Chương 87: Kết thúc
Lâm Y Dương
12/04/2020
"Các con đã tỉnh rồi.'' Người kia nhẹ nhàng nói một câu, thu hút sự chú ý của hai người. Bọn họ nhìn về phía đó, nhìn thấy một thiếu nữ vô cùng
xinh đẹp.
Dáng vẻ thanh tao dịu dàng toát ra từ người cô ấy, mái tóc dài màu băng lam, làn da trắng mịn trong suốt, dung mạo rực rỡ như trăng rằm, người này là ai?
"Bà là Băng Tịch?" Nhìn người kia, Mặc Doãn Cuồng không chắc hỏi.
"Đúng vậy, ta chính là Băng Tịch.'' Người phụ nữ gật đầu.
Kinh ngạc nhìn bà ấy, Mặc Doãn Cuồng và Bạch Nhược Oánh không biết vì sao lại đến đây, không phải họ đã chết rồi sao?
Băng Tịch chậm rãi kể lại mọi chuyện.
Hóa ra những chuyện xưa kia đều là giả, Băng Tịch là tiên nữ cai quản tầng trời thứ 99, thanh lệ thoát tục không nhiễm chút khói lửa nhân gian. Là một mỹ nhân vang danh Cửu Tiêu Thiên giới, còn Mặc Liên là Đại đế Ma giới, dã tâm bừng bừng bá đạo cuồng vọng.
Nhưng một lần hắn xuất thành lại vô tình gặp được Băng Tịch, nhất thời say mê mới hạ quyết tâm nhất định phải có được nàng.
Băng Tịch vô tư tất nhiên không muốn theo Mặc Liên, nhưng hắn lại ra tay tàn nhẫn làm nhục Băng Tịch, bắt nàng đưa về địa cung Ma giới nhốt lại. Lúc đó hắn đã có Ma Hậu và nàng ta đã có thai.
Sau khi Ma Hậu biết chuyện này đã giúp Băng Tịch chạy trốn, khi Mặc Liên biết được xuống tay với Ma Hậu, khiến nàng ấy bị thương còn sanh non.
Mặc Liên thấy Ma Hậu sanh cũng không có cảm xúc gì, không hề ăn năn lập tức xoay người rời đi. Còn Ma Hậu vì đứa con đáng thương của mình, dùng hết pháp lực cả đời giữ lại linh hồn đứa trẻ, đưa hắn về phía nhân gian.
Ma Hậu đã chết, Mặc Liên một chút cũng không để ý, hắn tiếp tục trung tìm Băng Tịch. Hắn cũng chẳng thật lòng thích nàng mà đã phát hiện ra một bí mật, Băng Tịch không phải tiên nữ bình thường, mà là giọt máu tim của đấng sáng tạo để lại, sau khi hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa mà thành hình. Bất kể là ai chỉ cần hút cạn nguyên âm của Băng Tịch, sẽ thống lĩnh được tam giới, thiên hạ vô địch.
Cuối cùng, quần thần vì cứu Băng Tịch mà ngăn cản Mặc Liên, cũng tiêu diệt được hắn. Nhưng Mặc Liên lại dùng chút sức lực cuối cùng để lại nội đan, phong ấn vào không gian bảo kiếm Huyền Quang.
Bảo kiếm này không phải hắn đưa cho Băng Tịch mà là Ma Hậu, là vật chí bảo để bảo vệ nhi tử của nàng, cưu mang Mặc Doãn Cuồng để hắn tương lai có thể sống lại. Không ngờ chuyện này Mặc Liên đã sớm nghe ngóng được.
Vì con trai của hắn và hắn có cùng huyết thống, cho nên hắn âm thầm nhúng một tay đặt ra kết giới, khiến hắn cho dù tương lai xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng có thể sống lại trong cơ thể trai mình.
Mọi người vốn đã chuẩn bị ném bảo kiếm Huyền Quang và nội đan của Mặc Liên vào lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân để tiêu hủy, ai ngờ chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, trên đường vận chuyển một tiểu đồng đã sơ suất đánh rơi Huyền Quang, cuối cùng bảo kiếm lại rơi vào nhân gian.
Băng Tịch biết được suy nghĩ của hắn, đành phái bốn đệ tử xuống hạ giới tìm kiếm bảo kiếm. Nhưng sự việc chuyển hóa, không thể tìm thấy, sau này Mặc Liên dùng thân thể con trai sống lại, cửa vào Ma giới đã sớm bị phong tỏa. Nên hắn phát tán bệnh độc, khiến con người nhiễm bệnh, hắn muốn mọi người đều trở thành con rối của hắn, để hắn thống lĩnh nhân gian.
"Thực ra, chuyện này các con đã từng trải qua, đó là kinh nghiệm mạt thế của các con ở kiếp trước.'' Nói xong nhìn hai người.
"Nhược Oánh, kiếp trước của con chính là tiểu đồng lơ là đó của ta, toàn bộ khổ sở kiếp trước đều là sự trừng phạt do sơ suất của con, nhưng duyên đến duyên đi, mọi thứ đều do con người quyết định. Con đã thay đổi mọi thứ, cho nên ta mượn sức mạnh linh hồn của Mặc Doãn Cuồng để con sống lại. Sau đó ta lại dùng bút vẽ ra hai viễn cảnh, một là để con giết chết Mặc Doãn Cuồng, hai là ta tiếp tục sai đệ tử tìm kiếm Mặc Doãn Cuồng. Nhưng vẫn không tránh được việc Mặc Liên sống lại, số mệnh vốn khó đoán, không ngờ đệ tử của ta và Mặc Doãn Cuồng lại yêu nhau!'' Băng Tịch thở dài.
Bạch Nhược Oánh và Mặc Doãn Cuồng kiếp sợ không thôi.
"Chuyện ta cho các con sống lại bị hắn biết được, nên cố tình để lại tiên roi trong cơ thể ta, vì hắn biết ta sẽ phái đệ tử đi tìm kiếm Mặc Doãn Cuồng. Hắn mượn tay đệ tử của ta, đưa dây mây máu xuống tế gian, ma vật đã giáng thế mọi thứ lại phát triển quá xa.''
"Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao, người trơ mắt nhìn Mặc Liên thống lĩnh nhân gian sao?" Bạch Nhược Oánh hỏi
Băng Tịch mỉm cười, nhưng lại là nụ cười chua xót: "Dã tâm của Mặc Liên, tới bây giờ không chỉ là thống lĩnh nhân gian, cái hắn muốn là tam giới, làm chúa tể mọi loài, thật ra còn một cách nữa đó là hai con sẽ biến mất vĩnh viễn.''
Hai người sửng sốt, nhưng đều nhìn thấy sự vô ưu vô lo trong mắt nhau.
"Được nếu hai con đã quyết định như vậy, ta cũng sẽ nguyện hy sinh bản thân mình, đưa mọi thứ về lại điểm khởi đầu, hy vọng lần này sẽ không lặp lại viễn cảnh như trước!''
Khi lời nói của Băng Tịch ngừng lại, Bạch Nhược Oánh và Mặc Doãn Cuồng nhìn nhau lần cuối, rồi rơi vào bóng tối.
Còn lúc này, Mặc Liên đang ở nhân gian nhìn lên không trung rống giận: "Băng Tịch, thật không ngờ, dù ngươi hy sinh bản thân cũng không muốn ta thống lĩnh thiên hạ! Ta sẽ không buông tay, ta sẽ trở về!"
Trời xanh mây trắng, gió thổi hiền hòa.
"A Oánh, A Oánh, mau dậy đi, em xem đằng trước là thị trấn rồi!'' Thật là ồn ào làm quấy rầy giấc ngủ của cô.
Ánh mặt trời chói chang chiếu lên mí mắt cô, dù có nhắm mắt lại Bạch Nhược Oánh vẫn có thể cảm nhận được. Ánh sáng ấm áp, còn giọng nói quen thuộc, cô chậm rãi mở mắt. Có hơi choáng váng một chút, nheo mắt lại cũng đỡ hơn, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Hiển Nghiêu gọi Bạch Nhược Oánh đang ngủ ở ghế sau dậy, nhưng cô lại đột nhiên mở mắt, cảm xúc trong mắt cô khiến hắn giật mình: "A, A Oánh, em không sao chứ?"
Giọng nói của hắn khiến Bạch Nhược Oánh trấn tĩnh lại, Lý Hiển Nghiêu sao? Trời xanh mây trắng, hoa nở khắp nơi, còn có mùi đất thơm nồng. Bạch Nhược Oánh giật mình, sao lại quen thuộc vậy? Không đúng, chẳng lẽ cô lại sống lại rồi?
Lý Hiển Nghiêu có cảm giác Bạch Nhược Oánh không giống như trước, vì sao cô gái nhu nhược yếu đuối lúc trước sau khi ngủ dậy lại giống như thay đổi vậy.
"A Oánh?"
Bạch Nhược Oánh hoàn hồn lập tức xuống xe, trước ánh mắt kinh ngạc của hắn kéo hắn xuống xe.
Lý Hiển Nghiêu vô cùng sợ hãi không biết cô lấy đâu ra sức mạnh, dùng một tay tống hắn xuống xe. Còn bà Lý thấy cảnh này vừa sợ hãi vừa la mắng, thấy con trai mình cũng không có việc gì.
Bạch Nhược Oánh đá văng hai người ra ngoài, trực tiếp lên xe, lái đến bến xe cô đã gặp được Ẩm Huyết.
Ngồi ở vị trí lúc trước, Bạch Nhược Oánh chờ đợi không biết đã bao nhiêu ngày vẫn chưa thấy người tên: "Lệnh Hồ Xung.''
Bạch Nhược Oánh tự tiễu mỉm cười, bản thân cô đã yêu cầu quá nhiều, cô bước ra khỏi bến xe, nhìn bầu trời trong vắt nhưng trong lòng lại vô cùng buồn bã.
"Chào cô nương, tại hạ là đệ tử Thanh Phong quán ở Ngũ Đài Sơn, tên là Lệnh Hồ Xung, lần đầu tại hạ xuống núi, nếu có đắc tội xin đừng để trong lòng.''
Bạch Nhược Oánh kinh ngạc quay đầu lại, thấy Lý Tiểu Cường đang nói những lời khi trước với một cô gái xa lạ. Bạch Nhược Oánh kinh ngạc cô muốn đi qua, nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi.
"Vị cô nương này, chúng ta đã gặp nhau ở đây xem như có duyên, đã như vậy tôi sẽ nói cho cô biết một bí mật, cô xem đây là chí bảo trấn môn do sư phụ truyền thụ lại cho tôi, bảo kiếm Ỷ Thiên, cô nương cô xem đi.''
Hắn mở cái bọc trong lòng ra, cô gái kia ho khan hai tiếng, rất nhiều bụi: "Khụ khụ khụ.''
"Cô nương cô xem đi.''
Lúc này, Bạch Nhược Oánh hạ quyết tâm đi qua nhưng vào lúc này: "Nhược Oánh.''
Giọng nói bình đạm khiến Bạch Nhược Oánh dừng bước, nhìn người đàn ông trước mặt, cô bất giác rơi lệ, không nói gì cả lập tức chạy vội đến bên anh.
"Á, có kẻ mắc bệnh dại cắn người rồi, cắn người rồi!'' Đám đông rối loạn nhưng Bạch Nhược Oánh và Mặc Doãn Cuồng không ai để ý.
Cuối cùng hai người đã ôm nhau đủ, lên xe lái về nhà: "Thân thể của anh sao rồi?"
"Anh đã có có thể mới, anh không còn là con trai của Ma Đế nữa, anh chỉ là một người bình thường.''
"Được thật tốt, chúng ta nhanh chóng về nhà đi.''
"Được, về nhà.;;
Lúc này ở cục cảnh sát, tên trộm mộ đang chịu thẩm vấn.
"Còn có một thanh cổ kiếm, lúc hỗn loạn tôi đã nhét vào một chiếc xe.''
Lúc này, Mặc Doãn Cuồng nhìn thanh cổ kiếm nằm ở nơi đó rồi nhìn Bạch Nhược Oánh, còn Bạch Nhược Oánh lại nhìn anh, quay kiếng xe xuống, Mặc Doãn Cuồng cầm lấy cổ kiếm ném ra ngoài xe, hai người mỉm cười đi về nhà.
"Anh Tần, anh xem đây la cái gì?" Lúc này một chiếc xe nhỏ đi qua, một cô gái liếc mắt nhìn thấy cổ kiếm ở ven đường.
Tần Thiên dừng xe lại, nhìn thấy thanh cổ kiếm nhặt lấy rồi mang lên xe, lúc ấy hắn cảm thấy hình như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
"Tin tức dự báo, ngày X tháng X năm X, sẽ xuất hiện mưa sao băng ở thành phố XX..."
Giờ khắc này, không ai phát hiện ra từ thanh cổ kiếm phát ra một ánh sáng màu đỏ.
- Hoàn toàn văn -
Dáng vẻ thanh tao dịu dàng toát ra từ người cô ấy, mái tóc dài màu băng lam, làn da trắng mịn trong suốt, dung mạo rực rỡ như trăng rằm, người này là ai?
"Bà là Băng Tịch?" Nhìn người kia, Mặc Doãn Cuồng không chắc hỏi.
"Đúng vậy, ta chính là Băng Tịch.'' Người phụ nữ gật đầu.
Kinh ngạc nhìn bà ấy, Mặc Doãn Cuồng và Bạch Nhược Oánh không biết vì sao lại đến đây, không phải họ đã chết rồi sao?
Băng Tịch chậm rãi kể lại mọi chuyện.
Hóa ra những chuyện xưa kia đều là giả, Băng Tịch là tiên nữ cai quản tầng trời thứ 99, thanh lệ thoát tục không nhiễm chút khói lửa nhân gian. Là một mỹ nhân vang danh Cửu Tiêu Thiên giới, còn Mặc Liên là Đại đế Ma giới, dã tâm bừng bừng bá đạo cuồng vọng.
Nhưng một lần hắn xuất thành lại vô tình gặp được Băng Tịch, nhất thời say mê mới hạ quyết tâm nhất định phải có được nàng.
Băng Tịch vô tư tất nhiên không muốn theo Mặc Liên, nhưng hắn lại ra tay tàn nhẫn làm nhục Băng Tịch, bắt nàng đưa về địa cung Ma giới nhốt lại. Lúc đó hắn đã có Ma Hậu và nàng ta đã có thai.
Sau khi Ma Hậu biết chuyện này đã giúp Băng Tịch chạy trốn, khi Mặc Liên biết được xuống tay với Ma Hậu, khiến nàng ấy bị thương còn sanh non.
Mặc Liên thấy Ma Hậu sanh cũng không có cảm xúc gì, không hề ăn năn lập tức xoay người rời đi. Còn Ma Hậu vì đứa con đáng thương của mình, dùng hết pháp lực cả đời giữ lại linh hồn đứa trẻ, đưa hắn về phía nhân gian.
Ma Hậu đã chết, Mặc Liên một chút cũng không để ý, hắn tiếp tục trung tìm Băng Tịch. Hắn cũng chẳng thật lòng thích nàng mà đã phát hiện ra một bí mật, Băng Tịch không phải tiên nữ bình thường, mà là giọt máu tim của đấng sáng tạo để lại, sau khi hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa mà thành hình. Bất kể là ai chỉ cần hút cạn nguyên âm của Băng Tịch, sẽ thống lĩnh được tam giới, thiên hạ vô địch.
Cuối cùng, quần thần vì cứu Băng Tịch mà ngăn cản Mặc Liên, cũng tiêu diệt được hắn. Nhưng Mặc Liên lại dùng chút sức lực cuối cùng để lại nội đan, phong ấn vào không gian bảo kiếm Huyền Quang.
Bảo kiếm này không phải hắn đưa cho Băng Tịch mà là Ma Hậu, là vật chí bảo để bảo vệ nhi tử của nàng, cưu mang Mặc Doãn Cuồng để hắn tương lai có thể sống lại. Không ngờ chuyện này Mặc Liên đã sớm nghe ngóng được.
Vì con trai của hắn và hắn có cùng huyết thống, cho nên hắn âm thầm nhúng một tay đặt ra kết giới, khiến hắn cho dù tương lai xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng có thể sống lại trong cơ thể trai mình.
Mọi người vốn đã chuẩn bị ném bảo kiếm Huyền Quang và nội đan của Mặc Liên vào lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân để tiêu hủy, ai ngờ chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, trên đường vận chuyển một tiểu đồng đã sơ suất đánh rơi Huyền Quang, cuối cùng bảo kiếm lại rơi vào nhân gian.
Băng Tịch biết được suy nghĩ của hắn, đành phái bốn đệ tử xuống hạ giới tìm kiếm bảo kiếm. Nhưng sự việc chuyển hóa, không thể tìm thấy, sau này Mặc Liên dùng thân thể con trai sống lại, cửa vào Ma giới đã sớm bị phong tỏa. Nên hắn phát tán bệnh độc, khiến con người nhiễm bệnh, hắn muốn mọi người đều trở thành con rối của hắn, để hắn thống lĩnh nhân gian.
"Thực ra, chuyện này các con đã từng trải qua, đó là kinh nghiệm mạt thế của các con ở kiếp trước.'' Nói xong nhìn hai người.
"Nhược Oánh, kiếp trước của con chính là tiểu đồng lơ là đó của ta, toàn bộ khổ sở kiếp trước đều là sự trừng phạt do sơ suất của con, nhưng duyên đến duyên đi, mọi thứ đều do con người quyết định. Con đã thay đổi mọi thứ, cho nên ta mượn sức mạnh linh hồn của Mặc Doãn Cuồng để con sống lại. Sau đó ta lại dùng bút vẽ ra hai viễn cảnh, một là để con giết chết Mặc Doãn Cuồng, hai là ta tiếp tục sai đệ tử tìm kiếm Mặc Doãn Cuồng. Nhưng vẫn không tránh được việc Mặc Liên sống lại, số mệnh vốn khó đoán, không ngờ đệ tử của ta và Mặc Doãn Cuồng lại yêu nhau!'' Băng Tịch thở dài.
Bạch Nhược Oánh và Mặc Doãn Cuồng kiếp sợ không thôi.
"Chuyện ta cho các con sống lại bị hắn biết được, nên cố tình để lại tiên roi trong cơ thể ta, vì hắn biết ta sẽ phái đệ tử đi tìm kiếm Mặc Doãn Cuồng. Hắn mượn tay đệ tử của ta, đưa dây mây máu xuống tế gian, ma vật đã giáng thế mọi thứ lại phát triển quá xa.''
"Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao, người trơ mắt nhìn Mặc Liên thống lĩnh nhân gian sao?" Bạch Nhược Oánh hỏi
Băng Tịch mỉm cười, nhưng lại là nụ cười chua xót: "Dã tâm của Mặc Liên, tới bây giờ không chỉ là thống lĩnh nhân gian, cái hắn muốn là tam giới, làm chúa tể mọi loài, thật ra còn một cách nữa đó là hai con sẽ biến mất vĩnh viễn.''
Hai người sửng sốt, nhưng đều nhìn thấy sự vô ưu vô lo trong mắt nhau.
"Được nếu hai con đã quyết định như vậy, ta cũng sẽ nguyện hy sinh bản thân mình, đưa mọi thứ về lại điểm khởi đầu, hy vọng lần này sẽ không lặp lại viễn cảnh như trước!''
Khi lời nói của Băng Tịch ngừng lại, Bạch Nhược Oánh và Mặc Doãn Cuồng nhìn nhau lần cuối, rồi rơi vào bóng tối.
Còn lúc này, Mặc Liên đang ở nhân gian nhìn lên không trung rống giận: "Băng Tịch, thật không ngờ, dù ngươi hy sinh bản thân cũng không muốn ta thống lĩnh thiên hạ! Ta sẽ không buông tay, ta sẽ trở về!"
Trời xanh mây trắng, gió thổi hiền hòa.
"A Oánh, A Oánh, mau dậy đi, em xem đằng trước là thị trấn rồi!'' Thật là ồn ào làm quấy rầy giấc ngủ của cô.
Ánh mặt trời chói chang chiếu lên mí mắt cô, dù có nhắm mắt lại Bạch Nhược Oánh vẫn có thể cảm nhận được. Ánh sáng ấm áp, còn giọng nói quen thuộc, cô chậm rãi mở mắt. Có hơi choáng váng một chút, nheo mắt lại cũng đỡ hơn, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Hiển Nghiêu gọi Bạch Nhược Oánh đang ngủ ở ghế sau dậy, nhưng cô lại đột nhiên mở mắt, cảm xúc trong mắt cô khiến hắn giật mình: "A, A Oánh, em không sao chứ?"
Giọng nói của hắn khiến Bạch Nhược Oánh trấn tĩnh lại, Lý Hiển Nghiêu sao? Trời xanh mây trắng, hoa nở khắp nơi, còn có mùi đất thơm nồng. Bạch Nhược Oánh giật mình, sao lại quen thuộc vậy? Không đúng, chẳng lẽ cô lại sống lại rồi?
Lý Hiển Nghiêu có cảm giác Bạch Nhược Oánh không giống như trước, vì sao cô gái nhu nhược yếu đuối lúc trước sau khi ngủ dậy lại giống như thay đổi vậy.
"A Oánh?"
Bạch Nhược Oánh hoàn hồn lập tức xuống xe, trước ánh mắt kinh ngạc của hắn kéo hắn xuống xe.
Lý Hiển Nghiêu vô cùng sợ hãi không biết cô lấy đâu ra sức mạnh, dùng một tay tống hắn xuống xe. Còn bà Lý thấy cảnh này vừa sợ hãi vừa la mắng, thấy con trai mình cũng không có việc gì.
Bạch Nhược Oánh đá văng hai người ra ngoài, trực tiếp lên xe, lái đến bến xe cô đã gặp được Ẩm Huyết.
Ngồi ở vị trí lúc trước, Bạch Nhược Oánh chờ đợi không biết đã bao nhiêu ngày vẫn chưa thấy người tên: "Lệnh Hồ Xung.''
Bạch Nhược Oánh tự tiễu mỉm cười, bản thân cô đã yêu cầu quá nhiều, cô bước ra khỏi bến xe, nhìn bầu trời trong vắt nhưng trong lòng lại vô cùng buồn bã.
"Chào cô nương, tại hạ là đệ tử Thanh Phong quán ở Ngũ Đài Sơn, tên là Lệnh Hồ Xung, lần đầu tại hạ xuống núi, nếu có đắc tội xin đừng để trong lòng.''
Bạch Nhược Oánh kinh ngạc quay đầu lại, thấy Lý Tiểu Cường đang nói những lời khi trước với một cô gái xa lạ. Bạch Nhược Oánh kinh ngạc cô muốn đi qua, nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi.
"Vị cô nương này, chúng ta đã gặp nhau ở đây xem như có duyên, đã như vậy tôi sẽ nói cho cô biết một bí mật, cô xem đây là chí bảo trấn môn do sư phụ truyền thụ lại cho tôi, bảo kiếm Ỷ Thiên, cô nương cô xem đi.''
Hắn mở cái bọc trong lòng ra, cô gái kia ho khan hai tiếng, rất nhiều bụi: "Khụ khụ khụ.''
"Cô nương cô xem đi.''
Lúc này, Bạch Nhược Oánh hạ quyết tâm đi qua nhưng vào lúc này: "Nhược Oánh.''
Giọng nói bình đạm khiến Bạch Nhược Oánh dừng bước, nhìn người đàn ông trước mặt, cô bất giác rơi lệ, không nói gì cả lập tức chạy vội đến bên anh.
"Á, có kẻ mắc bệnh dại cắn người rồi, cắn người rồi!'' Đám đông rối loạn nhưng Bạch Nhược Oánh và Mặc Doãn Cuồng không ai để ý.
Cuối cùng hai người đã ôm nhau đủ, lên xe lái về nhà: "Thân thể của anh sao rồi?"
"Anh đã có có thể mới, anh không còn là con trai của Ma Đế nữa, anh chỉ là một người bình thường.''
"Được thật tốt, chúng ta nhanh chóng về nhà đi.''
"Được, về nhà.;;
Lúc này ở cục cảnh sát, tên trộm mộ đang chịu thẩm vấn.
"Còn có một thanh cổ kiếm, lúc hỗn loạn tôi đã nhét vào một chiếc xe.''
Lúc này, Mặc Doãn Cuồng nhìn thanh cổ kiếm nằm ở nơi đó rồi nhìn Bạch Nhược Oánh, còn Bạch Nhược Oánh lại nhìn anh, quay kiếng xe xuống, Mặc Doãn Cuồng cầm lấy cổ kiếm ném ra ngoài xe, hai người mỉm cười đi về nhà.
"Anh Tần, anh xem đây la cái gì?" Lúc này một chiếc xe nhỏ đi qua, một cô gái liếc mắt nhìn thấy cổ kiếm ở ven đường.
Tần Thiên dừng xe lại, nhìn thấy thanh cổ kiếm nhặt lấy rồi mang lên xe, lúc ấy hắn cảm thấy hình như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
"Tin tức dự báo, ngày X tháng X năm X, sẽ xuất hiện mưa sao băng ở thành phố XX..."
Giờ khắc này, không ai phát hiện ra từ thanh cổ kiếm phát ra một ánh sáng màu đỏ.
- Hoàn toàn văn -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.