Chương 1:
Vạn Sơn Hoành
02/01/2024
Xe rẽ ngoặt trên con đường núi quanh co, hơi nước pha lẫn hương vị cỏ cây mùa xuân đập vào mặt. Phùng Tiểu Hà hé mở cửa sổ xe, đi xuyên qua những ngọn đồi nhấp nhô theo con đường nhựa màu đen. Bên đường là một dòng sông róc rách. Ngược sông mà lên, một thôn xóm nhỏ xuất hiện trong tầm mắt.
Phùng Tiểu Hà nhìn khói trên bầu trời của thôn xóm, không khỏi thở dài.
Thôn xóm này chính là thôn Thạch Kiều Nam, bởi vì cổng thôn có một cây cầu đá ba lỗ lâu năm nên gọi tên như vậy. Bên cạnh cầu được bao quanh bởi bóng cây, xen lẫn điểm xuyết trong đó là hơn năm mươi hộ gia đình. Gia đình cô của Phùng Tiểu Hà ở ngay nơi này, thời niên thiếu lúc còn đi học, anh cũng có một khoảng thời gian dài sống ở đây.
Trong nháy mắt xe đã chạy đến bên cạnh cầu. Phùng Tiểu Hà cho xe dừng ở bãi đất trống ven đường, quay đầu nhìn vợ và con gái ở ghế sau. Trong xe vô cùng yên tĩnh, hai mẹ con đang tựa vào nhau ngủ rất ngon. Phùng Tiểu Hà do dự một lát, không nỡ đánh thức hai người.
Từ khi trong nhà xảy ra chuyện đó, Giai Tuệ đã có hơn nửa tháng không được ngủ ngon.
Phùng Tiểu Hà rón rén xuống xe, đứng ở bờ sông châm một điếu thuốc, nhìn ra chiếc cầu đá cách mấy bước mà tâm sự nặng nề. Nửa đời trước của anh không tính là thuận buồm xuôi gió, nhưng một đứa con nông thôn, tự mình cố gắng học đến đại học rồi tốt nghiệp, còn làm lập trình viên cho một công ty lớn, cũng coi như là một truyền kỳ ở quê hương. Tuy công việc vất vả nhưng thu nhập cũng phong phú hơn nhiều so với bạn bè cùng trang lứa. Cho dù là như vậy, anh và Giai Tuệ cũng phải chắt chiu tiết kiệm mới mua được một căn nhà ở thành phố Hải, nơi có giá nhà tăng vọt, ở thời điểm hai người chưa đến ba mươi tuổi.
Những ngày tháng tốt đẹp trôi qua chưa đầy hai năm, ai mà ngờ tất cả mọi thứ mà họ vất vả làm ra lại trở thành tay trắng chỉ trong nháy mắt chứ? Đừng nói Giai Tuệ sẽ khóc lóc ầm ĩ, một người đàn ông như anh cũng không thể nào chấp nhận được.
Phùng Tiểu Hà rầu rĩ hút hết một điếu thuốc rồi dụi tàn thuốc, nhìn khuôn mặt vợ mình từ ngoài cửa sổ xe. Ngay cả lúc ngủ mơ cũng cau mày, dáng vẻ lo lắng.
Anh hắng giọng một cái, cuối cùng lên tiếng: "Giai Tuệ, dậy nào, đến nhà rồi."
La Giai Tuệ ở trong xe đột nhiên mở mắt ra, lúc ánh mắt dừng ở trên người Phùng Tiểu Hà còn mang theo vẻ hoảng hốt, như thể đang nhìn một người xa lạ. Điều này khiến Phùng Tiểu Hà vừa khó chịu vừa thấp thỏm.
Sợ cô bị sốc quá nặng, nhất thời nghĩ quẩn làm ra những chuyện điên rồ. Tiền hết còn có thể kiếm lại, nếu như người không còn... Phùng Tiểu Hà không dám nghĩ thêm.
Lẽ ra ban đầu không nên đứng ra bảo lãnh cho Hồ Xuân Bình, anh phải hiểu từ lâu rằng những đứa con nông thôn không ai giúp đỡ, mọi thứ chỉ có thể dựa vào bản thân như hai người bọn họ, cho dù mua được nhà được xe ở thành phố lớn thì cũng không chịu được bất kỳ sóng gió gì... Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.
"Anh đi vào trước, em đợi Thất Bảo tỉnh rồi hãy đi ra." Phùng Tiểu Hà đưa chìa khóa xe cho vợ, bản thân đi ra cốp sau xe lấy đồ rồi đi vào thôn trước.
Mà La Giai Tuệ ở trong xe nhìn bóng dáng của anh, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Con gái ở trong lòng phát ra tiếng bẹp miệng, La Giai Tuệ cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ đang ngủ say, một lần nữa chấp nhận sự thật, cô sống lại.
Sống lại đến năm 2012, năm cô hai mươi chín tuổi.
Nhưng ngay vừa rồi, trong mơ cô còn nghe thấy con gái nói, mẹ, tại sao con người lại phải sống.
Thất Bảo ở trong mơ đã lớn, lúc thiếu nữ mười mấy tuổi hỏi cô vấn đề này, thật ra cũng không phải là muốn có được đáp án từ cô.
Có lẽ là bởi vì, theo kinh nghiệm trước đây, câu trả lời của mẹ cũng chỉ là những lời dạy dỗ khiến người ta phiền chán, giống như thế giới khiến người ta ưu sầu này vậy.
Phùng Tiểu Hà nhìn khói trên bầu trời của thôn xóm, không khỏi thở dài.
Thôn xóm này chính là thôn Thạch Kiều Nam, bởi vì cổng thôn có một cây cầu đá ba lỗ lâu năm nên gọi tên như vậy. Bên cạnh cầu được bao quanh bởi bóng cây, xen lẫn điểm xuyết trong đó là hơn năm mươi hộ gia đình. Gia đình cô của Phùng Tiểu Hà ở ngay nơi này, thời niên thiếu lúc còn đi học, anh cũng có một khoảng thời gian dài sống ở đây.
Trong nháy mắt xe đã chạy đến bên cạnh cầu. Phùng Tiểu Hà cho xe dừng ở bãi đất trống ven đường, quay đầu nhìn vợ và con gái ở ghế sau. Trong xe vô cùng yên tĩnh, hai mẹ con đang tựa vào nhau ngủ rất ngon. Phùng Tiểu Hà do dự một lát, không nỡ đánh thức hai người.
Từ khi trong nhà xảy ra chuyện đó, Giai Tuệ đã có hơn nửa tháng không được ngủ ngon.
Phùng Tiểu Hà rón rén xuống xe, đứng ở bờ sông châm một điếu thuốc, nhìn ra chiếc cầu đá cách mấy bước mà tâm sự nặng nề. Nửa đời trước của anh không tính là thuận buồm xuôi gió, nhưng một đứa con nông thôn, tự mình cố gắng học đến đại học rồi tốt nghiệp, còn làm lập trình viên cho một công ty lớn, cũng coi như là một truyền kỳ ở quê hương. Tuy công việc vất vả nhưng thu nhập cũng phong phú hơn nhiều so với bạn bè cùng trang lứa. Cho dù là như vậy, anh và Giai Tuệ cũng phải chắt chiu tiết kiệm mới mua được một căn nhà ở thành phố Hải, nơi có giá nhà tăng vọt, ở thời điểm hai người chưa đến ba mươi tuổi.
Những ngày tháng tốt đẹp trôi qua chưa đầy hai năm, ai mà ngờ tất cả mọi thứ mà họ vất vả làm ra lại trở thành tay trắng chỉ trong nháy mắt chứ? Đừng nói Giai Tuệ sẽ khóc lóc ầm ĩ, một người đàn ông như anh cũng không thể nào chấp nhận được.
Phùng Tiểu Hà rầu rĩ hút hết một điếu thuốc rồi dụi tàn thuốc, nhìn khuôn mặt vợ mình từ ngoài cửa sổ xe. Ngay cả lúc ngủ mơ cũng cau mày, dáng vẻ lo lắng.
Anh hắng giọng một cái, cuối cùng lên tiếng: "Giai Tuệ, dậy nào, đến nhà rồi."
La Giai Tuệ ở trong xe đột nhiên mở mắt ra, lúc ánh mắt dừng ở trên người Phùng Tiểu Hà còn mang theo vẻ hoảng hốt, như thể đang nhìn một người xa lạ. Điều này khiến Phùng Tiểu Hà vừa khó chịu vừa thấp thỏm.
Sợ cô bị sốc quá nặng, nhất thời nghĩ quẩn làm ra những chuyện điên rồ. Tiền hết còn có thể kiếm lại, nếu như người không còn... Phùng Tiểu Hà không dám nghĩ thêm.
Lẽ ra ban đầu không nên đứng ra bảo lãnh cho Hồ Xuân Bình, anh phải hiểu từ lâu rằng những đứa con nông thôn không ai giúp đỡ, mọi thứ chỉ có thể dựa vào bản thân như hai người bọn họ, cho dù mua được nhà được xe ở thành phố lớn thì cũng không chịu được bất kỳ sóng gió gì... Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.
"Anh đi vào trước, em đợi Thất Bảo tỉnh rồi hãy đi ra." Phùng Tiểu Hà đưa chìa khóa xe cho vợ, bản thân đi ra cốp sau xe lấy đồ rồi đi vào thôn trước.
Mà La Giai Tuệ ở trong xe nhìn bóng dáng của anh, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Con gái ở trong lòng phát ra tiếng bẹp miệng, La Giai Tuệ cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ đang ngủ say, một lần nữa chấp nhận sự thật, cô sống lại.
Sống lại đến năm 2012, năm cô hai mươi chín tuổi.
Nhưng ngay vừa rồi, trong mơ cô còn nghe thấy con gái nói, mẹ, tại sao con người lại phải sống.
Thất Bảo ở trong mơ đã lớn, lúc thiếu nữ mười mấy tuổi hỏi cô vấn đề này, thật ra cũng không phải là muốn có được đáp án từ cô.
Có lẽ là bởi vì, theo kinh nghiệm trước đây, câu trả lời của mẹ cũng chỉ là những lời dạy dỗ khiến người ta phiền chán, giống như thế giới khiến người ta ưu sầu này vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.