Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 599: Chính nhân quân tử
Niên Tiểu Hoa
06/01/2022
Một câu không lấy của Sở Từ vốn dĩ cũng đã là sấm dậy đất bằng, làm cho
lòng mọi người đều siết theo. Mà khi nàng nhắc đến Hàn thị lập tức lại
bùng nổ. Mặc dù mọi người chưa chắc biết dì Hàn trong miệng nàng là ai.
Nhưng từ ánh mắt cũng không tự chủ bị hai vợ chồng kỳ quái trước cửa này thu hút qua.
Dì Hàn kia không phải là bà già đầu trọc có vết đỏ trước mặt chứ?
Khóe miệng mọi người co giật, khó có thể tin được. Nhưng khi bọn họ lần nữa nhìn thấy ánh mắt oán trách của Hàn thị lại không thể không tin.
Lữ Lương Tây này không phải là thương nhân giàu có ở Cảng Thành sao? Tại sao bất kể chay mặn lại nhìn trúng bà già như vậy? Không chỉ như vậy, người đàn bà này đã có chồng, còn đang ở trước mặt!
“Sở Từ! Mặc dù Lữ Lương Tây tôi không phải là chính nhân quân tử. Nhưng từ trước đến nay luôn chú ý đến hình tượng. Cô nói như vậy thật quá đáng!” Lữ Lương Tây tức giận nói. Sau đó trừng mắt nhìn Hàn thị như đe dọa.
Sở Từ phụt cười: “Bác Lữ à, ông muốn quyên tiền cho huyện Y Thủy của chúng tôi. Mặc dù ông không phải chính nhân quân tử, cũng là nhà từ thiện, trong lòng tôi cực kỳ kính trọng. Chính vì điều này nên tôi mới tôn trọng ông, giúp đỡ ông.”
“Bác Võ à, hôm nay ông đến đây không phải chỉ để cãi nhau với dì Hàn phải không? Không bằng ông nói tại sao muốn đến tìm bác Lữ đi.” Sở Từ cười dịu dàng, mở miệng nói tiếp.
Trong mắt ba Võ dường như có ngọn lửa, ánh mắt hận thù kia dường như có thể nuốt chửng Lữ Lương Tây, không biết tiết chế chút nào.
“Lữ Lương Tây! Uổng công ông là một thương nhân nổi tiếng lại làm ra loại chuyện không bằng cầm thú! Cướp con trai của tôi còn chưa tính, còn ăn nằm với vợ tôi! Quả thực khốn kiếp! Mặc dù tôi chỉ là người bình thường, nhưng cũng có khí chất. Hôm nay ông nhất định phải cho tôi một lời giải thích!” Ba Võ tức giận nói.
Ông đã mất đi lý trí. Lúc này càng không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản ông hận thù Lữ Lương Tây. Ông không sợ trong nhà không có tiền, chỉ cần vợ con khỏe mạnh là có thể tiếp tục sống, cũng vì chuyện này nên trước đó mới có thể nhẫn tâm bán nhà trả nợ. Nếu ông thật sự là kẻ ích kỷ, không lo cho gia đình thì lúc trước sau khi bán nhà đã dứt khoát ôm tiền chạy đi, ở đâu còn quan tâm vợ bị bắt nhốt chứ?
Nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc trước còn không bằng để cho vợ ngồi tù cũng giảm bớt nhiều rắc rối như bây giờ.
Ông đã lớn tuổi, mặc dù bây giờ không có việc làm. Nhưng mặc kệ nói như thế nào trước kia cũng là chủ nhiệm nhỏ chính trực, cũng hơi nổi tiếng, cả đời suôn sẻ. Không ngờ về già, cuộc sống nghèo khổ không nói, còn bị cắm sừng!
Ông là đàn ông, việc khác có thể chịu đựng được. Nhưng đây là điều duy nhất ông không thể chịu đựng nổi!
Ông không muốn tiếp tục sống chung với Hàn thị. Nhưng ông cũng không muốn cho gian phu dâm phụ này có cuộc sống tốt! Đương nhiên, ông cũng biết một người bình thường như mình căn bản không đấu lại Lữ Lương Tây. Nhưng có thể hủy đi một phần thanh danh của ông ta, ông và Lữ Lương Tây sẽ chiến đấu đến cùng!
Lúc này, ba Võ vừa nói xong, xung quanh tràn đầy thổn thức. Gương mặt già nua của ba Võ đỏ bừng.
“Anh Võ à, trong đây chỉ sợ có hiểu lầm gì đó. Tôi và bà ấy thật sự không có gì!” Lữ Lương Tây nói với vẻ nghiêm túc.
Chỉ là ông ta vừa nói xong những lời này, trong đám người đột nhiên phát ra mấy tiếng xì xào. Mấy người phụ nữ đột nhiên bắt đầu chỉ trỏ mở miệng về một phía. Lữ Lương Tây vừa thấy luôn cảm thấy những người này hơi quen mắt, cẩn thận nghĩ lại mới phát hiện mấy người phụ nữ này đều là hàng xóm của nhà họ Võ. Ngày xảy ra chuyện, ông ta đã từng nhìn thấy bọn họ khi đi ra nhà họ Võ!
Dì Hàn kia không phải là bà già đầu trọc có vết đỏ trước mặt chứ?
Khóe miệng mọi người co giật, khó có thể tin được. Nhưng khi bọn họ lần nữa nhìn thấy ánh mắt oán trách của Hàn thị lại không thể không tin.
Lữ Lương Tây này không phải là thương nhân giàu có ở Cảng Thành sao? Tại sao bất kể chay mặn lại nhìn trúng bà già như vậy? Không chỉ như vậy, người đàn bà này đã có chồng, còn đang ở trước mặt!
“Sở Từ! Mặc dù Lữ Lương Tây tôi không phải là chính nhân quân tử. Nhưng từ trước đến nay luôn chú ý đến hình tượng. Cô nói như vậy thật quá đáng!” Lữ Lương Tây tức giận nói. Sau đó trừng mắt nhìn Hàn thị như đe dọa.
Sở Từ phụt cười: “Bác Lữ à, ông muốn quyên tiền cho huyện Y Thủy của chúng tôi. Mặc dù ông không phải chính nhân quân tử, cũng là nhà từ thiện, trong lòng tôi cực kỳ kính trọng. Chính vì điều này nên tôi mới tôn trọng ông, giúp đỡ ông.”
“Bác Võ à, hôm nay ông đến đây không phải chỉ để cãi nhau với dì Hàn phải không? Không bằng ông nói tại sao muốn đến tìm bác Lữ đi.” Sở Từ cười dịu dàng, mở miệng nói tiếp.
Trong mắt ba Võ dường như có ngọn lửa, ánh mắt hận thù kia dường như có thể nuốt chửng Lữ Lương Tây, không biết tiết chế chút nào.
“Lữ Lương Tây! Uổng công ông là một thương nhân nổi tiếng lại làm ra loại chuyện không bằng cầm thú! Cướp con trai của tôi còn chưa tính, còn ăn nằm với vợ tôi! Quả thực khốn kiếp! Mặc dù tôi chỉ là người bình thường, nhưng cũng có khí chất. Hôm nay ông nhất định phải cho tôi một lời giải thích!” Ba Võ tức giận nói.
Ông đã mất đi lý trí. Lúc này càng không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản ông hận thù Lữ Lương Tây. Ông không sợ trong nhà không có tiền, chỉ cần vợ con khỏe mạnh là có thể tiếp tục sống, cũng vì chuyện này nên trước đó mới có thể nhẫn tâm bán nhà trả nợ. Nếu ông thật sự là kẻ ích kỷ, không lo cho gia đình thì lúc trước sau khi bán nhà đã dứt khoát ôm tiền chạy đi, ở đâu còn quan tâm vợ bị bắt nhốt chứ?
Nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc trước còn không bằng để cho vợ ngồi tù cũng giảm bớt nhiều rắc rối như bây giờ.
Ông đã lớn tuổi, mặc dù bây giờ không có việc làm. Nhưng mặc kệ nói như thế nào trước kia cũng là chủ nhiệm nhỏ chính trực, cũng hơi nổi tiếng, cả đời suôn sẻ. Không ngờ về già, cuộc sống nghèo khổ không nói, còn bị cắm sừng!
Ông là đàn ông, việc khác có thể chịu đựng được. Nhưng đây là điều duy nhất ông không thể chịu đựng nổi!
Ông không muốn tiếp tục sống chung với Hàn thị. Nhưng ông cũng không muốn cho gian phu dâm phụ này có cuộc sống tốt! Đương nhiên, ông cũng biết một người bình thường như mình căn bản không đấu lại Lữ Lương Tây. Nhưng có thể hủy đi một phần thanh danh của ông ta, ông và Lữ Lương Tây sẽ chiến đấu đến cùng!
Lúc này, ba Võ vừa nói xong, xung quanh tràn đầy thổn thức. Gương mặt già nua của ba Võ đỏ bừng.
“Anh Võ à, trong đây chỉ sợ có hiểu lầm gì đó. Tôi và bà ấy thật sự không có gì!” Lữ Lương Tây nói với vẻ nghiêm túc.
Chỉ là ông ta vừa nói xong những lời này, trong đám người đột nhiên phát ra mấy tiếng xì xào. Mấy người phụ nữ đột nhiên bắt đầu chỉ trỏ mở miệng về một phía. Lữ Lương Tây vừa thấy luôn cảm thấy những người này hơi quen mắt, cẩn thận nghĩ lại mới phát hiện mấy người phụ nữ này đều là hàng xóm của nhà họ Võ. Ngày xảy ra chuyện, ông ta đã từng nhìn thấy bọn họ khi đi ra nhà họ Võ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.