Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
Chương 58: Thi Hương (2)
Gừng càng già càng cay
14/10/2022
Lê Dương Chính nhìn qua người vừa nói chuyện thì thấy trước mặt mình là một chàng thư sinh không quá gầy gò nhưng mặt mũi xanh xao, môi tái nhợt, vừa nhìn đã biết người này chịu không ít khổ sở vì trận mưa tối qua rồi.
Mặc dù không muốn chia sẻ đồ ăn Trương Ai Thống làm cho mình, ngón tay của nhóc con đã đỏ hết mới làm ra được túi bánh này đấy, nhưng Lê Dương Chính cũng không nói gì nhiều bèn đưa ba khối bánh cho người kia, hắn ta vội vàng cảm tạ rồi trở về chỗ của mình.
Lê Dương Chính nhìn qua lều chõng của tên thư sinh kia thì thấy hắn ta chưa kịp ăn một khối bánh nào người bên cạnh đã giật lấy bỏ hết vào miệng ăn ngấu nghiến, tên thư sinh kia cũng không tỏ ra tức giận mà chỉ buồn bã nằm co ro bên trong lều.
Lê Dương Chính khẽ cau mày, trong lòng có chút không vui, rõ ràng đói muốn chết lại không tự mở miệng đi xin mà nhờ vả người ta đi xin giùm, gã ta biết xấu hổ chẳng lẽ tên thư sinh kia không biết sao? Vậy mà còn không chừa cho tên thư sinh kia một miếng bánh nào, loại người này ích kỷ lại vô ơn, chỉ có tên khờ khạo kia mới tình nguyện giúp đỡ mà thôi.
Phương Nhạc cũng khổ không nói nên lời, hắn ta chính là người vừa xin bánh từ Lê Dương Chính, bình thường hắn ta ăn rất nhiều, chịu đói như thế này không khác gì cực hình, nhưng hắn ta khó lòng mở miệng xin ăn cho nên định sẽ cố nhịn đến tối.
Tuy nhiên em họ của hắn ta là Phương Duy lại không chịu được bèn thúc giục hắn ta đi xin ăn, hết cách hắn ta đành mặt dày mày dạn đánh bạo tiến đến chỗ của Lê Dương Chính, may mắn vị công tử kia khá hiền hòa không làm khó hắn ta, nếu không hắn ta đã muối mặt trước đám đông rồi, có khi còn bị quan chủ khảo đánh giá thấp về nhân phẩm.
Có điều Phương Nhạc không ngờ được chính là Phương Duy căn bản có đồ ăn tích trữ, nguyên nhân gã muốn sai hắn ta đi xin ăn chỉ là vì muốn người anh họ này của mình bị sỉ nhục, tốt nhất xảy ra ẩu đả để hắn ta bị tước tư cách thi, thật không ngờ con trai của thái sư không hề điêu ngoa ác nghiệt như lời đồn, lần này gã lại thất thủ rồi.
Ngày hôm sau, vòng thi thứ tư cũng là phần khó nhất quyết định ai là tú tài ai đỗ cử nhân, người đỗ ông cử [1] mới có thể tiếp tục thi Hội, được coi như có công danh trong người.
Được ăn uống no đủ, tinh thần của Lê Dương Chính cũng sáng sủa hơn nhiều, mặc dù quần áo trên người đã bốc mùi ẩm mốc, nhưng đời trước hắn đã từng trải qua rất nhiều khổ sở, chút khó khăn này không đáng là bao.
Đại phu Đề Khắc biết hôm qua rất nhiều thí sinh chật vật vì thời tiết, nhưng đây lại là cơ hội để ông ấy đánh giá tư chất của từng người, gặp khó không nản, gặp khổ không lui, đó mới là phẩm chất cao quý của người làm quan, so với những người an toàn ở bên trong mái hiên bo bo giữ mình, ông sẽ càng chú ý thí sinh chịu sự ảnh hưởng của thời tiết hơn.
Đề thi nhanh chóng được phát ra, Trương Hải nhìn một lượt đề bài, trong lòng mừng như điên!
Chính là nó! Đây chính là bài luận mà vị bán tiên kia đã cho gã, mặc dù ông cụ kia chỉ cho phần đã làm sẵn, nhưng hoàn toàn phù hợp với đề bài, quả nhiên thần tiên cũng giúp mình.
Gã vốn còn lo lắng về vòng thi thứ ba, nhưng ngẫm lại thì gã không làm được những người khác cũng chưa chắc làm được, mà vòng thi thứ tư này sẽ có cơ hội trực tiếp xuất hiện trước mặt thánh thượng, cơ hội lớn bằng trời này còn quan trọng hơn cả đỗ Giải nguyên.
Sau khi chủ khảo sàng lọc ra những thí sinh đỗ cử nhân thì sẽ chọn mười bài luận xuất sắc nhất dâng lên cho nhà vua sắp xếp thứ tự, đồng nghĩa với việc đã lọt vào mắt xanh của ngài, sau này vào triều làm quan sẽ càng được trọng dụng.
Đề thi năm nay là về sản lượng lúa gạo, yêu cầu các thí sinh phân tích hiện trạng lương thực và đưa ra cách giải quyết, mọi người múa bút thành văn, Lê Dương Chính cũng không ngoại lệ.
Thật ra đây là vòng thi hắn mong đợi nhất, cũng là mục đích hắn thu gom khoai tây, hắn không tin sau khi đọc bài luận này, nhà vua còn có thể ngồi yên.
Một nén nhang vừa tắt, lục tục có vài thí sinh ngất xỉu được đưa ra ngoài, Lê Dương Chính vốn còn đang khỏe mạnh cũng bị áp lực đè nặng đầu óc choáng váng, hắn cảm thấy người của mình nóng ran, đoán chừng đã nhiễm lạnh rồi, xem ra sau khi thi xong, hắn phải nhờ ông ngoại rèn luyện thể lực thêm cho mình mới được.
Thi Hương kết thúc, Lê Dương Chính nộp bài, đầu óc càng thêm nặng nề, hắn cố gắng đứng dậy đi ra cổng, trong lúc đang tìm kiếm bóng dáng của thằng Quy thì một giọng nói chế giễu vang lên: “Đi đâu mà vội vàng thế? Hải này còn đang đợi cậu ba Chính sủa vài tiếng nghe chơi đấy.”
Lê Dương Chính quay đầu lại, Trương Hải hất cằm đi tới, trước cổng tập trung rất nhiều người, ai nấy đều ghé mắt nhìn về phía này, thấy vậy gã càng đắc ý nói lớn: “Các vị bằng hữu ở đây đừng hiểu lầm, chẳng qua ta và cậu Chính có giao kèo, ta chỉ sợ cậu Chính đi gấp quá lại quên cho nên có lòng tốt nhắc nhở mà thôi.”
Mọi người xung quanh châu đầu ghé tai bàn tán.
“Nghe nói hai người này cá cược với nhau, nếu cậu Chính thua sẽ phải sủa tiếng chó đấy.”
“Eo ôi tự tin gớm, hắn ta nổi tiếng ăn chơi mà dám cá cược cơ à?”
“Thì mạnh miệng lấy oai đó mà, thua thì chơi bài chuồn, à mà trong thành còn mở sòng cá cược nữa, nghe nói lớn lắm.”
“Tôi có chơi đấy nhé, lần này thắng đậm rồi.”
Phương Nhạc vừa đi ra, nghe mọi người bàn tán chỉ trỏ Lê Dương Chính trong lòng cảm thấy bất bình thay hắn bèn nói: “Đều là người đọc sách với nhau, sao các anh lại nặng lời như thế chứ?”
Lê Dương Chính liếc mắt nhìn sang thì thấy người ra mặt cho mình là tên thư sinh mình cho bánh, trong lòng thầm nghĩ người này mặc dù ngốc nhưng cũng là kẻ tri ân đồ báo, rất đáng quý.
Tuy nhiên Phương Duy đứng bên cạnh Phương Nhạc lại lên tiếng mỉa mai: “Hừ, đúng là đồ nịnh nọt, dù anh có bợ đỡ người ta thì hắn cũng không thèm để mắt đến thứ nghèo hèn như anh đâu.”
Nói xong gã bỏ đi, Phương Nhạc bị em họ mắng thẳng thừng trước đám đông như vậy thì rất xấu hổ, sau đó hắn ta nhìn Lê Dương Chính với ánh mắt áy náy rồi cúi gằm mặt xuống lặng lẽ đi theo em họ.
Lê Dương Chính không hề tỏ ra tức giận hay sợ sệt, trái lại cong môi cười nói: “Vừa mới thi xong mà cậu Hải đã biết tôi thi trượt rồi sao? Chẳng lẽ cậu Hải đã biết trước kết quả rồi?”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Trương Hải, biết trước kết quả chẳng phải đồng nghĩa với việc đi cửa sau sao?
Trương Hải tức giận quát: “Ngươi bớt hồ ngôn loạn ngữ đi, ngươi đang sợ thua cho nên sinh sự đúng không?”
Đúng lúc này Lý Anh Kiệt đi ra thấy vậy lập tức tiến tới chắn trước người Lê Dương Chính, trợn mắt nhìn Trương Hải: “Công tử Hải chớ nên hùng hổ dọa người như thế, nếu tới tai quan chủ khảo thì không ai đẹp mặt đâu.”
Trương Hải thấy con trai của thị lang và cháu trai của thượng thư cũng có mặt, biết mình không thể đắc tội bèn hừ lạnh, nghiến răng nói: “Cứ chờ đó.”
Sau đó gã bỏ đi, đám người xung quanh cũng tan ra, Lê Dương Chính chắp tay cảm tạ: “Cảm tạ anh họ đã che…”
“Chính!” Lý Anh Kiệt hét lên.
Chỉ thấy cơ thể của Lê Dương Chính chao đảo vài cái rồi đổ ập về phía trước.
“Cậu ba, cậu sao vậy?” Thằng Quy hớt hải chạy tới.
Lý Anh Kiệt đỡ lấy Lê Dương Chính, gấp gáp nói: “Mau đưa nó về phủ.”
Xe ngựa lăn bánh chạy vội về phía phủ thái sư, lúc này Lý thị và Trương Ai Thống đang đứng trước cửa đợi Lê Dương Chính trở về, vừa nhìn thấy xe ngựa hai người lập tức ra đón.
Tuy nhiên còn chưa kịp vui mừng thì lại thấy thằng Quy cõng Lê Dương Chính đã bất tỉnh nhân sự xuống kiệu, hai chân của Lý thị mềm nhũn trực tiếp khuỵu xuống.
"Bà lớn!"
Kẻ hầu người hạ đứng bên cạnh lập tức trở nên hỗn loạn.
- -
Chú thích:
[1] Qua được 3 kỳ đầu (hay còn gọi là ba trường) thì đỗ cấp Tú tài (tức Sinh đồ, dân gian gọi là ông Đồ, ông Tú).
Qua được cả bốn kỳ thì đỗ cấp cử nhân (tức Hương cống - ông Cống, ông Cử)
Mặc dù không muốn chia sẻ đồ ăn Trương Ai Thống làm cho mình, ngón tay của nhóc con đã đỏ hết mới làm ra được túi bánh này đấy, nhưng Lê Dương Chính cũng không nói gì nhiều bèn đưa ba khối bánh cho người kia, hắn ta vội vàng cảm tạ rồi trở về chỗ của mình.
Lê Dương Chính nhìn qua lều chõng của tên thư sinh kia thì thấy hắn ta chưa kịp ăn một khối bánh nào người bên cạnh đã giật lấy bỏ hết vào miệng ăn ngấu nghiến, tên thư sinh kia cũng không tỏ ra tức giận mà chỉ buồn bã nằm co ro bên trong lều.
Lê Dương Chính khẽ cau mày, trong lòng có chút không vui, rõ ràng đói muốn chết lại không tự mở miệng đi xin mà nhờ vả người ta đi xin giùm, gã ta biết xấu hổ chẳng lẽ tên thư sinh kia không biết sao? Vậy mà còn không chừa cho tên thư sinh kia một miếng bánh nào, loại người này ích kỷ lại vô ơn, chỉ có tên khờ khạo kia mới tình nguyện giúp đỡ mà thôi.
Phương Nhạc cũng khổ không nói nên lời, hắn ta chính là người vừa xin bánh từ Lê Dương Chính, bình thường hắn ta ăn rất nhiều, chịu đói như thế này không khác gì cực hình, nhưng hắn ta khó lòng mở miệng xin ăn cho nên định sẽ cố nhịn đến tối.
Tuy nhiên em họ của hắn ta là Phương Duy lại không chịu được bèn thúc giục hắn ta đi xin ăn, hết cách hắn ta đành mặt dày mày dạn đánh bạo tiến đến chỗ của Lê Dương Chính, may mắn vị công tử kia khá hiền hòa không làm khó hắn ta, nếu không hắn ta đã muối mặt trước đám đông rồi, có khi còn bị quan chủ khảo đánh giá thấp về nhân phẩm.
Có điều Phương Nhạc không ngờ được chính là Phương Duy căn bản có đồ ăn tích trữ, nguyên nhân gã muốn sai hắn ta đi xin ăn chỉ là vì muốn người anh họ này của mình bị sỉ nhục, tốt nhất xảy ra ẩu đả để hắn ta bị tước tư cách thi, thật không ngờ con trai của thái sư không hề điêu ngoa ác nghiệt như lời đồn, lần này gã lại thất thủ rồi.
Ngày hôm sau, vòng thi thứ tư cũng là phần khó nhất quyết định ai là tú tài ai đỗ cử nhân, người đỗ ông cử [1] mới có thể tiếp tục thi Hội, được coi như có công danh trong người.
Được ăn uống no đủ, tinh thần của Lê Dương Chính cũng sáng sủa hơn nhiều, mặc dù quần áo trên người đã bốc mùi ẩm mốc, nhưng đời trước hắn đã từng trải qua rất nhiều khổ sở, chút khó khăn này không đáng là bao.
Đại phu Đề Khắc biết hôm qua rất nhiều thí sinh chật vật vì thời tiết, nhưng đây lại là cơ hội để ông ấy đánh giá tư chất của từng người, gặp khó không nản, gặp khổ không lui, đó mới là phẩm chất cao quý của người làm quan, so với những người an toàn ở bên trong mái hiên bo bo giữ mình, ông sẽ càng chú ý thí sinh chịu sự ảnh hưởng của thời tiết hơn.
Đề thi nhanh chóng được phát ra, Trương Hải nhìn một lượt đề bài, trong lòng mừng như điên!
Chính là nó! Đây chính là bài luận mà vị bán tiên kia đã cho gã, mặc dù ông cụ kia chỉ cho phần đã làm sẵn, nhưng hoàn toàn phù hợp với đề bài, quả nhiên thần tiên cũng giúp mình.
Gã vốn còn lo lắng về vòng thi thứ ba, nhưng ngẫm lại thì gã không làm được những người khác cũng chưa chắc làm được, mà vòng thi thứ tư này sẽ có cơ hội trực tiếp xuất hiện trước mặt thánh thượng, cơ hội lớn bằng trời này còn quan trọng hơn cả đỗ Giải nguyên.
Sau khi chủ khảo sàng lọc ra những thí sinh đỗ cử nhân thì sẽ chọn mười bài luận xuất sắc nhất dâng lên cho nhà vua sắp xếp thứ tự, đồng nghĩa với việc đã lọt vào mắt xanh của ngài, sau này vào triều làm quan sẽ càng được trọng dụng.
Đề thi năm nay là về sản lượng lúa gạo, yêu cầu các thí sinh phân tích hiện trạng lương thực và đưa ra cách giải quyết, mọi người múa bút thành văn, Lê Dương Chính cũng không ngoại lệ.
Thật ra đây là vòng thi hắn mong đợi nhất, cũng là mục đích hắn thu gom khoai tây, hắn không tin sau khi đọc bài luận này, nhà vua còn có thể ngồi yên.
Một nén nhang vừa tắt, lục tục có vài thí sinh ngất xỉu được đưa ra ngoài, Lê Dương Chính vốn còn đang khỏe mạnh cũng bị áp lực đè nặng đầu óc choáng váng, hắn cảm thấy người của mình nóng ran, đoán chừng đã nhiễm lạnh rồi, xem ra sau khi thi xong, hắn phải nhờ ông ngoại rèn luyện thể lực thêm cho mình mới được.
Thi Hương kết thúc, Lê Dương Chính nộp bài, đầu óc càng thêm nặng nề, hắn cố gắng đứng dậy đi ra cổng, trong lúc đang tìm kiếm bóng dáng của thằng Quy thì một giọng nói chế giễu vang lên: “Đi đâu mà vội vàng thế? Hải này còn đang đợi cậu ba Chính sủa vài tiếng nghe chơi đấy.”
Lê Dương Chính quay đầu lại, Trương Hải hất cằm đi tới, trước cổng tập trung rất nhiều người, ai nấy đều ghé mắt nhìn về phía này, thấy vậy gã càng đắc ý nói lớn: “Các vị bằng hữu ở đây đừng hiểu lầm, chẳng qua ta và cậu Chính có giao kèo, ta chỉ sợ cậu Chính đi gấp quá lại quên cho nên có lòng tốt nhắc nhở mà thôi.”
Mọi người xung quanh châu đầu ghé tai bàn tán.
“Nghe nói hai người này cá cược với nhau, nếu cậu Chính thua sẽ phải sủa tiếng chó đấy.”
“Eo ôi tự tin gớm, hắn ta nổi tiếng ăn chơi mà dám cá cược cơ à?”
“Thì mạnh miệng lấy oai đó mà, thua thì chơi bài chuồn, à mà trong thành còn mở sòng cá cược nữa, nghe nói lớn lắm.”
“Tôi có chơi đấy nhé, lần này thắng đậm rồi.”
Phương Nhạc vừa đi ra, nghe mọi người bàn tán chỉ trỏ Lê Dương Chính trong lòng cảm thấy bất bình thay hắn bèn nói: “Đều là người đọc sách với nhau, sao các anh lại nặng lời như thế chứ?”
Lê Dương Chính liếc mắt nhìn sang thì thấy người ra mặt cho mình là tên thư sinh mình cho bánh, trong lòng thầm nghĩ người này mặc dù ngốc nhưng cũng là kẻ tri ân đồ báo, rất đáng quý.
Tuy nhiên Phương Duy đứng bên cạnh Phương Nhạc lại lên tiếng mỉa mai: “Hừ, đúng là đồ nịnh nọt, dù anh có bợ đỡ người ta thì hắn cũng không thèm để mắt đến thứ nghèo hèn như anh đâu.”
Nói xong gã bỏ đi, Phương Nhạc bị em họ mắng thẳng thừng trước đám đông như vậy thì rất xấu hổ, sau đó hắn ta nhìn Lê Dương Chính với ánh mắt áy náy rồi cúi gằm mặt xuống lặng lẽ đi theo em họ.
Lê Dương Chính không hề tỏ ra tức giận hay sợ sệt, trái lại cong môi cười nói: “Vừa mới thi xong mà cậu Hải đã biết tôi thi trượt rồi sao? Chẳng lẽ cậu Hải đã biết trước kết quả rồi?”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Trương Hải, biết trước kết quả chẳng phải đồng nghĩa với việc đi cửa sau sao?
Trương Hải tức giận quát: “Ngươi bớt hồ ngôn loạn ngữ đi, ngươi đang sợ thua cho nên sinh sự đúng không?”
Đúng lúc này Lý Anh Kiệt đi ra thấy vậy lập tức tiến tới chắn trước người Lê Dương Chính, trợn mắt nhìn Trương Hải: “Công tử Hải chớ nên hùng hổ dọa người như thế, nếu tới tai quan chủ khảo thì không ai đẹp mặt đâu.”
Trương Hải thấy con trai của thị lang và cháu trai của thượng thư cũng có mặt, biết mình không thể đắc tội bèn hừ lạnh, nghiến răng nói: “Cứ chờ đó.”
Sau đó gã bỏ đi, đám người xung quanh cũng tan ra, Lê Dương Chính chắp tay cảm tạ: “Cảm tạ anh họ đã che…”
“Chính!” Lý Anh Kiệt hét lên.
Chỉ thấy cơ thể của Lê Dương Chính chao đảo vài cái rồi đổ ập về phía trước.
“Cậu ba, cậu sao vậy?” Thằng Quy hớt hải chạy tới.
Lý Anh Kiệt đỡ lấy Lê Dương Chính, gấp gáp nói: “Mau đưa nó về phủ.”
Xe ngựa lăn bánh chạy vội về phía phủ thái sư, lúc này Lý thị và Trương Ai Thống đang đứng trước cửa đợi Lê Dương Chính trở về, vừa nhìn thấy xe ngựa hai người lập tức ra đón.
Tuy nhiên còn chưa kịp vui mừng thì lại thấy thằng Quy cõng Lê Dương Chính đã bất tỉnh nhân sự xuống kiệu, hai chân của Lý thị mềm nhũn trực tiếp khuỵu xuống.
"Bà lớn!"
Kẻ hầu người hạ đứng bên cạnh lập tức trở nên hỗn loạn.
- -
Chú thích:
[1] Qua được 3 kỳ đầu (hay còn gọi là ba trường) thì đỗ cấp Tú tài (tức Sinh đồ, dân gian gọi là ông Đồ, ông Tú).
Qua được cả bốn kỳ thì đỗ cấp cử nhân (tức Hương cống - ông Cống, ông Cử)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.