Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
Chương 79: Lý thị dạy dỗ
Gừng càng già càng cay
14/10/2022
Người hầu kia đến thưa rõ mọi chuyện với Lý thị, bà càng nghe đầu lông mày càng nhíu lại thật sâu.
“Thật không ngờ đứa nhỏ này lại là người như vậy, lúc đầu ta còn tưởng nó hiền lành nhút nhát giống thằng Thống cho nên mới cho nó theo hầu để có người bầu bạn với thằng bé, nào ngờ… hầy, xem ra ta đã già rồi, mắt nhìn người không còn tinh nữa.” Lý thị thở dài lẩm bẩm.1
Bà vú Kha đứng hầu bên cạnh, nói: “Bây giờ thằng Sinh vẫn còn chưa gây hại cho cậu Thống, hay là mình tiễn nó đi đi.”1
Lý thị bỗng khựng lại, trong ánh mắt chợt lóe lên điều gì đó.
“Bà có cảm thấy điệu bộ hiện giờ của thằng Sinh rất giống thằng Thống không?”
Bà vú Kha nghe vậy bèn suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Đúng là như thế, nó đang bắt chước thằng Thống đó bà.”1
Lý thị cụp mắt nhìn xuống, ngón tay cái vẫn tiếp tục lần chuỗi hạt Phật, một lát sau bà lên tiếng: “Nếu nó cố ý học theo thằng Thống có nghĩa là nó muốn trèo lên giường con ta, hiện giờ thằng Chính càng lúc càng dính chặt đứa bé kia, chỉ e một khi nó đủ lông đủ cánh sẽ lập thằng Thống làm vợ cả mất, chi bằng cứ để thằng Sinh thử, biết đâu nhờ vậy mà con ta tỉnh ngộ ra.”1
Yêu chiều duy nhất một người sẽ dễ dàng ngộ nhận đó là tình yêu, nhưng nếu thằng Chính chấp nhận thêm một người khác thì đó chẳng qua chỉ là ham thích thể xác, sớm muộn gì nó cũng nhanh chán và quay về đường ngay mà cưới vợ sinh con đẻ cái thôi.1
Lý thị phất tay nói tiếp: “Cứ mặc cho thằng Sinh ở trong viện đi, thỉnh thoảng ta sẽ dẫn thằng Thống ra ngoài để tạo cơ hội có nó, vinh hoa phú quý sau này phải phụ thuộc vào bản lĩnh của nó rồi.”
Bà vú Kha nghe vậy đầu lông mày khẽ cau lại, trên mặt lộ ra vẻ lo âu, sau cùng biến thành thở dài một hơi.
Đến đầu giờ trưa, Trương Ai Thống mới tỉnh dậy dùng bữa qua loa rồi đi đến viện của Lý thị giúp bà tính toán sổ sách, bà vẫn đối xử với cậu rất hiền từ, dường như không hề có chút thành kiến gì sau khi Lê Dương Chính nạp cậu làm phu thị.
Kiểm kê sổ sách xong, Trương Ai Thống đưa lại cho Lý thị xem, nhìn số liệu được sắp xếp đâu ra đó, bà gật gù hài lòng.
“Con làm việc khiến ta rất yên tâm, thằng Chính có con bên cạnh coi như phúc của nó.”1
Trương Ai Thống nghe mẹ chồng khen thì vui mừng ra mặt, cậu mỉm cười đáp: “Không có đâu ạ, được ở bên cậu mới là phúc của con.”
Lý thị nhìn cậu, khóe môi cong lên rồi chậm rãi nói: “Con biết nghĩ như vậy ta rất vui, sau này khi thằng Chính cưới vợ cả, ta tin con cũng sẽ làm tròn bổn phận phu thị của mình hầu hạ chăm sóc cho vợ con nó.”
Nụ cười trên mặt Trương Ai Thống lập tức biến mất, ánh mắt của cậu hiện lên sự ngỡ ngàng hoang mang.
“Sau này thằng Chính sẽ vào triều làm quan, đường công danh sự nghiệp đang rộng mở, nó phải cưới một người có thể giúp nó tiến bước rồi sau đó sinh con đẻ cái, con yên tâm, nếu con làm tốt bổn phận của mình, ta bảo đảm trong phủ thái sư vẫn có vị trí cho con, còn bằng không…”
Dừng một chút Lý thị nói tiếp: “Ta tin con là một đứa trẻ hiểu chuyện, sẽ không làm ra chuyện tổn hại cho tương lai của thằng Chính đâu đúng không?”
Trương Ai Thống cúi đầu, nước mắt trào ra nhỏ giọt xuống áo, cậu nhớ về những lời lục hoàng tử đã nói, bây giờ có rất nhiều người muốn gả cho cậu chủ, họ toàn là những quý cô con quan lại, họ có thể giúp cậu chủ thăng tiến, còn cậu thì sao?
Ngoài việc tạo thêm nhiều phiền toái cho hắn ra, cậu còn làm được gì nữa? Huống hồ hắn cần phải có con nối dõi, cậu lại không sinh được…
Trương Ai Thống quỳ xuống, nghẹn ngào đáp: “Con hiểu rồi thưa mẹ, con sẽ làm tròn bổn phận của mình, không ngáng chân cậu chủ đâu ạ.”1
Lý thị tin rằng một khi đứa trẻ này chịu hứa thì chắc chắn không lật lọng cho qua, vì thế cũng phất tay cho cậu về.
Trương Ai Thống rời khỏi viện của Lý thị nhưng không trở về viện của Lê Dương Chính mà tìm một góc khuất nào đó rồi ngồi bệt xuống ôm mặt khóc nức nở.
“Con trai ngoan, đừng khóc nữa.” Một giọng nữ vang lên.
Trương Ai Thống ngẩng khuôn mặt đầy lệ lên nhìn thì phát hiện người tới là bà vú Kha, bà ngồi xuống cạnh cậu, đưa bàn tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
“Bà biết con buồn vì những lời của bà lớn lắm, nhưng con nên hiểu một điều rằng người quyết định hạnh phúc sau này của con chính là cậu ba, không phải bà lớn.”
Trương Ai Thống khóc đến mắt mũi đều đỏ ửng, cậu vừa nấc cục vừa nói: “Con không thể hại cậu chủ tuyệt tự tuyệt tôn, hức, cậu ấy phải cưới vợ sinh con, hức, nhưng mà… nhưng mà con buồn lắm bà vú ơi hu hu…”
Trương Ai Thống tựa vào vai bà vú Kha tiếp tục khóc, bà dịu dàng vỗ vỗ vào đầu cậu, nói: “Nói đến cùng thì phải xem ý của cậu ba thế nào cái đã, chuyện con cần làm là cố gắng khiến cậu ba yêu con thật nhiều, có vậy thì cuộc sống sau này của con mới tốt được.”
Trương Ai Thống không đáp, thật ra cậu cảm nhận được rất rõ tình yêu của Lê Dương Chính dành cho mình, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh sau này hắn cưới vợ rồi sinh một đàn con với người vợ đó, còn cậu lủi thủi đứng đằng xa nhìn hắn vui vẻ thôi, trái tim cậu đã như muốn nổ tung rồi.
“Quyển sách phòng the bà đưa cho con, con đã học hết chưa?” Bà vú Kha chợt hỏi.1
Trương Ai Thống ngồi thẳng người dậy, thẹn thùng gật đầu: “Tối qua… con đã thử rồi, nhưng mà cậu chủ không làm bước cuối cùng.”
Càng nói giọng cậu càng nhỏ dần, bà vú Kha cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ cậu ba ngại bẩn đấy, chỗ đó của con trai vốn không phải dùng cho việc phòng the, sau này con hãy rửa thật sạch trước khi hầu hạ cậu ấy, đừng xấu hổ, chỉ khi khiến cậu ba thỏa mãn thì con mới chính thức bước vào trái tim của cậu ấy.”
Trương Ai Thống xấu hổ đến mức muốn đào lỗ chui xuống, nhưng vẫn gật đầu với bà vú Kha.
Thấy sắc trời không còn sớm, bà vú Kha đứng dậy, nói: “Thôi con về viện nghỉ ngơi đi, khóc một trận cũng vơi đi nỗi buồn rồi, đừng mang vẻ mặt u sầu cho cậu ba xem, đàn ông không thích người suốt ngày ủ dột đâu.”1
Trương Ai Thống hít một hơi thật sâu, đưa tay áo lên lau nước mắt rồi gật đầu: “Con biết rồi, con cảm ơn bà vú.”
Tới đâu hay tới đó, trước khi cậu chủ chưa cưới vợ cả, cậu muốn dùng cả linh hồn của mình để yêu hắn, ít nhất sau này có bị bỏ rơi cũng không còn gì tiếc nuối.1
Bà vú Kha đi được vài bước bỗng quay lại, nói: “Con cũng nên đề phòng kẻ hầu bên cạnh mình đi, đừng quá tin tưởng tụi nó kẻo rước họa vào thân.”
Nói xong bà vú rời đi để lại Trương Ai Thống ngơ ngác không hiểu chuyện gì, bà chỉ có thể nhắc nhở đến đó, suy cho cùng thân là người hầu bà cũng không thể làm trái ý bà lớn, tương lai sướng hay khổ phải do đứa trẻ này tự định đoạt rồi.
- -
Lời của Gừng: Khai thật đi, có phải đọc tên chương mọi người đã nghĩ Lý thị sẽ dạy dỗ thằng Sinh không, he he, bất ngờ lắm đúng không?1
“Thật không ngờ đứa nhỏ này lại là người như vậy, lúc đầu ta còn tưởng nó hiền lành nhút nhát giống thằng Thống cho nên mới cho nó theo hầu để có người bầu bạn với thằng bé, nào ngờ… hầy, xem ra ta đã già rồi, mắt nhìn người không còn tinh nữa.” Lý thị thở dài lẩm bẩm.1
Bà vú Kha đứng hầu bên cạnh, nói: “Bây giờ thằng Sinh vẫn còn chưa gây hại cho cậu Thống, hay là mình tiễn nó đi đi.”1
Lý thị bỗng khựng lại, trong ánh mắt chợt lóe lên điều gì đó.
“Bà có cảm thấy điệu bộ hiện giờ của thằng Sinh rất giống thằng Thống không?”
Bà vú Kha nghe vậy bèn suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Đúng là như thế, nó đang bắt chước thằng Thống đó bà.”1
Lý thị cụp mắt nhìn xuống, ngón tay cái vẫn tiếp tục lần chuỗi hạt Phật, một lát sau bà lên tiếng: “Nếu nó cố ý học theo thằng Thống có nghĩa là nó muốn trèo lên giường con ta, hiện giờ thằng Chính càng lúc càng dính chặt đứa bé kia, chỉ e một khi nó đủ lông đủ cánh sẽ lập thằng Thống làm vợ cả mất, chi bằng cứ để thằng Sinh thử, biết đâu nhờ vậy mà con ta tỉnh ngộ ra.”1
Yêu chiều duy nhất một người sẽ dễ dàng ngộ nhận đó là tình yêu, nhưng nếu thằng Chính chấp nhận thêm một người khác thì đó chẳng qua chỉ là ham thích thể xác, sớm muộn gì nó cũng nhanh chán và quay về đường ngay mà cưới vợ sinh con đẻ cái thôi.1
Lý thị phất tay nói tiếp: “Cứ mặc cho thằng Sinh ở trong viện đi, thỉnh thoảng ta sẽ dẫn thằng Thống ra ngoài để tạo cơ hội có nó, vinh hoa phú quý sau này phải phụ thuộc vào bản lĩnh của nó rồi.”
Bà vú Kha nghe vậy đầu lông mày khẽ cau lại, trên mặt lộ ra vẻ lo âu, sau cùng biến thành thở dài một hơi.
Đến đầu giờ trưa, Trương Ai Thống mới tỉnh dậy dùng bữa qua loa rồi đi đến viện của Lý thị giúp bà tính toán sổ sách, bà vẫn đối xử với cậu rất hiền từ, dường như không hề có chút thành kiến gì sau khi Lê Dương Chính nạp cậu làm phu thị.
Kiểm kê sổ sách xong, Trương Ai Thống đưa lại cho Lý thị xem, nhìn số liệu được sắp xếp đâu ra đó, bà gật gù hài lòng.
“Con làm việc khiến ta rất yên tâm, thằng Chính có con bên cạnh coi như phúc của nó.”1
Trương Ai Thống nghe mẹ chồng khen thì vui mừng ra mặt, cậu mỉm cười đáp: “Không có đâu ạ, được ở bên cậu mới là phúc của con.”
Lý thị nhìn cậu, khóe môi cong lên rồi chậm rãi nói: “Con biết nghĩ như vậy ta rất vui, sau này khi thằng Chính cưới vợ cả, ta tin con cũng sẽ làm tròn bổn phận phu thị của mình hầu hạ chăm sóc cho vợ con nó.”
Nụ cười trên mặt Trương Ai Thống lập tức biến mất, ánh mắt của cậu hiện lên sự ngỡ ngàng hoang mang.
“Sau này thằng Chính sẽ vào triều làm quan, đường công danh sự nghiệp đang rộng mở, nó phải cưới một người có thể giúp nó tiến bước rồi sau đó sinh con đẻ cái, con yên tâm, nếu con làm tốt bổn phận của mình, ta bảo đảm trong phủ thái sư vẫn có vị trí cho con, còn bằng không…”
Dừng một chút Lý thị nói tiếp: “Ta tin con là một đứa trẻ hiểu chuyện, sẽ không làm ra chuyện tổn hại cho tương lai của thằng Chính đâu đúng không?”
Trương Ai Thống cúi đầu, nước mắt trào ra nhỏ giọt xuống áo, cậu nhớ về những lời lục hoàng tử đã nói, bây giờ có rất nhiều người muốn gả cho cậu chủ, họ toàn là những quý cô con quan lại, họ có thể giúp cậu chủ thăng tiến, còn cậu thì sao?
Ngoài việc tạo thêm nhiều phiền toái cho hắn ra, cậu còn làm được gì nữa? Huống hồ hắn cần phải có con nối dõi, cậu lại không sinh được…
Trương Ai Thống quỳ xuống, nghẹn ngào đáp: “Con hiểu rồi thưa mẹ, con sẽ làm tròn bổn phận của mình, không ngáng chân cậu chủ đâu ạ.”1
Lý thị tin rằng một khi đứa trẻ này chịu hứa thì chắc chắn không lật lọng cho qua, vì thế cũng phất tay cho cậu về.
Trương Ai Thống rời khỏi viện của Lý thị nhưng không trở về viện của Lê Dương Chính mà tìm một góc khuất nào đó rồi ngồi bệt xuống ôm mặt khóc nức nở.
“Con trai ngoan, đừng khóc nữa.” Một giọng nữ vang lên.
Trương Ai Thống ngẩng khuôn mặt đầy lệ lên nhìn thì phát hiện người tới là bà vú Kha, bà ngồi xuống cạnh cậu, đưa bàn tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
“Bà biết con buồn vì những lời của bà lớn lắm, nhưng con nên hiểu một điều rằng người quyết định hạnh phúc sau này của con chính là cậu ba, không phải bà lớn.”
Trương Ai Thống khóc đến mắt mũi đều đỏ ửng, cậu vừa nấc cục vừa nói: “Con không thể hại cậu chủ tuyệt tự tuyệt tôn, hức, cậu ấy phải cưới vợ sinh con, hức, nhưng mà… nhưng mà con buồn lắm bà vú ơi hu hu…”
Trương Ai Thống tựa vào vai bà vú Kha tiếp tục khóc, bà dịu dàng vỗ vỗ vào đầu cậu, nói: “Nói đến cùng thì phải xem ý của cậu ba thế nào cái đã, chuyện con cần làm là cố gắng khiến cậu ba yêu con thật nhiều, có vậy thì cuộc sống sau này của con mới tốt được.”
Trương Ai Thống không đáp, thật ra cậu cảm nhận được rất rõ tình yêu của Lê Dương Chính dành cho mình, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh sau này hắn cưới vợ rồi sinh một đàn con với người vợ đó, còn cậu lủi thủi đứng đằng xa nhìn hắn vui vẻ thôi, trái tim cậu đã như muốn nổ tung rồi.
“Quyển sách phòng the bà đưa cho con, con đã học hết chưa?” Bà vú Kha chợt hỏi.1
Trương Ai Thống ngồi thẳng người dậy, thẹn thùng gật đầu: “Tối qua… con đã thử rồi, nhưng mà cậu chủ không làm bước cuối cùng.”
Càng nói giọng cậu càng nhỏ dần, bà vú Kha cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ cậu ba ngại bẩn đấy, chỗ đó của con trai vốn không phải dùng cho việc phòng the, sau này con hãy rửa thật sạch trước khi hầu hạ cậu ấy, đừng xấu hổ, chỉ khi khiến cậu ba thỏa mãn thì con mới chính thức bước vào trái tim của cậu ấy.”
Trương Ai Thống xấu hổ đến mức muốn đào lỗ chui xuống, nhưng vẫn gật đầu với bà vú Kha.
Thấy sắc trời không còn sớm, bà vú Kha đứng dậy, nói: “Thôi con về viện nghỉ ngơi đi, khóc một trận cũng vơi đi nỗi buồn rồi, đừng mang vẻ mặt u sầu cho cậu ba xem, đàn ông không thích người suốt ngày ủ dột đâu.”1
Trương Ai Thống hít một hơi thật sâu, đưa tay áo lên lau nước mắt rồi gật đầu: “Con biết rồi, con cảm ơn bà vú.”
Tới đâu hay tới đó, trước khi cậu chủ chưa cưới vợ cả, cậu muốn dùng cả linh hồn của mình để yêu hắn, ít nhất sau này có bị bỏ rơi cũng không còn gì tiếc nuối.1
Bà vú Kha đi được vài bước bỗng quay lại, nói: “Con cũng nên đề phòng kẻ hầu bên cạnh mình đi, đừng quá tin tưởng tụi nó kẻo rước họa vào thân.”
Nói xong bà vú rời đi để lại Trương Ai Thống ngơ ngác không hiểu chuyện gì, bà chỉ có thể nhắc nhở đến đó, suy cho cùng thân là người hầu bà cũng không thể làm trái ý bà lớn, tương lai sướng hay khổ phải do đứa trẻ này tự định đoạt rồi.
- -
Lời của Gừng: Khai thật đi, có phải đọc tên chương mọi người đã nghĩ Lý thị sẽ dạy dỗ thằng Sinh không, he he, bất ngờ lắm đúng không?1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.