Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức
Chương 70
Nhu Mễ Thủy Tinh Cao
25/09/2022
Đơn đặt hàng của Phi Tường do Trần Kiêu báo lên hệ thống, sau kỳ nghỉ chị Bùi sẽ hồi khoản, lạc quan mà nói, trong ngày hồi khoản liền có thể giao hàng ngay.
Công việc hết thảy thuận lợi, không hề chứng tỏ chuyện riêng cũng thế.
Trung thu phát phúc lợi ăn tết là rượu (kỳ thực chính là tồn kho đọng lại), Lộ Nam không bán cho đồng nghiệp - mặc dù kênh phân phối Lưu thông giá rượu ổn định, nhưng niên đại đều khá lâu, lúc có nhu cầu đưa tặng người cũng coi như có thể diện.
Lộ Nam tính toán một chút, biết Hạng Phỉ Phỉ muốn bán, bèn tiêu 150 tệ mua hộp rượu của cô ấy.
Tranh thủ gọi chuyển phát nhanh SF bảo nhân viên vận chuyển tới lấy đồ.
Hai hộp bánh trung thu, hai hộp rượu.
Một nửa gửi cho cha, một nửa gửi cho mẹ.
Xử lý sự việc công bằng.
Lộ Nam đã dự định ngày nghỉ trung thu và quốc khánh đều không trở về, bởi vì cô tạm thời không muốn gặp cha mẹ cô.
Nhưng, người không về, lễ phải tới.
Lộ Nam cảm thấy cô không phải dạng ngu hiếu, nhưng mặt ngoài vẫn phải làm, dù sao là ngày lễ trung thu truyền thống.
Bởi vì quê quán ở trong tỉnh, cho dù gửi đồ là chất lỏng, đi đường bộ, 2 ngày liền tới.
Thế là.
Trưa hôm nay, Lộ Nam nhận được điện thoại của cha, nói: "Không cần tốn tiền mua cho ta những thứ này, vừa đắt vừa khó ăn. Con ở ngoài một mình, nên biết tiết kiệm, đừng tiêu hoang."
Buổi tối nay lại nhận được điện thoại của mẹ: "Loại bánh trung thu này con còn tiêu tiền mua ư? Vừa đắt vừa chẳng ra gì, còn chai rượu này, có phải chính hãng không đấy? Con thấy nhà chúng ta có ai uống rượu không? Lãng phí tiền."
Lộ Nam thở dài một hơi thật sâu, cảm thấy cha mẹ dù đã ly hôn, nhưng vẫn có độ phù hợp linh hồn nhất định.
Cười khổ.
May mà mở máy tính nhìn cổ phiếu truyền thông vẫn đang tăng liền có thể mang đến vui vẻ.
Đầu tháng 9, cô nhận được nhuận bút tháng 8 (một nửa) của quyển xuyên nhanh, hơn 4 nghìn tệ. Phi Tường cho bao lì xì ở Phẩm rượu lớn có 3.800 tệ, hơn nữa ngày 10 phát tiền lương cộng trợ cấp là 6 nghìn tệ.
Cộng lại thu nhập gần 14 nghìn tệ, nhét vào thị trường chứng khoán 12 nghìn tệ, để lại chi tiêu hàng ngày 1.800 tệ - dù sao trung thu và quốc khánh không về nhà, còn tiết kiệm 200 tệ lộ phí qua lại. Còn quần áo mùa thu thì không thể không mua, nhưng có thể quẹt thẻ tín dụng trước.
Trước sau, Lộ Nam tổng cộng mua tròn 350.000 tệ cổ phiếu truyền thông, nhìn tài khoản chứng khoán, tương đối khả quan.
Lộ Nam động viên bản thân, kiên trì gần tháng nữa, cô không cần sống keo kiệt như vậy nữa.
Có thể là nhìn nhiều thị trường chứng khoán, Lộ Nam thơm lây tiền vận.
Cuối tháng 9, Lộ Nam thành nhân viên chính thức, giám đốc Vương gọi cô vào văn phòng trò chuyện, báo tin tốt: bởi vì Lộ Nam tận tâm kính nghiệp, biểu hiện xuất sắc, qua thương nghị, Trần Kiêu và anh ta quyết định sau khi chuyển chính thức thăng cấp cô thành quản lý nghiệp vụ Đoàn mua.
Biểu hiện trực tiếp nhất là:
Lương cơ bản vốn 5 nghìn tệ (trừ thuế và bảo hiểm chỉ có hơn 4 nghìn) tăng lên thành 6 nghìn tệ/tháng.
Phụ cấp xăng xe từ 1 nghìn tệ thành 2 nghìn tệ.
Phụ cấp điện thoại từ 200 tệ thành 500 tệ.
Phụ cấp nhà ở từ 600 tệ tăng lên 1 nghìn tệ.
Trừ phụ cấp nhà ở không thể cầm tới tay (phụ cấp nhà ở trong ký túc xá không phát cho nhân viên), số tiền 1 nghìn tệ này có thể trả bằng hóa đơn lên tới 1.300 tệ/tháng.
Quan trọng hơn, trừ lương cơ bản và phụ cấp, quản lý nghiệp vụ cuối năm còn có thành tích hồi khoản của Nhà tiêu thụ, hoàn thành nhiệm vụ giữ gốc sẽ nhận được 1% giá trị, vượt qua kế hoạch thì 2%, tăng gấp đôi so với trích phần trăm thành tích cuối năm của nghiệp vụ viên.
Lộ Nam dự tính hơn nữa hết sức xác định: Kế hoạch hồi khoản của Phi Tường 2.500.000 tệ tuyệt đối vượt mức hoàn thành, hồi khoản áng chừng 3.300-3.500.000 tệ.
Nhanh chóng tính nhẩm xong.
Cũng có nghĩa là, cuối năm cô có thể cầm tới 41-45 nghìn tệ tiền thưởng.
Lộ Nam vui vẻ tính toán xong liền bỗng dưng sực nhớ ra một chuyện.
Một chuyện mà ban nãy cô bỏ quên.
Đó chính là - cấp bậc quản lý nghiệp vụ trở lên, tiền thưởng cuối năm phát làm 2 lần, lần đầu trước tết Âm lịch phát 70%, lần thứ hai phát 30% còn thừa vào tháng 7 năm sau.
A!!!!!!
[Ta làm sao lại quên chuyện này?]
[Không, không đúng, không phải ta quên mất chuyện này, mà lần thăng chức này quá đột nhiên. Dựa theo quỹ đạo vốn có, chức vụ năm nay của ta vẫn là nghiệp vụ viên, tiền thưởng cuối năm phát toàn bộ. Tiền thưởng cuối năm căn bản không cần giữ lại 30%.]
[Trần Kiêu, tôi đúng là... cảm ơn, anh, quá!]
Lộ Nam chuyển chính thức hơn nữa thăng chức rất nhanh lan truyền trong văn phòng. Thứ 7 tới họp tuần Phan Toa Toa liền biết, ồn ào kêu Lộ Nam mời cơm, náo nhiệt một phen.
Hiện nay ban Đoàn mua có 3 quản lý nghiệp vụ, ngoại trừ Phan Toa Toa trú đóng huyện Phụng Vân, chính là Trần Lộ làm việc khá lâu ở Nguyên Xuyên.
Đại khái chỉ có cô ấy mới dám trực tiếp yêu cầu Lộ Nam - trong ký túc xá ngoại trừ Đổng Tuệ, các cô gái còn lại đều hơi sợ cô, Hạng Phỉ Phỉ xem như tương đối thân thiện, nhưng sẽ không tâm sự thân mật với nhau. Còn đồng nghiệp ở các ký túc xác khác thì thái độ không nhiệt tình với cô như lúc ban đầu, đương nhiên, nơi này đặc biệt chỉ Trần Lộ, dù chị ấy cố gắng biểu hiện giống trước kia, nhưng Lộ Nam cảm thấy chị Lộ e rằng còn cần thêm thời gian, mà Vương Hiểu Tuyết thì ngay từ đầu đã không thích cô.
Đây là khó tránh khỏi.
Lộ Nam biết, nhưng không nuối tiếc.
Đồng nghiệp có khi cũng không thể trở thành bạn, hài hòa thân thiện là giới hạn của cô.
"Phải rồi, cậu còn muốn gọi ai nữa không? Đàn anh của cậu thì sao?" Phan Toa Toa thật là, nói chuyện không nên nói.
Lộ Nam hơi khó xử.
Vẻ mặt này khiến Toa Toa bật radar hóng hớt: "Có gì nha?!"
Cái này, chủ động kể có vẻ tự luyến nha.
Lộ Nam ấp úng, Phan Toa Toa hiểu ngay: "Anh ta thổ lộ với cậu rồi?!"
"Cũng chưa nói thẳng." Lộ Nam suy nghĩ giây lát: "Vẫn nên gọi đàn anh đi, dù sao là anh ấy tiến cử mình nhậm chức. Hơn nữa hôm nay có cả cậu, cũng tốt..." Tránh nghi ngờ.
Phan Toa Toa gật đầu: "Được, tớ làm tấm chắn cho cậu một lần."
Ăn xong bữa cơm này, Phan Toa Toa thấm thía nói với Lộ nam: "Tớ cảm thấy, cậu khiến anh ấy tổn thương không nhẹ nha." Cả bữa trưa người đều uể oải ỉu xìu, cũng không chủ động bắt chuyện.
Lộ Nam chán nản: "Qua một thời gian sẽ tốt... haiz."
Xin thứ cho cô không thể cảm động trước kiểu tổn thương tình ái này, đời trước đừng nói thầm mến Trần Kiêu không có kết quả, cho dù thất tình cũng không ảnh hưởng tới việc ăn cơm, uống rượu, chơi đùa của cô...
Lộ Nam chỉ có thể cầu mong đàn anh mau chóng tỉnh táo lên, nếu không cô cũng không biết có nên duy trì khoảng cách, thay đổi cách thức ở chung hàng ngày giữa hai người không nữa.
...
Ngày làm việc đối với Lộ Nam là ngày sờ cá quẫy đuôi vui vẻ.
6 buổi Phẩm rượu nhỏ tháng này của Phi Tường cũng hoàn hảo kết thúc.
Xét theo ngày nghỉ công ty đưa ra, Lộ Nam chiều 29/9 đi tìm chị Bùi xin tài liệu hạch toán, dự định sáng mai sắp xếp xong, đưa thẳng cho hành chính.
Lúc cầm tài liệu chuẩn bị về liền đụng phải Bùi Học Đống.
Cậu em vợ dạo này có vẻ xuân phong đắc ý, nhìn thấy Lộ Nam liền hết sức nhiệt tình hỏi thăm: "Giám đốc Lộ, video Phẩm rượu lớn đã chỉnh xong, cô xem chưa?"
Lộ Nam lắc đầu: "Còn chưa."
"A phải rồi, tối qua tôi mới gửi cho giám đốc Trần, chắc anh ta còn chưa xem kỹ." Bùi Học Đống vỗ trán: "Vậy, tôi gửi một bản cho cô. Giám đốc Lộ lên sân khấu biểu diễn, đáng giá giữ làm kỷ niệm."
Lộ Nam cảm tạ đối phương, nhận video.
Thoáng nhìn, ừm, nhảy quả thật không tệ.
Ngày 30/9, ngày làm việc cuối cùng trước kỳ nghỉ dài trung thu kèm quốc khánh.
Giám đốc Vương biết, mọi người tâm đều đang bay, căn bản không có lòng dạ nào làm việc, liền cười nói hai câu liền tuyên bố tan họp: "Ngày nghỉ chơi vui vẻ nhé." Lộ Nam tin chắc, giám đốc Vương khẳng định biết trên bàn rất nhiều người ngày hôm nay sẽ chuồn trước, chưa biết chừng anh ta cũng thế.
Bên dưới ầm ầm kêu "cảm ơn anh Vương".
Bởi vì được nghỉ nhiều, lại là ngày lễ đoàn tụ, cho nên ký túc xá Tinh Quang Nhất Phẩm, 4 cô gái tỉnh Dự Nam nhất trí quyết định: về nhà.
Giang Hiểu Vân còn xin nghỉ nửa ngày (3 người còn lại là nghiệp vụ viên, không cần chấm công, cũng không cần xin nghỉ), 4 người họ cơm trưa cũng không ăn, ra thẳng trạm tàu hỏa. Đổng Tuệ thì mấy ngày hôm trước kêu sẽ ở lại thành phố, nhưng bây giờ không thấy đâu, chắc là đi hẹn hò.
Buổi sáng làm xong tài liệu hạch toán, Lộ Nam về ký túc xá cũng không có việc gì, lại dự định ra ngoài, liền ôm máy tính đi Starbucks.
"Thời gian làm việc ngang nhiên làm nghề phụ. Giám đốc Lộ lá gan không nhỏ."
Đúng là tà môn, chó cảnh sát chuyên tìm ma túy cũng không thính như thế nha.
Lộ Nam không ngẩng đầu cũng biết là ai, cô ấn lưu file, sau đó hạ màn hình, mới từ tốn nói: "Giám đốc Trần muốn tố giác tôi với công ty hả?"
"Tôi đùa thôi. Nhóm Hạng Phỉ Phỉ xin tôi về sớm, tôi còn không tính thành nghỉ làm buổi chiều. Nhưng sao cô vẫn chưa về vậy?" Trần Kiêu giải thích một câu, không biết có phải đang muốn tỏ ra là một vị cấp trên thấu tình đạt lý, anh ta tự nhiên kéo ghế ngồi xuống đối diện.
"Nghiêm chỉnh làm nốt buổi cuối cùng, tuyệt không về sớm một phút." Lộ Nam hô khẩu hiệu dối trá.
Trần Kiêu bật cười: "Cô thấy tôi sẽ tin ư?"
Lộ Nam nhún vai: "Được rồi. Ngày nghỉ ư... tôi không định về nhà."
"Như vậy ư." Trần Kiêu gật đầu, không hỏi vì sao.
[Như vậy cảm thấy hình như lại nói chuyện đi vào ngõ cụt, sao anh vẫn không đi thế?] Lộ Nam bất đắc dĩ thuận miệng hỏi: "Anh Kiêu bao giờ mua vé máy bay?"
"Tôi cũng không về nhà." Trần Kiêu hút một ngụm cafe lớn, không giải thích vì sao.
Lộ Nam gật đầu: "Vậy tôi đề cử cho anh mấy chỗ phong cảnh đẹp ít người xung quanh thành phố Hải Lâm nhé." Ngụ ý anh có thể tự đi dạo, đừng nhìn chằm chằm tôi.
Trần Kiêu buồn cười liếc Lộ Nam: "Không muốn tán gẫu cũng đừng miễn cưỡng, chẳng lẽ tôi sẽ vì thế mà trừ điểm thành tích của cô sao?"
"Ai mà biết được?" Lộ Nam nhỏ giọng thầm thì, sau đó giương nụ cười giả dối: "Ngài khẳng định không phải người như thế."
Kẻ lừa đảo dối trá!
Trần Kiêu ngán ngẩm cười, sau đó hơi do dự hỏi cô: "Cô và Nghiêm Khải dạo này có chuyện gì à?"
Lộ Nam giật giật thái dương, mọi người sao toàn cái hay không nói nói cái dở thế này: "Không có gì. Sao anh Kiêu lại hỏi thế?"
"À không sao, lúc trước luôn thấy hai người cười cười nói nói, nhưng dạo này, dạo này có vẻ không thân thiết lắm." Lộ Nam phủ nhận quá nhanh, làm anh ta càng thêm khẳng định suy đoán, anh ta không hỏi nữa, chỉ thản nhiên thuật lại chứng kiến.
"Anh nghĩ nhiều rồi, tôi và đàn anh không sao cả." Lộ Nam thuận miệng bịa đặt vài câu, nhảy qua chủ đề.
"Được rồi cô cứ bận đi, đừng để ý tới tôi, tôi ngồi một lát thôi." Mặc dù không nhận được đáp án, nhưng Trần Kiêu bây giờ cũng không muốn biết, ngồi trên ghế xoải chân dài ra một chút.
Lộ Nam không khách sáo, chăm chú gõ chữ.
Trần Kiêu chơi game trong di động một lát, rồi bắt đầu đánh giá Lộ Nam đang chìm đắm trong thế giới riêng.
10 ngón tung bay, dường như đang khiêu vũ trên bàn phím, tiếng gõ lanh lảnh đều nhịp khiến Trần Kiêu hồi tưởng lại khung cảnh cô ấy và con gái Dương tổng chơi đàn 4 tay.
Chiều hôm đó phòng để đàn ánh nắng vừa vặn, tia sáng trời chiều xuyên qua cửa sổ sát đất, rơi xuống người Lộ Nam, khi đó cô ấy ngay cả sợi tóc cũng sáng lấp lánh. Cô thoạt đầu đánh hơi ngập ngừng, nhưng sau đó càng lúc càng thành thạo, càng lúc càng vui vẻ.
Chỉ là lát sau nhắc tới việc học đàn học nhảy, cô ấy lại bớt vui đi chút.
Trần Kiêu trong lúc vô tình nghe thấy 3 lần cô ấy nói chuyện điện thoại với cha mẹ - anh ta thề tuyệt đối không cố tình nghe trộm.
Nghĩ tới những lời lờ mờ nghe được cộng thêm suy đoán, Trần Kiêu cảm khái: cô ấy làm thế nào vẫn có thể tươi cười đối đãi cuộc sống sau khi trải qua những chuyện không thoải mái vậy. Còn sống được giảo hoạt mà đáng yêu.
Chẳng hạn như hiện tại. Có lẽ là nghĩ tới cái gì, thỉnh thoảng cô ấy sẽ dừng lại, sờ cafe bên cạnh laptop, ngậm ống hút, mắt vẫn không rời màn hình. Suy nghĩ xong liền hút một hớp lớn, quai hàm phồng lên, ngậm 1-2s mới nuốt xuống. Uống xong có lẽ là thấy hơi đắng, còn bất giác cau mày liếm chút môi dưới.
Vẻ mặt rất sinh động, trông trẻ con hơn nhiều so với khi làm việc.
...
Lộ Nam cảm thấy mỏi cổ, liền xoay một chút, ngẩng đầu thấy Trần Kiêu vẫn ngồi đối diện.
[Anh ta hôm nay nhàm chán thế ư.]
"Rõ ràng thích uống sữa hơn, sao lại còn gọi cafe đen?" Nhìn thấy Lộ Nam ra khỏi thế giới riêng, Trần Kiêu mới hỏi.
Lộ Nam không biết nên đáp gì, bởi vì anh ta hiện tại rất giống một chàng trai muốn bắt chuyện với cô gái mình thầm thích.
[Đương nhiên đây là tuyệt đối không thể.]
Lộ Nam không muốn tưởng bở, cho nên trả lời nghiêm túc: "Vì nâng cao tinh thần."
Sau đó, Trần Kiêu đại khái ngồi không nổi nữa, hoặc có việc gì khác, liền nhỏ giọng tạm biệt Lộ Nam.
Lộ Nam đang tập trung vào nghiệp lớn sáng tác, nghe vậy liền thờ ơ vẫy tay với đối phương.
Hơn 8h tối, thấy thời gian không kém mấy, Lộ Nam dọn đồ chuẩn bị về ký túc xá.
***
Lời tác giả: Tôi có đọc thảo luận của mọi người, thật sự rất vui vẻ, mọi người có cảm tình theo dõi truyện thì mới có tranh luận về nhân vật, tranh luận không phải chuyện xấu.
***
Vở kịch nhỏ:
Hỏi: Vì sao đàn ông đều thích gọi Americano đá vậy? (cafe đen)
Trả lời: Chứ không chẳng lẽ gọi một cốc khoai dầm nhiều trân châu hoặc trà sữa trân châu?
Cảm giác không lạnh lùng tí nào nha.
Công việc hết thảy thuận lợi, không hề chứng tỏ chuyện riêng cũng thế.
Trung thu phát phúc lợi ăn tết là rượu (kỳ thực chính là tồn kho đọng lại), Lộ Nam không bán cho đồng nghiệp - mặc dù kênh phân phối Lưu thông giá rượu ổn định, nhưng niên đại đều khá lâu, lúc có nhu cầu đưa tặng người cũng coi như có thể diện.
Lộ Nam tính toán một chút, biết Hạng Phỉ Phỉ muốn bán, bèn tiêu 150 tệ mua hộp rượu của cô ấy.
Tranh thủ gọi chuyển phát nhanh SF bảo nhân viên vận chuyển tới lấy đồ.
Hai hộp bánh trung thu, hai hộp rượu.
Một nửa gửi cho cha, một nửa gửi cho mẹ.
Xử lý sự việc công bằng.
Lộ Nam đã dự định ngày nghỉ trung thu và quốc khánh đều không trở về, bởi vì cô tạm thời không muốn gặp cha mẹ cô.
Nhưng, người không về, lễ phải tới.
Lộ Nam cảm thấy cô không phải dạng ngu hiếu, nhưng mặt ngoài vẫn phải làm, dù sao là ngày lễ trung thu truyền thống.
Bởi vì quê quán ở trong tỉnh, cho dù gửi đồ là chất lỏng, đi đường bộ, 2 ngày liền tới.
Thế là.
Trưa hôm nay, Lộ Nam nhận được điện thoại của cha, nói: "Không cần tốn tiền mua cho ta những thứ này, vừa đắt vừa khó ăn. Con ở ngoài một mình, nên biết tiết kiệm, đừng tiêu hoang."
Buổi tối nay lại nhận được điện thoại của mẹ: "Loại bánh trung thu này con còn tiêu tiền mua ư? Vừa đắt vừa chẳng ra gì, còn chai rượu này, có phải chính hãng không đấy? Con thấy nhà chúng ta có ai uống rượu không? Lãng phí tiền."
Lộ Nam thở dài một hơi thật sâu, cảm thấy cha mẹ dù đã ly hôn, nhưng vẫn có độ phù hợp linh hồn nhất định.
Cười khổ.
May mà mở máy tính nhìn cổ phiếu truyền thông vẫn đang tăng liền có thể mang đến vui vẻ.
Đầu tháng 9, cô nhận được nhuận bút tháng 8 (một nửa) của quyển xuyên nhanh, hơn 4 nghìn tệ. Phi Tường cho bao lì xì ở Phẩm rượu lớn có 3.800 tệ, hơn nữa ngày 10 phát tiền lương cộng trợ cấp là 6 nghìn tệ.
Cộng lại thu nhập gần 14 nghìn tệ, nhét vào thị trường chứng khoán 12 nghìn tệ, để lại chi tiêu hàng ngày 1.800 tệ - dù sao trung thu và quốc khánh không về nhà, còn tiết kiệm 200 tệ lộ phí qua lại. Còn quần áo mùa thu thì không thể không mua, nhưng có thể quẹt thẻ tín dụng trước.
Trước sau, Lộ Nam tổng cộng mua tròn 350.000 tệ cổ phiếu truyền thông, nhìn tài khoản chứng khoán, tương đối khả quan.
Lộ Nam động viên bản thân, kiên trì gần tháng nữa, cô không cần sống keo kiệt như vậy nữa.
Có thể là nhìn nhiều thị trường chứng khoán, Lộ Nam thơm lây tiền vận.
Cuối tháng 9, Lộ Nam thành nhân viên chính thức, giám đốc Vương gọi cô vào văn phòng trò chuyện, báo tin tốt: bởi vì Lộ Nam tận tâm kính nghiệp, biểu hiện xuất sắc, qua thương nghị, Trần Kiêu và anh ta quyết định sau khi chuyển chính thức thăng cấp cô thành quản lý nghiệp vụ Đoàn mua.
Biểu hiện trực tiếp nhất là:
Lương cơ bản vốn 5 nghìn tệ (trừ thuế và bảo hiểm chỉ có hơn 4 nghìn) tăng lên thành 6 nghìn tệ/tháng.
Phụ cấp xăng xe từ 1 nghìn tệ thành 2 nghìn tệ.
Phụ cấp điện thoại từ 200 tệ thành 500 tệ.
Phụ cấp nhà ở từ 600 tệ tăng lên 1 nghìn tệ.
Trừ phụ cấp nhà ở không thể cầm tới tay (phụ cấp nhà ở trong ký túc xá không phát cho nhân viên), số tiền 1 nghìn tệ này có thể trả bằng hóa đơn lên tới 1.300 tệ/tháng.
Quan trọng hơn, trừ lương cơ bản và phụ cấp, quản lý nghiệp vụ cuối năm còn có thành tích hồi khoản của Nhà tiêu thụ, hoàn thành nhiệm vụ giữ gốc sẽ nhận được 1% giá trị, vượt qua kế hoạch thì 2%, tăng gấp đôi so với trích phần trăm thành tích cuối năm của nghiệp vụ viên.
Lộ Nam dự tính hơn nữa hết sức xác định: Kế hoạch hồi khoản của Phi Tường 2.500.000 tệ tuyệt đối vượt mức hoàn thành, hồi khoản áng chừng 3.300-3.500.000 tệ.
Nhanh chóng tính nhẩm xong.
Cũng có nghĩa là, cuối năm cô có thể cầm tới 41-45 nghìn tệ tiền thưởng.
Lộ Nam vui vẻ tính toán xong liền bỗng dưng sực nhớ ra một chuyện.
Một chuyện mà ban nãy cô bỏ quên.
Đó chính là - cấp bậc quản lý nghiệp vụ trở lên, tiền thưởng cuối năm phát làm 2 lần, lần đầu trước tết Âm lịch phát 70%, lần thứ hai phát 30% còn thừa vào tháng 7 năm sau.
A!!!!!!
[Ta làm sao lại quên chuyện này?]
[Không, không đúng, không phải ta quên mất chuyện này, mà lần thăng chức này quá đột nhiên. Dựa theo quỹ đạo vốn có, chức vụ năm nay của ta vẫn là nghiệp vụ viên, tiền thưởng cuối năm phát toàn bộ. Tiền thưởng cuối năm căn bản không cần giữ lại 30%.]
[Trần Kiêu, tôi đúng là... cảm ơn, anh, quá!]
Lộ Nam chuyển chính thức hơn nữa thăng chức rất nhanh lan truyền trong văn phòng. Thứ 7 tới họp tuần Phan Toa Toa liền biết, ồn ào kêu Lộ Nam mời cơm, náo nhiệt một phen.
Hiện nay ban Đoàn mua có 3 quản lý nghiệp vụ, ngoại trừ Phan Toa Toa trú đóng huyện Phụng Vân, chính là Trần Lộ làm việc khá lâu ở Nguyên Xuyên.
Đại khái chỉ có cô ấy mới dám trực tiếp yêu cầu Lộ Nam - trong ký túc xá ngoại trừ Đổng Tuệ, các cô gái còn lại đều hơi sợ cô, Hạng Phỉ Phỉ xem như tương đối thân thiện, nhưng sẽ không tâm sự thân mật với nhau. Còn đồng nghiệp ở các ký túc xác khác thì thái độ không nhiệt tình với cô như lúc ban đầu, đương nhiên, nơi này đặc biệt chỉ Trần Lộ, dù chị ấy cố gắng biểu hiện giống trước kia, nhưng Lộ Nam cảm thấy chị Lộ e rằng còn cần thêm thời gian, mà Vương Hiểu Tuyết thì ngay từ đầu đã không thích cô.
Đây là khó tránh khỏi.
Lộ Nam biết, nhưng không nuối tiếc.
Đồng nghiệp có khi cũng không thể trở thành bạn, hài hòa thân thiện là giới hạn của cô.
"Phải rồi, cậu còn muốn gọi ai nữa không? Đàn anh của cậu thì sao?" Phan Toa Toa thật là, nói chuyện không nên nói.
Lộ Nam hơi khó xử.
Vẻ mặt này khiến Toa Toa bật radar hóng hớt: "Có gì nha?!"
Cái này, chủ động kể có vẻ tự luyến nha.
Lộ Nam ấp úng, Phan Toa Toa hiểu ngay: "Anh ta thổ lộ với cậu rồi?!"
"Cũng chưa nói thẳng." Lộ Nam suy nghĩ giây lát: "Vẫn nên gọi đàn anh đi, dù sao là anh ấy tiến cử mình nhậm chức. Hơn nữa hôm nay có cả cậu, cũng tốt..." Tránh nghi ngờ.
Phan Toa Toa gật đầu: "Được, tớ làm tấm chắn cho cậu một lần."
Ăn xong bữa cơm này, Phan Toa Toa thấm thía nói với Lộ nam: "Tớ cảm thấy, cậu khiến anh ấy tổn thương không nhẹ nha." Cả bữa trưa người đều uể oải ỉu xìu, cũng không chủ động bắt chuyện.
Lộ Nam chán nản: "Qua một thời gian sẽ tốt... haiz."
Xin thứ cho cô không thể cảm động trước kiểu tổn thương tình ái này, đời trước đừng nói thầm mến Trần Kiêu không có kết quả, cho dù thất tình cũng không ảnh hưởng tới việc ăn cơm, uống rượu, chơi đùa của cô...
Lộ Nam chỉ có thể cầu mong đàn anh mau chóng tỉnh táo lên, nếu không cô cũng không biết có nên duy trì khoảng cách, thay đổi cách thức ở chung hàng ngày giữa hai người không nữa.
...
Ngày làm việc đối với Lộ Nam là ngày sờ cá quẫy đuôi vui vẻ.
6 buổi Phẩm rượu nhỏ tháng này của Phi Tường cũng hoàn hảo kết thúc.
Xét theo ngày nghỉ công ty đưa ra, Lộ Nam chiều 29/9 đi tìm chị Bùi xin tài liệu hạch toán, dự định sáng mai sắp xếp xong, đưa thẳng cho hành chính.
Lúc cầm tài liệu chuẩn bị về liền đụng phải Bùi Học Đống.
Cậu em vợ dạo này có vẻ xuân phong đắc ý, nhìn thấy Lộ Nam liền hết sức nhiệt tình hỏi thăm: "Giám đốc Lộ, video Phẩm rượu lớn đã chỉnh xong, cô xem chưa?"
Lộ Nam lắc đầu: "Còn chưa."
"A phải rồi, tối qua tôi mới gửi cho giám đốc Trần, chắc anh ta còn chưa xem kỹ." Bùi Học Đống vỗ trán: "Vậy, tôi gửi một bản cho cô. Giám đốc Lộ lên sân khấu biểu diễn, đáng giá giữ làm kỷ niệm."
Lộ Nam cảm tạ đối phương, nhận video.
Thoáng nhìn, ừm, nhảy quả thật không tệ.
Ngày 30/9, ngày làm việc cuối cùng trước kỳ nghỉ dài trung thu kèm quốc khánh.
Giám đốc Vương biết, mọi người tâm đều đang bay, căn bản không có lòng dạ nào làm việc, liền cười nói hai câu liền tuyên bố tan họp: "Ngày nghỉ chơi vui vẻ nhé." Lộ Nam tin chắc, giám đốc Vương khẳng định biết trên bàn rất nhiều người ngày hôm nay sẽ chuồn trước, chưa biết chừng anh ta cũng thế.
Bên dưới ầm ầm kêu "cảm ơn anh Vương".
Bởi vì được nghỉ nhiều, lại là ngày lễ đoàn tụ, cho nên ký túc xá Tinh Quang Nhất Phẩm, 4 cô gái tỉnh Dự Nam nhất trí quyết định: về nhà.
Giang Hiểu Vân còn xin nghỉ nửa ngày (3 người còn lại là nghiệp vụ viên, không cần chấm công, cũng không cần xin nghỉ), 4 người họ cơm trưa cũng không ăn, ra thẳng trạm tàu hỏa. Đổng Tuệ thì mấy ngày hôm trước kêu sẽ ở lại thành phố, nhưng bây giờ không thấy đâu, chắc là đi hẹn hò.
Buổi sáng làm xong tài liệu hạch toán, Lộ Nam về ký túc xá cũng không có việc gì, lại dự định ra ngoài, liền ôm máy tính đi Starbucks.
"Thời gian làm việc ngang nhiên làm nghề phụ. Giám đốc Lộ lá gan không nhỏ."
Đúng là tà môn, chó cảnh sát chuyên tìm ma túy cũng không thính như thế nha.
Lộ Nam không ngẩng đầu cũng biết là ai, cô ấn lưu file, sau đó hạ màn hình, mới từ tốn nói: "Giám đốc Trần muốn tố giác tôi với công ty hả?"
"Tôi đùa thôi. Nhóm Hạng Phỉ Phỉ xin tôi về sớm, tôi còn không tính thành nghỉ làm buổi chiều. Nhưng sao cô vẫn chưa về vậy?" Trần Kiêu giải thích một câu, không biết có phải đang muốn tỏ ra là một vị cấp trên thấu tình đạt lý, anh ta tự nhiên kéo ghế ngồi xuống đối diện.
"Nghiêm chỉnh làm nốt buổi cuối cùng, tuyệt không về sớm một phút." Lộ Nam hô khẩu hiệu dối trá.
Trần Kiêu bật cười: "Cô thấy tôi sẽ tin ư?"
Lộ Nam nhún vai: "Được rồi. Ngày nghỉ ư... tôi không định về nhà."
"Như vậy ư." Trần Kiêu gật đầu, không hỏi vì sao.
[Như vậy cảm thấy hình như lại nói chuyện đi vào ngõ cụt, sao anh vẫn không đi thế?] Lộ Nam bất đắc dĩ thuận miệng hỏi: "Anh Kiêu bao giờ mua vé máy bay?"
"Tôi cũng không về nhà." Trần Kiêu hút một ngụm cafe lớn, không giải thích vì sao.
Lộ Nam gật đầu: "Vậy tôi đề cử cho anh mấy chỗ phong cảnh đẹp ít người xung quanh thành phố Hải Lâm nhé." Ngụ ý anh có thể tự đi dạo, đừng nhìn chằm chằm tôi.
Trần Kiêu buồn cười liếc Lộ Nam: "Không muốn tán gẫu cũng đừng miễn cưỡng, chẳng lẽ tôi sẽ vì thế mà trừ điểm thành tích của cô sao?"
"Ai mà biết được?" Lộ Nam nhỏ giọng thầm thì, sau đó giương nụ cười giả dối: "Ngài khẳng định không phải người như thế."
Kẻ lừa đảo dối trá!
Trần Kiêu ngán ngẩm cười, sau đó hơi do dự hỏi cô: "Cô và Nghiêm Khải dạo này có chuyện gì à?"
Lộ Nam giật giật thái dương, mọi người sao toàn cái hay không nói nói cái dở thế này: "Không có gì. Sao anh Kiêu lại hỏi thế?"
"À không sao, lúc trước luôn thấy hai người cười cười nói nói, nhưng dạo này, dạo này có vẻ không thân thiết lắm." Lộ Nam phủ nhận quá nhanh, làm anh ta càng thêm khẳng định suy đoán, anh ta không hỏi nữa, chỉ thản nhiên thuật lại chứng kiến.
"Anh nghĩ nhiều rồi, tôi và đàn anh không sao cả." Lộ Nam thuận miệng bịa đặt vài câu, nhảy qua chủ đề.
"Được rồi cô cứ bận đi, đừng để ý tới tôi, tôi ngồi một lát thôi." Mặc dù không nhận được đáp án, nhưng Trần Kiêu bây giờ cũng không muốn biết, ngồi trên ghế xoải chân dài ra một chút.
Lộ Nam không khách sáo, chăm chú gõ chữ.
Trần Kiêu chơi game trong di động một lát, rồi bắt đầu đánh giá Lộ Nam đang chìm đắm trong thế giới riêng.
10 ngón tung bay, dường như đang khiêu vũ trên bàn phím, tiếng gõ lanh lảnh đều nhịp khiến Trần Kiêu hồi tưởng lại khung cảnh cô ấy và con gái Dương tổng chơi đàn 4 tay.
Chiều hôm đó phòng để đàn ánh nắng vừa vặn, tia sáng trời chiều xuyên qua cửa sổ sát đất, rơi xuống người Lộ Nam, khi đó cô ấy ngay cả sợi tóc cũng sáng lấp lánh. Cô thoạt đầu đánh hơi ngập ngừng, nhưng sau đó càng lúc càng thành thạo, càng lúc càng vui vẻ.
Chỉ là lát sau nhắc tới việc học đàn học nhảy, cô ấy lại bớt vui đi chút.
Trần Kiêu trong lúc vô tình nghe thấy 3 lần cô ấy nói chuyện điện thoại với cha mẹ - anh ta thề tuyệt đối không cố tình nghe trộm.
Nghĩ tới những lời lờ mờ nghe được cộng thêm suy đoán, Trần Kiêu cảm khái: cô ấy làm thế nào vẫn có thể tươi cười đối đãi cuộc sống sau khi trải qua những chuyện không thoải mái vậy. Còn sống được giảo hoạt mà đáng yêu.
Chẳng hạn như hiện tại. Có lẽ là nghĩ tới cái gì, thỉnh thoảng cô ấy sẽ dừng lại, sờ cafe bên cạnh laptop, ngậm ống hút, mắt vẫn không rời màn hình. Suy nghĩ xong liền hút một hớp lớn, quai hàm phồng lên, ngậm 1-2s mới nuốt xuống. Uống xong có lẽ là thấy hơi đắng, còn bất giác cau mày liếm chút môi dưới.
Vẻ mặt rất sinh động, trông trẻ con hơn nhiều so với khi làm việc.
...
Lộ Nam cảm thấy mỏi cổ, liền xoay một chút, ngẩng đầu thấy Trần Kiêu vẫn ngồi đối diện.
[Anh ta hôm nay nhàm chán thế ư.]
"Rõ ràng thích uống sữa hơn, sao lại còn gọi cafe đen?" Nhìn thấy Lộ Nam ra khỏi thế giới riêng, Trần Kiêu mới hỏi.
Lộ Nam không biết nên đáp gì, bởi vì anh ta hiện tại rất giống một chàng trai muốn bắt chuyện với cô gái mình thầm thích.
[Đương nhiên đây là tuyệt đối không thể.]
Lộ Nam không muốn tưởng bở, cho nên trả lời nghiêm túc: "Vì nâng cao tinh thần."
Sau đó, Trần Kiêu đại khái ngồi không nổi nữa, hoặc có việc gì khác, liền nhỏ giọng tạm biệt Lộ Nam.
Lộ Nam đang tập trung vào nghiệp lớn sáng tác, nghe vậy liền thờ ơ vẫy tay với đối phương.
Hơn 8h tối, thấy thời gian không kém mấy, Lộ Nam dọn đồ chuẩn bị về ký túc xá.
***
Lời tác giả: Tôi có đọc thảo luận của mọi người, thật sự rất vui vẻ, mọi người có cảm tình theo dõi truyện thì mới có tranh luận về nhân vật, tranh luận không phải chuyện xấu.
***
Vở kịch nhỏ:
Hỏi: Vì sao đàn ông đều thích gọi Americano đá vậy? (cafe đen)
Trả lời: Chứ không chẳng lẽ gọi một cốc khoai dầm nhiều trân châu hoặc trà sữa trân châu?
Cảm giác không lạnh lùng tí nào nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.