Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức
Chương 315
Nhu Mễ Thủy Tinh Cao
24/10/2022
Buổi Phẩm rượu nhỏ kết thúc lúc hơn 9h, không ngoài dự liệu, tất có tăng 2.
Nhưng, Lộ Nam ngay từ khi ký hợp đồng tiêu thụ với Dạ Yến Tửu Nghiệp đã từng nhấn mạnh, nghiệp vụ viên Nguyên Xuyên về nguyên tắc không tham dự những hoạt động phía sau của Nhà tiêu thụ.
[Tóm lại các vị bất luận tới hội sở ca hát hay tới quán trà uống trà, đều không dùng tới rượu Nguyên Xuyên, vậy nhân viên phía tôi tới đó làm gì? Không cần thiết!]
Huống chi Dạ Yến Tửu Nghiệp cũng có giám đốc Khách hàng lớn, hôm nay cũng ở đây, nhưng ban nãy yên lặng lắm.
Có một số việc, nếu một phương thoạt đầu rất kiên trì, như vậy có thể lặng lẽ thay đổi "quy củ" giữa hai bên.
2 tháng nay, Đường Thi thoải mái hơn nhiều so với 2 năm trước, cho dù tham dự buổi Phẩm rượu, cũng không cần rạng sáng mới về tới ký túc xá. Cô ấy cũng không phải trời sinh thích uống rượu, chỉ vì hàng ngày làm việc thường qua loa phạm sai lầm, thường bị cấp trên phê bình, đồng nghiệp chỉ trích, nên tham gia những buổi Phẩm rượu nhỏ, thường "mê mệt" khi được Vạn tổng khuyến khích và khen ngợi. Bây giờ không cần một tháng uống rượu 7-8 buổi, bệnh dị ứng trên mặt của Đường Thi cũng cải thiện rất nhiều.
"Vậy Củng tổng, Trì tổng, các vị lão tổng, chúng tôi về trước." Lộ Nam gật đầu với khách khứa và hai cậu cháu Nhà tiêu thụ, dẫn Đường Thi rời đi.
Hôm nay xe công văn phòng thuộc về Dư Trụ của Đặc Khúc, Lộ Nam bảo nhà hàng giúp đỡ gọi taxi.
Taxi tới nhanh, đưa mắt nhìn hai người phụ nữ trẻ đẹp rời đi, Mao Khổng, ông chủ công ty tàu biển lúc tiệc tối còn muốn "làm khó dễ" Lộ Nam tiếc nuối nói: "Lão Củng, sao không mời Lộ tổng đi hát với chúng ta?"
Củng Thiệu Huy liếc anh ta: "Thể diện của anh bao lớn? Còn muốn Lộ tổng hát cùng."
Mao Khổng "chao ôi" hai tiếng: "Mấy anh em ta, cũng coi như có chút tiếng tăm trong ngành tàu biển, mời Lộ tổng đi hát cũng được chứ sao?"
"Chính vì mọi người đều có máu mặt trong ngành." Củng Thiệu Huy cười ha ha: "Mới càng phải chú ý thân phận và ảnh hưởng, người nào đùa giỡn được, người nào không thể, chúng ta phải hiểu rõ trong lòng. Tôi còn phải dựa vào cô ấy giúp xin kinh phí, không được để tôi khó làm người, hiểu chưa!"
Anh ta vừa nói, vừa giơ tay chỉ vào đám bạn già dỏng tai lên nghe ngóng.
Trước khi Mao Khổng biến sắc, Củng Thiệu Huy lại tỏ ra đùa giỡn: "Lão Mao, tôi kể anh nghe, vị Lộ tổng này, tuổi còn trẻ đã có khả năng lên tới vị trí Tổng giám đốc Nguyên Xuyên, dựa vào bản lĩnh thật sự đấy. Cô ấy chuyên nghiệp, tửu lượng lại tốt, tôi không mời cô ta đi hát, chính là vì muốn tốt cho các anh!"
Anh ta giải thích cặn kẽ: "Vừa rồi lúc ăn cơm các anh để ý không, chúng ta tổng cộng 7 người, cô ấy uống rượu 3 vòng đều không có vấn đề. Lão Mao ban nãy còn nói lung tung bậy bạ về rượu Lệnh Dương gì chứ! Ha! Biết trước như vậy, tôi đã không kể những chuyện thú vị trong ngành rượu cho anh nghe, vừa nãy nếu cô ấy tức giận, sẽ liều mạng chuốc rượu anh, anh cho rằng bây giờ anh còn đứng thẳng được chắc? Công ty Nguyên Xuyên lưu truyền một câu, nói Lộ tổng tửu lượng như biển, rượu trắng 2.5kg, bia uống thả cửa. Lão Mao, chúng ta tới tuổi trung niên, chững chạc đi, vẫn nên uống nhiều cẩu kỷ thì hơn, nhỉ."
Cẩu kỷ ở đây không phải có vai trò dưỡng sinh, mà là tráng cái gì đó.
Củng Thiệu Huy thốt ra lời này, mọi người bắt đầu cười ầm lên, mồm năm miệng mười: "Đúng vậy Lão Mao, anh phải thay đổi thói quen xấu này." "Không thể cứ nhìn thấy gái đẹp là đi không nổi."...
Lão Mao hậm hực: "Tôi đâu có ý đó. Là Lão Củng nói Nguyên Xuyên muốn mở rộng nghiệp vụ hải ngoại, tôi cũng hảo tâm còn gì, đàm phán nghiệp vụ, không trò chuyện làm sao có nghiệp vụ mà đàm phán."
Củng Thiệu Huy điểm đến là ngừng, kẻo ông bạn quá mất mặt: "Mấy anh em ta đi thôi? Thiên Luân Hoàng Triều? Tôi gọi lái thay rồi."
Trì Yến chưa bao giờ tham dự tăng 2, hôm nay không biết căn gân nào đáp sai, nói với ông cậu cũng muốn đi.
Củng Thiệu Huy chăm chú nhìn cháu trai: "Được, thích thì đi."
Những hội sở giải trí đắt tiền là tiêu kim quật, đặt 1 phòng bất kỳ thấp nhất cũng phải 18.888..., từng hàng các cô gái trẻ tuổi bước vào, được chọn thì giữ lại, không được chọn lại ra ngoài, bọn họ cũng không phải tới làm việc phi pháp, trong phòng riêng đơn thuần là cùng hát, cùng uống rượu, cùng nhảy múa mà thôi.
Bầu không khí sôi nổi, ánh đèn phòng riêng mập mờ u tối, uống rượu, chơi xúc xắc, tiếng trêu chọc liên tục bên tai.
"Không quen?" Củng Thiệu Huy vừa hát một bài, ngồi xuống sofa hỏi Trì Yến.
Trì Yến lắc đầu: "Không." Cậu ta cũng không phải một tờ giấy trắng, cũng từng tới những quán bar ồn ã rất nhiều lần.
"Cậu nghĩ cũng phải, cháu đâu cần mở mang tầm mắt. Hôm nay nhất định tới đây làm gì?"
"Chỉ muốn xem xem, quy trình đàm phán của "người trưởng thành" rốt cuộc thế nào." Trì Yến nhếch miệng: "Bây giờ nhìn thấy, cũng chả ra gì."
Củng Thiệu Huy ngậm điếu thuốc, còn chưa bật lửa, đã có cô gái xinh đẹp ân cần cung cấp phục vụ, anh ta xua tay ra hiệu cho cô ta lùi ra, sau đó nói với cháu trai: "Chàng thanh niên, không quen nhìn cảnh này phải không? Nhưng đây là không thể né tránh."
"Được rồi, cậu đoán cháu đang nghĩ gì." Củng Thiệu Huy lấy một miếng trái cây: "Trong lòng đang thương xót cho đàn chị hả?"
Trì Yến im lặng: có chút, đàn chị đi tới vị trí này, chắc đã phải nếm rất nhiều trắc trở?
"Ha ha ha, bảo cháu ngốc cháu còn không tin. Nếu Lộ Nam chỉ có ngoại hình đẹp, cùng lắm cũng chỉ lên tới chức quản lý nghiệp vụ ở Nguyên Xuyên, cũng giống cái cô Đường Thi đó." Củng Thiệu Huy cười ha hả: "Cô ta có thể trong thời gian ngắn bò lên vị trí cao như vậy, dựa vào vẫn là bản lĩnh thật, cháu nhìn cô ta bây giờ vất vả, lo lắng hết lòng tìm khách hàng, đã cảm thấy thương xót? Thằng ngốc, chưa tới 3 năm nữa - cậu dám cam đoan, chưa tới 3 năm, cô ta kiếm tiền tuyệt đối nhiều hơn cháu. Cậu bảo này, có một danh nhân đã nói: kẻ mạnh không cần thương xót."
Trì Yến ngẩng đầu: là vậy sao? Cậu lăn lộn trong xã hội nhiều năm, nhìn người tinh chuẩn, cậu nói, chính xác đi?
Thấy cháu ngoại vẫn nửa tin nửa ngờ, Củng Thiệu Huy nói: "Không tin chúng ta đánh cược."
"Dạ? Cược gì?"
"Tháng sau không phải chúng ta còn có buổi Phẩm rượu lớn sao? Trước kia cháu còn khen với cậu bản phương án của Đường Thi càng thay đổi càng thấy mới mẻ. Củng Thiệu Huy dự liệu trước: "Ngày kia, cháu hỏi thăm Đường Thi đi, xem mỗi lần cô ta mang lưu trình về thay đổi, thỉnh giáo ai."
Trì Yến ngước mắt lên: "Là đàn chị." Đương nhiên là đàn chị rồi.
"Đúng, cô ta mới chỉ giáo vài chiêu, Tiểu Đường đã tiến bộ lớn như thế." Củng Thiệu Huy tổng kết: "Cho nên, cháu hoàn toàn không cần thiết phải thông cảm với cô ta!"
...
"Không cần thiết." Lộ Nam trả lời Đường Thi: "Chủ đề của buổi Phẩm rượu nhỏ là rượu Hài Hòa của chúng ta, nhưng tăng 2 thì không phải. Tôi biết, trước kia quan niệm cũ về xã giao với khách đều cảm thấy nên giữ quan hệ tốt với Nhà tiêu thụ, giúp họ xuất hàng, hồi khoản nhiều. Nhưng tới hội sở hát 100 bài cũng thua kém hiệu quả cô trợ giúp họ bán ra 1 triệu tiền hàng. Dù sao cái trước là Nhà tiêu thụ phải trả tiền, phải tiêu tiền, còn cái sau là thật sự giúp họ kiếm tiền."
Đường Thi không hiểu, nhưng cô ta có một ưu điểm là không hiểu thì hỏi luôn: "Nhưng tối nay Củng tổng mời khách hàng, không phải sẽ mua rượu từ chỗ anh ta sao?"
"Đương nhiên, nhưng mấy vị này là mối quan hệ riêng tư của Củng tổng, tăng 2 cô đi hay không cũng sẽ không ảnh hưởng tới việc họ mua rượu. Bởi vì họ từ đầu tới cuối đều nhìn vào thể diện của Củng tổng, mà không phải của cô. Hiểu chưa?" Nói chuyện với người ruột để ngoài da có một lợi ích, nói thẳng không cần phải băn khoăn câu từ liệu có khiến trái tim yếu ớt của họ bị tổn thương hay không.
Lộ Nam tiếp tục: "Cho nên chúng ta hỗ trợ khách hàng xuất hàng, là lợi dụng ưu thế tài nguyên văn phòng, tiến tới giữ vai trò chỉnh hợp tài nguyên và song thắng. Trợ giúp Nhà tiêu thụ bán rượu bằng cách này, mới là bản lĩnh thật sự của cô."
Đường Thi suy tư gật gù: "Tôi hình như hiểu ra rồi. Thảo nào trước kia tôi luôn ra sức uống rượu với khách hàng của Vạn tổng, nhưng năm ngoái trước khi thay đổi nhân sự, Vạn tổng cũng không chấm điểm kết nối công việc cao cho tôi. Thực ra chị ta vẫn cảm thấy tôi vô dụng, phải không?"
Mặc dù nói thế này rất tổn thương người khác, nhưng Lộ Nam vẫn gật đầu: "Đúng, bởi vì vai trò của cô không phải không thể thay thế."
Đường Thi không phục mếu máo bĩu môi, giận dỗi: "Phí công uống 2 năm rượu, hừ."
Lộ Nam nhoẻn cười với Đường Thi: "Có tác dụng hay không đều là tương đối, nếu cô hữu dụng với công ty, như vậy Nhà tiêu thụ cảm thấy cô "vô dụng", cho cô điểm cao hay thấp cũng không quan trọng."
Giống tiền bối Trần Lộ trước kia ở Hải Lâm, từ phía thương mại Green, Nhà tiêu thụ rượu Hài Hòa thất bại của Nguyên Xuyên, bọn họ đương nhiên cảm thấy người kết nối với họ là Trần Lộ vô dụng, nhưng sau khi ngừng hẳn hợp tác, giám đốc Đoàn mua rượu Hài Hòa cấp tỉnh Chu Điềm từ chức, người được đề bạt vẫn là Trần Lộ. Bởi vì đối với công ty TNHH tiêu thụ rượu Nguyên Xuyên, Trần Lộ có thái độ, kinh nghiệm, năng lực, tích lũy tài nguyên khách hàng bán lẻ, nắm giữ liên lạc với người phụ trách đơn vị sự nghiệp của zf đều "hữu dụng".
"Giám đốc Lộ thăng chức nhanh như thế, nguyên nhân quan trọng nhất cũng vì cô hữu dụng với công ty sao?" Trong lúc nói chuyện, Đường Thi lại bất cẩn quen miệng gọi giám đốc.
"Đương nhiên." Lộ Nam gật gù: "Tới ký túc xá của cô rồi, xuống xe đi, ngày mai đừng tới muộn."
"A a." Đường Thi thường sát giờ mới tới quen thói lại muốn le lưỡi.
"Đúng rồi, thói quen này cũng sửa đi." Lộ Nam đột nhiên lên tiếng.
"Vâng... Hức?" Đường Thi định mở cửa xe giật nảy.
Lộ Nam nghiêm mặt nói: "Ý tôi là thói quen le lưỡi này, họ hàng bạn bè có lẽ sẽ cảm thấy cô đáng yêu, xuất hiện trong cuộc sống thì không sao. Nhưng trong thời gian làm việc thì đừng có điệu bộ này, sẽ làm người khác cảm thấy cô không chuyên nghiệp."
"Vâng." Đường Thi ngoan ngoãn đồng ý: "...Hức!"
[Rốt cuộc cô ta uống nhiều nên nấc hay là bị ta dọa tới nấc lên?]
...
27/5, 2h30 chiều, nhóm Hạng Phỉ Phỉ tới BK, dựa theo Tề Tĩnh gửi địa chỉ, tới văn phòng trước, bọn họ mang ít hành lý, mỗi người xách theo một chiếc va li cầm tay mà thôi.
"Thế nào? Mọi người ăn cơm trưa chưa?" Lộ Nam nhìn một đống người trong văn phòng, quan tâm hỏi.
Hạng Phỉ Phỉ mỉm cười: "Đã ăn hết rồi, bữa ăn trên máy bay, cũng khá ngon."
Cô ấy vừa lên tiếng, Lộ Nam bỗng nhớ lại những ngày tháng cùng phòng 2 năm trước, cũng bật cười: "Sao có thể no được. Để Tề Tĩnh mang các bạn làm thủ tục, sau đó về ký túc xá nghỉ ngơi - ký túc xá cũng không xa, lộ trình 7-8 trạm xe bus thôi. Buổi tối tôi mời cơm, mọi người tham gia làm quen với nhau nhé."
"Cảm ơn Lộ tổng!" Hạng Phỉ Phỉ gọi hai chữ "Lộ tổng" rất thuận miệng, vừa càm ơn Lộ Nam mời cơm, vừa cảm ơn cô ấy thay bọn họ sắp xếp ổn thỏa ký túc xá, càng cảm ơn cô ấy cần mình và Giang Hiểu Vân - cần những nhân viên tính cách bình thường, tướng mạo cũng bình thường nốt trong mắt những lãnh đạo khác.
Lộ Nam mỉm cười cong mắt với cô ấy.
Nhưng, Lộ Nam ngay từ khi ký hợp đồng tiêu thụ với Dạ Yến Tửu Nghiệp đã từng nhấn mạnh, nghiệp vụ viên Nguyên Xuyên về nguyên tắc không tham dự những hoạt động phía sau của Nhà tiêu thụ.
[Tóm lại các vị bất luận tới hội sở ca hát hay tới quán trà uống trà, đều không dùng tới rượu Nguyên Xuyên, vậy nhân viên phía tôi tới đó làm gì? Không cần thiết!]
Huống chi Dạ Yến Tửu Nghiệp cũng có giám đốc Khách hàng lớn, hôm nay cũng ở đây, nhưng ban nãy yên lặng lắm.
Có một số việc, nếu một phương thoạt đầu rất kiên trì, như vậy có thể lặng lẽ thay đổi "quy củ" giữa hai bên.
2 tháng nay, Đường Thi thoải mái hơn nhiều so với 2 năm trước, cho dù tham dự buổi Phẩm rượu, cũng không cần rạng sáng mới về tới ký túc xá. Cô ấy cũng không phải trời sinh thích uống rượu, chỉ vì hàng ngày làm việc thường qua loa phạm sai lầm, thường bị cấp trên phê bình, đồng nghiệp chỉ trích, nên tham gia những buổi Phẩm rượu nhỏ, thường "mê mệt" khi được Vạn tổng khuyến khích và khen ngợi. Bây giờ không cần một tháng uống rượu 7-8 buổi, bệnh dị ứng trên mặt của Đường Thi cũng cải thiện rất nhiều.
"Vậy Củng tổng, Trì tổng, các vị lão tổng, chúng tôi về trước." Lộ Nam gật đầu với khách khứa và hai cậu cháu Nhà tiêu thụ, dẫn Đường Thi rời đi.
Hôm nay xe công văn phòng thuộc về Dư Trụ của Đặc Khúc, Lộ Nam bảo nhà hàng giúp đỡ gọi taxi.
Taxi tới nhanh, đưa mắt nhìn hai người phụ nữ trẻ đẹp rời đi, Mao Khổng, ông chủ công ty tàu biển lúc tiệc tối còn muốn "làm khó dễ" Lộ Nam tiếc nuối nói: "Lão Củng, sao không mời Lộ tổng đi hát với chúng ta?"
Củng Thiệu Huy liếc anh ta: "Thể diện của anh bao lớn? Còn muốn Lộ tổng hát cùng."
Mao Khổng "chao ôi" hai tiếng: "Mấy anh em ta, cũng coi như có chút tiếng tăm trong ngành tàu biển, mời Lộ tổng đi hát cũng được chứ sao?"
"Chính vì mọi người đều có máu mặt trong ngành." Củng Thiệu Huy cười ha ha: "Mới càng phải chú ý thân phận và ảnh hưởng, người nào đùa giỡn được, người nào không thể, chúng ta phải hiểu rõ trong lòng. Tôi còn phải dựa vào cô ấy giúp xin kinh phí, không được để tôi khó làm người, hiểu chưa!"
Anh ta vừa nói, vừa giơ tay chỉ vào đám bạn già dỏng tai lên nghe ngóng.
Trước khi Mao Khổng biến sắc, Củng Thiệu Huy lại tỏ ra đùa giỡn: "Lão Mao, tôi kể anh nghe, vị Lộ tổng này, tuổi còn trẻ đã có khả năng lên tới vị trí Tổng giám đốc Nguyên Xuyên, dựa vào bản lĩnh thật sự đấy. Cô ấy chuyên nghiệp, tửu lượng lại tốt, tôi không mời cô ta đi hát, chính là vì muốn tốt cho các anh!"
Anh ta giải thích cặn kẽ: "Vừa rồi lúc ăn cơm các anh để ý không, chúng ta tổng cộng 7 người, cô ấy uống rượu 3 vòng đều không có vấn đề. Lão Mao ban nãy còn nói lung tung bậy bạ về rượu Lệnh Dương gì chứ! Ha! Biết trước như vậy, tôi đã không kể những chuyện thú vị trong ngành rượu cho anh nghe, vừa nãy nếu cô ấy tức giận, sẽ liều mạng chuốc rượu anh, anh cho rằng bây giờ anh còn đứng thẳng được chắc? Công ty Nguyên Xuyên lưu truyền một câu, nói Lộ tổng tửu lượng như biển, rượu trắng 2.5kg, bia uống thả cửa. Lão Mao, chúng ta tới tuổi trung niên, chững chạc đi, vẫn nên uống nhiều cẩu kỷ thì hơn, nhỉ."
Cẩu kỷ ở đây không phải có vai trò dưỡng sinh, mà là tráng cái gì đó.
Củng Thiệu Huy thốt ra lời này, mọi người bắt đầu cười ầm lên, mồm năm miệng mười: "Đúng vậy Lão Mao, anh phải thay đổi thói quen xấu này." "Không thể cứ nhìn thấy gái đẹp là đi không nổi."...
Lão Mao hậm hực: "Tôi đâu có ý đó. Là Lão Củng nói Nguyên Xuyên muốn mở rộng nghiệp vụ hải ngoại, tôi cũng hảo tâm còn gì, đàm phán nghiệp vụ, không trò chuyện làm sao có nghiệp vụ mà đàm phán."
Củng Thiệu Huy điểm đến là ngừng, kẻo ông bạn quá mất mặt: "Mấy anh em ta đi thôi? Thiên Luân Hoàng Triều? Tôi gọi lái thay rồi."
Trì Yến chưa bao giờ tham dự tăng 2, hôm nay không biết căn gân nào đáp sai, nói với ông cậu cũng muốn đi.
Củng Thiệu Huy chăm chú nhìn cháu trai: "Được, thích thì đi."
Những hội sở giải trí đắt tiền là tiêu kim quật, đặt 1 phòng bất kỳ thấp nhất cũng phải 18.888..., từng hàng các cô gái trẻ tuổi bước vào, được chọn thì giữ lại, không được chọn lại ra ngoài, bọn họ cũng không phải tới làm việc phi pháp, trong phòng riêng đơn thuần là cùng hát, cùng uống rượu, cùng nhảy múa mà thôi.
Bầu không khí sôi nổi, ánh đèn phòng riêng mập mờ u tối, uống rượu, chơi xúc xắc, tiếng trêu chọc liên tục bên tai.
"Không quen?" Củng Thiệu Huy vừa hát một bài, ngồi xuống sofa hỏi Trì Yến.
Trì Yến lắc đầu: "Không." Cậu ta cũng không phải một tờ giấy trắng, cũng từng tới những quán bar ồn ã rất nhiều lần.
"Cậu nghĩ cũng phải, cháu đâu cần mở mang tầm mắt. Hôm nay nhất định tới đây làm gì?"
"Chỉ muốn xem xem, quy trình đàm phán của "người trưởng thành" rốt cuộc thế nào." Trì Yến nhếch miệng: "Bây giờ nhìn thấy, cũng chả ra gì."
Củng Thiệu Huy ngậm điếu thuốc, còn chưa bật lửa, đã có cô gái xinh đẹp ân cần cung cấp phục vụ, anh ta xua tay ra hiệu cho cô ta lùi ra, sau đó nói với cháu trai: "Chàng thanh niên, không quen nhìn cảnh này phải không? Nhưng đây là không thể né tránh."
"Được rồi, cậu đoán cháu đang nghĩ gì." Củng Thiệu Huy lấy một miếng trái cây: "Trong lòng đang thương xót cho đàn chị hả?"
Trì Yến im lặng: có chút, đàn chị đi tới vị trí này, chắc đã phải nếm rất nhiều trắc trở?
"Ha ha ha, bảo cháu ngốc cháu còn không tin. Nếu Lộ Nam chỉ có ngoại hình đẹp, cùng lắm cũng chỉ lên tới chức quản lý nghiệp vụ ở Nguyên Xuyên, cũng giống cái cô Đường Thi đó." Củng Thiệu Huy cười ha hả: "Cô ta có thể trong thời gian ngắn bò lên vị trí cao như vậy, dựa vào vẫn là bản lĩnh thật, cháu nhìn cô ta bây giờ vất vả, lo lắng hết lòng tìm khách hàng, đã cảm thấy thương xót? Thằng ngốc, chưa tới 3 năm nữa - cậu dám cam đoan, chưa tới 3 năm, cô ta kiếm tiền tuyệt đối nhiều hơn cháu. Cậu bảo này, có một danh nhân đã nói: kẻ mạnh không cần thương xót."
Trì Yến ngẩng đầu: là vậy sao? Cậu lăn lộn trong xã hội nhiều năm, nhìn người tinh chuẩn, cậu nói, chính xác đi?
Thấy cháu ngoại vẫn nửa tin nửa ngờ, Củng Thiệu Huy nói: "Không tin chúng ta đánh cược."
"Dạ? Cược gì?"
"Tháng sau không phải chúng ta còn có buổi Phẩm rượu lớn sao? Trước kia cháu còn khen với cậu bản phương án của Đường Thi càng thay đổi càng thấy mới mẻ. Củng Thiệu Huy dự liệu trước: "Ngày kia, cháu hỏi thăm Đường Thi đi, xem mỗi lần cô ta mang lưu trình về thay đổi, thỉnh giáo ai."
Trì Yến ngước mắt lên: "Là đàn chị." Đương nhiên là đàn chị rồi.
"Đúng, cô ta mới chỉ giáo vài chiêu, Tiểu Đường đã tiến bộ lớn như thế." Củng Thiệu Huy tổng kết: "Cho nên, cháu hoàn toàn không cần thiết phải thông cảm với cô ta!"
...
"Không cần thiết." Lộ Nam trả lời Đường Thi: "Chủ đề của buổi Phẩm rượu nhỏ là rượu Hài Hòa của chúng ta, nhưng tăng 2 thì không phải. Tôi biết, trước kia quan niệm cũ về xã giao với khách đều cảm thấy nên giữ quan hệ tốt với Nhà tiêu thụ, giúp họ xuất hàng, hồi khoản nhiều. Nhưng tới hội sở hát 100 bài cũng thua kém hiệu quả cô trợ giúp họ bán ra 1 triệu tiền hàng. Dù sao cái trước là Nhà tiêu thụ phải trả tiền, phải tiêu tiền, còn cái sau là thật sự giúp họ kiếm tiền."
Đường Thi không hiểu, nhưng cô ta có một ưu điểm là không hiểu thì hỏi luôn: "Nhưng tối nay Củng tổng mời khách hàng, không phải sẽ mua rượu từ chỗ anh ta sao?"
"Đương nhiên, nhưng mấy vị này là mối quan hệ riêng tư của Củng tổng, tăng 2 cô đi hay không cũng sẽ không ảnh hưởng tới việc họ mua rượu. Bởi vì họ từ đầu tới cuối đều nhìn vào thể diện của Củng tổng, mà không phải của cô. Hiểu chưa?" Nói chuyện với người ruột để ngoài da có một lợi ích, nói thẳng không cần phải băn khoăn câu từ liệu có khiến trái tim yếu ớt của họ bị tổn thương hay không.
Lộ Nam tiếp tục: "Cho nên chúng ta hỗ trợ khách hàng xuất hàng, là lợi dụng ưu thế tài nguyên văn phòng, tiến tới giữ vai trò chỉnh hợp tài nguyên và song thắng. Trợ giúp Nhà tiêu thụ bán rượu bằng cách này, mới là bản lĩnh thật sự của cô."
Đường Thi suy tư gật gù: "Tôi hình như hiểu ra rồi. Thảo nào trước kia tôi luôn ra sức uống rượu với khách hàng của Vạn tổng, nhưng năm ngoái trước khi thay đổi nhân sự, Vạn tổng cũng không chấm điểm kết nối công việc cao cho tôi. Thực ra chị ta vẫn cảm thấy tôi vô dụng, phải không?"
Mặc dù nói thế này rất tổn thương người khác, nhưng Lộ Nam vẫn gật đầu: "Đúng, bởi vì vai trò của cô không phải không thể thay thế."
Đường Thi không phục mếu máo bĩu môi, giận dỗi: "Phí công uống 2 năm rượu, hừ."
Lộ Nam nhoẻn cười với Đường Thi: "Có tác dụng hay không đều là tương đối, nếu cô hữu dụng với công ty, như vậy Nhà tiêu thụ cảm thấy cô "vô dụng", cho cô điểm cao hay thấp cũng không quan trọng."
Giống tiền bối Trần Lộ trước kia ở Hải Lâm, từ phía thương mại Green, Nhà tiêu thụ rượu Hài Hòa thất bại của Nguyên Xuyên, bọn họ đương nhiên cảm thấy người kết nối với họ là Trần Lộ vô dụng, nhưng sau khi ngừng hẳn hợp tác, giám đốc Đoàn mua rượu Hài Hòa cấp tỉnh Chu Điềm từ chức, người được đề bạt vẫn là Trần Lộ. Bởi vì đối với công ty TNHH tiêu thụ rượu Nguyên Xuyên, Trần Lộ có thái độ, kinh nghiệm, năng lực, tích lũy tài nguyên khách hàng bán lẻ, nắm giữ liên lạc với người phụ trách đơn vị sự nghiệp của zf đều "hữu dụng".
"Giám đốc Lộ thăng chức nhanh như thế, nguyên nhân quan trọng nhất cũng vì cô hữu dụng với công ty sao?" Trong lúc nói chuyện, Đường Thi lại bất cẩn quen miệng gọi giám đốc.
"Đương nhiên." Lộ Nam gật gù: "Tới ký túc xá của cô rồi, xuống xe đi, ngày mai đừng tới muộn."
"A a." Đường Thi thường sát giờ mới tới quen thói lại muốn le lưỡi.
"Đúng rồi, thói quen này cũng sửa đi." Lộ Nam đột nhiên lên tiếng.
"Vâng... Hức?" Đường Thi định mở cửa xe giật nảy.
Lộ Nam nghiêm mặt nói: "Ý tôi là thói quen le lưỡi này, họ hàng bạn bè có lẽ sẽ cảm thấy cô đáng yêu, xuất hiện trong cuộc sống thì không sao. Nhưng trong thời gian làm việc thì đừng có điệu bộ này, sẽ làm người khác cảm thấy cô không chuyên nghiệp."
"Vâng." Đường Thi ngoan ngoãn đồng ý: "...Hức!"
[Rốt cuộc cô ta uống nhiều nên nấc hay là bị ta dọa tới nấc lên?]
...
27/5, 2h30 chiều, nhóm Hạng Phỉ Phỉ tới BK, dựa theo Tề Tĩnh gửi địa chỉ, tới văn phòng trước, bọn họ mang ít hành lý, mỗi người xách theo một chiếc va li cầm tay mà thôi.
"Thế nào? Mọi người ăn cơm trưa chưa?" Lộ Nam nhìn một đống người trong văn phòng, quan tâm hỏi.
Hạng Phỉ Phỉ mỉm cười: "Đã ăn hết rồi, bữa ăn trên máy bay, cũng khá ngon."
Cô ấy vừa lên tiếng, Lộ Nam bỗng nhớ lại những ngày tháng cùng phòng 2 năm trước, cũng bật cười: "Sao có thể no được. Để Tề Tĩnh mang các bạn làm thủ tục, sau đó về ký túc xá nghỉ ngơi - ký túc xá cũng không xa, lộ trình 7-8 trạm xe bus thôi. Buổi tối tôi mời cơm, mọi người tham gia làm quen với nhau nhé."
"Cảm ơn Lộ tổng!" Hạng Phỉ Phỉ gọi hai chữ "Lộ tổng" rất thuận miệng, vừa càm ơn Lộ Nam mời cơm, vừa cảm ơn cô ấy thay bọn họ sắp xếp ổn thỏa ký túc xá, càng cảm ơn cô ấy cần mình và Giang Hiểu Vân - cần những nhân viên tính cách bình thường, tướng mạo cũng bình thường nốt trong mắt những lãnh đạo khác.
Lộ Nam mỉm cười cong mắt với cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.