Chương 78
Lâm Y Dương
22/08/2019
Hỏi Nguyên Ưng chuyện xảy ra sau khi cô rời đi, Bạch Nhược Oánh cau mày. Cô không ngờ Lynda lại là người của tiểu đội Phi Ưng, ấn tượng của cô
với ả, là một người đẹp Châu Âu. Cũng không ngờ Nguyên Ưng lại bị cô gái này và anh em của anh bán đứng, mới khiến Lưu Minh có bộ dạng này.
Trong ánh mắt của Nguyên Ưng nhìn cô, tràn ngập sự hối hận và áy náy.
Nhìn cảm xúc trong mắt Nguyên Ưng, chân mày cô vẫn không giãn ra: "Trước tiên chúng ta trở về căn cứ thủ đô. Sau khi các anh mất tích, người nhà đều vô cùng lo lắng. Chị Mai, Liễu Liễu mỗi ngày đều ra ngoài tìm các anh, tôi trở về còn chưa nhìn thấy các chị ấy.
Bây giờ đã tìm thấy người, phải trở về báo bình an. Còn chuyện Lưu Minh, tôi cũng không biết với tình hình hiện tại có thể cứu được cậu ấy không. Cho nên chúng ta không cần nói với họ việc đưa cậu ấy trở về. Chỉ nói là Lưu Minh bị zombie làm bị thương đã biến thành zombie, không biết kết cuộc ra sao.''
Nói xong cô nhớ tới lúc trước bản thân đã giao cho Nguyên Ưng việc chăm sóc Lưu Minh. Nhưng hiện tại Lưu Minh như thế, khiến cô rất tức giận. Cô rất muốn mắng Nguyên Ưng, đội ngũ của anh thế nào mà khiến Lưu Minh như vậy.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng suy sụp như người sắp chết của anh. Haizz! Mấy ngày qua nhất định anh cũng không sống tốt. Nghĩ đến đây cô chỉ có thể thở dài: "Nguyên Ưng, trước khi tôi đi đã nói anh phải chăm sóc Lưu Minh. Bây giờ cậu ấy đã biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, món nợ này tôi sẽ nhớ kỹ, về sau sẽ tính với anh. Nhưng người thao túng tiểu đội Phi Ưng kia, tôi nhất định sẽ không bỏ qua!''
Cô tái mặt nhìn lên trời, lúc này trong lòng cảm xúc phức tạp: "Đi, trở về căn cứ.'' Nói xong, Bạch Nhược Oánh vẫy tay, một cái xe hơi lập tức xuất hiện trước mắt hai người. Hai người lên xe, Bạch Nhược Oánh lái xe điên cuồng, chạy về phía căn cứ thủ đô.
Nguyên Ưng ngồi trong xe, nhớ tới lời Bạch Nhược Oánh nói, lại nghĩ đến Lưu Minh, ánh mắt tối sầm, thầm tự trách mình không quan tâm Lưu Minh chu đáo, mới hại anh ấy bị thương. Tuy rằng không biết Lưu Minh hiện tại ra sao, cũng không biết anh ở đâu. Nhưng nhìn dáng vẻ của cô, chắc Lưu Minh chưa hề rời đi.
Về phần tiểu đội Phi Ưng là do anh một tay thành lập. Không ngờ bọn họ lại phản bội mình, hừ, từ trước đến nay anh không phải người lương thiện, đã không là anh em vậy đừng trách anh tự tay phá hủy.
Hai người lái xe cấp tốc trở về căn cứ thủ đô, vừa đến nơi hai người không ngờ lại gặp những người trong nhà dân kia. Nhưng họ không để tâm, vì họ là người của căn cứ thủ đô, cho nên có thể thông qua văn bản xác nhận làm nhiệm vụ, trực tiếp vượt qua bài kiểm tra của cổng căn cứ. Sau khi vào thủ đô, Bạch Nhược Oánh mang theo Nguyên Ưng về nhà.
Khi Bạch Nhược Oánh và Nguyên Ưng trở về căn cứ thủ đô, tin tức này lập tức được nhiều người biết đến, bao gồm cả tiểu đội Phi Ưng.
"Cái gì, cậu nói Nguyên Ưng đã trở lại, còn Lưu Minh đâu?" Lúc này trong tổng bộ của tiểu đội Phi Ưng, nghe thấy thuộc hạ báo cáo, phó đội trưởng đội Phi Ưng cau mày hỏi.
Hắn nhớ Lynda đã nói với mình rằng, cả Lưu Minh và Nguyên Ưng đã bị zombie đánh trúng, vết thương đều đã thâm đen. Chắc chắn bọn họ sẽ biến thành zombie, nhưng bây giờ Nguyên Ưng đã trở lại, chẳng lẽ Lynda gạt hắn.
"Báo cáo phó đội trưởng, cũng không thấy Lưu Minh, chỉ có Nguyên Ưng và Bạch Nhược Oánh trở về cùng nhau.'' Người kia trả lời.
Nghe hắn gọi mình là phó đội trưởng, hắn ta cau mày, ừ một tiếng. Trong lòng hắn nghĩ, nếu Lưu Minh không cùng trở về, có lẽ đã bị biến thành zombie, còn Nguyên Ưng sao không biến thành zombie quách đi nhỉ, hừ! Nguyên Ưng đúng là ăn may, bị zombie cào trúng cũng không biến dị trở thành zombie.
Không biết hắn đang nghĩ cái gì, nhưng thuộc hạ thấy hắn khó chịu, lập tức sửa lại: "Đội trưởng, anh nói có phải chúng ta nên chuẩn bị chút không, phòng bị là nhất.''
"Được.'' Nghe hắn ta sửa lời, phó đội trưởng cũng giãn chân mày ra.
"Không cần thiết, dù Nguyên Ưng có năng lực như thế nào, thì những thuộc hạ trung thành nhất của hắn đã bị tôi phái đi làm nhiệm vụ nguy hiểm nhất rồi. Mười phần là không trở về được, trong đội ngũ chỉ còn lại người của tôi và Lynda, các cậu sợ cái gì.
Chẳng lẽ các cậu sợ đám người Huyết Sắc, cậu cũng không nghĩ lại chỉ dựa vào vài người bọn họ. Ở đây chúng ta có bao nhiêu người, mặc dù ai cũng nói Bạch Nhược Oánh rất lợi hại. Nhưng hai tay còn khó đánh bốn địch, huống chi chúng ta có mấy trăm cánh tay. Còn nữa hình như các cậu đã quên, tôi là dị năng giả cấp bốn.''
Phó đội trưởng chưa từng thấy thủ pháp của Bạch Nhược Oánh, trong suy nghĩ của hắn, một cô gái có thể lợi hai bao nhiêu. Bản thân hắn là dị năng giả cấp bốn, chẳng lẽ còn sợ Bạch Nhược Oánh sao?
Nghe hắn nói thế, nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của hắn, thuộc hạ cũng yên tâm.
"Đúng rồi, Lynda đâu?'' Phó đội trưởng hỏi, lúc này đột nhiên hắn nhớ ra, từ đêm qua hình như hắn đã không nhìn thấy Lynda, cô ta đã đi đâu?
Lúc này, trong nhà của Tần Thiên, một cô gái xinh đẹp nằm dưới thân một người đàn ông to lớn.
"Hu hu, đau.'' Bị dị vật bất ngờ xâm nhập, cơ thể chưa bao giờ tiếp nhận thứ gì như thế, bất giác cứng ngắc.
Tần Thiên đột nhiên dừng lại, hắn cuối đầu nhìn cô gái nước ngoài, cô ta chính là Lynda, không ngờ cô ta còn là xử nữ.
Dần dần cảm nhận được Lynda thả lỏng, Tần Thiên bắt đầu động tác.
Đây là loại phụ nữ bình thường không có dị năng, không chỉ sống tốt ở mạt thế, ngay cả mạch máu tài vụ của tiểu đội Phi Ưng đều nắm trong tay, đồng thời cô ta còn là xử nữ. Ha ha, xem ra đây cũng là một cô gái lợi hại, nhớ tới là Lynda đến trước hợp tác với hắn, giúp cô ta thu phục tiểu đội Phi Ưng. Còn bản thân cũng đã thỏa mãn cô ta, nghĩ đến đây, ánh mắt Tần Thiên trầm xuống.
Nằm dưới người Tần Thiên, chịu đựng cơn đau từ thân thể, Lynda bất giác cau mày. Cô biết từ ngày đẩy Lưu Minh vào đàn zombie, nhìn thấy ánh mắt của Nguyên Ưng, cô hiểu mình không còn đường lui. Lừa phó đội trưởng nói với hắn cả hai đều bị zombie làm bị thương, chỉ là kế sách tạm thời. Nếu Nguyên Ưng trở về, sau đó cô ta sẽ bị vạch trần, nghĩ đến đây cô ta muốn tìm một chỗ dựa vững chắc cho bản thân.
Nhìn người đàn ông trên người, nghĩ tới người đàn ông anh tuần kia, trong lòng Lynda hối hận. Còn nhớ khi mạt thế chưa lâu, quái vật tràn ngập thế giới, bản thân vô cùng sợ hãi, cho rằng mình sẽ chết. Nhưng cô lại gặp được Nguyên Ưng, khi anh cứu cô, từ lúc đó cô cũng bắt đầu thích anh.
Nhưng cô cũng biết, sau khi Nguyên Ưng cứu cô vốn muốn trở về căn cứ rồi sẽ mặc kệ cô. Cô không có dị năng, nhưng cô cũng không muốn bị Nguyên Ưng ném đi như vậy. Cho nên cô liều mạng chứng tỏ, cuối cùng biểu hiện của cô được công nhận, nên được giữ lại.
Khi đó cô vô cùng vui vẻ, cho nên khi cô thổ lộ với Nguyên Ưng, thật không ngờ anh lại từ chối, cô cũng không biết vì sao. Nhan sắc, dáng người, tuyệt đối không thể chê, vì sao Nguyên Ưng lại từ chối cô? Cô không rõ, chẳng lẽ vì cô không có dị năng sao.
Nghĩ đến đây, trong mắt Lynda thoáng qua một tia đau đớn. Cảm giác đau này không giống nổi đau thân thể, nhìn người đàn ông trên người. Tần Thiên, đội trưởng tiểu đội Lôi Điện, là tiểu đội lớn nhất trong căn cứ thủ đô. Hắn rất anh tuần, cũng rất có dã tâm, theo cách đối nhân xử thế của hắn, cô chỉ biết dã tâm của hắn rất lớn.
Điều kiện của cô hấp dẫn như vậy có thể khiến hắn chú ý. Nên cô mới đến đây, không chỉ dâng hết toàn bộ gia sản, mà còn thân thể của mình. Nhưng không còn cách nào khác, chỉ hận thì hận bản thân không có năng lực nào khác, cũng không phải dị năng giả.
Cảm giác vật kia đang ra vào trong cơ thể, suy nghĩ của Lynda lại bay đi.
Nhớ tới việc Nguyên Ưng từ chối cô, anh cũng không nói thêm gì, nhìn người đàn ông yên lặng này, cô còn tưởng là do mình không có dị năng, nên anh mới không thích cô. Nếu như vậy cô sẽ nghĩ mọi biện pháp để có dị năng, khi đó trong lòng cô chỉ có Nguyên Ưng, cô cũng không biết hóa ra phó đội trưởng tiểu đội Phi Ưng luôn thích cô.
Từ ngày đó trở đi, đối với công việc Lynda lại càng nghiêm túc cần mẫn, cô biết chuyện dị năng này không thể một sớm một chiều. Dù không có dị năng, cô cũng muốn để Nguyên Ưng kính trọng bản thân vài phần. Cho nên cô đã nhanh chóng nắm được trong tay quyền lực tài vụ của tiểu đội Phi Ưng. Nguyên Ưng cũng chưa từng thiếu lời khen dành cho cô.
Hơn nữa bên cạnh Nguyên Ưng cũng không xuất hiện người phụ nữ nào khác, cô cho rằng cuối cùng mình có thể thổ lộ với hắn lần nữa. Nhưng cô không ngờ, Nguyên Ưng lại nảy sinh hứng thú với một thiếu niên. Nhìn ánh mắt của Nguyên Ưng với thiếu niên ấy, cô mới phát hiện mình sai rồi. Hóa ra Nguyên Ưng là một người đồng tính, bản thân cô lại yêu sâu đậm một người đồng tính.
Không lâu sau, Nguyên Ưng mang theo vài thân tín và rất nhiều dị năng giả của căn cứ đi làm nhiệm vụ. Đàn ông đều thích quyền lực, nếu cô thu mua người của tiểu đội Phi Ưng. Đến khi anh trở về, thấy tình hình như vậy, có phải chỉ có thể lựa chọn sánh đôi với cô hay không?
Đúng lúc này, cô lại phát hiện, hóa ra phó đội trưởng thích mình, đối với cô ta mà nói như hổ mọc thêm cánh. Cuối cùng, cô dụ dỗ mồi chài thành công phó đội trưởng. Khiến hắn đứng cùng chiến tuyến với mình, vì trong đội ngũ cô rất được tôn trọng. Hơn nữa với địa vị của phó đội trưởng, cuối cùng cô ta thành công nắm giữ tiểu đội Phi Ưng trong tay mình.
Khi Nguyên Ưng trở lại, anh lại tuyên bố trước mặt mọi người, Lưu Minh chính là người bạn đời duy nhất kiếp này của anh, sao có thể chứ? Cuối cùng Lynda tức giận, khi Nguyên Ưng làm nhiệm vụ, yêu cầu dẫn cô theo, cô quyết tâm đẩy Lưu Minh về phía zombie.
Cô biết bản thân có thể sống tốt, là vì có Nguyên Ưng và các anh em của anh. Thật ra cuộc sống như vậy có thể làm cô bằng lòng, nhưng ai biểu cô lại đi yêu Nguyên Ưng, lòng ghen tỵ đã hủy đi cuộc sống của cô. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cô không có cách nào sửa chữa, chỉ có thể nghĩ cách khác. Tuy rằng phó đội thích cô, nhưng dù sao hắn cũng không phải nơi mình có thể dựa vào, cuối cùng ánh mắt của cô đặt lên người Tần Thiên.
P/s: Là con gái ai cũng có lòng ganh tỵ, nhưng đừng để lòng ganh tỵ làm mờ mắt, hại mình hại luôn người khác. Mỗi cô gái đều xứng đáng có cho riêng mình một người để yêu và được yêu. Đừng vì bất kỳ ai mà đau lòng rơi lệ hay tự hủy hoại bản tính thuần lương của mình như Lynda nhé mọi người.
Trong ánh mắt của Nguyên Ưng nhìn cô, tràn ngập sự hối hận và áy náy.
Nhìn cảm xúc trong mắt Nguyên Ưng, chân mày cô vẫn không giãn ra: "Trước tiên chúng ta trở về căn cứ thủ đô. Sau khi các anh mất tích, người nhà đều vô cùng lo lắng. Chị Mai, Liễu Liễu mỗi ngày đều ra ngoài tìm các anh, tôi trở về còn chưa nhìn thấy các chị ấy.
Bây giờ đã tìm thấy người, phải trở về báo bình an. Còn chuyện Lưu Minh, tôi cũng không biết với tình hình hiện tại có thể cứu được cậu ấy không. Cho nên chúng ta không cần nói với họ việc đưa cậu ấy trở về. Chỉ nói là Lưu Minh bị zombie làm bị thương đã biến thành zombie, không biết kết cuộc ra sao.''
Nói xong cô nhớ tới lúc trước bản thân đã giao cho Nguyên Ưng việc chăm sóc Lưu Minh. Nhưng hiện tại Lưu Minh như thế, khiến cô rất tức giận. Cô rất muốn mắng Nguyên Ưng, đội ngũ của anh thế nào mà khiến Lưu Minh như vậy.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng suy sụp như người sắp chết của anh. Haizz! Mấy ngày qua nhất định anh cũng không sống tốt. Nghĩ đến đây cô chỉ có thể thở dài: "Nguyên Ưng, trước khi tôi đi đã nói anh phải chăm sóc Lưu Minh. Bây giờ cậu ấy đã biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, món nợ này tôi sẽ nhớ kỹ, về sau sẽ tính với anh. Nhưng người thao túng tiểu đội Phi Ưng kia, tôi nhất định sẽ không bỏ qua!''
Cô tái mặt nhìn lên trời, lúc này trong lòng cảm xúc phức tạp: "Đi, trở về căn cứ.'' Nói xong, Bạch Nhược Oánh vẫy tay, một cái xe hơi lập tức xuất hiện trước mắt hai người. Hai người lên xe, Bạch Nhược Oánh lái xe điên cuồng, chạy về phía căn cứ thủ đô.
Nguyên Ưng ngồi trong xe, nhớ tới lời Bạch Nhược Oánh nói, lại nghĩ đến Lưu Minh, ánh mắt tối sầm, thầm tự trách mình không quan tâm Lưu Minh chu đáo, mới hại anh ấy bị thương. Tuy rằng không biết Lưu Minh hiện tại ra sao, cũng không biết anh ở đâu. Nhưng nhìn dáng vẻ của cô, chắc Lưu Minh chưa hề rời đi.
Về phần tiểu đội Phi Ưng là do anh một tay thành lập. Không ngờ bọn họ lại phản bội mình, hừ, từ trước đến nay anh không phải người lương thiện, đã không là anh em vậy đừng trách anh tự tay phá hủy.
Hai người lái xe cấp tốc trở về căn cứ thủ đô, vừa đến nơi hai người không ngờ lại gặp những người trong nhà dân kia. Nhưng họ không để tâm, vì họ là người của căn cứ thủ đô, cho nên có thể thông qua văn bản xác nhận làm nhiệm vụ, trực tiếp vượt qua bài kiểm tra của cổng căn cứ. Sau khi vào thủ đô, Bạch Nhược Oánh mang theo Nguyên Ưng về nhà.
Khi Bạch Nhược Oánh và Nguyên Ưng trở về căn cứ thủ đô, tin tức này lập tức được nhiều người biết đến, bao gồm cả tiểu đội Phi Ưng.
"Cái gì, cậu nói Nguyên Ưng đã trở lại, còn Lưu Minh đâu?" Lúc này trong tổng bộ của tiểu đội Phi Ưng, nghe thấy thuộc hạ báo cáo, phó đội trưởng đội Phi Ưng cau mày hỏi.
Hắn nhớ Lynda đã nói với mình rằng, cả Lưu Minh và Nguyên Ưng đã bị zombie đánh trúng, vết thương đều đã thâm đen. Chắc chắn bọn họ sẽ biến thành zombie, nhưng bây giờ Nguyên Ưng đã trở lại, chẳng lẽ Lynda gạt hắn.
"Báo cáo phó đội trưởng, cũng không thấy Lưu Minh, chỉ có Nguyên Ưng và Bạch Nhược Oánh trở về cùng nhau.'' Người kia trả lời.
Nghe hắn gọi mình là phó đội trưởng, hắn ta cau mày, ừ một tiếng. Trong lòng hắn nghĩ, nếu Lưu Minh không cùng trở về, có lẽ đã bị biến thành zombie, còn Nguyên Ưng sao không biến thành zombie quách đi nhỉ, hừ! Nguyên Ưng đúng là ăn may, bị zombie cào trúng cũng không biến dị trở thành zombie.
Không biết hắn đang nghĩ cái gì, nhưng thuộc hạ thấy hắn khó chịu, lập tức sửa lại: "Đội trưởng, anh nói có phải chúng ta nên chuẩn bị chút không, phòng bị là nhất.''
"Được.'' Nghe hắn ta sửa lời, phó đội trưởng cũng giãn chân mày ra.
"Không cần thiết, dù Nguyên Ưng có năng lực như thế nào, thì những thuộc hạ trung thành nhất của hắn đã bị tôi phái đi làm nhiệm vụ nguy hiểm nhất rồi. Mười phần là không trở về được, trong đội ngũ chỉ còn lại người của tôi và Lynda, các cậu sợ cái gì.
Chẳng lẽ các cậu sợ đám người Huyết Sắc, cậu cũng không nghĩ lại chỉ dựa vào vài người bọn họ. Ở đây chúng ta có bao nhiêu người, mặc dù ai cũng nói Bạch Nhược Oánh rất lợi hại. Nhưng hai tay còn khó đánh bốn địch, huống chi chúng ta có mấy trăm cánh tay. Còn nữa hình như các cậu đã quên, tôi là dị năng giả cấp bốn.''
Phó đội trưởng chưa từng thấy thủ pháp của Bạch Nhược Oánh, trong suy nghĩ của hắn, một cô gái có thể lợi hai bao nhiêu. Bản thân hắn là dị năng giả cấp bốn, chẳng lẽ còn sợ Bạch Nhược Oánh sao?
Nghe hắn nói thế, nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của hắn, thuộc hạ cũng yên tâm.
"Đúng rồi, Lynda đâu?'' Phó đội trưởng hỏi, lúc này đột nhiên hắn nhớ ra, từ đêm qua hình như hắn đã không nhìn thấy Lynda, cô ta đã đi đâu?
Lúc này, trong nhà của Tần Thiên, một cô gái xinh đẹp nằm dưới thân một người đàn ông to lớn.
"Hu hu, đau.'' Bị dị vật bất ngờ xâm nhập, cơ thể chưa bao giờ tiếp nhận thứ gì như thế, bất giác cứng ngắc.
Tần Thiên đột nhiên dừng lại, hắn cuối đầu nhìn cô gái nước ngoài, cô ta chính là Lynda, không ngờ cô ta còn là xử nữ.
Dần dần cảm nhận được Lynda thả lỏng, Tần Thiên bắt đầu động tác.
Đây là loại phụ nữ bình thường không có dị năng, không chỉ sống tốt ở mạt thế, ngay cả mạch máu tài vụ của tiểu đội Phi Ưng đều nắm trong tay, đồng thời cô ta còn là xử nữ. Ha ha, xem ra đây cũng là một cô gái lợi hại, nhớ tới là Lynda đến trước hợp tác với hắn, giúp cô ta thu phục tiểu đội Phi Ưng. Còn bản thân cũng đã thỏa mãn cô ta, nghĩ đến đây, ánh mắt Tần Thiên trầm xuống.
Nằm dưới người Tần Thiên, chịu đựng cơn đau từ thân thể, Lynda bất giác cau mày. Cô biết từ ngày đẩy Lưu Minh vào đàn zombie, nhìn thấy ánh mắt của Nguyên Ưng, cô hiểu mình không còn đường lui. Lừa phó đội trưởng nói với hắn cả hai đều bị zombie làm bị thương, chỉ là kế sách tạm thời. Nếu Nguyên Ưng trở về, sau đó cô ta sẽ bị vạch trần, nghĩ đến đây cô ta muốn tìm một chỗ dựa vững chắc cho bản thân.
Nhìn người đàn ông trên người, nghĩ tới người đàn ông anh tuần kia, trong lòng Lynda hối hận. Còn nhớ khi mạt thế chưa lâu, quái vật tràn ngập thế giới, bản thân vô cùng sợ hãi, cho rằng mình sẽ chết. Nhưng cô lại gặp được Nguyên Ưng, khi anh cứu cô, từ lúc đó cô cũng bắt đầu thích anh.
Nhưng cô cũng biết, sau khi Nguyên Ưng cứu cô vốn muốn trở về căn cứ rồi sẽ mặc kệ cô. Cô không có dị năng, nhưng cô cũng không muốn bị Nguyên Ưng ném đi như vậy. Cho nên cô liều mạng chứng tỏ, cuối cùng biểu hiện của cô được công nhận, nên được giữ lại.
Khi đó cô vô cùng vui vẻ, cho nên khi cô thổ lộ với Nguyên Ưng, thật không ngờ anh lại từ chối, cô cũng không biết vì sao. Nhan sắc, dáng người, tuyệt đối không thể chê, vì sao Nguyên Ưng lại từ chối cô? Cô không rõ, chẳng lẽ vì cô không có dị năng sao.
Nghĩ đến đây, trong mắt Lynda thoáng qua một tia đau đớn. Cảm giác đau này không giống nổi đau thân thể, nhìn người đàn ông trên người. Tần Thiên, đội trưởng tiểu đội Lôi Điện, là tiểu đội lớn nhất trong căn cứ thủ đô. Hắn rất anh tuần, cũng rất có dã tâm, theo cách đối nhân xử thế của hắn, cô chỉ biết dã tâm của hắn rất lớn.
Điều kiện của cô hấp dẫn như vậy có thể khiến hắn chú ý. Nên cô mới đến đây, không chỉ dâng hết toàn bộ gia sản, mà còn thân thể của mình. Nhưng không còn cách nào khác, chỉ hận thì hận bản thân không có năng lực nào khác, cũng không phải dị năng giả.
Cảm giác vật kia đang ra vào trong cơ thể, suy nghĩ của Lynda lại bay đi.
Nhớ tới việc Nguyên Ưng từ chối cô, anh cũng không nói thêm gì, nhìn người đàn ông yên lặng này, cô còn tưởng là do mình không có dị năng, nên anh mới không thích cô. Nếu như vậy cô sẽ nghĩ mọi biện pháp để có dị năng, khi đó trong lòng cô chỉ có Nguyên Ưng, cô cũng không biết hóa ra phó đội trưởng tiểu đội Phi Ưng luôn thích cô.
Từ ngày đó trở đi, đối với công việc Lynda lại càng nghiêm túc cần mẫn, cô biết chuyện dị năng này không thể một sớm một chiều. Dù không có dị năng, cô cũng muốn để Nguyên Ưng kính trọng bản thân vài phần. Cho nên cô đã nhanh chóng nắm được trong tay quyền lực tài vụ của tiểu đội Phi Ưng. Nguyên Ưng cũng chưa từng thiếu lời khen dành cho cô.
Hơn nữa bên cạnh Nguyên Ưng cũng không xuất hiện người phụ nữ nào khác, cô cho rằng cuối cùng mình có thể thổ lộ với hắn lần nữa. Nhưng cô không ngờ, Nguyên Ưng lại nảy sinh hứng thú với một thiếu niên. Nhìn ánh mắt của Nguyên Ưng với thiếu niên ấy, cô mới phát hiện mình sai rồi. Hóa ra Nguyên Ưng là một người đồng tính, bản thân cô lại yêu sâu đậm một người đồng tính.
Không lâu sau, Nguyên Ưng mang theo vài thân tín và rất nhiều dị năng giả của căn cứ đi làm nhiệm vụ. Đàn ông đều thích quyền lực, nếu cô thu mua người của tiểu đội Phi Ưng. Đến khi anh trở về, thấy tình hình như vậy, có phải chỉ có thể lựa chọn sánh đôi với cô hay không?
Đúng lúc này, cô lại phát hiện, hóa ra phó đội trưởng thích mình, đối với cô ta mà nói như hổ mọc thêm cánh. Cuối cùng, cô dụ dỗ mồi chài thành công phó đội trưởng. Khiến hắn đứng cùng chiến tuyến với mình, vì trong đội ngũ cô rất được tôn trọng. Hơn nữa với địa vị của phó đội trưởng, cuối cùng cô ta thành công nắm giữ tiểu đội Phi Ưng trong tay mình.
Khi Nguyên Ưng trở lại, anh lại tuyên bố trước mặt mọi người, Lưu Minh chính là người bạn đời duy nhất kiếp này của anh, sao có thể chứ? Cuối cùng Lynda tức giận, khi Nguyên Ưng làm nhiệm vụ, yêu cầu dẫn cô theo, cô quyết tâm đẩy Lưu Minh về phía zombie.
Cô biết bản thân có thể sống tốt, là vì có Nguyên Ưng và các anh em của anh. Thật ra cuộc sống như vậy có thể làm cô bằng lòng, nhưng ai biểu cô lại đi yêu Nguyên Ưng, lòng ghen tỵ đã hủy đi cuộc sống của cô. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cô không có cách nào sửa chữa, chỉ có thể nghĩ cách khác. Tuy rằng phó đội thích cô, nhưng dù sao hắn cũng không phải nơi mình có thể dựa vào, cuối cùng ánh mắt của cô đặt lên người Tần Thiên.
P/s: Là con gái ai cũng có lòng ganh tỵ, nhưng đừng để lòng ganh tỵ làm mờ mắt, hại mình hại luôn người khác. Mỗi cô gái đều xứng đáng có cho riêng mình một người để yêu và được yêu. Đừng vì bất kỳ ai mà đau lòng rơi lệ hay tự hủy hoại bản tính thuần lương của mình như Lynda nhé mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.