Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 691: Phố đồ cổ
Niên Tiểu Hoa
19/04/2022
Bạch Mẫn Hoa nghe được lời ba nói không khỏi cảm thấy hơi mất mát. Cô ta rõ ràng là đứa cháu gái duy nhất của ông nội, nhưng lại phải cẩn thận
như vậy. Từ nhỏ đến lớn cô ta cũng không dám phạm sai lầm. Mỗi lần nhìn
thấy ông nội tức giận thì ba lập tức như con rùa đen rụt đầu lại, có tức giận đến đâu cũng không dám bộc phát.
Nhưng lại có cách nào chứ? Ai bảo ba mình không có bản lĩnh.
Nhưng nghĩ đến cô gái vừa rồi, Bạch Mẫn Hoa không khỏi hơi ngưỡng mộ và ghen tỵ. Cô gái kia rõ ràng là đồ quê mùa từ nơi khác đến. Nhưng ngay cả ở trong quân đội cũng có thể kiêu ngạo tự tin như vậy. Không giống cô ta, mặc dù có xuất thân và bối cảnh, nhưng vẫn phải dựa vào bản thân.
Hai cha con trở về nhà với lòng đầy tâm sự. Mà Sở Từ sau khi ăn cơm trưa ở nhà họ Thẩm xong thì Từ Vân Liệt đã đích thân đưa nàng về.
Nhân tiện cũng để cho Từ Vân Liệt biết nhà nàng mới mua. Người đàn ông nhà nàng cũng không thể tìm được nhà, đúng không? Đương nhiên, trong lòng nàng cũng biết rõ, sau này Từ Vân Liệt sẽ không có nhiều cơ hội đến ngôi nhà này. Nàng dự định sau này kết hôn, khi Từ Vân Liệt tham gia huấn luyện ở quân đội thì nàng thỉnh thoảng sẽ ở trong quân đội. Nếu hắn ra ngoài làm nhiệm vụ thì nàng sẽ đến tứ hợp viện này sống. Dù sao cũng là địa bàn nhà mình.
Mới một ngày một đêm nên trong nhà cũng không có nhiều thay đổi. Nhưng thợ chính lại báo cáo với nàng tất cả những vật liệu cần dùng, tốn kém rất nhiều tiền, khoảng 2-3000 đồng. Nó đủ để xây một căn nhà trong thôn. Nhưng dù sao Sở Từ yêu cầu cao, đặc biệt là về chất lượng, hơn nữa tinh tế. Cho nên chi phí cao cũng là chuyện khó tránh khỏi.
Trong khi các công nhân đang sửa chữa nhà, Sở Từ vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
--- ---
Vào thứ hai, Hoắc Hạnh Quả đi học theo ý nguyện, chương trình học lớp 3 cũng không căng thẳng. Hơn nữa ngày thường còn có Sở Từ và Tần Trường Tố dạy dỗ, thành tích của cô bé luôn rất tốt. Mặc dù chuyển trường cô bé cũng có thể theo kịp.
Sau khi sắp xếp cô bé này xong xuôi, đó là lúc Sở Từ điên cuồng mua sắm.
Trong tứ hợp viện có hơn 20 căn phòng, các góc có thể được sử dụng làm nhà kho để chứa một số đồ vật mà nàng ngày thường làm ra, chẳng hạn như đồ gỗ linh tinh. Nhưng thời buổi này mọi thứ đều thuận tiện, chẳng hạn như nước. Nếu ở đời trước, ngôi nhà lớn như vậy, trong sân nhất định phải chuẩn bị mấy lu nước to để tránh không có nước dùng khi hỏa hoạn. Nhưng bây giờ đã tốt hơn, không chỉ có phòng dành riêng để rửa mặt, trong phòng còn có vòi nước, vặn nhẹ thì nước chảy liên tục. Hơn nữa trong sân cũng có một cái giếng nước, âm thanh 'kẽo kẹt' có hương vị riêng.
Hầu hết những thứ Sở Từ muốn mua đều là đồ trang trí. Sau khi đi dạo mấy ngày ở thủ đô, nàng đã tìm được một chỗ ưng ý.
Toàn bộ con phố bán đầy đồ tràn ngập cổ xưa và hơi thở văn nghệ, được gọi là Phố đồ cổ. Trong con phố có rất nhiều cửa hàng, còn lại là quầy hàng vỉa hè, rất náo nhiệt. Con phố buôn bán nhiều thứ nhiều loại, từ đồ sứ cổ, đồ nội thất, đồng hồ, tranh chữ, văn phòng tứ bảo (giấy, mực, bút, nghiên), đến vàng, bạc, đồng, sắt, gỗ, ngọc; các loại hàng thủ công mỹ nghệ, hàng lớn nhỏ mới cũ các màu đầy đủ hết, không những bán được còn có thể mua được.
Đời trước Sở Từ cũng xuất thân từ gia tộc nổi tiếng, đồ cổ khi đó chính là vật đáng giá, chỉ tiếc ít có bảo vật. Nhưng nàng sinh ra trong gia đình giàu có tự nhiên cũng hiểu biết được nhiều thứ, nên có thể nói nàng có một đôi mắt khôn khéo không chút nào khiêm tốn.
Chỉ cần nhìn thoáng qua ngọc cổ, đồ sứ cổ thì biết là thật hay giả. Dù là gỗ Cẩm Lai, gỗ trắc đỏ, gỗ trắc đen hay gỗ mun thì nàng càng hiểu rõ về chất lượng sản phẩm và quy trình chạm khắc.
Vì vậy, khi vừa đặt chân đến con phố đồ cổ này, đôi mắt của Sở Từ gần như sáng lên ngay lập tức.
Nhưng lại có cách nào chứ? Ai bảo ba mình không có bản lĩnh.
Nhưng nghĩ đến cô gái vừa rồi, Bạch Mẫn Hoa không khỏi hơi ngưỡng mộ và ghen tỵ. Cô gái kia rõ ràng là đồ quê mùa từ nơi khác đến. Nhưng ngay cả ở trong quân đội cũng có thể kiêu ngạo tự tin như vậy. Không giống cô ta, mặc dù có xuất thân và bối cảnh, nhưng vẫn phải dựa vào bản thân.
Hai cha con trở về nhà với lòng đầy tâm sự. Mà Sở Từ sau khi ăn cơm trưa ở nhà họ Thẩm xong thì Từ Vân Liệt đã đích thân đưa nàng về.
Nhân tiện cũng để cho Từ Vân Liệt biết nhà nàng mới mua. Người đàn ông nhà nàng cũng không thể tìm được nhà, đúng không? Đương nhiên, trong lòng nàng cũng biết rõ, sau này Từ Vân Liệt sẽ không có nhiều cơ hội đến ngôi nhà này. Nàng dự định sau này kết hôn, khi Từ Vân Liệt tham gia huấn luyện ở quân đội thì nàng thỉnh thoảng sẽ ở trong quân đội. Nếu hắn ra ngoài làm nhiệm vụ thì nàng sẽ đến tứ hợp viện này sống. Dù sao cũng là địa bàn nhà mình.
Mới một ngày một đêm nên trong nhà cũng không có nhiều thay đổi. Nhưng thợ chính lại báo cáo với nàng tất cả những vật liệu cần dùng, tốn kém rất nhiều tiền, khoảng 2-3000 đồng. Nó đủ để xây một căn nhà trong thôn. Nhưng dù sao Sở Từ yêu cầu cao, đặc biệt là về chất lượng, hơn nữa tinh tế. Cho nên chi phí cao cũng là chuyện khó tránh khỏi.
Trong khi các công nhân đang sửa chữa nhà, Sở Từ vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
--- ---
Vào thứ hai, Hoắc Hạnh Quả đi học theo ý nguyện, chương trình học lớp 3 cũng không căng thẳng. Hơn nữa ngày thường còn có Sở Từ và Tần Trường Tố dạy dỗ, thành tích của cô bé luôn rất tốt. Mặc dù chuyển trường cô bé cũng có thể theo kịp.
Sau khi sắp xếp cô bé này xong xuôi, đó là lúc Sở Từ điên cuồng mua sắm.
Trong tứ hợp viện có hơn 20 căn phòng, các góc có thể được sử dụng làm nhà kho để chứa một số đồ vật mà nàng ngày thường làm ra, chẳng hạn như đồ gỗ linh tinh. Nhưng thời buổi này mọi thứ đều thuận tiện, chẳng hạn như nước. Nếu ở đời trước, ngôi nhà lớn như vậy, trong sân nhất định phải chuẩn bị mấy lu nước to để tránh không có nước dùng khi hỏa hoạn. Nhưng bây giờ đã tốt hơn, không chỉ có phòng dành riêng để rửa mặt, trong phòng còn có vòi nước, vặn nhẹ thì nước chảy liên tục. Hơn nữa trong sân cũng có một cái giếng nước, âm thanh 'kẽo kẹt' có hương vị riêng.
Hầu hết những thứ Sở Từ muốn mua đều là đồ trang trí. Sau khi đi dạo mấy ngày ở thủ đô, nàng đã tìm được một chỗ ưng ý.
Toàn bộ con phố bán đầy đồ tràn ngập cổ xưa và hơi thở văn nghệ, được gọi là Phố đồ cổ. Trong con phố có rất nhiều cửa hàng, còn lại là quầy hàng vỉa hè, rất náo nhiệt. Con phố buôn bán nhiều thứ nhiều loại, từ đồ sứ cổ, đồ nội thất, đồng hồ, tranh chữ, văn phòng tứ bảo (giấy, mực, bút, nghiên), đến vàng, bạc, đồng, sắt, gỗ, ngọc; các loại hàng thủ công mỹ nghệ, hàng lớn nhỏ mới cũ các màu đầy đủ hết, không những bán được còn có thể mua được.
Đời trước Sở Từ cũng xuất thân từ gia tộc nổi tiếng, đồ cổ khi đó chính là vật đáng giá, chỉ tiếc ít có bảo vật. Nhưng nàng sinh ra trong gia đình giàu có tự nhiên cũng hiểu biết được nhiều thứ, nên có thể nói nàng có một đôi mắt khôn khéo không chút nào khiêm tốn.
Chỉ cần nhìn thoáng qua ngọc cổ, đồ sứ cổ thì biết là thật hay giả. Dù là gỗ Cẩm Lai, gỗ trắc đỏ, gỗ trắc đen hay gỗ mun thì nàng càng hiểu rõ về chất lượng sản phẩm và quy trình chạm khắc.
Vì vậy, khi vừa đặt chân đến con phố đồ cổ này, đôi mắt của Sở Từ gần như sáng lên ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.