Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
Chương 20: Ra Mắt Thầy Giáo
Gừng càng già càng cay
14/10/2022
Thấy Lê Dương Chính bước ra, thằng Quy khom lưng thưa chuyện: “Bẩm cậu, chuyện cậu sai con làm, con đã làm xong rồi ạ.”
Lê Dương Chính gật đầu, sau đó nói: “Về phủ.”
“Dạ.”
Lê Dương Chính chắp tay ra sau lưng đi về phía trước, trong lòng bắt đầu suy nghĩ về chuyện nội trạch của phủ thường tướng.
Trương Bằng đã khởi hành đến Quế Châu tuần tra, chuyến đi này kéo dài một tháng, một tháng này là khoảnh khắc thay đổi cả cuộc đời Trương Ai Thống.
Vốn dĩ khi Trương Bằng vừa đi, Tô thị đã muốn lập tức đưa Trương Ai Thống tới nhà chứa, nhưng không ngờ ông Đề lại Nhiếc, cánh tay phải của Trương Bằng lại ở lại kinh thành để xử lý một số việc cho ông ta.
Có ông Đề lại Nhiếc giám sát, Tô thị không dám hành động khinh suất, bà ta không thể để Trương Bằng nhìn thấy một mặt ác độc của mình, vì thế trong mấy ngày đầu tiên, bà ta mới không để Trương Ai Thống sống khổ cực như trước kia, chỉ cần đợi Đề lại Nhiếc xuất phát tới Quế Châu, ngày tàn của cậu cũng đến.
Biểu cảm trên mặt Lê Dương Chính trở nên lạnh lẽo, ánh mắt tràn đầy thù hận, mặc dù phải diễn trò trước mặt tay sai của Trương Bằng, nhưng Tô thị chắc chắn không nuốt trôi cục tức phải cho Trương Ai Thống ở trong căn phòng dành cho chủ cả và được đối xử ngang bằng các con của bà ta, vì thế hắn đoán bà ta sẽ bỏ thứ gì đó vào trong cơm nước hằng ngày của cậu.
Lê Dương Chính nhớ về khoảng thời gian sau khi bị bán vào nhà chứa, cứ mỗi độ trăng rằm, cơ thể của hắn sẽ đau như ai xé, nội tạng nóng ran rồi bắt đầu thắt chặt lại khiến hắn chỉ muốn ngất đi cho bớt đau nhưng không được, sau này khi đã có chút quyền lực trong tay hắn mới dám đến tìm lang y chẩn bệnh, vì thế mới biết mình trúng phải một loại độc tên là Nguyệt Tử.
Khi đó hắn đã gây thù chuốc oán với rất nhiều người cho nên cũng không đoán ra được ai hạ độc mình và hạ độc lúc nào, mãi cho đến khi biết loại độc dược Nguyệt Tử này chỉ có tộc nhân của Tô thị mới điều chế ra, hắn mới bàng hoàng nhận ra mình thật sự muốn giết chết cả nhà họ Trương.
Mặc dù không biết chính xác Tô thị hạ độc vào lúc nào, nhưng Lê Dương Chính có thể khẳng định chắc chắn là trong thời gian này, chỉ cần thấy Trương Ai Thống sống thoải mái một chút thôi, bà ta đã không chịu nổi rồi.
Hừ, độc phụ!
Thằng Quy đi theo phía sau Lê Dương Chính, tuy không nhìn sắc mặt, nhưng gã có thể cảm nhận rõ cậu chủ đang rất tức giận.
Trước kia cậu chủ rất hung hăng, thường hay đánh gã để trút giận mỗi lần chơi thua đám công tử trong kinh thành, gã cũng đã quen với tính tình ngang ngược của hắn, thế nhưng cậu chủ bây giờ lại cho gã một cảm giác rất đáng sợ mặc dù hắn không hề trút giận vô cớ lên người gã.
Lúc trước gã còn dám mở miệng bày vài kế hay cho cậu chủ để lấy chút tiền thưởng, đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn lại trọng dụng gã, bởi ngoài cái tài biết nịnh bợ ra, gã còn có nhiều trò hay giúp hắn tiêu khiển, nhưng hiện tại gã không dám hé răng bày trò nữa, bởi vì có vẻ cậu chủ không thích người lẻo mép, con Hồng thằng Bính đều đã bị đuổi đi vì dám hiến kế cho cậu chủ lẻn ra ngoài phủ chơi rồi, may mà gã biết khôn ngậm miệng lại kịp thời.
“Ui da…”
Thằng Quy vừa đi vừa suy nghĩ miên man cho nên mất tập trung va vào lưng của Lê Dương Chính, gã hoảng sợ lập tức quỳ rạp xuống xin tha: “Xin lỗi cậu chủ, con… con vô ý mới va chạm cậu thôi, con không cố ý đâu mà, cậu tha cho con…”
Thằng Quy liên tục dập đầu cầu xin, Lê Dương Chính chỉ nhíu mày rồi xoay người bước vào cửa sau của phủ thái sư, mặc dù rất khó chịu khi có người đụng chạm mình, nhưng hắn cũng không ác độc tới mức đánh đập thằng hầu cận của mình chỉ vì chuyện cỏn con như vậy.
Sau khi bước vào cổng sau, Lê Dương Chính định trở về phòng đọc sách thì một thằng gia đinh chạy tới báo: “Bẩm cậu, ông lớn cho mời cậu ra chánh sảnh nói chuyện ạ.”
Lê Dương Chính lập tức đi tới chánh sảnh, lúc này gặp anh hai Lê Dương Hoàng đứng đợi sẵn ở ngoài cửa.
“Cha mẹ vừa nói em tu tâm dưỡng tánh rồi anh cũng đỡ lo, vậy mà mới được vài ngày đã chạy ra ngoài chơi, hôm nay ông Văn sĩ Càn nhận lệnh của thánh thượng tới dạy học cho em, may mà cha tìm cớ đánh trống lảng, nếu không em đã mang cái danh lười biếng ham chơi trong mắt thầy giáo rồi.”
Trái ngược với anh cả Lê Dương Huy lạnh lùng nghiêm khắc, tính tình của anh hai Lê Dương Hoàng thiên về hòa nhã lịch thiệp, tuy nhiên miệng rất hay càm ràm, điển hình của một con mọt sách, đó là nguyên nhân tại sao “Lê Dương Chính” sợ anh cả, nhưng lại ghét bỏ anh hai ra mặt.
Lê Dương Hoàng vừa càm ràm xong lập tức hối hận, hắn ta sợ đứa em này của mình sẽ nổi giận làm loạn, đến lúc đó cha phải mất mặt với ông Văn sĩ Càn rồi.
Nhưng trái ngược với suy đoán của hắn ta, Lê Dương Chính không những không quậy phá mà trái lại còn khom lưng cảm tạ hắn ta.
“Đa tạ anh hai nhắc nhở, em sẽ cẩn trọng hơn, không để cha mẹ và các anh phiền lòng.”
Nói xong hắn đi vào bên trong chánh sảnh, để mặc Lê Dương Hoàng đứng hóa đá trong gió.
Vào tới sảnh trong, Lê Dương Chính quỳ xuống, chắp tay vái: “Lạy cha con khờ có mặt, học trò ra mắt Văn sĩ đại nhân.”
Thái sư Lê Dương Hạo vốn còn lo lắng con trai thứ ba không biết phép tắc sẽ tạo thành trò cười, nay thấy hắn lễ phép đâu ra đấy, ông lập tức ngây người trợn to mắt nhìn hắn, còn ông Văn sĩ Càn thì âm thầm gật đầu tán thưởng, trong lòng nghĩ quả nhiên lời đồn không thể tin được, vị học trò này vẫn còn có thể cứu.
- -
Lời của Gừng: Đề lại, Văn sĩ: Một chức quan trong thời đại phong kiến.
Cảnh báo: Truyện không lấy thời đại nào làm chuẩn, người đọc cứ xem như đây là một thời đại giả tưởng, mặc dù là giả tưởng, nhưng có tình tiết nào không hợp với thời phong kiến thì mọi người nhắc nhở để Gừng sửa đổi hoàn thiện nha.
Lê Dương Chính gật đầu, sau đó nói: “Về phủ.”
“Dạ.”
Lê Dương Chính chắp tay ra sau lưng đi về phía trước, trong lòng bắt đầu suy nghĩ về chuyện nội trạch của phủ thường tướng.
Trương Bằng đã khởi hành đến Quế Châu tuần tra, chuyến đi này kéo dài một tháng, một tháng này là khoảnh khắc thay đổi cả cuộc đời Trương Ai Thống.
Vốn dĩ khi Trương Bằng vừa đi, Tô thị đã muốn lập tức đưa Trương Ai Thống tới nhà chứa, nhưng không ngờ ông Đề lại Nhiếc, cánh tay phải của Trương Bằng lại ở lại kinh thành để xử lý một số việc cho ông ta.
Có ông Đề lại Nhiếc giám sát, Tô thị không dám hành động khinh suất, bà ta không thể để Trương Bằng nhìn thấy một mặt ác độc của mình, vì thế trong mấy ngày đầu tiên, bà ta mới không để Trương Ai Thống sống khổ cực như trước kia, chỉ cần đợi Đề lại Nhiếc xuất phát tới Quế Châu, ngày tàn của cậu cũng đến.
Biểu cảm trên mặt Lê Dương Chính trở nên lạnh lẽo, ánh mắt tràn đầy thù hận, mặc dù phải diễn trò trước mặt tay sai của Trương Bằng, nhưng Tô thị chắc chắn không nuốt trôi cục tức phải cho Trương Ai Thống ở trong căn phòng dành cho chủ cả và được đối xử ngang bằng các con của bà ta, vì thế hắn đoán bà ta sẽ bỏ thứ gì đó vào trong cơm nước hằng ngày của cậu.
Lê Dương Chính nhớ về khoảng thời gian sau khi bị bán vào nhà chứa, cứ mỗi độ trăng rằm, cơ thể của hắn sẽ đau như ai xé, nội tạng nóng ran rồi bắt đầu thắt chặt lại khiến hắn chỉ muốn ngất đi cho bớt đau nhưng không được, sau này khi đã có chút quyền lực trong tay hắn mới dám đến tìm lang y chẩn bệnh, vì thế mới biết mình trúng phải một loại độc tên là Nguyệt Tử.
Khi đó hắn đã gây thù chuốc oán với rất nhiều người cho nên cũng không đoán ra được ai hạ độc mình và hạ độc lúc nào, mãi cho đến khi biết loại độc dược Nguyệt Tử này chỉ có tộc nhân của Tô thị mới điều chế ra, hắn mới bàng hoàng nhận ra mình thật sự muốn giết chết cả nhà họ Trương.
Mặc dù không biết chính xác Tô thị hạ độc vào lúc nào, nhưng Lê Dương Chính có thể khẳng định chắc chắn là trong thời gian này, chỉ cần thấy Trương Ai Thống sống thoải mái một chút thôi, bà ta đã không chịu nổi rồi.
Hừ, độc phụ!
Thằng Quy đi theo phía sau Lê Dương Chính, tuy không nhìn sắc mặt, nhưng gã có thể cảm nhận rõ cậu chủ đang rất tức giận.
Trước kia cậu chủ rất hung hăng, thường hay đánh gã để trút giận mỗi lần chơi thua đám công tử trong kinh thành, gã cũng đã quen với tính tình ngang ngược của hắn, thế nhưng cậu chủ bây giờ lại cho gã một cảm giác rất đáng sợ mặc dù hắn không hề trút giận vô cớ lên người gã.
Lúc trước gã còn dám mở miệng bày vài kế hay cho cậu chủ để lấy chút tiền thưởng, đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn lại trọng dụng gã, bởi ngoài cái tài biết nịnh bợ ra, gã còn có nhiều trò hay giúp hắn tiêu khiển, nhưng hiện tại gã không dám hé răng bày trò nữa, bởi vì có vẻ cậu chủ không thích người lẻo mép, con Hồng thằng Bính đều đã bị đuổi đi vì dám hiến kế cho cậu chủ lẻn ra ngoài phủ chơi rồi, may mà gã biết khôn ngậm miệng lại kịp thời.
“Ui da…”
Thằng Quy vừa đi vừa suy nghĩ miên man cho nên mất tập trung va vào lưng của Lê Dương Chính, gã hoảng sợ lập tức quỳ rạp xuống xin tha: “Xin lỗi cậu chủ, con… con vô ý mới va chạm cậu thôi, con không cố ý đâu mà, cậu tha cho con…”
Thằng Quy liên tục dập đầu cầu xin, Lê Dương Chính chỉ nhíu mày rồi xoay người bước vào cửa sau của phủ thái sư, mặc dù rất khó chịu khi có người đụng chạm mình, nhưng hắn cũng không ác độc tới mức đánh đập thằng hầu cận của mình chỉ vì chuyện cỏn con như vậy.
Sau khi bước vào cổng sau, Lê Dương Chính định trở về phòng đọc sách thì một thằng gia đinh chạy tới báo: “Bẩm cậu, ông lớn cho mời cậu ra chánh sảnh nói chuyện ạ.”
Lê Dương Chính lập tức đi tới chánh sảnh, lúc này gặp anh hai Lê Dương Hoàng đứng đợi sẵn ở ngoài cửa.
“Cha mẹ vừa nói em tu tâm dưỡng tánh rồi anh cũng đỡ lo, vậy mà mới được vài ngày đã chạy ra ngoài chơi, hôm nay ông Văn sĩ Càn nhận lệnh của thánh thượng tới dạy học cho em, may mà cha tìm cớ đánh trống lảng, nếu không em đã mang cái danh lười biếng ham chơi trong mắt thầy giáo rồi.”
Trái ngược với anh cả Lê Dương Huy lạnh lùng nghiêm khắc, tính tình của anh hai Lê Dương Hoàng thiên về hòa nhã lịch thiệp, tuy nhiên miệng rất hay càm ràm, điển hình của một con mọt sách, đó là nguyên nhân tại sao “Lê Dương Chính” sợ anh cả, nhưng lại ghét bỏ anh hai ra mặt.
Lê Dương Hoàng vừa càm ràm xong lập tức hối hận, hắn ta sợ đứa em này của mình sẽ nổi giận làm loạn, đến lúc đó cha phải mất mặt với ông Văn sĩ Càn rồi.
Nhưng trái ngược với suy đoán của hắn ta, Lê Dương Chính không những không quậy phá mà trái lại còn khom lưng cảm tạ hắn ta.
“Đa tạ anh hai nhắc nhở, em sẽ cẩn trọng hơn, không để cha mẹ và các anh phiền lòng.”
Nói xong hắn đi vào bên trong chánh sảnh, để mặc Lê Dương Hoàng đứng hóa đá trong gió.
Vào tới sảnh trong, Lê Dương Chính quỳ xuống, chắp tay vái: “Lạy cha con khờ có mặt, học trò ra mắt Văn sĩ đại nhân.”
Thái sư Lê Dương Hạo vốn còn lo lắng con trai thứ ba không biết phép tắc sẽ tạo thành trò cười, nay thấy hắn lễ phép đâu ra đấy, ông lập tức ngây người trợn to mắt nhìn hắn, còn ông Văn sĩ Càn thì âm thầm gật đầu tán thưởng, trong lòng nghĩ quả nhiên lời đồn không thể tin được, vị học trò này vẫn còn có thể cứu.
- -
Lời của Gừng: Đề lại, Văn sĩ: Một chức quan trong thời đại phong kiến.
Cảnh báo: Truyện không lấy thời đại nào làm chuẩn, người đọc cứ xem như đây là một thời đại giả tưởng, mặc dù là giả tưởng, nhưng có tình tiết nào không hợp với thời phong kiến thì mọi người nhắc nhở để Gừng sửa đổi hoàn thiện nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.