Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 423: Chưa hiểu việc đời
Niên Tiểu Hoa
10/04/2021
Võ Thuận nói đến một nửa, mẹ Võ tức giận đến mức giơ tay lên tát qua một cái, một tiếng 'bốp' giòn vang làm mọi người xung quanh giật mình. Chú
Phúc, thím Phúc nhìn thấy cũng không thể tiếp tục lạnh lùng, vội vàng đi tới ngăn cản.
"Bây giờ mấy đứa nhỏ đều có suy nghĩ riêng của mình, đều ủng hộ tình yêu tự do, không thích kiểu hôn nhân sắp đặt này. Anh nghĩ tốt hơn hết là hãy quên chuyện hôm nay đi, sau đó để cho tụi nó tự xử lý. Em cũng đừng làm nó khó xử. Hơn nữa, đây là nơi công cộng, ầm ĩ như vậy cũng không thích hợp." Chú Phúc nói.
Sắc mặt của mẹ Võ tốt hơn một chút. Bà tự nhiên không đành lòng tát con trai. Nhưng nếu hôm nay không tát một cái này sau đó không biết giải thích với nhà họ Phúc thế nào?
Hơn nữa, bà chọn nhiều người như vậy cũng chỉ có Phúc Nhạc Nhạc phù hợp yêu cầu làm con dâu của bà. Nói trắng ra là tình huống nhà họ Phúc rất tốt, ba của Phúc Nhạc Nhạc mới vừa thăng chức mấy ngày trước. Bây giờ là phó giám đốc của một nhà máy. Mẹ của Phúc Nhạc Nhạc cũng làm việc trong nhà máy đó, là người biết chữ và tính sổ. Còn Phúc Nhạc Nhạc đúng lúc nhỏ hơn con trai bà 3 tuổi, làm y tá trong trạm y tế, là người biết tận gốc rễ.
Cả gia đình đều là người tri thức, nhất định có thể chơi thân. Đặc biệt là Phúc Nhạc Nhạc, con người thông minh, hiểu chuyện, hiếu thảo, dáng vẻ không tệ, cũng vừa phải. Bà đã trông thấy nó từ nhỏ đến lớn. Cho tới nay cũng không làm bậy với chàng trai khác, chỉ quan tâm con trai bà. Tương lai gả vào nhà nhất định có thể sinh một nhóc trắng trẻo mập mạp cho gia đình.
Mặc kệ nói như thế nào, cuộc hôn nhân này cứ như vậy đã chấm dứt.
"Anh Phúc, chuyện hôm nay là em có lỗi với anh. Hôm nay thằng Thuận đang giận dỗi với em. Lát nữa trở về em dạy dỗ nó..." Mẹ Võ Thuận vội vàng nói.
Chú Phúc vừa nghe cũng cười nói: "Việc nhỏ mà thôi, người trẻ tuổi nên độc lập một chút. Anh thấy như vầy, bữa cơm hôm nay chúng ta không ăn nữa. Cả nhà anh đi về trước, qua hai ngày nữa gặp lại, em xem được không?"
Đã ầm ĩ thành như vậy ai còn tiếp tục ăn chứ? Huống chi khách ở Phúc Duyên Đài rất nhiều, lỡ như có người nhìn thấy gia đình ông còn muốn làm người nữa không?
Vợ chồng nhà họ Võ cũng biết chuyện này không thể giữ người ở lại. Ba của Võ Thuận vội vàng đứng dậy tiễn cả nhà đến cửa, vừa đi vừa trò chuyện.
Khi người đi rồi, hai vợ chồng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, không vui liếc mắt nhìn Sở Từ nói: "Cô bé kia, cô đến đây ăn chung đi, chúng ta cùng nhau tâm sự."
Con trai nói người đó không phải nàng, nhưng bà lại cảm thấy giống. Nếu không vừa rồi con trai căng thẳng như vậy làm gì? Hơn nữa con bé này trông trắng nõn, sạch sẽ, rất xinh đẹp; thoạt nhìn đã biết là người gian dối, độc đoán như vậy, hẳn là không có ý tốt.
Sở Từ nhíu mày, Tần Trường Tố đứng ở sau lưng kéo quần áo của nàng.
"Được thôi, nếu bà đã mời thì tôi cũng không khách sáo." Sở Từ cười cười, trực tiếp ngồi xuống.
Võ Thuận vừa thấy trong lòng bất an. Gã biết rõ trọng lượng của Thôi Hương Như trong lòng Sở Từ rất lớn. Nếu không thu phục được cô em vợ Sở Từ này. Cho dù những người khác đều gật đầu thì gã cũng không co cửa. Ngoài ra, không biết tại sao gã nhìn thấy ánh mắt này của Sở Từ thì cảm thấy trong lòng căng thẳng. Thậm chí còn thấy thỏm hơn khi gặp giáo viên khi còn nhỏ, rõ ràng chỉ là một cô gái mà thôi, cũng không biết tại sao có thể làm cho mình biến thành như vậy.
Sau khi Sở Từ ngồi xuống, trong lòng mẹ của Võ Thuận vẫn không thoải mái như cũ, cảm thấy con bé này không lễ phép, vừa thấy thì biết nhất định là ăn xong không thể động đậy, tham ăn như vậy nhất định không phải là người có xuất thân trong sạch, chưa hiểu việc đời.
"Bây giờ mấy đứa nhỏ đều có suy nghĩ riêng của mình, đều ủng hộ tình yêu tự do, không thích kiểu hôn nhân sắp đặt này. Anh nghĩ tốt hơn hết là hãy quên chuyện hôm nay đi, sau đó để cho tụi nó tự xử lý. Em cũng đừng làm nó khó xử. Hơn nữa, đây là nơi công cộng, ầm ĩ như vậy cũng không thích hợp." Chú Phúc nói.
Sắc mặt của mẹ Võ tốt hơn một chút. Bà tự nhiên không đành lòng tát con trai. Nhưng nếu hôm nay không tát một cái này sau đó không biết giải thích với nhà họ Phúc thế nào?
Hơn nữa, bà chọn nhiều người như vậy cũng chỉ có Phúc Nhạc Nhạc phù hợp yêu cầu làm con dâu của bà. Nói trắng ra là tình huống nhà họ Phúc rất tốt, ba của Phúc Nhạc Nhạc mới vừa thăng chức mấy ngày trước. Bây giờ là phó giám đốc của một nhà máy. Mẹ của Phúc Nhạc Nhạc cũng làm việc trong nhà máy đó, là người biết chữ và tính sổ. Còn Phúc Nhạc Nhạc đúng lúc nhỏ hơn con trai bà 3 tuổi, làm y tá trong trạm y tế, là người biết tận gốc rễ.
Cả gia đình đều là người tri thức, nhất định có thể chơi thân. Đặc biệt là Phúc Nhạc Nhạc, con người thông minh, hiểu chuyện, hiếu thảo, dáng vẻ không tệ, cũng vừa phải. Bà đã trông thấy nó từ nhỏ đến lớn. Cho tới nay cũng không làm bậy với chàng trai khác, chỉ quan tâm con trai bà. Tương lai gả vào nhà nhất định có thể sinh một nhóc trắng trẻo mập mạp cho gia đình.
Mặc kệ nói như thế nào, cuộc hôn nhân này cứ như vậy đã chấm dứt.
"Anh Phúc, chuyện hôm nay là em có lỗi với anh. Hôm nay thằng Thuận đang giận dỗi với em. Lát nữa trở về em dạy dỗ nó..." Mẹ Võ Thuận vội vàng nói.
Chú Phúc vừa nghe cũng cười nói: "Việc nhỏ mà thôi, người trẻ tuổi nên độc lập một chút. Anh thấy như vầy, bữa cơm hôm nay chúng ta không ăn nữa. Cả nhà anh đi về trước, qua hai ngày nữa gặp lại, em xem được không?"
Đã ầm ĩ thành như vậy ai còn tiếp tục ăn chứ? Huống chi khách ở Phúc Duyên Đài rất nhiều, lỡ như có người nhìn thấy gia đình ông còn muốn làm người nữa không?
Vợ chồng nhà họ Võ cũng biết chuyện này không thể giữ người ở lại. Ba của Võ Thuận vội vàng đứng dậy tiễn cả nhà đến cửa, vừa đi vừa trò chuyện.
Khi người đi rồi, hai vợ chồng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, không vui liếc mắt nhìn Sở Từ nói: "Cô bé kia, cô đến đây ăn chung đi, chúng ta cùng nhau tâm sự."
Con trai nói người đó không phải nàng, nhưng bà lại cảm thấy giống. Nếu không vừa rồi con trai căng thẳng như vậy làm gì? Hơn nữa con bé này trông trắng nõn, sạch sẽ, rất xinh đẹp; thoạt nhìn đã biết là người gian dối, độc đoán như vậy, hẳn là không có ý tốt.
Sở Từ nhíu mày, Tần Trường Tố đứng ở sau lưng kéo quần áo của nàng.
"Được thôi, nếu bà đã mời thì tôi cũng không khách sáo." Sở Từ cười cười, trực tiếp ngồi xuống.
Võ Thuận vừa thấy trong lòng bất an. Gã biết rõ trọng lượng của Thôi Hương Như trong lòng Sở Từ rất lớn. Nếu không thu phục được cô em vợ Sở Từ này. Cho dù những người khác đều gật đầu thì gã cũng không co cửa. Ngoài ra, không biết tại sao gã nhìn thấy ánh mắt này của Sở Từ thì cảm thấy trong lòng căng thẳng. Thậm chí còn thấy thỏm hơn khi gặp giáo viên khi còn nhỏ, rõ ràng chỉ là một cô gái mà thôi, cũng không biết tại sao có thể làm cho mình biến thành như vậy.
Sau khi Sở Từ ngồi xuống, trong lòng mẹ của Võ Thuận vẫn không thoải mái như cũ, cảm thấy con bé này không lễ phép, vừa thấy thì biết nhất định là ăn xong không thể động đậy, tham ăn như vậy nhất định không phải là người có xuất thân trong sạch, chưa hiểu việc đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.