Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
Chương 136: Nói Rõ
Gừng càng già càng cay
04/01/2023
Tô thị nhìn con gái chết không nhắm mắt, trong lòng đau như dao cắt, nhưng nhanh thôi, bà ta sẽ sớm đoàn tụ với nàng ta ở dưới suối vàng, hai người phải cùng nhau đền tội cho những gì đã gây ra với đứa trẻ tội nghiệp kia.
“Thống…” Tô thị khẽ gọi.
Trương Ai Thống nhìn bà ta, đôi mắt đẫm lệ làm nhòe cả tầm mắt.
“Mẹ… mẹ sắp đi rồi, đây là quả báo của mẹ.”
Nói tới đây bà ta đưa tay ra muốn nắm lấy tay cậu, nhưng rồi lại buông thõng xuống, cậu do dự một lúc bèn nắm lấy tay bà ta.
Tô thị thấy vậy lập tức nở một nụ cười nhợt nhạt.
“Con vẫn lương thiện như xưa.”
Trương Ai Thống quay mặt đi không thèm nhìn bà ta, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay của bà ta không buông, cậu không biết tại sao mình lại làm vậy, nhưng cậu không nỡ buông ra, đây là điều mà cậu rất muốn làm khi còn nhỏ, thật không ngờ lại thực hiện trong hoàn cảnh éo le này.
“Thống à, mẹ xin lỗi con… Năm xưa mẹ không biết con là con của mẹ, Trương Bằng cứ mập mờ ám chỉ cho nên mẹ mới tưởng con là con riêng của ông ta, mẹ nói ra không phải để bào chữa cho sai lầm của mình, mẹ chỉ muốn con biết mẹ không cố ý làm hại con đâu.”
Trương Ai Thống nhắm mắt lại, đôi môi mím chặt để không làm bản thân khóc thành tiếng.
Hóa ra mọi chuyện là vậy, nhưng bây giờ hiểu ra thì có ích lợi gì đâu, cả thể xác và tâm hồn của cậu đều bị sáu năm sống trong phủ thừa tướng làm tổn thương rồi, cậu có thể không hận người mẹ này nhưng cũng sẽ không tha thứ cho bà ta.
Rầm!
Đúng lúc này bên ngoài truyền tới tiếng động lớn, Trương Ai Thống ngẩng đầu lên thì thấy Lê Dương Chính đã đứng trước mặt mình, vẻ mặt của hắn hốt hoảng, dưới mắt lộ rõ vết quầng thâm, chỉ mới mấy ngày xa cách mà trông hắn già đi vài tuổi, giống hệt như lúc cậu mất tích khi bị Trần Minh Triết giam giữ vậy.
Không hiểu sao nhìn hắn như thế, lòng cậu lại vô cùng an tâm.
“Thống…”
Lê Dương Chính lao tới ôm chầm lấy Trương Ai Thống, bao nhiêu nhớ nhung đều bộc phát ra hết, bây giờ hắn chỉ muốn dán chặt người trong lòng vào da thịt của mình mà thôi.
“Ta nhớ em lắm.”
Lê Dương Chính càng ôm càng chặt, Trương Ai Thống sợ ảnh hưởng tới đứa nhỏ bèn đẩy hắn ra, sau đó lờ đi ánh mắt ngạc nhiên của hắn mà nhìn về phía Tô thị đang thoi thóp trước mặt.
“Bà cố chịu một chút, chồng tôi đến rồi, tôi sẽ đưa bà đến gặp lang y.”
Dù sao bà ta cũng đã cứu cậu, cậu không thể thấy chết không cứu.
Tuy nhiên Tô thị lại lắc đầu từ chối, bà ta nói: “Mặc kệ mẹ đi, tội của mẹ đáng chết mà, cứ coi như mẹ đang chuộc tội vậy.”
Sau đó bà ta nhìn về phía Lê Dương Chính, khẩn thiết cầu xin: “Thằng Thống là đứa trẻ tốt, xin cậu… hãy đối xử tốt với nó.”
Lê Dương Chính lạnh lùng đáp: “Không cần bà nói những điều dư thừa đó đâu, nếu bà muốn chết thì cứ ở lại đây chờ chết đi.”
Nói xong Lê Dương Chính bế Trương Ai Thống lên rồi sải bước ra ngoài, hắn đoán Tô thị đã biết cậu là con ruột của bà ta rồi, nhưng thế thì đã sao, hắn tuyệt đối sẽ không để cậu có chút dính líu gì tới người đàn bà ác độc này.
“Khoan đã mình ơi, em xin mình, cứu bà ấy đi được không?” Trương Ai Thống cầu xin.
Lê Dương Chính nhìn cậu, nghiêm khắc nói: “Lúc nhỏ bà ta đã hành hạ mình thừa sống thiếu chết, sau này còn nhiều lần dồn mình vào chỗ chết, trên người mình vẫn còn đầy rẫy vết sẹo do bà ta để lại đấy, mình không nên mềm lòng với bà ta.”
Lê Dương Chính càng nói càng to tiếng, Trương Ai Thống sợ hãi nép vào lòng ngực của hắn không dám hó hé, hắn thấy vậy chỉ biết thở dài, cậu không trải qua cuộc sống dơ bẩn như hắn đã từng cho nên lòng đồng tình với Tô thị vẫn rất cao, hơn nữa bà ta vừa cứu cậu, cậu cầu xin cho bà ta cũng dễ hiểu.
Sau đó hắn bế cậu đặt lên xe ngựa, nhìn xác binh lính rải rác xung quanh, cậu mới biết vừa rồi bên ngoài hỗn loạn đến cỡ nào.
“Mình theo ta về Tây Châu trước, thằng Quy sẽ ở lại xem xét tình trạng của bà ta, ta chỉ có thể làm đến mức đó, sau này bà ta sống hay chết, mình cũng không cần phải quan tâm.”
Trương Ai Thống dịu ngoan gật đầu, thật ra điều cậu muốn làm chỉ có vậy, coi như trả dứt tình nghĩa mẹ con, sau này cậu sẽ không còn liên quan gì tới nhà họ Trương nữa.
Hai người ngồi bên trong xe ngựa im lặng không nói gì, Lê Dương Chính nhìn chằm chằm vào bụng của Trương Ai Thống, cậu vô thức đưa tay che bụng lại, lo lắng nhìn hắn.
“Hầy…”
Lê Dương Chính khẽ thở dài rồi kéo thiếu niên dựa vào lòng mình, một bàn tay luồn qua eo đặt lên bụng cậu.
“Nơi này có kết tinh tình yêu của chúng ta.”
Trương Ai Thống giật mình ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn khẽ hôn lên trán cậu một cái rồi nói: “Ta biết mình đang muốn hỏi chuyện thuốc ngừa thai đúng không? Nguyên nhân ta làm vậy là vì thế cục hiện giờ chưa ổn định, các hoàng tử tranh chấp ngôi vua, nước láng giềng thì lăm le bờ cõi Đại Lịch, kẻ thù cũng đang ráo riết truy lùng ta, vậy nên trước khi mọi thứ êm xuôi, ta không dám để mình mang cốt nhục của ta, hơn nữa loại thuốc tránh thai này không có hại cho cơ thể hoặc thai nhi đâu, mình đừng lo lắng.”
Trương Ai Thống dựa vào ngực hắn, khóe môi lộ ra nụ cười ngọt ngào, hóa ra Mộc Lâm đã nói dối lừa cậu, may mắn cậu không trách lầm hắn.
“Nhưng bây giờ em lỡ có thai rồi, mình… mình có muốn con chào đời không?”
Lê Dương Chính vỗ nhẹ vào mông cậu, mắng yêu: “Khờ quá, con của ta và mình đương nhiên là cục cưng của ta rồi, không chỉ nó mà sau này mình còn phải sinh cho ta thật nhiều nhãi con nữa đấy.”
Trương Ai Thống thẹn thùng chậm rãi gật đầu, trong lòng cũng tưởng tượng đến cảnh trẻ con chạy đầy nhà, chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy hạnh phúc rồi.
Vừa trở về phủ thứ sử, Lê Dương Chính lập tức gọi lang y tới khám cho Trương Ai Thống, may mắn đứa bé kiên cường không gặp nguy hiểm, chỉ là cơ thể hơi yếu vì cậu thai nghén khá nặng, bồi bổ một thời gian sẽ không sao, nghe vậy cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày sau, sau khi hỏi ý Lê Dương Chính, Trương Ai Thống tới nhà lao gặp Mộc Lâm, lúc này tay chân của nó đều đã bị bẻ gãy, Lê Dương Chính sợ nó cắn lưỡi nên đã sai người rút hết răng của nó, bây giờ trông nó không còn là dáng vẻ chất phác thật thà như trước mà trong con ngươi tràn ngập sự oán giận khiến cả khuôn mặt của nó trở nên vô cùng vặn vẹo.
“Mợ tới rồi à? Vậy mà mợ cũng thoát được, ha ha… sao mợ lại may mắn thế hả?”
Trương Ai Thống đứng trước mặt nó, hỏi: “Mộc Lâm, ngươi có từng hối hận vì đã phản bội ta không?”
Mộc Lâm im lặng, sau đó đột nhiên nó bật khóc nức nở rồi mở miệng cầu xin: “Lạy mợ cứu con, con đã biết tội của con rồi, sau này con sẽ trung thành với mợ mãi mãi.”
Trương Ai Thống dửng dưng nhìn nó khóc lóc ỉ ôi, biểu cảm vẫn lạnh lùng không thay đổi, cậu nói: “Ta không tin ngươi!”
“Ha ha ha… Trương Ai Thống, ngươi thật biết giả vờ đấy, rõ ràng là một kẻ tàn nhẫn máu lạnh mà ngày ngày giả vờ hiền lành yếu đuối, có phải cậu chủ bị dáng vẻ này của ngươi lừa rồi không?”
Nhìn Mộc Lâm như hóa điên trước mặt, Trương Ai Thống lắc đầu rồi xoay người rời đi, thấy vậy nó vội nói vọng ra: “Ngươi thật giống cậu chủ đấy, từ tính cách đến thói quen đều không quá khác biệt, có đôi lúc ta tự ngẫm phải chăng do cậu chủ chiều chuộng ngươi cho nên mới học theo ngươi hay không, nhưng có vẻ ta đã lầm, là ngươi giống ngài ấy, ngài ấy cũng giống ngươi.”
“Trương Ai Thống, ngươi có bao giờ nghĩ người đầu ấp tay gối với ngươi đã giấu ngươi một chuyện động trời hay không?”
Những lời này rất có tính ly gián, chỉ đáng tiếc điều Trương Ai Thống muốn chỉ là tình yêu của Lê Dương Chính, hắn có gì giấu giếm cậu hay không đều không quan trọng.
Trương Ai Thống tiếp tục cất bước rời đi, phía sau là tiếng la hét thất thanh của Mộc Lâm.
Khi cậu đi ra khỏi nhà lao, Lê Dương Chính đã đứng đợi sẵn, hắn giang tay ôm cậu vào lòng rồi nói: “Mặc kệ chuyện gì xảy ra, ta và mình luôn là người thân mật nhất của đối phương, chúng ta vĩnh viễn sẽ không phản bội nhau, sẽ bên nhau đến cuối đời này.”
Dựa vào lòng ngực ấm áp của hắn, cậu cảm thấy lòng mình thật thanh thản, bí mật gì cũng không sánh bằng hạnh phúc hiện tại, nếu hắn muốn giấu, cậu sẽ làm kẻ ngốc suốt đời này.
…
Mùa đông cùng năm, vua Định Ưng gửi chiếu chỉ cử Lê Dương Chính trở về kinh thành bắt tay vào việc đóng tàu mở cảng, thành tựu gần hai năm qua của hắn cũng đủ để ngài ấy tin tưởng giao phó nhiệm vụ ra khơi cho hắn rồi.
Nghe tin Lê Dương Chính trở về, từ sáng sớm thái sư và Lý thị đã đứng đợi sẵn trước cổng, tuy nhiên khi nhìn thấy hắn đỡ Trương Ai Thống xuống xe ngựa với cái bụng to tướng, cả hai đều trợn mắt há mồm không nói được chữ nào.
“Thống…” Tô thị khẽ gọi.
Trương Ai Thống nhìn bà ta, đôi mắt đẫm lệ làm nhòe cả tầm mắt.
“Mẹ… mẹ sắp đi rồi, đây là quả báo của mẹ.”
Nói tới đây bà ta đưa tay ra muốn nắm lấy tay cậu, nhưng rồi lại buông thõng xuống, cậu do dự một lúc bèn nắm lấy tay bà ta.
Tô thị thấy vậy lập tức nở một nụ cười nhợt nhạt.
“Con vẫn lương thiện như xưa.”
Trương Ai Thống quay mặt đi không thèm nhìn bà ta, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay của bà ta không buông, cậu không biết tại sao mình lại làm vậy, nhưng cậu không nỡ buông ra, đây là điều mà cậu rất muốn làm khi còn nhỏ, thật không ngờ lại thực hiện trong hoàn cảnh éo le này.
“Thống à, mẹ xin lỗi con… Năm xưa mẹ không biết con là con của mẹ, Trương Bằng cứ mập mờ ám chỉ cho nên mẹ mới tưởng con là con riêng của ông ta, mẹ nói ra không phải để bào chữa cho sai lầm của mình, mẹ chỉ muốn con biết mẹ không cố ý làm hại con đâu.”
Trương Ai Thống nhắm mắt lại, đôi môi mím chặt để không làm bản thân khóc thành tiếng.
Hóa ra mọi chuyện là vậy, nhưng bây giờ hiểu ra thì có ích lợi gì đâu, cả thể xác và tâm hồn của cậu đều bị sáu năm sống trong phủ thừa tướng làm tổn thương rồi, cậu có thể không hận người mẹ này nhưng cũng sẽ không tha thứ cho bà ta.
Rầm!
Đúng lúc này bên ngoài truyền tới tiếng động lớn, Trương Ai Thống ngẩng đầu lên thì thấy Lê Dương Chính đã đứng trước mặt mình, vẻ mặt của hắn hốt hoảng, dưới mắt lộ rõ vết quầng thâm, chỉ mới mấy ngày xa cách mà trông hắn già đi vài tuổi, giống hệt như lúc cậu mất tích khi bị Trần Minh Triết giam giữ vậy.
Không hiểu sao nhìn hắn như thế, lòng cậu lại vô cùng an tâm.
“Thống…”
Lê Dương Chính lao tới ôm chầm lấy Trương Ai Thống, bao nhiêu nhớ nhung đều bộc phát ra hết, bây giờ hắn chỉ muốn dán chặt người trong lòng vào da thịt của mình mà thôi.
“Ta nhớ em lắm.”
Lê Dương Chính càng ôm càng chặt, Trương Ai Thống sợ ảnh hưởng tới đứa nhỏ bèn đẩy hắn ra, sau đó lờ đi ánh mắt ngạc nhiên của hắn mà nhìn về phía Tô thị đang thoi thóp trước mặt.
“Bà cố chịu một chút, chồng tôi đến rồi, tôi sẽ đưa bà đến gặp lang y.”
Dù sao bà ta cũng đã cứu cậu, cậu không thể thấy chết không cứu.
Tuy nhiên Tô thị lại lắc đầu từ chối, bà ta nói: “Mặc kệ mẹ đi, tội của mẹ đáng chết mà, cứ coi như mẹ đang chuộc tội vậy.”
Sau đó bà ta nhìn về phía Lê Dương Chính, khẩn thiết cầu xin: “Thằng Thống là đứa trẻ tốt, xin cậu… hãy đối xử tốt với nó.”
Lê Dương Chính lạnh lùng đáp: “Không cần bà nói những điều dư thừa đó đâu, nếu bà muốn chết thì cứ ở lại đây chờ chết đi.”
Nói xong Lê Dương Chính bế Trương Ai Thống lên rồi sải bước ra ngoài, hắn đoán Tô thị đã biết cậu là con ruột của bà ta rồi, nhưng thế thì đã sao, hắn tuyệt đối sẽ không để cậu có chút dính líu gì tới người đàn bà ác độc này.
“Khoan đã mình ơi, em xin mình, cứu bà ấy đi được không?” Trương Ai Thống cầu xin.
Lê Dương Chính nhìn cậu, nghiêm khắc nói: “Lúc nhỏ bà ta đã hành hạ mình thừa sống thiếu chết, sau này còn nhiều lần dồn mình vào chỗ chết, trên người mình vẫn còn đầy rẫy vết sẹo do bà ta để lại đấy, mình không nên mềm lòng với bà ta.”
Lê Dương Chính càng nói càng to tiếng, Trương Ai Thống sợ hãi nép vào lòng ngực của hắn không dám hó hé, hắn thấy vậy chỉ biết thở dài, cậu không trải qua cuộc sống dơ bẩn như hắn đã từng cho nên lòng đồng tình với Tô thị vẫn rất cao, hơn nữa bà ta vừa cứu cậu, cậu cầu xin cho bà ta cũng dễ hiểu.
Sau đó hắn bế cậu đặt lên xe ngựa, nhìn xác binh lính rải rác xung quanh, cậu mới biết vừa rồi bên ngoài hỗn loạn đến cỡ nào.
“Mình theo ta về Tây Châu trước, thằng Quy sẽ ở lại xem xét tình trạng của bà ta, ta chỉ có thể làm đến mức đó, sau này bà ta sống hay chết, mình cũng không cần phải quan tâm.”
Trương Ai Thống dịu ngoan gật đầu, thật ra điều cậu muốn làm chỉ có vậy, coi như trả dứt tình nghĩa mẹ con, sau này cậu sẽ không còn liên quan gì tới nhà họ Trương nữa.
Hai người ngồi bên trong xe ngựa im lặng không nói gì, Lê Dương Chính nhìn chằm chằm vào bụng của Trương Ai Thống, cậu vô thức đưa tay che bụng lại, lo lắng nhìn hắn.
“Hầy…”
Lê Dương Chính khẽ thở dài rồi kéo thiếu niên dựa vào lòng mình, một bàn tay luồn qua eo đặt lên bụng cậu.
“Nơi này có kết tinh tình yêu của chúng ta.”
Trương Ai Thống giật mình ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn khẽ hôn lên trán cậu một cái rồi nói: “Ta biết mình đang muốn hỏi chuyện thuốc ngừa thai đúng không? Nguyên nhân ta làm vậy là vì thế cục hiện giờ chưa ổn định, các hoàng tử tranh chấp ngôi vua, nước láng giềng thì lăm le bờ cõi Đại Lịch, kẻ thù cũng đang ráo riết truy lùng ta, vậy nên trước khi mọi thứ êm xuôi, ta không dám để mình mang cốt nhục của ta, hơn nữa loại thuốc tránh thai này không có hại cho cơ thể hoặc thai nhi đâu, mình đừng lo lắng.”
Trương Ai Thống dựa vào ngực hắn, khóe môi lộ ra nụ cười ngọt ngào, hóa ra Mộc Lâm đã nói dối lừa cậu, may mắn cậu không trách lầm hắn.
“Nhưng bây giờ em lỡ có thai rồi, mình… mình có muốn con chào đời không?”
Lê Dương Chính vỗ nhẹ vào mông cậu, mắng yêu: “Khờ quá, con của ta và mình đương nhiên là cục cưng của ta rồi, không chỉ nó mà sau này mình còn phải sinh cho ta thật nhiều nhãi con nữa đấy.”
Trương Ai Thống thẹn thùng chậm rãi gật đầu, trong lòng cũng tưởng tượng đến cảnh trẻ con chạy đầy nhà, chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy hạnh phúc rồi.
Vừa trở về phủ thứ sử, Lê Dương Chính lập tức gọi lang y tới khám cho Trương Ai Thống, may mắn đứa bé kiên cường không gặp nguy hiểm, chỉ là cơ thể hơi yếu vì cậu thai nghén khá nặng, bồi bổ một thời gian sẽ không sao, nghe vậy cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày sau, sau khi hỏi ý Lê Dương Chính, Trương Ai Thống tới nhà lao gặp Mộc Lâm, lúc này tay chân của nó đều đã bị bẻ gãy, Lê Dương Chính sợ nó cắn lưỡi nên đã sai người rút hết răng của nó, bây giờ trông nó không còn là dáng vẻ chất phác thật thà như trước mà trong con ngươi tràn ngập sự oán giận khiến cả khuôn mặt của nó trở nên vô cùng vặn vẹo.
“Mợ tới rồi à? Vậy mà mợ cũng thoát được, ha ha… sao mợ lại may mắn thế hả?”
Trương Ai Thống đứng trước mặt nó, hỏi: “Mộc Lâm, ngươi có từng hối hận vì đã phản bội ta không?”
Mộc Lâm im lặng, sau đó đột nhiên nó bật khóc nức nở rồi mở miệng cầu xin: “Lạy mợ cứu con, con đã biết tội của con rồi, sau này con sẽ trung thành với mợ mãi mãi.”
Trương Ai Thống dửng dưng nhìn nó khóc lóc ỉ ôi, biểu cảm vẫn lạnh lùng không thay đổi, cậu nói: “Ta không tin ngươi!”
“Ha ha ha… Trương Ai Thống, ngươi thật biết giả vờ đấy, rõ ràng là một kẻ tàn nhẫn máu lạnh mà ngày ngày giả vờ hiền lành yếu đuối, có phải cậu chủ bị dáng vẻ này của ngươi lừa rồi không?”
Nhìn Mộc Lâm như hóa điên trước mặt, Trương Ai Thống lắc đầu rồi xoay người rời đi, thấy vậy nó vội nói vọng ra: “Ngươi thật giống cậu chủ đấy, từ tính cách đến thói quen đều không quá khác biệt, có đôi lúc ta tự ngẫm phải chăng do cậu chủ chiều chuộng ngươi cho nên mới học theo ngươi hay không, nhưng có vẻ ta đã lầm, là ngươi giống ngài ấy, ngài ấy cũng giống ngươi.”
“Trương Ai Thống, ngươi có bao giờ nghĩ người đầu ấp tay gối với ngươi đã giấu ngươi một chuyện động trời hay không?”
Những lời này rất có tính ly gián, chỉ đáng tiếc điều Trương Ai Thống muốn chỉ là tình yêu của Lê Dương Chính, hắn có gì giấu giếm cậu hay không đều không quan trọng.
Trương Ai Thống tiếp tục cất bước rời đi, phía sau là tiếng la hét thất thanh của Mộc Lâm.
Khi cậu đi ra khỏi nhà lao, Lê Dương Chính đã đứng đợi sẵn, hắn giang tay ôm cậu vào lòng rồi nói: “Mặc kệ chuyện gì xảy ra, ta và mình luôn là người thân mật nhất của đối phương, chúng ta vĩnh viễn sẽ không phản bội nhau, sẽ bên nhau đến cuối đời này.”
Dựa vào lòng ngực ấm áp của hắn, cậu cảm thấy lòng mình thật thanh thản, bí mật gì cũng không sánh bằng hạnh phúc hiện tại, nếu hắn muốn giấu, cậu sẽ làm kẻ ngốc suốt đời này.
…
Mùa đông cùng năm, vua Định Ưng gửi chiếu chỉ cử Lê Dương Chính trở về kinh thành bắt tay vào việc đóng tàu mở cảng, thành tựu gần hai năm qua của hắn cũng đủ để ngài ấy tin tưởng giao phó nhiệm vụ ra khơi cho hắn rồi.
Nghe tin Lê Dương Chính trở về, từ sáng sớm thái sư và Lý thị đã đứng đợi sẵn trước cổng, tuy nhiên khi nhìn thấy hắn đỡ Trương Ai Thống xuống xe ngựa với cái bụng to tướng, cả hai đều trợn mắt há mồm không nói được chữ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.