Sống Lại So Chiêu Cùng Tình Địch Ngự Tỷ
Chương 33: Thầm mến
Cố Trạch Vũ
01/12/2022
Dáng vẻ Trạm Hải Lam thủy chung không gợn sóng, Dung Tiểu Kỳ bắt đầu hoài nghi đến tột cùng tình huống như thế nào mới có thể khiến nàng ấy động dung. Nếu như Trạm Hải Lam biểu hiện không gợn sóng, nói rõ nàng ấy đã sớm dự liệu gặp phải tình huống như vậy, cho nên cũng sẽ không có cảm xúc phập phồng kịch liệt gì.
Vì lẽ đó, Trạm Hải Lam đối chuyện nàng bốc đồng không đi làm tuyên truyền mà là chọn ở lại bên cạnh nàng ấy, là hoàn toàn không có chút kinh ngạc sao?
Nếu như Trạm Hải Lam là tình nhân cùng nàng, hai người yêu nhau đã lâu, như vậy nàng ấy đương nhiên sẽ không kinh ngạc khi người yêu lưu luyến không muốn ly khai, nhưng sự thật Trạm Hải Lam cùng nàng căn bản không có bất luận quan hệ ngọt ngào gì, bởi vậy có thể kết luận, nàng ấy đối nàng hoàn toàn không có phản ứng.
Đơn giản nói, Trạm Hải Lam không hiếm lạ nàng lưu lại, dù lý do chỉ là để bầu bạn cùng nàng ấy.
Dung Tiểu Kỳ nghĩ tới đây thì trong lòng một mảnh lạnh lẽo, Trạm Hải Lam vì sao làm nàng có cảm giác như vậy, nàng vì sao sẽ đối phản ứng lãnh đạm của Trạm Hải Lam cảm thấy bất mãn, bất an, thậm chí là... có như vậy một chút thất lạc?
Nếu nói Trạm Hải Lam từng có mối quan hệ mờ ám với Âu tổng giám kia, như vậy thái độ hôm nay của nàng ấy, lại biểu đạt cái gì?
Phải chăng mình cùng Âu Thượng Phong, kỳ thực đều là khách qua đường bên người Trạm Hải Lam sao?
Không, mình so với Âu Thượng Phong còn muốn bất kham, Âu Thượng Phong chí ít có thể đứng tại địa vị đối lập khiến Trạm Hải Lam lo lắng, mà Dung Tiểu Kỳ nàng, thân là một trong số nghệ nhân dưới tay Trạm Hải Lam, năng lực làm Trạm Hải Lam để tâm cũng không có.
Dung Tiểu Kỳ cắn cắn môi: "Chị không ủng hộ cách làm này đi."
Thoả thích biểu hiện đối em khinh thị đi, như vậy em mới không thèm nhìn đến chị nữa.
Dung Tiểu Kỳ thở dài đợi Trạm Hải Lam lên tiếng. Trạm Hải Lam nhìn nàng, nói rằng: "Dung tiểu thư, chị không biết em đứng ở góc độ nào để nhìn nhận vấn đề, cũng không biết em quyết định như vậy có phù hợp tính cách em hay không, nhưng như thế ảnh hưởng rất lớn đến lợi ích của em. Chị hiểu được em rất quyết tâm đạt đến giải thưởng, em diễn xuất đích xác rất nỗ lực, thế nhưng em chính là một người mới, trước khi lấy được giải thưởng có vô số đối thủ cạnh tranh chờ đạp chết em. Nếu như em không phấn khởi phản kháng, chị chỉ sợ mục tiêu em đoạt giải sẽ biến thành mộng tưởng."
Trạm Hải Lam không nhanh không chậm nói xong, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ cà phê ly.
Dung Tiểu Kỳ giật mình nhìn Trạm Hải Lam, đây là từ lúc nhận thức Trạm Hải Lam tới nay, Trạm Hải Lam đối nàng nói nhiều như vậy. Trạm Hải Lam không thích bộc lộ thái độ, giống nhau đều là biểu tình ứng đối đạm nhiên, trừ phi thực sự bị nàng ép hỏi, Trạm Hải Lam mới có thể nói một chút lời đặc thù,
bình thường nàng ấy vẫn luôn kiệm lời thâm ý, lại thích dương đông kích tây.
Cho nên Dung Tiểu Kỳ vẫn nghĩ Trạm Hải Lam thật là xấu đã chết.
Như vậy ngày hôm nay, rốt cuộc lương tâm ăn năn, hảo hảo mà nói chuyện một lần sao?
"Từ lúc nào chị chỉ quan tâm em đoạt được giải hay không? Chị có cần em nhắc nhở chị, nếu như em đoạt giải, chị nhất định phải đáp ứng yêu cầu của em."
"Này cũng không gây trở ngại chị thực hiện chức trách một người đại diện, giúp nghệ nhân phát huy tiềm năng hạn độ lớn nhất là công tác của chị."
Dung Tiểu Kỳ lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Em chỉ là một bộ phận công tác của chị sao?"
Trạm Hải Lam từ chối cho ý kiến, dừng một chút mới nói: "Chị không rõ ý tứ của em."
"Ý tứ là, em đối với chị mà nói chỉ là nghệ nhân cần khích lệ, chỉ là nghệ nhân mới có thể phát huy tiềm năng lớn hơn nữa, trừ những cái đó ra, cái gì cũng không có, đúng không?"
Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên cảm giác có chút lần không ra ý nghĩ của chính mình, nàng vì sao sẽ đối Trạm Hải Lam nói như vậy. Nàng vốn là nghệ nhân phụ thuộc Trạm Hải Lam, tại toàn bộ Tinh Quang truyền thông, có đồ nào không phải của Trạm Hải Lam đâu. Đừng nói nghệ nhân, cửa thạch điêu kia, suối phun kia, kia vào cửa là có thể thấy đến, hàng lang cây tử đằng dài hơn hai mươi mét, hết thảy đều thuộc về Trạm Hải Lam.
Trạm Hải Lam là chủ nhân nơi này, hưởng thụ quyền uy cùng quyền lợi lớn nhất.
Mà Dung Tiểu Kỳ, chỉ là một thành phần phụ thuộc vào quyền uy này, cùng người khác như nhau, đều là một thành phần phụ thuộc Trạm Hải Lam.
Không có khác nhau.
Này đều không phải chuyện thật lâu trước đây đã biết sao?
Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên nhớ tới tới một trong nữ diễn viên cùng Trạm Hải Lam diễn cùng, Trang Uẩn Nhiên.
Trạm Hải Lam chỉ có đoạn thời gian bên cô ấy mới có thể lộ ra mỉm cười không giống người thường, kia nụ cười thực sự đẹp, mỹ đến kinh tâm động phách rồi lại bình tĩnh như vậy.
Mà Dung Tiểu Kỳ đều không phải Trang Uẩn Nhiên, cho nên nàng không có tư cách hưởng thụ đến nụ cười mỹ lệ của Trạm Hải Lam.
Thực sự là, có chút không cam lòng.
Dung Tiểu Kỳ thở dài nhìn Trạm Hải Lam, Trạm Hải Lam lúc này đã một lần nữa đem đường nhìn thả lại văn kiện trên bàn, trong tay nàng còn không ít tư liệu, thoạt nhìn đây là công tác ngày hôm nay của nàng.
Trạm Hải Lam bề bộn nhiều việc, cho nên bận rộn đến biểu tình bản thân cũng khó thể hiện. Nàng cúi đầu, chậm rãi nói: "Dung tiểu thư, nếu như em bởi vì áp lực công tác dẫn đến tâm trạng bất ổn, có thể nói cho chị biết, chị sẽ suy nghĩ an bài em nghỉ ngơi."
"Em không cần nghỉ ngơi." Dung Tiểu Kỳ rất nhanh nói, "Em nếu có áp lực công tác, thì nghỉ ngơi cũng sẽ không làm em khôi phục."
Trạm Hải Lam tại văn kiện rất nhanh ký tên, lúc lật qua một tờ ngẩng đầu nhìn Dung Tiểu Kỳ hỏi: "Vậy em có yêu cầu gì sao?"
Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam một chút, thở dài nói: "Chị nói tuyên truyền kia, em phải đi sao?"
"Không sai."
Dung Tiểu Kỳ suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Chị là người đại diện, sẽ cùng đi với em?"
Trạm Hải Lam cúi đầu nhìn văn kiện một chút, ngẩng đầu nói: "Tuyên truyền chị không cần theo, có trợ lý hỗ trợ em, nếu như em lo lắng chị có thể cho Trần Duyệt đi cùng, cô ấy có kinh nghiệm, làm việc rất chu đáo, em không cần lo lắng."
Dung Tiểu Kỳ rũ rũ con mắt, nói: "Chị đã nói như vậy, em đây chiếu làm là được."
Trạm Hải Lam ngẩng đầu nhìn nhìn Dung Tiểu Kỳ, nhàn nhạt nói: "Em chịu phối hợp công tác, chị rất cảm động. Dung tiểu thư, cảm tạ em."
Dung Tiểu Kỳ liếc mắt nhìn Trạm Hải Lam, cầm lấy túi xách nói: "Không khách khí."
Dung Tiểu Kỳ nói xong đẩy cửa chuẩn bị đi ra ngoài, tay mới vừa sờ tới cửa nhưng bỗng nhiên nghe được Trạm Hải Lam nói: "Công tác không nên quá khổ cực, nên thích hợp điều tiết, chịu không nổi thì nói cho Trần Duyệt, cô ấy sẽ hợp thời điều chỉnh hành trình."
Dung Tiểu Kỳ biết mình cũng không thể chờ mong gì nữa, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.
Cánh cửa không nhẹ không nặng bị khép lại, nghe thanh âm thanh thúy kia vang lên, Dung Tiểu Kỳ lúc này mới cảm thấy giận không chỗ phát tiết.
Tinh Quang truyền thông có một cảnh quan rất đẹp, là ở hành lang đường vào sảnh chính, đại khái là dài hai mươi mét cây tử đằng, do người làm vườn chăm sóc kĩ cho nên cây tử đằng một năm bốn mùa đều hoa lá sum xuê, đặc biệt tới gần buổi trưa, cây tử đằng toả ra trận trận hương vị thanh u, làm cho lòng người lưu luyến quên về.
Dung Tiểu Kỳ mỗi lần đi đoạn hành lang này cũng sẽ thấy cực kỳ xinh đẹp, thậm chí sẽ nghĩ khí chất Trạm Hải Lam cùng cây tử đằng rất hợp, bởi vì sáng ý Tinh Quang building đến từ Trạm Hải Lam, lúc đó hành lang cây tử đằng cũng là Trạm Hải Lam cực lực yêu cầu. Tuy rằng một số đổng sự phản đối rất dữ dội, thế nhưng lúc kiến thành hết thảy đổi giọng, ai sẽ không thích một nơi lãng mạn lại mộng ảo như thế này?
Trạm Hải Lam thực sự là một thiên tài.
Nếu như là ngày hôm trước, Dung Tiểu Kỳ sẽ như vậy tán thưởng Trạm Hải Lam, thế nhưng hiện tại...
Dung Tiểu Kỳ đưa tay túm một đoá hoa tuệ, hung hăng bóp nát, nói: "Phôi nữ nhân, phôi nữ nhân!"
"Ôi, là ai chọc mỹ nữ chúng ta như thế không vui đây."
Một thanh âm đột nhiên từ phía hiên cửa truyền đến, Dung Tiểu Kỳ bị kinh hách quay người lại, dĩ nhiên phát hiện trước mắt là Âu Thượng Phong, chẳng biết cô ta từ nơi nào toát ra tới.
"Chị còn chưa đi?" Dung Tiểu Kỳ tức giận, không có lý do, nàng đối vị Âu tổng giám này cũng không có gì hảo cảm.
Âu Thượng Phong cười cười, đưa tay tiếp cánh hoa Dung Tiểu Kỳ bóp nát, nói: "Hoa như thế đẹp, cũng không có lỗi, em đây là mượn hoa trút giận sao?"
Dung Tiểu Kỳ liếc cô ta trắng mắt: "Liên quan gì đến chị?"
Âu Thượng Phong tuyệt không tức giận, tiếp tục nói: "Hoa là vô tội, em nếu trong lòng phiền muộn, Thượng Phong có thể cùng em tản bộ thư giãn, xin bớt giận."
Dung Tiểu Kỳ vừa nghe xong thoáng rùng mình, trong ngực nói thầm, Âu Thượng Phong thật đúng là lẳng lơ vô biên, một giờ trước còn đang cùng Trạm Hải Lam, một giờ sau liền cùng Dung Tiểu Kỳ nàng sao?
Dung Tiểu Kỳ lãnh đạm nói: "Cảm tạ, tôi không có tức giận, cũng không có mượn hoa trút giận, chỉ bất quá nhìn hoa tuệ này không hợp mắt, cho nên hái xuống. Ở đây hoa tuệ nhiều như vậy, tôi hái xuống một đóa, cũng không đáng kể đi."
Âu Thượng Phong mỉm cười: "Gương mặt của em tươi tắn xinh đẹp hơn hoa này trăm nghìn lần, tội gì ngại nó chướng mắt."
Dung Tiểu Kỳ không nói gì, Âu Thượng Phong trình độ thả thính thật thần sầu quỷ khóc, cô ta
là từ cây mẫu đơn xuyên qua sao? Lời lẽ nho nhã lịch sự như vậy, muốn nàng làm sao ứng phó đây!
Dung Tiểu Kỳ trừng Âu Thượng Phong một cái: "Chị nên giữ lại tinh lực đi lừa em gái nhỏ nào đó đi."
Dung Tiểu Kỳ nói xoay người muốn đi, Âu Thượng Phong không nhanh không chậm theo sát nàng: "Chị nói nè, em cần gì phải nóng nảy, bình tĩnh hưởng thụ ca ngợi chẳng lẽ không tốt?"
"Tôi không nhận nổi ca ngợi vi diệu như vậy."
"Đây là ca ngợi danh xứng với người."
"Đừng theo tôi."
"Chúng ta chỉ là phương hướng tương đồng mà thôi."
"Này!" Dung Tiểu Kỳ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, dừng lại xoay người đối mặt Âu Thượng Phong nói, "Chị rốt cuộc muốn thế nào, muốn tôi gọi điện thoại báo nguy nói tôi đang bị quấy rối sao?"
Âu Thượng Phong cười đến cả người lẫn vật vô hại: "Em cuối cùng cũng chịu chính diện nhìn chị."
Dung Tiểu Kỳ ngạc nhiên, còn không có phản ứng đến, Âu Thượng Phong đã chững chạc đàng hoàng lấy ra một cái danh thiếp đưa tới trước mặt nàng: "Âu Thượng Phong, tổng giám nghệ thuật Hải Đế truyền thông, thật cao hứng nhận thức em, Dung tiểu thư."
Dung Tiểu Kỳ tiếp nhận danh thiếp tiện tay bỏ vào túi xách: "Tôi nhận thức chị, cho nên lời dạo đầu có thể miễn. Âu tổng giám sự vụ bận rộn, cũng sẽ không rãnh rỗi đợi ở đây cùng tôi ngắm hoa nói chuyện phiếm đi."
Âu Thượng Phong cười: "Dung tiểu thư thật sự rất thông minh."
Dung Tiểu Kỳ nhịn xuống không có lại thưởng cho Âu Thượng Phong một cái bạch nhãn: "Đúng vậy, tôi là người thông minh, người thông minh sẽ không lãng phí thời gian cho nên tôi hiện tại phải đi."
Âu Thượng Phong cười cười nói: "Dung tiểu thư, tôi bảo chứng lời kế tiếp em sẽ rất nguyện ý nghe, về Trạm đổng của em."
Dung Tiểu Kỳ cắn răng, thế nào toàn bộ thế giới đều là tin tức về Trạm Hải Lam?
Lẽ nào những đám mây trên trời nói cho tất cả người hành tẩu trên mặt đất rằng nàng thầm mến người đại diện của mình sao?
Đừng nói không phải thầm mến, cho dù là thầm mến, vậy cũng là thầm mến, thầm mến!
Hiểu không!
Thầm mến dĩ nhiên không cần người khác nhúng tay, nàng cũng không mượn ai đi quản tình cảm lưu luyến của mình.
Nàng đối Trạm Hải Lam...
Không, đều không phải thầm mến.
———
Vì lẽ đó, Trạm Hải Lam đối chuyện nàng bốc đồng không đi làm tuyên truyền mà là chọn ở lại bên cạnh nàng ấy, là hoàn toàn không có chút kinh ngạc sao?
Nếu như Trạm Hải Lam là tình nhân cùng nàng, hai người yêu nhau đã lâu, như vậy nàng ấy đương nhiên sẽ không kinh ngạc khi người yêu lưu luyến không muốn ly khai, nhưng sự thật Trạm Hải Lam cùng nàng căn bản không có bất luận quan hệ ngọt ngào gì, bởi vậy có thể kết luận, nàng ấy đối nàng hoàn toàn không có phản ứng.
Đơn giản nói, Trạm Hải Lam không hiếm lạ nàng lưu lại, dù lý do chỉ là để bầu bạn cùng nàng ấy.
Dung Tiểu Kỳ nghĩ tới đây thì trong lòng một mảnh lạnh lẽo, Trạm Hải Lam vì sao làm nàng có cảm giác như vậy, nàng vì sao sẽ đối phản ứng lãnh đạm của Trạm Hải Lam cảm thấy bất mãn, bất an, thậm chí là... có như vậy một chút thất lạc?
Nếu nói Trạm Hải Lam từng có mối quan hệ mờ ám với Âu tổng giám kia, như vậy thái độ hôm nay của nàng ấy, lại biểu đạt cái gì?
Phải chăng mình cùng Âu Thượng Phong, kỳ thực đều là khách qua đường bên người Trạm Hải Lam sao?
Không, mình so với Âu Thượng Phong còn muốn bất kham, Âu Thượng Phong chí ít có thể đứng tại địa vị đối lập khiến Trạm Hải Lam lo lắng, mà Dung Tiểu Kỳ nàng, thân là một trong số nghệ nhân dưới tay Trạm Hải Lam, năng lực làm Trạm Hải Lam để tâm cũng không có.
Dung Tiểu Kỳ cắn cắn môi: "Chị không ủng hộ cách làm này đi."
Thoả thích biểu hiện đối em khinh thị đi, như vậy em mới không thèm nhìn đến chị nữa.
Dung Tiểu Kỳ thở dài đợi Trạm Hải Lam lên tiếng. Trạm Hải Lam nhìn nàng, nói rằng: "Dung tiểu thư, chị không biết em đứng ở góc độ nào để nhìn nhận vấn đề, cũng không biết em quyết định như vậy có phù hợp tính cách em hay không, nhưng như thế ảnh hưởng rất lớn đến lợi ích của em. Chị hiểu được em rất quyết tâm đạt đến giải thưởng, em diễn xuất đích xác rất nỗ lực, thế nhưng em chính là một người mới, trước khi lấy được giải thưởng có vô số đối thủ cạnh tranh chờ đạp chết em. Nếu như em không phấn khởi phản kháng, chị chỉ sợ mục tiêu em đoạt giải sẽ biến thành mộng tưởng."
Trạm Hải Lam không nhanh không chậm nói xong, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ cà phê ly.
Dung Tiểu Kỳ giật mình nhìn Trạm Hải Lam, đây là từ lúc nhận thức Trạm Hải Lam tới nay, Trạm Hải Lam đối nàng nói nhiều như vậy. Trạm Hải Lam không thích bộc lộ thái độ, giống nhau đều là biểu tình ứng đối đạm nhiên, trừ phi thực sự bị nàng ép hỏi, Trạm Hải Lam mới có thể nói một chút lời đặc thù,
bình thường nàng ấy vẫn luôn kiệm lời thâm ý, lại thích dương đông kích tây.
Cho nên Dung Tiểu Kỳ vẫn nghĩ Trạm Hải Lam thật là xấu đã chết.
Như vậy ngày hôm nay, rốt cuộc lương tâm ăn năn, hảo hảo mà nói chuyện một lần sao?
"Từ lúc nào chị chỉ quan tâm em đoạt được giải hay không? Chị có cần em nhắc nhở chị, nếu như em đoạt giải, chị nhất định phải đáp ứng yêu cầu của em."
"Này cũng không gây trở ngại chị thực hiện chức trách một người đại diện, giúp nghệ nhân phát huy tiềm năng hạn độ lớn nhất là công tác của chị."
Dung Tiểu Kỳ lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Em chỉ là một bộ phận công tác của chị sao?"
Trạm Hải Lam từ chối cho ý kiến, dừng một chút mới nói: "Chị không rõ ý tứ của em."
"Ý tứ là, em đối với chị mà nói chỉ là nghệ nhân cần khích lệ, chỉ là nghệ nhân mới có thể phát huy tiềm năng lớn hơn nữa, trừ những cái đó ra, cái gì cũng không có, đúng không?"
Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên cảm giác có chút lần không ra ý nghĩ của chính mình, nàng vì sao sẽ đối Trạm Hải Lam nói như vậy. Nàng vốn là nghệ nhân phụ thuộc Trạm Hải Lam, tại toàn bộ Tinh Quang truyền thông, có đồ nào không phải của Trạm Hải Lam đâu. Đừng nói nghệ nhân, cửa thạch điêu kia, suối phun kia, kia vào cửa là có thể thấy đến, hàng lang cây tử đằng dài hơn hai mươi mét, hết thảy đều thuộc về Trạm Hải Lam.
Trạm Hải Lam là chủ nhân nơi này, hưởng thụ quyền uy cùng quyền lợi lớn nhất.
Mà Dung Tiểu Kỳ, chỉ là một thành phần phụ thuộc vào quyền uy này, cùng người khác như nhau, đều là một thành phần phụ thuộc Trạm Hải Lam.
Không có khác nhau.
Này đều không phải chuyện thật lâu trước đây đã biết sao?
Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên nhớ tới tới một trong nữ diễn viên cùng Trạm Hải Lam diễn cùng, Trang Uẩn Nhiên.
Trạm Hải Lam chỉ có đoạn thời gian bên cô ấy mới có thể lộ ra mỉm cười không giống người thường, kia nụ cười thực sự đẹp, mỹ đến kinh tâm động phách rồi lại bình tĩnh như vậy.
Mà Dung Tiểu Kỳ đều không phải Trang Uẩn Nhiên, cho nên nàng không có tư cách hưởng thụ đến nụ cười mỹ lệ của Trạm Hải Lam.
Thực sự là, có chút không cam lòng.
Dung Tiểu Kỳ thở dài nhìn Trạm Hải Lam, Trạm Hải Lam lúc này đã một lần nữa đem đường nhìn thả lại văn kiện trên bàn, trong tay nàng còn không ít tư liệu, thoạt nhìn đây là công tác ngày hôm nay của nàng.
Trạm Hải Lam bề bộn nhiều việc, cho nên bận rộn đến biểu tình bản thân cũng khó thể hiện. Nàng cúi đầu, chậm rãi nói: "Dung tiểu thư, nếu như em bởi vì áp lực công tác dẫn đến tâm trạng bất ổn, có thể nói cho chị biết, chị sẽ suy nghĩ an bài em nghỉ ngơi."
"Em không cần nghỉ ngơi." Dung Tiểu Kỳ rất nhanh nói, "Em nếu có áp lực công tác, thì nghỉ ngơi cũng sẽ không làm em khôi phục."
Trạm Hải Lam tại văn kiện rất nhanh ký tên, lúc lật qua một tờ ngẩng đầu nhìn Dung Tiểu Kỳ hỏi: "Vậy em có yêu cầu gì sao?"
Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam một chút, thở dài nói: "Chị nói tuyên truyền kia, em phải đi sao?"
"Không sai."
Dung Tiểu Kỳ suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Chị là người đại diện, sẽ cùng đi với em?"
Trạm Hải Lam cúi đầu nhìn văn kiện một chút, ngẩng đầu nói: "Tuyên truyền chị không cần theo, có trợ lý hỗ trợ em, nếu như em lo lắng chị có thể cho Trần Duyệt đi cùng, cô ấy có kinh nghiệm, làm việc rất chu đáo, em không cần lo lắng."
Dung Tiểu Kỳ rũ rũ con mắt, nói: "Chị đã nói như vậy, em đây chiếu làm là được."
Trạm Hải Lam ngẩng đầu nhìn nhìn Dung Tiểu Kỳ, nhàn nhạt nói: "Em chịu phối hợp công tác, chị rất cảm động. Dung tiểu thư, cảm tạ em."
Dung Tiểu Kỳ liếc mắt nhìn Trạm Hải Lam, cầm lấy túi xách nói: "Không khách khí."
Dung Tiểu Kỳ nói xong đẩy cửa chuẩn bị đi ra ngoài, tay mới vừa sờ tới cửa nhưng bỗng nhiên nghe được Trạm Hải Lam nói: "Công tác không nên quá khổ cực, nên thích hợp điều tiết, chịu không nổi thì nói cho Trần Duyệt, cô ấy sẽ hợp thời điều chỉnh hành trình."
Dung Tiểu Kỳ biết mình cũng không thể chờ mong gì nữa, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.
Cánh cửa không nhẹ không nặng bị khép lại, nghe thanh âm thanh thúy kia vang lên, Dung Tiểu Kỳ lúc này mới cảm thấy giận không chỗ phát tiết.
Tinh Quang truyền thông có một cảnh quan rất đẹp, là ở hành lang đường vào sảnh chính, đại khái là dài hai mươi mét cây tử đằng, do người làm vườn chăm sóc kĩ cho nên cây tử đằng một năm bốn mùa đều hoa lá sum xuê, đặc biệt tới gần buổi trưa, cây tử đằng toả ra trận trận hương vị thanh u, làm cho lòng người lưu luyến quên về.
Dung Tiểu Kỳ mỗi lần đi đoạn hành lang này cũng sẽ thấy cực kỳ xinh đẹp, thậm chí sẽ nghĩ khí chất Trạm Hải Lam cùng cây tử đằng rất hợp, bởi vì sáng ý Tinh Quang building đến từ Trạm Hải Lam, lúc đó hành lang cây tử đằng cũng là Trạm Hải Lam cực lực yêu cầu. Tuy rằng một số đổng sự phản đối rất dữ dội, thế nhưng lúc kiến thành hết thảy đổi giọng, ai sẽ không thích một nơi lãng mạn lại mộng ảo như thế này?
Trạm Hải Lam thực sự là một thiên tài.
Nếu như là ngày hôm trước, Dung Tiểu Kỳ sẽ như vậy tán thưởng Trạm Hải Lam, thế nhưng hiện tại...
Dung Tiểu Kỳ đưa tay túm một đoá hoa tuệ, hung hăng bóp nát, nói: "Phôi nữ nhân, phôi nữ nhân!"
"Ôi, là ai chọc mỹ nữ chúng ta như thế không vui đây."
Một thanh âm đột nhiên từ phía hiên cửa truyền đến, Dung Tiểu Kỳ bị kinh hách quay người lại, dĩ nhiên phát hiện trước mắt là Âu Thượng Phong, chẳng biết cô ta từ nơi nào toát ra tới.
"Chị còn chưa đi?" Dung Tiểu Kỳ tức giận, không có lý do, nàng đối vị Âu tổng giám này cũng không có gì hảo cảm.
Âu Thượng Phong cười cười, đưa tay tiếp cánh hoa Dung Tiểu Kỳ bóp nát, nói: "Hoa như thế đẹp, cũng không có lỗi, em đây là mượn hoa trút giận sao?"
Dung Tiểu Kỳ liếc cô ta trắng mắt: "Liên quan gì đến chị?"
Âu Thượng Phong tuyệt không tức giận, tiếp tục nói: "Hoa là vô tội, em nếu trong lòng phiền muộn, Thượng Phong có thể cùng em tản bộ thư giãn, xin bớt giận."
Dung Tiểu Kỳ vừa nghe xong thoáng rùng mình, trong ngực nói thầm, Âu Thượng Phong thật đúng là lẳng lơ vô biên, một giờ trước còn đang cùng Trạm Hải Lam, một giờ sau liền cùng Dung Tiểu Kỳ nàng sao?
Dung Tiểu Kỳ lãnh đạm nói: "Cảm tạ, tôi không có tức giận, cũng không có mượn hoa trút giận, chỉ bất quá nhìn hoa tuệ này không hợp mắt, cho nên hái xuống. Ở đây hoa tuệ nhiều như vậy, tôi hái xuống một đóa, cũng không đáng kể đi."
Âu Thượng Phong mỉm cười: "Gương mặt của em tươi tắn xinh đẹp hơn hoa này trăm nghìn lần, tội gì ngại nó chướng mắt."
Dung Tiểu Kỳ không nói gì, Âu Thượng Phong trình độ thả thính thật thần sầu quỷ khóc, cô ta
là từ cây mẫu đơn xuyên qua sao? Lời lẽ nho nhã lịch sự như vậy, muốn nàng làm sao ứng phó đây!
Dung Tiểu Kỳ trừng Âu Thượng Phong một cái: "Chị nên giữ lại tinh lực đi lừa em gái nhỏ nào đó đi."
Dung Tiểu Kỳ nói xoay người muốn đi, Âu Thượng Phong không nhanh không chậm theo sát nàng: "Chị nói nè, em cần gì phải nóng nảy, bình tĩnh hưởng thụ ca ngợi chẳng lẽ không tốt?"
"Tôi không nhận nổi ca ngợi vi diệu như vậy."
"Đây là ca ngợi danh xứng với người."
"Đừng theo tôi."
"Chúng ta chỉ là phương hướng tương đồng mà thôi."
"Này!" Dung Tiểu Kỳ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, dừng lại xoay người đối mặt Âu Thượng Phong nói, "Chị rốt cuộc muốn thế nào, muốn tôi gọi điện thoại báo nguy nói tôi đang bị quấy rối sao?"
Âu Thượng Phong cười đến cả người lẫn vật vô hại: "Em cuối cùng cũng chịu chính diện nhìn chị."
Dung Tiểu Kỳ ngạc nhiên, còn không có phản ứng đến, Âu Thượng Phong đã chững chạc đàng hoàng lấy ra một cái danh thiếp đưa tới trước mặt nàng: "Âu Thượng Phong, tổng giám nghệ thuật Hải Đế truyền thông, thật cao hứng nhận thức em, Dung tiểu thư."
Dung Tiểu Kỳ tiếp nhận danh thiếp tiện tay bỏ vào túi xách: "Tôi nhận thức chị, cho nên lời dạo đầu có thể miễn. Âu tổng giám sự vụ bận rộn, cũng sẽ không rãnh rỗi đợi ở đây cùng tôi ngắm hoa nói chuyện phiếm đi."
Âu Thượng Phong cười: "Dung tiểu thư thật sự rất thông minh."
Dung Tiểu Kỳ nhịn xuống không có lại thưởng cho Âu Thượng Phong một cái bạch nhãn: "Đúng vậy, tôi là người thông minh, người thông minh sẽ không lãng phí thời gian cho nên tôi hiện tại phải đi."
Âu Thượng Phong cười cười nói: "Dung tiểu thư, tôi bảo chứng lời kế tiếp em sẽ rất nguyện ý nghe, về Trạm đổng của em."
Dung Tiểu Kỳ cắn răng, thế nào toàn bộ thế giới đều là tin tức về Trạm Hải Lam?
Lẽ nào những đám mây trên trời nói cho tất cả người hành tẩu trên mặt đất rằng nàng thầm mến người đại diện của mình sao?
Đừng nói không phải thầm mến, cho dù là thầm mến, vậy cũng là thầm mến, thầm mến!
Hiểu không!
Thầm mến dĩ nhiên không cần người khác nhúng tay, nàng cũng không mượn ai đi quản tình cảm lưu luyến của mình.
Nàng đối Trạm Hải Lam...
Không, đều không phải thầm mến.
———
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.