Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
Chương 71: Giải Nguyên
Gừng càng già càng cay
14/10/2022
Thằng hầu của Mã Thúc Bảo chạy về báo tin đầu tiên, nghe mình đã đổ cử nhân, cậu ta vui mừng đứng bật dậy, hỏi: “Ta xếp hạng mấy, những người khác thế nào?”
Thằng hầu kia đáp: “Cậu trúng bảng chính, xếp thứ mười lăm, cậu Thư cũng trúng cử nhân, đỗ hạng mười, còn cậu Phúc…”
Thằng hầu ngập ngừng, Bùi Phúc phất tay tỏ vẻ không vấn đề gì: “Ngươi cứ nói đi không sao đâu.”
Thằng hầu nghe vậy bèn đáp: “Cậu Phúc đỗ bảng phụ, xếp thứ hai mươi lăm.”
Vừa nghe vậy, Mã Thúc Bảo không còn vui được nữa, đang định an ủi Bùi Phúc thì hắn ta đã cười phá lên: “Ha ha, vậy mà có thể đỗ tú tài, ta còn tưởng mình trượt luôn rồi chứ? Phải ăn mừng mới được.”
Sau đó hắn ta câu cổ Mã Thúc Bảo rồi lắc lắc vài cái: “Cậu đỗ cử nhân mà sao mặt mày bí xị vậy? Cười lên cái coi.”
Bùi Phúc dùng ngón tay kéo căng môi của Mã Thúc Bảo ra, cậu ta giãy giụa tránh né móng vuốt của hắn ta, sau đó nhìn Lê Dương Chính, hỏi: “Sao thằng hầu của anh còn chưa về báo tin nữa, cả anh Kiệt cũng vậy.”
Cậu ta vừa dứt lời, thằng hầu của Lý Anh Kiệt đã chạy vào cửa, hô lớn: “Cậu chủ đỗ ông cử rồi, hạng ba bảng chính.”
“Chúc mừng anh đậu thứ hạng cao.”
Người trên bàn ăn đều đứng dậy chúc mừng Lý Anh Kiệt.
Thái sư, Lý thị, Lê Dương Hoàng và Trương Ai Thống nghe tin bảng vàng đã yết đều tiến ra ngoài sân chung vui, thái sư vỗ vai Lý Anh Kiệt khen: “Tốt lắm, cháu trai của ta đúng là nhân tài xuất chúng.”
Lý Anh Kiệt cười cười khiêm tốn nói: “So về độ xuất chúng con còn thua xa em họ, dượng nói quá lời rồi.”
Thái sư liếc xéo Lê Dương Chính đang dính nhão với Trương Ai Thống ở đối diện, mắng: “Nó không ăn chơi trác táng nữa là dượng mừng rồi, thằng Quy đi lâu như vậy không thấy về, đoán chừng thứ hạng của nó cũng không cao đâu.”
“Mình này, đang có khách khứa mà.” Lý thị vội huých tay thái sư ra hiệu.
Trương Ai Thống lo lắng níu lấy tay áo của Lê Dương Chính, trong mắt ngập tràn sự an ủi, hắn mỉm cười vuốt nhẹ lên chóp mũi của cậu, nói: “Yên tâm, ta không sao, nếu thứ hạng của ta thấp thì coi như lần này đi thi lấy kinh nghiệm, ba năm sau thi lại sẽ ổn hơn.”
Nghe Lê Dương Chính nói vậy, Trương Ai Thống cũng thoáng yên tâm, nhưng vị hoàng tử nào đó lại ngứa miệng lên tiếng: “Không sao cái gì, nếu lần này ngươi rớt thì phải quỳ trước con trai thứ hai của thừa tướng rồi sủa ba tiếng đấy.”
“Cái gì?” Thái sư và Lý thị đồng loạt hô lên.
Thái sư ngày đêm lo việc triều chính không rảnh rỗi quan tâm tin đồn trong kinh thành, thật không ngờ con trai của ông lại dám cá cược bằng cả tôn nghiêm như vậy.
“Cái thằng khốn nạn này.” Thái sư vơ lấy cái ghế định đập vào người Lê Dương Chính.
May mắn nhóm công tử ngăn ông lại, Lý Anh Kiệt vội nói: “Dượng đừng kích động, thật ra em họ chỉ cược nếu rớt sẽ phải thực hiện giao kèo thôi, nhưng biểu hiện của em họ tốt như vậy, dù không đậu hạng cao thì chắc chắn cũng không rớt.”
Tuy nhiên thái sư vẫn không nguôi giận, ông thật sự không tưởng được nếu Lê Dương Chính thua sẽ mất mặt thế nào, đang lúc ông định mắng thêm thì Lý thị đã khuyên: “Mình bớt giận, thằng Kiệt nói đúng mà, con trai chúng ta đâu có thua.”
“Hừ.”
Thái sư phất tay áo ngoảnh mặt đi không nhìn Lê Dương Chính, dường như lần này ông đã giận thật rồi, hắn thấy vậy chỉ biết lắc đầu cười trừ, ở đây nhiều người như vậy, hắn không tiện giải thích, đợi lát nữa khách về, hắn sẽ nói cho ông biết về mục đích cá cược của mình.
Mã Thúc Bảo thấy bầu không khí quá nặng nề bèn đổi đề tài, cậu ta hỏi: “Anh Kiệt xếp hạng ba, vậy Giải Nguyên và hạng hai là ai nhỉ?”
Bùi Phúc đáp: “Hạng hai thì ta không rõ, nhưng giải nguyên có lẽ là Dương Tài Khang, học sinh đứng đầu Đại Tự Viện.”
“Không phải đâu.” Thằng hầu của Lý Anh Kiệt đột nhiên lên tiếng.
“Dương Tài Khang chỉ xếp thứ hai bảng chính thôi, giải nguyên là…”
“Cậu ba đỗ giải nguyên rồi! Cậu ba là ông Đầu Xứ!”
Tiếng gào thét của thằng Quy lập tức cắt ngang lời thằng hầu của Lý Anh Kiệt định nói.
Vừa nghe thấy tin tức này, ngoại trừ Lê Dương Chính ra, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm không thể tin vào tai mình.
“Quy, ngươi nói lại ta nghe, cậu ba đỗ hạng mấy.” Thái sư gấp gáp hỏi.
“Bẩm ông lớn, đỗ đầu bảng chính, cậu ba đỗ giải nguyên ạ.”
“Ha ha giỏi lắm em trai của anh, năm xưa khi thi Hương anh chỉ đỗ hạng hai thôi, thật không ngờ em đỗ luôn hạng đầu.” Lê Dương Hoàng câu lấy cổ của Lê Dương Chính khen ngợi.
Lý thị chắp tay nhìn lên trời: “Tạ ơn trời phật phù hộ.”
Trương Ai Thống cũng cười tươi như hoa ôm lấy cánh tay của Lê Dương Chính nói: “Chúc mừng cậu chủ.”
Lý Anh Kiệt, Mã Thúc Bảo và Bùi Phúc đều chưa hết bàng hoàng, nhưng họ đều vui vẻ chúc mừng Lê Dương Chính, về phần thái sư, mặc dù mặt mũi hơi gượng gạo, nhưng đã không còn căng thẳng như vừa rồi, thậm chí biểu cảm còn có vẻ tự hào.
Tuy nhiên ở nơi mọi người không nhìn thấy, Tô Mạnh Thư ngoài mặt mỉm cười, nhưng bàn tay giấu trong áo đã siết chặt thành nắm đấm, phẫn hận trong lòng ngày một dâng cao, nhìn nụ cười chói lóa trên mặt Lê Dương Chính, hắn ta càng lúc càng mất bình tĩnh.
Rõ ràng là sâu mọt, tại sao chỉ lắc mình một cái đã hóa rồng, là do hắn có một người cha thái sư yêu thương hắn hết mực sao?
…
Trong phủ tiếng cười vang dội, bầu không khí bên ngoài cũng náo nhiệt không kém.
Tại trà lâu nổi tiếng nhất kinh thành, các thư sinh nho sĩ tụ họp lại trò chuyện trong lúc chờ kết quả yết bảng.
Trương Hải cũng gia nhập vào cuộc chiến ba hoa trong trà lâu, thời gian trôi qua dần, nhìn thằng hầu của từng người chạy tới báo tin mà thằng Tí lại không thấy đâu, nụ cười trên mặt gã sắp không giữ được nữa.
Một lúc sau thằng Tí mới hớt hải chạy tới, vừa thở vừa nói: “Cậu hai ơi, ông lớn kêu cậu về.”
Trương Hải đang bực mình, vừa nghe vậy lửa giận càng bốc cháy dữ dội hơn.
Chát!
Gã tát vào mặt thằng Tí một cái rồi quát: “Ta kêu ngươi đi xem yết bảng, ngươi lại kêu ta về nhà?”
Một thư sinh ngồi gần đó nói: “Vừa rồi ta còn thấy ngươi chen vào đám đông xem bảng vàng, sao bây giờ không nói ra thứ hạng của chủ nhân ngươi mà đòi kéo hắn về vậy?”
Lời người này vừa nói ra khiến người trong trà lâu đều che miệng cười nhạo, tiếng bàn tán xôn xao chui vào tai Trương Hải như trăm ngàn con giòi bọ khiến gã vô cùng khó chịu.
“Ngươi cứ nói thẳng ra cho ta!”
Vẻ mặt của Trương Hải quá hung hăng, thằng Tí sợ hãi nuốt nước bọt một cái rồi ấp úng nói: “Không… không có tên của cậu trên bảng, cả bảng chính và bảng phụ đều không có.”
Đột nhiên có một người hét lớn khiến toàn bộ người trong trà lâu đều giật mình hoảng hốt.
“Lê Dương Chính, con trai thứ ba của thái sư đỗ giải nguyên rồi!”
Thằng hầu kia đáp: “Cậu trúng bảng chính, xếp thứ mười lăm, cậu Thư cũng trúng cử nhân, đỗ hạng mười, còn cậu Phúc…”
Thằng hầu ngập ngừng, Bùi Phúc phất tay tỏ vẻ không vấn đề gì: “Ngươi cứ nói đi không sao đâu.”
Thằng hầu nghe vậy bèn đáp: “Cậu Phúc đỗ bảng phụ, xếp thứ hai mươi lăm.”
Vừa nghe vậy, Mã Thúc Bảo không còn vui được nữa, đang định an ủi Bùi Phúc thì hắn ta đã cười phá lên: “Ha ha, vậy mà có thể đỗ tú tài, ta còn tưởng mình trượt luôn rồi chứ? Phải ăn mừng mới được.”
Sau đó hắn ta câu cổ Mã Thúc Bảo rồi lắc lắc vài cái: “Cậu đỗ cử nhân mà sao mặt mày bí xị vậy? Cười lên cái coi.”
Bùi Phúc dùng ngón tay kéo căng môi của Mã Thúc Bảo ra, cậu ta giãy giụa tránh né móng vuốt của hắn ta, sau đó nhìn Lê Dương Chính, hỏi: “Sao thằng hầu của anh còn chưa về báo tin nữa, cả anh Kiệt cũng vậy.”
Cậu ta vừa dứt lời, thằng hầu của Lý Anh Kiệt đã chạy vào cửa, hô lớn: “Cậu chủ đỗ ông cử rồi, hạng ba bảng chính.”
“Chúc mừng anh đậu thứ hạng cao.”
Người trên bàn ăn đều đứng dậy chúc mừng Lý Anh Kiệt.
Thái sư, Lý thị, Lê Dương Hoàng và Trương Ai Thống nghe tin bảng vàng đã yết đều tiến ra ngoài sân chung vui, thái sư vỗ vai Lý Anh Kiệt khen: “Tốt lắm, cháu trai của ta đúng là nhân tài xuất chúng.”
Lý Anh Kiệt cười cười khiêm tốn nói: “So về độ xuất chúng con còn thua xa em họ, dượng nói quá lời rồi.”
Thái sư liếc xéo Lê Dương Chính đang dính nhão với Trương Ai Thống ở đối diện, mắng: “Nó không ăn chơi trác táng nữa là dượng mừng rồi, thằng Quy đi lâu như vậy không thấy về, đoán chừng thứ hạng của nó cũng không cao đâu.”
“Mình này, đang có khách khứa mà.” Lý thị vội huých tay thái sư ra hiệu.
Trương Ai Thống lo lắng níu lấy tay áo của Lê Dương Chính, trong mắt ngập tràn sự an ủi, hắn mỉm cười vuốt nhẹ lên chóp mũi của cậu, nói: “Yên tâm, ta không sao, nếu thứ hạng của ta thấp thì coi như lần này đi thi lấy kinh nghiệm, ba năm sau thi lại sẽ ổn hơn.”
Nghe Lê Dương Chính nói vậy, Trương Ai Thống cũng thoáng yên tâm, nhưng vị hoàng tử nào đó lại ngứa miệng lên tiếng: “Không sao cái gì, nếu lần này ngươi rớt thì phải quỳ trước con trai thứ hai của thừa tướng rồi sủa ba tiếng đấy.”
“Cái gì?” Thái sư và Lý thị đồng loạt hô lên.
Thái sư ngày đêm lo việc triều chính không rảnh rỗi quan tâm tin đồn trong kinh thành, thật không ngờ con trai của ông lại dám cá cược bằng cả tôn nghiêm như vậy.
“Cái thằng khốn nạn này.” Thái sư vơ lấy cái ghế định đập vào người Lê Dương Chính.
May mắn nhóm công tử ngăn ông lại, Lý Anh Kiệt vội nói: “Dượng đừng kích động, thật ra em họ chỉ cược nếu rớt sẽ phải thực hiện giao kèo thôi, nhưng biểu hiện của em họ tốt như vậy, dù không đậu hạng cao thì chắc chắn cũng không rớt.”
Tuy nhiên thái sư vẫn không nguôi giận, ông thật sự không tưởng được nếu Lê Dương Chính thua sẽ mất mặt thế nào, đang lúc ông định mắng thêm thì Lý thị đã khuyên: “Mình bớt giận, thằng Kiệt nói đúng mà, con trai chúng ta đâu có thua.”
“Hừ.”
Thái sư phất tay áo ngoảnh mặt đi không nhìn Lê Dương Chính, dường như lần này ông đã giận thật rồi, hắn thấy vậy chỉ biết lắc đầu cười trừ, ở đây nhiều người như vậy, hắn không tiện giải thích, đợi lát nữa khách về, hắn sẽ nói cho ông biết về mục đích cá cược của mình.
Mã Thúc Bảo thấy bầu không khí quá nặng nề bèn đổi đề tài, cậu ta hỏi: “Anh Kiệt xếp hạng ba, vậy Giải Nguyên và hạng hai là ai nhỉ?”
Bùi Phúc đáp: “Hạng hai thì ta không rõ, nhưng giải nguyên có lẽ là Dương Tài Khang, học sinh đứng đầu Đại Tự Viện.”
“Không phải đâu.” Thằng hầu của Lý Anh Kiệt đột nhiên lên tiếng.
“Dương Tài Khang chỉ xếp thứ hai bảng chính thôi, giải nguyên là…”
“Cậu ba đỗ giải nguyên rồi! Cậu ba là ông Đầu Xứ!”
Tiếng gào thét của thằng Quy lập tức cắt ngang lời thằng hầu của Lý Anh Kiệt định nói.
Vừa nghe thấy tin tức này, ngoại trừ Lê Dương Chính ra, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm không thể tin vào tai mình.
“Quy, ngươi nói lại ta nghe, cậu ba đỗ hạng mấy.” Thái sư gấp gáp hỏi.
“Bẩm ông lớn, đỗ đầu bảng chính, cậu ba đỗ giải nguyên ạ.”
“Ha ha giỏi lắm em trai của anh, năm xưa khi thi Hương anh chỉ đỗ hạng hai thôi, thật không ngờ em đỗ luôn hạng đầu.” Lê Dương Hoàng câu lấy cổ của Lê Dương Chính khen ngợi.
Lý thị chắp tay nhìn lên trời: “Tạ ơn trời phật phù hộ.”
Trương Ai Thống cũng cười tươi như hoa ôm lấy cánh tay của Lê Dương Chính nói: “Chúc mừng cậu chủ.”
Lý Anh Kiệt, Mã Thúc Bảo và Bùi Phúc đều chưa hết bàng hoàng, nhưng họ đều vui vẻ chúc mừng Lê Dương Chính, về phần thái sư, mặc dù mặt mũi hơi gượng gạo, nhưng đã không còn căng thẳng như vừa rồi, thậm chí biểu cảm còn có vẻ tự hào.
Tuy nhiên ở nơi mọi người không nhìn thấy, Tô Mạnh Thư ngoài mặt mỉm cười, nhưng bàn tay giấu trong áo đã siết chặt thành nắm đấm, phẫn hận trong lòng ngày một dâng cao, nhìn nụ cười chói lóa trên mặt Lê Dương Chính, hắn ta càng lúc càng mất bình tĩnh.
Rõ ràng là sâu mọt, tại sao chỉ lắc mình một cái đã hóa rồng, là do hắn có một người cha thái sư yêu thương hắn hết mực sao?
…
Trong phủ tiếng cười vang dội, bầu không khí bên ngoài cũng náo nhiệt không kém.
Tại trà lâu nổi tiếng nhất kinh thành, các thư sinh nho sĩ tụ họp lại trò chuyện trong lúc chờ kết quả yết bảng.
Trương Hải cũng gia nhập vào cuộc chiến ba hoa trong trà lâu, thời gian trôi qua dần, nhìn thằng hầu của từng người chạy tới báo tin mà thằng Tí lại không thấy đâu, nụ cười trên mặt gã sắp không giữ được nữa.
Một lúc sau thằng Tí mới hớt hải chạy tới, vừa thở vừa nói: “Cậu hai ơi, ông lớn kêu cậu về.”
Trương Hải đang bực mình, vừa nghe vậy lửa giận càng bốc cháy dữ dội hơn.
Chát!
Gã tát vào mặt thằng Tí một cái rồi quát: “Ta kêu ngươi đi xem yết bảng, ngươi lại kêu ta về nhà?”
Một thư sinh ngồi gần đó nói: “Vừa rồi ta còn thấy ngươi chen vào đám đông xem bảng vàng, sao bây giờ không nói ra thứ hạng của chủ nhân ngươi mà đòi kéo hắn về vậy?”
Lời người này vừa nói ra khiến người trong trà lâu đều che miệng cười nhạo, tiếng bàn tán xôn xao chui vào tai Trương Hải như trăm ngàn con giòi bọ khiến gã vô cùng khó chịu.
“Ngươi cứ nói thẳng ra cho ta!”
Vẻ mặt của Trương Hải quá hung hăng, thằng Tí sợ hãi nuốt nước bọt một cái rồi ấp úng nói: “Không… không có tên của cậu trên bảng, cả bảng chính và bảng phụ đều không có.”
Đột nhiên có một người hét lớn khiến toàn bộ người trong trà lâu đều giật mình hoảng hốt.
“Lê Dương Chính, con trai thứ ba của thái sư đỗ giải nguyên rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.