Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 783: Ký sinh trùng
Niên Tiểu Hoa
08/09/2022
Editor: demcdon
Khi hai đứa con trai nhỏ nghe được lời mẹ nói không khỏi đều muốn trực tiếp nhấc chân bỏ đi. Tại sao mỗi khi có mâu thuẫn, mẹ đều cảm thấy là vợ bọn họ gây chuyện chứ?! Tại sao một câu nói của Từ Phú Niên, mẹ đã không khỏi chỉ trích bọn họ?
“Mẹ! Con không phải cố ý muốn ra riêng. Nhưng anh cả không tìm việc làm, không nuôi gia đình thì thôi còn muốn đối đầu với Sở Từ. Hai cha con có bao nhiêu hận thù mới làm như vậy chứ? Vốn dĩ chuyện năm đó là chúng ta nợ Sở Tú Hòa. Hiện tại nhìn thấy con gái của chị Tú Hòa, đón về sống thật tốt không phải được rồi sao? Cho dù người ta không chịu, như vậy không thể sống yên ổn không có việc gì trở thành người thân bình thường sao?” Từ Phong Niên trong miệng cay đắng nói tiếp: “Bản thân anh cả cũng nói chồng của Sở Từ là quân nhân, hơn nữa ở trong quân đội rất được trọng dụng. Nếu anh ấy thực sự nghĩ cách xử lý con bé, chồng người ta có thể vui không? Đến lúc đó, người chịu thiệt vẫn là bọn con!”
“Con đồng ý với những lời của anh hai nói. Dù sao Sở Từ cũng là cháu gái của bọn con. Nếu có thể qua lại thì tốt nhất không cần trở mặt, không có nút thắt nào không gỡ được hết. Chỉ cần chúng ta nghĩ nhiều cách lấy lòng, sau này mối quan hệ nhất định có thể hòa hợp...”
Hai anh em đứng chung một chỗ với thái độ kiên quyết.
Nhưng mà bà cụ vừa nghĩ đến Sở Từ, gương mặt già nua trong chớp mắt nứt ra, nghiến răng chỉ vào hai người: “Lấy lòng? Tụi mày là muốn mạng của tao phải không? Con đĩ Sở Từ kia là đồ mất dạy, loại người này không xứng làm cháu gái của tao!”
“Mẹ già của tụi mày còn đang nằm ở trên giường, mà tụi mày còn nghĩ cách lấy lòng hung thủ phải không? Cũng chỉ có anh cả tụi mày mới nghĩ cho tao, thấy tao chịu khổ như vậy mới muốn trút giận cho tao. Tao thật là phí công nuôi dưỡng tụi mày...” Bà cụ lại nói, nói xong bắt đầu khóc lên.
Từ Phú Niên nhướng mày, chán ghét nhìn hai đứa em trai, ánh mắt dường như cũng đang chỉ trích hai người không đủ hiểu chuyện.
Hai anh em vừa thấy mẹ và anh cả mẹ hiền con hiếu thảo, lập tức có cảm giác tuyệt vọng, đơn giản nghiến răng nói: “Mẹ, nếu mẹ đồng ý với cách làm của anh cả. Vậy được, chúng ta tách ra đi. Ngôi nhà này lúc trước do Đại tướng Bạch cho mẹ, cũng viết tên của mẹ. Mẹ xem giải quyết thế nào, sau này mỗi năm bọn con cũng cho mẹ tiền dưỡng già, sẽ không cho mẹ chịu thiệt. Nhưng mẹ cũng đừng quên, mẹ không chỉ có một đứa con trai là anh cả. Thậm chí mấy đứa trẻ bên ngoài cũng đều là cháu nội ruột của mẹ. Cho dù mẹ không suy nghĩ cho bọn con, cũng nên nghĩ cho bọn nhỏ một chút.”
Bà cụ trừng to mắt: “Thật sự muốn tách ra?”
“Tách! Bọn con không thể trêu vào còn trốn không nổi sao? Cấp tiền nuôi mẹ đó là lẽ dĩ nhiên, nhưng tại sao phải nuôi anh cả? Nếu anh cả kiên định chịu đi làm giúp một chút cũng được, nhưng anh ấy chính là cái động không đáy. Mỗi ngày không phải kêu người bưng trà rót nước thì chính là đòi tiền, cuộc sống này còn sống thế nào nữa?” Từ Phong Niên nghiến răng nói tiếp, nói xong thái độ đã kiên định không thay đổi.
Từ Phú Niên vừa nghe những lời sỉ nhục mình cũng nổi điên lên: “Tách ra thì tách ra! Mày cho rằng tao thiếu tụi mày thì sống không nổi nữa, đúng không? Từ Phú Niên tao dù sao cũng là người có uy tín danh dự, không phải loại ký sinh trùng da mặt dày!”
Chỉ là bà cụ hơi không vui. Gia đình này nhìn có vẻ như không thể tách rời, nhưng tiền quan tài trong tay bà vốn không bao nhiêu, cũng không thể cho con trai cả toàn bộ đúng không? Còn có ngôi nhà này cũng vậy, ít nhiều cũng nên nghĩ cho mấy đứa cháu.
Nhưng hiện tại con trai cả của bà nghèo túng. Nếu như không cho nhiều hơn thì bà thực sự sợ rằng sau này nó sống không nổi nữa. Hơn nữa, nghe ý của con trai thứ và con trai út hẳn là muốn cho bà đi theo con trai cả sống. Con trai cả tất nhiên cũng nên được hưởng nhiều thứ tốt hơn.
Khi hai đứa con trai nhỏ nghe được lời mẹ nói không khỏi đều muốn trực tiếp nhấc chân bỏ đi. Tại sao mỗi khi có mâu thuẫn, mẹ đều cảm thấy là vợ bọn họ gây chuyện chứ?! Tại sao một câu nói của Từ Phú Niên, mẹ đã không khỏi chỉ trích bọn họ?
“Mẹ! Con không phải cố ý muốn ra riêng. Nhưng anh cả không tìm việc làm, không nuôi gia đình thì thôi còn muốn đối đầu với Sở Từ. Hai cha con có bao nhiêu hận thù mới làm như vậy chứ? Vốn dĩ chuyện năm đó là chúng ta nợ Sở Tú Hòa. Hiện tại nhìn thấy con gái của chị Tú Hòa, đón về sống thật tốt không phải được rồi sao? Cho dù người ta không chịu, như vậy không thể sống yên ổn không có việc gì trở thành người thân bình thường sao?” Từ Phong Niên trong miệng cay đắng nói tiếp: “Bản thân anh cả cũng nói chồng của Sở Từ là quân nhân, hơn nữa ở trong quân đội rất được trọng dụng. Nếu anh ấy thực sự nghĩ cách xử lý con bé, chồng người ta có thể vui không? Đến lúc đó, người chịu thiệt vẫn là bọn con!”
“Con đồng ý với những lời của anh hai nói. Dù sao Sở Từ cũng là cháu gái của bọn con. Nếu có thể qua lại thì tốt nhất không cần trở mặt, không có nút thắt nào không gỡ được hết. Chỉ cần chúng ta nghĩ nhiều cách lấy lòng, sau này mối quan hệ nhất định có thể hòa hợp...”
Hai anh em đứng chung một chỗ với thái độ kiên quyết.
Nhưng mà bà cụ vừa nghĩ đến Sở Từ, gương mặt già nua trong chớp mắt nứt ra, nghiến răng chỉ vào hai người: “Lấy lòng? Tụi mày là muốn mạng của tao phải không? Con đĩ Sở Từ kia là đồ mất dạy, loại người này không xứng làm cháu gái của tao!”
“Mẹ già của tụi mày còn đang nằm ở trên giường, mà tụi mày còn nghĩ cách lấy lòng hung thủ phải không? Cũng chỉ có anh cả tụi mày mới nghĩ cho tao, thấy tao chịu khổ như vậy mới muốn trút giận cho tao. Tao thật là phí công nuôi dưỡng tụi mày...” Bà cụ lại nói, nói xong bắt đầu khóc lên.
Từ Phú Niên nhướng mày, chán ghét nhìn hai đứa em trai, ánh mắt dường như cũng đang chỉ trích hai người không đủ hiểu chuyện.
Hai anh em vừa thấy mẹ và anh cả mẹ hiền con hiếu thảo, lập tức có cảm giác tuyệt vọng, đơn giản nghiến răng nói: “Mẹ, nếu mẹ đồng ý với cách làm của anh cả. Vậy được, chúng ta tách ra đi. Ngôi nhà này lúc trước do Đại tướng Bạch cho mẹ, cũng viết tên của mẹ. Mẹ xem giải quyết thế nào, sau này mỗi năm bọn con cũng cho mẹ tiền dưỡng già, sẽ không cho mẹ chịu thiệt. Nhưng mẹ cũng đừng quên, mẹ không chỉ có một đứa con trai là anh cả. Thậm chí mấy đứa trẻ bên ngoài cũng đều là cháu nội ruột của mẹ. Cho dù mẹ không suy nghĩ cho bọn con, cũng nên nghĩ cho bọn nhỏ một chút.”
Bà cụ trừng to mắt: “Thật sự muốn tách ra?”
“Tách! Bọn con không thể trêu vào còn trốn không nổi sao? Cấp tiền nuôi mẹ đó là lẽ dĩ nhiên, nhưng tại sao phải nuôi anh cả? Nếu anh cả kiên định chịu đi làm giúp một chút cũng được, nhưng anh ấy chính là cái động không đáy. Mỗi ngày không phải kêu người bưng trà rót nước thì chính là đòi tiền, cuộc sống này còn sống thế nào nữa?” Từ Phong Niên nghiến răng nói tiếp, nói xong thái độ đã kiên định không thay đổi.
Từ Phú Niên vừa nghe những lời sỉ nhục mình cũng nổi điên lên: “Tách ra thì tách ra! Mày cho rằng tao thiếu tụi mày thì sống không nổi nữa, đúng không? Từ Phú Niên tao dù sao cũng là người có uy tín danh dự, không phải loại ký sinh trùng da mặt dày!”
Chỉ là bà cụ hơi không vui. Gia đình này nhìn có vẻ như không thể tách rời, nhưng tiền quan tài trong tay bà vốn không bao nhiêu, cũng không thể cho con trai cả toàn bộ đúng không? Còn có ngôi nhà này cũng vậy, ít nhiều cũng nên nghĩ cho mấy đứa cháu.
Nhưng hiện tại con trai cả của bà nghèo túng. Nếu như không cho nhiều hơn thì bà thực sự sợ rằng sau này nó sống không nổi nữa. Hơn nữa, nghe ý của con trai thứ và con trai út hẳn là muốn cho bà đi theo con trai cả sống. Con trai cả tất nhiên cũng nên được hưởng nhiều thứ tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.