Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức
Chương 296
Nhu Mễ Thủy Tinh Cao
24/10/2022
Lúc Lộ Nam ở Hoa An cũng thấy tình hình tương tự.
Khi đó, Lý Bân, quản lý nghiệp vụ kênh phân phối Lưu thông nắm giữ mọi tài nguyên khách hàng trong tay, khiến thủ hạ Tiền Hâm cả ngày không có việc để làm, nhờ Lộ Nam đưa tay giúp, nên mới kiếm được Nhà tiêu thụ Lưu thông trong nội thành, mới để cho thành tích dần khởi sắc, nếu không anh ta chắc không bao lâu sau cũng từ chức.
Hiện giờ, Hà Đào ở BK lại là một cách làm khác, anh ta giao hết mọi công việc cho thủ hạ Bành Thắng Nguyên, khi những nhân viên ban Nhãn hiệu khác trêu chọc chuyện này, anh ta còn hiên ngang lẫm liệt nói đang bồi dưỡng thủ hạ.
Quan lớn một bậc đè chết người, nếu khi đó Tiền Hâm thuộc về không có việc để làm, không có tiền thưởng, thì Bành Thắng Nguyên chính là làm tất cả công việc, chỉ lấy được một ít tiền.
Lượng công việc giữa BK và Hoa An hoàn toàn không thể so, trình độ bận rộn cũng hoàn toàn không giống.
Lấy trăm triệu làm đơn vị tính tiền thưởng nghe thì rất nhiều, nhưng khối lượng công việc cũng rất lớn, hiếm khi có thể hoàn thành vượt mức mục tiêu đề ra; hơn nữa giá cả ở BK cũng cao... Cho dù Bành Thắng Nguyên nhận được tiền thưởng so với (trước khi Lộ Nam không nhậm chức ở Hoa An) nhiều hơn Tiền Hâm mấy chục nghìn tệ, thì anh ta chưa chắc đã hài lòng.
[Đều bắt nạt người thành thật đây mà.]
Lộ Nam năm đó có thể vươn tay giải vây cho Tiền Hâm, thì tới BK không thể làm như không thấy với vấn đề của Bành Thắng Nguyên.
Chỉ có điều tính cách Bành Thắng Nguyên quá cô độc, hoặc giả anh ta không tin tưởng Lộ Nam mới tới có thể làm ra thành tích gì, dù sao anh ta tiếp xúc với cô rất tiêu cực - thái độ này, còn không bằng Đường Thi, ít nhất Đường Thi khi biết ban Nhãn hiệu rượu Kinh Điển tuyệt đối sẽ không nhận lấy cô ta, lập tức ngoan ngoãn, biết nên nghe theo ai.
Nửa tiếng sau, Lộ Nam đưa lại đống tư liệu này cho hành chính Tề Tĩnh.
Tề Tĩnh tò mò hỏi: "Giám đốc Lộ, ngài thật sự để Đường Thi một mình tới chỗ Nhà tiêu thụ bàn bạc về buổi Phẩm rượu lớn à?"
Lộ Nam gật đầu: "Cô ấy vào làm 3 năm rồi, dù sao cũng phải học cách thực tiễn hoạt động Đoàn mua."
"Vâng." Tề Tĩnh cười nhẹ: "Cũng là ngài đại nhân đại lượng." Lúc ngài vừa tới, Đường Thi kiêu ngạo lắm, thậm chí dám nói những lời chói tai trước mặt Trần tổng và Hàn đại khu.
Lộ Nam không mấy để ý chuyện đó: Đường Thi lúc đó làm vậy, chẳng lẽ không bị những người xung quanh ám chỉ, giật dây hay sao?
"Chỉ là những trò tâm cơ nhỏ của các cô gái trẻ thôi, không đáng là gì. Tôi quen nhằm vào sự việc chứ không nhằm vào người." Lộ Nam dặn dò Tề Tĩnh: "Sau 1/5 đồng nghiệp mới sẽ tới, ký túc xá có giường trống không?"
Tề Tĩnh gật đầu: "Bạn cùng phòng của Bành Thắng Nguyên là nhân viên ban Nhãn hiệu Lưu thông, năm ngoái chuyển đi nơi khác, trong phòng anh ta còn có một giường trống."
Nguyên Xuyên chưa từng hà khắc nghiệp vụ viên, bất luận là Hải Lâm, Hoa An hay BK, mặc dù tiền thuê nhà cao thấp bất đồng, nhưng cơ bản đều thuê phòng ở những khu nhà chất lượng thông thường, gần văn phòng, 3 phòng 1 sảnh hoặc 4 phòng 1 sảnh. Cũng không nhét nhiều người, tiêu chuẩn là 2 người 1 phòng, dùng chung bếp, còn phòng ăn, ban công, wc đều từ 2 trở lên. Cho nên những nghiệp vụ viên trẻ tuổi của công ty cho dù có người yêu, cũng sẽ hiếm khi từ bỏ ký túc xá.
"Tốt, cô nói qua với Bành Thắng Nguyên chưa?"
"Vâng, đã nói rồi, anh ta không có ý kiến." Tề Tĩnh mỉm cười: "Ngài cứ yên tâm."
Lúc Lộ Nam rời đi, hành chính khác trong văn phòng hỏi Tề Tĩnh: "Ban Nhãn hiệu của cô thêm người thật hả?"
"Đương nhiên. Các cô cũng gặp những Nhà tiêu thụ mới dạo gần đây rồi còn gì? Những nghiệp vụ viên hiện có quả thật là ít, chỉ có 6 người, còn có mấy người lấy lương nhưng không làm việc." Tề Tĩnh bất đắc dĩ nhún vai.
Nhân viên hành chính khác nói: "Phải, Hà Đào và Đường Thi đúng là "nhân tài" có một không hai."
Tề Tĩnh ra vẻ "không phải tôi nói đâu đấy": "Đừng nói Đường Thi như vậy, cô ta bây giờ tốt xấu cũng làm được vài việc."
"Sau đó khoe khoang với cô rằng Nhà tiêu thụ đối xử tốt với cô ta phải không?" Hành chính khác hôm qua nghe thấy đối thoại của họ, cười nhạo: "Nhà tiêu thụ công ty ta ai nấy đều có tiền, có tí lợi lộc thôi, chỉ có cô bé trẻ tuổi không có kinh nghiệm mới coi trọng. Thực tế những người đó đều lăn lê bò lết nhiều năm trên thương trường, tinh lắm... có ai lại là người tốt chứ?"
"Các cô trước kia không nói như vậy nha. Rõ ràng trước kia còn nói khách hàng của ban Nhãn hiệu chúng tôi dạo này có ngoại hình không tồi..." Tề Tĩnh khẽ trêu chọc.
"Ngoại hình đẹp tương đương với nhân phẩm tốt chắc?" Các cô gái kháng nghị: "Hơn nữa, cô cũng nhận xét Củng tổng và Chương tổng đều là type thành thục chững chạc còn gì."
Cười đùa một phen, mọi người lại quay trở về bận rộn làm việc, mỗi đầu tháng và cuối tháng, là lúc mà hành chính và kế toán bận bịu nhất.
...
Đường Thi triển khai bản kế hoạch rất thuận lợi ở chỗ Dạ Yến Tửu Nghiệp.
Mặc dù trình độ giảng giải chuyên môn của cô ta không thể so với Lộ Nam, hay thậm chí là Lâm Ngữ Ninh, nhưng thời gian, địa điểm, kinh phí, quy trình đều nói rõ ràng.
Vì bày tỏ ban Nhãn hiệu coi trọng chuyện này, cũng là để dát chút vàng lên mặt, Đường Thi còn tâm cơ nói: "Giám đốc Lộ cũng rất xem trọng hoạt động lần này, đêm hôm qua còn trả lời lại tôi ngay."
Trì Yến vừa nghe, vừa lật xem bản ké hoạch, biết dự toán của một buổi Phẩm rượu cỡ lớn chỉ tầm 500.000 tệ, bèn quyết định luôn. Tốt xấu cậu ta còn nhớ Dạ Yến Tửu Nghiệp là công ty mở cùng cậu, bèn gọi điện thoại hỏi ý kiến Củng Thiệu Huy.
Củng Thiệu Huy vừa nghe, quả nhiên cũng hứng thú: "Thuyền rồng hả? Tốt, đây chẳng phải là nghề cũ của cậu còn gì? Thú vị đấy, cháu bảo Tiểu Đường chờ cậu chút, 2 tiếng sau cậu tới công ty."
Ta cũng không biết, công ty tàu biển và thuyền rồng có quan hệ gì, đại khái, bọn họ cũng bán thuyền rồng?
Trì Yến thuật lại lời cậu nói, Đường Thi tỏ ra hơi khó xử.
"Nếu cô còn có việc khác, vậy cứ làm việc đi, đặt bản kế hoạch ở đây, sau ngày nghỉ lễ bàn lại cũng được." Trì Yến quả nhiên giống Lộ Nam đoán trước, là người dễ nói chuyện.
Đường Thi lắc đầu: "Không được, đợi sau ngày nghỉ lễ thì phải chờ thêm 1 tuần, giám đốc Lộ nhất định sẽ mắng tôi."
Cô ta chỉ vô tình nói vậy, chỉ là câu cửa miệng mà thôi.
Kỳ thực trong công việc rất nhiều nhân viên phía xưởng muốn khách hàng tăng nhanh hiệu suất làm việc hoặc trả chút tiền hàng, đều sẽ nói lời này, giống khổ nhục kế, cũng giống như đang kéo gần khoảng cách với khách hàng lại.
Trì Yến nhíu mày, nghiêm túc khuyên răn Đường Thi: "Theo tôi biết, đàn chị, à, giám đốc Lộ của các cô không phải người như vậy. Cô nói lời này, phải chịu trách nhiệm đấy."
Đường Thi không nghĩ tới Trì Yến ngày thường luôn hòa khí lại hung dữ như vậy, cô ta sững sờ giây lát, tủi thân nói: "Tôi buột miệng thôi."
Trì Yến cũng nhận thấy thái độ của mình hơi quá khích, bèn thở dài một hơi: "Không sao, đây là vấn đề của tôi." Là tôi có vấn đè.
Đường Thi yên lặng, không trả lời.
"Nếu cô còn việc khác thì cứ đi làm việc đi, đợi lát nữa tôi sẽ cho Củng tổng xem bản kế hoạch của cô, hôm nay trả lời trước giờ tan làm. Như vậy sẽ không kéo dài tới sau kỳ nghỉ lễ." Trì Yến chậm lại ngữ điệu, thương lượng.
"Nhưng, nhưng tôi cũng không có việc gì khác, chỉ có mỗi việc hạch toán tư liệu của công ty anh là chưa làm xong, vậy tôi làm ở văn phòng anh luôn nhé, nhân tiện chờ Củng tổng tới." Đường Thi hết giận rất nhanh, lắc lư laptop: "Vừa khéo còn phải điền vài bảng biểu, ra ngoài tìm cửa hàng in cũng phiền phức."
"Cô sang phòng họp nhỏ làm đi, chỗ đó có máy in, cô muốn in gì cũng được."
Đường Thi muốn nói một câu: văn phòng anh cũng có máy in còn gì.
Nhưng cuối cùng vẫn bởi vì gương mặt nghiêm túc khác với thường ngày của anh ta mà nuốt lại câu này.
...
Sáng 1/5, thư ký Khương gọi điện thoại cho Lộ Nam: "Giám đốc Lộ, ngài có cần chúng tôi tiện đường tới đón không?"
Lộ Nam từ chối khéo: "Cảm ơn ý tốt của Chương tổng hộ tôi, tôi và PTGĐ Cừu dùng xe công ty được rồi. Vậy, 2h chiều, gặp ở cửa Đông Nguyệt viên."
Hoạt động kiểu này đương nhiên phải ăn mặc chỉn chu, Lộ Nam nhìn ảnh những buổi trước, kết hợp với địa điểm hôm nay, diện sườn xám màu xanh lá cây, búi tóc, đeo hoa tai ngọc trai, dưới chân đi đôi giày thêu ngọc trai mũi nhọn.
"Hôm nay làm phiền anh Cừu lái xe." Lộ Nam nhoẻn cười.
Cừu Siêu Quần đánh giá bằng ánh mắt tán thưởng đơn thuần, cười tủm tỉm nói: "Rất vui lòng."
Cửa Nguyệt viên, Lộ Nam chạm trán với Chương Kỳ.
Chương Lễ cũng ở trên xe, anh ta huýt sáo với Lộ Nam, suýt nữa bị anh trai đấm cho một cái, bèn sờ mũi nói thật: "Hai người bận rộn đi, tôi đi dạo ở gần đây với thư ký Khương."
Nguyệt viên là lâm viên ở ngoại ô BK, nghe nói nơi này còn có câu chuyện tình yêu thê mỹ.
Lối vào có tấm bia đá viết rằng, một đôi nam nữ trẻ tuổi có hôn ước từ nhỏ, sau do gia tộc nhà gái phạm tội, hôn ước kết thúc. Chàng trai không nỡ để vị hôn thê cũ chịu khổ ở dân gian, bèn đặt mua Nguyệt viên ở ngoại ô, lấy ý cô gái ở trong lòng anh ta vĩnh viễn sáng trong như nguyệt.
Lộ Nam suy tư, cuối cùng quyết định không nhận xét về câu chuyện tình yêu này.
Ba người họ tới không sớm không muộn, Tần lão còn chưa xuất hiện, nhưng khách khứa đã khá nhiều.
Lộ Nam từ sau Hội nghị thượng đỉnh rượu trắng, rất có tiếng tăm ở BK, nên khá nhiều người tới chào hỏi với cô. Bởi vì có trí nhớ xuất chúng, cho nên chỉ cần là đã từng gặp mặt, nói chuyện qua, Lộ Nam đều có thể chuẩn xác gọi ra thân phận đối phương, còn có thể vui vẻ tiếp tục đề tài câu chuyện lần trước.
Kỹ năng này đương nhiên khiến cô như cá gặp nước trong những sự kiện thương mại thế này, không những thế, cô còn khéo léo giới thiệu Cừu Siêu Quần và Chương Kỳ cho những đồng hành rượu trắng ở đây, không để họ chịu lạnh nhạt.
Cừu Siêu Quần cảm khái với Chương Kỳ: "Vị giám đốc Lộ này của chúng tôi nha, quá xuất sắc rồi, ở đâu đều sáng lên."
Cho nên ngài đừng nhìn mãi cô ấy nữa, công ty khác bỏ 1 triệu đô cũng đào không được đâu, ngài trái nghề làm rượu, đừng nghĩ nhiều nữa, đào đi cũng phí của trời.
Chương Kỳ chỉ khẽ cười: khi đó từng do dự, coi như chậm một bước, bây giờ chỉ còn vài phần tiếc nuối thôi, không có ý gì khác.
Một lúc lâu sau, Tần lão mang theo bạn xuất hiện, còn giới thiệu cho mọi người vị khách đặc biệt hôm nay, cũng chính là vị nữ sĩ mặc sườn xám mẫu đơn hồng.
Trùng hợp, là người quen.
Cừu Siêu Quần hí lên một tiếng.
Tần Lão nói: "Trần Diệp Thư nữ sĩ là người khởi xướng và tài trợ cho buổi bình luận hôm nay, là..."
Tần lão giới thiệu xong, Trần Diệp Thư nữ sĩ cầm mic từ tay ông ấy: "Chào các vị, buổi chiều tốt lành, kỳ thực tôi có duyên phận rất sâu với rượu trắng, chỉ là xuất ngoại nhiều năm, bây giờ một lần nữa đặt chân vào ngành này, khó tránh khỏi không hiểu biết về chính sách và xu thế trong nước, buổi bình luận hôm nay hi vọng mọi người bàn luận tận hứng, để tôi học hỏi thêm nhiều điều."
Tư thái này, khiêm tốn hơn nhiều so với lúc ở tòa nhà trụ sở Nguyên Xuyên.
Khi đó, Lý Bân, quản lý nghiệp vụ kênh phân phối Lưu thông nắm giữ mọi tài nguyên khách hàng trong tay, khiến thủ hạ Tiền Hâm cả ngày không có việc để làm, nhờ Lộ Nam đưa tay giúp, nên mới kiếm được Nhà tiêu thụ Lưu thông trong nội thành, mới để cho thành tích dần khởi sắc, nếu không anh ta chắc không bao lâu sau cũng từ chức.
Hiện giờ, Hà Đào ở BK lại là một cách làm khác, anh ta giao hết mọi công việc cho thủ hạ Bành Thắng Nguyên, khi những nhân viên ban Nhãn hiệu khác trêu chọc chuyện này, anh ta còn hiên ngang lẫm liệt nói đang bồi dưỡng thủ hạ.
Quan lớn một bậc đè chết người, nếu khi đó Tiền Hâm thuộc về không có việc để làm, không có tiền thưởng, thì Bành Thắng Nguyên chính là làm tất cả công việc, chỉ lấy được một ít tiền.
Lượng công việc giữa BK và Hoa An hoàn toàn không thể so, trình độ bận rộn cũng hoàn toàn không giống.
Lấy trăm triệu làm đơn vị tính tiền thưởng nghe thì rất nhiều, nhưng khối lượng công việc cũng rất lớn, hiếm khi có thể hoàn thành vượt mức mục tiêu đề ra; hơn nữa giá cả ở BK cũng cao... Cho dù Bành Thắng Nguyên nhận được tiền thưởng so với (trước khi Lộ Nam không nhậm chức ở Hoa An) nhiều hơn Tiền Hâm mấy chục nghìn tệ, thì anh ta chưa chắc đã hài lòng.
[Đều bắt nạt người thành thật đây mà.]
Lộ Nam năm đó có thể vươn tay giải vây cho Tiền Hâm, thì tới BK không thể làm như không thấy với vấn đề của Bành Thắng Nguyên.
Chỉ có điều tính cách Bành Thắng Nguyên quá cô độc, hoặc giả anh ta không tin tưởng Lộ Nam mới tới có thể làm ra thành tích gì, dù sao anh ta tiếp xúc với cô rất tiêu cực - thái độ này, còn không bằng Đường Thi, ít nhất Đường Thi khi biết ban Nhãn hiệu rượu Kinh Điển tuyệt đối sẽ không nhận lấy cô ta, lập tức ngoan ngoãn, biết nên nghe theo ai.
Nửa tiếng sau, Lộ Nam đưa lại đống tư liệu này cho hành chính Tề Tĩnh.
Tề Tĩnh tò mò hỏi: "Giám đốc Lộ, ngài thật sự để Đường Thi một mình tới chỗ Nhà tiêu thụ bàn bạc về buổi Phẩm rượu lớn à?"
Lộ Nam gật đầu: "Cô ấy vào làm 3 năm rồi, dù sao cũng phải học cách thực tiễn hoạt động Đoàn mua."
"Vâng." Tề Tĩnh cười nhẹ: "Cũng là ngài đại nhân đại lượng." Lúc ngài vừa tới, Đường Thi kiêu ngạo lắm, thậm chí dám nói những lời chói tai trước mặt Trần tổng và Hàn đại khu.
Lộ Nam không mấy để ý chuyện đó: Đường Thi lúc đó làm vậy, chẳng lẽ không bị những người xung quanh ám chỉ, giật dây hay sao?
"Chỉ là những trò tâm cơ nhỏ của các cô gái trẻ thôi, không đáng là gì. Tôi quen nhằm vào sự việc chứ không nhằm vào người." Lộ Nam dặn dò Tề Tĩnh: "Sau 1/5 đồng nghiệp mới sẽ tới, ký túc xá có giường trống không?"
Tề Tĩnh gật đầu: "Bạn cùng phòng của Bành Thắng Nguyên là nhân viên ban Nhãn hiệu Lưu thông, năm ngoái chuyển đi nơi khác, trong phòng anh ta còn có một giường trống."
Nguyên Xuyên chưa từng hà khắc nghiệp vụ viên, bất luận là Hải Lâm, Hoa An hay BK, mặc dù tiền thuê nhà cao thấp bất đồng, nhưng cơ bản đều thuê phòng ở những khu nhà chất lượng thông thường, gần văn phòng, 3 phòng 1 sảnh hoặc 4 phòng 1 sảnh. Cũng không nhét nhiều người, tiêu chuẩn là 2 người 1 phòng, dùng chung bếp, còn phòng ăn, ban công, wc đều từ 2 trở lên. Cho nên những nghiệp vụ viên trẻ tuổi của công ty cho dù có người yêu, cũng sẽ hiếm khi từ bỏ ký túc xá.
"Tốt, cô nói qua với Bành Thắng Nguyên chưa?"
"Vâng, đã nói rồi, anh ta không có ý kiến." Tề Tĩnh mỉm cười: "Ngài cứ yên tâm."
Lúc Lộ Nam rời đi, hành chính khác trong văn phòng hỏi Tề Tĩnh: "Ban Nhãn hiệu của cô thêm người thật hả?"
"Đương nhiên. Các cô cũng gặp những Nhà tiêu thụ mới dạo gần đây rồi còn gì? Những nghiệp vụ viên hiện có quả thật là ít, chỉ có 6 người, còn có mấy người lấy lương nhưng không làm việc." Tề Tĩnh bất đắc dĩ nhún vai.
Nhân viên hành chính khác nói: "Phải, Hà Đào và Đường Thi đúng là "nhân tài" có một không hai."
Tề Tĩnh ra vẻ "không phải tôi nói đâu đấy": "Đừng nói Đường Thi như vậy, cô ta bây giờ tốt xấu cũng làm được vài việc."
"Sau đó khoe khoang với cô rằng Nhà tiêu thụ đối xử tốt với cô ta phải không?" Hành chính khác hôm qua nghe thấy đối thoại của họ, cười nhạo: "Nhà tiêu thụ công ty ta ai nấy đều có tiền, có tí lợi lộc thôi, chỉ có cô bé trẻ tuổi không có kinh nghiệm mới coi trọng. Thực tế những người đó đều lăn lê bò lết nhiều năm trên thương trường, tinh lắm... có ai lại là người tốt chứ?"
"Các cô trước kia không nói như vậy nha. Rõ ràng trước kia còn nói khách hàng của ban Nhãn hiệu chúng tôi dạo này có ngoại hình không tồi..." Tề Tĩnh khẽ trêu chọc.
"Ngoại hình đẹp tương đương với nhân phẩm tốt chắc?" Các cô gái kháng nghị: "Hơn nữa, cô cũng nhận xét Củng tổng và Chương tổng đều là type thành thục chững chạc còn gì."
Cười đùa một phen, mọi người lại quay trở về bận rộn làm việc, mỗi đầu tháng và cuối tháng, là lúc mà hành chính và kế toán bận bịu nhất.
...
Đường Thi triển khai bản kế hoạch rất thuận lợi ở chỗ Dạ Yến Tửu Nghiệp.
Mặc dù trình độ giảng giải chuyên môn của cô ta không thể so với Lộ Nam, hay thậm chí là Lâm Ngữ Ninh, nhưng thời gian, địa điểm, kinh phí, quy trình đều nói rõ ràng.
Vì bày tỏ ban Nhãn hiệu coi trọng chuyện này, cũng là để dát chút vàng lên mặt, Đường Thi còn tâm cơ nói: "Giám đốc Lộ cũng rất xem trọng hoạt động lần này, đêm hôm qua còn trả lời lại tôi ngay."
Trì Yến vừa nghe, vừa lật xem bản ké hoạch, biết dự toán của một buổi Phẩm rượu cỡ lớn chỉ tầm 500.000 tệ, bèn quyết định luôn. Tốt xấu cậu ta còn nhớ Dạ Yến Tửu Nghiệp là công ty mở cùng cậu, bèn gọi điện thoại hỏi ý kiến Củng Thiệu Huy.
Củng Thiệu Huy vừa nghe, quả nhiên cũng hứng thú: "Thuyền rồng hả? Tốt, đây chẳng phải là nghề cũ của cậu còn gì? Thú vị đấy, cháu bảo Tiểu Đường chờ cậu chút, 2 tiếng sau cậu tới công ty."
Ta cũng không biết, công ty tàu biển và thuyền rồng có quan hệ gì, đại khái, bọn họ cũng bán thuyền rồng?
Trì Yến thuật lại lời cậu nói, Đường Thi tỏ ra hơi khó xử.
"Nếu cô còn có việc khác, vậy cứ làm việc đi, đặt bản kế hoạch ở đây, sau ngày nghỉ lễ bàn lại cũng được." Trì Yến quả nhiên giống Lộ Nam đoán trước, là người dễ nói chuyện.
Đường Thi lắc đầu: "Không được, đợi sau ngày nghỉ lễ thì phải chờ thêm 1 tuần, giám đốc Lộ nhất định sẽ mắng tôi."
Cô ta chỉ vô tình nói vậy, chỉ là câu cửa miệng mà thôi.
Kỳ thực trong công việc rất nhiều nhân viên phía xưởng muốn khách hàng tăng nhanh hiệu suất làm việc hoặc trả chút tiền hàng, đều sẽ nói lời này, giống khổ nhục kế, cũng giống như đang kéo gần khoảng cách với khách hàng lại.
Trì Yến nhíu mày, nghiêm túc khuyên răn Đường Thi: "Theo tôi biết, đàn chị, à, giám đốc Lộ của các cô không phải người như vậy. Cô nói lời này, phải chịu trách nhiệm đấy."
Đường Thi không nghĩ tới Trì Yến ngày thường luôn hòa khí lại hung dữ như vậy, cô ta sững sờ giây lát, tủi thân nói: "Tôi buột miệng thôi."
Trì Yến cũng nhận thấy thái độ của mình hơi quá khích, bèn thở dài một hơi: "Không sao, đây là vấn đề của tôi." Là tôi có vấn đè.
Đường Thi yên lặng, không trả lời.
"Nếu cô còn việc khác thì cứ đi làm việc đi, đợi lát nữa tôi sẽ cho Củng tổng xem bản kế hoạch của cô, hôm nay trả lời trước giờ tan làm. Như vậy sẽ không kéo dài tới sau kỳ nghỉ lễ." Trì Yến chậm lại ngữ điệu, thương lượng.
"Nhưng, nhưng tôi cũng không có việc gì khác, chỉ có mỗi việc hạch toán tư liệu của công ty anh là chưa làm xong, vậy tôi làm ở văn phòng anh luôn nhé, nhân tiện chờ Củng tổng tới." Đường Thi hết giận rất nhanh, lắc lư laptop: "Vừa khéo còn phải điền vài bảng biểu, ra ngoài tìm cửa hàng in cũng phiền phức."
"Cô sang phòng họp nhỏ làm đi, chỗ đó có máy in, cô muốn in gì cũng được."
Đường Thi muốn nói một câu: văn phòng anh cũng có máy in còn gì.
Nhưng cuối cùng vẫn bởi vì gương mặt nghiêm túc khác với thường ngày của anh ta mà nuốt lại câu này.
...
Sáng 1/5, thư ký Khương gọi điện thoại cho Lộ Nam: "Giám đốc Lộ, ngài có cần chúng tôi tiện đường tới đón không?"
Lộ Nam từ chối khéo: "Cảm ơn ý tốt của Chương tổng hộ tôi, tôi và PTGĐ Cừu dùng xe công ty được rồi. Vậy, 2h chiều, gặp ở cửa Đông Nguyệt viên."
Hoạt động kiểu này đương nhiên phải ăn mặc chỉn chu, Lộ Nam nhìn ảnh những buổi trước, kết hợp với địa điểm hôm nay, diện sườn xám màu xanh lá cây, búi tóc, đeo hoa tai ngọc trai, dưới chân đi đôi giày thêu ngọc trai mũi nhọn.
"Hôm nay làm phiền anh Cừu lái xe." Lộ Nam nhoẻn cười.
Cừu Siêu Quần đánh giá bằng ánh mắt tán thưởng đơn thuần, cười tủm tỉm nói: "Rất vui lòng."
Cửa Nguyệt viên, Lộ Nam chạm trán với Chương Kỳ.
Chương Lễ cũng ở trên xe, anh ta huýt sáo với Lộ Nam, suýt nữa bị anh trai đấm cho một cái, bèn sờ mũi nói thật: "Hai người bận rộn đi, tôi đi dạo ở gần đây với thư ký Khương."
Nguyệt viên là lâm viên ở ngoại ô BK, nghe nói nơi này còn có câu chuyện tình yêu thê mỹ.
Lối vào có tấm bia đá viết rằng, một đôi nam nữ trẻ tuổi có hôn ước từ nhỏ, sau do gia tộc nhà gái phạm tội, hôn ước kết thúc. Chàng trai không nỡ để vị hôn thê cũ chịu khổ ở dân gian, bèn đặt mua Nguyệt viên ở ngoại ô, lấy ý cô gái ở trong lòng anh ta vĩnh viễn sáng trong như nguyệt.
Lộ Nam suy tư, cuối cùng quyết định không nhận xét về câu chuyện tình yêu này.
Ba người họ tới không sớm không muộn, Tần lão còn chưa xuất hiện, nhưng khách khứa đã khá nhiều.
Lộ Nam từ sau Hội nghị thượng đỉnh rượu trắng, rất có tiếng tăm ở BK, nên khá nhiều người tới chào hỏi với cô. Bởi vì có trí nhớ xuất chúng, cho nên chỉ cần là đã từng gặp mặt, nói chuyện qua, Lộ Nam đều có thể chuẩn xác gọi ra thân phận đối phương, còn có thể vui vẻ tiếp tục đề tài câu chuyện lần trước.
Kỹ năng này đương nhiên khiến cô như cá gặp nước trong những sự kiện thương mại thế này, không những thế, cô còn khéo léo giới thiệu Cừu Siêu Quần và Chương Kỳ cho những đồng hành rượu trắng ở đây, không để họ chịu lạnh nhạt.
Cừu Siêu Quần cảm khái với Chương Kỳ: "Vị giám đốc Lộ này của chúng tôi nha, quá xuất sắc rồi, ở đâu đều sáng lên."
Cho nên ngài đừng nhìn mãi cô ấy nữa, công ty khác bỏ 1 triệu đô cũng đào không được đâu, ngài trái nghề làm rượu, đừng nghĩ nhiều nữa, đào đi cũng phí của trời.
Chương Kỳ chỉ khẽ cười: khi đó từng do dự, coi như chậm một bước, bây giờ chỉ còn vài phần tiếc nuối thôi, không có ý gì khác.
Một lúc lâu sau, Tần lão mang theo bạn xuất hiện, còn giới thiệu cho mọi người vị khách đặc biệt hôm nay, cũng chính là vị nữ sĩ mặc sườn xám mẫu đơn hồng.
Trùng hợp, là người quen.
Cừu Siêu Quần hí lên một tiếng.
Tần Lão nói: "Trần Diệp Thư nữ sĩ là người khởi xướng và tài trợ cho buổi bình luận hôm nay, là..."
Tần lão giới thiệu xong, Trần Diệp Thư nữ sĩ cầm mic từ tay ông ấy: "Chào các vị, buổi chiều tốt lành, kỳ thực tôi có duyên phận rất sâu với rượu trắng, chỉ là xuất ngoại nhiều năm, bây giờ một lần nữa đặt chân vào ngành này, khó tránh khỏi không hiểu biết về chính sách và xu thế trong nước, buổi bình luận hôm nay hi vọng mọi người bàn luận tận hứng, để tôi học hỏi thêm nhiều điều."
Tư thái này, khiêm tốn hơn nhiều so với lúc ở tòa nhà trụ sở Nguyên Xuyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.