Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 435: Không nối dối
Niên Tiểu Hoa
24/04/2021
Sở Từ bĩu môi nhìn Phúc Nhạc Nhạc lao ra khỏi phòng mà không ngăn cản.
Nàng may quần áo bảo đảm rất chắc. Thậm chí bộ quần áo Phúc Nhạc Nhạc mặc trên người cũng bị nàng bóp eo, gần như vừa vặn với cơ thể, bảo đảm tạm thời cô ta không cởi được. Hơn nữa mấy miếng vải bên ngoài cũng xộc xệch. Cho dù cô ta mặc chiếc áo khoác bông lên cũng không có cách nào che hết mấy miếng vải.
Hơn nữa cô ta cũng không mạnh mẽ đến mức có thể xé bỏ quần áo bên trong. Nếu cô ta thật sự dám làm như thế thì Sở Từ sẽ tôn trọng cô ta như một người đàn ông.
"Chị thấy người ta khóc nhiều như vậy. Em họ, em thật sự làm rất tốt." Lúc này Tần Trường Tố mới đi đến, nhếch miệng cười lại nói tiếp: "Nhưng tay nghề may vá của em đã bị thụt lùi rất nhiều. Đồ may ra thật đáng sợ, trông còn xấu hơn cây lau nhà..."
Sở Từ vừa nghe đã không vui: "Có xấu như vậy sao? Em cảm thấy rất tốt. Nếu không chị họ đến giúp em đi, để em thử lại được không?"
Tần Trường Tố vừa nghe vội vàng xua tay, thay đổi sắc mặt, không nói một lời đã xoay người bỏ chạy.
Mặt Sở Từ đầy vẻ oán hận, nhìn một đống lộn xộn dưới đất đầu đều đau, suy nghĩ xong vẫn nói với tiểu hòa thượng Ngộ Trần: "Tôi không thể không làm việc may vá này sao? Tôi kinh doanh quán ăn và nhà xưởng này rất tốt. Tương lai không phải cũng đều kiếm được tiền sao?"
"Thí chủ, năm hạng mục kỹ năng cũng không thể thiếu. Mặc dù những kỹ năng khác đủ để cho thí chủ kéo dài mạng sống. Nhưng nếu thí chủ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu thì người thân đời trước của thí chủ nhất định cũng không thể đầy đủ vẹn toàn." Tiểu hòa thượng mở miệng hù dọa.
Các kỹ năng trong sách Phúc Duyên đều là báu vật của thế gian. Nếu nó xuất hiện ở trần gian nhất định có thể làm cho rất nhiều người liều mạng tranh đoạt. Nhưng mặc dù đó là một thứ tốt, nhưng đối với người bị ép buộc thừa nhận như Sở Từ cảm nhận cũng khác nhau.
Nếu kêu nàng quơ đao múa kiếm, cho dù là mệt chết nàng cũng là cam tâm tình nguyện. Nhưng những gì sách Phúc Duyên dạy tất cả đều là những thứ nhẹ nhàng tao nhã, thật sự làm cho nàng khó có thể hứng thú.
Nhưng nhắc đến người thân ở đời trước, Sở Từ cũng chỉ có thể đè nén lửa giận. Ngược lại khóa cửa đi vào không gian. Trong không gian tràn ngập hương thơm thảo dược, còn cây linh thụ kia lại mang đến cho người ta một loại hơi thở tươi mát, có thể tĩnh tâm.
Suy nghĩ trong đầu vừa hiện lên, sách Phúc Duyên đã xuất hiện ở trong tay. Sở Từ nhìn cuốn sách dày dường như vô tận này chỉ cảm thấy thật đau đầu.
"Tại sao trong mục dưỡng sinh này chỉ có trà uống bảo vệ sức khoẻ và cách ăn kiêng?" Sở Từ không nhịn được hỏi.
Những kỹ năng khác đều có rất nhiều chi nhánh, đáng sợ nhất đó là thủ công mỹ nghệ. Nó gần như bao gồm tất cả các ngành nghề liên quan mật thiết đến cuộc sống. Ngay cả dược lý cũng được chia thành thú y và người y. Nói một cách chi tiết hơn thì sẽ phân loại các bộ phận khác nhau của cơ thể để dạy. Nhưng mục dưỡng sinh này lại trống rỗng.
Sắc mặt của tiểu hòa thượng thay đổi, dường như hơi chột dạ.
Vốn dĩ Sở Từ chỉ thuận miệng hỏi. Nhưng nhìn thấy phản ứng của cậu thì đột nhiên có hứng thú nói: "Nói thật, người xuất gia không thể nói dối."
"Tiểu tăng... tiểu tăng không thể nói." Ngộ Trần cắn răng một cái, lắc đầu. Nếu nói ra chỉ sợ Sở Từ sẽ vui vẻ đến phát điên.
"Hửm?" Ánh mắt Sở Từ sáng ngời, cười toét miệng: "Con lừa trọc còn học được cách che giấu à?"
"Tiểu tăng là Ngộ Trần..." Tiểu hòa thượng bĩu môi, hơi uất ức nói.
"Nếu hôm nay cậu nói thật, sau này tôi sẽ gọi pháp danh của cậu. Nếu không nói, vậy sau này cứ kêu cậu là con lừa trọc đi." Sở Từ cười xấu xa nói.
Ngộ Trần do dự mấy phút, suy nghĩ một hồi lâu mới mở miệng: "Thí chủ hứa sau khi biết không thể kích động, tương lai nếu học xong không thể làm chuyện ác?"
Nàng may quần áo bảo đảm rất chắc. Thậm chí bộ quần áo Phúc Nhạc Nhạc mặc trên người cũng bị nàng bóp eo, gần như vừa vặn với cơ thể, bảo đảm tạm thời cô ta không cởi được. Hơn nữa mấy miếng vải bên ngoài cũng xộc xệch. Cho dù cô ta mặc chiếc áo khoác bông lên cũng không có cách nào che hết mấy miếng vải.
Hơn nữa cô ta cũng không mạnh mẽ đến mức có thể xé bỏ quần áo bên trong. Nếu cô ta thật sự dám làm như thế thì Sở Từ sẽ tôn trọng cô ta như một người đàn ông.
"Chị thấy người ta khóc nhiều như vậy. Em họ, em thật sự làm rất tốt." Lúc này Tần Trường Tố mới đi đến, nhếch miệng cười lại nói tiếp: "Nhưng tay nghề may vá của em đã bị thụt lùi rất nhiều. Đồ may ra thật đáng sợ, trông còn xấu hơn cây lau nhà..."
Sở Từ vừa nghe đã không vui: "Có xấu như vậy sao? Em cảm thấy rất tốt. Nếu không chị họ đến giúp em đi, để em thử lại được không?"
Tần Trường Tố vừa nghe vội vàng xua tay, thay đổi sắc mặt, không nói một lời đã xoay người bỏ chạy.
Mặt Sở Từ đầy vẻ oán hận, nhìn một đống lộn xộn dưới đất đầu đều đau, suy nghĩ xong vẫn nói với tiểu hòa thượng Ngộ Trần: "Tôi không thể không làm việc may vá này sao? Tôi kinh doanh quán ăn và nhà xưởng này rất tốt. Tương lai không phải cũng đều kiếm được tiền sao?"
"Thí chủ, năm hạng mục kỹ năng cũng không thể thiếu. Mặc dù những kỹ năng khác đủ để cho thí chủ kéo dài mạng sống. Nhưng nếu thí chủ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu thì người thân đời trước của thí chủ nhất định cũng không thể đầy đủ vẹn toàn." Tiểu hòa thượng mở miệng hù dọa.
Các kỹ năng trong sách Phúc Duyên đều là báu vật của thế gian. Nếu nó xuất hiện ở trần gian nhất định có thể làm cho rất nhiều người liều mạng tranh đoạt. Nhưng mặc dù đó là một thứ tốt, nhưng đối với người bị ép buộc thừa nhận như Sở Từ cảm nhận cũng khác nhau.
Nếu kêu nàng quơ đao múa kiếm, cho dù là mệt chết nàng cũng là cam tâm tình nguyện. Nhưng những gì sách Phúc Duyên dạy tất cả đều là những thứ nhẹ nhàng tao nhã, thật sự làm cho nàng khó có thể hứng thú.
Nhưng nhắc đến người thân ở đời trước, Sở Từ cũng chỉ có thể đè nén lửa giận. Ngược lại khóa cửa đi vào không gian. Trong không gian tràn ngập hương thơm thảo dược, còn cây linh thụ kia lại mang đến cho người ta một loại hơi thở tươi mát, có thể tĩnh tâm.
Suy nghĩ trong đầu vừa hiện lên, sách Phúc Duyên đã xuất hiện ở trong tay. Sở Từ nhìn cuốn sách dày dường như vô tận này chỉ cảm thấy thật đau đầu.
"Tại sao trong mục dưỡng sinh này chỉ có trà uống bảo vệ sức khoẻ và cách ăn kiêng?" Sở Từ không nhịn được hỏi.
Những kỹ năng khác đều có rất nhiều chi nhánh, đáng sợ nhất đó là thủ công mỹ nghệ. Nó gần như bao gồm tất cả các ngành nghề liên quan mật thiết đến cuộc sống. Ngay cả dược lý cũng được chia thành thú y và người y. Nói một cách chi tiết hơn thì sẽ phân loại các bộ phận khác nhau của cơ thể để dạy. Nhưng mục dưỡng sinh này lại trống rỗng.
Sắc mặt của tiểu hòa thượng thay đổi, dường như hơi chột dạ.
Vốn dĩ Sở Từ chỉ thuận miệng hỏi. Nhưng nhìn thấy phản ứng của cậu thì đột nhiên có hứng thú nói: "Nói thật, người xuất gia không thể nói dối."
"Tiểu tăng... tiểu tăng không thể nói." Ngộ Trần cắn răng một cái, lắc đầu. Nếu nói ra chỉ sợ Sở Từ sẽ vui vẻ đến phát điên.
"Hửm?" Ánh mắt Sở Từ sáng ngời, cười toét miệng: "Con lừa trọc còn học được cách che giấu à?"
"Tiểu tăng là Ngộ Trần..." Tiểu hòa thượng bĩu môi, hơi uất ức nói.
"Nếu hôm nay cậu nói thật, sau này tôi sẽ gọi pháp danh của cậu. Nếu không nói, vậy sau này cứ kêu cậu là con lừa trọc đi." Sở Từ cười xấu xa nói.
Ngộ Trần do dự mấy phút, suy nghĩ một hồi lâu mới mở miệng: "Thí chủ hứa sau khi biết không thể kích động, tương lai nếu học xong không thể làm chuyện ác?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.