Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức
Chương 376
Nhu Mễ Thủy Tinh Cao
25/11/2022
Hoàng nữ sĩ chỉ định tìm chút cơm thừa ăn, nhưng thời tiết nóng bức, lúc bà nấu cơm tính đủ lượng cơm ba người, thức ăn cũng chỉ có vài món, nên ăn sạch, chẳng còn gì thừa.
Cho nên, Hoàng nữ sĩ chỉ có thể ăn bát mì sợi ốp trứng.
Bà ấy kén ăn, chủ yếu vì quán cơm ở ngoài: nhiều dầu, nhiều muối, nhiều gia vị, nguyên liệu không tươi mới.
Tổ hợp lại là "không khỏe mạnh" và "lãng phí tiền".
Nhưng nếu là đồ trong nhà, cho dù chỉ là mì sợi ốp trứng kèm rau đơn giản nhất, thêm chút mỡ lợn và nước tương, bà ấy đều thấy ngon miệng.
Hoàng nữ sĩ vừa ăn, vừa lầu bầu: "Vốn dĩ mẹ đã lên kế hoạch, chiều nay về, thuận tiện còn có thể ra sân bay đón con. Kết quả buổi sáng nhận được thông báo, khách hàng trước đó đặt đồ Giáng Sinh tới TQ, lâm thời quyết định muốn tới xem tiến độ sản xuất. Con cũng biết đấy, mẹ là người trung gian, nếu không đi theo, lỡ như xưởng cướp khách hàng của mẹ thì sao?"
Mặc dù đại đa số xưởng đều tuân thủ quy củ trong ngành, sẽ để cho công ty thương mại có miếng cơm ăn, nhưng chỉ giới hạn trong lưu trình thông thường, liên lạc 1v1 mà thôi. Ví dụ như khách hàng ủy thác bên thứ ba nghiệm xưởng, nghiệm hàng, đều là chuyện nhỏ, dù sao bản thân khách hàng không tới. Nhưng lâm thời thông báo như hôm nay, người nước người trực tiếp tới TQ... thì đừng có khảo nghiệm nhân tính làm gì.
Lộ Nam cười nói: "Công việc quan trọng, con không sao."
Ngược lại, cô còn rất vui khi thấy Hoàng nữ sĩ đặt công việc ở vị trí đầu tiên.
"Trước đó đã bảo sẽ đón con, lại không thành, dù sao cũng phải giải thích với con chút." Hoàng nữ sĩ ăn sạch mì, khi bà bê trái cây tới đây, nói: "Lát nữa ăn. Mọi người cũng phải nhớ kỹ, ăn cơm xong không được ăn trái cây ngay, đường huyết sẽ tăng rất nhanh."
Hoàng nữ sĩ chuộng dưỡng sinh đã nói vậy, 3 người còn lại đương nhiên đồng ý.
[Người phụ nữ sống vì chính mình, phấn đấu vì sự nghiệp của chính mình quả thực lóa mắt!]
[Ôi, lại nói, hình như mẹ nhuộm tóc?]
"Màu này đẹp lắm." Lộ Nam ghé sát lại xem: "Mẹ mới nhuộm à?"
"Tinh mắt lắm." Hoàng nữ sĩ kỳ cục nói: "Tuần trước ở Hải Lâm, giáo viên Trương muốn đi nhuộm đen, thuận tiện kéo mẹ theo..."
Lộ Nam khen từ đáy lòng: "Giáo viên Trương rất có mắt thẩm mỹ, mẹ nghe theo bác ấy là đúng."
"Nhưng mẹ nói khách hàng tới TQ xem tiến độ sản xuất, vậy là đơn đặt hàng lớn à?" Lộ Nam đương nhiên nhận ra mẹ hơi mất tự nhiên, bèn đổi đề tài.
Haiz, Hoàng nữ sĩ, luôn thờ phụng nguyên tắc "không lộ tiền tài".
Bà ấy là người thích nhìn tin pháp luật, những kẻ có tiền huênh hoang bị người lập mưu lừa sạch đều coi như may mắn, giống bà ấy ly dị còn mang theo 2 đứa con, nếu bị ai biết của cải nhiều, chưa biết chừng lại có nguy hiểm.
Cho nên, cho dù một năm qua làm ăn không tồi, bà ấy cũng chưa bao giờ khoe khang - nhiều nhất chỉ khoe con gái và con trai thôi, đặc biệt năm nay bà ấy lái Benz đỏ, Hoàng nữ sĩ vừa giải thích vừa tiện thể khoe mẽ, gần như đều nói với tất cả bạn bè họ hàng một lần, đây là xe của con gái, con gái thăng chức tới BK rồi, xe không tiện mang tới đó, cho nên mới tới lượt bà ấy dùng...
Nói tới chuyện làm ăn, Hoàng nữ sĩ phấn chấn, bà ấy khẽ nói: "Là khách hàng nước Mỹ, chuyên cung cấp cho siêu thị. Chỉ riêng đồ Giáng Sinh đã nhận đơn 6 tủ hàng, một tháng 2 cái, 3 tháng 7-8-9 gửi xong. Như vậy đối với mẹ cũng khá tốt, thu hồi tài chính kịp thời, áp lực tiền mặt nhỏ lại."
Nói rồi, bà ấy còn quay lại giảng giải cho mẹ mình nghe: "Quầy hàng, mẹ, mẹ thấy container chưa? Còn lớn hơn so với xe tải cao 9m6 vận chuyển nước khoáng, đồ uống, một quầy hàng 60-70 ô hàng đấy."
Bà cũng không biết 60-70 ô hàng lớn thế nào, dù sao chỉ biết rất lớn là được, thế là hết sức khích lệ nói: "Ồ, lớn thế."
Lộ Nam trong lòng hiểu rõ, một tủ hàng đựng những thứ như hàng tiêu dùng nhỏ giá trị có thể lên tới 400-500.000 tệ, nếu có hàng giá trị cao, thì một tủ hàng có thể lên tới 1 triệu tệ cũng không phải việc lạ.
Hoàng nữ sĩ có thể nhận được đơn đặt hàng này, đủ chứng minh 2 điều: một, bà ấy và xưởng hợp tác vui vẻ, xưởng sẵn sàng cho bà ấy ghi sổ thời hạn nhất định; hai, tiền mặt trong tay bà ấy đủ.
Lộ Nam giơ ngón tay cái khen ngợi Hoàng nữ sĩ.
Cô không có thói quen hỏi người khác kiếm được bao nhiêu tiền, cho dù là mẹ ruột, đây cũng là riêng tư của người khác.
Nhưng con gái không hỏi, Hoàng nữ sĩ còn không dễ chịu trong lòng.
Bà ấy quả thực thích im ắng phát tài, "nhưng chuyện vui vẻ như vậy một mình nhịn trong lòng, sẽ phát điên mất" - câu này là nguyên văn lời nói của Hoàng nữ sĩ, lúc trước nhìn TV thấy có người trúng xổ số, Hoàng nữ sĩ từng cảm khái như vậy.
Nửa đầu năm nay tiến vào TTTM quốc tế Ô thành, kinh doanh ngoại thương hết sức phát đạt, quả thực giống như là nhặt tiền rơi trên đất, trong lòng bà ấy nghẹn bao lời rồi chứ!
Hoàng nữ sĩ hiểu, chị em ruột sẽ không có ý xấu, nhưng khó tránh khỏi sẽ hâm mộ ghen tị; bà ấy lại không thể nói với mẹ ruột, vì bà cụ quá thích tán gẫu với người khác, lỡ như ngày nào đó không cẩn thận nói ra thì làm thế nào; càng không thể nói với con trai, nó còn đang đi học, nếu biết trong nhà bây giờ nhiều tiền, không học tập tử tế thì sao?
Ôm phát tài vui sướng và quan niệm không thể không đề phòng kẻ khác, Hoàng nữ sĩ đã nghĩ chờ con gái về, nói cho con gái nghe.
Còn nữa, bà ấy có tính toán riêng: 3 năm nay, bà ấy so với con gái, "lạc hậu" quá nhiều, bây giờ đạt được chút thành tích, lấy ra cho nó xem, cũng để nó yên tâm.
Nhịn mãi, nhịn tới sắp đi ngủ, Hoàng nữ sĩ mượn cớ hỏi Lộ Nam có mang nước tẩy trang không, ra vẻ vô tình nói: "Xe con, đưa cho mẹ luôn đi, sau này nếu muốn dùng xe, thì mua cái mới. Giá tiền bao nhiêu, mẹ chuyển cho con giá second-hand trên thị trường."
Biết mẹ ai bằng con gái, Lộ Nam wow một tiếng: "Mẹ năm nay phát tài nha." Nếu Hoàng nữ sĩ muốn cho, cô cũng sẽ không từ chối.
"6 cái tủ hàng, lãi gộp lại không kém số này." 1 triệu. Hoàng nữ sĩ toe toét cười.
Lộ Nam đã đánh giá từ trước, buôn bán ngoại thương về cơ bản duy trì lãi 10-20%, Hoàng nữ sĩ vừa nói tới đồ dùng Giáng sinh, Lộ Nam đã đánh giá sơ qua giá trị hàng và phần lãi.
Nhưng cô vẫn tỏ ra vô cùng kinh ngạc: "Mẹ lợi hại quá!"
Cơ hội lớn rất tốt, cô nịnh bợ một phen, thuận thế đề nghị, đợi Lộ Dương biết điểm, cả nhà mình mang bà tới BK, ra nước ngoài chơi, cô bỏ tiền, dùng khoản tiền Hoàng nữ sĩ trả tiền xe cho cô. Không phải Lộ Nam muốn phân định rạch ròi với mẹ, mà đây là cách thức ở chung nhất quán của họ.
Hoàng nữ sĩ lại bắt đầu cau mày rối rắm: "Con bé này, thật không biết tiết kiệm tí nào."
Con gái biết kiếm tiền, nhưng cũng quá tiêu hoang!
"Chuyện này, để sau rồi bàn, còn không biết em trai con thi thế nào đâu." Hoàng nữ sĩ kết thúc chủ đề này.
Lộ Nam bĩu môi, đưa nước tẩy trang cho mẹ, còn kêu muốn ngủ với bà.
Hoàng nữ sĩ bắt đầu rì rầm: "Cái thói quen mở điều hòa tới sáng của con, bà chịu ngủ cùng chắc?"
Lộ Nam suy tư: quả thật. Vì sức khỏe của bà, nên để bà ngủ với mẹ thôi. Nhưng ta thật không hiểu, vì sao bọn họ đều có thói quen ngủ tới nửa đêm dậy tắt điều hòa?
Dù sao Lộ Nam không thể tán đồng, mùa hè chỉ cần tắt điều hòa, cô nhất định sẽ tỉnh lại.
Lúc trước Hoàng nữ sĩ hoặc bà thường xuyên nửa đêm 2-3h vào phòng cô tắt điều hòa, nói dễ nghe là: sau nửa đêm để gió thổi tự nhiên mới thoải mái.
Sau đó 15p sau, Lộ Nam sẽ bị nóng tỉnh, tức tối đóng cửa sổ, mở điều hòa.
Đấu trí đấu dũng như thế nhiều năm.
Nghĩ tới đây, Lộ Nam trịnh trọng nói rõ: "Mẹ, tối nay đừng tắt điều hòa của con, con xin đấy, tắt đi con thật sự không ngủ được."
"Không tắt không tắt. Kệ con." Hoàng nữ sĩ hầm hừ: "Ai không biết còn tưởng mẹ là mẹ kế, không cho con bật điều hòa. Đám thanh niên các con, ở trong phòng điều hòa lâu không biết sẽ có hại cho sức khỏe sao... bla blo."
Được được được, vẫn là Hoàng nữ sĩ, có thể từ trái cây trái mùa lải nhải tới điều hòa gây bệnh cho sức khỏe và giết hại ý chí thanh niên thế nào.
Lộ Dương luôn là người giảng hòa trong nhà, nhỏ giọng bảo chị: "Hôm qua mẹ bảo em tìm người vệ sinh điều hòa, nói chị vừa hít hơi điều hòa cái mũi đã mẫn cảm."
Lộ Nam hiểu rõ gật đầu: "Nhìn thấy rồi, vừa rồi dưới tủ điều hòa mới dán một tấm thẻ sửa chữa, chị cũng đoán ra."
Lộ Dương khó hiểu: vậy sao chị còn tranh luận với mẹ?
"Em không hiểu, đây cũng là một kiểu lạc thú." Lộ Nam bóp mặt em trai: "Ơ hơ, làn da em không ổn lắm nhỉ, còn tiết dầu, chị bảo này, nhất định phải rửa mặt sạch sẽ, tuổi này em phải đề phòng mụn trứng cá đấy. Mặc dù chị không có, nhưng chưa chắc em sẽ không có..."
Lộ Dương: mẹ thích nhìn sách dưỡng sinh, chị thích dưỡng da trang điểm, kỳ thực trong nhà này, người thừa nhận nhiều nhất là ta đi?
...
Hôm sau, có thành tích thi lên cấp 3, website tra điểm trên mạng F5 mãi không hiện, Hoàng nữ sĩ ngồi cạnh máy tính, dùng di động không ngừng tra cứu điểm.
Cuối cùng, bà ấy kẹp di động giữa tai và vai, lấy giấy bút ghi điểm từng môn - Lộ Nam click chuột cũng F5 thành công, có điểm rồi!
Cho nên, Hoàng nữ sĩ chỉ có thể ăn bát mì sợi ốp trứng.
Bà ấy kén ăn, chủ yếu vì quán cơm ở ngoài: nhiều dầu, nhiều muối, nhiều gia vị, nguyên liệu không tươi mới.
Tổ hợp lại là "không khỏe mạnh" và "lãng phí tiền".
Nhưng nếu là đồ trong nhà, cho dù chỉ là mì sợi ốp trứng kèm rau đơn giản nhất, thêm chút mỡ lợn và nước tương, bà ấy đều thấy ngon miệng.
Hoàng nữ sĩ vừa ăn, vừa lầu bầu: "Vốn dĩ mẹ đã lên kế hoạch, chiều nay về, thuận tiện còn có thể ra sân bay đón con. Kết quả buổi sáng nhận được thông báo, khách hàng trước đó đặt đồ Giáng Sinh tới TQ, lâm thời quyết định muốn tới xem tiến độ sản xuất. Con cũng biết đấy, mẹ là người trung gian, nếu không đi theo, lỡ như xưởng cướp khách hàng của mẹ thì sao?"
Mặc dù đại đa số xưởng đều tuân thủ quy củ trong ngành, sẽ để cho công ty thương mại có miếng cơm ăn, nhưng chỉ giới hạn trong lưu trình thông thường, liên lạc 1v1 mà thôi. Ví dụ như khách hàng ủy thác bên thứ ba nghiệm xưởng, nghiệm hàng, đều là chuyện nhỏ, dù sao bản thân khách hàng không tới. Nhưng lâm thời thông báo như hôm nay, người nước người trực tiếp tới TQ... thì đừng có khảo nghiệm nhân tính làm gì.
Lộ Nam cười nói: "Công việc quan trọng, con không sao."
Ngược lại, cô còn rất vui khi thấy Hoàng nữ sĩ đặt công việc ở vị trí đầu tiên.
"Trước đó đã bảo sẽ đón con, lại không thành, dù sao cũng phải giải thích với con chút." Hoàng nữ sĩ ăn sạch mì, khi bà bê trái cây tới đây, nói: "Lát nữa ăn. Mọi người cũng phải nhớ kỹ, ăn cơm xong không được ăn trái cây ngay, đường huyết sẽ tăng rất nhanh."
Hoàng nữ sĩ chuộng dưỡng sinh đã nói vậy, 3 người còn lại đương nhiên đồng ý.
[Người phụ nữ sống vì chính mình, phấn đấu vì sự nghiệp của chính mình quả thực lóa mắt!]
[Ôi, lại nói, hình như mẹ nhuộm tóc?]
"Màu này đẹp lắm." Lộ Nam ghé sát lại xem: "Mẹ mới nhuộm à?"
"Tinh mắt lắm." Hoàng nữ sĩ kỳ cục nói: "Tuần trước ở Hải Lâm, giáo viên Trương muốn đi nhuộm đen, thuận tiện kéo mẹ theo..."
Lộ Nam khen từ đáy lòng: "Giáo viên Trương rất có mắt thẩm mỹ, mẹ nghe theo bác ấy là đúng."
"Nhưng mẹ nói khách hàng tới TQ xem tiến độ sản xuất, vậy là đơn đặt hàng lớn à?" Lộ Nam đương nhiên nhận ra mẹ hơi mất tự nhiên, bèn đổi đề tài.
Haiz, Hoàng nữ sĩ, luôn thờ phụng nguyên tắc "không lộ tiền tài".
Bà ấy là người thích nhìn tin pháp luật, những kẻ có tiền huênh hoang bị người lập mưu lừa sạch đều coi như may mắn, giống bà ấy ly dị còn mang theo 2 đứa con, nếu bị ai biết của cải nhiều, chưa biết chừng lại có nguy hiểm.
Cho nên, cho dù một năm qua làm ăn không tồi, bà ấy cũng chưa bao giờ khoe khang - nhiều nhất chỉ khoe con gái và con trai thôi, đặc biệt năm nay bà ấy lái Benz đỏ, Hoàng nữ sĩ vừa giải thích vừa tiện thể khoe mẽ, gần như đều nói với tất cả bạn bè họ hàng một lần, đây là xe của con gái, con gái thăng chức tới BK rồi, xe không tiện mang tới đó, cho nên mới tới lượt bà ấy dùng...
Nói tới chuyện làm ăn, Hoàng nữ sĩ phấn chấn, bà ấy khẽ nói: "Là khách hàng nước Mỹ, chuyên cung cấp cho siêu thị. Chỉ riêng đồ Giáng Sinh đã nhận đơn 6 tủ hàng, một tháng 2 cái, 3 tháng 7-8-9 gửi xong. Như vậy đối với mẹ cũng khá tốt, thu hồi tài chính kịp thời, áp lực tiền mặt nhỏ lại."
Nói rồi, bà ấy còn quay lại giảng giải cho mẹ mình nghe: "Quầy hàng, mẹ, mẹ thấy container chưa? Còn lớn hơn so với xe tải cao 9m6 vận chuyển nước khoáng, đồ uống, một quầy hàng 60-70 ô hàng đấy."
Bà cũng không biết 60-70 ô hàng lớn thế nào, dù sao chỉ biết rất lớn là được, thế là hết sức khích lệ nói: "Ồ, lớn thế."
Lộ Nam trong lòng hiểu rõ, một tủ hàng đựng những thứ như hàng tiêu dùng nhỏ giá trị có thể lên tới 400-500.000 tệ, nếu có hàng giá trị cao, thì một tủ hàng có thể lên tới 1 triệu tệ cũng không phải việc lạ.
Hoàng nữ sĩ có thể nhận được đơn đặt hàng này, đủ chứng minh 2 điều: một, bà ấy và xưởng hợp tác vui vẻ, xưởng sẵn sàng cho bà ấy ghi sổ thời hạn nhất định; hai, tiền mặt trong tay bà ấy đủ.
Lộ Nam giơ ngón tay cái khen ngợi Hoàng nữ sĩ.
Cô không có thói quen hỏi người khác kiếm được bao nhiêu tiền, cho dù là mẹ ruột, đây cũng là riêng tư của người khác.
Nhưng con gái không hỏi, Hoàng nữ sĩ còn không dễ chịu trong lòng.
Bà ấy quả thực thích im ắng phát tài, "nhưng chuyện vui vẻ như vậy một mình nhịn trong lòng, sẽ phát điên mất" - câu này là nguyên văn lời nói của Hoàng nữ sĩ, lúc trước nhìn TV thấy có người trúng xổ số, Hoàng nữ sĩ từng cảm khái như vậy.
Nửa đầu năm nay tiến vào TTTM quốc tế Ô thành, kinh doanh ngoại thương hết sức phát đạt, quả thực giống như là nhặt tiền rơi trên đất, trong lòng bà ấy nghẹn bao lời rồi chứ!
Hoàng nữ sĩ hiểu, chị em ruột sẽ không có ý xấu, nhưng khó tránh khỏi sẽ hâm mộ ghen tị; bà ấy lại không thể nói với mẹ ruột, vì bà cụ quá thích tán gẫu với người khác, lỡ như ngày nào đó không cẩn thận nói ra thì làm thế nào; càng không thể nói với con trai, nó còn đang đi học, nếu biết trong nhà bây giờ nhiều tiền, không học tập tử tế thì sao?
Ôm phát tài vui sướng và quan niệm không thể không đề phòng kẻ khác, Hoàng nữ sĩ đã nghĩ chờ con gái về, nói cho con gái nghe.
Còn nữa, bà ấy có tính toán riêng: 3 năm nay, bà ấy so với con gái, "lạc hậu" quá nhiều, bây giờ đạt được chút thành tích, lấy ra cho nó xem, cũng để nó yên tâm.
Nhịn mãi, nhịn tới sắp đi ngủ, Hoàng nữ sĩ mượn cớ hỏi Lộ Nam có mang nước tẩy trang không, ra vẻ vô tình nói: "Xe con, đưa cho mẹ luôn đi, sau này nếu muốn dùng xe, thì mua cái mới. Giá tiền bao nhiêu, mẹ chuyển cho con giá second-hand trên thị trường."
Biết mẹ ai bằng con gái, Lộ Nam wow một tiếng: "Mẹ năm nay phát tài nha." Nếu Hoàng nữ sĩ muốn cho, cô cũng sẽ không từ chối.
"6 cái tủ hàng, lãi gộp lại không kém số này." 1 triệu. Hoàng nữ sĩ toe toét cười.
Lộ Nam đã đánh giá từ trước, buôn bán ngoại thương về cơ bản duy trì lãi 10-20%, Hoàng nữ sĩ vừa nói tới đồ dùng Giáng sinh, Lộ Nam đã đánh giá sơ qua giá trị hàng và phần lãi.
Nhưng cô vẫn tỏ ra vô cùng kinh ngạc: "Mẹ lợi hại quá!"
Cơ hội lớn rất tốt, cô nịnh bợ một phen, thuận thế đề nghị, đợi Lộ Dương biết điểm, cả nhà mình mang bà tới BK, ra nước ngoài chơi, cô bỏ tiền, dùng khoản tiền Hoàng nữ sĩ trả tiền xe cho cô. Không phải Lộ Nam muốn phân định rạch ròi với mẹ, mà đây là cách thức ở chung nhất quán của họ.
Hoàng nữ sĩ lại bắt đầu cau mày rối rắm: "Con bé này, thật không biết tiết kiệm tí nào."
Con gái biết kiếm tiền, nhưng cũng quá tiêu hoang!
"Chuyện này, để sau rồi bàn, còn không biết em trai con thi thế nào đâu." Hoàng nữ sĩ kết thúc chủ đề này.
Lộ Nam bĩu môi, đưa nước tẩy trang cho mẹ, còn kêu muốn ngủ với bà.
Hoàng nữ sĩ bắt đầu rì rầm: "Cái thói quen mở điều hòa tới sáng của con, bà chịu ngủ cùng chắc?"
Lộ Nam suy tư: quả thật. Vì sức khỏe của bà, nên để bà ngủ với mẹ thôi. Nhưng ta thật không hiểu, vì sao bọn họ đều có thói quen ngủ tới nửa đêm dậy tắt điều hòa?
Dù sao Lộ Nam không thể tán đồng, mùa hè chỉ cần tắt điều hòa, cô nhất định sẽ tỉnh lại.
Lúc trước Hoàng nữ sĩ hoặc bà thường xuyên nửa đêm 2-3h vào phòng cô tắt điều hòa, nói dễ nghe là: sau nửa đêm để gió thổi tự nhiên mới thoải mái.
Sau đó 15p sau, Lộ Nam sẽ bị nóng tỉnh, tức tối đóng cửa sổ, mở điều hòa.
Đấu trí đấu dũng như thế nhiều năm.
Nghĩ tới đây, Lộ Nam trịnh trọng nói rõ: "Mẹ, tối nay đừng tắt điều hòa của con, con xin đấy, tắt đi con thật sự không ngủ được."
"Không tắt không tắt. Kệ con." Hoàng nữ sĩ hầm hừ: "Ai không biết còn tưởng mẹ là mẹ kế, không cho con bật điều hòa. Đám thanh niên các con, ở trong phòng điều hòa lâu không biết sẽ có hại cho sức khỏe sao... bla blo."
Được được được, vẫn là Hoàng nữ sĩ, có thể từ trái cây trái mùa lải nhải tới điều hòa gây bệnh cho sức khỏe và giết hại ý chí thanh niên thế nào.
Lộ Dương luôn là người giảng hòa trong nhà, nhỏ giọng bảo chị: "Hôm qua mẹ bảo em tìm người vệ sinh điều hòa, nói chị vừa hít hơi điều hòa cái mũi đã mẫn cảm."
Lộ Nam hiểu rõ gật đầu: "Nhìn thấy rồi, vừa rồi dưới tủ điều hòa mới dán một tấm thẻ sửa chữa, chị cũng đoán ra."
Lộ Dương khó hiểu: vậy sao chị còn tranh luận với mẹ?
"Em không hiểu, đây cũng là một kiểu lạc thú." Lộ Nam bóp mặt em trai: "Ơ hơ, làn da em không ổn lắm nhỉ, còn tiết dầu, chị bảo này, nhất định phải rửa mặt sạch sẽ, tuổi này em phải đề phòng mụn trứng cá đấy. Mặc dù chị không có, nhưng chưa chắc em sẽ không có..."
Lộ Dương: mẹ thích nhìn sách dưỡng sinh, chị thích dưỡng da trang điểm, kỳ thực trong nhà này, người thừa nhận nhiều nhất là ta đi?
...
Hôm sau, có thành tích thi lên cấp 3, website tra điểm trên mạng F5 mãi không hiện, Hoàng nữ sĩ ngồi cạnh máy tính, dùng di động không ngừng tra cứu điểm.
Cuối cùng, bà ấy kẹp di động giữa tai và vai, lấy giấy bút ghi điểm từng môn - Lộ Nam click chuột cũng F5 thành công, có điểm rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.