, chẳng lẽ "anh làm mùng một tôi làm mười lăm" chỉ là lời nói suông? Sau này trưởng thành hơn, cô mới hiểu băn khoăn của Hoàng nữ sĩ và chị Điền.
Vì tán thưởng Điền Ái Trân, Lộ Nam mặc dù không thể làm việc thiên vị, nhưng có thể thoải mái nói chuyện...
"Chúng ta chỉ đang tán gẫu mà thôi." Lộ Nam nhấn mạnh một câu, rồi hỏi: "Nếu như, em nói là nếu như, Hồng Đồ chia thành hai (hai người họ đều biết khả năng này rất lớn), chị Điền muốn làm chủng loại rượu và kênh phân phối nào?"
Điền Ái Trân hiển nhiên đã nghĩ tới vấn đề này, nói: "Chị kỳ thực xem trọng kênh phân phối Nhà hàng và Lưu thông hơn. Nhưng hai kênh phân phối này đều chú trọng số lượng, rượu Kinh Điển và rượu Hài Hòa giá đắt e là không bán được." Mà gần như nhân dân cả nước - rượu dân ấy mà, đều biết, rượu Kinh Điển của Nguyên Xuyên kinh điển thế nào.
Lộ Nam cúi đầu, mỉm cười, làm bộ vô tình nói với Điền Ái Trân: "Công ty khống chế số lượng Nhà tiêu thụ làm kênh phân phối khá nghiêm khắc, chính là để tránh cùng khu vực xuất hiện quá nhiều Nhà tiêu thụ dẫn tới cạnh tranh ác ý, bán ra giá thấp, nhưng Đoàn mua không bị hạn chế. Em biết, chị Điền cho rằng làm Đoàn mua khó tránh khỏi đủ loại xã giao. Nhưng thực ra muốn làm tốt kênh phân phối nào cũng không thể thiếu xã giao - em nói vậy không phải vì thành tích của văn phòng, dù sao Nhà tiêu thụ yêu cầu đặt hàng 500.000 - 800.000 tệ rượu Kinh Điển, phát hàng từng nhóm, mỗi lần chỉ trị giá mấy chục nghìn tệ, tổng công ty còn sẽ kén cá chọn canh oán giận, kêu đơn đặt hàng quá nhỏ, xứng hàng bất tiện."
Điền Ái Trân hiểu ra, cười nói: "Biết em thật là chuyện vui mừng. Chị bảo mà, chúng ta đều là con gái, trò chuyện càng thuận tiện hơn."
Hàn huyên hơn nửa tiếng, Điền Ái Trân mời Lộ Nam dời bước tới bên cạnh, chị ta sắp xếp spa và massage mặt.
Lộ Nam biết, nếu mình không đồng ý Điền Ái Trân sẽ bất an, bèn thản nhiên nói: "Vậy em cảm ơn chị Điền chiêu đãi."
Đến khi phục vụ xong xuôi, cô còn gội đầu sấy tóc, Lộ Nam cảm thấy cả người thoải mái hơn nhiều.
Thả lỏng xong, hai người trở lại phòng trà, lần này uống cháo dưỡng sinh.
Điền Ái Trân nói: "Chị làm thẻ ở đây, nếu em thích nơi này, vậy sau này tới cứ báo tên chị là được. Chị đã dặn dò Đan Đan rồi." Đan Đan, là cô gái tóc ngắn ban nãy, cũng là nhân viên làm đẹp phục vụ Lộ Nam.
Điền Ái Trân kỳ thực có ý tặng thẻ cho Lộ Nam.
"Chị Điền khách sáo quá, nhưng thông thường em ít khi làm mấy thứ này." Lộ Nam từ chối khéo.
"Vậy ư... Vậy sau này chị lại hẹn em, em phải tới đấy nhé. Em biết đấy, làm đẹp một mình, 2-3 tiếng không có ai tán gẫu, chán lắm." Điền Ái Trân dường như đang nhờ vả Lộ Nam chuyện tầm thường.
Lộ Nam đồng ý, dù sao tới lúc đó đến hay không còn bàn lại.
Rời khỏi spa, Lộ Nam nhìn thấy người quen ngoài cửa: "Tưởng Sở Thiên?"
Tưởng Sở Thiên ngồi hút thuốc trong xe, nhìn thấy Lộ Nam, liền cười ngại ngùng, dập điếu thuốc: "Lộ Nam, cô cũng ở đây à?"
Lộ Nam thuận thế nói với Điền Ái Trân: "Chị Điền, em thấy bạn, liền..."
"Được rồi, em đi đi."
Vẫy tay tạm biệt Điền Ái Trân, Lộ Nam quay sang nói với Tưởng Sở Thiên: "Cảm ơn anh."
Tưởng Sở Thiên vẫn ngây ra.
Tới khi Lộ Nam nói: "Anh đang đợi người à? Vậy cứ đợi đi, tôi đi trước." Anh ta mới hiểu ra: "À! Hóa ra cô lấy tôi làm lá chắn?"
Lộ Nam bật cười: cung phản xạ dài quá.
Sau đó, Tưởng Sở Thiên trả lời câu hỏi của Lộ Nam: "Tôi tới đón mẹ."
Lộ Nam gật đầu, thật là một chàng trai hiếu thuận: "Vậy anh... cứ chờ đi."
"Thiên Thiên, đây là bạn con ư?" Sau lưng Lộ Nam vang lên giọng nói mừng rỡ, không ngoài dự đoán, người lên tiếng là mẹ của Tưởng Sở Thiên.
Lộ Nam xoay người lại, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên bảo dưỡng thích hợp, mặt mày có 5-6 phần giống với anh ta, bèn cười chào hỏi: "Cháu chào bác ạ."
Tưởng Sở Thiên giới thiệu: "Lộ Nam, đây là mẹ tôi. Mẹ, vị này là Lộ Nam, bạn của Phan Toa Toa, mới tới thành phố Hoa An không lâu."
Mẹ của Tưởng Sở Thiên hiển nhiên hết sức tò mò về Lộ Nam, thoạt đầu cau mày hỏi con trai: "Có phải con lại hút thuốc lá rồi không?"
Sau đó không đợi con trả lời, liền quay sang nói với Lộ Nam: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe, Tiểu Lộ, cháu thấy đúng không?"
Lộ Nam đồng ý, bác gái này liền hàn huyên với cô, trong lời nói liên tục hỏi thăm thông tin cá nhân của cô.
Đối phương quá nhiệt tình khiến cô khó chống đỡ, cuối cùng điện thoại vang lên, cứu cô một mạng. Cô vừa nghe máy vừa nói: "Alo? Phải, muốn lấy tài liệu chi tiết à, tớ lập tức gửi e-mail cho." Sau đó che máy nhỏ giọng xin lỗi mẹ con Tưởng Sở Thiên, xoay người rời khỏi.
Trở lại xe, Toa Toa đầu kia điện thoại cười to: "Nam Nam, chỗ cậu có gì thế? Có ong bướm hả?"
"Không phải. Gặp được bạn hồi nhỏ của cậu."
"Tưởng Sở Thiên? Gặp phải cậu ta cũng chưa tới mức như thế đi?"
Lộ Nam bổ sung thêm: "Còn có mẹ cậu ta nữa."
Toa Toa "a a": "Bác ấy quả thật quá niềm nở và cường thế."
"Đúng rồi, sao tự dưng cậu lại gọi điện thoại cho tớ?"
"Tớ nghe nói, Lưu Dương từ chức?" Toa Toa vẫn tin tức linh thông như thường lệ.
Lộ Nam gật đầu: "Phải."
Toa Toa nhỏ giọng: "Ôi, tớ còn nghe nói, thanh danh của chị ta ở Hoa An không tốt lắm."
Lộ Nam ho nhẹ: "Đó là đời sống riêng tư của người ta, chúng ta đừng nên bàn luận."
Toa Toa lập tức đổi đề tài: "Được rồi được rồi, vậy tớ sẽ nói chuyện liên quan tới cậu. Văn phòng tỉnh đang đồn thổi, cậu ép Lưu Dương từ chức, còn đồn sau khi cậu tới Hoa An, tác phong cứng rắn hẳn lên."
"Mặc kệ họ, chờ sau này có bát quái mới, bọn họ sẽ không nhắc tới việc này nữa." Lộ Nam thờ ơ nói.
"Cậu đúng là... rộng lượng." Toa Toa thầm thì: "Sắp phát tiền thưởng rồi, bao giờ tới Hải Lâm? Đi shopping nha."
"Chờ nghỉ đã, đến lúc đó thuận tiện đón mẹ tớ về nhà luôn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.