Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 109
Triệu Văn Đồ
28/07/2024
Tạ Cảnh Ngọc quay đầu nhìn về phía Vân Sơ: “Phu nhân, An Tĩnh Vương có ý gì không?”
“An Tĩnh Vương nguyện ý nạp Phinh tỷ nhi làm thị thiếp.” Vân Sơ mở miệng: “Phu quân nghĩ thế nào?”
Lão thái thái nhẹ nhàng thở ra, An Tĩnh Vương nguyện ý phụ trách là được, bằng không Phinh tỷ nhi mất đi trong sạch, không ai muốn cưới cũng là một chuyện rất khó giải quyết.
Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc vô cùng khó coi, thị thiếp còn không bằng di nương của gia đình bình thường, chỉ như nha hoàn thông phòng chuyên làm ấm giường mà thôi, tốt xấu cũng là nữ nhi nhà quan mà phải lưu lạc tới mức đi làm ấm giường cho người ta, mặt mũi Tạ gia bọn họ đã bị giẫm đạp dưới đất rồi, thật là làm nhục gia phong Tạ gia.
Vân Sơ tiếp tục nói: “Nhưng sau khi ta nói muốn kiện lên Đại Lý Tự, An Tĩnh Vương đã hứa nạp Phinh tỷ nhi làm trắc phi.”
“Cái gì, trắc phi?” Lão thái thái lộ ra vẻ không thể tin được: “Ta nghe nói trắc phi của nhị hoàng tử là đích thứ nữ của Tam phẩm Quang Lộc Tự khanh, Phinh tỷ nhi có thể làm trắc phi của An Tĩnh Vương, đây là tổ tiên Tạ gia hiển linh.”
“Nhưng mẫu thân cự tuyệt!” Tạ Phinh khóc lớn nói: “Mẫu thân không đồng ý cho cháu làm trắc phi của An Tĩnh Vương, không thể đàm phán với An Tĩnh Vương, An Tĩnh Vương tức giận, đời này của cháu cũng xong rồi...”
Nàng ta trăm tính vạn tính lại không ngờ được mẫu thân không chịu đồng ý.
Đời này của nàng ta đã hủy trên tay mẫu thân rồi.
“Phu nhân, Phinh tỷ nhi nói thật sao?” Thấy Vân Sơ gật đầu, Tạ Cảnh Ngọc nhấp môi nói: “Phu nhân thật sự muốn tới Đại Lý Tự cáo trạng sao?”
“Không được không được, không thể kiện.” Nguyên thị lắc đầu như trống bỏi: “Làm lớn chuyện này thì thanh danh của Phinh tỷ nhi cũng bị hủy, Tạ gia cũng sẽ trở thành trò cười cho cả kinh thành, Sơ nhi, không thể đến Đại Lý Tự!”
Lão thái thái đập quải trượng, lạnh lùng nói: “Sơ nhi, con là chủ mẫu Tạ gia, làm gì cũng phải đặt danh dự Tạ gia lên đầu, bây giờ con mau đi gặp An Tĩnh Vương, nói đồng ý cho Phinh tỷ nhi làm trắc phi, Cảnh Ngọc, con đi với Sơ nhi đi!”
“Ta đây nói vài lời tục tĩu vậy.” Vân Sơ thờ ơ mở miệng: “Chuyện Phinh tỷ nhi tính kế An Tĩnh Vương, An Tĩnh Vương nhất thời không nhận ra, nhưng một người lăn lộn ở hậu cung nhiều năm như Đức phi sẽ không nhìn rõ sao? Một khi Phinh tỷ nhi trở thành trắc phi thì chẳng khác gì cá nằm trên thớt, bị An Tĩnh Vương vắng vẻ, bị Đức phi làm khó dễ, bị Vương phi tương lai tra tấn, làm sao nó chịu được, nó mới mười ba, đời này cũng chỉ có thể từ từ chết già trong phủ An Tĩnh Vương sao?”
Tạ Phinh không khỏi run lên.
Đúng vậy, cả mẫu thân cũng có thể nhìn ra mưu kế của nàng ta, Đức phi sao lại không nhận ra.
Nàng ta dám can đảm tính kế An Tĩnh Vương, e là Đức phi sẽ lột da nàng ta mất.
Hơn nữa sau này An Tĩnh Vương phi vào cửa, nhất định sẽ tìm mọi cách ép nàng ta đi vào khuôn khổ...
“Mấy người đều chỉ nghĩ cách bám vào phủ An Tĩnh Vương nhưng lại không nghĩ xem sau này Phinh tỷ nhi phải sống thế nào.” Vân Sơ lắc đầu: “Thanh danh Tạ gia quan trọng nhưng theo ta thấy Phinh tỷ nhi có thể sống được bao lâu lại càng quan trọng hơn.”
Tạ Phinh lại không nhịn được ứa nước mắt. Thì ra mẫu thân không cho nàng ta làm trắc phi là vị sợ nàng ta vào phủ An Tĩnh Vương sẽ phải chịu tủi nhục, phải thật lòng xem nàng ta là nữ nhi thì mới suy nghĩ được đến mức đó.
Người trong từ đường đều trầm mặc, bọn họ quả thật không suy xét cho ngày tháng sau này của Phinh tỷ nhi.
Lão thái thái thậm chí còn nghĩ đây là Phinh tỷ nhi tự mình tính kế, cho dù sau này thế nào thì cũng là tự làm tự chịu.
Đương nhiên, bà ta chỉ có thể nghĩ trong lòng, bởi vì một khi nói ra thì sẽ khiến Phinh tỷ nhi ly tâm...
“Đại tỷ bây giờ chỉ còn một con đường để đi.” Tạ Thế An từ ngoài cửa từ đường bước vào: “Nếu đã tính kế An Tĩnh Vương thì chỉ còn một cách giải quyết là khiến phủ An Tĩnh Vương chủ động tới cửa xin cưới đại tỷ làm chính phi.”
Tính kế nhiều như vậy chỉ để làm một trắc phi mặc cho người ta giày xéo, Tạ gia cũng sẽ bị lửa giận của An Tĩnh Vương gây họa.
Nhưng trở thành Vương phi sẽ không giống như vậy, Vương phi phải được Hoàng Thượng tứ hôn, chính thức thành người của hoàng thất, cho dù là hoàng tử thì cũng không thể không cho Vương phi mặt mũi, cho dù An Tĩnh Vương chán ghét đại tỷ thì mỗi dịp yến hội hoàng gia cũng phải mang đại tỷ theo cùng, việc lớn việc nhỏ trong phủ An Tĩnh Vương cũng đều do đại tỷ một tay xử lý.
Chỉ cần đại tỷ tìm mọi cách mang thai đích trưởng tử của An Tĩnh Vương thì đời này vô ưu vô lo.
Vân Sơ nhìn Tạ Thế An: “Vẫn là An ca nhi hiểu ý của ta.”
Tạ Phinh lúc này mới hiểu được vì sao lúc ở chùa Khánh An mẫu thân lại có ý muốn để nàng ta thành chủ mẫu của vương phủ, thì ra đây là con đường duy nhất của nàng ta.
Tạ Cảnh Ngọc mở miệng: “Bây giờ ta đến Ngự Sử Đài một chuyến.”
Đến Ngự Sử Đài không phải để cáo trạng mà là để cảnh cáo Đức phi, Tạ gia có thể tìm Ngự sử đại nhân để cáo trạng bất cứ lúc nào...
Vân Sơ gật đầu: “An ca nhi, con ngồi xe ngựa của Tạ gia đến cửa Đại Lý Tự canh một đêm, ta về Vân gia một chuyến.”
Lão thái thái lo lắng không thôi: “Làm vậy có được không?”
Chỉ là ngụy trang đơn giản như thế, Đức phi sẽ tin tưởng sao?
Bà ta sợ chọc giận An Tĩnh Vương cùng Đức phi thì ngày lành của Tạ gia sẽ chấm dứt.
Tạ Cảnh Ngọc trả lời: “Được hay không thì vẫn phải làm trước đã.”
Nữ nhi Tạ gia mới mười ba, dù chuyện này nháo lớn thì Tạ gia cũng chỉ là mất mặt, người chịu ảnh hưởng nhiều nhất vẫn là An Tĩnh Vương.
Hắn ta đột nhiên cảm thấy may mắn, may mắn là Phinh tỷ nhi còn chưa cập kê...
“An Tĩnh Vương nguyện ý nạp Phinh tỷ nhi làm thị thiếp.” Vân Sơ mở miệng: “Phu quân nghĩ thế nào?”
Lão thái thái nhẹ nhàng thở ra, An Tĩnh Vương nguyện ý phụ trách là được, bằng không Phinh tỷ nhi mất đi trong sạch, không ai muốn cưới cũng là một chuyện rất khó giải quyết.
Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc vô cùng khó coi, thị thiếp còn không bằng di nương của gia đình bình thường, chỉ như nha hoàn thông phòng chuyên làm ấm giường mà thôi, tốt xấu cũng là nữ nhi nhà quan mà phải lưu lạc tới mức đi làm ấm giường cho người ta, mặt mũi Tạ gia bọn họ đã bị giẫm đạp dưới đất rồi, thật là làm nhục gia phong Tạ gia.
Vân Sơ tiếp tục nói: “Nhưng sau khi ta nói muốn kiện lên Đại Lý Tự, An Tĩnh Vương đã hứa nạp Phinh tỷ nhi làm trắc phi.”
“Cái gì, trắc phi?” Lão thái thái lộ ra vẻ không thể tin được: “Ta nghe nói trắc phi của nhị hoàng tử là đích thứ nữ của Tam phẩm Quang Lộc Tự khanh, Phinh tỷ nhi có thể làm trắc phi của An Tĩnh Vương, đây là tổ tiên Tạ gia hiển linh.”
“Nhưng mẫu thân cự tuyệt!” Tạ Phinh khóc lớn nói: “Mẫu thân không đồng ý cho cháu làm trắc phi của An Tĩnh Vương, không thể đàm phán với An Tĩnh Vương, An Tĩnh Vương tức giận, đời này của cháu cũng xong rồi...”
Nàng ta trăm tính vạn tính lại không ngờ được mẫu thân không chịu đồng ý.
Đời này của nàng ta đã hủy trên tay mẫu thân rồi.
“Phu nhân, Phinh tỷ nhi nói thật sao?” Thấy Vân Sơ gật đầu, Tạ Cảnh Ngọc nhấp môi nói: “Phu nhân thật sự muốn tới Đại Lý Tự cáo trạng sao?”
“Không được không được, không thể kiện.” Nguyên thị lắc đầu như trống bỏi: “Làm lớn chuyện này thì thanh danh của Phinh tỷ nhi cũng bị hủy, Tạ gia cũng sẽ trở thành trò cười cho cả kinh thành, Sơ nhi, không thể đến Đại Lý Tự!”
Lão thái thái đập quải trượng, lạnh lùng nói: “Sơ nhi, con là chủ mẫu Tạ gia, làm gì cũng phải đặt danh dự Tạ gia lên đầu, bây giờ con mau đi gặp An Tĩnh Vương, nói đồng ý cho Phinh tỷ nhi làm trắc phi, Cảnh Ngọc, con đi với Sơ nhi đi!”
“Ta đây nói vài lời tục tĩu vậy.” Vân Sơ thờ ơ mở miệng: “Chuyện Phinh tỷ nhi tính kế An Tĩnh Vương, An Tĩnh Vương nhất thời không nhận ra, nhưng một người lăn lộn ở hậu cung nhiều năm như Đức phi sẽ không nhìn rõ sao? Một khi Phinh tỷ nhi trở thành trắc phi thì chẳng khác gì cá nằm trên thớt, bị An Tĩnh Vương vắng vẻ, bị Đức phi làm khó dễ, bị Vương phi tương lai tra tấn, làm sao nó chịu được, nó mới mười ba, đời này cũng chỉ có thể từ từ chết già trong phủ An Tĩnh Vương sao?”
Tạ Phinh không khỏi run lên.
Đúng vậy, cả mẫu thân cũng có thể nhìn ra mưu kế của nàng ta, Đức phi sao lại không nhận ra.
Nàng ta dám can đảm tính kế An Tĩnh Vương, e là Đức phi sẽ lột da nàng ta mất.
Hơn nữa sau này An Tĩnh Vương phi vào cửa, nhất định sẽ tìm mọi cách ép nàng ta đi vào khuôn khổ...
“Mấy người đều chỉ nghĩ cách bám vào phủ An Tĩnh Vương nhưng lại không nghĩ xem sau này Phinh tỷ nhi phải sống thế nào.” Vân Sơ lắc đầu: “Thanh danh Tạ gia quan trọng nhưng theo ta thấy Phinh tỷ nhi có thể sống được bao lâu lại càng quan trọng hơn.”
Tạ Phinh lại không nhịn được ứa nước mắt. Thì ra mẫu thân không cho nàng ta làm trắc phi là vị sợ nàng ta vào phủ An Tĩnh Vương sẽ phải chịu tủi nhục, phải thật lòng xem nàng ta là nữ nhi thì mới suy nghĩ được đến mức đó.
Người trong từ đường đều trầm mặc, bọn họ quả thật không suy xét cho ngày tháng sau này của Phinh tỷ nhi.
Lão thái thái thậm chí còn nghĩ đây là Phinh tỷ nhi tự mình tính kế, cho dù sau này thế nào thì cũng là tự làm tự chịu.
Đương nhiên, bà ta chỉ có thể nghĩ trong lòng, bởi vì một khi nói ra thì sẽ khiến Phinh tỷ nhi ly tâm...
“Đại tỷ bây giờ chỉ còn một con đường để đi.” Tạ Thế An từ ngoài cửa từ đường bước vào: “Nếu đã tính kế An Tĩnh Vương thì chỉ còn một cách giải quyết là khiến phủ An Tĩnh Vương chủ động tới cửa xin cưới đại tỷ làm chính phi.”
Tính kế nhiều như vậy chỉ để làm một trắc phi mặc cho người ta giày xéo, Tạ gia cũng sẽ bị lửa giận của An Tĩnh Vương gây họa.
Nhưng trở thành Vương phi sẽ không giống như vậy, Vương phi phải được Hoàng Thượng tứ hôn, chính thức thành người của hoàng thất, cho dù là hoàng tử thì cũng không thể không cho Vương phi mặt mũi, cho dù An Tĩnh Vương chán ghét đại tỷ thì mỗi dịp yến hội hoàng gia cũng phải mang đại tỷ theo cùng, việc lớn việc nhỏ trong phủ An Tĩnh Vương cũng đều do đại tỷ một tay xử lý.
Chỉ cần đại tỷ tìm mọi cách mang thai đích trưởng tử của An Tĩnh Vương thì đời này vô ưu vô lo.
Vân Sơ nhìn Tạ Thế An: “Vẫn là An ca nhi hiểu ý của ta.”
Tạ Phinh lúc này mới hiểu được vì sao lúc ở chùa Khánh An mẫu thân lại có ý muốn để nàng ta thành chủ mẫu của vương phủ, thì ra đây là con đường duy nhất của nàng ta.
Tạ Cảnh Ngọc mở miệng: “Bây giờ ta đến Ngự Sử Đài một chuyến.”
Đến Ngự Sử Đài không phải để cáo trạng mà là để cảnh cáo Đức phi, Tạ gia có thể tìm Ngự sử đại nhân để cáo trạng bất cứ lúc nào...
Vân Sơ gật đầu: “An ca nhi, con ngồi xe ngựa của Tạ gia đến cửa Đại Lý Tự canh một đêm, ta về Vân gia một chuyến.”
Lão thái thái lo lắng không thôi: “Làm vậy có được không?”
Chỉ là ngụy trang đơn giản như thế, Đức phi sẽ tin tưởng sao?
Bà ta sợ chọc giận An Tĩnh Vương cùng Đức phi thì ngày lành của Tạ gia sẽ chấm dứt.
Tạ Cảnh Ngọc trả lời: “Được hay không thì vẫn phải làm trước đã.”
Nữ nhi Tạ gia mới mười ba, dù chuyện này nháo lớn thì Tạ gia cũng chỉ là mất mặt, người chịu ảnh hưởng nhiều nhất vẫn là An Tĩnh Vương.
Hắn ta đột nhiên cảm thấy may mắn, may mắn là Phinh tỷ nhi còn chưa cập kê...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.