Chương 42
Tú Cẩm
06/05/2016
Những việc cần giải
quyết sau khi chiêu an thật ra không liên quan gì đến Trác Vân. Người
tài bên cạnh Yến thế tử rất nhiều, lúc trước hắn nhất quyết đòi lên núi
cũng vì để giành công, nay tất nhiên sẽ chỉ huy thuộc hạ của mình làm
việc.
Bởi vì còn phải đánh Quảng Nguyên, việc chiêu an núi Võ tạm thời không công bố rộng rãi, người biết chỉ giới hạn trong số mười tinh binh đi theo Yến thế tử lên núi, còn lại binh lính dưới chân núi và số lính mượn từ nơi khác đều không biết gì cho đến nửa đêm ngày hôm đó, Yến thế tử đột nhiên hạ lệnh tấn công lên núi Võ. Binh lính mượn từ Quảng Nguyên bị đẩy lên đằng trước, mơ hồ tấn công vào sơn trại, sau đó bị tập kích từ hai phía, trở tay không kịp.
Thành Quảng Nguyên xem như khá yên bình, nên những binh lính này bình thường chỉ dám bắt nạt dân chúng một tí, chứ chưa chân chính đánh trận bao giờ, vừa gặp phải kẻ địch mạnh đã lập tức sợ choáng váng, bị đánh chỉ một phần nhỏ, chủ yếu vẫn là dưới tình hình cấp bách, sợ hãi xô đẩy rồi giẫm đạp nhau mà chết. Đến khi cục diện được khống chế, kiểm kê lại thấy có ba mươi người bị giẫm chết, còn lại hơn trăm người bị đủ loại vết thương. Yến thế tử thấy không ưa bọn họ, vung tay lên, để Mạnh lão đầu nhốt tất cả vào nhà tù sau núi.
Tuy chỉ là thắng trận đầu, nhưng đã đủ để người chư bao giờ dẫn binh đi đánh trận như Yến thế tử hưng phấn không thôi, dù suốt đêm không ngủ ngày hôm sau tinh thần vẫn sáng láng như thường, vui vẻ ra sảnh lớn bàn bạc với mọi người làm sao tấn công vào thành Quảng Nguyên.
Yến thế tử không muốn tặng công lao sắp tới tay cho ba trăm tinh binh của vương phủ, nên chỉ gọi mấy thị vệ thân cận tới bàn chuyện công thành, còn ra sức thuyết phục Hạ Quân Bình dẫn binh đánh tiên phong. A Bành muốn nhận việc này, nhưng bị Yến thế tử liếc, nói “Chỉ với mớ võ như mèo quào của ngươi? Ngay cả Tùng ca nhi cũng không bằng còn đòi dẫn quân tiên phong! Lá gan thì nhỏ hơn cả hạt bắp, lúc đánh nhau, coi chừng bị dọa tới mức không dám nhúc nhích! Chẳng phải làm ta mất mặt thêm sao?!”
A Bành vuốt mặt, chẳng biết xấu hổ nói “Sợ gì, thuộc hạ sẽ núp kỹ sau lưng Bình ca nhi và Phương cô nương, cứ để hai người họ đánh, mắc gì gặp nguy hiểm?”
Hoành ca nhi và Trần Thanh Tùng đều nhìn A Bành với ánh mắt xem thường. Yến thế tử cũng khinh bỉ nói “Ngươi nghĩ hay lắm, muốn trốn sau lưng Bình ca nhi và Vân muội muội? Nằm mơ đi! Ngươi trốn chỗ đó, vậy ta trốn ở đâu? Chẳng lẽ bản thế tử còn phải cầm đao vọt ra đằng trước giết địch? Ngu ngốc!”
Mọi người nghe vậy, đồng thời im lặng hết.
Trác Vân dở khóc dở cười hỏi “Xin hỏi thế tử, ta đồng ý đi theo các ngươi công thành lúc nào vậy?”
Yến thế tử thuận thế nói “Bình ca nhi muốn làm tiên phong, chẳng lẽ ngươi đứng một bên nhìn, không sợ hắn xảy ra chuyện sao? Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, ngộ nhỡ bị thương thật, chẳng phải ngươi sẽ hối hận muốn chết? Dù sao hai người đều là cao thủ, đám binh trong thành Quảng Nguyên rất hỗn tạp, không đủ uy hiếp! Thêm ba trăm tinh binh của vương phủ, không sợ không công được thành Quảng Nguyên!”
Trác Vân chỉ biết đỡ trán. Hạ Quân Bình thì lại rất thoải mái, chỉ nghĩ tới việc được đứng chung một chỗ với Trác Vân là đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức ra chiến trường với nàng, không chờ nàng đáp lời, đã nói to “Đều nghe thế tử phân phó!”
Trác Vân dở khóc dở cười nhìn Hạ Quân Bình, “Rốt cuộc mấy người có từng đi đánh trận chưa? Có biết đánh trận chân chính là sao không?”
Mọi người đều đồng loạt lắc đầu. Trác Vân bèn nói “Nếu vậy, sao không đổi một tướng quân có kinh nghiệm chỉ huy? Dù không dẫn đại tướng quân theo, thì ít nhất cũng phải có thống lĩnh chứ?”
Yến thế tử ấp úng nói “Đó là người của phụ vương ta, dù chiếm được Quảng Nguyên, tất cả công lao đều thuộc về họ mất!” Lần này, Yến thế tử quyết tâm phải lập được công to để được Yến vương bằng con mắt khác.
Trác Vân tức giận nói “Rõ ràng có thể không đánh vẫn thắng, thế tử lại cứ muốn đánh nhau, dù thành công, Yến vương biết được cũng sẽ không khen đâu!”
Tất cả sự chú ý của Yến thế tử đều tập trung vào mấy chữ ‘Không đánh vẫn thắng’, lập tức trợn to mắt, nhìn chằm chằm Trác Vân, kích động hỏi, “Vân muội muội có kế gì? Mau nói xem làm sao không đánh vẫn thắng? Nếu thành công, bản thế tử nhất định sẽ trọng thưởng!”
Trác Vân luôn có ý nhường hết công lao cho Hạ Quân Bình bèn kéo Hạ Quân Bình ra, nghiêm mặt nói “Bình ca nhi, ngươi nói đi!”
Hạ Quân Bình sao lại không hiểu ý nàng, nở nụ cười dịu dàng “Nghe a Vân nói vậy, trong đầu ta bỗng nảy ra một ý…..”
“Chỉ vậy thôi?” Yến thế tử nghe Hạ Quân Bình xong, vui mừng nói “Nếu kế này thành công, ta không phải tốn một binh một tướng nào cũng có thể chiếm được Quảng Nguyên! Công lao lớn như vậy, đại ca lòng dạ hẹp hòi của ta không ghen tỵ chết mới là lạ!”
A Bành kích động chen miệng, “Đây chính là kế ‘mượn đất làm đường’ trong binh thư sao?”
“Mỹ nhân kế?”
“Mỹ cái đầu ngươi đó!”
“Được rồi!” Yến thế tử vỗ bàn một cái “Cứ vậy đi! Lats nữa tất cả chúng ta đều cải trang thành binh lính Quảng Nguyên để vào thành. Nếu tất cả tiến triển thuận lợi, tối nay chúng ta sẽ ngủ trong phủ của Tri Huyện Quảng Nguyên!”
Nhóm thị vệ nghe vậy ồ lên hò reo.
Hạ Quân Bình nhìn Trác Vân một cái đầy thâm ý, Trác Vân chỉ giả bộ như không thấy, lặng lẽ tránh đi.
Nếu Trác Vân cứ đối xử với Hạ Quân Bình như bình thường, có lẽ Hạ Quân Bình sẽ đau lòng thất vọng, nhưng nàng càng tránh né, Hạ Quân Bình lại càng cảm thấy có hi vọng, có điều hắn cũng biết tính Trác Vân, nếu không do nàng tự nghĩ thông, dù có gấp cũng không ích gì, chỉ cần thỉnh thoảng trêu chọc nàng một lần, thấy vẻ mặt hốt hoảng của Trác Vân cũng khiến hắn thấy rất thỏa mãn.
Yến thế tử kêu Mạc thống lĩnh vào bàn bạc chuyện công thành. Mạc thống lĩnh nghe xong kế hoạch của Yến thế tử, khó nén vẻ kinh ngạc, nhìn lướt qua mọi người trong phòng như đang tìm xem rốt cuộc người nào đã nghĩ ra được kế này. Yến thế tử cũng không giấu giếm, cười nói “Cũng may có Bình ca nhi và Phương cô nương hiến kế, nếu không, sợ rằng bản thế tử đã trực tiếp dẫn các ngươi đi đánh một trận ác liệt rồi!”
Mạc thống lĩnh không biết Trác Vân, chỉ có chút ấn tượng với Hạ Quân Bình, nhìn Hạ Quân Bình cười nói “Vị công tử này trông rất quen, hình như là Biểu thiếu gia của Triệu phủ?”
Hạ Quân Bình vội vàng đứng dậy đáp lễ.
Yến thế tử kiêu ngạo cười nói “Chính là hắn! Bình ca nhi rất giỏi võ, mấy thị vệ bên cạnh ta đều không phải là đối thủ của hắn! Mạc thống lĩnh nếu có hứng thú thì sau này hãy chỉ hắn mấy chiêu!” Thật ra Yến thế tử đang muốn khích Mạc thống lĩnh đánh với Hạ Quân Bình một trận. Hạ Quân Bình thua cũng không sao, dù gì hắn còn nhỏ, lại không có chức quan. Nhưng nếu hắn thắng, sẽ được Yến vương chú ý, đến lúc đó ngay cả người giới thiệu hắn là Yến thế tử cũng được thơm lây.
Ai ngờ Mạc thống lĩnh không hề mắc bẫy, chỉ cười nói “Quả là thiếu niên tài giỏi!” rồi im.
Hoành ca nhi thấy vậy bèn tiến lại gần, nói nhỏ bên tai Yến thế tử “Thế tử, ngài quên Mạc thống lĩnh là người của Ngô tướng quân sao?”
Yến thế tử nghe vậy, lập tức hiểu ra, cười ha ha, bắt đầu bàn bạc cẩn thận về việc tấn công vào thành.
Mạc thống lĩnh có kinh nghiệm nhiều, chỉ chốc lát đã lập ra kế hoạch chi tiết, khiến Trác Vân thấy rất xấu hổ. Tuy nàng cũng từng đánh trận, thậm chỉ cũng từng bàn bạc cẩn thận với các huynh đệ trong sơn trại, nhưng chẳng được chi tiết như vậy, chỉ hô hào lên rồi cắm đầu cắm cổ xông về phía trước đánh một trận cho đã thôi.
“Nếu có thể thuận lợi vào thành, mấy trăm binh lính trong Quảng Nguyên không phải là vấn đề!” Mạc thống lĩnh rất hài lòng với kế hoạch này, nhìn Hạ Quân Bình với ánh mắt tán thưởng, “Hạ công tử tuy còn trẻ nhưng vừa có võ lại biết mưu lược, tương lai chắc chắn sẽ rất thành công!”
Hạ Quân Bình vội vàng đáp lại một cách khiêm tốn “Mạc thống lĩnh quá khen, ta chỉ là….” Hạ Quân Bình suýt nữa nói lộ ra Trác Vân, nhưng nhớ tới lời dặn của nàng bèn ngưng lại, xấu hổ cười nói “Chỉ là lý luận suông thôi, thắng bại chưa biết, không đáng để Mạc thống lĩnh khen vậy!”
Mạc thống lĩnh cười nói, “Tri huyện Quảng Nguyên mặc dù giảo hoạt, nhưng không giỏi cầm quân. Hôm qua thuộc hạ có đi xem thử, canh phòng trong thành không tính là nghiêm ngặt, kế này có khả năng thành công rất cao!”
Yến thế tử thấy Mạc thống lĩnh nói vậy, lòng mừng thầm, kéo mọi người nói thao thao bất tuyệt cả một buổi sáng, cho đến trưa quả thật mệt không chịu nổi mới dừng lại đi ngủ một lát.
Yến thế tử nhất quyết phải tự mình dẫn quân tấn công, nhóm thị vệ khuyên không được, đành phải kiếm quần áo cho Yến thế tử thay. Theo ý A Bành, giả làm ăn mày là an toàn nhất, nhưng Yến thế tử sỉ diện không muốn mất mặt trước mọi người, A Bành đành kiếm cho Yến thế tử một bộ quần áo cũ nhưng sạch sẽ, rồi bôi đen cả mặt, và đội mũ rách tung tóe, giả làm cướp núi Võ bị bắt làm tù binh.
Mấy người còn lại cũng ăn mặc như vậy. Còn nhóm thị vệ của vương phủ thì mặc đồ của binh lính Quảng Nguyên, rồi tìm mấy tên đầu mục rất sợ chết vừa uy hiếp vừa dụ dỗ buộc dẫn vào thành.
Càng vào thu, mặt trời càng lặn sớm, vừa qua khỏi giờ Thân, trời đã bắt đầu tối, tòa thành vốn náo nhiệt lúc này từ từ khôi phục sự yên tĩnh. Thủ vệ thành Quảng Nguyên vừa canh vừa tính giờ, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đóng cửa thành về nhà.
“Vương đầu về!” Trong nhóm thủ vệ có người mắt tinh thấy đội ngũ trên đường, bèn nói to “Hình như dẫn về không ít thứ!”
Mấy thủ vệ khác lập tức hưng phấn hỏi “Đi theo quân Yến vào núi Võ diệt thổ phỉ sao lại có chiến lợi phẩm đem về? Chẳng lẽ quân Yến không muốn nên cho họ lấy hết?”
“Mấy tên đó thật may mắn!”
“Đúng vậy! Có lẽ quân Yến phải chạy ngàn dặm xa xôi về Nghi Đô nên lười mang theo. Nói không chừng vàng bạc châu báu đều bị quân Yến lấy đi hết rồi, chỉ còn lại vài thứ cồng kềnh thôi!”
“…….”
Dù thế nào, bọn thủ vệ thấy mấy người kia đem đồ về, đều rất hâm mộ, hối hận tại sao lúc đầu mình lại không đi theo, còn tìm cách trốn cho bằng được.
“Hì, Vương đầu….” Thủ vệ cầm đầu kêu to, thấy bọn họ gánh đồ trên vai, ánh mắt lộ ra chút ghen ghét “Các ngươi dọn cả sơn trại trên núi Võ xuống sao?”
Nhóm người đi trước phần lớn đều là binh lính của thành Quảng Nguyên, sau lưng mỗi người đều có thị vệ của vương phủ cầm dao kề sát, nào dám lộn xộn, chỉ cúi đầu không nói lời nào. Vương đầu thì khom lưng móc ra một túi tiền nhỏ lặng lẽ nhét vào tay thủ vệ kia, nói nhỏ “Quân Yến lấy mới nhiều, nhưng chúng ta cũng kiếm được không ít thứ tốt!”
Vương đầu cố tỏ vẻ thần bí, ngoắc ngoắc đầu ngón tay với thủ vệ kia. Thủ vệ kia hiểu ý vội vàng đưa lỗ tai lại gần hơn. “Chúng ta bắt áp trại phu nhân của bọn chúng về, quả là mỹ nhân, chậc chậc….” Vương đầu nói. Thủ vệ kia nghe vậy, lập tức cảm thấy cả người ngứa ngáy. “Vậy….. để huynh đệ xem thử!”
Vương đầu tỏ vẻ khó xử “Huynh đệ đừng làm khó ta, mấy thứ này đều phải dâng lên cho đại nhân.”
“Chỉ nhìn một cái…”
Vương đầu do dự hồi lâu, rốt cuộc lên tiếng “Vậy được! Chỉ một cái thôi!” Dứt lời, vội vàng phất tay với đám binh lính, nói to “Còn không mau vào thành? Chắn ở đây làm gì?” Nhóm người kia nghe vậy, vội vàng chạy chậm vào thành, chỉ chốc lát sau, mấy trăm người đã chạy đi gần hết, chỉ còn dư lại mười mấy người áp tải một chiếc xe ngựa đi tới. Vương đầu híp mắt vén rèm xe lên nói “Vào thành rồi, nhanh chóng tươi tỉnh lên cho ta, lúc được đại nhân, nhớ phải cười, biết không?”
Thủ vệ kia vội vàng nghiêng đầu liếc trộm một cái, quả nhiên thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi nghiêm chỉnh trong xe.
“Thật là tiện nghi cho lão già kia!” Thủ vệ kia lẩm bẩm.
Bởi vì còn phải đánh Quảng Nguyên, việc chiêu an núi Võ tạm thời không công bố rộng rãi, người biết chỉ giới hạn trong số mười tinh binh đi theo Yến thế tử lên núi, còn lại binh lính dưới chân núi và số lính mượn từ nơi khác đều không biết gì cho đến nửa đêm ngày hôm đó, Yến thế tử đột nhiên hạ lệnh tấn công lên núi Võ. Binh lính mượn từ Quảng Nguyên bị đẩy lên đằng trước, mơ hồ tấn công vào sơn trại, sau đó bị tập kích từ hai phía, trở tay không kịp.
Thành Quảng Nguyên xem như khá yên bình, nên những binh lính này bình thường chỉ dám bắt nạt dân chúng một tí, chứ chưa chân chính đánh trận bao giờ, vừa gặp phải kẻ địch mạnh đã lập tức sợ choáng váng, bị đánh chỉ một phần nhỏ, chủ yếu vẫn là dưới tình hình cấp bách, sợ hãi xô đẩy rồi giẫm đạp nhau mà chết. Đến khi cục diện được khống chế, kiểm kê lại thấy có ba mươi người bị giẫm chết, còn lại hơn trăm người bị đủ loại vết thương. Yến thế tử thấy không ưa bọn họ, vung tay lên, để Mạnh lão đầu nhốt tất cả vào nhà tù sau núi.
Tuy chỉ là thắng trận đầu, nhưng đã đủ để người chư bao giờ dẫn binh đi đánh trận như Yến thế tử hưng phấn không thôi, dù suốt đêm không ngủ ngày hôm sau tinh thần vẫn sáng láng như thường, vui vẻ ra sảnh lớn bàn bạc với mọi người làm sao tấn công vào thành Quảng Nguyên.
Yến thế tử không muốn tặng công lao sắp tới tay cho ba trăm tinh binh của vương phủ, nên chỉ gọi mấy thị vệ thân cận tới bàn chuyện công thành, còn ra sức thuyết phục Hạ Quân Bình dẫn binh đánh tiên phong. A Bành muốn nhận việc này, nhưng bị Yến thế tử liếc, nói “Chỉ với mớ võ như mèo quào của ngươi? Ngay cả Tùng ca nhi cũng không bằng còn đòi dẫn quân tiên phong! Lá gan thì nhỏ hơn cả hạt bắp, lúc đánh nhau, coi chừng bị dọa tới mức không dám nhúc nhích! Chẳng phải làm ta mất mặt thêm sao?!”
A Bành vuốt mặt, chẳng biết xấu hổ nói “Sợ gì, thuộc hạ sẽ núp kỹ sau lưng Bình ca nhi và Phương cô nương, cứ để hai người họ đánh, mắc gì gặp nguy hiểm?”
Hoành ca nhi và Trần Thanh Tùng đều nhìn A Bành với ánh mắt xem thường. Yến thế tử cũng khinh bỉ nói “Ngươi nghĩ hay lắm, muốn trốn sau lưng Bình ca nhi và Vân muội muội? Nằm mơ đi! Ngươi trốn chỗ đó, vậy ta trốn ở đâu? Chẳng lẽ bản thế tử còn phải cầm đao vọt ra đằng trước giết địch? Ngu ngốc!”
Mọi người nghe vậy, đồng thời im lặng hết.
Trác Vân dở khóc dở cười hỏi “Xin hỏi thế tử, ta đồng ý đi theo các ngươi công thành lúc nào vậy?”
Yến thế tử thuận thế nói “Bình ca nhi muốn làm tiên phong, chẳng lẽ ngươi đứng một bên nhìn, không sợ hắn xảy ra chuyện sao? Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, ngộ nhỡ bị thương thật, chẳng phải ngươi sẽ hối hận muốn chết? Dù sao hai người đều là cao thủ, đám binh trong thành Quảng Nguyên rất hỗn tạp, không đủ uy hiếp! Thêm ba trăm tinh binh của vương phủ, không sợ không công được thành Quảng Nguyên!”
Trác Vân chỉ biết đỡ trán. Hạ Quân Bình thì lại rất thoải mái, chỉ nghĩ tới việc được đứng chung một chỗ với Trác Vân là đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức ra chiến trường với nàng, không chờ nàng đáp lời, đã nói to “Đều nghe thế tử phân phó!”
Trác Vân dở khóc dở cười nhìn Hạ Quân Bình, “Rốt cuộc mấy người có từng đi đánh trận chưa? Có biết đánh trận chân chính là sao không?”
Mọi người đều đồng loạt lắc đầu. Trác Vân bèn nói “Nếu vậy, sao không đổi một tướng quân có kinh nghiệm chỉ huy? Dù không dẫn đại tướng quân theo, thì ít nhất cũng phải có thống lĩnh chứ?”
Yến thế tử ấp úng nói “Đó là người của phụ vương ta, dù chiếm được Quảng Nguyên, tất cả công lao đều thuộc về họ mất!” Lần này, Yến thế tử quyết tâm phải lập được công to để được Yến vương bằng con mắt khác.
Trác Vân tức giận nói “Rõ ràng có thể không đánh vẫn thắng, thế tử lại cứ muốn đánh nhau, dù thành công, Yến vương biết được cũng sẽ không khen đâu!”
Tất cả sự chú ý của Yến thế tử đều tập trung vào mấy chữ ‘Không đánh vẫn thắng’, lập tức trợn to mắt, nhìn chằm chằm Trác Vân, kích động hỏi, “Vân muội muội có kế gì? Mau nói xem làm sao không đánh vẫn thắng? Nếu thành công, bản thế tử nhất định sẽ trọng thưởng!”
Trác Vân luôn có ý nhường hết công lao cho Hạ Quân Bình bèn kéo Hạ Quân Bình ra, nghiêm mặt nói “Bình ca nhi, ngươi nói đi!”
Hạ Quân Bình sao lại không hiểu ý nàng, nở nụ cười dịu dàng “Nghe a Vân nói vậy, trong đầu ta bỗng nảy ra một ý…..”
“Chỉ vậy thôi?” Yến thế tử nghe Hạ Quân Bình xong, vui mừng nói “Nếu kế này thành công, ta không phải tốn một binh một tướng nào cũng có thể chiếm được Quảng Nguyên! Công lao lớn như vậy, đại ca lòng dạ hẹp hòi của ta không ghen tỵ chết mới là lạ!”
A Bành kích động chen miệng, “Đây chính là kế ‘mượn đất làm đường’ trong binh thư sao?”
“Mỹ nhân kế?”
“Mỹ cái đầu ngươi đó!”
“Được rồi!” Yến thế tử vỗ bàn một cái “Cứ vậy đi! Lats nữa tất cả chúng ta đều cải trang thành binh lính Quảng Nguyên để vào thành. Nếu tất cả tiến triển thuận lợi, tối nay chúng ta sẽ ngủ trong phủ của Tri Huyện Quảng Nguyên!”
Nhóm thị vệ nghe vậy ồ lên hò reo.
Hạ Quân Bình nhìn Trác Vân một cái đầy thâm ý, Trác Vân chỉ giả bộ như không thấy, lặng lẽ tránh đi.
Nếu Trác Vân cứ đối xử với Hạ Quân Bình như bình thường, có lẽ Hạ Quân Bình sẽ đau lòng thất vọng, nhưng nàng càng tránh né, Hạ Quân Bình lại càng cảm thấy có hi vọng, có điều hắn cũng biết tính Trác Vân, nếu không do nàng tự nghĩ thông, dù có gấp cũng không ích gì, chỉ cần thỉnh thoảng trêu chọc nàng một lần, thấy vẻ mặt hốt hoảng của Trác Vân cũng khiến hắn thấy rất thỏa mãn.
Yến thế tử kêu Mạc thống lĩnh vào bàn bạc chuyện công thành. Mạc thống lĩnh nghe xong kế hoạch của Yến thế tử, khó nén vẻ kinh ngạc, nhìn lướt qua mọi người trong phòng như đang tìm xem rốt cuộc người nào đã nghĩ ra được kế này. Yến thế tử cũng không giấu giếm, cười nói “Cũng may có Bình ca nhi và Phương cô nương hiến kế, nếu không, sợ rằng bản thế tử đã trực tiếp dẫn các ngươi đi đánh một trận ác liệt rồi!”
Mạc thống lĩnh không biết Trác Vân, chỉ có chút ấn tượng với Hạ Quân Bình, nhìn Hạ Quân Bình cười nói “Vị công tử này trông rất quen, hình như là Biểu thiếu gia của Triệu phủ?”
Hạ Quân Bình vội vàng đứng dậy đáp lễ.
Yến thế tử kiêu ngạo cười nói “Chính là hắn! Bình ca nhi rất giỏi võ, mấy thị vệ bên cạnh ta đều không phải là đối thủ của hắn! Mạc thống lĩnh nếu có hứng thú thì sau này hãy chỉ hắn mấy chiêu!” Thật ra Yến thế tử đang muốn khích Mạc thống lĩnh đánh với Hạ Quân Bình một trận. Hạ Quân Bình thua cũng không sao, dù gì hắn còn nhỏ, lại không có chức quan. Nhưng nếu hắn thắng, sẽ được Yến vương chú ý, đến lúc đó ngay cả người giới thiệu hắn là Yến thế tử cũng được thơm lây.
Ai ngờ Mạc thống lĩnh không hề mắc bẫy, chỉ cười nói “Quả là thiếu niên tài giỏi!” rồi im.
Hoành ca nhi thấy vậy bèn tiến lại gần, nói nhỏ bên tai Yến thế tử “Thế tử, ngài quên Mạc thống lĩnh là người của Ngô tướng quân sao?”
Yến thế tử nghe vậy, lập tức hiểu ra, cười ha ha, bắt đầu bàn bạc cẩn thận về việc tấn công vào thành.
Mạc thống lĩnh có kinh nghiệm nhiều, chỉ chốc lát đã lập ra kế hoạch chi tiết, khiến Trác Vân thấy rất xấu hổ. Tuy nàng cũng từng đánh trận, thậm chỉ cũng từng bàn bạc cẩn thận với các huynh đệ trong sơn trại, nhưng chẳng được chi tiết như vậy, chỉ hô hào lên rồi cắm đầu cắm cổ xông về phía trước đánh một trận cho đã thôi.
“Nếu có thể thuận lợi vào thành, mấy trăm binh lính trong Quảng Nguyên không phải là vấn đề!” Mạc thống lĩnh rất hài lòng với kế hoạch này, nhìn Hạ Quân Bình với ánh mắt tán thưởng, “Hạ công tử tuy còn trẻ nhưng vừa có võ lại biết mưu lược, tương lai chắc chắn sẽ rất thành công!”
Hạ Quân Bình vội vàng đáp lại một cách khiêm tốn “Mạc thống lĩnh quá khen, ta chỉ là….” Hạ Quân Bình suýt nữa nói lộ ra Trác Vân, nhưng nhớ tới lời dặn của nàng bèn ngưng lại, xấu hổ cười nói “Chỉ là lý luận suông thôi, thắng bại chưa biết, không đáng để Mạc thống lĩnh khen vậy!”
Mạc thống lĩnh cười nói, “Tri huyện Quảng Nguyên mặc dù giảo hoạt, nhưng không giỏi cầm quân. Hôm qua thuộc hạ có đi xem thử, canh phòng trong thành không tính là nghiêm ngặt, kế này có khả năng thành công rất cao!”
Yến thế tử thấy Mạc thống lĩnh nói vậy, lòng mừng thầm, kéo mọi người nói thao thao bất tuyệt cả một buổi sáng, cho đến trưa quả thật mệt không chịu nổi mới dừng lại đi ngủ một lát.
Yến thế tử nhất quyết phải tự mình dẫn quân tấn công, nhóm thị vệ khuyên không được, đành phải kiếm quần áo cho Yến thế tử thay. Theo ý A Bành, giả làm ăn mày là an toàn nhất, nhưng Yến thế tử sỉ diện không muốn mất mặt trước mọi người, A Bành đành kiếm cho Yến thế tử một bộ quần áo cũ nhưng sạch sẽ, rồi bôi đen cả mặt, và đội mũ rách tung tóe, giả làm cướp núi Võ bị bắt làm tù binh.
Mấy người còn lại cũng ăn mặc như vậy. Còn nhóm thị vệ của vương phủ thì mặc đồ của binh lính Quảng Nguyên, rồi tìm mấy tên đầu mục rất sợ chết vừa uy hiếp vừa dụ dỗ buộc dẫn vào thành.
Càng vào thu, mặt trời càng lặn sớm, vừa qua khỏi giờ Thân, trời đã bắt đầu tối, tòa thành vốn náo nhiệt lúc này từ từ khôi phục sự yên tĩnh. Thủ vệ thành Quảng Nguyên vừa canh vừa tính giờ, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đóng cửa thành về nhà.
“Vương đầu về!” Trong nhóm thủ vệ có người mắt tinh thấy đội ngũ trên đường, bèn nói to “Hình như dẫn về không ít thứ!”
Mấy thủ vệ khác lập tức hưng phấn hỏi “Đi theo quân Yến vào núi Võ diệt thổ phỉ sao lại có chiến lợi phẩm đem về? Chẳng lẽ quân Yến không muốn nên cho họ lấy hết?”
“Mấy tên đó thật may mắn!”
“Đúng vậy! Có lẽ quân Yến phải chạy ngàn dặm xa xôi về Nghi Đô nên lười mang theo. Nói không chừng vàng bạc châu báu đều bị quân Yến lấy đi hết rồi, chỉ còn lại vài thứ cồng kềnh thôi!”
“…….”
Dù thế nào, bọn thủ vệ thấy mấy người kia đem đồ về, đều rất hâm mộ, hối hận tại sao lúc đầu mình lại không đi theo, còn tìm cách trốn cho bằng được.
“Hì, Vương đầu….” Thủ vệ cầm đầu kêu to, thấy bọn họ gánh đồ trên vai, ánh mắt lộ ra chút ghen ghét “Các ngươi dọn cả sơn trại trên núi Võ xuống sao?”
Nhóm người đi trước phần lớn đều là binh lính của thành Quảng Nguyên, sau lưng mỗi người đều có thị vệ của vương phủ cầm dao kề sát, nào dám lộn xộn, chỉ cúi đầu không nói lời nào. Vương đầu thì khom lưng móc ra một túi tiền nhỏ lặng lẽ nhét vào tay thủ vệ kia, nói nhỏ “Quân Yến lấy mới nhiều, nhưng chúng ta cũng kiếm được không ít thứ tốt!”
Vương đầu cố tỏ vẻ thần bí, ngoắc ngoắc đầu ngón tay với thủ vệ kia. Thủ vệ kia hiểu ý vội vàng đưa lỗ tai lại gần hơn. “Chúng ta bắt áp trại phu nhân của bọn chúng về, quả là mỹ nhân, chậc chậc….” Vương đầu nói. Thủ vệ kia nghe vậy, lập tức cảm thấy cả người ngứa ngáy. “Vậy….. để huynh đệ xem thử!”
Vương đầu tỏ vẻ khó xử “Huynh đệ đừng làm khó ta, mấy thứ này đều phải dâng lên cho đại nhân.”
“Chỉ nhìn một cái…”
Vương đầu do dự hồi lâu, rốt cuộc lên tiếng “Vậy được! Chỉ một cái thôi!” Dứt lời, vội vàng phất tay với đám binh lính, nói to “Còn không mau vào thành? Chắn ở đây làm gì?” Nhóm người kia nghe vậy, vội vàng chạy chậm vào thành, chỉ chốc lát sau, mấy trăm người đã chạy đi gần hết, chỉ còn dư lại mười mấy người áp tải một chiếc xe ngựa đi tới. Vương đầu híp mắt vén rèm xe lên nói “Vào thành rồi, nhanh chóng tươi tỉnh lên cho ta, lúc được đại nhân, nhớ phải cười, biết không?”
Thủ vệ kia vội vàng nghiêng đầu liếc trộm một cái, quả nhiên thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi nghiêm chỉnh trong xe.
“Thật là tiện nghi cho lão già kia!” Thủ vệ kia lẩm bẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.