Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 167: Thay đổi rất nhiều
Niên Tiểu Hoa
25/08/2020
Editor: demcodon
Trương Quế Vân vốn dĩ là người hơi gan dạ sáng suốt. Nếu không trước đó cũng sẽ không lấy ra một số tiền lớn mua kỹ thuật đan của Sở Từ. Bởi vậy trước mắt vừa nghe Sở Từ không nói hai lời đã đồng ý chịu để cho bà dùng thử xem kết quả, thật cẩn thận lấy thuốc mỡ Sở Từ đưa.
"Thím Vân, cháu nghe nói thắt lưng chú Trương không tốt à?" Sở Từ đột nhiên lại hỏi.
Trương Quế Vân sửng sốt nhưng gật đầu: "Trước kia trong nhà nghèo khổ, ông ấy liều mạng kiếm tiền và kiếm nhiều công việc. Cho nên thắt lưng bị thương. Hiện tại không thể làm việc nặng lâu. Nếu không rất dễ nhức mỏi. Nhưng cháu hỏi chuyện làm gì gì? Chẳng lẽ cháu có thuốc có thể điều trị thắt lưng à?"
Chồng của Trương Quế Vân cũng bởi vì không làm được việc nặng mới đổi nghề làm người bán hàng rong bán đồ. Chuyện này Sở Từ vẫn là nghe Xuyên Tử nói.
Sở Từ cảm thấy sự nghiệp của người bán hàng rong không duy trì được lâu. Nàng đi lên huyện xem qua những cửa hàng này hầu hết đều thuộc sở hữu của nhà nước. Nhưng cũng có một số cá nhân tự làm chủ có gan thử buôn bán. Họ chỉ nhìn thấy quy mô lần đầu tiên, sau đó không được việc gì. Nhưng thế giới này không có cái gọi là thân phận thấp hèn, thương nhân cũng được đánh giá so hơn thời cổ đại. Cho nên hẳn là không được mấy năm hộ kinh doanh cá thể có thể thay thế được những hợp tác xã mua bán của nhà nước.
Nếu nàng là Trương Quế Vân khẳng định sẽ chọn đến thành phố lớn. Mặc dù mở cửa hàng nhỏ ở huyện cũng mạnh hơn làm người bán hàng rong ở nông thôn nhiều. Tất nhiên, trước đó cần tài chính nhất định, hơn nữa lúc vừa mới bắt đầu danh tiếng hộ kinh doanh cá thể sẽ làm người xem thường. Hai vợ chồng Trương Quế Vân không sẵn lòng làm việc này.
"Có một số bài thuốc điều trị thắt lưng nhức mỏi. Nhưng cháu không biết tình huống cụ thể của chú Trương. Cho nên cháu không biết nên chọn bài nào." Sở Từ thở dài một hơi, thôn Thiên Trì mặc dù dựa núi gần sông. Nhưng ngọn núi này cũng không phải núi sâu, các dược liệu cũng tương đối bình thường. Cho dù có thuốc tốt cũng đã sớm bị người hái đi.
Đôi mắt của Trương Quế Vân sáng ngời: "Bệnh của chú Trương cháu kỳ thật không nặng. Lúc phần lưng đau nhức cũng không phải quá nghiêm trọng. Nhưng nó tồn tại trong thời gian dài. Nếu cháu có thể làm thuốc giảm đau bao nhiêu tiền thím cũng mua."
Chồng bà cũng từng đi bệnh viện khám qua. Nhưng bác sĩ nói không thành vấn đề, chỉ là cơ thể vất vả nên sinh bệnh. Tương lai phải nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng làm việc quá mức mệt nhọc là có thể tốt. Nhưng chồng bà cũng là lao động quan trọng nhất trong nhà, không làm việc là không có khả năng. Cho nên lời dặn của bác sĩ căn bản là vô dụng.
"Như vậy đi, nếu như thuốc trị cháy nắng dùng tốt. Lần sau để cho chú Trương đến đây lấy hàng. Mấy ngày nay cháu pha chế thuốc mỡ, đến lúc đó để cho chú ấy thử xem. Về phần tiền thì quên đi, nhưng cháu muốn làm phiền thím một việc." Sở Từ mở miệng nói.
"Cháu cứ nói." Trương Quế Vân vội vàng nói.
"Chú Trương thường xuyên đi đến thôn khác, thậm chí hương trấn khác. Cháu muốn nói là sau này chú Trương có thể thuận tiện thu mua một số loại thảo dược và dược liệu giúp cháu được không? Đến lúc đó cháu dựa theo số lượng đưa tiền, ngoài ra trả thêm một chút phí dịch vụ cho chú Trương, thím thấy có được không?" Sở Từ nói tiếp.
Trong thôn này rất nhiều người hái được dược liệu cũng sẽ không bán cho trạm thu mua. Chủ yếu là bởi vì số lượng quá ít, căn bản bán không được giá tốt. Mà nàng cũng không yêu cầu số lượng lớn, mua những dược liệu này chủ yếu là muốn cất trong không gian.
Trương Quế Vân suy nghĩ cũng không có lập tức đồng ý. Dù sao người đi thu mua là chồng bà, bà khẳng định phải hỏi ý kiến đàn ông nhà mình một chút mới được.
Nhưng Sở Từ đã nắm chắc mười phần. Hai vợ chồng Trương Quế Vân này đều rất chịu khó, không có đạo lý thấy được tiền cũng không đi kiếm. Hơn nữa thu mua dược liệu chỉ là thuận tiện, cần số lượng cũng không nhiều, bọn họ không có đạo lý sẽ từ chối.
Thôi Hương Như nhìn Trương Quế Vân và Sở Từ nói qua nói lại hơi ngây ra, luôn cảm thấy Sở Từ hơi xa lạ.
Sau khi chờ cho Trương Quế Vân đi rồi, Thôi Hương Như lúc này mới do dự mở miệng: "A Từ, mấy tháng gần đây em thật sự thay đổi rất nhiều..."
Trương Quế Vân vốn dĩ là người hơi gan dạ sáng suốt. Nếu không trước đó cũng sẽ không lấy ra một số tiền lớn mua kỹ thuật đan của Sở Từ. Bởi vậy trước mắt vừa nghe Sở Từ không nói hai lời đã đồng ý chịu để cho bà dùng thử xem kết quả, thật cẩn thận lấy thuốc mỡ Sở Từ đưa.
"Thím Vân, cháu nghe nói thắt lưng chú Trương không tốt à?" Sở Từ đột nhiên lại hỏi.
Trương Quế Vân sửng sốt nhưng gật đầu: "Trước kia trong nhà nghèo khổ, ông ấy liều mạng kiếm tiền và kiếm nhiều công việc. Cho nên thắt lưng bị thương. Hiện tại không thể làm việc nặng lâu. Nếu không rất dễ nhức mỏi. Nhưng cháu hỏi chuyện làm gì gì? Chẳng lẽ cháu có thuốc có thể điều trị thắt lưng à?"
Chồng của Trương Quế Vân cũng bởi vì không làm được việc nặng mới đổi nghề làm người bán hàng rong bán đồ. Chuyện này Sở Từ vẫn là nghe Xuyên Tử nói.
Sở Từ cảm thấy sự nghiệp của người bán hàng rong không duy trì được lâu. Nàng đi lên huyện xem qua những cửa hàng này hầu hết đều thuộc sở hữu của nhà nước. Nhưng cũng có một số cá nhân tự làm chủ có gan thử buôn bán. Họ chỉ nhìn thấy quy mô lần đầu tiên, sau đó không được việc gì. Nhưng thế giới này không có cái gọi là thân phận thấp hèn, thương nhân cũng được đánh giá so hơn thời cổ đại. Cho nên hẳn là không được mấy năm hộ kinh doanh cá thể có thể thay thế được những hợp tác xã mua bán của nhà nước.
Nếu nàng là Trương Quế Vân khẳng định sẽ chọn đến thành phố lớn. Mặc dù mở cửa hàng nhỏ ở huyện cũng mạnh hơn làm người bán hàng rong ở nông thôn nhiều. Tất nhiên, trước đó cần tài chính nhất định, hơn nữa lúc vừa mới bắt đầu danh tiếng hộ kinh doanh cá thể sẽ làm người xem thường. Hai vợ chồng Trương Quế Vân không sẵn lòng làm việc này.
"Có một số bài thuốc điều trị thắt lưng nhức mỏi. Nhưng cháu không biết tình huống cụ thể của chú Trương. Cho nên cháu không biết nên chọn bài nào." Sở Từ thở dài một hơi, thôn Thiên Trì mặc dù dựa núi gần sông. Nhưng ngọn núi này cũng không phải núi sâu, các dược liệu cũng tương đối bình thường. Cho dù có thuốc tốt cũng đã sớm bị người hái đi.
Đôi mắt của Trương Quế Vân sáng ngời: "Bệnh của chú Trương cháu kỳ thật không nặng. Lúc phần lưng đau nhức cũng không phải quá nghiêm trọng. Nhưng nó tồn tại trong thời gian dài. Nếu cháu có thể làm thuốc giảm đau bao nhiêu tiền thím cũng mua."
Chồng bà cũng từng đi bệnh viện khám qua. Nhưng bác sĩ nói không thành vấn đề, chỉ là cơ thể vất vả nên sinh bệnh. Tương lai phải nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng làm việc quá mức mệt nhọc là có thể tốt. Nhưng chồng bà cũng là lao động quan trọng nhất trong nhà, không làm việc là không có khả năng. Cho nên lời dặn của bác sĩ căn bản là vô dụng.
"Như vậy đi, nếu như thuốc trị cháy nắng dùng tốt. Lần sau để cho chú Trương đến đây lấy hàng. Mấy ngày nay cháu pha chế thuốc mỡ, đến lúc đó để cho chú ấy thử xem. Về phần tiền thì quên đi, nhưng cháu muốn làm phiền thím một việc." Sở Từ mở miệng nói.
"Cháu cứ nói." Trương Quế Vân vội vàng nói.
"Chú Trương thường xuyên đi đến thôn khác, thậm chí hương trấn khác. Cháu muốn nói là sau này chú Trương có thể thuận tiện thu mua một số loại thảo dược và dược liệu giúp cháu được không? Đến lúc đó cháu dựa theo số lượng đưa tiền, ngoài ra trả thêm một chút phí dịch vụ cho chú Trương, thím thấy có được không?" Sở Từ nói tiếp.
Trong thôn này rất nhiều người hái được dược liệu cũng sẽ không bán cho trạm thu mua. Chủ yếu là bởi vì số lượng quá ít, căn bản bán không được giá tốt. Mà nàng cũng không yêu cầu số lượng lớn, mua những dược liệu này chủ yếu là muốn cất trong không gian.
Trương Quế Vân suy nghĩ cũng không có lập tức đồng ý. Dù sao người đi thu mua là chồng bà, bà khẳng định phải hỏi ý kiến đàn ông nhà mình một chút mới được.
Nhưng Sở Từ đã nắm chắc mười phần. Hai vợ chồng Trương Quế Vân này đều rất chịu khó, không có đạo lý thấy được tiền cũng không đi kiếm. Hơn nữa thu mua dược liệu chỉ là thuận tiện, cần số lượng cũng không nhiều, bọn họ không có đạo lý sẽ từ chối.
Thôi Hương Như nhìn Trương Quế Vân và Sở Từ nói qua nói lại hơi ngây ra, luôn cảm thấy Sở Từ hơi xa lạ.
Sau khi chờ cho Trương Quế Vân đi rồi, Thôi Hương Như lúc này mới do dự mở miệng: "A Từ, mấy tháng gần đây em thật sự thay đổi rất nhiều..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.