Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 161
Triệu Văn Đồ
28/07/2024
Đang lúc trầm lặng thì phía sau đột nhiên truyền đến động tĩnh.
Nàng đang muốn quay nhìn thì một bàn tay đã ấn lên vai nàng, toàn thân nàng bị áp sát vào tường.
Nàng còn tưởng là thổ phỉ trà trộn vào Vân gia ám sát, lại nghe được tiếng cười sang sảng của phụ thân.
“Thấy lão gia tử khen con, ta còn cho rằng con luyện võ không tồi.” Vân Tư Lân buông nàng ra: “Thân thủ của con quá kém, vác bộ dạng này lên chiến trường thì chỉ có tặng đầu cho kẻ địch thôi.”
“Vân gia ta không đến mức phải để nữ nhi lên chiến trường!” Vân lão tướng quân xuy một tiếng: “Tiền viện nhiều khách khứa như vậy, con tới đây làm gì?”
“Không phải là đến thăm ngài đây sao?” Vân Tư Lân ngồi xuống bàn, bỏ một miếng đầu sư tử vào miệng: “Ở tiền viện một đống người kính rượu, trong bụng toàn rượu, cuối cùng cũng ăn được đầu sư tử.”
Lão tướng quân bất mãn nói: “Đây là Sơ nhi mang cho ta, con cút sang một bên đi.”
Vân Tư Lân không nghe, thừa cơ đoạt lấy đĩa, cố ý chọc lão tức quân giận đến mức thổi râu phì phì.
Vân Sơ không khỏi cười rộ lên.
Đây là chính là người nhà, năm năm không gặp cũng không xa cách.
Vân Tư Lân chọc ghẹo cha già một lát rồi đặt chiếc đĩa lại, ánh mắt dừng trên người Vân Sơ.
Năm năm trước hồi kinh, Sơ nhi xuất giá, người phụ thân này đích thân đưa nàng lên kiệu hoa, năm năm sau, nàng đã không còn là thiếu nữ như khi đó.
Lúc nãy trong yến hội, ông ấy đã thấy được đôi nhi nữ kia, nữ nhi mười ba tuổi, nhi tử mười hai tuổi.
Tuy Vân gia đã sớm viết thư nói mọi chuyện cho ông ấy nhưng trong lòng ông ấy vẫn bị đè nén... Lúc Tạ tới hỏi cưới Sơ nhi, lại dám giấu diếm chuyện lớn như vậy...
Nhưng Sơ nhi không thể sinh hài tử, thật không thể truy cứu chuyện Tạ Cảnh Ngọc có hài tử trước khi thành thân...
“Cha, nhìn con như vậy làm gì?” Vân Sơ thoải mái cười, nàng ngồi xuống, chờ hai vị trưởng bối ăn được kha khá rồi mới mở miệng nói: “Cha, cha có nghĩ tới chuyện từ bỏ binh quyền không?”
Vân Tư Lân cho rằng bản thân nghe lầm, ngoáy ngoáy lỗ tai: “Cái gì?”
“Cổ ngữ có câu, bắt được thỏ khôn chó săn bị giết, diệt được địch quốc mưu thần vong.” Vân Sơ nhẹ giọng nói: “Sẽ có một ngày phụ thân mang binh chiếm lĩnh Tây Cương, tới lúc đó Vân gia có như lương khuyển kia không, mặc cho người ta xâu xé?”
“Không thể nào!” Vân lão tướng quân mở miệng: “Ta hiểu ý của Sơ nhi, không phải là sợ Vân gia công cao chấn chủ khiến Hoàng Thượng kiêng kị sao, đạo lý này, ta và cha con đều hiểu, cho nên Vân gia đã sớm học cách thu liễm mũi nhọn, ví như dòng bên Vân gia, quan chức không quá Ngũ phẩm, con cháu Vân gia cũng chỉ có thể cưới thấp gả thấp, Vân gia đã lộ rõ sự trung thành, Hoàng Thượng cũng biết Vân gia đời đời trung lương, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
“Nhưng Hoàng Thượng lớn tuổi rồi.” Vân Sơ tiếp tục nói: “Người già rồi sẽ dễ bị người xung quanh ảnh hưởng, làm ra chuyện trái với phán đoán của bản thân. Lúc này các hoàng tử đã dần trưởng thành, cuộc chiến đoạt đích chỉ cần chạm vào là nổ, Vân gia tay cầm trọng binh, chắc chắn sẽ trở thành đối tượng mượn sức của các bên, dù Vân gia không có ý nghĩ này nhưng rất có thể sẽ bị gán cho một số tội danh, nếu Hoàng Thượng tin vào lời gièm pha thì Vân gia sẽ đi về đâu?” “Không lâu trước đây, con đã mơ đã một giấc mơ.”
Vân Sơ chậm rãi nói.
“Trong giấc mơ đó, đại khái khoảng mười mấy năm sau, cha dẫn dắt Vân gia quân đánh Tây Cương, lãnh thổ Tây Cương rộng lớn đã nhập vào bản đồ nước ta, Vân gia lập công lớn, cả nước chúc mừng... Nhưng ngay lúc đó lại có người thượng tấu, nói Vân gia ý đồ mưu phản, còn lục soát ra thư tín Vân gia tới lui với ngoại bang, Hoàng Thượng sai người tra rõ, kết quả vẫn là Vân gia cấu kết ngoại bang, ý đồ nâng đỡ bát hoàng tử thượng vị, nhân chứng vật chứng đầy đủ, triều dã chấn động, trên dưới một trăm người Vân gia đều bị đánh vào thiên lao, nhà cửa cũng bị niêm phong!”
“Tổ phụ lấy thân mình chứng minh sự trong sạch của Vân gia, dùng thanh đao này c.ắ.t c.ổ bản thân!”
Vân Sơ nhìn về phía đại đao nằm trên bàn, thanh đao này đã lấy đầu vô số địch nhân, là công huân của tổ phụ, cuối cùng lại...
Nàng tiếp tục mở miệng: “Cha lập công lớn như vậy, vốn là chờ hồi triều phong thưởng, nhưng vừa mới vào kinh thành đã bị bắt vào địa lao... Đại ca là người đầu tiên bị bắt, chỉ mấy ngày sau đã bị tra tấn tới chết, mẫu thân và đại tẩu ở trong ngục cũng không chịu nổi, đều qua đời... Giang ca nhi và những người còn lại của Vân gia đều bị đưa lên đoạn đầu đài...”
Nàng có chút nghẹn ngào, cúi đầu che đi sự thống khổ trong đáy mắt.
“Còn con thì sao?” Vân Tư Lân truy vấn: “Sơ nhi, con là nữ nhi đã gả ra ngoài, dù Vân gia xảy ra chuyện thì cũng đâu đến mức đổ lên đầu con đúng không?”
Vân Sơ ngẩng đầu, cười nói: “Con đã gả đi nhưng con họ Vân, người Tạ gia sợ bị liên lụy, ép con uống rượu độc.”
Vân Trạch từ phía sau đi tới, không thể tin mở miệng hỏi: “Cho nên đây là nguyên nhân khiến gần đây quan hệ phu thê của Sơ nhi và Tạ Cảnh Ngọc không thuận sao?”
Khó trách thời gian này dù Tạ gia xảy ra chuyện gì, Sơ nhi quay về Vân gia đều không nhắc tới, hắn còn tưởng rằng là vì Hạ di nương.
Nhưng mấy năm trước Thính Vũ trở thành di nương, Sơ nhi cũng không xa cách Tạ gia, cho nên là do giấc mộng này đã khiến Sơ nhi sinh ra khoảng cách với Tạ gia sao?
“Muội nằm mơ như vậy chứng tỏ là muội ngày ngày luôn lo lắng Vân gia xảy ra chuyện, cũng không có gì lạ, Vân gia quả thật đã đứng quá cao, không thể sơ suất dù chỉ một chút, nhưng ——” Vân Trạch nhìn nàng: “Sao muội lại mơ thấy người Tạ gia ép muội uống rượu độc, ngày nghĩ đêm mơ, có phải ngày thường Tạ gia đã làm chuyện gì quá đáng với muội không, nên muội mới lo bọn họ sẽ g.i.ế.c muội?”
“Đại ca, trọng điểm không phải Tạ gia mà là Vân gia.” Vân Sơ mở miệng: “Mười mấy năm sau, Vân gia có thể bị trảm cả nhà, bây giờ chúng ta phải làm gì mới tránh được kết cục như vậy?”
“Mơ đều là ngược lại, Sơ nhi đừng tự dọa chính mình.” Vân Tư Lân vỗ bả vai nàng: “Con nói cha nghe, Tạ Cảnh Ngọc kia làm gì khiến con phải chịu oan ức, cha thay con dạy dỗ hắn ta.”
Vân Sơ cười khổ.
Mạng của Tạ Cảnh Ngọc sắp không còn nữa, căn bản không cần cha nàng phải ra tay.
Toàn bộ Tạ gia, một mình nàng có thể thu phục, nhưng nàng là một nữ nhi đã gả ra ngoài, không thể nào can thiệp hướng đi của Vân gia, chỉ có thể thương nghị với phụ huynh.
Nhưng rõ ràng ba người trước mặt không tin vào giấc mơ của nàng, ngược lại chỉ quan tâm nàng ở Tạ gia có bị khinh thường không.
“Trong mơ không chỉ có chuyện của Vân gia mà còn nhắc tới một số sự kiện sắp xảy ra.” Vân Sơ mở miệng: “Con mơ thấy Thái Tử bệnh nặng, quả nhiên Thái Tử đã ngã bệnh, mơ thấy Tạ Thế An đỗ đầu, sự thật cũng là như thế, con còn mơ thấy tiếp theo phụ thân sẽ nhận được chiếu chỉ đến Nam Cương xử tử Xa Kỵ tướng quân đang trấn giữ Nam Cương...”
Nàng đang muốn quay nhìn thì một bàn tay đã ấn lên vai nàng, toàn thân nàng bị áp sát vào tường.
Nàng còn tưởng là thổ phỉ trà trộn vào Vân gia ám sát, lại nghe được tiếng cười sang sảng của phụ thân.
“Thấy lão gia tử khen con, ta còn cho rằng con luyện võ không tồi.” Vân Tư Lân buông nàng ra: “Thân thủ của con quá kém, vác bộ dạng này lên chiến trường thì chỉ có tặng đầu cho kẻ địch thôi.”
“Vân gia ta không đến mức phải để nữ nhi lên chiến trường!” Vân lão tướng quân xuy một tiếng: “Tiền viện nhiều khách khứa như vậy, con tới đây làm gì?”
“Không phải là đến thăm ngài đây sao?” Vân Tư Lân ngồi xuống bàn, bỏ một miếng đầu sư tử vào miệng: “Ở tiền viện một đống người kính rượu, trong bụng toàn rượu, cuối cùng cũng ăn được đầu sư tử.”
Lão tướng quân bất mãn nói: “Đây là Sơ nhi mang cho ta, con cút sang một bên đi.”
Vân Tư Lân không nghe, thừa cơ đoạt lấy đĩa, cố ý chọc lão tức quân giận đến mức thổi râu phì phì.
Vân Sơ không khỏi cười rộ lên.
Đây là chính là người nhà, năm năm không gặp cũng không xa cách.
Vân Tư Lân chọc ghẹo cha già một lát rồi đặt chiếc đĩa lại, ánh mắt dừng trên người Vân Sơ.
Năm năm trước hồi kinh, Sơ nhi xuất giá, người phụ thân này đích thân đưa nàng lên kiệu hoa, năm năm sau, nàng đã không còn là thiếu nữ như khi đó.
Lúc nãy trong yến hội, ông ấy đã thấy được đôi nhi nữ kia, nữ nhi mười ba tuổi, nhi tử mười hai tuổi.
Tuy Vân gia đã sớm viết thư nói mọi chuyện cho ông ấy nhưng trong lòng ông ấy vẫn bị đè nén... Lúc Tạ tới hỏi cưới Sơ nhi, lại dám giấu diếm chuyện lớn như vậy...
Nhưng Sơ nhi không thể sinh hài tử, thật không thể truy cứu chuyện Tạ Cảnh Ngọc có hài tử trước khi thành thân...
“Cha, nhìn con như vậy làm gì?” Vân Sơ thoải mái cười, nàng ngồi xuống, chờ hai vị trưởng bối ăn được kha khá rồi mới mở miệng nói: “Cha, cha có nghĩ tới chuyện từ bỏ binh quyền không?”
Vân Tư Lân cho rằng bản thân nghe lầm, ngoáy ngoáy lỗ tai: “Cái gì?”
“Cổ ngữ có câu, bắt được thỏ khôn chó săn bị giết, diệt được địch quốc mưu thần vong.” Vân Sơ nhẹ giọng nói: “Sẽ có một ngày phụ thân mang binh chiếm lĩnh Tây Cương, tới lúc đó Vân gia có như lương khuyển kia không, mặc cho người ta xâu xé?”
“Không thể nào!” Vân lão tướng quân mở miệng: “Ta hiểu ý của Sơ nhi, không phải là sợ Vân gia công cao chấn chủ khiến Hoàng Thượng kiêng kị sao, đạo lý này, ta và cha con đều hiểu, cho nên Vân gia đã sớm học cách thu liễm mũi nhọn, ví như dòng bên Vân gia, quan chức không quá Ngũ phẩm, con cháu Vân gia cũng chỉ có thể cưới thấp gả thấp, Vân gia đã lộ rõ sự trung thành, Hoàng Thượng cũng biết Vân gia đời đời trung lương, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
“Nhưng Hoàng Thượng lớn tuổi rồi.” Vân Sơ tiếp tục nói: “Người già rồi sẽ dễ bị người xung quanh ảnh hưởng, làm ra chuyện trái với phán đoán của bản thân. Lúc này các hoàng tử đã dần trưởng thành, cuộc chiến đoạt đích chỉ cần chạm vào là nổ, Vân gia tay cầm trọng binh, chắc chắn sẽ trở thành đối tượng mượn sức của các bên, dù Vân gia không có ý nghĩ này nhưng rất có thể sẽ bị gán cho một số tội danh, nếu Hoàng Thượng tin vào lời gièm pha thì Vân gia sẽ đi về đâu?” “Không lâu trước đây, con đã mơ đã một giấc mơ.”
Vân Sơ chậm rãi nói.
“Trong giấc mơ đó, đại khái khoảng mười mấy năm sau, cha dẫn dắt Vân gia quân đánh Tây Cương, lãnh thổ Tây Cương rộng lớn đã nhập vào bản đồ nước ta, Vân gia lập công lớn, cả nước chúc mừng... Nhưng ngay lúc đó lại có người thượng tấu, nói Vân gia ý đồ mưu phản, còn lục soát ra thư tín Vân gia tới lui với ngoại bang, Hoàng Thượng sai người tra rõ, kết quả vẫn là Vân gia cấu kết ngoại bang, ý đồ nâng đỡ bát hoàng tử thượng vị, nhân chứng vật chứng đầy đủ, triều dã chấn động, trên dưới một trăm người Vân gia đều bị đánh vào thiên lao, nhà cửa cũng bị niêm phong!”
“Tổ phụ lấy thân mình chứng minh sự trong sạch của Vân gia, dùng thanh đao này c.ắ.t c.ổ bản thân!”
Vân Sơ nhìn về phía đại đao nằm trên bàn, thanh đao này đã lấy đầu vô số địch nhân, là công huân của tổ phụ, cuối cùng lại...
Nàng tiếp tục mở miệng: “Cha lập công lớn như vậy, vốn là chờ hồi triều phong thưởng, nhưng vừa mới vào kinh thành đã bị bắt vào địa lao... Đại ca là người đầu tiên bị bắt, chỉ mấy ngày sau đã bị tra tấn tới chết, mẫu thân và đại tẩu ở trong ngục cũng không chịu nổi, đều qua đời... Giang ca nhi và những người còn lại của Vân gia đều bị đưa lên đoạn đầu đài...”
Nàng có chút nghẹn ngào, cúi đầu che đi sự thống khổ trong đáy mắt.
“Còn con thì sao?” Vân Tư Lân truy vấn: “Sơ nhi, con là nữ nhi đã gả ra ngoài, dù Vân gia xảy ra chuyện thì cũng đâu đến mức đổ lên đầu con đúng không?”
Vân Sơ ngẩng đầu, cười nói: “Con đã gả đi nhưng con họ Vân, người Tạ gia sợ bị liên lụy, ép con uống rượu độc.”
Vân Trạch từ phía sau đi tới, không thể tin mở miệng hỏi: “Cho nên đây là nguyên nhân khiến gần đây quan hệ phu thê của Sơ nhi và Tạ Cảnh Ngọc không thuận sao?”
Khó trách thời gian này dù Tạ gia xảy ra chuyện gì, Sơ nhi quay về Vân gia đều không nhắc tới, hắn còn tưởng rằng là vì Hạ di nương.
Nhưng mấy năm trước Thính Vũ trở thành di nương, Sơ nhi cũng không xa cách Tạ gia, cho nên là do giấc mộng này đã khiến Sơ nhi sinh ra khoảng cách với Tạ gia sao?
“Muội nằm mơ như vậy chứng tỏ là muội ngày ngày luôn lo lắng Vân gia xảy ra chuyện, cũng không có gì lạ, Vân gia quả thật đã đứng quá cao, không thể sơ suất dù chỉ một chút, nhưng ——” Vân Trạch nhìn nàng: “Sao muội lại mơ thấy người Tạ gia ép muội uống rượu độc, ngày nghĩ đêm mơ, có phải ngày thường Tạ gia đã làm chuyện gì quá đáng với muội không, nên muội mới lo bọn họ sẽ g.i.ế.c muội?”
“Đại ca, trọng điểm không phải Tạ gia mà là Vân gia.” Vân Sơ mở miệng: “Mười mấy năm sau, Vân gia có thể bị trảm cả nhà, bây giờ chúng ta phải làm gì mới tránh được kết cục như vậy?”
“Mơ đều là ngược lại, Sơ nhi đừng tự dọa chính mình.” Vân Tư Lân vỗ bả vai nàng: “Con nói cha nghe, Tạ Cảnh Ngọc kia làm gì khiến con phải chịu oan ức, cha thay con dạy dỗ hắn ta.”
Vân Sơ cười khổ.
Mạng của Tạ Cảnh Ngọc sắp không còn nữa, căn bản không cần cha nàng phải ra tay.
Toàn bộ Tạ gia, một mình nàng có thể thu phục, nhưng nàng là một nữ nhi đã gả ra ngoài, không thể nào can thiệp hướng đi của Vân gia, chỉ có thể thương nghị với phụ huynh.
Nhưng rõ ràng ba người trước mặt không tin vào giấc mơ của nàng, ngược lại chỉ quan tâm nàng ở Tạ gia có bị khinh thường không.
“Trong mơ không chỉ có chuyện của Vân gia mà còn nhắc tới một số sự kiện sắp xảy ra.” Vân Sơ mở miệng: “Con mơ thấy Thái Tử bệnh nặng, quả nhiên Thái Tử đã ngã bệnh, mơ thấy Tạ Thế An đỗ đầu, sự thật cũng là như thế, con còn mơ thấy tiếp theo phụ thân sẽ nhận được chiếu chỉ đến Nam Cương xử tử Xa Kỵ tướng quân đang trấn giữ Nam Cương...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.