Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 651: Cái giá đắt của sự keo kiệt
Niên Tiểu Hoa
04/03/2022
Gia đình có nhiều con trai khó tránh khỏi sẽ có xích mích, điều này Sở
Từ hiểu. Cho nên càng nên phân biệt rõ hơn và nhìn thấu đáo hơn.
Hoắc thần tiên chỉ suy nghĩ vì người khác, nhưng ở trong mắt người khác có lẽ cảm thấy ông là tên ngốc dễ lừa gạt, dễ dụ.
Lúc này, Hoắc thần tiên hơn nghẹn không nói nên lời. Ông là một ông già, thực sự hiểu rõ những việc này, chỉ là không thích nói mà thôi. Nhưng bây giờ nhìn thấy Sở Từ hiểu rõ như thế, trong lòng hơi lẫn lộn.
Sở Từ cho ông cảm giác không giống như cô bé bồng bột có tinh thần hoạt bát, càng như là một bà cụ non đa mưu túc trí, không bao giờ chịu thiệt thòi. Ông cảm thấy đứa trẻ như vậy phải chịu quá nhiều áp lực và khói bụi, không tốt cho sức khỏe tinh thần. Nhưng ông phải thừa nhận với tính tình khôn khéo như vậy sẽ không chịu thiệt thòi, mới có thể cho những người xung quanh một cuộc sống tốt đẹp.
“Khụ khụ khụ...” Sau khi suy nghĩ nhiều, ông cụ không khỏi ho khan mấy tiếng.
Hoắc Hạnh Quả nhìn thấy vội vàng hiểu chuyện tiến lên, một trái một phải nắm tay Sở Từ và ông nội.
“Hạnh Quả, cháu có phải cảm thấy ông nội rất ngốc hay không?” Trên đường về nhà, ông cụ thở dài và hỏi khẽ.
“Ông nội không phải ngốc, mà là lương thiện. Cháu cũng biết ông nội không thích nghe người khác tranh cãi vì tiền. Ông cảm thấy gia đình càng quan trọng hơn tiền bạc.” Hoắc Hạnh Quả hiểu chuyện nói. Nhưng sau khi nghĩ lại nói: “Ông nội là có ý tốt, nhưng cháu cảm thấy cô nói cũng đúng. Cho nên nếu tương lai cháu làm bác sĩ, cháu nhất định phải tận tâm giống ông nội vậy. Nhưng lúc nên lấy tiền thì cháu cũng sẽ không nương tay. Đặc biệt là đối với những người xấu.”
Hoắc Thần Tiên nghe vậy hai tay cứng đờ, liếc mắt nhìn Sở Từ một cái.
Chỉ nhìn thấy Sở Từ nhướng mày lên, khóe miệng giật giật, cười khiêu khích nhìn ông.
Ngay lập tức, khóe miệng Hoắc thần tiên giật giật.
"Hạnh Quả ngoan, làm người nên khôn khéo một chút. Nếu người xấu không chịu trả tiền vậy càng phải làm cho bọn họ trả nhiều hơn, làm cho bọn họ biết keo kiệt thì phải trả giá đắt, đúng không?” Sở Từ vui tươi hớn hở nói.
Gương mặt già nua của Hoắc thần tiên run rẩy. Ông cảm thấy cháu gái ngon của mình tương lai nhất định sẽ học hư theo Sở Từ.
“Ông nội, ông yên tâm đi. Cháu sẽ học theo cô, cô nhìn người rất chính xác.” Hoắc Hạnh Quả lại nói.
Khi Sở Từ rảnh rỗi cũng sẽ xem Sở Ninh và Hoắc Hạnh Quả làm bài tập. Lúc rãnh đến nhàm chán còn sẽ dùng khách hàng lui tới để cho hai cô bé từ hành vi cử chỉ của một người mà suy đoán hoàn cảnh gia đình, nhân phẩm làm người hoặc là quan hệ xã hội.
Sở dĩ làm như vậy, hoàn toàn là bởi vì con gái ở thời đại này vẫn còn chịu nhiều thiệt thòi, tầm nhìn xe thỉnh thoảng có thể quyết định cả đời.
Tất nhiên, Sở Từ cũng không phải dạy dỗ hai cô bé đôi mắt danh lợi. Khi nhìn mọi người, phần lớn tập trung vào tính cách.
Sở Ninh, cũng chính là Sở Nữu Nữu. Dù sao tuổi cũng lớn hơn một chút, về mặt tính cách cũng không dễ thay đổi, chỉ có thể phát triển theo hướng dịu dàng. Mà Hoắc Hạnh Quả thì khác, Sở Từ cảm thấy cô bé này rấ giống nàng khi còn nhỏ ở đời trước, khôn khéo, lập dị, lại không tùy hứng. Quả thực là người dễ thương. Hiện tại có ông cụ trông, nàng không thể dạy dỗ quá sâu. Nhưng tương lai, Sở Từ sẽ đào tạo cô bé thành học trò của mình.
Nói cách khác, cho dù là võ công hay là y thuật đều không thể kém.
Hoắc thần tiên đã rối rắm không chỉ 1-2 ngày, dựa vào Sở Từ cũng không có cách nào. Nhưng nhìn Hoắc Hạnh Quả ngày càng thông minh, ông cụ không khỏi hơi xúc động.
Hạnh Quả và Sở Từ đều có xuất thân gần giống nhau, tính cách nếu quá yếu ngược lại không tốt. Cho nên mặc dù ông không ủng hộ Sở Từ thô bạo, nhưng cũng chưa bao giờ sẽ thực sự khiển trách con bé. Thậm chí cũng biết có người cô là Sở Từ dạy dỗ thì cháu gái của ông đời này sẽ không tệ.
Hoắc thần tiên chỉ suy nghĩ vì người khác, nhưng ở trong mắt người khác có lẽ cảm thấy ông là tên ngốc dễ lừa gạt, dễ dụ.
Lúc này, Hoắc thần tiên hơn nghẹn không nói nên lời. Ông là một ông già, thực sự hiểu rõ những việc này, chỉ là không thích nói mà thôi. Nhưng bây giờ nhìn thấy Sở Từ hiểu rõ như thế, trong lòng hơi lẫn lộn.
Sở Từ cho ông cảm giác không giống như cô bé bồng bột có tinh thần hoạt bát, càng như là một bà cụ non đa mưu túc trí, không bao giờ chịu thiệt thòi. Ông cảm thấy đứa trẻ như vậy phải chịu quá nhiều áp lực và khói bụi, không tốt cho sức khỏe tinh thần. Nhưng ông phải thừa nhận với tính tình khôn khéo như vậy sẽ không chịu thiệt thòi, mới có thể cho những người xung quanh một cuộc sống tốt đẹp.
“Khụ khụ khụ...” Sau khi suy nghĩ nhiều, ông cụ không khỏi ho khan mấy tiếng.
Hoắc Hạnh Quả nhìn thấy vội vàng hiểu chuyện tiến lên, một trái một phải nắm tay Sở Từ và ông nội.
“Hạnh Quả, cháu có phải cảm thấy ông nội rất ngốc hay không?” Trên đường về nhà, ông cụ thở dài và hỏi khẽ.
“Ông nội không phải ngốc, mà là lương thiện. Cháu cũng biết ông nội không thích nghe người khác tranh cãi vì tiền. Ông cảm thấy gia đình càng quan trọng hơn tiền bạc.” Hoắc Hạnh Quả hiểu chuyện nói. Nhưng sau khi nghĩ lại nói: “Ông nội là có ý tốt, nhưng cháu cảm thấy cô nói cũng đúng. Cho nên nếu tương lai cháu làm bác sĩ, cháu nhất định phải tận tâm giống ông nội vậy. Nhưng lúc nên lấy tiền thì cháu cũng sẽ không nương tay. Đặc biệt là đối với những người xấu.”
Hoắc Thần Tiên nghe vậy hai tay cứng đờ, liếc mắt nhìn Sở Từ một cái.
Chỉ nhìn thấy Sở Từ nhướng mày lên, khóe miệng giật giật, cười khiêu khích nhìn ông.
Ngay lập tức, khóe miệng Hoắc thần tiên giật giật.
"Hạnh Quả ngoan, làm người nên khôn khéo một chút. Nếu người xấu không chịu trả tiền vậy càng phải làm cho bọn họ trả nhiều hơn, làm cho bọn họ biết keo kiệt thì phải trả giá đắt, đúng không?” Sở Từ vui tươi hớn hở nói.
Gương mặt già nua của Hoắc thần tiên run rẩy. Ông cảm thấy cháu gái ngon của mình tương lai nhất định sẽ học hư theo Sở Từ.
“Ông nội, ông yên tâm đi. Cháu sẽ học theo cô, cô nhìn người rất chính xác.” Hoắc Hạnh Quả lại nói.
Khi Sở Từ rảnh rỗi cũng sẽ xem Sở Ninh và Hoắc Hạnh Quả làm bài tập. Lúc rãnh đến nhàm chán còn sẽ dùng khách hàng lui tới để cho hai cô bé từ hành vi cử chỉ của một người mà suy đoán hoàn cảnh gia đình, nhân phẩm làm người hoặc là quan hệ xã hội.
Sở dĩ làm như vậy, hoàn toàn là bởi vì con gái ở thời đại này vẫn còn chịu nhiều thiệt thòi, tầm nhìn xe thỉnh thoảng có thể quyết định cả đời.
Tất nhiên, Sở Từ cũng không phải dạy dỗ hai cô bé đôi mắt danh lợi. Khi nhìn mọi người, phần lớn tập trung vào tính cách.
Sở Ninh, cũng chính là Sở Nữu Nữu. Dù sao tuổi cũng lớn hơn một chút, về mặt tính cách cũng không dễ thay đổi, chỉ có thể phát triển theo hướng dịu dàng. Mà Hoắc Hạnh Quả thì khác, Sở Từ cảm thấy cô bé này rấ giống nàng khi còn nhỏ ở đời trước, khôn khéo, lập dị, lại không tùy hứng. Quả thực là người dễ thương. Hiện tại có ông cụ trông, nàng không thể dạy dỗ quá sâu. Nhưng tương lai, Sở Từ sẽ đào tạo cô bé thành học trò của mình.
Nói cách khác, cho dù là võ công hay là y thuật đều không thể kém.
Hoắc thần tiên đã rối rắm không chỉ 1-2 ngày, dựa vào Sở Từ cũng không có cách nào. Nhưng nhìn Hoắc Hạnh Quả ngày càng thông minh, ông cụ không khỏi hơi xúc động.
Hạnh Quả và Sở Từ đều có xuất thân gần giống nhau, tính cách nếu quá yếu ngược lại không tốt. Cho nên mặc dù ông không ủng hộ Sở Từ thô bạo, nhưng cũng chưa bao giờ sẽ thực sự khiển trách con bé. Thậm chí cũng biết có người cô là Sở Từ dạy dỗ thì cháu gái của ông đời này sẽ không tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.