Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức
Chương 390
Nhu Mễ Thủy Tinh Cao
25/11/2022
Vũ công Rose dáng người nóng bỏng, ăn mặc s3xy hiển nhiên thường xuyên gặp phải tình huống này lúc tương tác với khán giả, anh ta khoa trương ra vẻ ngạc nhiên, miệng hơi mở, đặt ngón trỏ tay phải lệch xuống môi dưới, sau đó ánh mắt mơ màng duỗi lưỡi li3m ngón tay mình, đồng thời, chớp hàng mi rậm như sắp bay lên một cái, vứt cho Trần Kiêu một ánh mắt quyến rũ.
Ánh mắt này có hiệu quả thế nào với Trần Kiêu thì không biết, nhưng lại ngộ thương tới Hạng Phỉ Phỉ đang lén chú ý tình hình bên này.
Phỉ Phỉ vừa nhìn thấy Lộ Nam tươi tắn đáng yêu bỗng nhiên lại thấy phong tình kiểu này, có phần không quen.
Nói tới cũng kỳ quái, vừa rồi cô ấy còn hâm mộ người ta da trắng, xinh đẹp, ngực to, mông mẩy, chân dài, sao bây giờ nhìn ngang nhìn dọc đều thấy chướng mắt.
Đến tận khi thấy người ta liếc mắt đưa tình, đôi mắt hai mí đầy nếp nhăn mất tự nhiên, Phỉ Phỉ mới nhận ra: đại mỹ nhân này, giống hệt Lộ Nam đã nói, dấu vết nhân tạo có phần nặng. Hơn nữa, kiểu make-up nhìn gần quá đậm, lỗ chân lông to tướng.
Hạng Phỉ Phỉ thoát khỏi tự ti ngắn ngủi, lấy lại tinh thần, tỉnh táo lại: ta nhất định không được lâm vào cực đoan kiểu khác, vạch lá tìm sâu ở họ, không tốt. Ta vẫn nên xem biểu diễn với con mắt khoan dung và tán thưởng thì hơn.
Nghĩ vậy, cô ấy dời mắt sang giữa sân khấu, lúc này, nơi đó có người đang múa cột, vóc người đẹp, kỹ thuật mê hoặc, quả thật có bản lĩnh.
Chỗ đó bầu không khí lửa nóng, gần như mọi người trong khoang thuyền đều xao động lên.
Hạng Phỉ Phỉ bị biểu diễn hấp dẫn sự chú ý.
Còn chỗ Trần Kiêu, Rose cố gắng sán lại gần cũng rất kính nghiệp, thấy đối phương không có phản ứng với hành động của mình, bèn liên tiếp liếc mắt đưa tình hai lần.
Đội ngũ biểu diễn của anh ta là vũ đoàn nổi tiếng nhất Bangkok hiện tại, rất đắt khách. Bọn họ mỗi ngày bắt đầu chạy show từ buổi trưa, không phải tới những sân khấu vô danh mà du khách thông thường hay tới.
Thân là (một trong số) vũ công chính của đoàn, Rose luyện được một đôi hỏa nhãn kim tinh, gần như có thể tinh chuẩn nhìn ra ví tiền nam du khách dày bao nhiêu, ra tay có hào phóng không, đương nhiên thỉnh thoảng anh ta cũng thu hoạch không ít từ nữ du khách, hơn nửa năm thành danh tới nay bằng bản lĩnh này thu tiền tip mỏi tay.
Rose cũng tiếp xúc không ít du khách người Hoa trong những đoàn du lịch cao cấp.
Đàn ông TQ hàm súc, anh ta biết!
Chẳng hạn như, lúc giao lưu với khán giả, đàn ông trung niên cơ bản là phối hợp cao nhất, vừa kéo nhẹ đã tới tay. Đặc biệt là những đàn ông trung niên đi thành nhóm, ôi chao chủ động lắm, tích cực hơn nhiều những chàng trai còn tuổi đi học, tay thành hình pháo giơ lên trời, lúc chơi mấy trò mờ ám, đa phần họ đều vui tươi hớn hở lắc hông. Phải đặc biệt chú ý là, bên cạnh đàn ông trung niên tốt nhất không có bạn nữ, bằng không, khụ khụ, có thể sẽ dẫn tới mâu thuẫn gia đình.
Lại chẳng hạn như, những người đàn ông trẻ tuổi hơn, đặc biệt là những chàng trai ngây thơ tầm tuổi 20, vừa thấy chính là sinh viên ĐH nghỉ hè tới du lịch, phần lớn trong số họ đều tương đối thẹn thùng, nhưng cũng không chịu nổi đùa giỡn nhất. Thanh niên có khi hỏa khí khá vượng, có động tác ma sát nhỏ làm được nửa, súng của họ đã lên nòng, ôi ôi ôi cái thứ cung r4n đó đâm tay nha. Phải đặc biệt để tâm, đối phương tốt nhất không đi theo cha mẹ tới, nếu không, khụ khụ, đáng thương nhóc con huyết khí phương cương, có thể sẽ bị phụ huynh xách về mắng "mất mặt".
Nói tóm lại, Rose đã từng gặp rất nhiều người, trong đó có cả những người đàn ông trẻ tuổi giả đứng đắn mang theo bạn gái.
Nhưng giống người đàn ông trước mặt này, vẻ mặt nhã nhặn cấm dục, đôi mắt thâm sâu dịu dàng, sống mũi thẳng thắn, còn có bờ môi mỏng trông vô tình, bắp tay và cơ ngực săn chắc lộ ra ít ỏi dưới quần áo mùa hè, thật khiến người muốn ngừng mà không được.
[Ngao, hầu kết của anh ta lăn lộn một chút, là vì ta sao?] Trực giác của Rose cho rằng, người đàn ông trước mắt tuyệt đối là của trời! Anh ta dám thề trên vô số kinh nghiệm của mình, tuyệt đối là 180+, 180+, 180+ đấy!
Rose bảo đảm, người đàn ông TQ trẻ tuổi này trong cơ thể nhất định ẩn giấu một con sư tử.
Người đàn ông thế này, dù ăn không được, sờ cũng thích nha.
Rose có phần thèm thuồng coi thường động tác tuyên thệ chủ quyền của Lộ Nam, quành sang bên kia, không buông tha, muốn bắt chước động tác bạn gái người ta, đặt tay lên vai phải Trần Kiêu.
Tay phải Trần Kiêu đặt trên tay phải Lộ Nam đặt bên trái vai anh, tạo hình tư thế phòng thủ trước Rose, anh đứng dậy chuẩn bị né tránh.
Lúc Trần Kiêu nghiêng người khó tránh đặt trọng tâm cơ thể về phía Lộ Nam, Lộ Nam thuận thế kéo cánh tay trái của anh, hừ một tiếng, bóp mũi mị hoặc kêu: "Tôi nói, đây là người đàn ông của tôi."
Lộ Nam nghĩ, dù sao xung quanh ngoài vị vũ công này, cũng không ai hiểu cô đang nói gì.
[Ôi trời, đây là lời thoại cẩu huyết thế nào chứ, may mà tối qua vì dư vị chiếc kẹo quýt kia nên mất ngủ, mới mở phim truyền hình Thái Lan, xem một chút bộ phim thiên lôi cẩu huyết bay lung tung, thuận tiện học một câu. Chỉ một câu này, nhiều hơn không có.]
Cô vừa nói ra câu này, Rose vốn còn định trêu chọc Trần Kiêu cũng phải kinh ngạc, anh ta che lại cái miệng đỏ chót, giật mình nói: "Chị thật không ngờ, cô gái gầy gò nhỏ nhắn như em, lại cool ngầu như thế."
Lộ Nam chả hiểu gì, nhưng cô biết cười nha, cười thản nhiên thong dong, cười như thể định liệu trước.
Rose bèn bất đắc dĩ hất tóc ra sau: "Được rồi được rồi, nếu đã canh kỹ bạn trai của mình như thế, vậy thôi."
"Wait~" Lần này Lộ Nam mở miệng gọi lại anh ta: "Tới cũng tới rồi, chụp cái ảnh đi."
Chỗ này cô nói tiếng Anh.
Rose có thể nghe hiểu đối thoại đơn giản, liền sáng mắt lên - còn tưởng rằng nỗ lực không có tác dụng đâu, chẳng phải còn có thể chụp ảnh sao.
"Vâng~~~ người đẹp, muốn sờ ngực hay ấn mặt vào ngực đều được, luồn vào trong thì phải thêm tiền." Rose thành thạo ra hiệu số tiền: "Sờ vào trong váy cũng được~~~"
Mặc dù là rời rạc tiếng TQ + tiếng Anh, nhưng Trần Kiêu và Lộ Nam đều nghe hiểu.
Trần Kiêu ngơ ngác.
Anh không biết vì sao cục diện lại thay đổi, 1s trước anh vẫn là đối tượng bị tranh đoạt mà.
1s sau, người này lại hỏi bạn gai anh có cần sờ ngực hoặc sờ vào trong váy hay không???
"Không cần, chỉ chụp ảnh bình thường thôi." Lộ Nam đưa di động cho Trần Kiêu: "Anh giúp bọn em chụp đi."
Trần Kiêu thu hồi giật mình, tìm góc đẹp, giúp Nam Nam chụp ảnh chung.
Lộ Nam thoáng nhìn, ừm, quy củ, không thể so được với tay nghề em trai mình.
"Soái ca này thì sao? Chụp không? Chị giảm giá cho em trai nhé, sờ ngực tặng kèm hai tay." Rose vẫn chưa từ bỏ ý định liếc mắt đưa tình - chỉ cần lông mi đủ dài, ta chính là Carslan điện lực mười phần! (Carslan là một hãng mỹ phẩm nội địa TQ)
Lộ Nam nhịn cười bảo Trần Kiêu: "Cần em chụp hộ hai người không?"
Trần Kiêu ho nhẹ một tiếng: "Nam Nam!"
"Ok ok em đùa thôi." Lộ Nam đưa cuộn tiền Thái Lan trước đó từng đổi: "Vậy, làm phiền anh chụp cho chúng tôi một tấm."
Ha, trong ảnh du khách không có chị, chị là đứa cầm điện thoại?
Rose đặc biệt muốn lên mặt kêu chị chưa bao giờ làm việc này, nhưng sờ độ dày cuộn tiền, lập tức nở nụ cười rạng rỡ: "Nào nào nào, tôi giỏi chụp ảnh lắm, bảo đảm khiến hai người hài lòng~~~"
Bọn họ lùi ra cửa sổ khoang thuyền, chỗ này có chậu cây xanh to che đa số tầm nhìn, khu vực còn lại cứ 10s sẽ có 3s chìm vào bóng tối, đó là ánh đèn sân khấu chuyển động tới góc khác.
Rose kêu 1, 2, 3.
Lộ Nam tóm được thời cơ ánh đèn rọi sang phía khác, kiễng chân định hôn vào má Trần Kiêu.
Nào ngờ Trần Kiêu bị tập kích mấy lần đã chuẩn bị, anh quay sang, hôn sâu lên môi cô.
Mục tiêu rõ ràng, hạ miệng quả quyết.
Mut vào, khẽ cắn, li3m.
1, 2, 3, buông ra.
Khi ánh đèn quay lại, Trần Kiêu vẫn là Trần Kiêu áo mũ chỉnh tề, chỉ hô hấp hơi loạn mà thôi.
Nghĩa là, Lộ Nam quan sát tới khu tối này, anh ấy cũng nhận ra.
[Đây là người đàn ông "muộn tao" thế nào chứ!] (kiểu tầm ngầm đấm chết voi)
[Nhưng lén hôn trong trường hợp này, k1ch thích ghê.]
Lộ Nam nheo mắt cười, vươn tay chọc nhẹ vào eo anh.
A, không khí yêu đương chua loét, chị thất sách, đôi lứa mới yêu quả là khó cạy. Rose nhún vai, đưa di động cho Lộ Nam: "Em xem, hài lòng không?"
"Đẹp lắm." Lộ Nam giơ ngón tay cái, nói thật, kỹ thuật chụp ảnh khá hơn Trần Kiêu một chút.
"Vậy tốt. Chị đi đây, hẹn gặp lại~" Rose vẫy váy, chỉ mang tiền tip, không để lại đám mây.
Chốc lát sau trong sàn nhảy bắt đầu nhảy múa ầm ĩ, Lộ Nam nhìn thấy ngay cả cha mẹ Krit cũng xuống sàn nhảy, kề mặt vặn người, quay sang bảo Trần Kiêu: "Phong tục của họ, quả thật phóng khoáng."
Còn chưa nói xong, Krit cuối cùng thoát khỏi xã giao cùng anh trai lại đây mời Lộ Nam xuống sàn nhảy, Lộ Nam đang định mỉm cười từ chối khéo, Trần Kiêu đã thì thầm vài câu với phiên dịch của Krit.
Krit tiếc nuối nhún vai.
Lộ Nam rõ ràng từ điệu bộ nói chuyện và ánh mắt của Krit hiểu ra, Trần Kiêu lấy cớ vạn toàn, nói chân cô nhức mỏi.
"Vậy em cũng không thể khiêu vũ với anh, nếu không anh sẽ lòi nói dối."
Trần Kiêu cười nhạt: "Chúng ta còn có lần sau."
...
Cho nên lần này tới Thái Lan công tác, đối với nhân viên Nguyên Xuyên, quả thật nhàn nhã như đi du lịch - nằm mơ!
Nhàn nhã chỉ là chuyện tối qua, 9h sáng hôm sau, Lộ Nam mở họp ngắn cho các thuộc hạ trong quán cafe.
"Lần này tôi và Trần tổng mang mọi người tới đây, sau này các bạn phải tự tới, cho nên chuyến này nhất định phải để ý quan sát học hỏi. Phong tục trong nước và nước ngoài khác nhau rất lớn, thói quen uống rượu cũng hết sức bất đồng. Chắc hẳn hôm kia, hôm qua, mọi người đều có hiểu biết sơ bộ."
Nhóm Hạng Phỉ Phỉ thành thật gật đầu.
"Mấy hôm nay không cần các bạn giao báo cáo làm việc hàng ngày, nhưng sau khi kết thúc mỗi nước, phải viết bản nhận thức tâm đắc nhé." Lộ Nam liếc nhìn Hồng Vĩ: "Tôi nhớ, anh phụ trách thị trường Malaysia của Lâm tiên sinh, ở Thái Lan, anh viết hay không thì tùy, không bắt buộc."
Trước kia Lộ Nam phân chia: Hạng Phỉ Phỉ kết nối Thái Lan (Lâm tiên sinh), Hầu Dũng kết nối Thái Lan (Krit), Hồng Vĩ kết nối Malaysia (Lâm tiên sinh).
Dù Lộ tổng nói vậy, nhưng Hồng Vĩ cảm thấy, anh ta không nên tùy tiện, giao một bản đi.
Ánh mắt này có hiệu quả thế nào với Trần Kiêu thì không biết, nhưng lại ngộ thương tới Hạng Phỉ Phỉ đang lén chú ý tình hình bên này.
Phỉ Phỉ vừa nhìn thấy Lộ Nam tươi tắn đáng yêu bỗng nhiên lại thấy phong tình kiểu này, có phần không quen.
Nói tới cũng kỳ quái, vừa rồi cô ấy còn hâm mộ người ta da trắng, xinh đẹp, ngực to, mông mẩy, chân dài, sao bây giờ nhìn ngang nhìn dọc đều thấy chướng mắt.
Đến tận khi thấy người ta liếc mắt đưa tình, đôi mắt hai mí đầy nếp nhăn mất tự nhiên, Phỉ Phỉ mới nhận ra: đại mỹ nhân này, giống hệt Lộ Nam đã nói, dấu vết nhân tạo có phần nặng. Hơn nữa, kiểu make-up nhìn gần quá đậm, lỗ chân lông to tướng.
Hạng Phỉ Phỉ thoát khỏi tự ti ngắn ngủi, lấy lại tinh thần, tỉnh táo lại: ta nhất định không được lâm vào cực đoan kiểu khác, vạch lá tìm sâu ở họ, không tốt. Ta vẫn nên xem biểu diễn với con mắt khoan dung và tán thưởng thì hơn.
Nghĩ vậy, cô ấy dời mắt sang giữa sân khấu, lúc này, nơi đó có người đang múa cột, vóc người đẹp, kỹ thuật mê hoặc, quả thật có bản lĩnh.
Chỗ đó bầu không khí lửa nóng, gần như mọi người trong khoang thuyền đều xao động lên.
Hạng Phỉ Phỉ bị biểu diễn hấp dẫn sự chú ý.
Còn chỗ Trần Kiêu, Rose cố gắng sán lại gần cũng rất kính nghiệp, thấy đối phương không có phản ứng với hành động của mình, bèn liên tiếp liếc mắt đưa tình hai lần.
Đội ngũ biểu diễn của anh ta là vũ đoàn nổi tiếng nhất Bangkok hiện tại, rất đắt khách. Bọn họ mỗi ngày bắt đầu chạy show từ buổi trưa, không phải tới những sân khấu vô danh mà du khách thông thường hay tới.
Thân là (một trong số) vũ công chính của đoàn, Rose luyện được một đôi hỏa nhãn kim tinh, gần như có thể tinh chuẩn nhìn ra ví tiền nam du khách dày bao nhiêu, ra tay có hào phóng không, đương nhiên thỉnh thoảng anh ta cũng thu hoạch không ít từ nữ du khách, hơn nửa năm thành danh tới nay bằng bản lĩnh này thu tiền tip mỏi tay.
Rose cũng tiếp xúc không ít du khách người Hoa trong những đoàn du lịch cao cấp.
Đàn ông TQ hàm súc, anh ta biết!
Chẳng hạn như, lúc giao lưu với khán giả, đàn ông trung niên cơ bản là phối hợp cao nhất, vừa kéo nhẹ đã tới tay. Đặc biệt là những đàn ông trung niên đi thành nhóm, ôi chao chủ động lắm, tích cực hơn nhiều những chàng trai còn tuổi đi học, tay thành hình pháo giơ lên trời, lúc chơi mấy trò mờ ám, đa phần họ đều vui tươi hớn hở lắc hông. Phải đặc biệt chú ý là, bên cạnh đàn ông trung niên tốt nhất không có bạn nữ, bằng không, khụ khụ, có thể sẽ dẫn tới mâu thuẫn gia đình.
Lại chẳng hạn như, những người đàn ông trẻ tuổi hơn, đặc biệt là những chàng trai ngây thơ tầm tuổi 20, vừa thấy chính là sinh viên ĐH nghỉ hè tới du lịch, phần lớn trong số họ đều tương đối thẹn thùng, nhưng cũng không chịu nổi đùa giỡn nhất. Thanh niên có khi hỏa khí khá vượng, có động tác ma sát nhỏ làm được nửa, súng của họ đã lên nòng, ôi ôi ôi cái thứ cung r4n đó đâm tay nha. Phải đặc biệt để tâm, đối phương tốt nhất không đi theo cha mẹ tới, nếu không, khụ khụ, đáng thương nhóc con huyết khí phương cương, có thể sẽ bị phụ huynh xách về mắng "mất mặt".
Nói tóm lại, Rose đã từng gặp rất nhiều người, trong đó có cả những người đàn ông trẻ tuổi giả đứng đắn mang theo bạn gái.
Nhưng giống người đàn ông trước mặt này, vẻ mặt nhã nhặn cấm dục, đôi mắt thâm sâu dịu dàng, sống mũi thẳng thắn, còn có bờ môi mỏng trông vô tình, bắp tay và cơ ngực săn chắc lộ ra ít ỏi dưới quần áo mùa hè, thật khiến người muốn ngừng mà không được.
[Ngao, hầu kết của anh ta lăn lộn một chút, là vì ta sao?] Trực giác của Rose cho rằng, người đàn ông trước mắt tuyệt đối là của trời! Anh ta dám thề trên vô số kinh nghiệm của mình, tuyệt đối là 180+, 180+, 180+ đấy!
Rose bảo đảm, người đàn ông TQ trẻ tuổi này trong cơ thể nhất định ẩn giấu một con sư tử.
Người đàn ông thế này, dù ăn không được, sờ cũng thích nha.
Rose có phần thèm thuồng coi thường động tác tuyên thệ chủ quyền của Lộ Nam, quành sang bên kia, không buông tha, muốn bắt chước động tác bạn gái người ta, đặt tay lên vai phải Trần Kiêu.
Tay phải Trần Kiêu đặt trên tay phải Lộ Nam đặt bên trái vai anh, tạo hình tư thế phòng thủ trước Rose, anh đứng dậy chuẩn bị né tránh.
Lúc Trần Kiêu nghiêng người khó tránh đặt trọng tâm cơ thể về phía Lộ Nam, Lộ Nam thuận thế kéo cánh tay trái của anh, hừ một tiếng, bóp mũi mị hoặc kêu: "Tôi nói, đây là người đàn ông của tôi."
Lộ Nam nghĩ, dù sao xung quanh ngoài vị vũ công này, cũng không ai hiểu cô đang nói gì.
[Ôi trời, đây là lời thoại cẩu huyết thế nào chứ, may mà tối qua vì dư vị chiếc kẹo quýt kia nên mất ngủ, mới mở phim truyền hình Thái Lan, xem một chút bộ phim thiên lôi cẩu huyết bay lung tung, thuận tiện học một câu. Chỉ một câu này, nhiều hơn không có.]
Cô vừa nói ra câu này, Rose vốn còn định trêu chọc Trần Kiêu cũng phải kinh ngạc, anh ta che lại cái miệng đỏ chót, giật mình nói: "Chị thật không ngờ, cô gái gầy gò nhỏ nhắn như em, lại cool ngầu như thế."
Lộ Nam chả hiểu gì, nhưng cô biết cười nha, cười thản nhiên thong dong, cười như thể định liệu trước.
Rose bèn bất đắc dĩ hất tóc ra sau: "Được rồi được rồi, nếu đã canh kỹ bạn trai của mình như thế, vậy thôi."
"Wait~" Lần này Lộ Nam mở miệng gọi lại anh ta: "Tới cũng tới rồi, chụp cái ảnh đi."
Chỗ này cô nói tiếng Anh.
Rose có thể nghe hiểu đối thoại đơn giản, liền sáng mắt lên - còn tưởng rằng nỗ lực không có tác dụng đâu, chẳng phải còn có thể chụp ảnh sao.
"Vâng~~~ người đẹp, muốn sờ ngực hay ấn mặt vào ngực đều được, luồn vào trong thì phải thêm tiền." Rose thành thạo ra hiệu số tiền: "Sờ vào trong váy cũng được~~~"
Mặc dù là rời rạc tiếng TQ + tiếng Anh, nhưng Trần Kiêu và Lộ Nam đều nghe hiểu.
Trần Kiêu ngơ ngác.
Anh không biết vì sao cục diện lại thay đổi, 1s trước anh vẫn là đối tượng bị tranh đoạt mà.
1s sau, người này lại hỏi bạn gai anh có cần sờ ngực hoặc sờ vào trong váy hay không???
"Không cần, chỉ chụp ảnh bình thường thôi." Lộ Nam đưa di động cho Trần Kiêu: "Anh giúp bọn em chụp đi."
Trần Kiêu thu hồi giật mình, tìm góc đẹp, giúp Nam Nam chụp ảnh chung.
Lộ Nam thoáng nhìn, ừm, quy củ, không thể so được với tay nghề em trai mình.
"Soái ca này thì sao? Chụp không? Chị giảm giá cho em trai nhé, sờ ngực tặng kèm hai tay." Rose vẫn chưa từ bỏ ý định liếc mắt đưa tình - chỉ cần lông mi đủ dài, ta chính là Carslan điện lực mười phần! (Carslan là một hãng mỹ phẩm nội địa TQ)
Lộ Nam nhịn cười bảo Trần Kiêu: "Cần em chụp hộ hai người không?"
Trần Kiêu ho nhẹ một tiếng: "Nam Nam!"
"Ok ok em đùa thôi." Lộ Nam đưa cuộn tiền Thái Lan trước đó từng đổi: "Vậy, làm phiền anh chụp cho chúng tôi một tấm."
Ha, trong ảnh du khách không có chị, chị là đứa cầm điện thoại?
Rose đặc biệt muốn lên mặt kêu chị chưa bao giờ làm việc này, nhưng sờ độ dày cuộn tiền, lập tức nở nụ cười rạng rỡ: "Nào nào nào, tôi giỏi chụp ảnh lắm, bảo đảm khiến hai người hài lòng~~~"
Bọn họ lùi ra cửa sổ khoang thuyền, chỗ này có chậu cây xanh to che đa số tầm nhìn, khu vực còn lại cứ 10s sẽ có 3s chìm vào bóng tối, đó là ánh đèn sân khấu chuyển động tới góc khác.
Rose kêu 1, 2, 3.
Lộ Nam tóm được thời cơ ánh đèn rọi sang phía khác, kiễng chân định hôn vào má Trần Kiêu.
Nào ngờ Trần Kiêu bị tập kích mấy lần đã chuẩn bị, anh quay sang, hôn sâu lên môi cô.
Mục tiêu rõ ràng, hạ miệng quả quyết.
Mut vào, khẽ cắn, li3m.
1, 2, 3, buông ra.
Khi ánh đèn quay lại, Trần Kiêu vẫn là Trần Kiêu áo mũ chỉnh tề, chỉ hô hấp hơi loạn mà thôi.
Nghĩa là, Lộ Nam quan sát tới khu tối này, anh ấy cũng nhận ra.
[Đây là người đàn ông "muộn tao" thế nào chứ!] (kiểu tầm ngầm đấm chết voi)
[Nhưng lén hôn trong trường hợp này, k1ch thích ghê.]
Lộ Nam nheo mắt cười, vươn tay chọc nhẹ vào eo anh.
A, không khí yêu đương chua loét, chị thất sách, đôi lứa mới yêu quả là khó cạy. Rose nhún vai, đưa di động cho Lộ Nam: "Em xem, hài lòng không?"
"Đẹp lắm." Lộ Nam giơ ngón tay cái, nói thật, kỹ thuật chụp ảnh khá hơn Trần Kiêu một chút.
"Vậy tốt. Chị đi đây, hẹn gặp lại~" Rose vẫy váy, chỉ mang tiền tip, không để lại đám mây.
Chốc lát sau trong sàn nhảy bắt đầu nhảy múa ầm ĩ, Lộ Nam nhìn thấy ngay cả cha mẹ Krit cũng xuống sàn nhảy, kề mặt vặn người, quay sang bảo Trần Kiêu: "Phong tục của họ, quả thật phóng khoáng."
Còn chưa nói xong, Krit cuối cùng thoát khỏi xã giao cùng anh trai lại đây mời Lộ Nam xuống sàn nhảy, Lộ Nam đang định mỉm cười từ chối khéo, Trần Kiêu đã thì thầm vài câu với phiên dịch của Krit.
Krit tiếc nuối nhún vai.
Lộ Nam rõ ràng từ điệu bộ nói chuyện và ánh mắt của Krit hiểu ra, Trần Kiêu lấy cớ vạn toàn, nói chân cô nhức mỏi.
"Vậy em cũng không thể khiêu vũ với anh, nếu không anh sẽ lòi nói dối."
Trần Kiêu cười nhạt: "Chúng ta còn có lần sau."
...
Cho nên lần này tới Thái Lan công tác, đối với nhân viên Nguyên Xuyên, quả thật nhàn nhã như đi du lịch - nằm mơ!
Nhàn nhã chỉ là chuyện tối qua, 9h sáng hôm sau, Lộ Nam mở họp ngắn cho các thuộc hạ trong quán cafe.
"Lần này tôi và Trần tổng mang mọi người tới đây, sau này các bạn phải tự tới, cho nên chuyến này nhất định phải để ý quan sát học hỏi. Phong tục trong nước và nước ngoài khác nhau rất lớn, thói quen uống rượu cũng hết sức bất đồng. Chắc hẳn hôm kia, hôm qua, mọi người đều có hiểu biết sơ bộ."
Nhóm Hạng Phỉ Phỉ thành thật gật đầu.
"Mấy hôm nay không cần các bạn giao báo cáo làm việc hàng ngày, nhưng sau khi kết thúc mỗi nước, phải viết bản nhận thức tâm đắc nhé." Lộ Nam liếc nhìn Hồng Vĩ: "Tôi nhớ, anh phụ trách thị trường Malaysia của Lâm tiên sinh, ở Thái Lan, anh viết hay không thì tùy, không bắt buộc."
Trước kia Lộ Nam phân chia: Hạng Phỉ Phỉ kết nối Thái Lan (Lâm tiên sinh), Hầu Dũng kết nối Thái Lan (Krit), Hồng Vĩ kết nối Malaysia (Lâm tiên sinh).
Dù Lộ tổng nói vậy, nhưng Hồng Vĩ cảm thấy, anh ta không nên tùy tiện, giao một bản đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.