Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức
Chương 320
Nhu Mễ Thủy Tinh Cao
24/10/2022
Wendy lái xe, không chỉ im lặng lái xe mà thôi, thỉnh thoảng lúc chờ đèn đỏ thì tán gẫu vài câu với Lộ Nam.
Trần Diệp Thư hiển nhiên không dặn dò cô ấy dọc đường đưa Lộ Nam về tiếp tục "khuyên nhủ", nên Wendy đa phần trò chuyện về quần áo, giầy, túi xách..., những thứ mà các cô gái trẻ thường thích, không đề cập chút nào tới rượu trắng.
Cô ấy thân là tâm phúc của Trần Diệp Thư, biết Trần tổng thực ra không thù hận gì với Nguyên Xuyên, trái ngược, trước khi về nước, Trần tổng lúc liệt kê danh sách xưởng rượu phù hợp để hợp tác, còn do dự hồi lâu mới đặt Nguyên Xuyên vào vị trí đầu tiên.
Nguyên Xuyên từ chối, Wendy rõ ràng thấy Trần tổng tỏ ra tức giận không tới đáy mắt.
Giống hôm nay, Wendy phát hiện Trần tổng tương đối tán thưởng vị Tổng giám đốc trẻ tuổi này của Nguyên Xuyên, lúc giữ cô ấy lại ăn tối, hoàn toàn là muốn chia sẻ mỹ thực và rượu ngon, không phải muốn từ phương diện vật chất tạo nên cảm giác áp bách cho cô ấy. Wendy tự nhủ: có lẽ Trần tổng thoạt đầu muốn làm thế, nhưng mau chóng thay đổi suy nghĩ.
Wendy cũng không ghen ghét - nếu Lộ Nam chỉ giữ chức vụ tầm trung, có lẽ cô ấy còn sẽ lo cô ta tới Mỹ Lâm đe dọa vị trí tâm phúc số 1 bên cạnh Trần tổng của mình; nhưng Lộ Nam bây giờ đã là Tổng giám đốc Nguyên Xuyên, hiển nhiên cho dù được Trần tổng đào thành công, thì chức vụ cũng sẽ hơn mình mấy bậc.
Có câu thế này, khi một người ưu tú hơn bạn một chút, có lẽ bạn sẽ hâm mộ, ghen ghét, hơn nữa sinh ra lòng nỗ lực tiến thủ, cảm thấy chỉ cần mình cố gắng hơn chút là có thể vượt qua đối phương. Nhưng nếu người này ưu tú hơn bạn quá nhiều, lúc bạn còn đang bò lên từ chân núi, họ đã ở đỉnh núi, vậy bạn vẫn nên tìm một mục tiêu nhỏ hơn, nếu không sẽ tiêu hết lòng tự tin nhỏ bé còn sót lại.
Wendy cảm thấy khoảng cách giữa cô ấy và Lộ tổng chính là giữa sườn núi và đỉnh núi, xa lắm.
Trực giác nói cho cô ấy, giao hảo với Lộ Nam sẽ là một lựa chọn sáng suốt, thế là cô ấy khéo léo nịnh bợ Lộ Nam: "Tôi cũng lần đầu thấy mẫu đơn Hắc Sa Bảo, quả nhiên đóa hoa khí phách giống hệt cái tên. Lộ tổng hôm nay tặng quà rất hợp ý Trần tổng chúng tôi."
Tán gẫu với cô gái trường tụ thiện vũ cũng là một chuyện rất vui vẻ, Lộ Nam cũng hợp thời biểu đạt hôm nay nhìn thấy sự ăn ý giữa Wendy và Trần tổng, tỏ ra hết sức hâm mộ.
Lời này Wendy cũng rất thích nghe, nụ cười của cô ấy lớn hơn chút.
Đến khi đưa Lộ Nam về chỗ ở, cô ấy còn cố tình bảo Lộ Nam: "Lộ tổng cứ yên tâm, phim quảng cáo nhất định trình chiếu đúng hẹn."
"Tốt, vậy nhờ cô. Về cẩn thận nhé, tới nhà nhớ báo bình an."
Vẫy tay tạm biệt, Lộ Nam trở lại chỗ ở, lấy ra di động, nhìn thấy tin nhắn nhận được từ lúc trên xe, suy tư, gọi lại.
Trần Kiêu quả nhiên hết sức quan tâm tình hình Lộ Nam gặp mẹ anh ta hôm nay: "Thế nào? Ổn không?"
Có bị coi thường không? Anh ta muốn hỏi vậy, nhưng lại cảm thấy quá thẳng thừng: không biết vì sao, lúc hỏi câu này cứ cảm thấy bản thân vô cùng hèn nhát... Giống trong những bộ phim truyền hình mẹ chồng nàng dâu loằng ngoằng dài tới 70-80 tập mà bà nội hay xem, là trạng thái mà tên đàn ông vô dụng thường gặp phải, thường mềm yếu hỏi ra miệng. Hừ, ta đang nghĩ gì vậy!!!
Lộ Nam kể vắn tắt.
"Bà ấy từ bỏ dễ dàng thế? Không cưỡng ép lợi dụ? Không khiến em khó xử?" Trần Kiêu khó tin.
Lộ Nam "ừ" hai tiếng: "Em cảm thấy Chương Lễ giúp em mua bồn hoa mẫu đơn đó đóng vai trò rất lớn. Tặng thứ bà ấy thích, Trần tổng mới thủ hạ lưu tình."
Hơn nữa, Lộ Nam cảm thấy cô hiểu Trần tổng hơn - giống Hoàng nữ sĩ trước kia trạng thái không tốt, nhưng vẫn đối xử vô cùng khách khí với người ngoài. Cho nên Trần Kiêu cảm thấy mẹ anh ấy cường thế, Trần Diệp Thư nữ sĩ chưa chắc đều cường thế với tất cả mọi người... đi?
Trần Kiêu lắc đầu: "Là tất cả mọi người, bà ấy trước kia sống chung với cha anh đều như thế, không ai nhường ai, đặc biệt trong phương diện công việc, nhất định phải tranh thắng thua, sau đó năm rộng tháng dài, tình cảm càng ngày càng nhạt; còn bao gồm cả ông ngoại anh nữa, mẹ anh và ông ngoại đều là những người tính cách cương nghị, từ khi anh hiểu chuyện, hai người họ gặp mặt là châm chọc nhe nanh, năm đó vì mẹ anh ly hôn, xuất ngoại, hai người họ gần như cắt đứt quan hệ cha con, cho tới bây giờ vẫn là chạm trán nhưng không thèm nhìn nhau. Em nói, em trước sau từ chối bà ấy 3 lần, mẹ anh hôm nay lại vẫn khách khí với em, anh thật sự rất giật mình. Anh nghĩ, bà ấy thật sự tán thưởng em, tiếc tài đấy."
"Haiz, kỳ thực em cũng thấy vậy, chỉ không tiện tự khen bản thân mà thôi." Lộ Nam tự dưng lại nghe được chuyện riêng tư nhà người khác, đành phải ra vẻ không quan tâm nói sang chuyện khác.
Trần Kiêu cười nhẹ, lúc không não bổ, IQ của anh ta luôn online, bèn không vội vã kể tiếp chuyện trong nhà cho cô nghe, mà hùa theo Lộ Nam, nói: "Đúng rồi, em nói ngày mai em hẹn bạn học của Phan Toa Toa đúng không?"
"Đúng vậy, dù sao Toa Toa cũng có ý tốt. Vả lại, mặc kệ họ có hứng thú với quyền tiêu thụ hải ngoại hay không, tối thiểu sau này cũng có thể phát triển mấy khách hàng Đoàn mua mới, "phía Đông không sáng phía Tây sáng mà"." Với Lộ Nam, nhân mạch trước giờ chưa bao giờ là vô dụng, chỉ cần phân loại tốt, ai biết tạm thời không thể mang tới lợi ích cho mình sau này liệu có mang tới vui mừng hay không?
"Chỉ là có chuyện em phải nói với anh." Lộ Nam nghiêm túc, đây là chuyện hiếm thấy vài năm gần đây.
Trần Kiêu thẳng sống lưng, căng thăng hỏi: "Sao?"
Lộ Nam nói: "Những người bạn học này của Toa Toa, trước kia từng mua rượu của cô ấy, nghĩa là, rượu Kinh Điển ở Hải Lâm hoặc loại rượu khác từng được bán tới BK, số tiền thì miễn bàn. Chuyện này có thể cho qua không?"
Anh còn tưởng là chuyện gì... Trần Kiêu thở phào nhẹ nhõm: "Anh biết. Cô ấy làm thế không giống với Hướng Vân Phong ác ý bán tháo hàng, khoản tiền cũng không cùng cấp bậc. Hướng Vân Phong là liên kết với Nhà tiêu thụ tỉnh Xuyên, bán từ thị trường giá thấp (đặc biệt Dung thành và BK, những thị trường có lượng tiêu thụ rượu khả quan) tới thị trường giá cao, ảnh hưởng mạnh tới hệ thống giá sản phẩm ở bản địa, tổn hại tới lợi ích Nhà tiêu thụ bản địa, quấy nhiễu định giá trên kênh phân phối bản địa. Còn Phan Toa Toa, nhiều nhất là dựa vào nhân mạch riêng, đánh gần cầu, kiếm chênh lệch giá, đương nhiên điều này cũng vi phạm quy định công ty, nhưng công ty muốn phạt cũng phải có bằng chứng, không đủ bằng chứng, không ai cáo trạng, anh sẽ không cố ý gây khó dễ cho cô ấy. Em tưởng anh là Bao Thanh Thiên thiết diện vô tư chắc?"
Lộ Nam cười gượng, thầm nhủ: anh định tính hành vi của cô ấy rồi, sau này đừng quên đấy nhé. Em nghiêm túc nói vậy, còn không phải bởi vì sau này anh dứt khoát chỉnh đốn mấy việc này, hơn nữa, Toa Toa cũng không phải đơn thuần là nghiệp vụ viên kiếm chênh lệch giá, thực tế Nhà tiêu thụ là cha cô ấy, mấy năm nay số rượu này bán tới đâu chẳng lẽ Phan tổng, Nhà tiêu thụ huyện Phụng Vân trực thuộc Hải Lâm lại không biết? Có lẽ lượng hàng bán tới đây cũng không ít, em cầu tình cho cô ấy trước, ít nhất xác định "bỏ qua chuyện cũ" mới ổn.
Trưa hôm sau Lộ Nam mời bạn học số 1 của Toa Toa ăn cơm, buổi chiều mời bạn số 2 và số 3 uống trà, buổi tối mời bạn số 4 và số 5 ăn tối.
Trao đổi card visit, mỗi buổi hàn huyên 2 tiếng trở lên, thật là một ngày tương đối phong phú.
Quả nhiên giống cô dự đoán, lần đầu gặp mặt mọi người chỉ nhận mặt cho quen mà thôi, có thể hợp tác hay không, phải xem về sau.
...
Họp sáng thứ Hai, Lộ Nam tới tầng 6 trước, rồi lên tầng 12.
Cô tới ban Thị trường nước ngoài, còn 7-8p nữa mới tới giờ làm, nhưng mọi người đã tới đông đủ.
"Tôi đã xem qua những thứ mọi người nộp lên." Lộ Nam lắc tư liệu trong tay, thứ 7, CN, cô tốn 2 buổi tối xem xong: "Không phải nghiệp vụ viên cũng viết, dụng tâm lắm."
Lộ Nam nói tiếp: "Ngành rượu trắng xuất khẩu quy mô hóa thực ra là chuyện mới phát triển trong 5 năm nay, có thể thu thập tới những tư liệu này, chứng tỏ mọi người đều nghiêm túc tìm hiểu." Dù sao có những số liệu trên mạng cũng khó tìm ra.
May mà mọi người ngồi đây đầu óc linh hoạt, lên website chuyên ngành trả tiền tìm hiểu - mặc dù tư liệu ngành nghề liên quan vừa tạp vừa rời rạc, thậm chí có cái chỉ là một phần số liệu nhỏ trong luận văn của người khác, nhưng ít ra nguồn đáng tin; còn có người nhanh nhạy hơn, thì điều tra những quốc gia xuất khẩu rượu trắng từ phía hải quan.
Thật là bát tiên quá hải, các hiện thần thông.
Kỳ thực đống tư liệu này không có quá nhiều ý nghĩa tham khảo với Lộ Nam.
Một, đây là những thứ mà đời trước hay đời này Lộ Nam từng nghiên cứu.
Hai, cánh bướm của cô còn chưa đủ ảnh hưởng tới lượng xuất khẩu rượu trắng của một nước, cho nên tiên tri số liệu còn có tác dụng.
[Nhưng, qua năm nay, những số liệu này đại để đều sẽ thay đổi.]
Trần Diệp Thư hiển nhiên không dặn dò cô ấy dọc đường đưa Lộ Nam về tiếp tục "khuyên nhủ", nên Wendy đa phần trò chuyện về quần áo, giầy, túi xách..., những thứ mà các cô gái trẻ thường thích, không đề cập chút nào tới rượu trắng.
Cô ấy thân là tâm phúc của Trần Diệp Thư, biết Trần tổng thực ra không thù hận gì với Nguyên Xuyên, trái ngược, trước khi về nước, Trần tổng lúc liệt kê danh sách xưởng rượu phù hợp để hợp tác, còn do dự hồi lâu mới đặt Nguyên Xuyên vào vị trí đầu tiên.
Nguyên Xuyên từ chối, Wendy rõ ràng thấy Trần tổng tỏ ra tức giận không tới đáy mắt.
Giống hôm nay, Wendy phát hiện Trần tổng tương đối tán thưởng vị Tổng giám đốc trẻ tuổi này của Nguyên Xuyên, lúc giữ cô ấy lại ăn tối, hoàn toàn là muốn chia sẻ mỹ thực và rượu ngon, không phải muốn từ phương diện vật chất tạo nên cảm giác áp bách cho cô ấy. Wendy tự nhủ: có lẽ Trần tổng thoạt đầu muốn làm thế, nhưng mau chóng thay đổi suy nghĩ.
Wendy cũng không ghen ghét - nếu Lộ Nam chỉ giữ chức vụ tầm trung, có lẽ cô ấy còn sẽ lo cô ta tới Mỹ Lâm đe dọa vị trí tâm phúc số 1 bên cạnh Trần tổng của mình; nhưng Lộ Nam bây giờ đã là Tổng giám đốc Nguyên Xuyên, hiển nhiên cho dù được Trần tổng đào thành công, thì chức vụ cũng sẽ hơn mình mấy bậc.
Có câu thế này, khi một người ưu tú hơn bạn một chút, có lẽ bạn sẽ hâm mộ, ghen ghét, hơn nữa sinh ra lòng nỗ lực tiến thủ, cảm thấy chỉ cần mình cố gắng hơn chút là có thể vượt qua đối phương. Nhưng nếu người này ưu tú hơn bạn quá nhiều, lúc bạn còn đang bò lên từ chân núi, họ đã ở đỉnh núi, vậy bạn vẫn nên tìm một mục tiêu nhỏ hơn, nếu không sẽ tiêu hết lòng tự tin nhỏ bé còn sót lại.
Wendy cảm thấy khoảng cách giữa cô ấy và Lộ tổng chính là giữa sườn núi và đỉnh núi, xa lắm.
Trực giác nói cho cô ấy, giao hảo với Lộ Nam sẽ là một lựa chọn sáng suốt, thế là cô ấy khéo léo nịnh bợ Lộ Nam: "Tôi cũng lần đầu thấy mẫu đơn Hắc Sa Bảo, quả nhiên đóa hoa khí phách giống hệt cái tên. Lộ tổng hôm nay tặng quà rất hợp ý Trần tổng chúng tôi."
Tán gẫu với cô gái trường tụ thiện vũ cũng là một chuyện rất vui vẻ, Lộ Nam cũng hợp thời biểu đạt hôm nay nhìn thấy sự ăn ý giữa Wendy và Trần tổng, tỏ ra hết sức hâm mộ.
Lời này Wendy cũng rất thích nghe, nụ cười của cô ấy lớn hơn chút.
Đến khi đưa Lộ Nam về chỗ ở, cô ấy còn cố tình bảo Lộ Nam: "Lộ tổng cứ yên tâm, phim quảng cáo nhất định trình chiếu đúng hẹn."
"Tốt, vậy nhờ cô. Về cẩn thận nhé, tới nhà nhớ báo bình an."
Vẫy tay tạm biệt, Lộ Nam trở lại chỗ ở, lấy ra di động, nhìn thấy tin nhắn nhận được từ lúc trên xe, suy tư, gọi lại.
Trần Kiêu quả nhiên hết sức quan tâm tình hình Lộ Nam gặp mẹ anh ta hôm nay: "Thế nào? Ổn không?"
Có bị coi thường không? Anh ta muốn hỏi vậy, nhưng lại cảm thấy quá thẳng thừng: không biết vì sao, lúc hỏi câu này cứ cảm thấy bản thân vô cùng hèn nhát... Giống trong những bộ phim truyền hình mẹ chồng nàng dâu loằng ngoằng dài tới 70-80 tập mà bà nội hay xem, là trạng thái mà tên đàn ông vô dụng thường gặp phải, thường mềm yếu hỏi ra miệng. Hừ, ta đang nghĩ gì vậy!!!
Lộ Nam kể vắn tắt.
"Bà ấy từ bỏ dễ dàng thế? Không cưỡng ép lợi dụ? Không khiến em khó xử?" Trần Kiêu khó tin.
Lộ Nam "ừ" hai tiếng: "Em cảm thấy Chương Lễ giúp em mua bồn hoa mẫu đơn đó đóng vai trò rất lớn. Tặng thứ bà ấy thích, Trần tổng mới thủ hạ lưu tình."
Hơn nữa, Lộ Nam cảm thấy cô hiểu Trần tổng hơn - giống Hoàng nữ sĩ trước kia trạng thái không tốt, nhưng vẫn đối xử vô cùng khách khí với người ngoài. Cho nên Trần Kiêu cảm thấy mẹ anh ấy cường thế, Trần Diệp Thư nữ sĩ chưa chắc đều cường thế với tất cả mọi người... đi?
Trần Kiêu lắc đầu: "Là tất cả mọi người, bà ấy trước kia sống chung với cha anh đều như thế, không ai nhường ai, đặc biệt trong phương diện công việc, nhất định phải tranh thắng thua, sau đó năm rộng tháng dài, tình cảm càng ngày càng nhạt; còn bao gồm cả ông ngoại anh nữa, mẹ anh và ông ngoại đều là những người tính cách cương nghị, từ khi anh hiểu chuyện, hai người họ gặp mặt là châm chọc nhe nanh, năm đó vì mẹ anh ly hôn, xuất ngoại, hai người họ gần như cắt đứt quan hệ cha con, cho tới bây giờ vẫn là chạm trán nhưng không thèm nhìn nhau. Em nói, em trước sau từ chối bà ấy 3 lần, mẹ anh hôm nay lại vẫn khách khí với em, anh thật sự rất giật mình. Anh nghĩ, bà ấy thật sự tán thưởng em, tiếc tài đấy."
"Haiz, kỳ thực em cũng thấy vậy, chỉ không tiện tự khen bản thân mà thôi." Lộ Nam tự dưng lại nghe được chuyện riêng tư nhà người khác, đành phải ra vẻ không quan tâm nói sang chuyện khác.
Trần Kiêu cười nhẹ, lúc không não bổ, IQ của anh ta luôn online, bèn không vội vã kể tiếp chuyện trong nhà cho cô nghe, mà hùa theo Lộ Nam, nói: "Đúng rồi, em nói ngày mai em hẹn bạn học của Phan Toa Toa đúng không?"
"Đúng vậy, dù sao Toa Toa cũng có ý tốt. Vả lại, mặc kệ họ có hứng thú với quyền tiêu thụ hải ngoại hay không, tối thiểu sau này cũng có thể phát triển mấy khách hàng Đoàn mua mới, "phía Đông không sáng phía Tây sáng mà"." Với Lộ Nam, nhân mạch trước giờ chưa bao giờ là vô dụng, chỉ cần phân loại tốt, ai biết tạm thời không thể mang tới lợi ích cho mình sau này liệu có mang tới vui mừng hay không?
"Chỉ là có chuyện em phải nói với anh." Lộ Nam nghiêm túc, đây là chuyện hiếm thấy vài năm gần đây.
Trần Kiêu thẳng sống lưng, căng thăng hỏi: "Sao?"
Lộ Nam nói: "Những người bạn học này của Toa Toa, trước kia từng mua rượu của cô ấy, nghĩa là, rượu Kinh Điển ở Hải Lâm hoặc loại rượu khác từng được bán tới BK, số tiền thì miễn bàn. Chuyện này có thể cho qua không?"
Anh còn tưởng là chuyện gì... Trần Kiêu thở phào nhẹ nhõm: "Anh biết. Cô ấy làm thế không giống với Hướng Vân Phong ác ý bán tháo hàng, khoản tiền cũng không cùng cấp bậc. Hướng Vân Phong là liên kết với Nhà tiêu thụ tỉnh Xuyên, bán từ thị trường giá thấp (đặc biệt Dung thành và BK, những thị trường có lượng tiêu thụ rượu khả quan) tới thị trường giá cao, ảnh hưởng mạnh tới hệ thống giá sản phẩm ở bản địa, tổn hại tới lợi ích Nhà tiêu thụ bản địa, quấy nhiễu định giá trên kênh phân phối bản địa. Còn Phan Toa Toa, nhiều nhất là dựa vào nhân mạch riêng, đánh gần cầu, kiếm chênh lệch giá, đương nhiên điều này cũng vi phạm quy định công ty, nhưng công ty muốn phạt cũng phải có bằng chứng, không đủ bằng chứng, không ai cáo trạng, anh sẽ không cố ý gây khó dễ cho cô ấy. Em tưởng anh là Bao Thanh Thiên thiết diện vô tư chắc?"
Lộ Nam cười gượng, thầm nhủ: anh định tính hành vi của cô ấy rồi, sau này đừng quên đấy nhé. Em nghiêm túc nói vậy, còn không phải bởi vì sau này anh dứt khoát chỉnh đốn mấy việc này, hơn nữa, Toa Toa cũng không phải đơn thuần là nghiệp vụ viên kiếm chênh lệch giá, thực tế Nhà tiêu thụ là cha cô ấy, mấy năm nay số rượu này bán tới đâu chẳng lẽ Phan tổng, Nhà tiêu thụ huyện Phụng Vân trực thuộc Hải Lâm lại không biết? Có lẽ lượng hàng bán tới đây cũng không ít, em cầu tình cho cô ấy trước, ít nhất xác định "bỏ qua chuyện cũ" mới ổn.
Trưa hôm sau Lộ Nam mời bạn học số 1 của Toa Toa ăn cơm, buổi chiều mời bạn số 2 và số 3 uống trà, buổi tối mời bạn số 4 và số 5 ăn tối.
Trao đổi card visit, mỗi buổi hàn huyên 2 tiếng trở lên, thật là một ngày tương đối phong phú.
Quả nhiên giống cô dự đoán, lần đầu gặp mặt mọi người chỉ nhận mặt cho quen mà thôi, có thể hợp tác hay không, phải xem về sau.
...
Họp sáng thứ Hai, Lộ Nam tới tầng 6 trước, rồi lên tầng 12.
Cô tới ban Thị trường nước ngoài, còn 7-8p nữa mới tới giờ làm, nhưng mọi người đã tới đông đủ.
"Tôi đã xem qua những thứ mọi người nộp lên." Lộ Nam lắc tư liệu trong tay, thứ 7, CN, cô tốn 2 buổi tối xem xong: "Không phải nghiệp vụ viên cũng viết, dụng tâm lắm."
Lộ Nam nói tiếp: "Ngành rượu trắng xuất khẩu quy mô hóa thực ra là chuyện mới phát triển trong 5 năm nay, có thể thu thập tới những tư liệu này, chứng tỏ mọi người đều nghiêm túc tìm hiểu." Dù sao có những số liệu trên mạng cũng khó tìm ra.
May mà mọi người ngồi đây đầu óc linh hoạt, lên website chuyên ngành trả tiền tìm hiểu - mặc dù tư liệu ngành nghề liên quan vừa tạp vừa rời rạc, thậm chí có cái chỉ là một phần số liệu nhỏ trong luận văn của người khác, nhưng ít ra nguồn đáng tin; còn có người nhanh nhạy hơn, thì điều tra những quốc gia xuất khẩu rượu trắng từ phía hải quan.
Thật là bát tiên quá hải, các hiện thần thông.
Kỳ thực đống tư liệu này không có quá nhiều ý nghĩa tham khảo với Lộ Nam.
Một, đây là những thứ mà đời trước hay đời này Lộ Nam từng nghiên cứu.
Hai, cánh bướm của cô còn chưa đủ ảnh hưởng tới lượng xuất khẩu rượu trắng của một nước, cho nên tiên tri số liệu còn có tác dụng.
[Nhưng, qua năm nay, những số liệu này đại để đều sẽ thay đổi.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.