Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 122
Triệu Văn Đồ
28/07/2024
“Vương gia, đều là thần nữ sai, là thần nữ không chăm sóc tốt cho tiểu thế tử, xin Vương gia trách phạt.”
Sắc mặt của Đàm nhị tiểu thư như màu đất, rõ ràng là hoảng sợ không nhẹ.
Vừa thấy Bình Tây Vương tới, nàng ấy vội vàng bước qua đó, uốn gối cúi đầu, vô cùng bất an lo sợ.
Trên đường Sở Dực tới đây đã nghe người thuật lại toàn bộ câu chuyện, tuy hạ nhân không dám nói rõ là tiểu thế tử vu hãm Đàm nhị tiểu thư nhưng hắn là phụ thân có hài tử, sao lại không rõ đứa trẻ này bất hảo tới mức nào?
Vì để đạt được mục đích mà làm ra chuyện như vậy cũng không phải là không có khả năng.
Sở Dực mở miệng: “Hẳn là bổn vương nên thay khuyển tử nói một tiếng xin lỗi.”
Đàm nhị tiểu thư có chút kinh ngạc.
Bình Tây Vương mới mười lăm tuổi đã lên chiến trường lập chiến công hiển hách, người trong kinh thành đều nói tính tình Bình Tây Vương cổ quái, sao nàng ấy lại thấy hắn vẫn còn tốt chán nhỉ?
Nàng ấy phạm sai lầm lớn như vậy mà Bình Tây Vương lại không so đo, còn xin lỗi nàng ấy?
“Đàm nhị tiểu thư, mấy hôm nay đã lãng phí thời gian của ngươi, ta nhất định sẽ bồi thường cho Đàm đại nhân.” Sở Dực nhìn đám hạ nhân: “Mấy người các ngươi mau hộ tống Đàm nhị tiểu thư về phủ.”
“Vâng!”
Hai hộ vệ và hai ma ma bước lên, đồng loạt ra dấu mời Đàm nhị tiểu thư.
Đàm nhị tiểu thư không phải người không có đầu óc, vừa nghe Sở Dực nói mấy lời này thì nàng ấy đã hiểu ngay, mấy ngày nàng ấy bị người của hoàng thất thay phiên nhau triệu kiến xem như uổng công rồi, mặc kệ người hoàng thất hài lòng với nàng ấy bao nhiêu nhưng tiểu thế tử lại không hài lòng, hơn nữa nàng ấy còn làm hại tiểu thế tử rơi xuống nước... Trải qua chuyện này, Bình Tây Vương tất nhiên không thể cưới nàng ấy vào cửa.
Cũng may Bình Tây Vương đã nói sẽ bồi thường mấy ngày bị lãng phí cho nàng ấy, hy vọng như vậy có thể giúp quan lộ của phụ thân trở nên thuận lợi hơn một chút.
“Vậy thần nữ cáo từ trước.”
Đàm nhị tiểu thư hành lễ, xoay người lên xe ngựa.
Lúc Sở Dực cùng Đàm nhị tiểu thư nói chuyện thì Vân Sơ được y phục Thính Phong bọc kín đã có thể đứng thẳng người.
Nàng thoáng nhìn tiểu gia hỏa đang được Trịnh ma ma ôm, vẫn còn sức nói chuyện, chắc là không có vấn đề gì.
Nàng đi về phía Sở Dực, bảo trì khoảng cách năm sáu bước chân, hành lễ nói: “Đa tạ Vương gia cứu giúp, thần phụ cáo từ trước.”
“Hẳn là bổn vương phải cảm tạ Tạ phu nhân một tiếng.” Sở Dực nhìn nàng, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc ướt đẫm của nàng: “Nếu không nhờ Tạ phu nhân liều mình cứu giúp, khuyển tử chắc đã... Chỗ này cách kinh thành khoảng nửa giờ đi đường, Tạ phu nhân về như vậy e là sẽ bị cảm lạnh, vừa vặn bổn vương có một thôn trang ở gần đây, chi bằng Tạ phu nhân tới đó thay xiêm y rồi lại đi?”
Vân Sơ cúi đầu, đang suy nghĩ xem làm sao để từ chối.
Lúc nãy nàng toàn thân ướt đẫm bị nam nhân này ôm vào ngực, nàng là nữ nhân đã chồng, không nên thân mật với nam nhân khác như vậy.
Nếu là đời trước, nàng chắc chắn sẽ vì chuyện này mà cảm thấy ảo não không chịu được, thậm chí còn cảm thấy bản thân có lỗi với Tạ Cảnh Ngọc.
Nhưng hiện tại thì sao, lòng nàng đã lặng như nước, không thèm để ý tới mấy chuyện này nữa. Đương nhiên, không để ý cũng không có nghĩa là nàng nguyện ý theo Bình Tây Vương tới thôn trang.
Vân Sơ đang muốn mở miệng thì lại cảm giác vạt áo của mình đang bị ai đó nắm lấy.
Nàng cúi đầu nhìn, là Sở Hoằng Du.
Không biết từ khi nào mà tiểu gia hỏa đã thoát khỏi lồng n.g.ự.c của Trịnh ma ma, nâng đầu nhỏ nói: “Mẫu thân, Trường Sinh vẽ cho ngài một bộ xiêm y, còn bảo hạ nhân thức thâu đêm làm ra nó, còn nói lần tới gặp mẫu thân thì sẽ đưa cho mẫu thân, xem như quà gặp mặt, con lập tức cho người về vương phủ lấy tới cho mẫu thân thay, mẫu thân mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Còn không đợi Vân Sơ lên tiếng thì thằng bé đã bảo A Mao mau chóng về phủ.
A Mao xoay người nhảy lên một con hãn huyết bảo mã, chớp mắt đã biến mất khỏi con đường nhỏ.
Nghe tiểu chủ tử gọi Vân Sơ là mẫu thân, đám người Trịnh ma ma sợ tới ngây người.
Nhưng lúc bọn họ nhìn thấy Vương gia không có biểu hiện gì thì lại càng kinh ngạc hơn...
Trịnh ma ma đột nhiên run rẩy, hay là Vương gia bọn họ thích một phụ nhân như Tạ phu nhân?
Trời ạ, chẳng trách Vương gia mãi không chịu thành thân, thì ra...
Bà ấy quay đầu cảnh cáo đám nha hoàn và gia đinh bên cạnh, ý bảo không được để lộ bí mật này ra ngoài...
Vân Sơ vốn đang định từ chối nhưng sau khi nghe thấy tên Trường Sinh thì lại mềm lòng.
Trường Sinh không biết nói nhưng lại vẽ tranh rất giỏi, nàng rất chờ mong được nhìn xem chiếc váy con bé thiết kế sẽ trông như thế nào, nàng chưa bao giờ mong chờ một món lễ vật nào như vậy.
Bên cạnh có nhiều hạ nhân như vậy, cũng xem như là không phá hư quy củ.
Sở Dực sai người đưa xe ngựa tới, Vân Sơ và hai nha hoàn chui vào xe, Vu Khoa ngồi đằng trước đánh xe.
Thôn trang kia cách đó rất gần, Vân Sơ cảm giác vừa mới ngồi lên xe là đã đến nơi, nàng vén mành xe, thôn trang này cũng không tính là quá lớn.
Đám người đi theo đã sớm tới đó thông báo, bọn hạ nhân đã chờ sẵn ở cổng thôn trang, hành lễ nghênh đón rồi lại đưa chủ tớ Vân Sơ tới sân viện gần nhất, nước ấm này nọ đều đã được chuẩn bị xong xuôi.
Thính Sương cũng ướt hết cả người, đã tới sương phòng bên cạnh tắm gội.
Thính Phong ở lại hầu hạ Vân Sơ đi tắm.
Ở chỗ của người khác đương nhiên không giống ở nhà, nàng nhanh chóng tắm gội sạch sẽ rồi đứng dậy ngay.
Lúc này, hạ nhân về vương phủ lấy xiêm y cũng đã trở lại, một nha hoàn gõ cửa đi vào, đứng sau bình phong cung kính nói: “Tạ phu nhân, nô tỳ đặt xiêm y của ngài ở chỗ này nhé.”
Nha hoàn buông khay, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Thính Phong giũ bộ xiêm y kia ra, kinh ngạc nói: “Trời ơi, chiếc váy này đẹp quá, sao tiểu quận chúa lại lợi hại như vậy?”
Vân Sơ nhìn qua đó, đây là một bộ váy dài máy từ gấm thủy vân, trên váy thêu đầy hoa trà đủ màu sắc, tuy nhiều màu nhưng tất cả đều dùng loại chỉ thêu trang nhã nhạt màu, nhìn qua không hề thấy rối mắt, ngược lại còn tạo cảm giác thanh lệ tươi tắn.
Ở cổ áo và tay áo đều được thêu hai chữ Vân Sơ.
Sắc mặt của Đàm nhị tiểu thư như màu đất, rõ ràng là hoảng sợ không nhẹ.
Vừa thấy Bình Tây Vương tới, nàng ấy vội vàng bước qua đó, uốn gối cúi đầu, vô cùng bất an lo sợ.
Trên đường Sở Dực tới đây đã nghe người thuật lại toàn bộ câu chuyện, tuy hạ nhân không dám nói rõ là tiểu thế tử vu hãm Đàm nhị tiểu thư nhưng hắn là phụ thân có hài tử, sao lại không rõ đứa trẻ này bất hảo tới mức nào?
Vì để đạt được mục đích mà làm ra chuyện như vậy cũng không phải là không có khả năng.
Sở Dực mở miệng: “Hẳn là bổn vương nên thay khuyển tử nói một tiếng xin lỗi.”
Đàm nhị tiểu thư có chút kinh ngạc.
Bình Tây Vương mới mười lăm tuổi đã lên chiến trường lập chiến công hiển hách, người trong kinh thành đều nói tính tình Bình Tây Vương cổ quái, sao nàng ấy lại thấy hắn vẫn còn tốt chán nhỉ?
Nàng ấy phạm sai lầm lớn như vậy mà Bình Tây Vương lại không so đo, còn xin lỗi nàng ấy?
“Đàm nhị tiểu thư, mấy hôm nay đã lãng phí thời gian của ngươi, ta nhất định sẽ bồi thường cho Đàm đại nhân.” Sở Dực nhìn đám hạ nhân: “Mấy người các ngươi mau hộ tống Đàm nhị tiểu thư về phủ.”
“Vâng!”
Hai hộ vệ và hai ma ma bước lên, đồng loạt ra dấu mời Đàm nhị tiểu thư.
Đàm nhị tiểu thư không phải người không có đầu óc, vừa nghe Sở Dực nói mấy lời này thì nàng ấy đã hiểu ngay, mấy ngày nàng ấy bị người của hoàng thất thay phiên nhau triệu kiến xem như uổng công rồi, mặc kệ người hoàng thất hài lòng với nàng ấy bao nhiêu nhưng tiểu thế tử lại không hài lòng, hơn nữa nàng ấy còn làm hại tiểu thế tử rơi xuống nước... Trải qua chuyện này, Bình Tây Vương tất nhiên không thể cưới nàng ấy vào cửa.
Cũng may Bình Tây Vương đã nói sẽ bồi thường mấy ngày bị lãng phí cho nàng ấy, hy vọng như vậy có thể giúp quan lộ của phụ thân trở nên thuận lợi hơn một chút.
“Vậy thần nữ cáo từ trước.”
Đàm nhị tiểu thư hành lễ, xoay người lên xe ngựa.
Lúc Sở Dực cùng Đàm nhị tiểu thư nói chuyện thì Vân Sơ được y phục Thính Phong bọc kín đã có thể đứng thẳng người.
Nàng thoáng nhìn tiểu gia hỏa đang được Trịnh ma ma ôm, vẫn còn sức nói chuyện, chắc là không có vấn đề gì.
Nàng đi về phía Sở Dực, bảo trì khoảng cách năm sáu bước chân, hành lễ nói: “Đa tạ Vương gia cứu giúp, thần phụ cáo từ trước.”
“Hẳn là bổn vương phải cảm tạ Tạ phu nhân một tiếng.” Sở Dực nhìn nàng, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc ướt đẫm của nàng: “Nếu không nhờ Tạ phu nhân liều mình cứu giúp, khuyển tử chắc đã... Chỗ này cách kinh thành khoảng nửa giờ đi đường, Tạ phu nhân về như vậy e là sẽ bị cảm lạnh, vừa vặn bổn vương có một thôn trang ở gần đây, chi bằng Tạ phu nhân tới đó thay xiêm y rồi lại đi?”
Vân Sơ cúi đầu, đang suy nghĩ xem làm sao để từ chối.
Lúc nãy nàng toàn thân ướt đẫm bị nam nhân này ôm vào ngực, nàng là nữ nhân đã chồng, không nên thân mật với nam nhân khác như vậy.
Nếu là đời trước, nàng chắc chắn sẽ vì chuyện này mà cảm thấy ảo não không chịu được, thậm chí còn cảm thấy bản thân có lỗi với Tạ Cảnh Ngọc.
Nhưng hiện tại thì sao, lòng nàng đã lặng như nước, không thèm để ý tới mấy chuyện này nữa. Đương nhiên, không để ý cũng không có nghĩa là nàng nguyện ý theo Bình Tây Vương tới thôn trang.
Vân Sơ đang muốn mở miệng thì lại cảm giác vạt áo của mình đang bị ai đó nắm lấy.
Nàng cúi đầu nhìn, là Sở Hoằng Du.
Không biết từ khi nào mà tiểu gia hỏa đã thoát khỏi lồng n.g.ự.c của Trịnh ma ma, nâng đầu nhỏ nói: “Mẫu thân, Trường Sinh vẽ cho ngài một bộ xiêm y, còn bảo hạ nhân thức thâu đêm làm ra nó, còn nói lần tới gặp mẫu thân thì sẽ đưa cho mẫu thân, xem như quà gặp mặt, con lập tức cho người về vương phủ lấy tới cho mẫu thân thay, mẫu thân mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Còn không đợi Vân Sơ lên tiếng thì thằng bé đã bảo A Mao mau chóng về phủ.
A Mao xoay người nhảy lên một con hãn huyết bảo mã, chớp mắt đã biến mất khỏi con đường nhỏ.
Nghe tiểu chủ tử gọi Vân Sơ là mẫu thân, đám người Trịnh ma ma sợ tới ngây người.
Nhưng lúc bọn họ nhìn thấy Vương gia không có biểu hiện gì thì lại càng kinh ngạc hơn...
Trịnh ma ma đột nhiên run rẩy, hay là Vương gia bọn họ thích một phụ nhân như Tạ phu nhân?
Trời ạ, chẳng trách Vương gia mãi không chịu thành thân, thì ra...
Bà ấy quay đầu cảnh cáo đám nha hoàn và gia đinh bên cạnh, ý bảo không được để lộ bí mật này ra ngoài...
Vân Sơ vốn đang định từ chối nhưng sau khi nghe thấy tên Trường Sinh thì lại mềm lòng.
Trường Sinh không biết nói nhưng lại vẽ tranh rất giỏi, nàng rất chờ mong được nhìn xem chiếc váy con bé thiết kế sẽ trông như thế nào, nàng chưa bao giờ mong chờ một món lễ vật nào như vậy.
Bên cạnh có nhiều hạ nhân như vậy, cũng xem như là không phá hư quy củ.
Sở Dực sai người đưa xe ngựa tới, Vân Sơ và hai nha hoàn chui vào xe, Vu Khoa ngồi đằng trước đánh xe.
Thôn trang kia cách đó rất gần, Vân Sơ cảm giác vừa mới ngồi lên xe là đã đến nơi, nàng vén mành xe, thôn trang này cũng không tính là quá lớn.
Đám người đi theo đã sớm tới đó thông báo, bọn hạ nhân đã chờ sẵn ở cổng thôn trang, hành lễ nghênh đón rồi lại đưa chủ tớ Vân Sơ tới sân viện gần nhất, nước ấm này nọ đều đã được chuẩn bị xong xuôi.
Thính Sương cũng ướt hết cả người, đã tới sương phòng bên cạnh tắm gội.
Thính Phong ở lại hầu hạ Vân Sơ đi tắm.
Ở chỗ của người khác đương nhiên không giống ở nhà, nàng nhanh chóng tắm gội sạch sẽ rồi đứng dậy ngay.
Lúc này, hạ nhân về vương phủ lấy xiêm y cũng đã trở lại, một nha hoàn gõ cửa đi vào, đứng sau bình phong cung kính nói: “Tạ phu nhân, nô tỳ đặt xiêm y của ngài ở chỗ này nhé.”
Nha hoàn buông khay, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Thính Phong giũ bộ xiêm y kia ra, kinh ngạc nói: “Trời ơi, chiếc váy này đẹp quá, sao tiểu quận chúa lại lợi hại như vậy?”
Vân Sơ nhìn qua đó, đây là một bộ váy dài máy từ gấm thủy vân, trên váy thêu đầy hoa trà đủ màu sắc, tuy nhiều màu nhưng tất cả đều dùng loại chỉ thêu trang nhã nhạt màu, nhìn qua không hề thấy rối mắt, ngược lại còn tạo cảm giác thanh lệ tươi tắn.
Ở cổ áo và tay áo đều được thêu hai chữ Vân Sơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.