Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
Chương 85: Thi Hội
Gừng càng già càng cay
17/10/2022
Hôm nay, Lê Dương Chính xuất phát tới trường thi tham gia thi Hội, nhìn
đường phố tấp nập người qua lại, thư sinh cõng lều chõng hướng về cổng
đăng ký toàn là người lạ mặt, hắn cảm thấy mọi thứ thật thần kỳ.
Rõ ràng đời trước hắn phải vùng vẫy trong vũng bùn dơ bẩn, bị thù hận trói buộc suốt mười mấy năm trời cuối cùng chết không nhắm mắt, vậy mà đời này hắn lại chuẩn bị thi cử làm quan, hoàn cảnh trái ngược như thế làm lòng hắn không khỏi dạt dào cảm xúc.
Tại kiếp này hắn có nhóc con, có gia đình, có công danh sự nghiệp, chỉ cần trả thù là đủ…
Ha ha… Không biết từ bao giờ, việc trả thù lại xếp sau cùng như vậy.
Lê Dương Chính lắc đầu cười khổ rồi tiến đến chỗ lính canh kiểm tra quần áo vật dụng, sau khi vào trường thi, hắn lập tức đụng phải Mã Thúc Bảo và Tô Mạnh Thư đang đứng đợi.
“Thúc Bảo, Thư huynh.” Lê Dương Chính chủ động tiến tới chào hỏi.
“Anh đến rồi à, anh Kiệt đợi anh bên kia đấy, chúng ta đi qua đó thôi.”
Mã Thúc Bảo hớn hở lôi kéo Lê Dương Chính đi về phía Lý Anh Kiệt, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt khó coi của Tô Mạnh Thư, hắn ta nhìn chỗ đang giao nhau giữa bàn tay của hai người, trong lòng bỗng nhiên hừng hực ngọn lửa ghen ghét.
Lúc này, Lý Anh Kiệt đang đứng trò chuyện với một đám thanh niên ăn mặc hoa quý, thấy Lê Dương Chính tới bèn niềm nở vẫy tay gọi: “Em họ tới rồi sao? Vị này là Dương Tài Khang, học sinh đứng đầu Đại Tự Viện, huynh ấy cứ nhắc em mãi đấy.”
Lê Dương Chính chắp tay chào thanh niên đối diện một cái, dáng vẻ thong dong nhưng lại không có ý kết thân khiến nụ cười trên mặt Dương Tài Khang bỗng chốc cứng đờ.
Tuy nhiên ngay sau đó gã lại mỉm cười nói: “Ngưỡng mộ thực học của Chính huynh đã lâu, không biết có cơ hội giao lưu trao đổi hay không?”
Lê Dương Chính nhướng mày làm ra vẻ cà lơ phất phơ hỏi ngược lại: “Lúc trước tôi ăn chơi trác táng thế mà được Khang huynh ngưỡng mộ, chẳng lẽ ngưỡng mộ tài ăn chơi của tôi sao? Ha ha, thế thì có dịp mời Khang huynh theo tôi đến các tụ điểm ăn chơi để mở mang tầm mắt.”
“Ngươi…”
Một gã thư sinh đứng bên cạnh Dương Tài Khang tức giận chỉ tay định mắng người nhưng bị gã ta ngăn lại.
Lê Dương Chính chề môi nhún vai, Lý Anh Kiệt thấy vậy chỉ biết thở dài, mỗi khi em họ diễn trò là sẽ lại có một con mồi sập bẫy, chỉ là không biết tại sao hắn lại nhắm vào Dương Tài Khang, trước đó hai người cũng không hề có xích mích gì kia mà.
Sau đó Lý Anh Kiệt cười nói giả lả rồi kéo Lê Dương Chính đi chỗ khác, Mã Thúc Bảo bám theo sau, chỉ có Tô Mạnh Thư vẫn ở lại trò chuyện với đám người của Dương Tài Khang.
Nhìn theo bóng lưng của ba người Lê Dương Chính, gã thư sinh đứng bên cạnh Dương Tài Khang hừ một tiếng rồi nói: “Chó ngáp phải ruồi mà tưởng mình tài giỏi lắm, nếu không có ông Thiệu Quang dạy cho làm toán và may mắn trồng được khoai tây thì không biết có đậu tú tài hay không chứ ở đó huênh hoang!”
Một người khác tiếp lời: “Đúng vậy, lần này thi Hội không cho toán học, đoán chừng cũng không cho bài luận thực tế, để xem nó sẽ đậu hạng mấy, có lẽ nó không trượt nhưng nếu hạng quá thấp vẫn sẽ trở thành trò cười ngay thôi, giành giải nguyên bằng may mắn thì có gì đáng lấy làm vinh dự chứ.”
“Ha ha, không như Khang huynh, thực học chính quy, Hội nguyên lần này chắc chắn thuộc về huynh ấy rồi.”
"Không sai, lần này Khang huynh phải cho bọn công tử ăn chơi kia biết thế nào là lễ độ, giành lại uy phong cho Đại Tự Viện chúng ta."
Tiếp theo đó là vô số lời tán dương Dương Tài Khang, gã ta cũng chỉ cười cười đáp trả chứ không tỏ vẻ kiêu ngạo gì, trong lòng thầm nghĩ qua những biểu hiện vừa rồi thì có lẽ Lê Dương Chính chỉ là con rối phế vật, chắc chắn có người đứng phía sau điều khiển hắn.
Nếu vậy gã ta không cần đề phòng hắn làm gì, đợi thi xong gã ta nhất định sẽ tìm được cao nhân đứng sau màn rồi thách đấu một phen vậy.
Bên này, Lý Anh Kiệt đi bên cạnh Lê Dương Chính, hỏi: “Trước đây em và Dương Tài Khang có ân oán gì sao?”
Mã Thúc Bảo bèn nhanh nhảu đáp: "Cần gì phải có xích mích, nhìn cái dáng vẻ ngụy quân tử của gã là đủ ghét rồi."
Mã Thúc Bảo thường xuyên bị mang ra so sánh với Dương Tài Khang cho nên cũng không ưa gì gã.
Lê Dương Chính lắc đầu đáp: “Em biết anh đang muốn nói gì, trước đây em và gã ta không hề chạm mặt nhau chứ nói gì tới ân oán, nhưng hiện tại gã ta đã leo lên đầu em rồi, em cũng không thể đứng yên.”
Lần trước có một tốp người dân thường tới trước cổng phủ thái sư làm loạn, họ không phải thư sinh đòi công bằng mà chính là những kẻ cờ bạc thua do đặt cược Lê Dương Chính thi rớt, nghe lời xúi giục bèn kích động quần chúng ăn vạ hắn, mà người giật dây sau lưng này không ai khác chính là Dương Tài Khang.
Rõ ràng đời trước hắn phải vùng vẫy trong vũng bùn dơ bẩn, bị thù hận trói buộc suốt mười mấy năm trời cuối cùng chết không nhắm mắt, vậy mà đời này hắn lại chuẩn bị thi cử làm quan, hoàn cảnh trái ngược như thế làm lòng hắn không khỏi dạt dào cảm xúc.
Tại kiếp này hắn có nhóc con, có gia đình, có công danh sự nghiệp, chỉ cần trả thù là đủ…
Ha ha… Không biết từ bao giờ, việc trả thù lại xếp sau cùng như vậy.
Lê Dương Chính lắc đầu cười khổ rồi tiến đến chỗ lính canh kiểm tra quần áo vật dụng, sau khi vào trường thi, hắn lập tức đụng phải Mã Thúc Bảo và Tô Mạnh Thư đang đứng đợi.
“Thúc Bảo, Thư huynh.” Lê Dương Chính chủ động tiến tới chào hỏi.
“Anh đến rồi à, anh Kiệt đợi anh bên kia đấy, chúng ta đi qua đó thôi.”
Mã Thúc Bảo hớn hở lôi kéo Lê Dương Chính đi về phía Lý Anh Kiệt, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt khó coi của Tô Mạnh Thư, hắn ta nhìn chỗ đang giao nhau giữa bàn tay của hai người, trong lòng bỗng nhiên hừng hực ngọn lửa ghen ghét.
Lúc này, Lý Anh Kiệt đang đứng trò chuyện với một đám thanh niên ăn mặc hoa quý, thấy Lê Dương Chính tới bèn niềm nở vẫy tay gọi: “Em họ tới rồi sao? Vị này là Dương Tài Khang, học sinh đứng đầu Đại Tự Viện, huynh ấy cứ nhắc em mãi đấy.”
Lê Dương Chính chắp tay chào thanh niên đối diện một cái, dáng vẻ thong dong nhưng lại không có ý kết thân khiến nụ cười trên mặt Dương Tài Khang bỗng chốc cứng đờ.
Tuy nhiên ngay sau đó gã lại mỉm cười nói: “Ngưỡng mộ thực học của Chính huynh đã lâu, không biết có cơ hội giao lưu trao đổi hay không?”
Lê Dương Chính nhướng mày làm ra vẻ cà lơ phất phơ hỏi ngược lại: “Lúc trước tôi ăn chơi trác táng thế mà được Khang huynh ngưỡng mộ, chẳng lẽ ngưỡng mộ tài ăn chơi của tôi sao? Ha ha, thế thì có dịp mời Khang huynh theo tôi đến các tụ điểm ăn chơi để mở mang tầm mắt.”
“Ngươi…”
Một gã thư sinh đứng bên cạnh Dương Tài Khang tức giận chỉ tay định mắng người nhưng bị gã ta ngăn lại.
Lê Dương Chính chề môi nhún vai, Lý Anh Kiệt thấy vậy chỉ biết thở dài, mỗi khi em họ diễn trò là sẽ lại có một con mồi sập bẫy, chỉ là không biết tại sao hắn lại nhắm vào Dương Tài Khang, trước đó hai người cũng không hề có xích mích gì kia mà.
Sau đó Lý Anh Kiệt cười nói giả lả rồi kéo Lê Dương Chính đi chỗ khác, Mã Thúc Bảo bám theo sau, chỉ có Tô Mạnh Thư vẫn ở lại trò chuyện với đám người của Dương Tài Khang.
Nhìn theo bóng lưng của ba người Lê Dương Chính, gã thư sinh đứng bên cạnh Dương Tài Khang hừ một tiếng rồi nói: “Chó ngáp phải ruồi mà tưởng mình tài giỏi lắm, nếu không có ông Thiệu Quang dạy cho làm toán và may mắn trồng được khoai tây thì không biết có đậu tú tài hay không chứ ở đó huênh hoang!”
Một người khác tiếp lời: “Đúng vậy, lần này thi Hội không cho toán học, đoán chừng cũng không cho bài luận thực tế, để xem nó sẽ đậu hạng mấy, có lẽ nó không trượt nhưng nếu hạng quá thấp vẫn sẽ trở thành trò cười ngay thôi, giành giải nguyên bằng may mắn thì có gì đáng lấy làm vinh dự chứ.”
“Ha ha, không như Khang huynh, thực học chính quy, Hội nguyên lần này chắc chắn thuộc về huynh ấy rồi.”
"Không sai, lần này Khang huynh phải cho bọn công tử ăn chơi kia biết thế nào là lễ độ, giành lại uy phong cho Đại Tự Viện chúng ta."
Tiếp theo đó là vô số lời tán dương Dương Tài Khang, gã ta cũng chỉ cười cười đáp trả chứ không tỏ vẻ kiêu ngạo gì, trong lòng thầm nghĩ qua những biểu hiện vừa rồi thì có lẽ Lê Dương Chính chỉ là con rối phế vật, chắc chắn có người đứng phía sau điều khiển hắn.
Nếu vậy gã ta không cần đề phòng hắn làm gì, đợi thi xong gã ta nhất định sẽ tìm được cao nhân đứng sau màn rồi thách đấu một phen vậy.
Bên này, Lý Anh Kiệt đi bên cạnh Lê Dương Chính, hỏi: “Trước đây em và Dương Tài Khang có ân oán gì sao?”
Mã Thúc Bảo bèn nhanh nhảu đáp: "Cần gì phải có xích mích, nhìn cái dáng vẻ ngụy quân tử của gã là đủ ghét rồi."
Mã Thúc Bảo thường xuyên bị mang ra so sánh với Dương Tài Khang cho nên cũng không ưa gì gã.
Lê Dương Chính lắc đầu đáp: “Em biết anh đang muốn nói gì, trước đây em và gã ta không hề chạm mặt nhau chứ nói gì tới ân oán, nhưng hiện tại gã ta đã leo lên đầu em rồi, em cũng không thể đứng yên.”
Lần trước có một tốp người dân thường tới trước cổng phủ thái sư làm loạn, họ không phải thư sinh đòi công bằng mà chính là những kẻ cờ bạc thua do đặt cược Lê Dương Chính thi rớt, nghe lời xúi giục bèn kích động quần chúng ăn vạ hắn, mà người giật dây sau lưng này không ai khác chính là Dương Tài Khang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.