Chương 42
Lâm Y Dương
29/08/2018
Nhìn Bạch Nhược Oánh không sao, hình như còn đẹp hơn, Ngải Tiểu Vũ rất
hâm mộ. Nhưng cũng phải nói thêm, dù sao Bạch Nhược Oánh có thực lực và
dị năng. Chỉ bằng việc gặp mạt thế lại không hoang mang đã mạnh hơn cô
rất nhiều, hỡn nữa mạng của cô cũng do Bạch Nhược Oánh cứu. Nhưng Phương Di lại ghen tỵ.
Phương Di tức giận trong lòng, tại sao cô ta lại trở thành đồ chơi của lũ đàn ông, còn cô gái kia vẫn sống tốt. Thật không muốn thừa nhận, nhưng Bạch Nhược Oánh chính là đóa sen trắng thanh khiết, vì sao lại tao nhã như vậy, nói không chừng sau lưng đã bị người ta chơi nát. Cô ta thừa nhận đây là điều cô ta trông đợi, rồi lại đột nhiên nghĩ đến đám đồ của mình. Mạt thế vừa đến, cô ta không biết thức ăn quý giá như vậy, còn cho nhà Bạch Nhược Oánh rất nhiều, bây giờ nghĩ lại cảm thấy mình bị thiệt. Nghĩ đến bản thân trên đường mặc rách ăn đói, giống như bị một con mèo cào quấy trong lòng, hối hận, ghen tỵ đan xen.
Cảm nhận được ánh mắt của hai người kia, Bạch Nhược Oánh không xoay đầu, đi vào nhà.
Sự tình xong xuôi, tên cơ bắp nhặt lấy cái quần mình vứt một bên, mặc xong rồi nhìn gương mặt ma mị của Vương San San. Rồi lại nhìn dấu vết xanh xanh tím tím trên khắp cơ thể cô gái, cũng chính là kiệt tác của hắn. Nhìn như vậy hắn tự hào, tiểu thư nhà giàu có khác, đến bây giờ hắn mới được nếm thử tư vị đấy.
Vương San San nằm trên giường, gió lạnh lùa qua khe cửa khiến cô gái rùng mình. Cô suy nghĩ rất nhiều chuyện, vừa rồi đã khiến cô ý thức được rằng mình không còn là công chúa được nâng niu chiều chuộng nữa. Nếu như có anh trai ở đây thì may rồi, ít nhất hắn còn sở hữu dị năng, mới bảo vệ được cô. Nhưng hôm nay anh cô lại bị zombie cắn, đang bị trói ở một căn phòng khác, chưa rõ sống chết, chỉ còn biết dựa vào bản thân, vậy cô làm sao để sống yên ở mạt thế đây?
Cô biết mình chỉ là một cô gái bình thường, không có dị năng, nhìn thấy zombie đã sợ hãi, không thể tự mình giết được nó. Nếu như anh trai không có ở đâu, trong hoàn cảnh này cô không biết phải làm sao. Nếu muốn sống, một chỗ dừng chân an toàn, chỉ có thể dựa vào một người đàn ông lợi hại.
Nghĩ như vậy, Vương San San nhìn về phía người đàn ông được gọi là “Anh Hồng’’, tên của hắn là Trương Hồng, là vệ sĩ của nhà cô trước mạt thế. Khi ấy, cô vẫn luôn khinh thường những người như vậy, cho rằng họ không cùng đẳng cấp với mình.
Mạt thế không lâu, hắn liền thức tỉnh dị năng, vẫn luôn ở cạnh cha cô không hề hai lòng. Cho đến khi zombie phá hủy căn cứ, ba cô chết chỉ còn mỗi anh trai và cô, còn hắn nữa. Bọn họ đã bàn bạc xong, chuẩn bị đến căn cứ thủ đô tị nạn, đang đi trên đường, bọn họ gặp được Ngải Tiểu Vũ.
Vì ba của Ngải Tiểu Vũ từng giúp anh cô, hắn ấy còn nhớ chuyện này, nên mới mang theo Ngải Tiểu Vũ cùng lên đường. Trên đường còn có bạn trai của cô ta, Trình Vĩ, và một cô gái khác, Phương Di.
Trình Vĩ là dị năng giả hệ thủy, Ngải Tiểu Vũ và Phương Di không có dị năng, nhưng nhìn hai người họ thì đều là phụ nữ của Trình Vĩ. Còn nhớ khi đó cô thấy cảnh này, cảm thấy rất buồn nôn, vốn đã không coi họ ra gì, còn khinh thường quan hệ của bọn họ.
Sau đó trên đường, không biết Trình Vĩ bị zombie cào khi nào, còn hai cô gái kia đều không ai để ý đến hắn. Chẳng những không quan tâm còn nói thẳng ra muốn bỏ Trình Vĩ lại. Cứ như thế, hắn ta bị ném xuống, sau đó bọn họ gặp được Lâm Hạo, Lâm Hạo là dị năng giả hệ phong.
Hai cô gái không có dị năng, không cách nào sinh tồn một mình, Ngải Tiểu Vũ còn may, có anh trai cô bảo vệ, mà nghĩ cũng phải, cô ta đã bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của mình rồi.
Vương San San nhắm hai mắt lại, tự cô cũng biết khi Lâm Hạo nhìn thấy mình đã thích cô rồi. Đáng tiếc cô không coi trọng hắn, vì trong lòng cô vẫn nghĩ mình là một công chúa. Chỉ có chàng trai có năng lực xuất sắc mới xứng với cô, nên chưa từng để hắn trong lòng, nhưng không ngờ…
Sau đó, Ngải Tiểu Vũ quyến rũ Lâm Hạo, khi đó cô không thèm để ý đến những thứ đó. Bởi vì cô bị sốc, vì chuyện Phương Di bắt đầu quyến rũ anh cô. Nhưng anh cô không động tâm, cô ta quyến rũ anh cô không thành lại đi quyến rũ Lâm Hạo. Nhưng nhìn dị năng của Lâm Hạo không mạnh bằng Trương Hồng, thể trạng cũng không tốt hơn hắn ta, cộng thêm việc Lâm Hạo và Ngải Tiểu Vũ đã ở chung. Cô ta cảm thấy mình không nắm chắc, cuối cùng, Phương Di quyến rũ Trương Hồng, còn Trương Hồng cũng không cự tuyệt.
Nhìn Vương San San cứ nằm trên giường, nhìn thấy ánh sáng chuyển động trong mắt cô gái. Trương Hồng cảm thấy có điều gì đó xuất hiện trong đầu mình, sau đó hắn cởi quần xuống nhào về phía cô gái…
Rất lâu sau, Trương Hồng mới kéo quần lên, đi ra ngoài, mà lúc này, Vương San San nghe thấy có người đi vào phòng mình, cô gái mở mắt, sao lại là Lâm Hạo?
Dáng vẻ của hắn bình thường, nhiều nhất cũng chỉ ưa nhìn, rất giống với một đứa trẻ lớn xác đang tức giận. Nếu là ngày trước, cô sẽ không để hắn ta vào mắt, nhưng bây giờ, nghĩ đến tình huống của mình. Mắt cô gái chuyển động, Lâm Hạo giống như bị mê hoặc nhào lên người Vương San San, liều mạng nắm lấy ngực cô gái, gặm cắn. Cảm thấy bên ngoài có người, cô kêu to: “Hạo, anh cắn nhẹ một chút, là người ta đau quá. Thật sâu, Hạo, anh giỏi quá, dùng sức, Hạo, a a…’’
Ra ngoài đi tìm người lại đi qua cửa phòng Vương San San, nghe thấy tiếng động mập mờ trong phòng, người ngoài cửa một cước đạp văng cửa: “Rầm!’’, “Hai người đang làm gì vậy?’’ Nhìn thấy hai người đang đưa đẩy trong phòng, Ngải Tiểu Vũ tức giận hét lên.
“Cô không nhìn thấy à, xem ra, Hạo vẫn thích tôi hơn đấy.’’ Nói xong Vương San San còn rên rỉ lớn tiếng hơn, còn Lâm Hạo kể từ khi Ngải Tiểu Vũ vào đến cửa, đều chôn trong cơ thể của Viên San San, cả đầu cũng không ngẩng lên.
Ngải Tiểu Vũ tức giận chạy ra khỏi phòng, nhìn thấy cô ta chạy ra, Phương Di lắc lư cơ thể bước đến: “Ái chà, sao lại thế này? Tại sao lại có bộ mặt giống như bị vứt bỏ vậy?’’ Nhìn thấy Phương Di, ánh mắt của cô ta chứa đầu phẫn hận, Phương Di chính là cái gai trong mắt cô ta.
Cô ta và Trình Vĩ vẫn luôn rất tốt, vậy mà khi cô gái kia xuất hiện, không biết xấu hổ quyến rũ Trình Vĩ. Còn Trình Vĩ cũng là tên khốn, không cưỡng lại được, làm tình với tiện nhân này, đúng là một đôi nam nữ chó má. Hừ, bọn họ vẫn tưởng cô không biết chuyện này sao, cô đã biết từ lâu, nhưng muốn mượn tay ba mình trả thù.
Ba cô ta vốn là lãnh đạo cấp cao của thành phố C, nghĩ rằng cứ về thành phố C thì ba cô sẽ giúp cô trả thù đôi cẩu nam nữ này. Nhưng không ngờ, Trình Vĩ lại bất ngờ thức tỉnh dị nặng, mà ba cô vì địa vị của mình, muốn thêm một dị năng giả vào đội ngũ của ông. Nhẫn tâm bán cô cho Trình Vĩ, nghĩ đến đây, Ngải Tiểu Vũ thật sự rất hận.
Khi đó Trình Vĩ thế nào? Kể từ khi hắn có dị năng, liền thay đổi, vốn lén lút với Phương Di, sau lại không sợ thứ gì, công khai mọi chuyện. Hơn nữa thay phụ nữ như thay áo, ngay cả cô và Phương Di cũng trở thành đồ chơi của hắn.
Tưởng rằng cứ tiếp tục như vậy, nhưng không ngờ, thủy triều zombie đến, thành phố C thất thủ, ba cô bị zombie ăn thịt. Cuối cùng, trải qua nguy hiểm, chỉ có ba người Phương Di, Trình Vĩ và cô thoát được, bọn họ định đến căn cứ thủ đô tị nạn, sau đó trên đường gặp được đoàn người của Vương Vĩ Quang.
Khi hắn ta còn ở thành phố C gặp ít chuyện, nhưng nhờ có ba cô giải quyết, nên hắn ta thiếu ba cô một ân tình. Cô không ngờ, hắn ta lại rất có nghĩa khí, trong hoàn cảnh hôm nay, hắn ta vẫn mang theo bọn họ. Còn chăm sóc cô chu đáo, khiến cô cảm động, cũng cảm thấy hắn ta đúng là một người tốt.
Dị năng của Vương Vĩ Quang rất lợi hại, Trình Vĩ và Trương Hồng không phải đối thủ của hắn ta, nên hắn chính là lão đại của đội ngũ này. Còn em gái hắn ta, là Vương San San, chính là một công chúa nhỏ trong đội ngũ, cao ngạo, tùy hứng.
Lúc đó cô không ngờ được, tên Vương Vĩ Quan này lại có bộ mặt cầm thú đến vậy. Hắn giống như Trình Vĩ, không chỉ còn cưỡng bức cô, còn nói với tên Trương Hồng, Trình Vĩ chơi đùa cô. Mà hai người kia không hề ngăn cản, còn thích thú.
Khi đó cô rất muốn chết, bị ba người đàn ông cùng đùa bỡn, cô rất nuồn nôn, nhưng cô không đủ dũng khí để chết. Cô cũng không muốn chết, cô muốn sống, tìm cơ hội báo thù, cũng may, còn một Phương Di để chia sẻ thay cô.
Hai người đàn ông này có lẽ đã chán cô, nên họ đến tìm Phương Di, nhưng không biết vì sao, Vương Vĩ Quang lại cố tình không chịu Phương Di. Không bỏ qua cho cô, nhưng cô không thể phản kháng, chỉ có thể bị Vương Vĩ Quang hành hạ.
Một ngày kia, mọi người gặp phải một đám zombie, nhìn Trình Vĩ, nghĩ đến mình từng rất yêu hắn, còn hắn thì phản bội mình, chơi đùa mình. Cô tàn nhẫn, thừa dịp mọi người không để ý, đẩy Trình Vĩ ra, Trình Vĩ bị cào trúng, bị đám người bỏ lại.
Không lâu sau, bọn họ gặp được Lâm Hạo, Lâm Hạo là một sinh viên đại học, dáng vẻ cũng ưa nhìn, trông rất sạch sẽ, không ngờ hắn là một dị năng giả. Vương Vĩ Quang nhân tiện kéo hắn vào đội nghũ, nhưng không nghĩ rằng, sao Lâm Hạo có thể thích công chúa kiêu kỳ Vương San San chứ.
Dọc đường, Vương San San tùy hứng điêu ngoa, thật khiến người khác tức giận, mạt thế đến còn giữ bộ dạng đại tiểu thư, cả ngày vênh váo tự đắc khiến người ta chán ghét, một chút cũng không tự giác biết ý.
Buổi tối ngày hôm đó, Vương Vĩ Quang lại đến hành hạ cô, rất lâu sau hắn ngủ thiếp đi, khi đó hắn không biết cô không hề ngủ, mà trừng mắt nhìn lên đỉnh lều. Đột nhiên Vương Vĩ Quang nói mớ, rốt cuộc cô đã hiểu vì sao hắn không chịu buông tha cô.
Phương Di tức giận trong lòng, tại sao cô ta lại trở thành đồ chơi của lũ đàn ông, còn cô gái kia vẫn sống tốt. Thật không muốn thừa nhận, nhưng Bạch Nhược Oánh chính là đóa sen trắng thanh khiết, vì sao lại tao nhã như vậy, nói không chừng sau lưng đã bị người ta chơi nát. Cô ta thừa nhận đây là điều cô ta trông đợi, rồi lại đột nhiên nghĩ đến đám đồ của mình. Mạt thế vừa đến, cô ta không biết thức ăn quý giá như vậy, còn cho nhà Bạch Nhược Oánh rất nhiều, bây giờ nghĩ lại cảm thấy mình bị thiệt. Nghĩ đến bản thân trên đường mặc rách ăn đói, giống như bị một con mèo cào quấy trong lòng, hối hận, ghen tỵ đan xen.
Cảm nhận được ánh mắt của hai người kia, Bạch Nhược Oánh không xoay đầu, đi vào nhà.
Sự tình xong xuôi, tên cơ bắp nhặt lấy cái quần mình vứt một bên, mặc xong rồi nhìn gương mặt ma mị của Vương San San. Rồi lại nhìn dấu vết xanh xanh tím tím trên khắp cơ thể cô gái, cũng chính là kiệt tác của hắn. Nhìn như vậy hắn tự hào, tiểu thư nhà giàu có khác, đến bây giờ hắn mới được nếm thử tư vị đấy.
Vương San San nằm trên giường, gió lạnh lùa qua khe cửa khiến cô gái rùng mình. Cô suy nghĩ rất nhiều chuyện, vừa rồi đã khiến cô ý thức được rằng mình không còn là công chúa được nâng niu chiều chuộng nữa. Nếu như có anh trai ở đây thì may rồi, ít nhất hắn còn sở hữu dị năng, mới bảo vệ được cô. Nhưng hôm nay anh cô lại bị zombie cắn, đang bị trói ở một căn phòng khác, chưa rõ sống chết, chỉ còn biết dựa vào bản thân, vậy cô làm sao để sống yên ở mạt thế đây?
Cô biết mình chỉ là một cô gái bình thường, không có dị năng, nhìn thấy zombie đã sợ hãi, không thể tự mình giết được nó. Nếu như anh trai không có ở đâu, trong hoàn cảnh này cô không biết phải làm sao. Nếu muốn sống, một chỗ dừng chân an toàn, chỉ có thể dựa vào một người đàn ông lợi hại.
Nghĩ như vậy, Vương San San nhìn về phía người đàn ông được gọi là “Anh Hồng’’, tên của hắn là Trương Hồng, là vệ sĩ của nhà cô trước mạt thế. Khi ấy, cô vẫn luôn khinh thường những người như vậy, cho rằng họ không cùng đẳng cấp với mình.
Mạt thế không lâu, hắn liền thức tỉnh dị năng, vẫn luôn ở cạnh cha cô không hề hai lòng. Cho đến khi zombie phá hủy căn cứ, ba cô chết chỉ còn mỗi anh trai và cô, còn hắn nữa. Bọn họ đã bàn bạc xong, chuẩn bị đến căn cứ thủ đô tị nạn, đang đi trên đường, bọn họ gặp được Ngải Tiểu Vũ.
Vì ba của Ngải Tiểu Vũ từng giúp anh cô, hắn ấy còn nhớ chuyện này, nên mới mang theo Ngải Tiểu Vũ cùng lên đường. Trên đường còn có bạn trai của cô ta, Trình Vĩ, và một cô gái khác, Phương Di.
Trình Vĩ là dị năng giả hệ thủy, Ngải Tiểu Vũ và Phương Di không có dị năng, nhưng nhìn hai người họ thì đều là phụ nữ của Trình Vĩ. Còn nhớ khi đó cô thấy cảnh này, cảm thấy rất buồn nôn, vốn đã không coi họ ra gì, còn khinh thường quan hệ của bọn họ.
Sau đó trên đường, không biết Trình Vĩ bị zombie cào khi nào, còn hai cô gái kia đều không ai để ý đến hắn. Chẳng những không quan tâm còn nói thẳng ra muốn bỏ Trình Vĩ lại. Cứ như thế, hắn ta bị ném xuống, sau đó bọn họ gặp được Lâm Hạo, Lâm Hạo là dị năng giả hệ phong.
Hai cô gái không có dị năng, không cách nào sinh tồn một mình, Ngải Tiểu Vũ còn may, có anh trai cô bảo vệ, mà nghĩ cũng phải, cô ta đã bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của mình rồi.
Vương San San nhắm hai mắt lại, tự cô cũng biết khi Lâm Hạo nhìn thấy mình đã thích cô rồi. Đáng tiếc cô không coi trọng hắn, vì trong lòng cô vẫn nghĩ mình là một công chúa. Chỉ có chàng trai có năng lực xuất sắc mới xứng với cô, nên chưa từng để hắn trong lòng, nhưng không ngờ…
Sau đó, Ngải Tiểu Vũ quyến rũ Lâm Hạo, khi đó cô không thèm để ý đến những thứ đó. Bởi vì cô bị sốc, vì chuyện Phương Di bắt đầu quyến rũ anh cô. Nhưng anh cô không động tâm, cô ta quyến rũ anh cô không thành lại đi quyến rũ Lâm Hạo. Nhưng nhìn dị năng của Lâm Hạo không mạnh bằng Trương Hồng, thể trạng cũng không tốt hơn hắn ta, cộng thêm việc Lâm Hạo và Ngải Tiểu Vũ đã ở chung. Cô ta cảm thấy mình không nắm chắc, cuối cùng, Phương Di quyến rũ Trương Hồng, còn Trương Hồng cũng không cự tuyệt.
Nhìn Vương San San cứ nằm trên giường, nhìn thấy ánh sáng chuyển động trong mắt cô gái. Trương Hồng cảm thấy có điều gì đó xuất hiện trong đầu mình, sau đó hắn cởi quần xuống nhào về phía cô gái…
Rất lâu sau, Trương Hồng mới kéo quần lên, đi ra ngoài, mà lúc này, Vương San San nghe thấy có người đi vào phòng mình, cô gái mở mắt, sao lại là Lâm Hạo?
Dáng vẻ của hắn bình thường, nhiều nhất cũng chỉ ưa nhìn, rất giống với một đứa trẻ lớn xác đang tức giận. Nếu là ngày trước, cô sẽ không để hắn ta vào mắt, nhưng bây giờ, nghĩ đến tình huống của mình. Mắt cô gái chuyển động, Lâm Hạo giống như bị mê hoặc nhào lên người Vương San San, liều mạng nắm lấy ngực cô gái, gặm cắn. Cảm thấy bên ngoài có người, cô kêu to: “Hạo, anh cắn nhẹ một chút, là người ta đau quá. Thật sâu, Hạo, anh giỏi quá, dùng sức, Hạo, a a…’’
Ra ngoài đi tìm người lại đi qua cửa phòng Vương San San, nghe thấy tiếng động mập mờ trong phòng, người ngoài cửa một cước đạp văng cửa: “Rầm!’’, “Hai người đang làm gì vậy?’’ Nhìn thấy hai người đang đưa đẩy trong phòng, Ngải Tiểu Vũ tức giận hét lên.
“Cô không nhìn thấy à, xem ra, Hạo vẫn thích tôi hơn đấy.’’ Nói xong Vương San San còn rên rỉ lớn tiếng hơn, còn Lâm Hạo kể từ khi Ngải Tiểu Vũ vào đến cửa, đều chôn trong cơ thể của Viên San San, cả đầu cũng không ngẩng lên.
Ngải Tiểu Vũ tức giận chạy ra khỏi phòng, nhìn thấy cô ta chạy ra, Phương Di lắc lư cơ thể bước đến: “Ái chà, sao lại thế này? Tại sao lại có bộ mặt giống như bị vứt bỏ vậy?’’ Nhìn thấy Phương Di, ánh mắt của cô ta chứa đầu phẫn hận, Phương Di chính là cái gai trong mắt cô ta.
Cô ta và Trình Vĩ vẫn luôn rất tốt, vậy mà khi cô gái kia xuất hiện, không biết xấu hổ quyến rũ Trình Vĩ. Còn Trình Vĩ cũng là tên khốn, không cưỡng lại được, làm tình với tiện nhân này, đúng là một đôi nam nữ chó má. Hừ, bọn họ vẫn tưởng cô không biết chuyện này sao, cô đã biết từ lâu, nhưng muốn mượn tay ba mình trả thù.
Ba cô ta vốn là lãnh đạo cấp cao của thành phố C, nghĩ rằng cứ về thành phố C thì ba cô sẽ giúp cô trả thù đôi cẩu nam nữ này. Nhưng không ngờ, Trình Vĩ lại bất ngờ thức tỉnh dị nặng, mà ba cô vì địa vị của mình, muốn thêm một dị năng giả vào đội ngũ của ông. Nhẫn tâm bán cô cho Trình Vĩ, nghĩ đến đây, Ngải Tiểu Vũ thật sự rất hận.
Khi đó Trình Vĩ thế nào? Kể từ khi hắn có dị năng, liền thay đổi, vốn lén lút với Phương Di, sau lại không sợ thứ gì, công khai mọi chuyện. Hơn nữa thay phụ nữ như thay áo, ngay cả cô và Phương Di cũng trở thành đồ chơi của hắn.
Tưởng rằng cứ tiếp tục như vậy, nhưng không ngờ, thủy triều zombie đến, thành phố C thất thủ, ba cô bị zombie ăn thịt. Cuối cùng, trải qua nguy hiểm, chỉ có ba người Phương Di, Trình Vĩ và cô thoát được, bọn họ định đến căn cứ thủ đô tị nạn, sau đó trên đường gặp được đoàn người của Vương Vĩ Quang.
Khi hắn ta còn ở thành phố C gặp ít chuyện, nhưng nhờ có ba cô giải quyết, nên hắn ta thiếu ba cô một ân tình. Cô không ngờ, hắn ta lại rất có nghĩa khí, trong hoàn cảnh hôm nay, hắn ta vẫn mang theo bọn họ. Còn chăm sóc cô chu đáo, khiến cô cảm động, cũng cảm thấy hắn ta đúng là một người tốt.
Dị năng của Vương Vĩ Quang rất lợi hại, Trình Vĩ và Trương Hồng không phải đối thủ của hắn ta, nên hắn chính là lão đại của đội ngũ này. Còn em gái hắn ta, là Vương San San, chính là một công chúa nhỏ trong đội ngũ, cao ngạo, tùy hứng.
Lúc đó cô không ngờ được, tên Vương Vĩ Quan này lại có bộ mặt cầm thú đến vậy. Hắn giống như Trình Vĩ, không chỉ còn cưỡng bức cô, còn nói với tên Trương Hồng, Trình Vĩ chơi đùa cô. Mà hai người kia không hề ngăn cản, còn thích thú.
Khi đó cô rất muốn chết, bị ba người đàn ông cùng đùa bỡn, cô rất nuồn nôn, nhưng cô không đủ dũng khí để chết. Cô cũng không muốn chết, cô muốn sống, tìm cơ hội báo thù, cũng may, còn một Phương Di để chia sẻ thay cô.
Hai người đàn ông này có lẽ đã chán cô, nên họ đến tìm Phương Di, nhưng không biết vì sao, Vương Vĩ Quang lại cố tình không chịu Phương Di. Không bỏ qua cho cô, nhưng cô không thể phản kháng, chỉ có thể bị Vương Vĩ Quang hành hạ.
Một ngày kia, mọi người gặp phải một đám zombie, nhìn Trình Vĩ, nghĩ đến mình từng rất yêu hắn, còn hắn thì phản bội mình, chơi đùa mình. Cô tàn nhẫn, thừa dịp mọi người không để ý, đẩy Trình Vĩ ra, Trình Vĩ bị cào trúng, bị đám người bỏ lại.
Không lâu sau, bọn họ gặp được Lâm Hạo, Lâm Hạo là một sinh viên đại học, dáng vẻ cũng ưa nhìn, trông rất sạch sẽ, không ngờ hắn là một dị năng giả. Vương Vĩ Quang nhân tiện kéo hắn vào đội nghũ, nhưng không nghĩ rằng, sao Lâm Hạo có thể thích công chúa kiêu kỳ Vương San San chứ.
Dọc đường, Vương San San tùy hứng điêu ngoa, thật khiến người khác tức giận, mạt thế đến còn giữ bộ dạng đại tiểu thư, cả ngày vênh váo tự đắc khiến người ta chán ghét, một chút cũng không tự giác biết ý.
Buổi tối ngày hôm đó, Vương Vĩ Quang lại đến hành hạ cô, rất lâu sau hắn ngủ thiếp đi, khi đó hắn không biết cô không hề ngủ, mà trừng mắt nhìn lên đỉnh lều. Đột nhiên Vương Vĩ Quang nói mớ, rốt cuộc cô đã hiểu vì sao hắn không chịu buông tha cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.