Chương 9
Lại Mân Côi
21/11/2023
Đùi Nhị thúc sở dĩ bị gãy một phần là do Hồ Thị mê tín dị đoan. Từ khi sinh Trần Thu Sinh xong, mỗi lần đi đường không bị ngã sấp mặt thì cũng bị người ta đụng trúng, chung quy mọi chuyện không mấy thuận lợi, nhưng bà cũng không nghĩ nhiều.
Sau này, Nhị thúc đính hôn với Nhị thẩm, lúc sắp thành thân, trong thôn lại có người đoán mệnh tới. Hồ Thị vốn dĩ rất mê tín, bà đã để cho người ta mệnh tính thử một quẻ, người nọ nói số mẫu tử bọn họ tương khắc, bát tự của Trần Thu Sinh cao hơn bát tự của bà, chỉ cần Trần Thu Sinh trở thành người tàn tật thì mới có thể giải được kiếp nạn này.
Hồ Thị vừa nghe xong liền không được tỉnh táo, trực tiếp nói thẳng ra là Trần Thu Sinh khắc với bà, sau này có khả năng sẽ muốn mạng bà. Thế là Hồ Thị ầm ĩ không ngừng cả ngày, ngày ngày đều suy nghĩ tới vấn đề này, đến mức không thể nào ngủ yên giấc.
Sau này Trần lão đầu hỏi bà muốn xử lý thế nào, Hồ Thị liền nói một câu: “Đánh gãy đùi lão Nhị đi!”
Lúc ấy, Nhị thúc vừa tròn 18 tuổi, sắp bắt đầu bước vào khoảng thời gian đẹp nhất của đời người, thế mà lại bị Hồ Thị phá hoại. Hắn bị Hồ Thị đánh gãy hai chân một cách tàn nhẫn, từ người lành lặn trở thành kẻ tàn tật. Mà Trương Thị cũng bởi vì nguyên do này mà hận Hồ Thị thấu xương, nhưng lại không thể từ hôn, nếu không thì cả đời này đều sẽ không thể nào gả ra ngoài được nữa, cho nên cuối cùng mới lựa chọn nhẫn nhịn.
Đối với Hồ Thị mà nói, bà không có biện pháp nào khác, còn đối với người Trần gia, bọn họ lại cho rằng bà làm vậy là cay nghiệt đến cực điểm.
...
Một gia đình như vậy đáng sợ biết bao nhiêu. Trần Ngư nhìn mặt biển tối đen, trong lòng đang khẽ run rẩy, thầm nghĩ: với tính cách của mình, nếu như một ngày nào đó nàng cứ chống đối Hồ Thị, có khi nào bà ta cũng sẽ sẵn sàng ra tay tàn nhẫn với mình hay không?
Nhị thúc là con trai ruột của bà, nhưng bà còn vì mạng sống mà sẵn sàng ra tay, bản thân nàng chỉ là cháu gái, hay còn gọi là hàng lỗ vốn thì bà ta liệu có khoan nhượng không?
“Ngư nhi, muội đang nghĩ cái gì vậy?” Trần Yến thấy nàng chỉ ngây ra chứ không nói gì, nàng ấy kể dứt câu cả nửa ngày rồi mà Trần Ngư vẫn ngồi ngây ra, nàng ấy liền đẩy đẩy nàng vài cái.
“À, muội không có nghĩ gì hết.” Sau khi phục hồi tinh thần lại thì Trần Ngư nở nụ cười tươi, sau đó vỗ vỗ lồng ngực, tỏ vẻ khiếp đảm mà nói: “Nãi nãi thực sự rất đáng sợ!”
“Đúng đó, mỗi ngày nãi nãi đều dâng hương bái phật, trong miệng luôn lẩm bẩm a di đà Phật, nhưng lòng dạ thì lại ác hơn cả quỷ dữ nữa.” Trần Yến thấy nàng sợ hãi đến mức sắc mặt thay đổi, vội ôm lấy nàng để an ủi: “Đừng sợ, tỷ sẽ bảo vệ muội, sau này muội nhớ phải tránh xa nãi nãi ra một chút, có việc gì thì tỷ sẽ làm giúp muội, có biết chưa?”
“Vâng!” Nàng khẽ gật gật đầu, không hề kháng cự mà đồng ý luôn.
Hiện tại có chống đối thì cũng không thể giải quyết được cái gì, nhưng nàng có thể cảm nhận được Trần Yến rất quan tâm mình, đây chính xác là một tỷ tỷ thực lòng thương yêu muội muội mình.
“Nhanh đi, thuyền đánh cá của phụ thân đã trở lại rồi.” Trần Yến đột nhiên kéo tay Trần Ngư đi lên phía trước.
Trần Ngư thấy một đám người đang bận rộn, bỗng nhiên lại thấy mình đứng đây khá chiếm chỗ.
Sau này, Nhị thúc đính hôn với Nhị thẩm, lúc sắp thành thân, trong thôn lại có người đoán mệnh tới. Hồ Thị vốn dĩ rất mê tín, bà đã để cho người ta mệnh tính thử một quẻ, người nọ nói số mẫu tử bọn họ tương khắc, bát tự của Trần Thu Sinh cao hơn bát tự của bà, chỉ cần Trần Thu Sinh trở thành người tàn tật thì mới có thể giải được kiếp nạn này.
Hồ Thị vừa nghe xong liền không được tỉnh táo, trực tiếp nói thẳng ra là Trần Thu Sinh khắc với bà, sau này có khả năng sẽ muốn mạng bà. Thế là Hồ Thị ầm ĩ không ngừng cả ngày, ngày ngày đều suy nghĩ tới vấn đề này, đến mức không thể nào ngủ yên giấc.
Sau này Trần lão đầu hỏi bà muốn xử lý thế nào, Hồ Thị liền nói một câu: “Đánh gãy đùi lão Nhị đi!”
Lúc ấy, Nhị thúc vừa tròn 18 tuổi, sắp bắt đầu bước vào khoảng thời gian đẹp nhất của đời người, thế mà lại bị Hồ Thị phá hoại. Hắn bị Hồ Thị đánh gãy hai chân một cách tàn nhẫn, từ người lành lặn trở thành kẻ tàn tật. Mà Trương Thị cũng bởi vì nguyên do này mà hận Hồ Thị thấu xương, nhưng lại không thể từ hôn, nếu không thì cả đời này đều sẽ không thể nào gả ra ngoài được nữa, cho nên cuối cùng mới lựa chọn nhẫn nhịn.
Đối với Hồ Thị mà nói, bà không có biện pháp nào khác, còn đối với người Trần gia, bọn họ lại cho rằng bà làm vậy là cay nghiệt đến cực điểm.
...
Một gia đình như vậy đáng sợ biết bao nhiêu. Trần Ngư nhìn mặt biển tối đen, trong lòng đang khẽ run rẩy, thầm nghĩ: với tính cách của mình, nếu như một ngày nào đó nàng cứ chống đối Hồ Thị, có khi nào bà ta cũng sẽ sẵn sàng ra tay tàn nhẫn với mình hay không?
Nhị thúc là con trai ruột của bà, nhưng bà còn vì mạng sống mà sẵn sàng ra tay, bản thân nàng chỉ là cháu gái, hay còn gọi là hàng lỗ vốn thì bà ta liệu có khoan nhượng không?
“Ngư nhi, muội đang nghĩ cái gì vậy?” Trần Yến thấy nàng chỉ ngây ra chứ không nói gì, nàng ấy kể dứt câu cả nửa ngày rồi mà Trần Ngư vẫn ngồi ngây ra, nàng ấy liền đẩy đẩy nàng vài cái.
“À, muội không có nghĩ gì hết.” Sau khi phục hồi tinh thần lại thì Trần Ngư nở nụ cười tươi, sau đó vỗ vỗ lồng ngực, tỏ vẻ khiếp đảm mà nói: “Nãi nãi thực sự rất đáng sợ!”
“Đúng đó, mỗi ngày nãi nãi đều dâng hương bái phật, trong miệng luôn lẩm bẩm a di đà Phật, nhưng lòng dạ thì lại ác hơn cả quỷ dữ nữa.” Trần Yến thấy nàng sợ hãi đến mức sắc mặt thay đổi, vội ôm lấy nàng để an ủi: “Đừng sợ, tỷ sẽ bảo vệ muội, sau này muội nhớ phải tránh xa nãi nãi ra một chút, có việc gì thì tỷ sẽ làm giúp muội, có biết chưa?”
“Vâng!” Nàng khẽ gật gật đầu, không hề kháng cự mà đồng ý luôn.
Hiện tại có chống đối thì cũng không thể giải quyết được cái gì, nhưng nàng có thể cảm nhận được Trần Yến rất quan tâm mình, đây chính xác là một tỷ tỷ thực lòng thương yêu muội muội mình.
“Nhanh đi, thuyền đánh cá của phụ thân đã trở lại rồi.” Trần Yến đột nhiên kéo tay Trần Ngư đi lên phía trước.
Trần Ngư thấy một đám người đang bận rộn, bỗng nhiên lại thấy mình đứng đây khá chiếm chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.