Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 297: Kiếm tiền không?
Niên Tiểu Hoa
09/11/2020
Editor: demcodon
Ông Sở dù sao cũng lớn tuổi, cả ngày bị bà Lưu quấy rầy, xương cốt cũng không còn rắn chắc như trước. Hơn nữa mùa đông năm nay đặc biệt lạnh lẽo, càng làm cho ông trực tiếp bệnh không xuống giường được. Còn đứa con trai cả Sở Thắng Lợi này từ khi không có vợ tính tình cũng trở nên hơi kỳ quặc. Tuy nói không làm ầm ĩ đòi ở riêng, nhưng lâu lâu lại đòi tiền.
Còn ba đứa con trai của Sở Thắng Lợi đã mất bình tĩnh, như là quả cà tím, ở trong nhà họ Sở không dám ra ngoài, bị anh em họ hai nhà khác khi dễ dữ dội, toàn bộ nhà họ Sở quả thực là loạn trong giặc ngoài, hết sức náo nhiệt.
Mà có thôn trưởng nhúng tay, Lưu Dương Sinh và Vương thị quả nhiên là ngồi tù. Tội lưu manh này đều căn cứ theo tình tiết mà xử, theo lý thuyết Lưu Dương Sinh lén lút tằng tịu dù sao không phải vợ quân nhân, nên xử sẽ không quá nặng. Nhưng thôn trưởng vừa chi tiền vừa dùng sức, cuối cùng lại xử hai người khoảng 8 năm!
Không có nhà họ Sở làm ầm ĩ, cuộc sống của Sở Từ cực kỳ tự tại. Chỉ có điều không hài lòng đó là trước đây nàng dùng thủ đoạn hại người, tiểu hòa thượng mỗi ngày cũng không ngừng tụng kinh. Nhưng tâm tình của nàng tốt, cậu tụng kinh của cậu, nàng bào chế thuốc của nàng, cũng không dễ dàng tức giận giống như trước đây.
Trong không gian, một mảnh tươi tốt. Sở Từ hiện giờ học y, cũng biết được nhiều thuốc. Cho nên càng sẽ phân biệt được dược liệu khan hiếm. Diện tích trong không gian dù sao cũng có hạn, lá cây linh thụ cũng rất khan hiếm. Cho nên mấy ngày nay dứt khoát hoàn toàn sửa lại không gian, chỉ trồng một số dược liệu thường dùng giá cũng cao. Chỉ là mấy loại này hơi ngược mùa, nhưng có thể tự mình lén lút dùng. Nếu bán đi khẳng định sẽ bị người chỉ trích, chỉ có thể nhịn xuống.
Sắp đến năm mới, tâm tư của Sở Từ lai lung lay.
Bên xưởng mặc dù có thể kiếm không ít tiền, nhưng nàng căn bản chính là người không rãnh rỗi. Hiện nay bào chế thuốc chỉ cần nàng tham dự vào công thức bí mật mà thôi, còn những trình tự khác đều có người khác hoàn thành. Căn bản nàng không tiêu hao nhiều sức lực. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, Sở Từ thật sự không thể dừng tâm tư của mình thừa dịp đón năm mới kiếm số tiền lớn.
Trong thôn này, mặc dù là đón năm mới, mỗi nhà cũng đều có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, nhiều nhất là mua thêm pháo cho vui, sẽ không lãng phí tiền ở chỗ khác. Cho nên còn mấy ngày nữa đến đón năm mới, Sở Từ khuyến khích Sở Đường và Tần Trường Tố cùng đi lên huyện sôi nổi.
Thôn Thiên Trì thuộc huyện Y Thủy, được bao quanh bởi một thành phố lớn, có diện tích không nhỏ. Từ xưa đến nay đều là địa điểm quan trọng, không xem như địa phương bình thường. Cho nên còn xem như là phồn vinh.
Sở Từ không phải lần đầu tiên đến đây. Nhưng so sánh với mấy tháng trước, hiện giờ huyện lại càng náo nhiệt. Người bày quán kiếm tiền nhiều hơi không ít, bên đường cũng có một số cửa hàng tư nhâ kinh doanh. Mặc dù vẫn có thể đếm được trên đầu ngón tay như cũ, nhưng người dám hưởng ứng hiệu lệnh của phía trên xem như ngày càng nhiều.
"Em họ, xưởng của em không phải rất tốt sao? Tại sao phải một hai đến huyện xem náo nhiệt? Những gia đình bên ngoài làm sao kiếm được nhiều tiền như em chứ này? Hơn nữa bọn họ đây là chơi bời lêu lổng không làm chuyện chính, nhìn những người xuất đầu lộ diện hét to này, thật mất mặt." Tần Trường Tố thật sự không hiểu, lòng của Sở Từ cũng quá khó đoán.
Xưởng kia mặc dù coi như là làm buôn bán. Nhưng dù sao cũng khác với những người bên ngoài, không cần Sở Từ phải ra tay, lại còn thuê người trong thôn làm việc. Mặc kệ nói như thế nào ở trong thôn coi như là có danh dự uy tín, sao có thể giống với hộ kinh doanh cá thể ở bên ngoài chứ?
Hơn nữa, những hộ kinh doanh cá thể này có thể kiếm tiền không?
"Không thể nói sớm như vậy." Sở Từ cười cười lại nói: "Trước đó lúc em bán một số đồ chơi nhỏ quen một ông lão, ông ấy giới thiệu cho em mấy vị trí tốt. Trước tiên em dẫn hai người đi qua xem một chút."
Cách một tời gian nàng sẽ đến huyện bán những vật trang trí đồ gỗ này. Bởi vì mỗi lần bày quán vị trí đều giống nhau, nên thường xuyên qua lại quen nhiều người. Trong đó có một khách hàng quen đặc biệt giúp đỡ việc buôn bán của nàng, còn nói nếu nàng muốn tìm cửa hàng dài hạn thì giới thiệu chỗ tốt cho nàng. Lúc này cũng có chỗ dùng.
Ông Sở dù sao cũng lớn tuổi, cả ngày bị bà Lưu quấy rầy, xương cốt cũng không còn rắn chắc như trước. Hơn nữa mùa đông năm nay đặc biệt lạnh lẽo, càng làm cho ông trực tiếp bệnh không xuống giường được. Còn đứa con trai cả Sở Thắng Lợi này từ khi không có vợ tính tình cũng trở nên hơi kỳ quặc. Tuy nói không làm ầm ĩ đòi ở riêng, nhưng lâu lâu lại đòi tiền.
Còn ba đứa con trai của Sở Thắng Lợi đã mất bình tĩnh, như là quả cà tím, ở trong nhà họ Sở không dám ra ngoài, bị anh em họ hai nhà khác khi dễ dữ dội, toàn bộ nhà họ Sở quả thực là loạn trong giặc ngoài, hết sức náo nhiệt.
Mà có thôn trưởng nhúng tay, Lưu Dương Sinh và Vương thị quả nhiên là ngồi tù. Tội lưu manh này đều căn cứ theo tình tiết mà xử, theo lý thuyết Lưu Dương Sinh lén lút tằng tịu dù sao không phải vợ quân nhân, nên xử sẽ không quá nặng. Nhưng thôn trưởng vừa chi tiền vừa dùng sức, cuối cùng lại xử hai người khoảng 8 năm!
Không có nhà họ Sở làm ầm ĩ, cuộc sống của Sở Từ cực kỳ tự tại. Chỉ có điều không hài lòng đó là trước đây nàng dùng thủ đoạn hại người, tiểu hòa thượng mỗi ngày cũng không ngừng tụng kinh. Nhưng tâm tình của nàng tốt, cậu tụng kinh của cậu, nàng bào chế thuốc của nàng, cũng không dễ dàng tức giận giống như trước đây.
Trong không gian, một mảnh tươi tốt. Sở Từ hiện giờ học y, cũng biết được nhiều thuốc. Cho nên càng sẽ phân biệt được dược liệu khan hiếm. Diện tích trong không gian dù sao cũng có hạn, lá cây linh thụ cũng rất khan hiếm. Cho nên mấy ngày nay dứt khoát hoàn toàn sửa lại không gian, chỉ trồng một số dược liệu thường dùng giá cũng cao. Chỉ là mấy loại này hơi ngược mùa, nhưng có thể tự mình lén lút dùng. Nếu bán đi khẳng định sẽ bị người chỉ trích, chỉ có thể nhịn xuống.
Sắp đến năm mới, tâm tư của Sở Từ lai lung lay.
Bên xưởng mặc dù có thể kiếm không ít tiền, nhưng nàng căn bản chính là người không rãnh rỗi. Hiện nay bào chế thuốc chỉ cần nàng tham dự vào công thức bí mật mà thôi, còn những trình tự khác đều có người khác hoàn thành. Căn bản nàng không tiêu hao nhiều sức lực. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, Sở Từ thật sự không thể dừng tâm tư của mình thừa dịp đón năm mới kiếm số tiền lớn.
Trong thôn này, mặc dù là đón năm mới, mỗi nhà cũng đều có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, nhiều nhất là mua thêm pháo cho vui, sẽ không lãng phí tiền ở chỗ khác. Cho nên còn mấy ngày nữa đến đón năm mới, Sở Từ khuyến khích Sở Đường và Tần Trường Tố cùng đi lên huyện sôi nổi.
Thôn Thiên Trì thuộc huyện Y Thủy, được bao quanh bởi một thành phố lớn, có diện tích không nhỏ. Từ xưa đến nay đều là địa điểm quan trọng, không xem như địa phương bình thường. Cho nên còn xem như là phồn vinh.
Sở Từ không phải lần đầu tiên đến đây. Nhưng so sánh với mấy tháng trước, hiện giờ huyện lại càng náo nhiệt. Người bày quán kiếm tiền nhiều hơi không ít, bên đường cũng có một số cửa hàng tư nhâ kinh doanh. Mặc dù vẫn có thể đếm được trên đầu ngón tay như cũ, nhưng người dám hưởng ứng hiệu lệnh của phía trên xem như ngày càng nhiều.
"Em họ, xưởng của em không phải rất tốt sao? Tại sao phải một hai đến huyện xem náo nhiệt? Những gia đình bên ngoài làm sao kiếm được nhiều tiền như em chứ này? Hơn nữa bọn họ đây là chơi bời lêu lổng không làm chuyện chính, nhìn những người xuất đầu lộ diện hét to này, thật mất mặt." Tần Trường Tố thật sự không hiểu, lòng của Sở Từ cũng quá khó đoán.
Xưởng kia mặc dù coi như là làm buôn bán. Nhưng dù sao cũng khác với những người bên ngoài, không cần Sở Từ phải ra tay, lại còn thuê người trong thôn làm việc. Mặc kệ nói như thế nào ở trong thôn coi như là có danh dự uy tín, sao có thể giống với hộ kinh doanh cá thể ở bên ngoài chứ?
Hơn nữa, những hộ kinh doanh cá thể này có thể kiếm tiền không?
"Không thể nói sớm như vậy." Sở Từ cười cười lại nói: "Trước đó lúc em bán một số đồ chơi nhỏ quen một ông lão, ông ấy giới thiệu cho em mấy vị trí tốt. Trước tiên em dẫn hai người đi qua xem một chút."
Cách một tời gian nàng sẽ đến huyện bán những vật trang trí đồ gỗ này. Bởi vì mỗi lần bày quán vị trí đều giống nhau, nên thường xuyên qua lại quen nhiều người. Trong đó có một khách hàng quen đặc biệt giúp đỡ việc buôn bán của nàng, còn nói nếu nàng muốn tìm cửa hàng dài hạn thì giới thiệu chỗ tốt cho nàng. Lúc này cũng có chỗ dùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.