Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 761: Không cam lòng
Niên Tiểu Hoa
24/07/2022
Nhưng Bạch Mẫn Hoa nghĩ kỹ lại cảm thấy mình cũng may không quá mức sốt
ruột nói ra suy nghĩ trong lòng. Dù sao Dịch Tình là người hơi giả thanh cao, một số việc có nguyên tắc tuyệt đối sẽ không chạm vào. Mặc dù đôi
mắt hơi danh lợi, nhưng dù sao cũng là con gái của Sư đoàn trưởng Dịch,
bảo cô hại người vẫn hơi khó khan. Nhiều nhất là khóc hai tiếng sau lưng trong phòng kính và làm một vài động tác nhỏ mà thôi.
“Vậy... chị cứ nói cho em biết Sở Từ ở chỗ nào là được, còn lại em sẽ tự nghĩ cách...” Bạch Mẫn Hoa suy nghĩ rồi hỏi.
Dịch Tình hơi do dự. Dù sao thì hiện tại mình cũng sống chung nhà Sở Từ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cho dù cô không nói, bản thân Bạch Mẫn Hoa cũng có thể biết được chuyện của Sở Từ. Lời nói của cô thực sự cũng không quan trọng.
“Nói cho em biết cũng được. Nhưng mà Mẫn Hoa à, chị cảm thấy em nên chấp nhận đi. Em không đấu lại Sở Từ.” Dịch Tình không nhịn được nói.
Bạch Mẫn Hoa làm sao có thể đối phó với một cô gái cực kỳ biến thái với bản thân chứ?
Thậm chí bây giờ cô cũng hơi hối hận và hơi hiểu được tại sao Từ Vân Liệt có thể thích Sở Từ. Bởi vì hai vợ chồng này hoàn toàn là một loại người, bọn họ tàn nhẫn với bản thân và cả người ngoài. Cả hai đều bình tĩnh như nhau, nồi nào úp vung nấy. Trên người Sở Từ cô đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Từ Vân Liệt. Nhớ trước đây cô thích Từ Vân Liệt cũng là bởi vì đặc điểm này.
Cho nên, cô cảm thấy hơi áy náy. Bởi vì cô biết đổi lại là cô, mặc dù có cố gắng đến đâu cũng không thể tiến bộ ngang hàng với Từ Vân Liệt và trong sự nghiệp...
Bạch Mẫn Hoa nhìn thấy phản ứng của Dịch Tình không khỏi trợn tròn mắt. Cô ta không hiểu, đầu Dịch Tình có phải bị hỏng hay không lại nói cô ta không đấu lại Sở Từ?
Một cô gái đến từ nông thôn nói là con gái của Bạch Phụ Bình. Nhưng Bạch Phụ Bình đã chết, ai biết được có phải hay không? Biết đâu là đứa con hoang của người đàn ông nào đó, đóng giả người nhà họ Bạch thôi!
Dịch Tình đã nói hết những gì nên nói, thấy cơn tức giận của Bạch Mẫn Hoa vẫn chưa giảm xuống cũng không tiếp tục khuyên bảo, nể tình trước đây hai người quả thực ngồi chung một con thuyền. Cô đều trả lời mọi câu hỏi của Bạch Mẫn Hoa. Nhưng cô lại không biết, câu trả lời của cô đối với Bạch Mẫn Hoa giống như một quả bom, làm cơn lửa giận tràn ngập đến một điểm cao khác.
Bệnh viện, nhà... Dưới cái nhìn của Bạch Mẫn Hoa, mấy thứ này tuyệt đối đều là Đại tá Bạch cho.
“Thật buồn cười, năm đó ông chú của em đã cứu mạng ông nội. Nhưng khi ông nội đưa cả gia đình ba em lên đây cũng chỉ cho một ngôi nhà dột nát để ở. Ngôi nhà đó còn không lớn bằng nhà của Sở Từ. Bây giờ đã cũ nát không ra hình dáng, trước giờ cũng chưa từng cho 1 xu để sửa chữa. Dù sao không phải người thân thực sự. Chị nhìn xem hiện tại ông nội đối xử với Sở Từ như thế nào? Tứ hợp viện có hai lối vào, nơi tốt như vậy nói cho thì cho? Còn để cho Sở Từ kéo cả gia đình vào ở? Tại sao lại như vậy? Sở Từ đã làm gì trong suốt những năm qua?!” Trong lòng Bạch Mẫn chua xót, uất ức mắng.
Dịch Tình vội vàng nhìn xung quanh: “Em điên rồi hả? Nói Sở Từ thì không sao, nói ông Bạch làm gì? Chị cảm thấy ông Bạch không có lỗi gì với cha con em. Em cũng nói không phải ruột thịt, tại sao phải moi tim móc phổi? Chị nói cho em biết, nếu chị nghe được những lời này lần thứ hai, chị sẽ trực tiếp nói cho ba chị biết. Dù sao ông Bạch cũng là người mà ba chị rất tôn trọng. Em cứ nói lung tung như vậy, sau đó truyền ra ngoài. Em xui xẻo thì thôi, còn làm hại chị vạ lây. Ngoài ra, ngôi nhà và bệnh viện của Sở Từ cũng không tiêu tiền của ông Bạch. Em cũng đừng trách ông Bạch không tốt.”
Bạch Mẫn Hoa lại khịt mũi, không phải ông nội cho tiền? Vậy làm sao Sở Từ có được ngôi nhà lớn như vậy? Dựa vào bản thân nàng? Trẻ tuổi như vậy kiếm tiền bằng cách nào? Chẳng lẽ là đi bán thân sao?
“Vậy... chị cứ nói cho em biết Sở Từ ở chỗ nào là được, còn lại em sẽ tự nghĩ cách...” Bạch Mẫn Hoa suy nghĩ rồi hỏi.
Dịch Tình hơi do dự. Dù sao thì hiện tại mình cũng sống chung nhà Sở Từ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cho dù cô không nói, bản thân Bạch Mẫn Hoa cũng có thể biết được chuyện của Sở Từ. Lời nói của cô thực sự cũng không quan trọng.
“Nói cho em biết cũng được. Nhưng mà Mẫn Hoa à, chị cảm thấy em nên chấp nhận đi. Em không đấu lại Sở Từ.” Dịch Tình không nhịn được nói.
Bạch Mẫn Hoa làm sao có thể đối phó với một cô gái cực kỳ biến thái với bản thân chứ?
Thậm chí bây giờ cô cũng hơi hối hận và hơi hiểu được tại sao Từ Vân Liệt có thể thích Sở Từ. Bởi vì hai vợ chồng này hoàn toàn là một loại người, bọn họ tàn nhẫn với bản thân và cả người ngoài. Cả hai đều bình tĩnh như nhau, nồi nào úp vung nấy. Trên người Sở Từ cô đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Từ Vân Liệt. Nhớ trước đây cô thích Từ Vân Liệt cũng là bởi vì đặc điểm này.
Cho nên, cô cảm thấy hơi áy náy. Bởi vì cô biết đổi lại là cô, mặc dù có cố gắng đến đâu cũng không thể tiến bộ ngang hàng với Từ Vân Liệt và trong sự nghiệp...
Bạch Mẫn Hoa nhìn thấy phản ứng của Dịch Tình không khỏi trợn tròn mắt. Cô ta không hiểu, đầu Dịch Tình có phải bị hỏng hay không lại nói cô ta không đấu lại Sở Từ?
Một cô gái đến từ nông thôn nói là con gái của Bạch Phụ Bình. Nhưng Bạch Phụ Bình đã chết, ai biết được có phải hay không? Biết đâu là đứa con hoang của người đàn ông nào đó, đóng giả người nhà họ Bạch thôi!
Dịch Tình đã nói hết những gì nên nói, thấy cơn tức giận của Bạch Mẫn Hoa vẫn chưa giảm xuống cũng không tiếp tục khuyên bảo, nể tình trước đây hai người quả thực ngồi chung một con thuyền. Cô đều trả lời mọi câu hỏi của Bạch Mẫn Hoa. Nhưng cô lại không biết, câu trả lời của cô đối với Bạch Mẫn Hoa giống như một quả bom, làm cơn lửa giận tràn ngập đến một điểm cao khác.
Bệnh viện, nhà... Dưới cái nhìn của Bạch Mẫn Hoa, mấy thứ này tuyệt đối đều là Đại tá Bạch cho.
“Thật buồn cười, năm đó ông chú của em đã cứu mạng ông nội. Nhưng khi ông nội đưa cả gia đình ba em lên đây cũng chỉ cho một ngôi nhà dột nát để ở. Ngôi nhà đó còn không lớn bằng nhà của Sở Từ. Bây giờ đã cũ nát không ra hình dáng, trước giờ cũng chưa từng cho 1 xu để sửa chữa. Dù sao không phải người thân thực sự. Chị nhìn xem hiện tại ông nội đối xử với Sở Từ như thế nào? Tứ hợp viện có hai lối vào, nơi tốt như vậy nói cho thì cho? Còn để cho Sở Từ kéo cả gia đình vào ở? Tại sao lại như vậy? Sở Từ đã làm gì trong suốt những năm qua?!” Trong lòng Bạch Mẫn chua xót, uất ức mắng.
Dịch Tình vội vàng nhìn xung quanh: “Em điên rồi hả? Nói Sở Từ thì không sao, nói ông Bạch làm gì? Chị cảm thấy ông Bạch không có lỗi gì với cha con em. Em cũng nói không phải ruột thịt, tại sao phải moi tim móc phổi? Chị nói cho em biết, nếu chị nghe được những lời này lần thứ hai, chị sẽ trực tiếp nói cho ba chị biết. Dù sao ông Bạch cũng là người mà ba chị rất tôn trọng. Em cứ nói lung tung như vậy, sau đó truyền ra ngoài. Em xui xẻo thì thôi, còn làm hại chị vạ lây. Ngoài ra, ngôi nhà và bệnh viện của Sở Từ cũng không tiêu tiền của ông Bạch. Em cũng đừng trách ông Bạch không tốt.”
Bạch Mẫn Hoa lại khịt mũi, không phải ông nội cho tiền? Vậy làm sao Sở Từ có được ngôi nhà lớn như vậy? Dựa vào bản thân nàng? Trẻ tuổi như vậy kiếm tiền bằng cách nào? Chẳng lẽ là đi bán thân sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.