Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức
Chương 89
Nhu Mễ Thủy Tinh Cao
25/09/2022
Trước khi ngủ đặt báo thức, hôm sau hơn 8h sáng, các cô gái lần lượt thức dậy, cơm sáng tùy tiện ăn một chút cháo, từng người trang điểm chính mình. Ra ngoài chơi nha, khẳng định phải chụp ảnh nha.
10h hơn xuất phát - không phải mọi người không biết thời gian, mà là 5 cô gái đều phải thay đổi quần áo, chải tóc, hóa trang, lại không phải chuyện gấp, lần lữa hơn 1 tiếng mới ra cửa, rất bình thường.
Lái xe hơn 1 tiếng, đến nơi vừa vặn gần giờ cơm trưa.
Lộ Nam đỗ xem, sau đó làm theo hướng dẫn tìm được chỗ thuê than, một bếp lò 20 tệ, nhưng phải đặt cọc 50. 30 tệ là tiền thế chấp, nếu lúc đi du khách không mang rác theo, vậy 30 tệ này - xin lỗi, không trả. Lộ Nam cảm thấy quy định này rất hay.
Bởi vì thịt tối qua đều đã ướp trước, chỉ cần nướng chín là được, không hề khó khăn, ngoài ra rau dưa có bôi dầu và rải gia vị lên, chú ý lửa không nướng cháy là được. 5 cô gái cùng ký túc xá đều biết nấu cơm, nướng đơn giản căn bản khá dễ dàng.
Chốc lát sau mùi hương liền lan xa.
Các du khách khác đi qua, tò mò hỏi: "Cái này bán không?"
Các cô gái cười hi hi ha ha, lắc đầu: "Có thể cho anh một xiên."
Người tới hỏi đương nhiên xấu hổ, quay sang bảo các bạn: "Chúng ta tới phụ cận hỏi một chút có chỗ nào bán đồ nướng không?"
Nhóm người này đi rồi, Lâm Yến mới giơ ngón tay cái với Lộ Nam: "Cậu đúng là suy nghĩ vẹn toàn."
Lộ Nam vui vẻ nhận lời khen.
Một lát sau, Hạng Phỉ Phỉ hỏi Lộ Nam đang cúi đầu nướng đậu phụ trong hộp giấy bạc: "Người đối diện có phải đang gọi cậu không?"
Vừa rồi nghe thấy vài tiếng "đàn chị" nhưng không mấy để ý, Lộ Nam nghe thế liền ngẩng đầu, vừa vặn đối phương cũng tới, liền gọi cả họ lẫn tên: "Đàn chị Lộ Nam."
"A, đàn em." Lộ Nam đặt tỏi băm trong tay xuống, "Ngại quá, ban nãy tôi không để ý."
Trì Yến, cũng chính là cậu sinh viên tháng trước từng ngẫu nhiên gặp mặt Lộ Nam khi chơi ván trượt ở công viên, thản nhiên nói: "Không sao ạ, vì em gọi không rõ thôi. Em chỉ nghĩ, thời buổi này gọi một tiếng mỹ nữ thì vô số người quay lại, nhưng gọi một tiếng đàn chị thì chẳng có tác dụng gì."
Nhóm Lộ Nam liền phá lên cười.
Cười xong, Lộ Nam giới thiệu đôi bên một chút, nói rất đơn giản, một bên là bạn cùng phòng, một bên là đàn em cùng trường.
Giới thiệu xong, Trì Yến miệng ngọt chào các chị, còn hỏi: "Các chị đang nướng à? Em giỏi nướng thịt lắm đấy, để em phục vụ các chị nhé?"
Hạng Phỉ Phỉ liếc Lộ Nam: này, cái cậu đàn em ân cần quá mức này là chuyện thế nào?
Lộ Nam vô tội chớp mắt: tớ đâu có biết?
"Đàn em, cậu... hôm nay cũng tới hồ Vũ Nam chơi à? Đi với bạn à?" Ngụ ý: đến từ đâu liền về đó đi.
Nhưng Lộ Nam đánh giá cao EQ của sinh viên năm 2, đối phương hoàn toàn không hiểu hàm ý, còn thản nhiên lắc đầu: "Haiz, lớp tổ chức du lịch mùa thu, bọn họ đang nướng ở đầu kia, người làm việc rất nhiều, không cần tới em." Quả nhiên, cách 100m xung quanh lò nướng vây không ít thanh niên nam nữ.
Trì Yến vừa nhanh nhẹn lắc xiên thịt, để gia vị ngấm đều, vừa hỏi: "Đàn chị sao dạo này không tới công viên trượt ván?"
"À, dạo này hơi bận." Lộ Nam bị Hạng Phỉ Phỉ đưa mắt giễu cợt, bất đắc dĩ trả lời.
"Vừa nghe liền biết là lấy cớ, đúng là người lớn có lệ trẻ con." Trì Yến tặc lưỡi lắc đầu.
Lộ Nam đành phải nói: "Lần trước đã nói rồi, hồi xưa chơi trò này từng bị ngã đau một lần, gãy tay, sau đó không muốn chơi nữa."
"Được rồi, các chị mau nếm thử tay nghề của em nào." Trì Yến đặt xâu thịt vào khay inox để đồ chín, Lộ Nam lấy xâu thịt, cậu ta lại nói: "Lần trước chị mặc áo ngắn tay, em không nhìn thấy có vết thương cũ nào cả."
Lộ Nam hơi khựng lại: à, ngã gãy tay là chuyện đời trước.
�Thế là cô hơi xấu hổ cười, nói mơ hồ: "Nhớ lầm, không nghiêm trọng như vậy."
Trì Yến cười, cũng không tiếp tục đề tài, lại lấy mấy xâu đậu để lên giá nướng, nướng được một nửa, di động đặt trên ghế nhỏ vang lên: "Đàn chị, phiền chị lấy di động hộ em với."
Lộ Nam đưa di động cho cậu ta.
Trì Yến nhìn tay mình, lại nhìn di động: không cầm được...
Lộ Nam hết sức nhanh chóng lấy một tờ khăn ướt trong túi đưa cho.
Đặt xâu đậu xuống, lau tay, nghe máy, Trì Yến ngả ngớn hỏi: "Sao?"
"Được được được, lát nữa qua." Tắt máy, cậu ta xấu hổ nói: "Bạn em gọi về chụp ảnh tập thể, đàn chị, em đi một lát rồi về!"
Đợi cậu ta biến mất, 4 cô gái còn lại mới nhỏ giọng: "ái dà~" sau đó nhìn Lộ Nam.
Lộ Nam đỡ trán: cô thật không biết sẽ gặp phải tình hình này. Lần trước Trì Yến đội khăn chơi ván trượt, không phải còn rất thẹn thùng sao.
Qua mười mấy phút, Trì Yến nói sẽ về liền nói là làm.
Hạng Phỉ Phỉ quan tâm: "Đàn em, cậu cũng ăn đi."
"Cảm ơn chị, vậy em không khách sáo."
Ăn xong, Trì Yến chủ động giúp đỡ thu dọn rác rưởi, còn hỏi: "Đàn chị buổi chiều định làm gì? Chèo thuyền không?"
Đương nhiên có, hôm qua nhìn hướng dẫn liền thấy, chèo thuyền trên hồ Vũ Nam là hạng mục phải làm.
"Em đi với các chị!" Trì Yến nhếch miệng cười.
Này nên đuổi người thế nào? Lộ Nam nhẹ nhàng nói: "Các cậu bên kia là hoạt động tập thể, cậu tách lớp quá lâu, e rằng không tốt lắm?"
"Không sao, đều là sinh viên rồi, có phải học sinh tiểu học đâu, lúc em lại đây đã nói qua với trợ giảng rồi."
Thuyền vịt có loại 2 người có loại 4 người, Trì Yến định đi mua vé: "Em mời các chị."
Bị Hạng Phỉ Phỉ lẳng lặng xen ngang: "Các chị đều đi làm kiếm tiền, làm sao lại để sinh viên trả hộ. 2 vé tàu 4 người."
Mua phiếu, chia tổ.
Giang Hiểu Vân, Hồng Đan Ni, Lâm Yến một thuyền; Lộ Nam, Hạng Phỉ Phỉ và Trì Yến một thuyền.
Ánh nắng chiều rọi xuống hồ Vũ Nam, trên mặt hồ sóng gợn lân lân, dường như vẩy đầy vụn nắng vàng.
Trì Yến ngồi một bên, Lộ Nam và Hạng Phỉ Phỉ ngồi đối diện.
Hạng Phỉ Phỉ lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lộ Nam: "Thấy tớ biết ý không, cho dù em trai cứ nháy mắt ra hiệu, nhưng tớ cũng không bỏ cậu một mình."
Lộ Nam đáp lại khen ngợi.
Thuyền tới xa bờ, Lộ Nam nói: "Dừng lại một lát đi."
Hai người còn lại đều không có ý kiến.
Lộ Nam ngả lưng về sau, đeo kính đen, sau đó hờ khép hai mắt, cảm nhận nhiệt độ ánh nắng, thuyền nhỏ lay động, bên bờ hoặc con thuyền khác loáng thoáng truyền tới tiếng cười. Thanh thản thế này, khiến cô hơi cảm thấy buồn ngủ.
Du hồ hơn 1 tiếng, Lộ Nam đưa thuyền về bến.
Trì Yến còn hăng hái muốn đi ngắm hoa với họ, nhưng phía lớp cậu ta dường như tập trung đi leo núi, cho nên cậu ta lưu luyến không rời phải đi, sắp chia tay còn nói với Lộ Nam: "Thừa dịp thời tiết chưa lạnh, đàn chị đi trượt ván vài lần nữa đi!"
Lộ Nam cười lễ phép, không nói đồng ý hay không.
"Đi thôi, chúng ta đi ngắm hoa, chụp ảnh luôn." Không có khác giới xa lạ, bọn họ càng chơi tự tại hơn.
Kỹ thuật chụp ảnh của Lộ Nam còn khá tốt, chủ động làm nhiếp ảnh gia, hơn nữa phổ cập một chút tiểu xảo chụp góc nghiêng và kết cấu tỷ lệ bức hình, những bí quyết nhỏ này đời sau nhiều blogger nổi tiếng đều tổng kết lại, Lộ Nam nói mấy cái, làm nhóm Hạng Phỉ Phỉ càng thêm bội phục cô.
Hôm nay du lịch hết sức hoàn mỹ, bầu không khí giữa mọi người đều hài hòa chưa từng có, các cô gái khác vốn cảm thấy Lộ Nam không tồi, chỉ không biết làm thế nào kết thân với cô, bây giờ đối phương chủ động vươn tay hữu nghị, liền thuận tiện kéo gần lại quan hệ.
Trên đường về, di động của Lộ Nam kết nối bluetooth với xe, bật nhạc, mọi người cười đùa ca hát về ký túc xá, hết sức vui vẻ.
...
Buồn vui của con người không hề tương thông.
Nhóm người Lộ Nam vui vẻ chơi đùa, Vương Hưng Long hận không thể túm tóc trọc đầu.
Tối qua sau bữa tiệc, anh ta tới phòng Đồng đại khu, ý ông ấy là, buổi chiều tới thương mại Green đàm phán đã thất bại, đối phương đưa ra số tồn kho hiện có, công ty không thể thu hồi với giá gốc, nhiều nhất giảm giá 8%, nếu thành phố Hải Lâm có thể tìm ra Nhà tiêu thụ, công ty có thể cho Nhà tiêu thụ mới giảm 10-20%. Tóm lại, rượu Hài Hòa tuyệt đối không thể giá thấp xuất hiện trên thị trường, đây là giới hạn.
Đồng đại khu nói đầy thấm thía: "Vương Hưng Long, cậu vào công ty cũng được 5 năm rồi phải không?"
"Phải, sang năm là năm thứ sáu."
"Ừm."
Ừm cái gì? Trò chuyện chấm dứt, Vương Hưng Long cũng không dám hỏi, anh ta hiểu rằng, chuyến này Đồng đại khu tới Hải Lâm quả thật chịu đủ bực dọc, nghẹn đủ tức giận, anh ta hi vọng bản thân có thể ngồi yên trên chức giám đốc thành phố, thăng chức gì đó, bị hai bồn nước lạnh hắt vào, liền tỉnh mộng.
Bây giờ anh ta nằm mơ đều muốn ký Nhà tiêu thụ rượu Hài Hòa mới. Hễ có ai có thể tiêu hóa hết tồn kho thương mại Green - không! Chỉ cần một nửa, anh ta liền có thể cung phụng kẻ đó.
...
Về ký túc xá, lúc đợi bảo vệ cho phép vào, Lộ Nam nhìn thấy giáo viên Trương, liền hạ cửa xe xuống, gọi bà ấy một câu.
Giáo viên Trương nói: "Ấy? Tiểu Lộ, bác vừa định gọi cho cháu. Bác đi mua đồ ăn, lát nữa cháu sang ăn nhé."
Nói rồi còn chớp mắt một cái, dường như đối chiếu ám hiệu, thật đáng yêu.
Lộ Nam cười đáp ứng: "Vâng ạ, đợi cháu đỗ xe đi mua thức ăn với bác nhé?"
"Không cần, có vài bước, cháu vừa ra ngoài chơi hả, nghỉ ngơi một chút đi, 1 tiếng nữa sang cũng được."
Dù giáo viên Trương nói vậy, nhưng Lộ Nam hiển nhiên không thể gần tới giờ mới ngồi vào bàn ăn, thế là cô đỗ xe, lên tầng nhanh chóng tắm qua, đổi quần áo thường ngày dễ chịu, mang theo bản phác thảo thỏa thuận hợp tác tối qua, sau đó hơi xin lỗi nói với nhóm Hạng Phỉ Phỉ: "Những xiên và gia vị, đồ uống còn lại liền giao cho các cậu thu thập, vất vả vất vả."
Hạng Phỉ Phỉ thản nhiên: "Không sao, cậu đi đi."
Lộ Nam tới nhà giáo viên Trương, ấn vang chuông cửa.
Giáo viên Trương vừa mở cửa vừa nói: "Bảo cháu cứ nghỉ đi rồi hẵng sang, cháu không nghe gì cả."
"Ra ngoài chơi thì mệt gì đâu, không cần nghỉ ngơi đâu ạ." Lộ Nam xách theo túi lựu: "Cháu ăn quả lựu này thấy mềm lắm, hình như là giống mới, bác bóc ra ăn hay ép nước đều được ạ."
Giáo viên Trương cũng không khách sáo, nói với cô: "Để vào rổ trái cây trong phòng khách đi."
Cơm nước xong, không bao lâu, Từ Trừng Chi liền gọi video tới: "Mẹ, Lộ Nam."
Chào hỏi qua, Từ Trừng Chi tỏ ra vui mừng nói với Lộ Nam: "Rượu Hài Hòa không nồng đặc như rượu Kinh Điển, bạn bè của anh và Võ Lệ ở bên này uống xong đều nói khá ngon, sau đó còn giới thiệu cho mấy ông chủ quán bar người Hoa, 6 rương rượu toàn bộ bị chia hết, mấy ngày nay hễ mở chai, khách khứa cũng phản ứng rất tốt với rượu Hài Hòa - à, còn rượu Kinh Điển thì có ông chủ tuổi hơi lớn mua về tự uống."
Từ Trừng Chi rất có lòng tin: "Anh thấy bên này có thể mua 20 nghìn, không, 30 nghìn đô tiền rượu Hài Hòa."
10h hơn xuất phát - không phải mọi người không biết thời gian, mà là 5 cô gái đều phải thay đổi quần áo, chải tóc, hóa trang, lại không phải chuyện gấp, lần lữa hơn 1 tiếng mới ra cửa, rất bình thường.
Lái xe hơn 1 tiếng, đến nơi vừa vặn gần giờ cơm trưa.
Lộ Nam đỗ xem, sau đó làm theo hướng dẫn tìm được chỗ thuê than, một bếp lò 20 tệ, nhưng phải đặt cọc 50. 30 tệ là tiền thế chấp, nếu lúc đi du khách không mang rác theo, vậy 30 tệ này - xin lỗi, không trả. Lộ Nam cảm thấy quy định này rất hay.
Bởi vì thịt tối qua đều đã ướp trước, chỉ cần nướng chín là được, không hề khó khăn, ngoài ra rau dưa có bôi dầu và rải gia vị lên, chú ý lửa không nướng cháy là được. 5 cô gái cùng ký túc xá đều biết nấu cơm, nướng đơn giản căn bản khá dễ dàng.
Chốc lát sau mùi hương liền lan xa.
Các du khách khác đi qua, tò mò hỏi: "Cái này bán không?"
Các cô gái cười hi hi ha ha, lắc đầu: "Có thể cho anh một xiên."
Người tới hỏi đương nhiên xấu hổ, quay sang bảo các bạn: "Chúng ta tới phụ cận hỏi một chút có chỗ nào bán đồ nướng không?"
Nhóm người này đi rồi, Lâm Yến mới giơ ngón tay cái với Lộ Nam: "Cậu đúng là suy nghĩ vẹn toàn."
Lộ Nam vui vẻ nhận lời khen.
Một lát sau, Hạng Phỉ Phỉ hỏi Lộ Nam đang cúi đầu nướng đậu phụ trong hộp giấy bạc: "Người đối diện có phải đang gọi cậu không?"
Vừa rồi nghe thấy vài tiếng "đàn chị" nhưng không mấy để ý, Lộ Nam nghe thế liền ngẩng đầu, vừa vặn đối phương cũng tới, liền gọi cả họ lẫn tên: "Đàn chị Lộ Nam."
"A, đàn em." Lộ Nam đặt tỏi băm trong tay xuống, "Ngại quá, ban nãy tôi không để ý."
Trì Yến, cũng chính là cậu sinh viên tháng trước từng ngẫu nhiên gặp mặt Lộ Nam khi chơi ván trượt ở công viên, thản nhiên nói: "Không sao ạ, vì em gọi không rõ thôi. Em chỉ nghĩ, thời buổi này gọi một tiếng mỹ nữ thì vô số người quay lại, nhưng gọi một tiếng đàn chị thì chẳng có tác dụng gì."
Nhóm Lộ Nam liền phá lên cười.
Cười xong, Lộ Nam giới thiệu đôi bên một chút, nói rất đơn giản, một bên là bạn cùng phòng, một bên là đàn em cùng trường.
Giới thiệu xong, Trì Yến miệng ngọt chào các chị, còn hỏi: "Các chị đang nướng à? Em giỏi nướng thịt lắm đấy, để em phục vụ các chị nhé?"
Hạng Phỉ Phỉ liếc Lộ Nam: này, cái cậu đàn em ân cần quá mức này là chuyện thế nào?
Lộ Nam vô tội chớp mắt: tớ đâu có biết?
"Đàn em, cậu... hôm nay cũng tới hồ Vũ Nam chơi à? Đi với bạn à?" Ngụ ý: đến từ đâu liền về đó đi.
Nhưng Lộ Nam đánh giá cao EQ của sinh viên năm 2, đối phương hoàn toàn không hiểu hàm ý, còn thản nhiên lắc đầu: "Haiz, lớp tổ chức du lịch mùa thu, bọn họ đang nướng ở đầu kia, người làm việc rất nhiều, không cần tới em." Quả nhiên, cách 100m xung quanh lò nướng vây không ít thanh niên nam nữ.
Trì Yến vừa nhanh nhẹn lắc xiên thịt, để gia vị ngấm đều, vừa hỏi: "Đàn chị sao dạo này không tới công viên trượt ván?"
"À, dạo này hơi bận." Lộ Nam bị Hạng Phỉ Phỉ đưa mắt giễu cợt, bất đắc dĩ trả lời.
"Vừa nghe liền biết là lấy cớ, đúng là người lớn có lệ trẻ con." Trì Yến tặc lưỡi lắc đầu.
Lộ Nam đành phải nói: "Lần trước đã nói rồi, hồi xưa chơi trò này từng bị ngã đau một lần, gãy tay, sau đó không muốn chơi nữa."
"Được rồi, các chị mau nếm thử tay nghề của em nào." Trì Yến đặt xâu thịt vào khay inox để đồ chín, Lộ Nam lấy xâu thịt, cậu ta lại nói: "Lần trước chị mặc áo ngắn tay, em không nhìn thấy có vết thương cũ nào cả."
Lộ Nam hơi khựng lại: à, ngã gãy tay là chuyện đời trước.
�Thế là cô hơi xấu hổ cười, nói mơ hồ: "Nhớ lầm, không nghiêm trọng như vậy."
Trì Yến cười, cũng không tiếp tục đề tài, lại lấy mấy xâu đậu để lên giá nướng, nướng được một nửa, di động đặt trên ghế nhỏ vang lên: "Đàn chị, phiền chị lấy di động hộ em với."
Lộ Nam đưa di động cho cậu ta.
Trì Yến nhìn tay mình, lại nhìn di động: không cầm được...
Lộ Nam hết sức nhanh chóng lấy một tờ khăn ướt trong túi đưa cho.
Đặt xâu đậu xuống, lau tay, nghe máy, Trì Yến ngả ngớn hỏi: "Sao?"
"Được được được, lát nữa qua." Tắt máy, cậu ta xấu hổ nói: "Bạn em gọi về chụp ảnh tập thể, đàn chị, em đi một lát rồi về!"
Đợi cậu ta biến mất, 4 cô gái còn lại mới nhỏ giọng: "ái dà~" sau đó nhìn Lộ Nam.
Lộ Nam đỡ trán: cô thật không biết sẽ gặp phải tình hình này. Lần trước Trì Yến đội khăn chơi ván trượt, không phải còn rất thẹn thùng sao.
Qua mười mấy phút, Trì Yến nói sẽ về liền nói là làm.
Hạng Phỉ Phỉ quan tâm: "Đàn em, cậu cũng ăn đi."
"Cảm ơn chị, vậy em không khách sáo."
Ăn xong, Trì Yến chủ động giúp đỡ thu dọn rác rưởi, còn hỏi: "Đàn chị buổi chiều định làm gì? Chèo thuyền không?"
Đương nhiên có, hôm qua nhìn hướng dẫn liền thấy, chèo thuyền trên hồ Vũ Nam là hạng mục phải làm.
"Em đi với các chị!" Trì Yến nhếch miệng cười.
Này nên đuổi người thế nào? Lộ Nam nhẹ nhàng nói: "Các cậu bên kia là hoạt động tập thể, cậu tách lớp quá lâu, e rằng không tốt lắm?"
"Không sao, đều là sinh viên rồi, có phải học sinh tiểu học đâu, lúc em lại đây đã nói qua với trợ giảng rồi."
Thuyền vịt có loại 2 người có loại 4 người, Trì Yến định đi mua vé: "Em mời các chị."
Bị Hạng Phỉ Phỉ lẳng lặng xen ngang: "Các chị đều đi làm kiếm tiền, làm sao lại để sinh viên trả hộ. 2 vé tàu 4 người."
Mua phiếu, chia tổ.
Giang Hiểu Vân, Hồng Đan Ni, Lâm Yến một thuyền; Lộ Nam, Hạng Phỉ Phỉ và Trì Yến một thuyền.
Ánh nắng chiều rọi xuống hồ Vũ Nam, trên mặt hồ sóng gợn lân lân, dường như vẩy đầy vụn nắng vàng.
Trì Yến ngồi một bên, Lộ Nam và Hạng Phỉ Phỉ ngồi đối diện.
Hạng Phỉ Phỉ lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lộ Nam: "Thấy tớ biết ý không, cho dù em trai cứ nháy mắt ra hiệu, nhưng tớ cũng không bỏ cậu một mình."
Lộ Nam đáp lại khen ngợi.
Thuyền tới xa bờ, Lộ Nam nói: "Dừng lại một lát đi."
Hai người còn lại đều không có ý kiến.
Lộ Nam ngả lưng về sau, đeo kính đen, sau đó hờ khép hai mắt, cảm nhận nhiệt độ ánh nắng, thuyền nhỏ lay động, bên bờ hoặc con thuyền khác loáng thoáng truyền tới tiếng cười. Thanh thản thế này, khiến cô hơi cảm thấy buồn ngủ.
Du hồ hơn 1 tiếng, Lộ Nam đưa thuyền về bến.
Trì Yến còn hăng hái muốn đi ngắm hoa với họ, nhưng phía lớp cậu ta dường như tập trung đi leo núi, cho nên cậu ta lưu luyến không rời phải đi, sắp chia tay còn nói với Lộ Nam: "Thừa dịp thời tiết chưa lạnh, đàn chị đi trượt ván vài lần nữa đi!"
Lộ Nam cười lễ phép, không nói đồng ý hay không.
"Đi thôi, chúng ta đi ngắm hoa, chụp ảnh luôn." Không có khác giới xa lạ, bọn họ càng chơi tự tại hơn.
Kỹ thuật chụp ảnh của Lộ Nam còn khá tốt, chủ động làm nhiếp ảnh gia, hơn nữa phổ cập một chút tiểu xảo chụp góc nghiêng và kết cấu tỷ lệ bức hình, những bí quyết nhỏ này đời sau nhiều blogger nổi tiếng đều tổng kết lại, Lộ Nam nói mấy cái, làm nhóm Hạng Phỉ Phỉ càng thêm bội phục cô.
Hôm nay du lịch hết sức hoàn mỹ, bầu không khí giữa mọi người đều hài hòa chưa từng có, các cô gái khác vốn cảm thấy Lộ Nam không tồi, chỉ không biết làm thế nào kết thân với cô, bây giờ đối phương chủ động vươn tay hữu nghị, liền thuận tiện kéo gần lại quan hệ.
Trên đường về, di động của Lộ Nam kết nối bluetooth với xe, bật nhạc, mọi người cười đùa ca hát về ký túc xá, hết sức vui vẻ.
...
Buồn vui của con người không hề tương thông.
Nhóm người Lộ Nam vui vẻ chơi đùa, Vương Hưng Long hận không thể túm tóc trọc đầu.
Tối qua sau bữa tiệc, anh ta tới phòng Đồng đại khu, ý ông ấy là, buổi chiều tới thương mại Green đàm phán đã thất bại, đối phương đưa ra số tồn kho hiện có, công ty không thể thu hồi với giá gốc, nhiều nhất giảm giá 8%, nếu thành phố Hải Lâm có thể tìm ra Nhà tiêu thụ, công ty có thể cho Nhà tiêu thụ mới giảm 10-20%. Tóm lại, rượu Hài Hòa tuyệt đối không thể giá thấp xuất hiện trên thị trường, đây là giới hạn.
Đồng đại khu nói đầy thấm thía: "Vương Hưng Long, cậu vào công ty cũng được 5 năm rồi phải không?"
"Phải, sang năm là năm thứ sáu."
"Ừm."
Ừm cái gì? Trò chuyện chấm dứt, Vương Hưng Long cũng không dám hỏi, anh ta hiểu rằng, chuyến này Đồng đại khu tới Hải Lâm quả thật chịu đủ bực dọc, nghẹn đủ tức giận, anh ta hi vọng bản thân có thể ngồi yên trên chức giám đốc thành phố, thăng chức gì đó, bị hai bồn nước lạnh hắt vào, liền tỉnh mộng.
Bây giờ anh ta nằm mơ đều muốn ký Nhà tiêu thụ rượu Hài Hòa mới. Hễ có ai có thể tiêu hóa hết tồn kho thương mại Green - không! Chỉ cần một nửa, anh ta liền có thể cung phụng kẻ đó.
...
Về ký túc xá, lúc đợi bảo vệ cho phép vào, Lộ Nam nhìn thấy giáo viên Trương, liền hạ cửa xe xuống, gọi bà ấy một câu.
Giáo viên Trương nói: "Ấy? Tiểu Lộ, bác vừa định gọi cho cháu. Bác đi mua đồ ăn, lát nữa cháu sang ăn nhé."
Nói rồi còn chớp mắt một cái, dường như đối chiếu ám hiệu, thật đáng yêu.
Lộ Nam cười đáp ứng: "Vâng ạ, đợi cháu đỗ xe đi mua thức ăn với bác nhé?"
"Không cần, có vài bước, cháu vừa ra ngoài chơi hả, nghỉ ngơi một chút đi, 1 tiếng nữa sang cũng được."
Dù giáo viên Trương nói vậy, nhưng Lộ Nam hiển nhiên không thể gần tới giờ mới ngồi vào bàn ăn, thế là cô đỗ xe, lên tầng nhanh chóng tắm qua, đổi quần áo thường ngày dễ chịu, mang theo bản phác thảo thỏa thuận hợp tác tối qua, sau đó hơi xin lỗi nói với nhóm Hạng Phỉ Phỉ: "Những xiên và gia vị, đồ uống còn lại liền giao cho các cậu thu thập, vất vả vất vả."
Hạng Phỉ Phỉ thản nhiên: "Không sao, cậu đi đi."
Lộ Nam tới nhà giáo viên Trương, ấn vang chuông cửa.
Giáo viên Trương vừa mở cửa vừa nói: "Bảo cháu cứ nghỉ đi rồi hẵng sang, cháu không nghe gì cả."
"Ra ngoài chơi thì mệt gì đâu, không cần nghỉ ngơi đâu ạ." Lộ Nam xách theo túi lựu: "Cháu ăn quả lựu này thấy mềm lắm, hình như là giống mới, bác bóc ra ăn hay ép nước đều được ạ."
Giáo viên Trương cũng không khách sáo, nói với cô: "Để vào rổ trái cây trong phòng khách đi."
Cơm nước xong, không bao lâu, Từ Trừng Chi liền gọi video tới: "Mẹ, Lộ Nam."
Chào hỏi qua, Từ Trừng Chi tỏ ra vui mừng nói với Lộ Nam: "Rượu Hài Hòa không nồng đặc như rượu Kinh Điển, bạn bè của anh và Võ Lệ ở bên này uống xong đều nói khá ngon, sau đó còn giới thiệu cho mấy ông chủ quán bar người Hoa, 6 rương rượu toàn bộ bị chia hết, mấy ngày nay hễ mở chai, khách khứa cũng phản ứng rất tốt với rượu Hài Hòa - à, còn rượu Kinh Điển thì có ông chủ tuổi hơi lớn mua về tự uống."
Từ Trừng Chi rất có lòng tin: "Anh thấy bên này có thể mua 20 nghìn, không, 30 nghìn đô tiền rượu Hài Hòa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.