Chương 38:
Vạn Sơn Hoành
21/01/2024
Sau hai lần như vậy, cô thúc giục Phùng Tiểu Hà lên thị trấn kết nối mạng cho nhà Phùng Bảo Quyên. Tối hôm đó, cả nhà ăn cơm xong từ sớm, sau đó cùng nhau xúm ở trước máy tính chờ vợ chồng Văn Giai đăng nhập QQ. Văn Giai cũng không có máy tính, khi nhận được tin nhắn của Phùng Tiểu Hà còn phải cùng vợ chạy ra quán net.
Đến bảy giờ hơn, ảnh đại diện QQ của anh ấy cuối cùng cũng sáng lên, Phùng Tiểu Hà ấn mở camera thì nhìn thấy gương mặt to đùng của em họ ở trước ống kính, anh mừng rỡ nói: "Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi!"
Văn Giai lùi về sau, khuôn mặt của vợ anh ấy là Lâm Phân mới lộ ra, mừng rỡ chào hỏi với bên này: "Mẹ, anh cả chị dâu! Ôi chao, bà ngoại cũng ở nhà chúng ta à..."
Mọi người thi nhau đáp lời, trong lòng lập tức trở nên nhốn nháo. Phùng Tiểu Hà vội đứng dậy để Phùng Bảo Quyên ngồi, Phùng Bảo Quyên kéo Miêu Miêu đến trước mặt, nói: "Miêu, mau đến xem cha mẹ!"
Cả buổi tối Miêu Miêu đều rất hăng hái, nhưng lúc này lại đột nhiên lùi ra sau, trốn ra sau lưng Phùng Bảo Quyên không chịu lộ mặt.
"Ôi con bé này, sao còn ngại nữa vậy?" Phùng Bảo Quyên kéo cô bé đến phía trước, lúc này mới phát hiện Miêu Miêu đang rơi nước mắt. Phùng Bảo Quyên cũng đỏ cả mắt: "Sao thế con? Nhớ cha mẹ à? Mau tới xem cha mẹ đi..."
Từ sau tết đi đến nơi khác làm việc, Văn Giai và Lâm Phân chưa từng trở về lần nào, không phải là không nhớ người nhà, nhưng làm ăn nhỏ chính là như vậy, không dám nghỉ một ngày nào. Lâm Phân ở trong màn hình máy tính thấy con gái khóc thì cũng che miệng lại, hai mắt rưng rưng, một hồi lâu mới nói: "Miêu Miêu, mẹ đây mà, con không nhận ra mẹ nữa à? Miêu Miêu của mẹ lại cao lên rồi! Quần áo này mẹ chưa thấy bao giờ, ai mua cho con vậy?"
Cô và dượng đều dỗ Miêu Miêu, lúc này cô bé mới lau nước mắt, gọi cha mẹ rồi nhỏ giọng nói: "Con nhớ hai người lắm."
Mắt của cha cô bé cũng hơi đỏ ửng, cổ vũ con gái học cho giỏi, ở nhà nghe lời, hai vợ chồng lại hỏi thăm sức khỏe người lớn, nhà của anh cả chị dâu sửa sang ra sao. Người một nhà ngồi trước máy tính trò chuyện nửa giờ, lúc chuẩn bị tắt Phùng Bảo Quyên liên tục dặn dò bọn họ: "Hai đứa cũng phải chú ý sức khỏe, không cần lo lắng cho Miêu Miêu, con bé ở nhà rất tốt. Ăn được uống được, bác gái của con bé còn lên mạng mua quần áo mới cho con bé và Thất Bảo, con bé vui lắm. Không cần lo lắng trong nhà..."
Sau khi cuộc gọi video kết thúc, Phùng Bảo Quyên đau lòng hỏi Phùng Tiểu Hà: "Nói lâu như vậy, chắc là tốn nhiều tiền lắm đúng không?"
"Không tốn tiền." Phùng Tiểu Hà cười nói: "Chỉ cần mỗi tháng nộp tiền mạng, mức phí là cố định, cô không dùng cũng phải nộp."
Bà nội ở bên cạnh lấy làm lạ: "Máy tính này hay thật! Bà sống mấy chục năm, chưa từng thấy kiểu này bao giờ. Cách xa như vậy mà vẫn có thể nhìn thấy người! Nói chuyện làm việc giống như đang đứng ở trước mặt vậy!"
"Nghe thấy chưa?" Dượng kéo Miêu Miêu vào trong lòng, dỗ cô bé: "Sau này lúc nhớ cha mẹ không chỉ có thể gọi điện thoại, mà còn có thể đối mặt nói chuyện như ban nãy. Miêu Miêu của ông có vui không?"
Trên mặt Miêu Miêu còn có nước mặt, mím môi khẽ gật đầu.
Ban đêm nằm ở trên giường, Phùng Tiểu Hà không ngủ được, mắt nhìn lên đỉnh màn, bàn bạc với Giai Tuệ: "Chúng ta mua máy tính cho nhà cô đi, Miêu Miêu gọi video cho cha mẹ con bé cũng tiện. Một năm chẳng gặp được mấy lần, anh thấy đáng thương lắm."
Nói xong bèn thở dài một tiếng. Giai Tuệ xoay người nhìn anh, nói: "Không cần phải mua máy tính, bọn họ cũng không biết dùng. Một thời gian nữa, chưa biết chừng điện thoại cũng có thể gọi video. Đến lúc đó mua một chiếc điện thoại thông minh cho cô, cái đó dễ dùng hơn."
Chờ thêm một thời gian nữa, Wechat video sẽ được ra mắt. Nghĩ đến đôi mắt đẫm lệ của Miêu Miêu, Giai Tuệ cũng không khỏi đau lòng. Cô nhìn sang Thất Bảo đang nằm gác chân ở ngáy o o ở bên cạnh, nghĩ thầm, cho dù có thể gọi video thì thế nào chứ? Dù sao vẫn khác việc được ở bên con.
Đến bảy giờ hơn, ảnh đại diện QQ của anh ấy cuối cùng cũng sáng lên, Phùng Tiểu Hà ấn mở camera thì nhìn thấy gương mặt to đùng của em họ ở trước ống kính, anh mừng rỡ nói: "Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi!"
Văn Giai lùi về sau, khuôn mặt của vợ anh ấy là Lâm Phân mới lộ ra, mừng rỡ chào hỏi với bên này: "Mẹ, anh cả chị dâu! Ôi chao, bà ngoại cũng ở nhà chúng ta à..."
Mọi người thi nhau đáp lời, trong lòng lập tức trở nên nhốn nháo. Phùng Tiểu Hà vội đứng dậy để Phùng Bảo Quyên ngồi, Phùng Bảo Quyên kéo Miêu Miêu đến trước mặt, nói: "Miêu, mau đến xem cha mẹ!"
Cả buổi tối Miêu Miêu đều rất hăng hái, nhưng lúc này lại đột nhiên lùi ra sau, trốn ra sau lưng Phùng Bảo Quyên không chịu lộ mặt.
"Ôi con bé này, sao còn ngại nữa vậy?" Phùng Bảo Quyên kéo cô bé đến phía trước, lúc này mới phát hiện Miêu Miêu đang rơi nước mắt. Phùng Bảo Quyên cũng đỏ cả mắt: "Sao thế con? Nhớ cha mẹ à? Mau tới xem cha mẹ đi..."
Từ sau tết đi đến nơi khác làm việc, Văn Giai và Lâm Phân chưa từng trở về lần nào, không phải là không nhớ người nhà, nhưng làm ăn nhỏ chính là như vậy, không dám nghỉ một ngày nào. Lâm Phân ở trong màn hình máy tính thấy con gái khóc thì cũng che miệng lại, hai mắt rưng rưng, một hồi lâu mới nói: "Miêu Miêu, mẹ đây mà, con không nhận ra mẹ nữa à? Miêu Miêu của mẹ lại cao lên rồi! Quần áo này mẹ chưa thấy bao giờ, ai mua cho con vậy?"
Cô và dượng đều dỗ Miêu Miêu, lúc này cô bé mới lau nước mắt, gọi cha mẹ rồi nhỏ giọng nói: "Con nhớ hai người lắm."
Mắt của cha cô bé cũng hơi đỏ ửng, cổ vũ con gái học cho giỏi, ở nhà nghe lời, hai vợ chồng lại hỏi thăm sức khỏe người lớn, nhà của anh cả chị dâu sửa sang ra sao. Người một nhà ngồi trước máy tính trò chuyện nửa giờ, lúc chuẩn bị tắt Phùng Bảo Quyên liên tục dặn dò bọn họ: "Hai đứa cũng phải chú ý sức khỏe, không cần lo lắng cho Miêu Miêu, con bé ở nhà rất tốt. Ăn được uống được, bác gái của con bé còn lên mạng mua quần áo mới cho con bé và Thất Bảo, con bé vui lắm. Không cần lo lắng trong nhà..."
Sau khi cuộc gọi video kết thúc, Phùng Bảo Quyên đau lòng hỏi Phùng Tiểu Hà: "Nói lâu như vậy, chắc là tốn nhiều tiền lắm đúng không?"
"Không tốn tiền." Phùng Tiểu Hà cười nói: "Chỉ cần mỗi tháng nộp tiền mạng, mức phí là cố định, cô không dùng cũng phải nộp."
Bà nội ở bên cạnh lấy làm lạ: "Máy tính này hay thật! Bà sống mấy chục năm, chưa từng thấy kiểu này bao giờ. Cách xa như vậy mà vẫn có thể nhìn thấy người! Nói chuyện làm việc giống như đang đứng ở trước mặt vậy!"
"Nghe thấy chưa?" Dượng kéo Miêu Miêu vào trong lòng, dỗ cô bé: "Sau này lúc nhớ cha mẹ không chỉ có thể gọi điện thoại, mà còn có thể đối mặt nói chuyện như ban nãy. Miêu Miêu của ông có vui không?"
Trên mặt Miêu Miêu còn có nước mặt, mím môi khẽ gật đầu.
Ban đêm nằm ở trên giường, Phùng Tiểu Hà không ngủ được, mắt nhìn lên đỉnh màn, bàn bạc với Giai Tuệ: "Chúng ta mua máy tính cho nhà cô đi, Miêu Miêu gọi video cho cha mẹ con bé cũng tiện. Một năm chẳng gặp được mấy lần, anh thấy đáng thương lắm."
Nói xong bèn thở dài một tiếng. Giai Tuệ xoay người nhìn anh, nói: "Không cần phải mua máy tính, bọn họ cũng không biết dùng. Một thời gian nữa, chưa biết chừng điện thoại cũng có thể gọi video. Đến lúc đó mua một chiếc điện thoại thông minh cho cô, cái đó dễ dùng hơn."
Chờ thêm một thời gian nữa, Wechat video sẽ được ra mắt. Nghĩ đến đôi mắt đẫm lệ của Miêu Miêu, Giai Tuệ cũng không khỏi đau lòng. Cô nhìn sang Thất Bảo đang nằm gác chân ở ngáy o o ở bên cạnh, nghĩ thầm, cho dù có thể gọi video thì thế nào chứ? Dù sao vẫn khác việc được ở bên con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.